Má Mi! Mau Về Nhà Thôi

Chương 4: Sân thượng

/54


Tập đoàn lớn chính là tập đoàn lớn, tất cả đều không giống bình thường, ngay cả tiệc chúc mừng cũng long trọng hơn những nơi khác. Đây là lần đầu tiên Tống Hương Ngưng đi dự một tiệc chúc mừng lớn như thế này.

Hơn nữa, qua buổi tiệc này, cô nhìn ra được Tiêu Thị đích thực là mang hơi hướng của một Tập đoàn Quốc Tế, vì vậy tiệc chúc mừng không chỉ có nhân viên của Tiêu Thị, mà còn có rất nhiều doanh nhân, ngôi sao quốc tế cũng như một số nhà chính trị lớn.

Quan trọng hơn, Tống Hương Ngưng còn phát hiện nơi này có rất nhiều cô gái xinh đẹp, dường như bọn họ đến đây không phải vì buổi tiệc mà chính là muốn gặp Tiêu Hàn. Hiện tại cô nhìn một nhóm các cô gái như có keo dán, tự động dính theo bóng lưng của anh ta; làm cô mới đầu còn tưởng mình hoa mắt nữa kìa.

- Tổng giám đốc Tiêu, cám ơn hôm nay anh đã mời em đến dự buổi tiệc này. – Siêu mẫu Quốc tế Trầm Nhu giơ một ly cocktail hướng về phía Tiêu Hàn nói, hơn nữa thân thể như là không có xương sống, cứ dán lên trên người Tiêu Hàn.

Mấy cô gái bên cạnh làm sao có thể dễ dàng tha thứ Trầm Nhu khi muốn độc chiếm Tiêu Hàn như thế. Vì vậy mỗi người một lý do liền dính theo Tiêu Hàn.

Đáng tiếc Tiêu Hàn không muốn tìm hiểu cảm giác bị thịt đè lên người, nên luôn tìm cách né tránh bọn họ.

- Thưa quí Ông quí Bà, có thể mời được mọi người tới tham gia Tiệc Chúc Mừng của Tập đoàn Tiêu Thị. Đó là niềm vinh dự lớn của Tiêu Thị, mọi người cứ vui vẻ thoải mái đi ạ. Tiệc này thật ra là do Giám đốc điều hành Thượng Quan Sâm đứng ra tổ chức, nếu mọi người muốn cảm ơn thì cứ đến nói lời cảm ơn với anh ấy. Tôi cũng chỉ là một người đến tham gia thôi.

Mặc dù không có nói rõ ra ngoài, những người thông minh vừa nghe qua cũng biết Tiêu Hàn là không muốn để mọi người đến gần mình.

Mà Tiêu Hàn cũng không biết phải nói gì với bạn tốt. Anh vốn chỉ nghĩ là tổ chức một buổi tiệc đơn giản, thế nhưng cái tên Thượng Quan Sâm kia lại biến nó thành như vầy. Nhiều người không nói, hơn nữa còn có nhiều cô gái không rõ ở đâu cũng có mặt, nếu sớm biết có nhiều người như thế này thì chắc chắn anh sẽ không tới. Nghĩ xong, anh liền cầm lên một ly Brandy đi về phía sân thượng —— nơi yên tĩnh nhất ở đây. Nhưng giống như nghĩ đến cái gì đó, anh lại quay trở lại, lấy thêm hai chai nữa mới đi.

* * * *

Tống Hương Ngưng cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Thượng Quan Sâm trong đám đông khách mời. Cuối cùng cũng tìm thấy bóng dáng của anh bên trong một nhóm các cô gái xinh đẹp đang đứng, vì vậy cô cầm lên một ly rượu, nhanh chóng đi về phía anh.

- Chào Giám đốc Thượng Quan, cám ơn anh đã mời tôi tới đây bữa tiệc này. - Tống Hương Ngưng nói với Thượng Quan Sâm đang đứng giữa rừng người đẹp.

Thượng Quan Sâm vừa nhìn thấy Tống Hương Ngưng, vội vàng sửa sang lại trang phục của mình, rồi sau đó cười nói:

- Cô Tống đừng khách sáo, cô có thể dành chút thời gian quý báu của mình tới buổi tiệc nhỏ của công ty chúng tôi đã là vinh hạnh cho tôi rồi.

Nói xong anh liền giơ ly rượu trong tay lên, đem tất cả rượu bên trong uống hết, đủ để nhìn ra anh đối với Tống Hương Ngưng là vô cùng có thành ý.

Tống Hương Ngưng thấy thế, không tiện từ chối, để bày tỏ thành ý của mình, cũng cầm ly rượu trong tay uống một ngụm.

- Không ngờ cô Tống lại có thể uống rượu tốt như vậy - Thượng Quan Sâm nói lời ca ngợi từ đáy lòng. Anh đang muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng biết phải nói gì, thấy Thường Tiểu Nguyệt đang đi đi lại lại như tìm kiếm ai, vì vậy rất hưng phấn gọi cô tới - Tiểu Nguyệt, nơi này.

Thường Tiểu Nguyệt vốn là đang tìm bóng dáng của Tiêu Hàn, nhưng là nghe được Thượng Quan Sâm gọi mình cũng không tiện không qua, vì vậy liền đi tới: - Giám đốc gọi tôi ạ!

Thượng Quan Sâm không cho là đúng, khoát tay nói:

- Tiểu Nguyệt à, cũng không còn trong giờ làm việc nữa, đừng cứ một câu Giám đốc, hai câu cũng Giám đốc, nghe như thế thật mệt mỏi à.

Thật ra thì Thượng Quan Sâm có cảm tình đối với Thường Tiểu Nguyệt, chỉ là Tiểu Nguyệt đã sớm đem tình cảm giao cho Tổng giám đốc Tiêu rồi, anh cũng không tiện nói gì nữa. Dù thế nào thì anh chưa bao giờ thiếu phụ nữ kia mà, hiện tại anh cũng chỉ là coi cô như là cô em gái của mình mà thôi.

Thượng Quan Sâm giống như là nghĩ đến cái gì đó, chỉ vào Tống Hương Ngưng đang đứng bên cạnh nói:

- À quên nữa, Tiểu Nguyệt, tôi gọi cô tới là muốn giới thiệu một người với cô. Cô ấy là Tống Hương Ngưng của Công ty quảng cáo “Sáng Ý”, cô ấy vừa là người thiết kế quảng cáo vừa là nhân viên phòng đối ngoại của công ty đó. Một người tuổi trẻ tài cao. Sau này sẽ có nhiều dự án hợp tác với công ty chúng ta.

Lúc Thường Tiểu Nguyệt nghe được lời giới thiệu về Tống Hương Ngưng, trên mặt không có quá nhiều nét mặt, cô chỉ là theo nghề nghiệp khẽ mỉm cười, rồi bắt tay chào hỏi:

- Xin chào cô Tống, tôi là thư ký của Tổng Giám đốc, tên Thường Tiểu Nguyệt.

Đối với nghề nghiệp của Thường Tiểu Nguyệt thì nụ cười chỉ là hình thức, Tống Hương Ngưng lại vui vẻ nhiều hơn. Cô cầm tay Thường Tiểu Nguyệt, cười nói:

- Xin chào cô, tôi là Tống Hương Ngưng. Tôi vẫn thường nghe nói “Tiêu Thị” là nơi tập hợp rất nhiều cô gái xinh đẹp, hôm nay vừa thấy, quả nhiên mọi người nói chẳng sai.

Thường Tiểu Nguyệt chỉ khẽ cười một tiếng, không có quá nhiều phản ứng. Cô cũng không muốn tiếp tục đứng nói chuyện cùng bọn họ, vì vậy liền hỏi Thượng Quan Sâm:

- Giám đốc, anh có biết Tổng Giám đốc đang ở đâu không ạ?

Cô ăn mặc xinh đẹp như vầy chỉ vì muốn cho Tiêu Hàn phải “rửa mắt” với mình, chứ không phải muốn ở nơi này cùng mọi người nói chuyện, tạo quan hệ.

- Tôi cũng không rõ nữa, có lẽ đang thân mật với mấy cô gái xinh đẹp ở nơi nào đó. - Thượng Quan Sâm nói đùa.

Thường Tiểu Nguyệt không thèm để ý đến Thượng Quang Sâm nữa, một mình đi tìm bóng dáng hoàng tử của mình.

Tống Hương Ngưng cũng không nghĩ ra cái gì để nói thêm, thật ra thì cá nhân cô không thích những buổi tiệc như thế này, nhất là phải nói chuyện với những người không quá thân thiết, mặc dù cô rất am hiểu về những người ở nơi đây, nhưng phải nói chuyện với họ vẫn làm cô cảm thấy không mấy thích thú.

Vì vậy cô rất nhanh liền tạm biệt Thượng Quan Sâm, một mình đi về một chiếc ghế, rồi ngồi xuống.

Thượng Quan Sâm vốn là muốn tiếp tục tán gẫu với cô nên cũng đi xuống theo, nhưng lại thấy người đẹp không mấy hứng thú, vì vậy không cố ép, tiếp tục trở về với những cô gái xinh đẹp của anh.

- Cô gái xinh đẹp, có thể mời em nhảy một điệu không? - Một chàng trai ăn mặc rất lịch sự vươn tay hướng về phía Tống Hương Ngưng, ý mời cô nhảy một bài với anh.

Tống Hương Ngưng suy nghĩ một chút, cười hồi đáp:

- Xin lỗi, thật là ngại, tôi không biết khiêu vũ.

Chàng trai tự biết mình đã thất bại, liền sờ sờ lỗ mũi rồi quay đi.

Thật ra thì Tống Hương Ngưng nếu muốn cũng có thể nhảy được vài điệu, nhưng cô chưa từng nhảy trước mặt người khác, cũng chưa có bất cứ ai được nhảy cùng cô. Không phải cô làm cao, chỉ là cô không có tìm được cảm xúc khi khiêu vũ, vì vậy liền từ chối.

Sau đó cũng có thêm vài người đến mời, nhưng đều bị Tống Hương Ngưng lễ phép từ chối.

Để tránh cho có thêm người đến quấy rầy, cô cũng muốn tìm một chỗ yên tĩnh khác, Tống Hương Ngưng cầm một ly rượu đi lên sân thượng. Bởi người phục vụ nói cho cô biết, nơi đó tương đối yên tĩnh.

Vừa đi lên, Tống Hương Ngưng liền bị những thiết bị lắp đặt nơi đây hấp dẫn. Sân thượng không giống như lầu dưới, nó tương đối rộng lớn, còn có mùi hương nhàn nhạt của hoa lan U Hương bay thoang thoảng trong gió, làm cho người ta không tự chủ được mà buông lỏng tinh thần, quả nhiên là một nơi thanh tĩnh mà.

Tống Hương Ngưng thỏa mãn đi về một chỗ giữa sân thượng, nhìn thấy phía trước có một bộ bàn ghế, liền nhẹ nhàng mà thẳng đến và ngồi xuống, vui vẻ thưởng thức một ngụm Cocktail, một chút cũng không chú ý tới có người đang đi về phía cô.

- Cô là ai? - Vừa trở về, Tiêu Hàn liền nhìn thấy nơi này có thêm một người, anh bực bội hỏi, anh chính là không muốn có người quấy rầy mới lên sân thượng này, tại sao còn có không biết sống chết lại tìm tới?

Tống Hương Ngưng không biết có người sau lưng, nên có hơi hoảng sợ, nhưng rất nhanh cô liền khôi phục lại vẻ mặt bình thường. Cô xoay người lại, trả lời:

- Tôi là. . . . . .

Khi cô ngẩng đầu lên thấy người tới, thì có hơi giật mình.

- Tôi hỏi cô là ai? - Tiêu Hàn không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Tống Hương Ngưng, lại một lần nữa hỏi. Nhưng anh vẫn có cảm giác cô gái trước mắt hình như đã gặp qua ở nơi nào rồi.

- Tổng giám đốc Tiêu, tôi là Tống Hương Ngưng của Công ty “Sáng Ý”, là các anh mời tôi đến tham gia bữa tiệc này. - Tống Hương Ngưng thấy Tiêu Hàn hoàn toàn không nhớ cô là ai, không thể làm gì khác hơn là lần nữa giới thiệu lại mình.

Sáng ý? Tống Hương Ngưng? Đó không phải là công ty mà mấy ngày trước đã cùng anh ký hợp đồng Quảng cáo sao? Khó trách vì sao cô lại quen mặt như thế. Nhưng tại sao cô đến nơi này? Chẳng lẽ cô cũng như mấy cô gái ở dưới lầu kia? Nghĩ tới đây, Tiêu Hàn không khỏi cảm thấy có chút ghê tởm.

Phụ nữ đều giống nhau!

- Cô Tống, nơi này là chỗ của tôi. - Tiêu Hàn lạnh lẽo nói, mang rõ ý đuổi khách.

Tống Hương Ngưng sao lại không hiểu được ý tứ ấy? Nhưng rõ ràng là cô tới trước nha! Làm thế nào cô chịu thua, để người khác dễ dàng ép buộc mình đi? Nhất là phía dưới còn có một nhóm người phiền toái. Vì vậy cô tươi cười nói:

- Tổng giám đốc Tiêu, chỗ này là tôi tới trước kia mà.

Cô gái này dám tranh giành địa bàn với anh sao? Tiêu Hàn không khỏi có chút tức giận, giọng nói vì vậy càng thêm nghiêm nghị:

- Là tôi tới trước.

- Cái gì? - Tống Hương Ngưng không nghĩ tới Tiêu Hàn có thể không nói đạo lý như vậy, đang muốn nói gì đó, lại thấy trên bàn bày hai chai Brandy, còn có một ly rượu chưa uống hết. Hình như, cô đã trách lầm người khác rồi.

- Tổng giám đốc Tiêu, thật xin lỗi. Tôi không nghĩ tới ở chỗ này sẽ quấy rầy đến anh - Tống Hương Ngưng thật lòng nói lời xin lỗi.

- Hừ! - Tiêu Hàn không nói gì nữa, liền ngồi xuống vị trí của mình.

Qua một lúc lâu, anh thấy Tống Hương Ngưng cũng không có ý muốn đi, lại lên tiếng hỏi:

- Tại sao cô lại muốn lên sân thượng? Lầu dưới không phải chơi vui vẻ hơn sao?

Tống Hương Ngưng là người ai hỏi thì đáp, huống chi câu hỏi này không có gì riêng tư, nên cô thật lòng trả lời:

- Bởi vì phía dưới rất ồn ào ạ! - Hơn nữa phía dưới còn có rất nhiều người con trai cứ đến mời cô khiêu vũ.

- Rất ồn ào? - Tiêu Hàn hỏi lại. Các cô gái không phải là thích những nơi ồn ào như thế sao? Có thể khiến cho mình như công chúa để rồi nhận được sự che chở của một người đàn ông nào đó, không phải phụ nữ đều mong muốn như thế sao? Tại sao cô gái trước mặt lại không như vậy?. . . . . . Tiêu Hàn không khỏi đối với cô nảy xin hứng thú.

- Đúng vậy! - Tống Hương Ngưng nói - Cá nhân tôi không phải là người ưa thích cái không khí ồn ào ở lầu dưới, nhất là tôi lại không quen biết nhiều người trong đó. Đã như vậy, tôi dứt khoát đi lên sân thượng là tốt nhất. Nơi này vô cùng yên tĩnh, thật sự là một nơi vô cùng tốt nha! Bất quá thì giống như tôi đang quấy rầy đến Tổng giám đốc đi.

Tống Hương Ngưng là một người cẩn thận, cô đã sớm phát hiện sự xuất hiện của mình làm cho Tiêu Hàn không mấy vui mừng, nhưng nếu Tiêu Hàn không có lên tiếng đuổi cô đi, cô không đi cũng chẳng sao.

Nếu như lúc nãy cô liền hỏi Tiêu Hàn có phải cô đang quấy rầy đến anh không? Thì anh nhất định nói là có. Nhưng mà bây giờ anh đối với cô càng ngày càng cảm thấy hứng thú.

- Cô Tống, nếu như tôi nói cô không quấy rầy đến tôi..., thì cô sẽ không rời khỏi nơi này có phải không? – Nói xong Tiêu Hàn liền nở một nụ cười, mà để có cơ hội nhìn thấy nụ cười của Tiêu Hàn thì thật ra là vô cùng, vô cùng khó khăn

Tống Hương Ngưng hoàn toàn không biết điều đó, sau khi nghe được Tiêu Hàn trả lời thì hết sức vui mừng:

- Ha ha, tôi biết ngay mà, Tổng giám đốc, anh thật là tốt.

Nụ cười của Tiêu Hàn càng ngày càng đậm. Anh rót cho mình một ly rượu, đồng thời cũng rót đầy một ly cho Tống Hương Ngưng:

- Cô Tống, chúng ta cùng cạn ly nào!

Tống Hương Ngưng không từ chối, vui vẻ uống xong ly rượu mà Tiêu Hàn rót.

/54

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status