Giữa đám người kia có vài người tiến đến bên người Tô Tử Duyệt, bọn hắn dùng cái mũi tới gần thân thể của nàng, ko ngừng mà ngửi. Tô Tử Duyệt bị hành động này của bọn hắn sợ tới mức lông tơ đều dựng lên, nàng có chút ko được tự nhiên bảo vệ trước ngực của mình. Kỳ thật từ lúc đi vào Ma đô bị bắt buộc ko quần áo đến sau này, nàng đã sớm thích ứng để lộ ra trọn vẹn bản tính nguyên dã, lúc này đây cư nhiên cũng cảm thấy ko được tự nhiên.
Là đó người thấy nàng bức bó bộ dạng, ko hẹn mà cùng phá hư cười rộ lên. Bọn hắn cười, liền lộ ra 2 răng nanh sắc nhọn. Như vậy Tô Tử Duyệt càng cảm thấy ko được tự nhiên thêm, nàng ko tự giác lui về sau 2 bước, lại đụng phải 1 khối ấm áp thân thể. Chỉ nghe 1 cái hùng hậu thanh âm từ sau người vang lên- Nhìn tiểu chuột đáng thương này xem, muốn được gia yêu thương nhung nhớ đến thế sao.
Hắn tiếng nói vừa dứt, đám người bên cạnh kia liền ha ha cười. Vậy tiếng cười vô cùng hỗn xược, ko hề cố kị, hiển nhiên ở trên lãnh thổ của bọn hắn ko có ma quỷ khác có thể cùng bọn hắn chống lại. Tô Tử Duyệt có chút xấu hổ nói- Các ngươi nếu ko còn việc gì thì ta đi về trước.
Người nọ nghe xong Tô Tử Duyệt nói, chẳng những ko có buông ra nàng ngược lại đem nàng ôm càng chặt. Hắn nói- Đi về? Chẳng lẽ ko có người nói cho ngươi nếu đã đến thì phải làm gì sao?- Hắn sau khi nói xong lời đó, quay đầu đối người khác nói- Tiểu chuột này gia muốn, các ngươi chờ lần tiếp theo đi.
_ Chậc chậc, hiếm khi có được 1 đứa có da có thịt, ngươi còn đoạt đi, thật sự là ko thú vị- 1 người bên cạnh nói.
Tô Tử Duyệt nghe xong sửng sốt, muốn quay đầu xem kẻ đang ôm mình là cái bộ dáng gì. Nhưng ngay tại nàng vừa muốn quay đầu thời điểm người phía sau liền phát hiện đến ý đồ của nàng, tay hắn bóp cằm của Tô Tử Duyệt, cố giữ đầu nàng, ko cho nàng quay đầu nhìn hắn. Tô Tử Duyệt nói- Các ngươi ko phải nhầm lẫn gì chứ? Ko phải theo lí là ta chọn các ngươi sao?
Phía sau người nọ nghe xong lại ha ha cười lớn, thân mình của hắn vốn dán tại sau lưng Tô Tử Duyệt, nàng thậm chí có thể cảm giác được hắn sau khi cười rộ lên cơ bụng phập phồng. Chỉ nghe hắn nói- Xem ra, n tiểu chuộtgươi khẩu vị thật ko nhỏ a, ngươi có muốn xem gia ko? Vậy ngươi nói 1 chút ngươi đây là xem thượng ai?
Lúc này Tô Tử Duyệt lại muốn quay đầu xem bộ dáng người đó, vuốt cằm thứ 2 lại bị người nọ chế trụ. Nàng cả giận- Ngươi làm sao tổng ko cho ta nhìn dáng vẻ của ngươi? Hay là do bộ dạng của ngươi đặc biệt xấu? Ko dám gặp người?- Lúc này đây ko riêng người phía sau Tô Tử Duyệt cười , liền chung quanh là đó người cũng cười.
Người phía sau Tô Tử Duyệt sau khi cười 1 hồi rồi nói- Lông tối, ngươi lại đây để tiểu chuột này nhìn xem- Nói xong, hắn lại đối Tô Tử Duyệt nói- Lông tối, nhưng là soái ca đó nha, ngươi xem có thích ko?
Người được gọi là Lông tối kia đi đến trước mặt Tô Tử Duyệt, cười tủm tỉm nhìn nàng. Vậy biểu tình giống như là đang hỏi- Thế nào, nhóc con, nhìn ta có đẹp ko?
Người phía sau nàng nói ko sai, người này quả nhiên rất tuấn tú. Nhưng Tô Tử Duyệt lại nhìn những người khác, đại gia bộ dạng đều rất xuất chúng, nhưng ko đạt đến mức độ đặc biệt đáng khoa trương. Ngược lại người nọ phía sau, càng ko cho nàng nhìn dáng vẻ của hắn, nàng lại càng tò mò. Xem chủng tộc bọn hắn chỉnh thể trình độ đều rất cao, đều là cơ bắp mãnh mỹ nam. Nàng thậm chí là nghĩ nếu người phía sau nọ tóc cũng có thể dài như đám người kia, vậy coi như là đặc thù.
Tô Tử Duyệt vòng vo đảo mắt châu, nàng đem tay phải lướt nhanh vào phía sau sờ soạng. Đang sờ đến tóc người nọ sau khi, liền dùng lực đem nó nắm chặt, rồi mới dùng sức hướng về phía trước lôi kéo. Người nọ ko ngờ rằng Tô Tử Duyệt sẽ xài đến chiêu này, hắn khó lòng phòng bị, bị nàng kéo da đầu run lên. Nhưng là dù là như thế này, hắn cũng ko buông ra cố bình tĩnh tay Tô Tử Duyệt. Hắn phát ra 1 tiếng “Tê” hút ko khí thanh, rồi mới nói- Nguyên lai ko phải tiểu chuột, mà là 1 con mèo hoang dài móng vuốt.
Tô Tử Duyệt cũng ko thèm quan tâm, sau khi cùng nàng giằng co 1 hồi cánh tay cũng mỏi, nàng đành phải thả tay, rồi mới nói- Như vậy cũng ko cho xem, xem ra là rất xấu rồi. Ta đây liền tuyển người tên Lông tối vừa rồi- Tô Tử Duyệt lấy ngón tay tùy tiện chỉ, cứ như vậy quyết định.
Người phía sau nàng sau khi cười “Ha ha” 2 tiếng rồi nói- Chỉ là cho ngươi xem, đời nào tới lượt ngươi tuyển?- Nói xong hắn lại trầm giọng đối đám người chung quanh kia nói- Đều ngây ra làm gì? Là muốn xem gia làm con mèo hoang này sao?
Chợt nghe Lông tối nói- Nhìn xem cũng ko sai a, chúng ta chính mình tự làm, ko ý kiến ngươi làm việc là được rồi? Ngươi thẹn thùng cái gì?- Hắn nói xong, đám người vây chung quanh lại vô lo vô nghĩ cười. Lông tối nói xong, tay liền sờ lên ngực Tô Tử Duyệt. Người phía sau Tô Tử Duyệt nhanh chóng bắt lấy cổ tay Lông tối, đồng thời tro yết hầu phát ra “Rầm gừ” cảnh cáo thanh.
Tô Tử Duyệt thừa dịp hắn bắt người đó ko chắn, nhanh chóng hồi xoay người nhìn bộ dáng người nọ. Lại ko ngờ rằng giữa 2 người khoảng cách quá thân cận, môi của nàng chạm 1 chút tại cằm người đó. Đó lại còn là 1 cái cằm rất đẹp nữa a, Tô Tử Duyệt nghĩ như vậy.
Đột nhiên bị Tô Tử Duyệt chạm đến, tro yết hầu người nọ thấp gầm thanh lập tức đình chỉ. Hắn cúi đầu, biểu tình vừa hơi khiếp sợ lại ko được tự nhiên theo trên mặt hắn nhanh chóng hiện lên. Lúc này có người bên cạnh trêu ghẹo nói- Tiểu mèo hoang này hiện tại đã liền khẩn cấp hiến hôn sao, ha ha a…- Người nọ tiếng nói vừa dứt, bên cạnh là đó người lại bắt đầu cười rộ lên.
Tô Tử Duyệt thừa dịp ko bị ôm này dùng sức đánh giá người trước mặt, hắn chẳng những ko giống như chính mình tưởng như vậy xấu, nàng thậm chí cảm thấy hắn còn muốn so với là đó người kia đẹp hơn mấy phần. Ko biết có phải là do kỳ vọng quá thấp, cho nên 1 chút ngạc nhiên. Chỉ thấy vậy nam nhân 1 đầu đen thùi tóc dài, hỗn độn tán loạn sau lưng, sở dĩ hỗn độn, là vì bị Tô Tử Duyệt đảo 1 vòng. 2 đạo mày kiếm nghiêng sáp nhập. Vậy 1 đôi đôi mắt dĩ nhiên là úy lam sắc, mỹ tựa như 2 uông âm u đàm, rơi vào liền ko thoát. Hắn mũi thẳng cao, môi lược có chút mỏng. Giờ phút này đang bị đám kia người biến thành có chút quẫn bách, càng hiện ra mấy phần ko tương xứng đáng yêu. Hắn hé miệng, lộ ra 2 cái răng nanh, chớp đôi mắt hướng về là đó người gầm nhẹ.
_ Thật là có nàng dâu liền quên huynh đệ. Đi thôi đi thôi, chúng ta nếu ko đi, gia hỏa này sẽ cắn người mất- 1 người tro đám người đó nói, liền cả đám dều tan. Chỉ còn lại Tô Tử Duyệt cùng người đó, Tô Tử Duyệt nhìn là đó người đi xa bóng dáng, cảm thấy bọn hắn vừa đi liền im lặng rất nhiều. Tựa hồ từ lúc nàng đi vào Ma đô sau này cho tới bây giờ chưa từng có trãi qua như thế náo nhiệt, là đó người lẫn nhau trêu chọc làm cho nàng nghĩ đến bọn họ đều là bạn tốt của nhau.
_ Đều đã đi xa còn nhìn? Đây là nhớ thương ai sao?- Người nọ thanh âm đem Tô Tử Duyệt túm trở về hiện thực.
Tô Tử Duyệt cũng ko quan tâm hắn nói tro lời mang trêu chọc, mà là hỏi- Người vừa rồi gọi là Lông tối, vậy ngươi gọi là gì?
Người nọ nhẹ nhăn mi, đáp- Bọn hắn đều gọi gia là Đầu sói.
Là đó người thấy nàng bức bó bộ dạng, ko hẹn mà cùng phá hư cười rộ lên. Bọn hắn cười, liền lộ ra 2 răng nanh sắc nhọn. Như vậy Tô Tử Duyệt càng cảm thấy ko được tự nhiên thêm, nàng ko tự giác lui về sau 2 bước, lại đụng phải 1 khối ấm áp thân thể. Chỉ nghe 1 cái hùng hậu thanh âm từ sau người vang lên- Nhìn tiểu chuột đáng thương này xem, muốn được gia yêu thương nhung nhớ đến thế sao.
Hắn tiếng nói vừa dứt, đám người bên cạnh kia liền ha ha cười. Vậy tiếng cười vô cùng hỗn xược, ko hề cố kị, hiển nhiên ở trên lãnh thổ của bọn hắn ko có ma quỷ khác có thể cùng bọn hắn chống lại. Tô Tử Duyệt có chút xấu hổ nói- Các ngươi nếu ko còn việc gì thì ta đi về trước.
Người nọ nghe xong Tô Tử Duyệt nói, chẳng những ko có buông ra nàng ngược lại đem nàng ôm càng chặt. Hắn nói- Đi về? Chẳng lẽ ko có người nói cho ngươi nếu đã đến thì phải làm gì sao?- Hắn sau khi nói xong lời đó, quay đầu đối người khác nói- Tiểu chuột này gia muốn, các ngươi chờ lần tiếp theo đi.
_ Chậc chậc, hiếm khi có được 1 đứa có da có thịt, ngươi còn đoạt đi, thật sự là ko thú vị- 1 người bên cạnh nói.
Tô Tử Duyệt nghe xong sửng sốt, muốn quay đầu xem kẻ đang ôm mình là cái bộ dáng gì. Nhưng ngay tại nàng vừa muốn quay đầu thời điểm người phía sau liền phát hiện đến ý đồ của nàng, tay hắn bóp cằm của Tô Tử Duyệt, cố giữ đầu nàng, ko cho nàng quay đầu nhìn hắn. Tô Tử Duyệt nói- Các ngươi ko phải nhầm lẫn gì chứ? Ko phải theo lí là ta chọn các ngươi sao?
Phía sau người nọ nghe xong lại ha ha cười lớn, thân mình của hắn vốn dán tại sau lưng Tô Tử Duyệt, nàng thậm chí có thể cảm giác được hắn sau khi cười rộ lên cơ bụng phập phồng. Chỉ nghe hắn nói- Xem ra, n tiểu chuộtgươi khẩu vị thật ko nhỏ a, ngươi có muốn xem gia ko? Vậy ngươi nói 1 chút ngươi đây là xem thượng ai?
Lúc này Tô Tử Duyệt lại muốn quay đầu xem bộ dáng người đó, vuốt cằm thứ 2 lại bị người nọ chế trụ. Nàng cả giận- Ngươi làm sao tổng ko cho ta nhìn dáng vẻ của ngươi? Hay là do bộ dạng của ngươi đặc biệt xấu? Ko dám gặp người?- Lúc này đây ko riêng người phía sau Tô Tử Duyệt cười , liền chung quanh là đó người cũng cười.
Người phía sau Tô Tử Duyệt sau khi cười 1 hồi rồi nói- Lông tối, ngươi lại đây để tiểu chuột này nhìn xem- Nói xong, hắn lại đối Tô Tử Duyệt nói- Lông tối, nhưng là soái ca đó nha, ngươi xem có thích ko?
Người được gọi là Lông tối kia đi đến trước mặt Tô Tử Duyệt, cười tủm tỉm nhìn nàng. Vậy biểu tình giống như là đang hỏi- Thế nào, nhóc con, nhìn ta có đẹp ko?
Người phía sau nàng nói ko sai, người này quả nhiên rất tuấn tú. Nhưng Tô Tử Duyệt lại nhìn những người khác, đại gia bộ dạng đều rất xuất chúng, nhưng ko đạt đến mức độ đặc biệt đáng khoa trương. Ngược lại người nọ phía sau, càng ko cho nàng nhìn dáng vẻ của hắn, nàng lại càng tò mò. Xem chủng tộc bọn hắn chỉnh thể trình độ đều rất cao, đều là cơ bắp mãnh mỹ nam. Nàng thậm chí là nghĩ nếu người phía sau nọ tóc cũng có thể dài như đám người kia, vậy coi như là đặc thù.
Tô Tử Duyệt vòng vo đảo mắt châu, nàng đem tay phải lướt nhanh vào phía sau sờ soạng. Đang sờ đến tóc người nọ sau khi, liền dùng lực đem nó nắm chặt, rồi mới dùng sức hướng về phía trước lôi kéo. Người nọ ko ngờ rằng Tô Tử Duyệt sẽ xài đến chiêu này, hắn khó lòng phòng bị, bị nàng kéo da đầu run lên. Nhưng là dù là như thế này, hắn cũng ko buông ra cố bình tĩnh tay Tô Tử Duyệt. Hắn phát ra 1 tiếng “Tê” hút ko khí thanh, rồi mới nói- Nguyên lai ko phải tiểu chuột, mà là 1 con mèo hoang dài móng vuốt.
Tô Tử Duyệt cũng ko thèm quan tâm, sau khi cùng nàng giằng co 1 hồi cánh tay cũng mỏi, nàng đành phải thả tay, rồi mới nói- Như vậy cũng ko cho xem, xem ra là rất xấu rồi. Ta đây liền tuyển người tên Lông tối vừa rồi- Tô Tử Duyệt lấy ngón tay tùy tiện chỉ, cứ như vậy quyết định.
Người phía sau nàng sau khi cười “Ha ha” 2 tiếng rồi nói- Chỉ là cho ngươi xem, đời nào tới lượt ngươi tuyển?- Nói xong hắn lại trầm giọng đối đám người chung quanh kia nói- Đều ngây ra làm gì? Là muốn xem gia làm con mèo hoang này sao?
Chợt nghe Lông tối nói- Nhìn xem cũng ko sai a, chúng ta chính mình tự làm, ko ý kiến ngươi làm việc là được rồi? Ngươi thẹn thùng cái gì?- Hắn nói xong, đám người vây chung quanh lại vô lo vô nghĩ cười. Lông tối nói xong, tay liền sờ lên ngực Tô Tử Duyệt. Người phía sau Tô Tử Duyệt nhanh chóng bắt lấy cổ tay Lông tối, đồng thời tro yết hầu phát ra “Rầm gừ” cảnh cáo thanh.
Tô Tử Duyệt thừa dịp hắn bắt người đó ko chắn, nhanh chóng hồi xoay người nhìn bộ dáng người nọ. Lại ko ngờ rằng giữa 2 người khoảng cách quá thân cận, môi của nàng chạm 1 chút tại cằm người đó. Đó lại còn là 1 cái cằm rất đẹp nữa a, Tô Tử Duyệt nghĩ như vậy.
Đột nhiên bị Tô Tử Duyệt chạm đến, tro yết hầu người nọ thấp gầm thanh lập tức đình chỉ. Hắn cúi đầu, biểu tình vừa hơi khiếp sợ lại ko được tự nhiên theo trên mặt hắn nhanh chóng hiện lên. Lúc này có người bên cạnh trêu ghẹo nói- Tiểu mèo hoang này hiện tại đã liền khẩn cấp hiến hôn sao, ha ha a…- Người nọ tiếng nói vừa dứt, bên cạnh là đó người lại bắt đầu cười rộ lên.
Tô Tử Duyệt thừa dịp ko bị ôm này dùng sức đánh giá người trước mặt, hắn chẳng những ko giống như chính mình tưởng như vậy xấu, nàng thậm chí cảm thấy hắn còn muốn so với là đó người kia đẹp hơn mấy phần. Ko biết có phải là do kỳ vọng quá thấp, cho nên 1 chút ngạc nhiên. Chỉ thấy vậy nam nhân 1 đầu đen thùi tóc dài, hỗn độn tán loạn sau lưng, sở dĩ hỗn độn, là vì bị Tô Tử Duyệt đảo 1 vòng. 2 đạo mày kiếm nghiêng sáp nhập. Vậy 1 đôi đôi mắt dĩ nhiên là úy lam sắc, mỹ tựa như 2 uông âm u đàm, rơi vào liền ko thoát. Hắn mũi thẳng cao, môi lược có chút mỏng. Giờ phút này đang bị đám kia người biến thành có chút quẫn bách, càng hiện ra mấy phần ko tương xứng đáng yêu. Hắn hé miệng, lộ ra 2 cái răng nanh, chớp đôi mắt hướng về là đó người gầm nhẹ.
_ Thật là có nàng dâu liền quên huynh đệ. Đi thôi đi thôi, chúng ta nếu ko đi, gia hỏa này sẽ cắn người mất- 1 người tro đám người đó nói, liền cả đám dều tan. Chỉ còn lại Tô Tử Duyệt cùng người đó, Tô Tử Duyệt nhìn là đó người đi xa bóng dáng, cảm thấy bọn hắn vừa đi liền im lặng rất nhiều. Tựa hồ từ lúc nàng đi vào Ma đô sau này cho tới bây giờ chưa từng có trãi qua như thế náo nhiệt, là đó người lẫn nhau trêu chọc làm cho nàng nghĩ đến bọn họ đều là bạn tốt của nhau.
_ Đều đã đi xa còn nhìn? Đây là nhớ thương ai sao?- Người nọ thanh âm đem Tô Tử Duyệt túm trở về hiện thực.
Tô Tử Duyệt cũng ko quan tâm hắn nói tro lời mang trêu chọc, mà là hỏi- Người vừa rồi gọi là Lông tối, vậy ngươi gọi là gì?
Người nọ nhẹ nhăn mi, đáp- Bọn hắn đều gọi gia là Đầu sói.
/151
|