Đầu sói 1 cúi đầu, liền nhìn thấy đang nằm sấp trên ngực của mình Tô Tử Duyệt. Khó trách hắn hội cảm thấy ngực ko thoải mái, nguyên lai là nàng áp. Hắn nhẹ nhàng nâng Tô Tử Duyệt dậy, đem nàng ôm đến trên đệm cỏ nhiễm đầy huyết. Nước ấm nấu khi nãy đã sớm lạnh, Đầu sói liền xoay người đi ra đun nước 1 lần nữa. Hắn đem vết máu trên thân Tô Tử Duyệt từng chút 1 lau khô, rồi cấp tiểu sói mới sinh tắm sạch thân mình.
Lúc này trời đã gần sáng, Đầu sói vốn định chạy ra ngoài hái chút mới mẻ tuyến cỏ, thay cho đám cỏ ô uế kia. Nhưng lo lắng đến ma lực của mình hiện tại còn chưa hoàn toàn khôi phục, với lại bình thường hắn cũng hay gây thù nhiều, cho nên do dự 1 chút đành đem việc này nhịn xuống.
Đầu sói nắm phần mềm thịt phía sau cổ tiểu sói, đưa nó phóng đến trước ngực Tô Tử Duyệt. Mới sinh ra tiểu sói đúng là rất tham ăn, làm như vậy nhi tử của mình chỉ cần đói bụng, núm vú liền ngay tại bên miệng. Sau khi làm xong tất cả, Đầu sói liền nằm ngủ ở bên người Tô Tử Duyệt.
Tô Tử Duyệt nửa đêm bừng tỉnh 1 lần, phát hiện Đầu sói nóng hầm hập thân thể đang ngủ ở bên người mình. Nàng ko biết phải phản ứng thế nào, cho rằng chính mình là đang nằm mơ. Sau khi hung hăng nhéo đùi của mình 1 phen, đau “Oa” 1 tiếng khóc đi ra. Đau thật tốt, nguyên lai ko phải mộng, thật tốt quá.
Đầu sói bị nàng làm giật mình tỉnh, nhu trán hỏi- Xảy ra chuyện gì?
Tô Tử Duyệt bên khóc bên nói- Ngươi ko chết thật tốt…
Nguyên bản ngủ say tiểu sói bị Tô Tử Duyệt trước ngực phập phồng đánh thức, bất an giật giật. Tô Tử Duyệt thấy thế liền ko dám khóc nữa, dùng sức nghẹn. Đầu sói đem Tô Tử Duyệt ôm vào tro lòng trấn an rất lâu, nàng thế này mới ngủ tiếp.
Ngày thứ 2, Mẫn Mặc mới đến chỗ ở của Đầu sói. Theo lý thuyết, sau khi Tô Tử Duyệt sinh xong nội vụ sẽ là người tới, chỉ là vì 1 tro số đó đã bị Đầu sói giết, khiến người còn lại cũng khiến Mẫn Mặc có chút kiêng kị ko dám dùng. Có thể thấy được ko có nội vụ, công tác hiệu suất tro Ma đô phải tăng cường tới cỡ nào. Cơ hồ sở hữu sự tình đều đổ dồn lên trên đầu Mẫn Mặc, tuy rằng hắn đang cố gắng rèn giũa thủ hạ mới, nhưng là vẫn như cũ cần 1 đoạn thời gian.
Tô Tử Duyệt sau khi nhìn thấy Mẫn Mặc chấn động, chỉ thấy hắn trước ngực triền thật dày băng vải. Tô Tử Duyệt kinh ngạc hỏi- Ngươi bị thương? Ở thời điểm nào?
Mẫn Mặc khoanh tay nói- Mấy ngày trước, còn là trước khi có sự tình vị thủ hạ đã chết kia của ta. Mọi chuyện ngày càng phức tạp- Mẫn Mặc ngay tại ghế gỗ trước mặt bọn họ ngồi xuống, chính mình động thủ cấp chính mình rót 1 chén nước. Đầu sói thấy thế mất hứng kéo kéo môi, nhưng đối phương là Ma vương, hắn cũng khó mà nói cái gì.
_ Vậy, vậy ngày đó nội vụ Giáp tới tìm ta nói ngươi bị thương, đều là sự thật?- Tô Tử Duyệt lo lắng nói- Sao lâu như thế vậy còn chưa lành?- Hắn cùng Đầu sói thời kỳ bị thương ko sai biệt lắm, miệng vết thương của Đầu sói bị rách mở mấy lần mà đến nay đã ko còn chuyện gì. Hắn đã bị đả thương đến trình độ nào mới phải dưỡng cho tới tận bây giờ còn chưa lành nữa, Tô Tử Duyệt thật ko dám tưởng tượng cảnh tượng lúc đó. Tô Tử Duyệt nghĩ đến đây lại có chút tức giận, nàng nhịn ko được thầm oán nói- Ngươi bị trọng thương như thế sao cũng ko nói với ta? Ngươi nói ra ta còn có thể đi thăm ngươi.
Mẫn Mặc thở dài- Sao lại nói ta ko thông tri ngươi chứ? Ai biết ta phái người tới thông tri ngươi cư nhiên là gian tế, cuối cùng nhưng lại náo ra 1 khúc chuyện lớn như thế.
Tô Tử Duyệt nghĩ đến nàng lúc ấy nhìn thấy nội vụ Giáp thời điểm hắn trên thân cũng bị thương, nguyên nhân lúc ấy Tô Tử Duyệt tin tưởng hắn cũng 1 phần rất lớn bởi những vết thương đó. Về sau, nàng cho rằng mấy miệng vết thương kia đều là nội vụ Giáp làm ra để lừa chính mình. Nhưng nay nghe Mẫn Mặc nói như thế, nàng ngược lại cảm thấy có lẽ ngày đó bọn hắn thật sự gặp đến chuyện phiền toái gì thật. Sau đó Mẫn Mặc kêu nội vụ Giáp tìm đến mình, hắn liền biết thời biết thế đã đến lúc trừ bỏ nàng. Nghĩ đến đây, Tô Tử Duyệt vội vàng truy vấn Mẫn Mặc rốt cuộc đã xảy ra cái chuyện gì.
Chỉ thấy Mẫn Mặc vẻ mặt hưng phấn mà nói- Tuy rằng hắn làm ta bị thương, nhưng ta nhìn thấy hắn! Thật sự là giống như ngươi hoài nghi vậy, hắn là dư nghiệt của biên bức bộ tộc.
Mẫn Mặc uống 1 ngụm nước, rồi mới đem sự tình ngày đó chậm rãi kể lại. Vào ngày đó, hắn mang 2 cái nội vụ ở tro Ma đô tuần tra. Ngày đó bọn hắn đi khá xa, địa phương rất thiên. Nơi đó nơi nơi đều là cổ thụ cao tới tận trời, theo lý thuyết hẳn đây là nơi ma quỷ rất thích an cư, nhưng là ở tro này, Mẫn Mặc cơ hồ ko cảm giác được cái ma khí gì. Điều này rất ko bình thường, Mẫn Mặc đánh giá địa hình nơi đó, quyết định xâm nhập vào sâu bên tro tìm hiểu.
Mẫn Mặc ở tro rừng qua lại, như trước ko có phát hiện dấu vết của ma quỷ nào tồn tại, lúc này hắn liền cảm thấy có chút ko đúng. Lúc Mẫn Mặc đi qua cánh rừng thời điểm, cư nhiên xuất hiện 1 cái vách núi đen. Liền ở tro này, Mẫn Mặc cảm giác được 1 cỗ cường đại ma khí. Mẫn Mặc bấu vách đá, phát hiện trên vách đá bị người khai ra 1 cái sơn động. Vậy sơn động nằm ở ngay chính giữa vách đá, trên dưới đều ko có lối vào. Nếu là leo lên thì vô luận thế nào cũng đến ko được, cho nên vật ấy tất nhiên hội biết bay.
Lúc này, Mẫn Mặc giương giọng nói- Ta là Ma vương, còn ko mau đi ra bái kiến- Mẫn Mặc nói xong, nửa ngày ko người trả lời. Mà vậy cường đại ma khí tựa hồ có điểm dao động. Mẫn Mặc nâng lên tay phải, đem ma khí ở bàn tay tụ lại, vậy hắc sắc ma khí nháy mắt hóa thành 1 con cự mãng bò lên sơn động đánh úp vào.
Mẫn Mặc thao túng cự mãng cùng tên tro sơn động quây quanh 1 chỗ, người nọ tựa hồ rất mạnh, cự mãng vài lần dục cắn đều bị hắn cản trở về. Mẫn Mặc lúc này nói- Là ai? Nếu ko hiện thân chớ trách ta ko lưu tình!
Người nọ như trước ko có phản ứng, hắn sợ hãi bị Mẫn Mặc xuyên qua chân diện mục, thuyết minh hắn tro lòng có quỷ. Mẫn Mặc nhớ đến Tô Tử Duyệt lúc trước đối chính mình nói những lời kia, hắn hội biết bay, lúc này lại là buổi sáng, nên ko dám cùng chính mình đối mặt có thể là vì hắn sợ ánh sáng hay ko? Mẫn Mặc ko dấu vết nở nụ cười, hắn thế nhưng ẩn thân ở nơi này.
Chỉ tiếc vậy sơn động ở phía trên vách đá, Mẫn Mặc ko leo lên được, bằng ko nhất định thừa dịp thời điểm hắn suy yếu trừ bỏ hắn. Hắn nhưng lại cấp chính mình tìm chỗ ẩn thân tốt như vậy. Mà giờ phút này Mẫn Mặc chỉ có thể thao túng ma khí của mình cùng hắn dây dưa, người nọ rất mạnh, từ sau khi gặp Mẫn Mặc cũng ko có ý tứ bỏ chạy phỏng chừng cũng biết chính mình bị đoán được, liền ko hề ẩn nhẫn, bắt đầu chủ động công kích.
2 người bắt đầu đấu liền túi bụi, đi theo thời gian chuyển dời, mặt trời dần dần lạc núi. Mẫn Mặc tro lòng âm thầm gọi trời, lấy thực lực của hắn, ban đêm chỉ sợ hội càng thêm khó chơi. Mẫn Mặc là Ma đô vương, người có thể cùng hắn đánh ngang tay, là đáng sợ cỡ nào. Tuy rằng Mẫn Mặc biết chính mình giờ phút này lựa chọn tốt nhất là lui lại, nhưng nếu chính mình lui, tên ma quỷ giảo hoạt này nhất định hội lại trốn đi. Cho nên Mẫn Mặc hiện tại phải buộc hắn lộ ra, nhìn thấy chân diện mục của hắn.
Lúc tia sáng mặt trời cuối cùng cũng biến mất ở ko trung thời điểm, 1 bóng đen thật lớn từ tro sơn động trên vách đá thoát ra ngoài. Hắn thẳng tắp liền nhằm phía Mẫn Mặc, 1 bên dùng khàn khàn mà thương lão thanh âm nói- Coi như ngươi gặp may mắn, có thể tìm tới nơi này. Ta ko đi tìm ngươi, ngươi nhưng lại tự dâng tới cửa! Nay nhất định phải cho ngươi biết tư vị thế nào!
Lúc này trời đã gần sáng, Đầu sói vốn định chạy ra ngoài hái chút mới mẻ tuyến cỏ, thay cho đám cỏ ô uế kia. Nhưng lo lắng đến ma lực của mình hiện tại còn chưa hoàn toàn khôi phục, với lại bình thường hắn cũng hay gây thù nhiều, cho nên do dự 1 chút đành đem việc này nhịn xuống.
Đầu sói nắm phần mềm thịt phía sau cổ tiểu sói, đưa nó phóng đến trước ngực Tô Tử Duyệt. Mới sinh ra tiểu sói đúng là rất tham ăn, làm như vậy nhi tử của mình chỉ cần đói bụng, núm vú liền ngay tại bên miệng. Sau khi làm xong tất cả, Đầu sói liền nằm ngủ ở bên người Tô Tử Duyệt.
Tô Tử Duyệt nửa đêm bừng tỉnh 1 lần, phát hiện Đầu sói nóng hầm hập thân thể đang ngủ ở bên người mình. Nàng ko biết phải phản ứng thế nào, cho rằng chính mình là đang nằm mơ. Sau khi hung hăng nhéo đùi của mình 1 phen, đau “Oa” 1 tiếng khóc đi ra. Đau thật tốt, nguyên lai ko phải mộng, thật tốt quá.
Đầu sói bị nàng làm giật mình tỉnh, nhu trán hỏi- Xảy ra chuyện gì?
Tô Tử Duyệt bên khóc bên nói- Ngươi ko chết thật tốt…
Nguyên bản ngủ say tiểu sói bị Tô Tử Duyệt trước ngực phập phồng đánh thức, bất an giật giật. Tô Tử Duyệt thấy thế liền ko dám khóc nữa, dùng sức nghẹn. Đầu sói đem Tô Tử Duyệt ôm vào tro lòng trấn an rất lâu, nàng thế này mới ngủ tiếp.
Ngày thứ 2, Mẫn Mặc mới đến chỗ ở của Đầu sói. Theo lý thuyết, sau khi Tô Tử Duyệt sinh xong nội vụ sẽ là người tới, chỉ là vì 1 tro số đó đã bị Đầu sói giết, khiến người còn lại cũng khiến Mẫn Mặc có chút kiêng kị ko dám dùng. Có thể thấy được ko có nội vụ, công tác hiệu suất tro Ma đô phải tăng cường tới cỡ nào. Cơ hồ sở hữu sự tình đều đổ dồn lên trên đầu Mẫn Mặc, tuy rằng hắn đang cố gắng rèn giũa thủ hạ mới, nhưng là vẫn như cũ cần 1 đoạn thời gian.
Tô Tử Duyệt sau khi nhìn thấy Mẫn Mặc chấn động, chỉ thấy hắn trước ngực triền thật dày băng vải. Tô Tử Duyệt kinh ngạc hỏi- Ngươi bị thương? Ở thời điểm nào?
Mẫn Mặc khoanh tay nói- Mấy ngày trước, còn là trước khi có sự tình vị thủ hạ đã chết kia của ta. Mọi chuyện ngày càng phức tạp- Mẫn Mặc ngay tại ghế gỗ trước mặt bọn họ ngồi xuống, chính mình động thủ cấp chính mình rót 1 chén nước. Đầu sói thấy thế mất hứng kéo kéo môi, nhưng đối phương là Ma vương, hắn cũng khó mà nói cái gì.
_ Vậy, vậy ngày đó nội vụ Giáp tới tìm ta nói ngươi bị thương, đều là sự thật?- Tô Tử Duyệt lo lắng nói- Sao lâu như thế vậy còn chưa lành?- Hắn cùng Đầu sói thời kỳ bị thương ko sai biệt lắm, miệng vết thương của Đầu sói bị rách mở mấy lần mà đến nay đã ko còn chuyện gì. Hắn đã bị đả thương đến trình độ nào mới phải dưỡng cho tới tận bây giờ còn chưa lành nữa, Tô Tử Duyệt thật ko dám tưởng tượng cảnh tượng lúc đó. Tô Tử Duyệt nghĩ đến đây lại có chút tức giận, nàng nhịn ko được thầm oán nói- Ngươi bị trọng thương như thế sao cũng ko nói với ta? Ngươi nói ra ta còn có thể đi thăm ngươi.
Mẫn Mặc thở dài- Sao lại nói ta ko thông tri ngươi chứ? Ai biết ta phái người tới thông tri ngươi cư nhiên là gian tế, cuối cùng nhưng lại náo ra 1 khúc chuyện lớn như thế.
Tô Tử Duyệt nghĩ đến nàng lúc ấy nhìn thấy nội vụ Giáp thời điểm hắn trên thân cũng bị thương, nguyên nhân lúc ấy Tô Tử Duyệt tin tưởng hắn cũng 1 phần rất lớn bởi những vết thương đó. Về sau, nàng cho rằng mấy miệng vết thương kia đều là nội vụ Giáp làm ra để lừa chính mình. Nhưng nay nghe Mẫn Mặc nói như thế, nàng ngược lại cảm thấy có lẽ ngày đó bọn hắn thật sự gặp đến chuyện phiền toái gì thật. Sau đó Mẫn Mặc kêu nội vụ Giáp tìm đến mình, hắn liền biết thời biết thế đã đến lúc trừ bỏ nàng. Nghĩ đến đây, Tô Tử Duyệt vội vàng truy vấn Mẫn Mặc rốt cuộc đã xảy ra cái chuyện gì.
Chỉ thấy Mẫn Mặc vẻ mặt hưng phấn mà nói- Tuy rằng hắn làm ta bị thương, nhưng ta nhìn thấy hắn! Thật sự là giống như ngươi hoài nghi vậy, hắn là dư nghiệt của biên bức bộ tộc.
Mẫn Mặc uống 1 ngụm nước, rồi mới đem sự tình ngày đó chậm rãi kể lại. Vào ngày đó, hắn mang 2 cái nội vụ ở tro Ma đô tuần tra. Ngày đó bọn hắn đi khá xa, địa phương rất thiên. Nơi đó nơi nơi đều là cổ thụ cao tới tận trời, theo lý thuyết hẳn đây là nơi ma quỷ rất thích an cư, nhưng là ở tro này, Mẫn Mặc cơ hồ ko cảm giác được cái ma khí gì. Điều này rất ko bình thường, Mẫn Mặc đánh giá địa hình nơi đó, quyết định xâm nhập vào sâu bên tro tìm hiểu.
Mẫn Mặc ở tro rừng qua lại, như trước ko có phát hiện dấu vết của ma quỷ nào tồn tại, lúc này hắn liền cảm thấy có chút ko đúng. Lúc Mẫn Mặc đi qua cánh rừng thời điểm, cư nhiên xuất hiện 1 cái vách núi đen. Liền ở tro này, Mẫn Mặc cảm giác được 1 cỗ cường đại ma khí. Mẫn Mặc bấu vách đá, phát hiện trên vách đá bị người khai ra 1 cái sơn động. Vậy sơn động nằm ở ngay chính giữa vách đá, trên dưới đều ko có lối vào. Nếu là leo lên thì vô luận thế nào cũng đến ko được, cho nên vật ấy tất nhiên hội biết bay.
Lúc này, Mẫn Mặc giương giọng nói- Ta là Ma vương, còn ko mau đi ra bái kiến- Mẫn Mặc nói xong, nửa ngày ko người trả lời. Mà vậy cường đại ma khí tựa hồ có điểm dao động. Mẫn Mặc nâng lên tay phải, đem ma khí ở bàn tay tụ lại, vậy hắc sắc ma khí nháy mắt hóa thành 1 con cự mãng bò lên sơn động đánh úp vào.
Mẫn Mặc thao túng cự mãng cùng tên tro sơn động quây quanh 1 chỗ, người nọ tựa hồ rất mạnh, cự mãng vài lần dục cắn đều bị hắn cản trở về. Mẫn Mặc lúc này nói- Là ai? Nếu ko hiện thân chớ trách ta ko lưu tình!
Người nọ như trước ko có phản ứng, hắn sợ hãi bị Mẫn Mặc xuyên qua chân diện mục, thuyết minh hắn tro lòng có quỷ. Mẫn Mặc nhớ đến Tô Tử Duyệt lúc trước đối chính mình nói những lời kia, hắn hội biết bay, lúc này lại là buổi sáng, nên ko dám cùng chính mình đối mặt có thể là vì hắn sợ ánh sáng hay ko? Mẫn Mặc ko dấu vết nở nụ cười, hắn thế nhưng ẩn thân ở nơi này.
Chỉ tiếc vậy sơn động ở phía trên vách đá, Mẫn Mặc ko leo lên được, bằng ko nhất định thừa dịp thời điểm hắn suy yếu trừ bỏ hắn. Hắn nhưng lại cấp chính mình tìm chỗ ẩn thân tốt như vậy. Mà giờ phút này Mẫn Mặc chỉ có thể thao túng ma khí của mình cùng hắn dây dưa, người nọ rất mạnh, từ sau khi gặp Mẫn Mặc cũng ko có ý tứ bỏ chạy phỏng chừng cũng biết chính mình bị đoán được, liền ko hề ẩn nhẫn, bắt đầu chủ động công kích.
2 người bắt đầu đấu liền túi bụi, đi theo thời gian chuyển dời, mặt trời dần dần lạc núi. Mẫn Mặc tro lòng âm thầm gọi trời, lấy thực lực của hắn, ban đêm chỉ sợ hội càng thêm khó chơi. Mẫn Mặc là Ma đô vương, người có thể cùng hắn đánh ngang tay, là đáng sợ cỡ nào. Tuy rằng Mẫn Mặc biết chính mình giờ phút này lựa chọn tốt nhất là lui lại, nhưng nếu chính mình lui, tên ma quỷ giảo hoạt này nhất định hội lại trốn đi. Cho nên Mẫn Mặc hiện tại phải buộc hắn lộ ra, nhìn thấy chân diện mục của hắn.
Lúc tia sáng mặt trời cuối cùng cũng biến mất ở ko trung thời điểm, 1 bóng đen thật lớn từ tro sơn động trên vách đá thoát ra ngoài. Hắn thẳng tắp liền nhằm phía Mẫn Mặc, 1 bên dùng khàn khàn mà thương lão thanh âm nói- Coi như ngươi gặp may mắn, có thể tìm tới nơi này. Ta ko đi tìm ngươi, ngươi nhưng lại tự dâng tới cửa! Nay nhất định phải cho ngươi biết tư vị thế nào!
/151
|