Sau khi Tô Diệp Tử mở mắt thì có hành động ngay lập tức, chân nguyên trong cơ thể Vân Khởi theo bản năng chấn động, muốn vận chuyển phản chế, nhưng đến cùng vẫn dừng lại trong đôi mắt chứa tâm tình mãnh liệt kia.
Bất kể là bàn tay kiềm chế ở eo hay là gáy của Tô Diệp Tử đều thả lỏng lực độ, Vân Khởi mặc kệ Tô Diệp Tử đè mình trên mạn thuyền bay. Tóc dài màu mực từ sau vai Tô Diệp Tử rơi xuống, rủ bên môi đang dán vào nhau của hai người. Tô Diệp Tử quỳ gối để hai bên người Vân Khởi, lấy tay áp chế Vân Khởi dưới thân càn rỡ hôn.
Trong đôi mắt hơi lấp loé thủy quang của người bên trên sáng rạng rỡ.
Tâm tình thô bạo nổi lên dưới đáy lòng do bị người áp chế của Vân Khởi, tựa hồ cũng hòa tan trong đôi mắt xinh đẹp kia.
Mà Vân Khởi mặc kệ, cũng không khiến Tô Diệp Tử thả lỏng cường độ hôn cắn, lòng bàn tay của hắn lại tăng thêm lực, như là đang dùng cách này để phát tiết tâm tình không cách nào nói rõ ——
Rút thần hồn… Vốn đã là đại sự thập tử vô sinh… Người này là điên rồi mới sẽ chọn cách như thế.
Tô Diệp Tử chỉ cần vừa nghĩ tới đau đớn và giày vò khi xé rách thần hồn sẽ, liền cảm thấy hô hấp đều muốn cạn kiệt —— hắn thậm chí không dám nghĩ tới, năm đó sau khi mình hóa linh thái, chân tướng người này một đi không trở lại đến cùng là cái gì.
Nếu không phải thần hồn khuyết thiếu, với thực lực của hắn, thì lại làm sao lại gặp nguy hiểm ngoài tông, đến nỗi thiên hạ đều đồn rằng hắn đã bỏ mình…
“Nghịch đồ!”
Tô Diệp Tử hơi nhỏm người dậy, đôi môi hai người chia lìa, mà trong đôi mắt của Tô Diệp Tử vẫn là thủy quang rạng rỡ.
“…” Vân Khởi đang tay sau gáy Tô Diệp Tử, nghe vậy bỗng nhiên dùng sức, trực tiếp thẳng người lấn tới một lần nữa kéo Tô Diệp Tử xuống. Một ý cười tà tứ như ánh sao nhảy lấp lóe dưới đáy mắt hắn, hắn quấn lấy đôi môi đang hé ra của Tô Diệp Tử, tham lam tiến vào cùng với dây dưa, “Sư… phụ…”
Âm thanh trêu tức vang lên trong thần thức cảm ứng của Tô Diệp Tử, mỗi một tiếng đều được nói đếu mức lưu luyến kiều diễm.
Tô Diệp Tử bỗng nhiên nhớ tới cái lần trong động phủ Hàn Quỳnh Phong của mình, Vân Khởi tẩu hỏa nhập ma dùng Tỏa Kim Hoàn trói hắn lại cuồng si quấn quýt.
“Buông ra!”
Môi lưỡi đều bị dây dưa triệt để, ngay cả lời nói đều không thể nói, Tô Diệp Tử chỉ có thể lấy thần thức tức giận truyền âm.
Câu trả lời của Vân Khởi, là lực độ kiềm chế sau gáy và trên lưng của Tô Diệp Tử như huyền thiết vạn năm.
“Tên nghịch đồ nhà ngươi…!” Tô Diệp Tử vừa định giãy dụa, trong khoảng khắc cơ thể bị người lăng không phản chế, thay đổi vị trí, xương sống sau vai đều bị đè lên mạn thuyền bai cứng rắn, ở trên cao nhìn xuống tâm tình trong mắt Vân Khởi cuồn cuộn trập trùng.
Sau đó khóe môi hắn cong lên, tầm mắt chứa đựng dục vọng rõ ràng vuốt nhẹ qua từng điểm trên gương mặt Tô Diệp Tử ——
Ánh mắt người dưới thân trong suốt xinh đẹp, thủy quang mịt mờ cùng khóe mắt ửng đỏ, giữa đôi môi đỏ bừng nửa hé do hô hấp bất ổn là đầu lưỡi như ẩn như hiện… Như là một lời mời gọi không rõ ràng nào đó.
Đôi mắt Vân Khởi trong nháy mắt này, đen kịt như khung trời thâm trầm nhất trong màn đêm này, thậm chí có thể thấy một màu đỏ tươi cực kì nhạt chậm rãi leo lên đồng tử của hắn.
Tiếng cười khàn khàn trầm trầm mê người ——
“Diệp Tử… Ngươi tốt nhất đừng câu dẫn ta.”
Hắn liếm liếm khóe môi lúc nãy bị người dưới thân cắn phá, ý cười dính máu khiến cho khí chất của hắn thể hiện càng thêm tà ác, lại mang theo sự mê hoặc trí mạng.
“Không phải vậy, ta không có cách nào khắc chế chính mình không hề làm gì… Mà những người ngồi chung này, tốt nhất là ném xuống cho rồi.”
“…”
Tô Diệp Tử run lên một lát trong lời nói của Vân Khởi, sau đó mới chậm rãi xoay cổ, nhìn về phía một đầu khác thuyền bay.
Bên kia, các đệ tử đã hoàn toàn rơi vào trạng thái đờ đẫn, không hề chớp mắt nhìn sang nơi này, hiển nhiên đã nhìn thấy toàn bộ quá trình.
——
Sau đó cả con đường về tông cũng có thể gọi là tĩnh mịch.
Người khởi xướng thì thấy mừng, Tô Diệp Tử không bình tĩnh chỉ một lát cũng là không quan tâm, hai vị đệ tử Hàn Quỳnh Phong đã sớm dự đoán được, xung kích tuy lớn, sau khi mất cảm giác thì đã tiến vào trạng thái vô cảm. Chỉ có mấy vị nữ đệ tử Thiền Quyên Phong, suốt ngày tinh thần hoảng hốt, không nói tiếng nào, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn sang đầu còn lại của thuyền bay nửa điểm.
Chờ đến khi thuyền bay rơi xuống Đàn Sơn, mấy người có thể về tông, nhóm nữ đệ tử Thiền Quyên Phong dường như là vội vàng hành lễ xong liền chạy trối chết.
Như là đang tránh né hồng thủy mãnh thú gì đó.
“Vậy đại khái đều là người yêu mến đồ đệ ngoan rồi nhỉ?” Tô Diệp Tử nhìn bóng lưng chạy trối chết của các nữ đệ tử Thiền Quyên Phong, híp mắt, sau đó cười tủm tỉm xoay người, trực tiếp đi về Hàn Quỳnh Phong, “Sau này nếu mà giúp nữ đệ tử Thiền Quyên Phong đượ giải thoát, ta cũng coi như đã giúp Quyên Nhi sư muội một đại ân…”
Sau khi bốn người đồng thời trở về Hàn Quỳnh Phong, sau khi tiến vào nơi liên kết, Tô Diệp Tử nhìn về phía Đỗ Thủy Thanh và Tống Thanh Vũ: “Các ngươi về động phủ của mình, Thi đấu Ngoại tông ngày mai, các ngươi phải đi cùng ta.” Tống Thanh Vũ và Đỗ Thủy Thanh cúi đầu đáp vâng.
“Ngươi,” Tầm mắt Tô Diệp Tử thoáng nhìn sang, rơi lên người Vân Khởi bên cạnh, trong mắt là ý lành lạnh, “Theo ta vào Hàn Quỳnh bí cảnh.”
“…”
Vân Khởi không lên tiếng, trong đồng tử đen như mực như lên bóng dáng Tô Diệp Tử đón tuyết bước đi. Một hồi lâu sau, hắn khép mi mắt, khóe môi cong lên, “Vâng… sư, phụ.”
Trên Hàn Quỳnh Phong, trong hư không ầm ầm một tiếng nổ vang, thạch đạo bí cảnh thạch lộ ra, Tô Diệp Tử và Vân Khởi một trước một sau đi vào.
Đợi đến khi thạch đạo phía sau khép lại, Vân Khởi ngừng bước chân, cụp mắt nhìn Tô Diệp Tử đứng ở chỗ trước mặt mình mấy tấc liền dừng lại.
Xa xa trong bí cảnh mọi người thành trấn đều đã biến mất không thấy, Vân Khởi từ từ thu hồi tầm mắt, đáy mắt có tâm tình thâm trầm thoáng lướt qua.
Tô Diệp Tử làm như không có chú ý tới tầm mắt và biểu cảm của Vân Khởi, ánh mắt của hắn rơ lên Chiếu Tâm Thạch bên cạnh, sau đó duỗi mũi chân chỉ mảnh đất cảm ứng của Chiếu Tâm Thạch, sau đó nâng mí mắt từ dưới lên, khóe môi như cười như không cong cong: “Đến, đứng đây đi.”
“…”
Vân Khởi không lên tiếng, cũng không có động tác, mắt hắn mỉm cười nhìn Tô Diệp Tử, khóe môi vẫn khẽ cong.
Ngọn lửa trong long Tô Diệp Tử đã sớm cháy đến nỗi trái tim đều bỏng rát, ngay cả ý cười trên mặt đều khó mà duy trì, đôi môi hắn mím chặt, hất cằm về phía Chiếu Tâm Thạch, “Ta không muốn lặp lại lần thứ ba, Vân Khởi. —— Đến đó đứng đi.”
“Ngươi… hoài nghi ta?” Vân Khởi cười rất hững hờ, mặc dù chỉ là một ánh nhìn nghiêng đặt lên người, cũng làm cho Tô Diệp Tử cảm thấy mình như là con mồi bị quan sát.
Tô Diệp Tử thở dài một hơi: “Nếu như là trạng thái này của ngươi thì ta đều không nghi ngờ —— ngươi tưởng vi sư, bị mù à?”
“Sư phụ làm như vậy, sẽ làm ta rất đau lòng.” Vân Khởi hơi nhướng một bên chân mày, ánh mắt nhìn Tô Diệp Tử mang theo tâm tình thâm trầm.
“…” Tô Diệp Tử không nói tiếp, mặt lạnh nhìn hắn.
Đáy mắt Vân Khởi xẹt qua lớp sương, một lát sau hắn gật đầu: “Kỳ thực ta cũng hiếu kì… Hiện tại ở trong này, sẽ thấy cái gì.”
Tiến một bước, hạ xuống.
Sương mù màu trắng đục trên Chiếu Tâm Thạch đột nhiên nổi lên, sau khi tản đi, một cây có lá viền bạc sáng lấp lánh hiện ra trên Chiếu Tâm Thạch.
Tô Diệp Tử đôi mắt run run, đáy lòng cũng lạnh theo.
Hắn gàn như là theo bản năng lui nửa bước.
Nhưng mà người đứng bên cạnh tựa hồ đã sớm dự đoán được, đồng thời ngay khi hắn lui nửa bước, đưa tay nắm thật chặt cổ tay của Tô Diệp Tử, đột nhiên dùng sức, Tô Diệp Tử vẫn còn thất thần thân hình bất ổn, chật vật lảo đảo ngã về phía trước, bị người phía sau tàn nhẫn đẩy vào vách đá, đè chặt ——
“Ngươi, sợ, cái, gì?”
Âm thanh sương lạnh đè lên tóc dài của hắn, dán vào sau tai vang lên. Không chờ Tô Diệp Tử trả lời, người phía sau như bị chọc tức đến cực điểm, hôn cắn không chừa lại chút tình cảm kéo xuống sau gáy trắng nõn của Tô Diệp Tử, gần như là trong nháy mắt đã vết máu nhạt màu chảy ra.
Ngay sau đó, một hương thơm dần dần trở nên nồng nặc, bao vây lấy hai người ——
“Hàn Quỳnh tiên thảo, ăn vào có thể vượt qua rãnh trời phàm thần, khám phá cảnh giới Hỗn Độn; thậ chí một tí máu, đều là thần dược vô thượng thế gian này khó cầu —— ngươi muốn xem ta có biết chuyện này hay không sao?”
Dấu môi hôn nóng bỏng đặt lên gáy Tô Diệp Tử, đè lên vết thương kia, người phía sau như là lưu luyến hương thơm của mau, ôm chặt eo hắn vong tình mà mút.
“…”
Thân hình hơi cứng của Tô Diệp Tử chậm rãi thả lỏng, mi mắt hắn run rẩy, cuối cùng vẫn khép lại.
Người trong lồng ngực không giãy dụa không khiến Vân Khởi có nửa điểm sung sướng, hắn dùng lực xoay người về phía mình, nhìn đối phương nhắm chặt mi mắt, tâm tình mịt mờ xẹt qua đáy mắt, đôi môi còn dính vết máu đỏ bừng không hề do dự mà che kín lấy, nụ hôn này dùng sức như muốn nuốt sống người trong ngực ——
“Mở, mắt.”
Vân Khởi tức giận nói.
“…” Im lặng trong giây lát, mi mắt của Tô Diệp Tử cuối cùng vẫn mở ra.
Vân Khởi thẳng người dậy, bế Tô Diệp Tử từ trên vách đá lui lại mấy tấc, để lộ họa cảnh trên Chiếu Tâm Thạch mà hai người đãc che chắn.
Chiếc lá viền bạc bên trên đã sớm biến mất không còn tăm hơi.
Thay vào đó, là hai bóng người triền miên lưu luyến trên giường.
Mà lúc này nhìn lại, trong Chiếu Tâm Thạch người bị cởi sạch y phục đặt trên giường, tóc đen như mực, cùng thân thể trắng hơn tuyết lộ ra ngoài hình thành xung kích thị giác mãnh liệt; đôi môi đỏ bừng mất sức phí công mở rồi khép, tuy rằng trong bí cảnh rất tĩnh lặng, nhưng Tô Diệp Tử phảng phất như có thể nghe thấy âm thanh rên rỉ khe khẽ của người trong Chiếu Tâm Thạch.
“… Chẳng phải ngươi muốn biết đến cùng ta muốn làm cái gì ư?”
Giọng nói khàn khàn nguy hiểm cực kỳ nguy hiểm, có thêm tình dục khó thể che giấu, vang lên bên tai Tô Diệp Tử.
Đầu lưỡi hơi thô ráp liếm hôn vành tai hắn ——
“Bây giờ ngươi thấy rồi đó… sư phụ. Muốn phụ trách không?”
“…”
Con ngươi Tô Diệp Tử khẽ run, hình ảnh trên Chiếu Tâm Thạch cùng động tác của người sau lưng từ lâu đã làm cho mặt hắn đỏ như máu, ngay cả phần gáy trắng nõn cũng ửng một màu hồng xinh đẹp.
Trầm mặc một hồi lâu, đầu ngón tay thon dài cứng đờ của Tô Diệp Tử, đặt móc thắt lưng trên eo mình.
Cụp một tiếng, móc thắt lưng bằng ngọc mở ra, thắt lưng hoa văn kim ti rơi xuống.
Tô Diệp Tử nhắm mắt, mi mắt khẽ run như cánh bướm:
“… Xin lỗi.”
Ngoại bào trắng thuần rơi xuống đất…
Bất kể là bàn tay kiềm chế ở eo hay là gáy của Tô Diệp Tử đều thả lỏng lực độ, Vân Khởi mặc kệ Tô Diệp Tử đè mình trên mạn thuyền bay. Tóc dài màu mực từ sau vai Tô Diệp Tử rơi xuống, rủ bên môi đang dán vào nhau của hai người. Tô Diệp Tử quỳ gối để hai bên người Vân Khởi, lấy tay áp chế Vân Khởi dưới thân càn rỡ hôn.
Trong đôi mắt hơi lấp loé thủy quang của người bên trên sáng rạng rỡ.
Tâm tình thô bạo nổi lên dưới đáy lòng do bị người áp chế của Vân Khởi, tựa hồ cũng hòa tan trong đôi mắt xinh đẹp kia.
Mà Vân Khởi mặc kệ, cũng không khiến Tô Diệp Tử thả lỏng cường độ hôn cắn, lòng bàn tay của hắn lại tăng thêm lực, như là đang dùng cách này để phát tiết tâm tình không cách nào nói rõ ——
Rút thần hồn… Vốn đã là đại sự thập tử vô sinh… Người này là điên rồi mới sẽ chọn cách như thế.
Tô Diệp Tử chỉ cần vừa nghĩ tới đau đớn và giày vò khi xé rách thần hồn sẽ, liền cảm thấy hô hấp đều muốn cạn kiệt —— hắn thậm chí không dám nghĩ tới, năm đó sau khi mình hóa linh thái, chân tướng người này một đi không trở lại đến cùng là cái gì.
Nếu không phải thần hồn khuyết thiếu, với thực lực của hắn, thì lại làm sao lại gặp nguy hiểm ngoài tông, đến nỗi thiên hạ đều đồn rằng hắn đã bỏ mình…
“Nghịch đồ!”
Tô Diệp Tử hơi nhỏm người dậy, đôi môi hai người chia lìa, mà trong đôi mắt của Tô Diệp Tử vẫn là thủy quang rạng rỡ.
“…” Vân Khởi đang tay sau gáy Tô Diệp Tử, nghe vậy bỗng nhiên dùng sức, trực tiếp thẳng người lấn tới một lần nữa kéo Tô Diệp Tử xuống. Một ý cười tà tứ như ánh sao nhảy lấp lóe dưới đáy mắt hắn, hắn quấn lấy đôi môi đang hé ra của Tô Diệp Tử, tham lam tiến vào cùng với dây dưa, “Sư… phụ…”
Âm thanh trêu tức vang lên trong thần thức cảm ứng của Tô Diệp Tử, mỗi một tiếng đều được nói đếu mức lưu luyến kiều diễm.
Tô Diệp Tử bỗng nhiên nhớ tới cái lần trong động phủ Hàn Quỳnh Phong của mình, Vân Khởi tẩu hỏa nhập ma dùng Tỏa Kim Hoàn trói hắn lại cuồng si quấn quýt.
“Buông ra!”
Môi lưỡi đều bị dây dưa triệt để, ngay cả lời nói đều không thể nói, Tô Diệp Tử chỉ có thể lấy thần thức tức giận truyền âm.
Câu trả lời của Vân Khởi, là lực độ kiềm chế sau gáy và trên lưng của Tô Diệp Tử như huyền thiết vạn năm.
“Tên nghịch đồ nhà ngươi…!” Tô Diệp Tử vừa định giãy dụa, trong khoảng khắc cơ thể bị người lăng không phản chế, thay đổi vị trí, xương sống sau vai đều bị đè lên mạn thuyền bai cứng rắn, ở trên cao nhìn xuống tâm tình trong mắt Vân Khởi cuồn cuộn trập trùng.
Sau đó khóe môi hắn cong lên, tầm mắt chứa đựng dục vọng rõ ràng vuốt nhẹ qua từng điểm trên gương mặt Tô Diệp Tử ——
Ánh mắt người dưới thân trong suốt xinh đẹp, thủy quang mịt mờ cùng khóe mắt ửng đỏ, giữa đôi môi đỏ bừng nửa hé do hô hấp bất ổn là đầu lưỡi như ẩn như hiện… Như là một lời mời gọi không rõ ràng nào đó.
Đôi mắt Vân Khởi trong nháy mắt này, đen kịt như khung trời thâm trầm nhất trong màn đêm này, thậm chí có thể thấy một màu đỏ tươi cực kì nhạt chậm rãi leo lên đồng tử của hắn.
Tiếng cười khàn khàn trầm trầm mê người ——
“Diệp Tử… Ngươi tốt nhất đừng câu dẫn ta.”
Hắn liếm liếm khóe môi lúc nãy bị người dưới thân cắn phá, ý cười dính máu khiến cho khí chất của hắn thể hiện càng thêm tà ác, lại mang theo sự mê hoặc trí mạng.
“Không phải vậy, ta không có cách nào khắc chế chính mình không hề làm gì… Mà những người ngồi chung này, tốt nhất là ném xuống cho rồi.”
“…”
Tô Diệp Tử run lên một lát trong lời nói của Vân Khởi, sau đó mới chậm rãi xoay cổ, nhìn về phía một đầu khác thuyền bay.
Bên kia, các đệ tử đã hoàn toàn rơi vào trạng thái đờ đẫn, không hề chớp mắt nhìn sang nơi này, hiển nhiên đã nhìn thấy toàn bộ quá trình.
——
Sau đó cả con đường về tông cũng có thể gọi là tĩnh mịch.
Người khởi xướng thì thấy mừng, Tô Diệp Tử không bình tĩnh chỉ một lát cũng là không quan tâm, hai vị đệ tử Hàn Quỳnh Phong đã sớm dự đoán được, xung kích tuy lớn, sau khi mất cảm giác thì đã tiến vào trạng thái vô cảm. Chỉ có mấy vị nữ đệ tử Thiền Quyên Phong, suốt ngày tinh thần hoảng hốt, không nói tiếng nào, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn sang đầu còn lại của thuyền bay nửa điểm.
Chờ đến khi thuyền bay rơi xuống Đàn Sơn, mấy người có thể về tông, nhóm nữ đệ tử Thiền Quyên Phong dường như là vội vàng hành lễ xong liền chạy trối chết.
Như là đang tránh né hồng thủy mãnh thú gì đó.
“Vậy đại khái đều là người yêu mến đồ đệ ngoan rồi nhỉ?” Tô Diệp Tử nhìn bóng lưng chạy trối chết của các nữ đệ tử Thiền Quyên Phong, híp mắt, sau đó cười tủm tỉm xoay người, trực tiếp đi về Hàn Quỳnh Phong, “Sau này nếu mà giúp nữ đệ tử Thiền Quyên Phong đượ giải thoát, ta cũng coi như đã giúp Quyên Nhi sư muội một đại ân…”
Sau khi bốn người đồng thời trở về Hàn Quỳnh Phong, sau khi tiến vào nơi liên kết, Tô Diệp Tử nhìn về phía Đỗ Thủy Thanh và Tống Thanh Vũ: “Các ngươi về động phủ của mình, Thi đấu Ngoại tông ngày mai, các ngươi phải đi cùng ta.” Tống Thanh Vũ và Đỗ Thủy Thanh cúi đầu đáp vâng.
“Ngươi,” Tầm mắt Tô Diệp Tử thoáng nhìn sang, rơi lên người Vân Khởi bên cạnh, trong mắt là ý lành lạnh, “Theo ta vào Hàn Quỳnh bí cảnh.”
“…”
Vân Khởi không lên tiếng, trong đồng tử đen như mực như lên bóng dáng Tô Diệp Tử đón tuyết bước đi. Một hồi lâu sau, hắn khép mi mắt, khóe môi cong lên, “Vâng… sư, phụ.”
Trên Hàn Quỳnh Phong, trong hư không ầm ầm một tiếng nổ vang, thạch đạo bí cảnh thạch lộ ra, Tô Diệp Tử và Vân Khởi một trước một sau đi vào.
Đợi đến khi thạch đạo phía sau khép lại, Vân Khởi ngừng bước chân, cụp mắt nhìn Tô Diệp Tử đứng ở chỗ trước mặt mình mấy tấc liền dừng lại.
Xa xa trong bí cảnh mọi người thành trấn đều đã biến mất không thấy, Vân Khởi từ từ thu hồi tầm mắt, đáy mắt có tâm tình thâm trầm thoáng lướt qua.
Tô Diệp Tử làm như không có chú ý tới tầm mắt và biểu cảm của Vân Khởi, ánh mắt của hắn rơ lên Chiếu Tâm Thạch bên cạnh, sau đó duỗi mũi chân chỉ mảnh đất cảm ứng của Chiếu Tâm Thạch, sau đó nâng mí mắt từ dưới lên, khóe môi như cười như không cong cong: “Đến, đứng đây đi.”
“…”
Vân Khởi không lên tiếng, cũng không có động tác, mắt hắn mỉm cười nhìn Tô Diệp Tử, khóe môi vẫn khẽ cong.
Ngọn lửa trong long Tô Diệp Tử đã sớm cháy đến nỗi trái tim đều bỏng rát, ngay cả ý cười trên mặt đều khó mà duy trì, đôi môi hắn mím chặt, hất cằm về phía Chiếu Tâm Thạch, “Ta không muốn lặp lại lần thứ ba, Vân Khởi. —— Đến đó đứng đi.”
“Ngươi… hoài nghi ta?” Vân Khởi cười rất hững hờ, mặc dù chỉ là một ánh nhìn nghiêng đặt lên người, cũng làm cho Tô Diệp Tử cảm thấy mình như là con mồi bị quan sát.
Tô Diệp Tử thở dài một hơi: “Nếu như là trạng thái này của ngươi thì ta đều không nghi ngờ —— ngươi tưởng vi sư, bị mù à?”
“Sư phụ làm như vậy, sẽ làm ta rất đau lòng.” Vân Khởi hơi nhướng một bên chân mày, ánh mắt nhìn Tô Diệp Tử mang theo tâm tình thâm trầm.
“…” Tô Diệp Tử không nói tiếp, mặt lạnh nhìn hắn.
Đáy mắt Vân Khởi xẹt qua lớp sương, một lát sau hắn gật đầu: “Kỳ thực ta cũng hiếu kì… Hiện tại ở trong này, sẽ thấy cái gì.”
Tiến một bước, hạ xuống.
Sương mù màu trắng đục trên Chiếu Tâm Thạch đột nhiên nổi lên, sau khi tản đi, một cây có lá viền bạc sáng lấp lánh hiện ra trên Chiếu Tâm Thạch.
Tô Diệp Tử đôi mắt run run, đáy lòng cũng lạnh theo.
Hắn gàn như là theo bản năng lui nửa bước.
Nhưng mà người đứng bên cạnh tựa hồ đã sớm dự đoán được, đồng thời ngay khi hắn lui nửa bước, đưa tay nắm thật chặt cổ tay của Tô Diệp Tử, đột nhiên dùng sức, Tô Diệp Tử vẫn còn thất thần thân hình bất ổn, chật vật lảo đảo ngã về phía trước, bị người phía sau tàn nhẫn đẩy vào vách đá, đè chặt ——
“Ngươi, sợ, cái, gì?”
Âm thanh sương lạnh đè lên tóc dài của hắn, dán vào sau tai vang lên. Không chờ Tô Diệp Tử trả lời, người phía sau như bị chọc tức đến cực điểm, hôn cắn không chừa lại chút tình cảm kéo xuống sau gáy trắng nõn của Tô Diệp Tử, gần như là trong nháy mắt đã vết máu nhạt màu chảy ra.
Ngay sau đó, một hương thơm dần dần trở nên nồng nặc, bao vây lấy hai người ——
“Hàn Quỳnh tiên thảo, ăn vào có thể vượt qua rãnh trời phàm thần, khám phá cảnh giới Hỗn Độn; thậ chí một tí máu, đều là thần dược vô thượng thế gian này khó cầu —— ngươi muốn xem ta có biết chuyện này hay không sao?”
Dấu môi hôn nóng bỏng đặt lên gáy Tô Diệp Tử, đè lên vết thương kia, người phía sau như là lưu luyến hương thơm của mau, ôm chặt eo hắn vong tình mà mút.
“…”
Thân hình hơi cứng của Tô Diệp Tử chậm rãi thả lỏng, mi mắt hắn run rẩy, cuối cùng vẫn khép lại.
Người trong lồng ngực không giãy dụa không khiến Vân Khởi có nửa điểm sung sướng, hắn dùng lực xoay người về phía mình, nhìn đối phương nhắm chặt mi mắt, tâm tình mịt mờ xẹt qua đáy mắt, đôi môi còn dính vết máu đỏ bừng không hề do dự mà che kín lấy, nụ hôn này dùng sức như muốn nuốt sống người trong ngực ——
“Mở, mắt.”
Vân Khởi tức giận nói.
“…” Im lặng trong giây lát, mi mắt của Tô Diệp Tử cuối cùng vẫn mở ra.
Vân Khởi thẳng người dậy, bế Tô Diệp Tử từ trên vách đá lui lại mấy tấc, để lộ họa cảnh trên Chiếu Tâm Thạch mà hai người đãc che chắn.
Chiếc lá viền bạc bên trên đã sớm biến mất không còn tăm hơi.
Thay vào đó, là hai bóng người triền miên lưu luyến trên giường.
Mà lúc này nhìn lại, trong Chiếu Tâm Thạch người bị cởi sạch y phục đặt trên giường, tóc đen như mực, cùng thân thể trắng hơn tuyết lộ ra ngoài hình thành xung kích thị giác mãnh liệt; đôi môi đỏ bừng mất sức phí công mở rồi khép, tuy rằng trong bí cảnh rất tĩnh lặng, nhưng Tô Diệp Tử phảng phất như có thể nghe thấy âm thanh rên rỉ khe khẽ của người trong Chiếu Tâm Thạch.
“… Chẳng phải ngươi muốn biết đến cùng ta muốn làm cái gì ư?”
Giọng nói khàn khàn nguy hiểm cực kỳ nguy hiểm, có thêm tình dục khó thể che giấu, vang lên bên tai Tô Diệp Tử.
Đầu lưỡi hơi thô ráp liếm hôn vành tai hắn ——
“Bây giờ ngươi thấy rồi đó… sư phụ. Muốn phụ trách không?”
“…”
Con ngươi Tô Diệp Tử khẽ run, hình ảnh trên Chiếu Tâm Thạch cùng động tác của người sau lưng từ lâu đã làm cho mặt hắn đỏ như máu, ngay cả phần gáy trắng nõn cũng ửng một màu hồng xinh đẹp.
Trầm mặc một hồi lâu, đầu ngón tay thon dài cứng đờ của Tô Diệp Tử, đặt móc thắt lưng trên eo mình.
Cụp một tiếng, móc thắt lưng bằng ngọc mở ra, thắt lưng hoa văn kim ti rơi xuống.
Tô Diệp Tử nhắm mắt, mi mắt khẽ run như cánh bướm:
“… Xin lỗi.”
Ngoại bào trắng thuần rơi xuống đất…
/93
|