“Sư phụ, vị này ta không quen, … ngài không giới thiệu một chút ư?”
Câu nói này gần như là dán vào tai Tô Diệp Tử mà vang lên, gần đến mức hầu như Tô Diệp Tử có thể nhận ra được hô hấp nóng rực xẹt qua sợi tóc bên tai mang theo khẽ run.
Lúc này thi đấu sắp bắt đầu, giữa sân vốn không có người nào cũng không có động tĩnh gì. Bây giờ có hai vị nổi bật như thế đứng trong sân của Bồ Đề tự, ở đây đều là tu giả tai thính mắt tinh, gần như là Vân Khởi vừa dứt lời, Tô Diệp Tử đã cảm giác được ánh mắt toàn trường phóng lại đây.
Đặc biệt là ánh mắt khiến người ta sợ hãi trên vị trí cao nhất, đến từ phía Đàn tông sau lưng hai người.
Tô Diệp Tử bất động thanh sắc tự nhiên dời nửa bước sang bên cạnh, lộ ra thân hình của Vân Khởi, sau đó đón ánh mắt của chúng đệ tử và người dẫn đầu của Bồ Đề tự, mở miệng: “Đây là thủ đồ của Hàn Quỳnh phong ta.” Hắn ngưng mắt như cười như không nới với người dẫn đầu kia, “Không Minh, có phải còn đẹp hơn ngươi rất nhiều không?”
Phật tu được gọi là “Không Minh” kia giương mắt, trên gương mặt trắng trẻo không có nửa điểm gợn sóng, một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi gật gật đầu, tiếp theo lại lắc đầu, “Sắc tức thị không, không tức thị sắc. Vạn vật vốn không, tướng mạo cũng thế… Chẳng lẽ Tô thí chủ lại nhìn tướng mạo mà thu đồ đệ sao?”
“Đồ đệ ngoan của ta không chỉ tướng mạo xuất chúng.” Tô Diệp Tử hất cằm lên, mặt mày tươi cười, “Cho dù so sánh cảm khí, thiên phú thần hồn, hắn cũng quăng xa ngươi một đoạn dài.”
Không Minh nghe vậy không trả lời, nâng mắt lạnh nhạt nhìn Tô Diệp Tử một cái. Tăng nhân mặt trắng này tuy rằng sắc mặt vẫn không có biến hóa gì, nhưng ý cười cực kỳ nhạt lại hiện lên đáy mắt ——
“Ta và Tô thí chủ đã lâu rồi không gặp nhỉ.”
Tô Diệp Tử gật gật đầu, nắm đầu ngón tay đẹp đẽ tính thử, “Ba trăm bảy mươi bảy năm.”
“…” Tô Diệp Tử nghiêng ra sau, ánh mắt Vân Khởi khẽ động.
“Tô thí chủ trí nhớ tốt.” Không Minh cười nhạt nói. “Mấy trăm năm không gặp, khí độ của Tô thí chủ vẫn như cũ.”
Tô Diệp Tử không lên tiếng, hơi khép mắt, chứa một nét cười trêu tức, hắn không nói gì nữa, mà là chuyển thành truyền âm thần thức: “… Ngươi bày vẻ vẫn chưa xong có đúng không?”
Vân Khởi nghe thấy mấy cái này đều không nhịn được nhìn về phía Không Minh vẫn cứ bát phong bất động ngồi đó như cao tăng đắc đạo, lại không ngờ giọng điệu Không Minh truyền âm đáp lời so với dáng vẻ đàng hoàng nghiêm nghị vừa nãy hoàn toàn như hai người khác nhau ——
“Tô huynh, nói thế nào thì ngươi và ta cũng mấy trăm năm không gặp; hôm nay ta lại dẫn hậu bối đệ tử trong chùa đến quý tông, ngươi cũng không thể chừa cho ta chút mặt mũi?”
“Mặt mũi?” Tô Diệp Tử nghe vậy thì bật cười, “Vừa nãy ai nói với ta ‘Sắc tức thị không không tức thị sắc’? Vào lúc này lại không ‘Vạn vật vốn không’?”
Cao tăng Không Minh làm như không nghe thấy, chuyển tầm mắt đặt lên người Vân Khởi, đối diện hồi lâu, sau đó cười nhạt, lại chuyển sang Tô Diệp Tử, truyền âm nói: “Ta thấy vị đệ tử này của người, có tướng đế vương, tuyệt đối không phải vật trong ao.”
“Tướng đế vương?” Tô Diệp Tử bĩu môi, đôi mắt mang theo màu sắc trong suốt của cố nhân tương tri, “Đây là ngươi đang mắng đồ đệ ngoan của ta chứ gì? Cơ mà giờ mới mấy trăm năm không gặp, ngươi đã không xin cơm nữa, đổi nghề xem tướng rồi?”
“…”
Có thể nghe thấy câu truyền âm thần thức này tỷ như Vân Khởi, cũng không nhịn được bất đắc dĩ nhìn Tô Diệp Tử một cái.
Người trong cuộc lại không hề ảo não, bình tĩnh lắc lắc đầu, ý cười dưới đáy mắt đều không tản đi: “Tô huynh lại lấy đệ tử phật tu ra trêu rồi, hoá duyên là việc mà đệ tử phật tu ta bắt buộc phải học khi vào đời, không phải chỉ đơn giản là xin cơm đâu.”
“Nói cũng đủ đường hoàng,” Tô Diệp Tử cười liếc hắn, “Chính là năm đó ta cùng ngươi hóa duyên hơn nửa năm, sao cũng không thấy ngươi tu ra công đức gì hả?”
Lần này Không Minh cũng không truyền âm đáp lại, hắn buông mắt xuống mỉm cười lắc đầu:
“Phật viết, không thể nói, không thể nói.”
“Mỗi lần không trả lời được đều dùng câu này, ba, bốn trăm năm rồi cũng không thấy ngươi đổi trò khác, thật vô vị.” Tô Diệp Tử ngoài miệng không tha cho người, nhưng nhìn nét cười lấp lánh giữa mi mắt, hiển nhiên tâm tình rất tốt. Nhưng thi đấu sắp bắt đầu, hắn cũng không tiếp tục tán gẫu với Không Minh nữa, kêu Vân Khởi cùng về sân của Đàn tông.
Hai sư đồ tắm ánh mắt “âu yếm” của mọi người một đường trở về địa phận của Đàn tông, đến trước cái ghế dành cho Hàn Quỳnh phong, Tô Diệp Tử vừa mới xoay người ngồi xuống, liền nghe thấy bên tai vang lên truyền âm của Khởi Vân Khởi ——
“Sư phụ, ta muốn ôm ngươi một cái.”
Khóe mắt Tô Diệp Tử giật giật, nụ cười trên mặt cũng cứng một hồi, hắn như phản xạ có điều kiện nhìn sang phía của vị Thái Thượng trưởng lão Kiếm môn một cái, thấy đối phương đều không phản ứng gì, rồi mới hướng tầm mắt lên Vân Khởi rũ mắt vừa vặn đi tới trước mặt hắn, Tô Diệp Tử bất đắc dĩ nhìn đối phương.
Cụp mắt nhìn chăm chú, Vân Khởi dùng tầm mắt phác hoạ đường nét chân mày ánh mắt đôi môi cánh mũi của người trước mặt, lại đón nhận ánh mắt quen thuộc kia thoáng dây dưa. Thế là vừa rồi Vân Khởi còn tâm tình âm u, trong lúc bất chợt lại như là đẩy ra tầng mây dày nặng, nắng ấm chiếu rọi, u ám trong lòng kể cả quanh thân dài mấy tấc đều ấm áp sáng lên.
Chuông thi đấu đột nhiên vang lên, âm thanh từ giữa sân khuếch tán sang bốn phía, trong không khí thậm chí có gợn sóng khẽ dao động mà mắt trần cũng nhìn thấy được.
Đây là dấu hiệu bắt đầu thi đấu, Vân Khởi thu hồi tầm mắt, đứng vào vị trí trống bên cạnh Tô Diệp Tử.
Khi tiếng chuông vang dần dần yếu đi, bốn tông môn vây quanh sân bãi hình tròn ở giữa, lấy chuông làm trung điểm, một lồng sáng hình bán cầu trong suốt lồng, phản xạ ánh mặt trời xán lạn, bao phủ toàn bộ sân bãi hình tròn. Mà khi cái lồng trong suốt kia chậm rãi thành tồn tại thực chất hóa, bên trong sân bãi hình bán cầu tựa hồ cũng phát sinh ra biến hóa.
“Đây là… ảo cảnh?”
Có đệ tử tò mò châu đầu ghé tai bắt đầu nghị luận.
“Giới Tử Nạp Tu Di.”
(một thứ nhỏ bé lại chứa cả núi Tu Di to lớn)
Giọng nói của Húc Dương trưởng lão bỗng nhiên che đi nghị luận thầm thì, vang lên trên toàn bộ sân bãi, chứa ý cười không che giấu được, “Đây là pháp bão trước đây không lâu Húc Dương phong vừa luyện chế ra, Tu Di chung. Trong chuông có một tiểu thiên đại, là cảnh thật. Ở trong đấu pháp này, một là sẽ không vì sân bãi hạn chế mà không cách nào phát huy, có thể dễ dàng cho quá trình quan sát và phán xét; thứ hai có Tu Di chung phòng hộ, hai người đấu pháp cũng thể vung tay thoái mái, sẽ không đả thương đến phe mình hoặc là phe đối phương.”
Sau khi Húc Dương trưởng lão giới thiệu xong, giữa trường lại là nghị luận, ánh mắt có chút ngạc nhiên của không ít người đặt lên cái lồng trong suốt này —— mọi người đều biết, Giới Tử Nạp Tu Di này cũng không khó, nhưng muốn tự hình thành một tiểu thiên địa bên trong, độ khó ấy thì hoàn toàn không thể đo đếm …
“Chơi bạo tay nhường này, Đàn tông không hổ là đệ nhất tiên môn của Tiên vực nha.”
Bên sân của Vạn Pháp các, Lãnh Thiên Khanh dẫn đầu thở dài nói.
Thái thượng trưởng lão bên Kiếm môn cũng cười híp mắt phụ họa theo: “Đúng thật, địa điểm đấu pháp còn dùng đến pháp bảo lợi hại thế này, nghĩ tới thi đấu lần sau là do Kiếm môn ta tổ chức —— Áp lực này cũng có hơi lớn.”
Trước mặt đệ tử Húc Dương phong đệ tử, là Húc Dương trưởng lão đang ngồi cười đến không ngậm mồm vào được: “Đâu có đâu có, hai vị quá khen rồi.”
Tô Diệp Tử ở một bên lẳng lặng nhìn chằm chằm cái Tu Di chung kia không chớp mắt, nghiêng mặt nhỏ giọng lẩm bẩm với Thiền Quyên trưởng lão một câu: “Lúc nào có thời gian, ngươi vẽ một pháp trận, chúng ta cùng vào trong Luyện Khí đường của Húc Dương sư huynh dạo loanh quanh?”
Tô Diệp Tử là mơ ước, mà ánh mắt sắc mặt của Thiền Quyên trưởng lão nhìn cái Tu Di chung kia, cũng đã được cho thèm nhỏ dãi. Nghe Tô Diệp Tử nói xông, nàng quay mặt lại, mặt mày nghiêm nghị gật đầu: “Ta cảm thấy ý này rất hay.”
Nụ cười trên mặt Húc Dương trưởng lão ngồi giữa hai người đã cứng đến đáng sợ, giọng nói từ trong khẽ răng lẻn ra ngoài ——
“Hai người các ngươi… tưởng ta chết rồi sao?”
Thiền Quyên trưởng lão bịt tai không nghe thấy xoay mặt trở lại, Tô Diệp Tử lại cười tủm tỉm như con mèo trộm sữa: “Là ta thiện ý địa nhắc nhở sư huynh đó.”
“Ngươi đừng có vào Luyện Khí đường của ta thì đó chính là thiện ý to lớn nhất đối với ta rồi.” Húc Dương trưởng lão lý sự.
Tô Diệp Tử nghe vậy thì vô tội trợn to mắt nhìn, “Húc Dương sư huynh nói vậy cũng quá tổn hại tình cảm giữa sư huynh đệ chúng ta, ta coi như không nghe thấy nha.”
“…”
Húc Dương trưởng lão đã tức giận đến dựng cả râu.
Cả quá trình mấy vị này trưởng lão trò chuyện không cấm kị người khác, cũng không phải truyền âm thần thức, các đệ tử phía sau nhịn cười muốn lao lực, mà đứng đệ tử ba tông đứng bên sân đối diện đều có không ít người sắc mặt quỷ dị nhìn sang bên này. Mà ba vị dẫn đầu tông môn rất có phong độ cao nhân, không ai nói chuyện, tất cả đều mặt mày bình tĩnh tự nhiên.
Chờ trò khôi hài này kết thúc, người phụ trách chủ trì cuộc thi đấu trong Húc Dương phong đã mở miệng, âm thanh vang dội ——
“Vòng thi đấu thứ nhất, mời đệ tử cảnh Linh Chủng tham gia thi đấu rút thăm quyết định đối thủ thi đấu.”
Lần này mỗi tông môn đều mang đến mười tám người tham gia thi đấu lần thứ nhất, mà Đàn tông bao gồm năm phong đầu trừ Hàn Quỳnh phong ra, đều rất ăn ý chọn hậu bối đệ tử cảnh Linh Chủng, cảnh Hàm Nha, cảnh Thành Diệp mỗi phong một người. Nghe xong vị trưởng lão Nội tông chủ trì thi đấu nói xong, còn lại ba tông và năm phong của Đàn tông đều đứng ra một phần ba đệ tử.
Chỉ có Hàn Quỳnh phong, mang đến ba người —— ba người cùng đứng ra.
Lại một lần nữa hấp dẫn chú ý toàn trường Tô Diệp Tử không hề cảm thấy khác thường, dương dương tự đắc.
Lãnh Thiên Khanh ngồi bên sân đối diện là người đầu không nhịn được mở miệng cười: “Tô trưởng lão dù sao cũng là nhân vật nổi danh Tiên vực, môn hạ đệ tử lại đơn bạc đến vậy, thế sau khi thi đấu cảnh Linh Chủng kết thúc, phong của Tô trưởng lão có thể làm sao đây?”
Tô Diệp Tử nghe vậy, cầm một nửa chén trà đứng giữa không trung, hắn nhấc mi mắt lên nhìn sang:
“Ý của Thánh tử đại nhân, là muốn kêu ta tự mình ra sân vào mấy vòng sau?”
Quạt giấy trong tay Lãnh Thiên Khanh khựng lại: “…”
Hai bên sân, bất luận phe mình hay phe đối phương, tất cả mọi người đều không nhịn được khóe miệng khẽ giật dời ánh mắt đi —— Vô liêm sỉ đến mức độ này, thực sự không phải là điều mà đa số người thích chú trọng khí độ tiên môn ở đây có thể chịu đựng được.
Chỉ có điều Lãnh Thiên Khanh đã quen phong cách này của Tô Diệp Tử hiển nhiên không nằm trong hàng ngũ “đa số người”, quạt giấy trong tay hắn cũng chỉ dừng một chút, sau đó lần nữa nâng lên theo khóe môi ——
“Nếu thật sự đúng như những gì Tô trưởng lão nói, vậy trận thi đấu này cũng không có ý nghĩa gì.”
Biết Lãnh Thiên Khanh trả đũa chuyện chào hỏi lúc mới vào sân vừa rồi, Tô Diệp Tử tự nhiên cũng không kiêng kị gì, khóe mắt cong lên định nói tiếp.
Ngay vào lúc này, một trong ba đồ đệ đứng trước mặt hắn, “đồ đệ ngoan” hắn không bớt lo nhất đoan đoan chính chính lui về sau một bước.
Bước đi này khiến các trưởng lão đệ tử đang xem cuộc vui giữa trường đều nhìn có chút ngẩn ngơ.
Tô Diệp Tử phản ứng đầu tiên, ý cười lành lạnh, thu hồi lời định nói với Lãnh Thiên Khanh, hắn nâng mắt thoáng nhìn sang phía Vân Khởi, lạnh như băng tung ra mấy chữ:
“Ta không cho phép. Trở về đứng.”
Câu nói này gần như là dán vào tai Tô Diệp Tử mà vang lên, gần đến mức hầu như Tô Diệp Tử có thể nhận ra được hô hấp nóng rực xẹt qua sợi tóc bên tai mang theo khẽ run.
Lúc này thi đấu sắp bắt đầu, giữa sân vốn không có người nào cũng không có động tĩnh gì. Bây giờ có hai vị nổi bật như thế đứng trong sân của Bồ Đề tự, ở đây đều là tu giả tai thính mắt tinh, gần như là Vân Khởi vừa dứt lời, Tô Diệp Tử đã cảm giác được ánh mắt toàn trường phóng lại đây.
Đặc biệt là ánh mắt khiến người ta sợ hãi trên vị trí cao nhất, đến từ phía Đàn tông sau lưng hai người.
Tô Diệp Tử bất động thanh sắc tự nhiên dời nửa bước sang bên cạnh, lộ ra thân hình của Vân Khởi, sau đó đón ánh mắt của chúng đệ tử và người dẫn đầu của Bồ Đề tự, mở miệng: “Đây là thủ đồ của Hàn Quỳnh phong ta.” Hắn ngưng mắt như cười như không nới với người dẫn đầu kia, “Không Minh, có phải còn đẹp hơn ngươi rất nhiều không?”
Phật tu được gọi là “Không Minh” kia giương mắt, trên gương mặt trắng trẻo không có nửa điểm gợn sóng, một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi gật gật đầu, tiếp theo lại lắc đầu, “Sắc tức thị không, không tức thị sắc. Vạn vật vốn không, tướng mạo cũng thế… Chẳng lẽ Tô thí chủ lại nhìn tướng mạo mà thu đồ đệ sao?”
“Đồ đệ ngoan của ta không chỉ tướng mạo xuất chúng.” Tô Diệp Tử hất cằm lên, mặt mày tươi cười, “Cho dù so sánh cảm khí, thiên phú thần hồn, hắn cũng quăng xa ngươi một đoạn dài.”
Không Minh nghe vậy không trả lời, nâng mắt lạnh nhạt nhìn Tô Diệp Tử một cái. Tăng nhân mặt trắng này tuy rằng sắc mặt vẫn không có biến hóa gì, nhưng ý cười cực kỳ nhạt lại hiện lên đáy mắt ——
“Ta và Tô thí chủ đã lâu rồi không gặp nhỉ.”
Tô Diệp Tử gật gật đầu, nắm đầu ngón tay đẹp đẽ tính thử, “Ba trăm bảy mươi bảy năm.”
“…” Tô Diệp Tử nghiêng ra sau, ánh mắt Vân Khởi khẽ động.
“Tô thí chủ trí nhớ tốt.” Không Minh cười nhạt nói. “Mấy trăm năm không gặp, khí độ của Tô thí chủ vẫn như cũ.”
Tô Diệp Tử không lên tiếng, hơi khép mắt, chứa một nét cười trêu tức, hắn không nói gì nữa, mà là chuyển thành truyền âm thần thức: “… Ngươi bày vẻ vẫn chưa xong có đúng không?”
Vân Khởi nghe thấy mấy cái này đều không nhịn được nhìn về phía Không Minh vẫn cứ bát phong bất động ngồi đó như cao tăng đắc đạo, lại không ngờ giọng điệu Không Minh truyền âm đáp lời so với dáng vẻ đàng hoàng nghiêm nghị vừa nãy hoàn toàn như hai người khác nhau ——
“Tô huynh, nói thế nào thì ngươi và ta cũng mấy trăm năm không gặp; hôm nay ta lại dẫn hậu bối đệ tử trong chùa đến quý tông, ngươi cũng không thể chừa cho ta chút mặt mũi?”
“Mặt mũi?” Tô Diệp Tử nghe vậy thì bật cười, “Vừa nãy ai nói với ta ‘Sắc tức thị không không tức thị sắc’? Vào lúc này lại không ‘Vạn vật vốn không’?”
Cao tăng Không Minh làm như không nghe thấy, chuyển tầm mắt đặt lên người Vân Khởi, đối diện hồi lâu, sau đó cười nhạt, lại chuyển sang Tô Diệp Tử, truyền âm nói: “Ta thấy vị đệ tử này của người, có tướng đế vương, tuyệt đối không phải vật trong ao.”
“Tướng đế vương?” Tô Diệp Tử bĩu môi, đôi mắt mang theo màu sắc trong suốt của cố nhân tương tri, “Đây là ngươi đang mắng đồ đệ ngoan của ta chứ gì? Cơ mà giờ mới mấy trăm năm không gặp, ngươi đã không xin cơm nữa, đổi nghề xem tướng rồi?”
“…”
Có thể nghe thấy câu truyền âm thần thức này tỷ như Vân Khởi, cũng không nhịn được bất đắc dĩ nhìn Tô Diệp Tử một cái.
Người trong cuộc lại không hề ảo não, bình tĩnh lắc lắc đầu, ý cười dưới đáy mắt đều không tản đi: “Tô huynh lại lấy đệ tử phật tu ra trêu rồi, hoá duyên là việc mà đệ tử phật tu ta bắt buộc phải học khi vào đời, không phải chỉ đơn giản là xin cơm đâu.”
“Nói cũng đủ đường hoàng,” Tô Diệp Tử cười liếc hắn, “Chính là năm đó ta cùng ngươi hóa duyên hơn nửa năm, sao cũng không thấy ngươi tu ra công đức gì hả?”
Lần này Không Minh cũng không truyền âm đáp lại, hắn buông mắt xuống mỉm cười lắc đầu:
“Phật viết, không thể nói, không thể nói.”
“Mỗi lần không trả lời được đều dùng câu này, ba, bốn trăm năm rồi cũng không thấy ngươi đổi trò khác, thật vô vị.” Tô Diệp Tử ngoài miệng không tha cho người, nhưng nhìn nét cười lấp lánh giữa mi mắt, hiển nhiên tâm tình rất tốt. Nhưng thi đấu sắp bắt đầu, hắn cũng không tiếp tục tán gẫu với Không Minh nữa, kêu Vân Khởi cùng về sân của Đàn tông.
Hai sư đồ tắm ánh mắt “âu yếm” của mọi người một đường trở về địa phận của Đàn tông, đến trước cái ghế dành cho Hàn Quỳnh phong, Tô Diệp Tử vừa mới xoay người ngồi xuống, liền nghe thấy bên tai vang lên truyền âm của Khởi Vân Khởi ——
“Sư phụ, ta muốn ôm ngươi một cái.”
Khóe mắt Tô Diệp Tử giật giật, nụ cười trên mặt cũng cứng một hồi, hắn như phản xạ có điều kiện nhìn sang phía của vị Thái Thượng trưởng lão Kiếm môn một cái, thấy đối phương đều không phản ứng gì, rồi mới hướng tầm mắt lên Vân Khởi rũ mắt vừa vặn đi tới trước mặt hắn, Tô Diệp Tử bất đắc dĩ nhìn đối phương.
Cụp mắt nhìn chăm chú, Vân Khởi dùng tầm mắt phác hoạ đường nét chân mày ánh mắt đôi môi cánh mũi của người trước mặt, lại đón nhận ánh mắt quen thuộc kia thoáng dây dưa. Thế là vừa rồi Vân Khởi còn tâm tình âm u, trong lúc bất chợt lại như là đẩy ra tầng mây dày nặng, nắng ấm chiếu rọi, u ám trong lòng kể cả quanh thân dài mấy tấc đều ấm áp sáng lên.
Chuông thi đấu đột nhiên vang lên, âm thanh từ giữa sân khuếch tán sang bốn phía, trong không khí thậm chí có gợn sóng khẽ dao động mà mắt trần cũng nhìn thấy được.
Đây là dấu hiệu bắt đầu thi đấu, Vân Khởi thu hồi tầm mắt, đứng vào vị trí trống bên cạnh Tô Diệp Tử.
Khi tiếng chuông vang dần dần yếu đi, bốn tông môn vây quanh sân bãi hình tròn ở giữa, lấy chuông làm trung điểm, một lồng sáng hình bán cầu trong suốt lồng, phản xạ ánh mặt trời xán lạn, bao phủ toàn bộ sân bãi hình tròn. Mà khi cái lồng trong suốt kia chậm rãi thành tồn tại thực chất hóa, bên trong sân bãi hình bán cầu tựa hồ cũng phát sinh ra biến hóa.
“Đây là… ảo cảnh?”
Có đệ tử tò mò châu đầu ghé tai bắt đầu nghị luận.
“Giới Tử Nạp Tu Di.”
(một thứ nhỏ bé lại chứa cả núi Tu Di to lớn)
Giọng nói của Húc Dương trưởng lão bỗng nhiên che đi nghị luận thầm thì, vang lên trên toàn bộ sân bãi, chứa ý cười không che giấu được, “Đây là pháp bão trước đây không lâu Húc Dương phong vừa luyện chế ra, Tu Di chung. Trong chuông có một tiểu thiên đại, là cảnh thật. Ở trong đấu pháp này, một là sẽ không vì sân bãi hạn chế mà không cách nào phát huy, có thể dễ dàng cho quá trình quan sát và phán xét; thứ hai có Tu Di chung phòng hộ, hai người đấu pháp cũng thể vung tay thoái mái, sẽ không đả thương đến phe mình hoặc là phe đối phương.”
Sau khi Húc Dương trưởng lão giới thiệu xong, giữa trường lại là nghị luận, ánh mắt có chút ngạc nhiên của không ít người đặt lên cái lồng trong suốt này —— mọi người đều biết, Giới Tử Nạp Tu Di này cũng không khó, nhưng muốn tự hình thành một tiểu thiên địa bên trong, độ khó ấy thì hoàn toàn không thể đo đếm …
“Chơi bạo tay nhường này, Đàn tông không hổ là đệ nhất tiên môn của Tiên vực nha.”
Bên sân của Vạn Pháp các, Lãnh Thiên Khanh dẫn đầu thở dài nói.
Thái thượng trưởng lão bên Kiếm môn cũng cười híp mắt phụ họa theo: “Đúng thật, địa điểm đấu pháp còn dùng đến pháp bảo lợi hại thế này, nghĩ tới thi đấu lần sau là do Kiếm môn ta tổ chức —— Áp lực này cũng có hơi lớn.”
Trước mặt đệ tử Húc Dương phong đệ tử, là Húc Dương trưởng lão đang ngồi cười đến không ngậm mồm vào được: “Đâu có đâu có, hai vị quá khen rồi.”
Tô Diệp Tử ở một bên lẳng lặng nhìn chằm chằm cái Tu Di chung kia không chớp mắt, nghiêng mặt nhỏ giọng lẩm bẩm với Thiền Quyên trưởng lão một câu: “Lúc nào có thời gian, ngươi vẽ một pháp trận, chúng ta cùng vào trong Luyện Khí đường của Húc Dương sư huynh dạo loanh quanh?”
Tô Diệp Tử là mơ ước, mà ánh mắt sắc mặt của Thiền Quyên trưởng lão nhìn cái Tu Di chung kia, cũng đã được cho thèm nhỏ dãi. Nghe Tô Diệp Tử nói xông, nàng quay mặt lại, mặt mày nghiêm nghị gật đầu: “Ta cảm thấy ý này rất hay.”
Nụ cười trên mặt Húc Dương trưởng lão ngồi giữa hai người đã cứng đến đáng sợ, giọng nói từ trong khẽ răng lẻn ra ngoài ——
“Hai người các ngươi… tưởng ta chết rồi sao?”
Thiền Quyên trưởng lão bịt tai không nghe thấy xoay mặt trở lại, Tô Diệp Tử lại cười tủm tỉm như con mèo trộm sữa: “Là ta thiện ý địa nhắc nhở sư huynh đó.”
“Ngươi đừng có vào Luyện Khí đường của ta thì đó chính là thiện ý to lớn nhất đối với ta rồi.” Húc Dương trưởng lão lý sự.
Tô Diệp Tử nghe vậy thì vô tội trợn to mắt nhìn, “Húc Dương sư huynh nói vậy cũng quá tổn hại tình cảm giữa sư huynh đệ chúng ta, ta coi như không nghe thấy nha.”
“…”
Húc Dương trưởng lão đã tức giận đến dựng cả râu.
Cả quá trình mấy vị này trưởng lão trò chuyện không cấm kị người khác, cũng không phải truyền âm thần thức, các đệ tử phía sau nhịn cười muốn lao lực, mà đứng đệ tử ba tông đứng bên sân đối diện đều có không ít người sắc mặt quỷ dị nhìn sang bên này. Mà ba vị dẫn đầu tông môn rất có phong độ cao nhân, không ai nói chuyện, tất cả đều mặt mày bình tĩnh tự nhiên.
Chờ trò khôi hài này kết thúc, người phụ trách chủ trì cuộc thi đấu trong Húc Dương phong đã mở miệng, âm thanh vang dội ——
“Vòng thi đấu thứ nhất, mời đệ tử cảnh Linh Chủng tham gia thi đấu rút thăm quyết định đối thủ thi đấu.”
Lần này mỗi tông môn đều mang đến mười tám người tham gia thi đấu lần thứ nhất, mà Đàn tông bao gồm năm phong đầu trừ Hàn Quỳnh phong ra, đều rất ăn ý chọn hậu bối đệ tử cảnh Linh Chủng, cảnh Hàm Nha, cảnh Thành Diệp mỗi phong một người. Nghe xong vị trưởng lão Nội tông chủ trì thi đấu nói xong, còn lại ba tông và năm phong của Đàn tông đều đứng ra một phần ba đệ tử.
Chỉ có Hàn Quỳnh phong, mang đến ba người —— ba người cùng đứng ra.
Lại một lần nữa hấp dẫn chú ý toàn trường Tô Diệp Tử không hề cảm thấy khác thường, dương dương tự đắc.
Lãnh Thiên Khanh ngồi bên sân đối diện là người đầu không nhịn được mở miệng cười: “Tô trưởng lão dù sao cũng là nhân vật nổi danh Tiên vực, môn hạ đệ tử lại đơn bạc đến vậy, thế sau khi thi đấu cảnh Linh Chủng kết thúc, phong của Tô trưởng lão có thể làm sao đây?”
Tô Diệp Tử nghe vậy, cầm một nửa chén trà đứng giữa không trung, hắn nhấc mi mắt lên nhìn sang:
“Ý của Thánh tử đại nhân, là muốn kêu ta tự mình ra sân vào mấy vòng sau?”
Quạt giấy trong tay Lãnh Thiên Khanh khựng lại: “…”
Hai bên sân, bất luận phe mình hay phe đối phương, tất cả mọi người đều không nhịn được khóe miệng khẽ giật dời ánh mắt đi —— Vô liêm sỉ đến mức độ này, thực sự không phải là điều mà đa số người thích chú trọng khí độ tiên môn ở đây có thể chịu đựng được.
Chỉ có điều Lãnh Thiên Khanh đã quen phong cách này của Tô Diệp Tử hiển nhiên không nằm trong hàng ngũ “đa số người”, quạt giấy trong tay hắn cũng chỉ dừng một chút, sau đó lần nữa nâng lên theo khóe môi ——
“Nếu thật sự đúng như những gì Tô trưởng lão nói, vậy trận thi đấu này cũng không có ý nghĩa gì.”
Biết Lãnh Thiên Khanh trả đũa chuyện chào hỏi lúc mới vào sân vừa rồi, Tô Diệp Tử tự nhiên cũng không kiêng kị gì, khóe mắt cong lên định nói tiếp.
Ngay vào lúc này, một trong ba đồ đệ đứng trước mặt hắn, “đồ đệ ngoan” hắn không bớt lo nhất đoan đoan chính chính lui về sau một bước.
Bước đi này khiến các trưởng lão đệ tử đang xem cuộc vui giữa trường đều nhìn có chút ngẩn ngơ.
Tô Diệp Tử phản ứng đầu tiên, ý cười lành lạnh, thu hồi lời định nói với Lãnh Thiên Khanh, hắn nâng mắt thoáng nhìn sang phía Vân Khởi, lạnh như băng tung ra mấy chữ:
“Ta không cho phép. Trở về đứng.”
/93
|