Xuân Viên nhìn Tiểu Ngưu cười quyến rũ, nói: Đêm nay ta nhất định phải khiến ngươi đầu hàng mà theo ta một đêm. Xuân Viên vừa nói vừa chạm tay vào phần hạ bộ của Tiểu Ngưu mà cầm lấy nó.
Tiểu Ngưu bị nàng nắm lại cảm thấy rất thoải mái, một tay khẽ chạm vào phía trên của nàng, cười hắc hắc: Thứ này càng lúc càng lớn nha, không biết có phải là do nàng đã từng quan hệ với hay không nữa.
Xuân Viên cười híp mắt nói: Chuyện ta quan hệ với ai ngươi đâu có thể quản được. Tiểu Ngưu cười nói: Cái đấy sao mà ta có thể biết được, có chăng là nàng cứ để ta kiền một thời gian là biết ngay nó có to lên hay không ấy mà! Xuân Viên nhìn thẳng vào mắt Tiểu Ngưu, nói nhỏ: Vậy ngươi làm thử đi, ta đang chờ đây này. Hai người trêu đùa với nhau một lúc, đang chuẩn bị vui vẻ thì Tiểu Ngưu bỗng nhiên thấy tiếng bước chân rất nhỏ. Từ sau khi hắn làm đệ tử của Lao Sơn phái quả thật thính lực có vài phần tăng tiến. Mà tiếng bước chân này càng lúc càng lớn, xem ra đang tiến về phía phòng của mình. Tiểu Ngưu thở dài một tiếng, thấp giọng nói: Có người tới. Tiểu Ngưu vừa nói vừa đứng lên rồi nhìn xung quanh chung quanh tìm kiếm chỗ ẩn nấp.
Xuân Viên dùng tay chỉ chỉ ra phía cửa sổ rồi gật đầu một cái, Tiểu Ngưu liền bước nhanh ra phía đó rồi nhảy một cái ra khỏi phòng. Công phu khinh công của hắn thực có phần tinh diệu, không phát ra một tiếng động nhỏ nào cả. Chiếc cửa sổ kia lại được đóng lại tựa như chưa có chuyện sảy ra vậy.
Tiểu Ngưu nấp ngoài cửa sổ, nhìn xuyên qua cái lỗ trên cửa sổ vừa nãy hắn tạo ra. Tiểu Ngưu nghĩ nếu tên kia mà bước vào đây thì qua thực không còn diễm phúc nào mà hưởng thụ, hắn đành phải bỏ về mà thôi. Trong phòng của mình Xuân Viên cũng đã nằm lại trên giường như chuẩn bị đi ngủ. Không lâu sau có tiếng đập của vang lên, có tiếng người hầu gọi: Thất nãi nãi, người ngủ rồi phải không? Có lão gia tới.
Không đợi Xuân Viên trả lời thì Mai Lão Bản đã lên: Hôm nay ta đến với nàng nha, nhất định hôm nay ta phải khiến nàng thật cao hứng. Xuân Viên giả vờ như vừa tỉnh ngủ, vặn lưng vài cái rồi ngáp dài, nói: Ta đã ngủ rồi, ngươi hãy tìm người khác đi.
Mai Lão Bản nghe xong khó chịu nói: Nếu nàng đã ngủ sao còn để đèn sáng. Xuân Viên giải thích: Ta cũng vừa mệt quá mà ngủ quên mất nên chưa kịp tắt đèn. Vậy bây giờ ta tắt nhé! Mai Lão Bản vội nói: Đừng, đừng tắt, lão gia ta đã tới rồi, tắt làm cái gì nữa? Mau mau mở cửa ra nào, lão gia ta rất muốn vào.
Xuân Viên nghe nói hắn muốn vào, một vạn lần cũng không muốn. Nàng liền nói: Lão gia, ta thấy lão gia hãy kiếm lấy cô khác đi. Hiện giờ ta không thể tiếp người được. Mai Lão Bản nghe xong càng thêm khó chịu, nói lớn: Xuân Viên, thế là thế nào, chẳng lẽ nàng không muốn gặp ta ư?
Xuân Viên cười cười, nói: Thiếp đâu dám nói vậy, trong nhà này lão gia đích thị là hoàng đế, Xuân Viên có gan cọp cũng đâu dám từ chối, chỉ là thiếp không muốn có người bị thất sủng mà thôi.
Mai Lão Bản nghe xong liền lộ ra vẻ tươi cười, nói: Nàng quan tâm cho người khác khiến ta thật vui lòng. Thôi nào, hãy mau mở cửa cho ta đi.
Xuân Viên trong lòng chửi thầm hắn biết bao lần nhưng mà cũng vô ích mà thôi, nàng buộc phải đứng lên mà mở cửa cho hắn. Xuân Viên vừa mới hé mở cánh cửa ra một chút thì tên Mai Lão Bản đã liền nhảy vù vào phòng như con thú vừa được giải thoát ra khỏi chiếc lồng sắt. Xuân Viên thấy rõ trên mặt hắn lộ đầy vẻ tà khí.
Mai Lão Bản sai nha hoàn: Ngươi cứ đứng hầu ở ngoài cửa, cấm được đi đâu xa. Tiểu nha hoàn dạ một tiếng rồi bước ra khỏi phòng.
Mai Lão Bản ngay khi nhìn thấy dáng dấp gợi cảm của Xuân Viên nhất thời ngọn lửa dục tâm trong lòng liền cháy hừng hực. Hắn nở nụ cười đắc ý, nói: Lần này ta sẽ thật cẩn thận, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu khoái hoạt nhé. . Nói đoạn hắn liền tiến sát về phía Xuân Viên mà ôm lấy nàng.
Xuân Viên cố né sang một bên mà tránh cái ôm đấy rồi lên tiếng nhắc nhở nhỏ nhẹ: Lão gia, không phải người đang mang bệnh sao? Mang trong mình cái loại bệnh trung tố này mà còn tơ tưởng đến chuyện luyến ái chỉ càng làm nó thêm trầm trọng mà thôi. Vạn nhất lão gia mà có bị làm sao Xuân Viên thiếp làm sao mà gánh nổi trách nhiệm được. Mai Lão Bản vỗ tay vào ngực mấy cái, thẳng thắn nói: Nàng thấy đó, ta khỏe như cọp này. Xuân Viên nghĩ: Cái gì mà khỏe như cọp, ta lại thấy ngươi giống con chuột hơn. Nàng nói tiếp: Buổi tối lúc ta về phòng thì lão gia đâu có được kiện tráng như thế này nhỉ? Xuân Viên vừa nói vừa trở lại bên giường rồi nằm xuống. Mai Lão Bản thấy vậy liền nằm ngay xuống giường ghé sát vào người nàng. Xuân Viên ngay lập tức quay mặt đi rồi nép sát vào bên giường tựa hồ như không kề cận với hắn.
Mai Lão Bản ngoài miệng nói: Vừa rồi có một vị đại phu cấp cho ta một chút linh dược nên hiện giờ ta cảm thấy rất phấn chấn. Xuân Viên nói: Thiếp lại thấy sắc mặt của lão gia không được tốt cho lắm, liệu làm vậy có ổn lắm không?
Mai Lão Bản cười hì hì nói: Không vấn đề gì, không có vấn đề gì hết! Xuân Viên cũng cười, nói: Lão gia có nhớ mỗi lần chúng ta quan hệ với nhau thì người có hậu quả gì không? Mai Lão Bản đang cười tươi bỗng dưng tắt ngấm. Hắn biết rõ mỗi lần ốm dậy khỏe được một chút rồi bản thân lại ham thú mấy cái thứ này, kết quả là tổn hao không biết bao nhiêu sức lực, ăn uống bồi bổ biết bao lâu mới có thể khôi phục lại được sức khỏe như trước.
Xuân Viên lại hỏi: Thế đại phu có nói là lão gia có thể quan hệ vợ chồng được hay chưa? Mai Lão Bản lúng túng nói: Đại phu đúng là không nói vậy nhưng mà ta cảm thấy mình khỏe mà. Xuân Viên kiên trì khuyên nhủ: Lão gia, người không thể đùa giỡn với sức khỏe của mình được. Nói thật khó nghe nhưng nếu như người mà xảy ra chuyện gì, lão gia mà đổ bệnh ra đấy thì bọn thiếp biết trông cậy vào ai bây giờ.
Mai Lão Bản hừ mấy tiếng, nói: Ta lại tưởng nếu ta chết đi thì nàng sẽ được tự do mà đến với người khác chứ? Xuân Viên nghe xong liền chột dạ, nói ngay: Đâu có, lão gia đừng suy đoán lung tung. Mai Lão Bản nói: Nàng nghĩ ta là kẻ ngu sao? Ta đã điều tra kỹ cả rồi. Trong lòng ngươi ắt có kẻ khác. Xuân Viên mất hứng nói: Lão gia ngươi không được nghĩ vẩn vơ. Ở thành Hàng Châu này thiếp chỉ coi trọng người nhất mà thôi!
Xuân Viên nói tiếp: Lão gia, chuyện này hoàn toàn không đúng! Thiếp đã lấy chồng rồi thì đâu thể còn quan hệ với người khác được nữa. Chắc đây là do tên tiểu tử nào đó đồn ra để gây tiếng xấu cho gia đình nhà ta đấy.
Mai Lão Bản trầm giọng hỏi tiếp: Ta biết nàng đã qua lại với tên Ngụy Tiểu Ngưu nhiều lần và nàng đã nói chuyện với hắn rất lâu, việc này có đúng không? Xuân Viên nghe xong trong lòng cả kinh, nghĩ không ra ai đã báo tin cho tên Mai diêm vương. Nàng hỏi: Việc này ai đã nói cho lão gia vậy? Mai Lão Bản ánh mắt hung tợn, trừng mắt nhìn Xuân Viên hỏi: Quản gia của nhà ta nói đấy, thế có sao không? Xuân Viên nghe xong mới hơi hoàn hồn, đáp: Thiếp với hắn chỉ là nói chuyện xã giao mà thôi. Nhà chúng ta với nhà hắn cùng là hàng xóm, lại thân quen với nhau, chẳng lẽ hắn nói muốn được đi nhờ xe của thiếp thì thiếp lại từ chối sao? Mai Lão Bản lạnh giọng hỏi: Có đúng nàng không quan tâm đến tên Ngụy Tiểu Ngưu kia không?
Xuân Viên phì mấy tiếng, dũng cảm trừng mắt nhìn Mai Lão Bản mà giận dữ nói: Cái tên họ Mai kia! Nếu ngươi cứ khăng khăng nói ta như vậy thì ta sẽ kiếm thêm vài tên nam nhân cho ngươi hài lòng. Mai Lão Bản ngẩn người một lát rồi cười trừ, nói: Xuân Viên à, đấy là ta hoài nghi thế thôi chứ thực sự trong lòng không tin đấy là sự thật. Xuân Viên đứng dậy, căm tức nhìn Mai Lão Bản nói: Ngươi tin được kẻ khác nói xàm mà lại không tin nữ nhân của mình nói 1 câu hay sao? Ta sống cùng ngươi từ trước tới nay chưa từng coi trọng một người nam nhân nào khác. Cái tên Ngụy tiểu tử kia, chỉ sợ dương vật còn chưa đủ lông đủ cánh, ta coi trọng hắn thì được cái gì? Chẳng hóa ra là châu chấu đá xe ư?
Tiểu Ngưu ngồi ngoài cửa sổ, nghe hai người đối thoại cười khúc khích liên hồi. Hắn nghĩ: Miệng lưỡi của nàng dẻo thật, nói năng như thể mình vẫn còn là thằng bé chưa biết sự đời ấy. Chỉ tiếc là bây giờ ta đang ngồi ngoài cửa sổ chứ nếu không ta đã liếm nhẹ lên cái lưỡi ấm áp đấy rồi. Nấp ở ngoài này thực sự là khổ sở. Hắn trong lòng chỉ mong tên Mai Lão Bản kia mau mau mà cút đi thật nhanh. Hắn đi rồi thì ta có thể tự do làm gì thì làm. Nếu vạn nhất hắn không đi chả hóa ra ta sẽ phải nhìn Xuân Viên qua đêm với hắn sao? Như thế sẽ thật thê thảm. Trong phòng hai người kia vẫn đang mải nói chuyện, Mai Lão Bản hướng về phía Xuân Viên xin lỗi. Hắn nói: Xuân Viên, ta tin chắc kia chỉ là lời đồn, nàng sẽ không dễ dàng mà theo nam nhân khác làm điều xằng bậy đâu, nhất là khi hắn lại chỉ là một tên tiểu tử tầm thường như vậy. Hắn là tiểu hài tử, bất quá về sau nàng nên tránh xa hắn mà thôi, mai kia lớn lên chắc chắn hắn sẽ tìm cách mà trêu đùa nàng. Xuân Viên nghe xong liên tục gật đầu thấp giọng hỏi: Lão gia, thiếp hỏi người, tại sao người lại sai người đánh Ngụy Trung Bảo?
Mai Lão Bản lắc đầu, nói: Nào có chuyện đó? Ta sao lại có thể làm như vậy được? Xuân Viên hì hì cười, nói: Lão gia, người không nên dấu thiếp. Thiếp đã nghe thấy hết cả rồi.
Mai Lão Bản suy nghĩ một chút rồi nói: Ta sở dĩ làm như vậy cũng chỉ vì hắn đã cản trở việc làm ăn của ta. Ta cũng không dám bàn thêm với nàng, chỉ sợ khi nàng nói chuyện với tên Ngụy tiểu tử kia mà lỡ làm lộ ra thì ta thực không còn mặt mũi nào mà sống ở cái thành Hàng Châu này nữa.
Xuân Viên trừng hắn liếc mắt,hừ một tiếng rồi nói: Nói đi nói lại thì lão gia không có tin tưởng thiếp. Mai Lão Bản ha ha cười, nói: Tất cả đều là chuyện đã qua, khỏi cần phải nhắc lại làm gì. Ta tin nàng, rất rất tin nàng. Thế đã được chưa? Nếu đã được rồi thì tốt nhất chúng ta hãy lên giường mà hưởng thụ cái thú vui vợ chồng này đi. Mai Lão Bản vừa nói vừa cởi bỏ y phục của bản thân. Ngoài cửa sổ thì Tiểu Ngưu càng lo lắng, hắn nghĩ: Mẹ kiếp, ngươi ở lại đây đêm nay thì ta còn làm được cái gì nữa? Tiểu Ngưu tiến sát vào cửa sổ, hắn tính sẽ đợi thời cơ rồi phá cửa xông vào.
Mai Lão Bản vẻ mặt tươi cười, nhất phó sắc cấp tương. Hắn ôm lấy Xuân Viên, giương miệng rộng định hôn lên mặt nàng. Xuân Viên giãy dụa, nhắc nhở hắn: Lão gia, hôm nay quả thật là không được mà. Mai Lão Bản đâu thể ỹ nhân thoát ra dễ dàng được, hắn ghé sát môi vào miệng Xuân Viên, trong mồm nói: Có cái gì mà không được chứ, ta đang cảm thấy hứng thú hơn bao giờ hết. Rất lâu rồi ta không được ở gần một mỹ nhân như nàng, hơn nữa nếu có chuyện gì thì cùng lắm ta sẽ thành một con quỷ phong lưu chết được vinh dự chết dưới bông hoa mẫu đơn là nàng.
Xuân Viên đẩy cái miệng thối đang kề môi mà hôn hít của tên Mai Lão Bản ra, nói: Thiếp không có gạt lão gia, không có gạt lão gia đâu mà. Quả thật trên người thiếp đang có điều bất tiện. Mai Lão Bản tức giận mà nói: Có cái gì mà bất tiện chứ? Chẳng lẽ nàng mắc bệnh truyền nhiễm hãy sao? Xuân Viên cả giận nói: Lão gia toàn nói bậy, mở mồm ra là toàn chyện đen đủi. doc truyen tai . Thiếp đang đến kỳ kinh nguyệt. Nếu lão gia không tin thì để thiếp cởi y phục ra cho người xem. Xuân Viên vừa nói vừa hướng hai tay về chiếc quần lót mỏng bằng lụa. Mai Lão Bản nghe xong liền đứng sững người lại, hai chân cứng đờ ra, nheo tròng mắt lại mà nói: Thế sao nàng không nói sớm? Thật làm ta mất công quá.
Xuân Viên tỏ vẻ xấu hổ nói: Thiếp cũng muốn nói từ lâu rồi nhưng mà sợ lão gia không có tin. Nàng thấy Mai Lão Bản không còn đả động đến chuyện kia nữa, nàng liền nói thêm: Nếu lão gia thực sự muốn thì hôm nay Xuân Viên cũng sẵn sàng hầu người mà. Nàng vừa nói vừa đưa hai tay định kéo quần xuống.
Mai Lão Bản tỏ vẻ thất vọng, quay mặt đi rồi liên tục xua tay và nói: Khỏi cần, nếu đã vậy thì để khi khác cũng được. Hắn nói xong rồi bước đi luôn ra khỏi phòng.
Xuân Viên đứng bên cạnh cửa, vẫn còn nũng nịu nói: Chờ thân thể Xuân Viên sạch sẽ rồi Xuân Viên sẽ chủ động đến tìm lão gia. Mai Lão Bản ậm ừ rồi vẫn tiếp tục vội vã bỏ đi, thậm chí còn không thèm quay mặt lại chào tam biệt một câu. Xuân Viên thấy hắn bỏ đi rồi liền đóng cửa phòng lại, nàng cứ nghĩ đến cái bộ lạnh như cơm nguội, thất vọng tràn trề là lại nhịn không được mà cười khanh khách.
Tiểu Ngưu nhảy vào phòng lần thứ hai, khen: Thất di thái thật là nhanh trí, Tiểu Ngưu ta bái phục, bái phục. Xuân Viên cài lại then cánh của sổ, quay lại trêu Tiểu Ngưu: Nhanh trí thế được bằng cái tên chuyên đi lừa gạt con gái nhà người khác? Ta làm vậy cũng chỉ vì ngươi mà thơi. Ta giữ thân thể thanh khiết như ngọc, ngươi cũng phải nên lấy thế mà đối xử với ta thật tốt chứ! Tiểu Ngưu một tay ôm lấy bả vai của nàng, tay kia khéo léo mà sờ nắn bộ ngực của nàng, cười nói: Cái đấy mà còn phải nói sao, ta nhất định phải khiến nàng hôm nay thật khoái lạc, phải khiến nàng nằm liệt giường đến tận sáng mai mới tỉnh dậy được. Xuân Viên nhìn hắn đầy vẻ tha thiết, nói: Nếu ngươi có thể làm được như vậy thì ta thật cảm thấy mãn nguyện lắm, chỉ sợ không được như vậy mà thôi. Điều này đâu thể nói suông được.
Tiểu Ngưu hắc hắc cười nói: Thì bây giờ ta sẽ cho nàng biết luôn còn gì.
Xuân Viên đã gấp lắm rồi, nàng cũng không thể chờ đợi thêm được nữa, kéoTiểu Ngưu kéo ngồi xuống bên giường, vừa muốn cởi quần của Tiểu Ngưu ra thì đột nhiên nghĩ tới một việc, nàng liền lập tức rời tay ra khỏi người Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu hỏi: Thất di thái, nàng sao thế? Xuân Viên hồi đáp: Để ta đi tắt đèn đã, nhỡ có người ngoài nhìn thấy thì chết cả nút?
Tiểu Ngưu cười nói: Nàng suy nghĩ thật chu đáo. Ta thì lại rất muốn nhìn thấy rõ bộ mặt của nàng lúc chúng ta đang giao hoan. Nói xong Xuân Viên liền thổi tắt ngọn nến kia đi, cả căn phòng bỗng chốc trở nên tối om.
Tại một góc phòng, Xuân Viên đi tới trước giường, nhẹ giọng nói: Bây giờ thì chúng ta mới thực sự mới có thể thoải mái muốn làm gì thì làm! Tiểu Ngưu hắc hắc cười, nói: Làm gì cũng được, nói chung là nhanh nhanh một chút, thời gian đối với ta vô cùng quí giá. Một giờ một khắc cũng tựa như vàng vậy. Xuân Viên nhẹ giọng cười, nói: Cả đêm nay chúng ta là của nhau mà, cứ vờn nhau cho thật sướng một lúc cái đã.
Tiểu Ngưu nói: Ta chỉ sợ không được lâu, sáng sớm mai đã phải rời xa nàng rồi. Xuân Viên cười nói: Việc gì phải sợ, ngươi cứ nấp kỹ trong phòng ta ngày mai rồi tối hôm đó đưa ta đi luôn cũng được. Vừa nói chuyện tay nàng vừa chạm vào phần dưới của Tiểu Ngưu, dùng sức mà cầm nắm lấy nó một chút.
Tiểu Ngưu á một tiếng thật to rồi nói: Ấy ấy, nhẹ tay một chút, nàng muốn hại cả đời ta sao? Xuân Viên cười quyến rũ nói: Thế lại càng tốt, ngươi hết đi hại những cô nương xinh đẹp khác. Nàng quả nhiên ôn nhu hơn rất nhiều, mỗi căn ngón tay đều vô cùng linh hoạt vuốt ve, thật đúng là mười phần tình tứ.
Tiểu Ngưu thoải mái nói: Rất tốt, thế này mới đúng chứ, công phu của nàng ngày càng có tiến bộ. Xuân Viên nghe xong vui vẻ, nói: Tất nhiên, ta dành tất cả tình cảm ột mình ngươi thôi mà. Nói xong Xuân Viên liền đứng thẳng người dậy, cởi bỏ y phục của Tiểu Ngưu ra rồi ngồi xuống bên giường.
Xuân Viên cầm lấy cây bổng, lay động nó rồi hỏi: Tiểu Ngưu, ngươi thấy thế nào, có dễ chịu lắm không? Tiểu Ngưu thở phì phì, gấp gáp nói: Nếu như ngươi thân một trận tử nói, ta sẽ canh thoải mái đích. Xuân Viên cười ha ha, nói: Ta có thể làm mọi thứ vì ngươi nếu ngươi thật lòng yêu mến ta, còn không thì ta...Ta sẽ thắt cổ giết chết ngươi. Vừa nói nàng nàng hé miệng rồi ngậm cái đại quy đầu vào miệng mình. Tiểu Ngưu a liễu một tiếng, hưng phấn mà kêu lên: Thật tuyệt vời, ta cảm thấy thân thể cứ nhẹ bẫng đi, cảm giác như một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay ta đi được. Quy đầu ở bên trong vừa ấm áp lại vừa thấy ẩm ướt, sảng khoái không gì sánh được.
Xuân Viên thấy hắn phản ứng như vậy lại vui sướng hơn, các ngón tay càng thêm vuốt ve cây bổng tử, cái lưỡi thơm tho thì ra sức uốn éo, trêu chọc hắn, khiến Tiểu Ngưu thân thể hưng phấn quả thực muốn nổ tung ra mới chịu được.
Tiếp theo, Xuân Viên dùng cả miệng ngâm chặt cây bổng tử, chuyên tâm dùng cái lưỡi liếm nhẹ, đầu lưỡi nàng nóng bỏng tựa như một ngon lửa vậy, khiến đầu Tiểu Ngưu cứ run run lên, hơi thở cũng trở nên vô cùng mãnh liệt. Hắn ôm lấy đầu Xuân Viên, dùng cây bổng của mình đâm đi đâm lại, thành thử miệng Xuân Viên giống như là tiểu huyệt vậy, bên khóe miệng nước bọt chảy ròng ròng.
Tiểu Ngưu bị cái loại tư vị tiêu hồn này khiến cho hắn nhất định sẽ bắn vi khoái (Dịch nghĩa là bắn ra thật nhanh). Hắn vội vã đẩy đầu của Xuân Viên ra, thở hổn hển nói: Xuân Viên, hãy để ta kiền nàng, ta không nhịn được nữa rồi. Xuân Viên ừ một tiếng, buông cây bổng tử ra, ôn nhu nói: Không, lần này ta mới là người sẽ kiền ngươi! . Trong khi Tiểu Ngưu còn chưa biết Xuân Viên đang định làm gì thì đã thấy nàng kề sát mông vào cơ thể mình. Nguyên lai là nàng sẽ ngồi vào trong lòng của Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu đương nhiên là không có cự tuyệt. Đối với Tiểu Ngưu, một kẻ đã có rất nhiều kinh nghiệm trong truyện tình ái thì tư thế gì hắn cũng đều cảm thấy rất quen thuộc.
Tiểu Ngưu ôm lấy eo của Xuân Viên, cây đại bổng đã sớm kích động đến mức không chịu nổi, nó đã va chạm loạn bậy vào cơ thể Xuân Viên, dần dần cũng đã ở giữa hai chân nàng rồi đâm vào tiểu huyệt của Xuân Viên. Phía dưới của Xuân Viên cũng đã rất ẩm ướt, vì thế lần tiến nhập này diễn ra rất dễ dàng. Ngay khi cây bổng đã tiến vào chỗ sâu nhất của cái động tình này một cách thật vững chắc thì Xuân Viên mới A! lên một tiếng, biểu thị sự hưng phấn đã lên tới cao trào. Nàng thỏa thích nói: Thật là thoải mái, cây bổng tử của ngươi như đã chạm vào tận đáy lòng của ta vậy. Nàng vừa nói bắt đầu cùng Tiểu Ngưu đứng lên. Tiểu Ngưu thì di động thắt lưng còn Xuân Viên chủ yếu là uốn éo cái mông, cốt để cho cây bổng tử có thể đâm vào tiểu huyệt một cách thoải mái và mạnh mẽ nhất có thể.
Tiểu Ngưu vừa cố gắng đâm cây bổng tử về phía trước vừa cười nói vui vẻ: Dòng suối nhỏ của nàng chảy ra thật nhiều, ướt hết cả đùi ta rồi. Xuân Viên đắc ý nói: Chính thế người ta mới ví nữ nhân bọn ta là mệnh Thủy mà! Nàng cũng không cam lòng để hắn kiền, đong đưa cái mông một cách mãnh liệt, khí thế mãnh liệt như muốn đè bẹp cây bổng tử của Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu khen: Nàng thật...Thật đúng là...Nam nhân nào có được nàng chỉ sợ sẽ phải mà chết yểu mất thôi. Xuân Viên rên rỉ nói: Vậy chẳng hóa ra ngươi nói ta là con hồ ly tinh đi hại người sao, ngươi nói thế mà không thấy mình ăn nói quá đáng hay sao. Nói xong Xuân Viên liền ẩy cây côn thịt ra, quay mặt lại về phía hắn, hai tay bám lấy bả vai Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu cũng tỏ rất thông thạo, hai tay đưa ra phía dưới của Xuân Viên rồi nắm lấy hai cái mông. Thân thể Xuân Viên tựa đã ở trên không, hai chân kẹp lấy hai bên hông của Tiểu Ngưu, cái tiểu huyệt ngập nước hứng thú hướng về phía cây côn thịt.
Ham muốn của Tiểu Ngưu dường như đã đến tột đỉnh, sau khi đâm cây bổng tử vào sâu bên trong liền hai tay không ngừng vô lễ với cặp mông của Xuân Viên khiến nó run bắn lên.
Tiểu Ngưu hai tay nắm thật chắc lấy cặp mông của Xuân còn nàng thì ôm lấy cổ Tiểu Ngưu, cặp đùi kẹp chặt lên lưng của hắn. Chỉ thấy bộ tóc dài của Xuân Viên xõa ra tứ phía, tiếng nàng rên rỉ không ngừng. Xuân Viên cảm nhận được rõ ràng sự mạnh mẽ và thô ráp từ cây bổng tử kia, tiểu huyệt của nàng thì vô cùng sảng khoái. Ôi cái cảm giác thật tuyệt diệu, nàng chỉ mong cái giây phút này vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt!
Được một lát thì Tiểu Ngưu đổi tư thế khác, ngồi chồm hổm theo kiểu trung bình tấn, hay tay nắm chặt cái mông Xuân Viên, thong thả mà mạnh mẽ kiền vào, từng chút từng chút một, đâm vào rồi lại rút ra cứ như muốn cầm cây bổng tử đâm xuyên qua người Xuân Viên. Cứ mỗi lần Tiểu Ngưu rút cây côn thịt ra là Xuân Viên lại cảm thấy đầu óc dần dần trở nên trống rỗng, còn mỗi khi cây bổng tử đấy thoáng chạm vào chỗ sâu nhất của Xuân Viên thì lại thất thanh rên lên những tiếng thật mê người.
Tiểu Ngưu nhắc nhở nói: Nàng lớn tiếng như vậy không sợ người nghe thấy hay sao? Xuân Viên hừ một tiếng, nói: Ta mặc kệ. Tối nay thoải mái thế này, cho dù cái lão Mai diêm vương kia đứng ngay ngoài cửa ta cũng sẽ không dừng lại đâu. Ta cứ phải hưởng thụ ngươi trước đã.
Tiểu Ngưu cười hì hì hỏi: Thất di thái thấy ta có được không?
Xuân Viên đáp: Ngươi là nam nhân duy nhất khiến ta khoái hoạt không gì sánh được. Chỉ cần điểm này ta đã đủ quyết tâm đến với ngươi được rồi.
Tiểu Ngưu nghe xong liền tương côn thịt vào hoa tâm rồi bất động. Xuân Viên hoảng hốt hỏi: Làm sao vậy? Tiểu Ngưu đáp: Dâm thủy của nàng làm chân ta ướt nhẹp rồi đây này! Xuân Viên nở nụ cười, cười đến phóng đãng nói: Chúng ta thử ra chỗ khác đi! Tiểu Ngưu cắn (Giảo) một tiếng, nói: Sao nàng lại nói chuyện đó vào lúc này? Thôi cũng được. Vậy ta sẽ chọn vị trí nhé Vừa nói chuyện Tiểu Ngưu vừa đi về phía cửa sổ. Xuân Viên hỏi: Làm gì vậy? Chẳng lẽ ngươi muốn đưa ta ra ngoài sao? Tiểu Ngưu nói: Đâu có, ý ta là chiếc giường bên cạnh nó cơ mà.
Tiểu Ngưu bị nàng nắm lại cảm thấy rất thoải mái, một tay khẽ chạm vào phía trên của nàng, cười hắc hắc: Thứ này càng lúc càng lớn nha, không biết có phải là do nàng đã từng quan hệ với hay không nữa.
Xuân Viên cười híp mắt nói: Chuyện ta quan hệ với ai ngươi đâu có thể quản được. Tiểu Ngưu cười nói: Cái đấy sao mà ta có thể biết được, có chăng là nàng cứ để ta kiền một thời gian là biết ngay nó có to lên hay không ấy mà! Xuân Viên nhìn thẳng vào mắt Tiểu Ngưu, nói nhỏ: Vậy ngươi làm thử đi, ta đang chờ đây này. Hai người trêu đùa với nhau một lúc, đang chuẩn bị vui vẻ thì Tiểu Ngưu bỗng nhiên thấy tiếng bước chân rất nhỏ. Từ sau khi hắn làm đệ tử của Lao Sơn phái quả thật thính lực có vài phần tăng tiến. Mà tiếng bước chân này càng lúc càng lớn, xem ra đang tiến về phía phòng của mình. Tiểu Ngưu thở dài một tiếng, thấp giọng nói: Có người tới. Tiểu Ngưu vừa nói vừa đứng lên rồi nhìn xung quanh chung quanh tìm kiếm chỗ ẩn nấp.
Xuân Viên dùng tay chỉ chỉ ra phía cửa sổ rồi gật đầu một cái, Tiểu Ngưu liền bước nhanh ra phía đó rồi nhảy một cái ra khỏi phòng. Công phu khinh công của hắn thực có phần tinh diệu, không phát ra một tiếng động nhỏ nào cả. Chiếc cửa sổ kia lại được đóng lại tựa như chưa có chuyện sảy ra vậy.
Tiểu Ngưu nấp ngoài cửa sổ, nhìn xuyên qua cái lỗ trên cửa sổ vừa nãy hắn tạo ra. Tiểu Ngưu nghĩ nếu tên kia mà bước vào đây thì qua thực không còn diễm phúc nào mà hưởng thụ, hắn đành phải bỏ về mà thôi. Trong phòng của mình Xuân Viên cũng đã nằm lại trên giường như chuẩn bị đi ngủ. Không lâu sau có tiếng đập của vang lên, có tiếng người hầu gọi: Thất nãi nãi, người ngủ rồi phải không? Có lão gia tới.
Không đợi Xuân Viên trả lời thì Mai Lão Bản đã lên: Hôm nay ta đến với nàng nha, nhất định hôm nay ta phải khiến nàng thật cao hứng. Xuân Viên giả vờ như vừa tỉnh ngủ, vặn lưng vài cái rồi ngáp dài, nói: Ta đã ngủ rồi, ngươi hãy tìm người khác đi.
Mai Lão Bản nghe xong khó chịu nói: Nếu nàng đã ngủ sao còn để đèn sáng. Xuân Viên giải thích: Ta cũng vừa mệt quá mà ngủ quên mất nên chưa kịp tắt đèn. Vậy bây giờ ta tắt nhé! Mai Lão Bản vội nói: Đừng, đừng tắt, lão gia ta đã tới rồi, tắt làm cái gì nữa? Mau mau mở cửa ra nào, lão gia ta rất muốn vào.
Xuân Viên nghe nói hắn muốn vào, một vạn lần cũng không muốn. Nàng liền nói: Lão gia, ta thấy lão gia hãy kiếm lấy cô khác đi. Hiện giờ ta không thể tiếp người được. Mai Lão Bản nghe xong càng thêm khó chịu, nói lớn: Xuân Viên, thế là thế nào, chẳng lẽ nàng không muốn gặp ta ư?
Xuân Viên cười cười, nói: Thiếp đâu dám nói vậy, trong nhà này lão gia đích thị là hoàng đế, Xuân Viên có gan cọp cũng đâu dám từ chối, chỉ là thiếp không muốn có người bị thất sủng mà thôi.
Mai Lão Bản nghe xong liền lộ ra vẻ tươi cười, nói: Nàng quan tâm cho người khác khiến ta thật vui lòng. Thôi nào, hãy mau mở cửa cho ta đi.
Xuân Viên trong lòng chửi thầm hắn biết bao lần nhưng mà cũng vô ích mà thôi, nàng buộc phải đứng lên mà mở cửa cho hắn. Xuân Viên vừa mới hé mở cánh cửa ra một chút thì tên Mai Lão Bản đã liền nhảy vù vào phòng như con thú vừa được giải thoát ra khỏi chiếc lồng sắt. Xuân Viên thấy rõ trên mặt hắn lộ đầy vẻ tà khí.
Mai Lão Bản sai nha hoàn: Ngươi cứ đứng hầu ở ngoài cửa, cấm được đi đâu xa. Tiểu nha hoàn dạ một tiếng rồi bước ra khỏi phòng.
Mai Lão Bản ngay khi nhìn thấy dáng dấp gợi cảm của Xuân Viên nhất thời ngọn lửa dục tâm trong lòng liền cháy hừng hực. Hắn nở nụ cười đắc ý, nói: Lần này ta sẽ thật cẩn thận, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu khoái hoạt nhé. . Nói đoạn hắn liền tiến sát về phía Xuân Viên mà ôm lấy nàng.
Xuân Viên cố né sang một bên mà tránh cái ôm đấy rồi lên tiếng nhắc nhở nhỏ nhẹ: Lão gia, không phải người đang mang bệnh sao? Mang trong mình cái loại bệnh trung tố này mà còn tơ tưởng đến chuyện luyến ái chỉ càng làm nó thêm trầm trọng mà thôi. Vạn nhất lão gia mà có bị làm sao Xuân Viên thiếp làm sao mà gánh nổi trách nhiệm được. Mai Lão Bản vỗ tay vào ngực mấy cái, thẳng thắn nói: Nàng thấy đó, ta khỏe như cọp này. Xuân Viên nghĩ: Cái gì mà khỏe như cọp, ta lại thấy ngươi giống con chuột hơn. Nàng nói tiếp: Buổi tối lúc ta về phòng thì lão gia đâu có được kiện tráng như thế này nhỉ? Xuân Viên vừa nói vừa trở lại bên giường rồi nằm xuống. Mai Lão Bản thấy vậy liền nằm ngay xuống giường ghé sát vào người nàng. Xuân Viên ngay lập tức quay mặt đi rồi nép sát vào bên giường tựa hồ như không kề cận với hắn.
Mai Lão Bản ngoài miệng nói: Vừa rồi có một vị đại phu cấp cho ta một chút linh dược nên hiện giờ ta cảm thấy rất phấn chấn. Xuân Viên nói: Thiếp lại thấy sắc mặt của lão gia không được tốt cho lắm, liệu làm vậy có ổn lắm không?
Mai Lão Bản cười hì hì nói: Không vấn đề gì, không có vấn đề gì hết! Xuân Viên cũng cười, nói: Lão gia có nhớ mỗi lần chúng ta quan hệ với nhau thì người có hậu quả gì không? Mai Lão Bản đang cười tươi bỗng dưng tắt ngấm. Hắn biết rõ mỗi lần ốm dậy khỏe được một chút rồi bản thân lại ham thú mấy cái thứ này, kết quả là tổn hao không biết bao nhiêu sức lực, ăn uống bồi bổ biết bao lâu mới có thể khôi phục lại được sức khỏe như trước.
Xuân Viên lại hỏi: Thế đại phu có nói là lão gia có thể quan hệ vợ chồng được hay chưa? Mai Lão Bản lúng túng nói: Đại phu đúng là không nói vậy nhưng mà ta cảm thấy mình khỏe mà. Xuân Viên kiên trì khuyên nhủ: Lão gia, người không thể đùa giỡn với sức khỏe của mình được. Nói thật khó nghe nhưng nếu như người mà xảy ra chuyện gì, lão gia mà đổ bệnh ra đấy thì bọn thiếp biết trông cậy vào ai bây giờ.
Mai Lão Bản hừ mấy tiếng, nói: Ta lại tưởng nếu ta chết đi thì nàng sẽ được tự do mà đến với người khác chứ? Xuân Viên nghe xong liền chột dạ, nói ngay: Đâu có, lão gia đừng suy đoán lung tung. Mai Lão Bản nói: Nàng nghĩ ta là kẻ ngu sao? Ta đã điều tra kỹ cả rồi. Trong lòng ngươi ắt có kẻ khác. Xuân Viên mất hứng nói: Lão gia ngươi không được nghĩ vẩn vơ. Ở thành Hàng Châu này thiếp chỉ coi trọng người nhất mà thôi!
Xuân Viên nói tiếp: Lão gia, chuyện này hoàn toàn không đúng! Thiếp đã lấy chồng rồi thì đâu thể còn quan hệ với người khác được nữa. Chắc đây là do tên tiểu tử nào đó đồn ra để gây tiếng xấu cho gia đình nhà ta đấy.
Mai Lão Bản trầm giọng hỏi tiếp: Ta biết nàng đã qua lại với tên Ngụy Tiểu Ngưu nhiều lần và nàng đã nói chuyện với hắn rất lâu, việc này có đúng không? Xuân Viên nghe xong trong lòng cả kinh, nghĩ không ra ai đã báo tin cho tên Mai diêm vương. Nàng hỏi: Việc này ai đã nói cho lão gia vậy? Mai Lão Bản ánh mắt hung tợn, trừng mắt nhìn Xuân Viên hỏi: Quản gia của nhà ta nói đấy, thế có sao không? Xuân Viên nghe xong mới hơi hoàn hồn, đáp: Thiếp với hắn chỉ là nói chuyện xã giao mà thôi. Nhà chúng ta với nhà hắn cùng là hàng xóm, lại thân quen với nhau, chẳng lẽ hắn nói muốn được đi nhờ xe của thiếp thì thiếp lại từ chối sao? Mai Lão Bản lạnh giọng hỏi: Có đúng nàng không quan tâm đến tên Ngụy Tiểu Ngưu kia không?
Xuân Viên phì mấy tiếng, dũng cảm trừng mắt nhìn Mai Lão Bản mà giận dữ nói: Cái tên họ Mai kia! Nếu ngươi cứ khăng khăng nói ta như vậy thì ta sẽ kiếm thêm vài tên nam nhân cho ngươi hài lòng. Mai Lão Bản ngẩn người một lát rồi cười trừ, nói: Xuân Viên à, đấy là ta hoài nghi thế thôi chứ thực sự trong lòng không tin đấy là sự thật. Xuân Viên đứng dậy, căm tức nhìn Mai Lão Bản nói: Ngươi tin được kẻ khác nói xàm mà lại không tin nữ nhân của mình nói 1 câu hay sao? Ta sống cùng ngươi từ trước tới nay chưa từng coi trọng một người nam nhân nào khác. Cái tên Ngụy tiểu tử kia, chỉ sợ dương vật còn chưa đủ lông đủ cánh, ta coi trọng hắn thì được cái gì? Chẳng hóa ra là châu chấu đá xe ư?
Tiểu Ngưu ngồi ngoài cửa sổ, nghe hai người đối thoại cười khúc khích liên hồi. Hắn nghĩ: Miệng lưỡi của nàng dẻo thật, nói năng như thể mình vẫn còn là thằng bé chưa biết sự đời ấy. Chỉ tiếc là bây giờ ta đang ngồi ngoài cửa sổ chứ nếu không ta đã liếm nhẹ lên cái lưỡi ấm áp đấy rồi. Nấp ở ngoài này thực sự là khổ sở. Hắn trong lòng chỉ mong tên Mai Lão Bản kia mau mau mà cút đi thật nhanh. Hắn đi rồi thì ta có thể tự do làm gì thì làm. Nếu vạn nhất hắn không đi chả hóa ra ta sẽ phải nhìn Xuân Viên qua đêm với hắn sao? Như thế sẽ thật thê thảm. Trong phòng hai người kia vẫn đang mải nói chuyện, Mai Lão Bản hướng về phía Xuân Viên xin lỗi. Hắn nói: Xuân Viên, ta tin chắc kia chỉ là lời đồn, nàng sẽ không dễ dàng mà theo nam nhân khác làm điều xằng bậy đâu, nhất là khi hắn lại chỉ là một tên tiểu tử tầm thường như vậy. Hắn là tiểu hài tử, bất quá về sau nàng nên tránh xa hắn mà thôi, mai kia lớn lên chắc chắn hắn sẽ tìm cách mà trêu đùa nàng. Xuân Viên nghe xong liên tục gật đầu thấp giọng hỏi: Lão gia, thiếp hỏi người, tại sao người lại sai người đánh Ngụy Trung Bảo?
Mai Lão Bản lắc đầu, nói: Nào có chuyện đó? Ta sao lại có thể làm như vậy được? Xuân Viên hì hì cười, nói: Lão gia, người không nên dấu thiếp. Thiếp đã nghe thấy hết cả rồi.
Mai Lão Bản suy nghĩ một chút rồi nói: Ta sở dĩ làm như vậy cũng chỉ vì hắn đã cản trở việc làm ăn của ta. Ta cũng không dám bàn thêm với nàng, chỉ sợ khi nàng nói chuyện với tên Ngụy tiểu tử kia mà lỡ làm lộ ra thì ta thực không còn mặt mũi nào mà sống ở cái thành Hàng Châu này nữa.
Xuân Viên trừng hắn liếc mắt,hừ một tiếng rồi nói: Nói đi nói lại thì lão gia không có tin tưởng thiếp. Mai Lão Bản ha ha cười, nói: Tất cả đều là chuyện đã qua, khỏi cần phải nhắc lại làm gì. Ta tin nàng, rất rất tin nàng. Thế đã được chưa? Nếu đã được rồi thì tốt nhất chúng ta hãy lên giường mà hưởng thụ cái thú vui vợ chồng này đi. Mai Lão Bản vừa nói vừa cởi bỏ y phục của bản thân. Ngoài cửa sổ thì Tiểu Ngưu càng lo lắng, hắn nghĩ: Mẹ kiếp, ngươi ở lại đây đêm nay thì ta còn làm được cái gì nữa? Tiểu Ngưu tiến sát vào cửa sổ, hắn tính sẽ đợi thời cơ rồi phá cửa xông vào.
Mai Lão Bản vẻ mặt tươi cười, nhất phó sắc cấp tương. Hắn ôm lấy Xuân Viên, giương miệng rộng định hôn lên mặt nàng. Xuân Viên giãy dụa, nhắc nhở hắn: Lão gia, hôm nay quả thật là không được mà. Mai Lão Bản đâu thể ỹ nhân thoát ra dễ dàng được, hắn ghé sát môi vào miệng Xuân Viên, trong mồm nói: Có cái gì mà không được chứ, ta đang cảm thấy hứng thú hơn bao giờ hết. Rất lâu rồi ta không được ở gần một mỹ nhân như nàng, hơn nữa nếu có chuyện gì thì cùng lắm ta sẽ thành một con quỷ phong lưu chết được vinh dự chết dưới bông hoa mẫu đơn là nàng.
Xuân Viên đẩy cái miệng thối đang kề môi mà hôn hít của tên Mai Lão Bản ra, nói: Thiếp không có gạt lão gia, không có gạt lão gia đâu mà. Quả thật trên người thiếp đang có điều bất tiện. Mai Lão Bản tức giận mà nói: Có cái gì mà bất tiện chứ? Chẳng lẽ nàng mắc bệnh truyền nhiễm hãy sao? Xuân Viên cả giận nói: Lão gia toàn nói bậy, mở mồm ra là toàn chyện đen đủi. doc truyen tai . Thiếp đang đến kỳ kinh nguyệt. Nếu lão gia không tin thì để thiếp cởi y phục ra cho người xem. Xuân Viên vừa nói vừa hướng hai tay về chiếc quần lót mỏng bằng lụa. Mai Lão Bản nghe xong liền đứng sững người lại, hai chân cứng đờ ra, nheo tròng mắt lại mà nói: Thế sao nàng không nói sớm? Thật làm ta mất công quá.
Xuân Viên tỏ vẻ xấu hổ nói: Thiếp cũng muốn nói từ lâu rồi nhưng mà sợ lão gia không có tin. Nàng thấy Mai Lão Bản không còn đả động đến chuyện kia nữa, nàng liền nói thêm: Nếu lão gia thực sự muốn thì hôm nay Xuân Viên cũng sẵn sàng hầu người mà. Nàng vừa nói vừa đưa hai tay định kéo quần xuống.
Mai Lão Bản tỏ vẻ thất vọng, quay mặt đi rồi liên tục xua tay và nói: Khỏi cần, nếu đã vậy thì để khi khác cũng được. Hắn nói xong rồi bước đi luôn ra khỏi phòng.
Xuân Viên đứng bên cạnh cửa, vẫn còn nũng nịu nói: Chờ thân thể Xuân Viên sạch sẽ rồi Xuân Viên sẽ chủ động đến tìm lão gia. Mai Lão Bản ậm ừ rồi vẫn tiếp tục vội vã bỏ đi, thậm chí còn không thèm quay mặt lại chào tam biệt một câu. Xuân Viên thấy hắn bỏ đi rồi liền đóng cửa phòng lại, nàng cứ nghĩ đến cái bộ lạnh như cơm nguội, thất vọng tràn trề là lại nhịn không được mà cười khanh khách.
Tiểu Ngưu nhảy vào phòng lần thứ hai, khen: Thất di thái thật là nhanh trí, Tiểu Ngưu ta bái phục, bái phục. Xuân Viên cài lại then cánh của sổ, quay lại trêu Tiểu Ngưu: Nhanh trí thế được bằng cái tên chuyên đi lừa gạt con gái nhà người khác? Ta làm vậy cũng chỉ vì ngươi mà thơi. Ta giữ thân thể thanh khiết như ngọc, ngươi cũng phải nên lấy thế mà đối xử với ta thật tốt chứ! Tiểu Ngưu một tay ôm lấy bả vai của nàng, tay kia khéo léo mà sờ nắn bộ ngực của nàng, cười nói: Cái đấy mà còn phải nói sao, ta nhất định phải khiến nàng hôm nay thật khoái lạc, phải khiến nàng nằm liệt giường đến tận sáng mai mới tỉnh dậy được. Xuân Viên nhìn hắn đầy vẻ tha thiết, nói: Nếu ngươi có thể làm được như vậy thì ta thật cảm thấy mãn nguyện lắm, chỉ sợ không được như vậy mà thôi. Điều này đâu thể nói suông được.
Tiểu Ngưu hắc hắc cười nói: Thì bây giờ ta sẽ cho nàng biết luôn còn gì.
Xuân Viên đã gấp lắm rồi, nàng cũng không thể chờ đợi thêm được nữa, kéoTiểu Ngưu kéo ngồi xuống bên giường, vừa muốn cởi quần của Tiểu Ngưu ra thì đột nhiên nghĩ tới một việc, nàng liền lập tức rời tay ra khỏi người Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu hỏi: Thất di thái, nàng sao thế? Xuân Viên hồi đáp: Để ta đi tắt đèn đã, nhỡ có người ngoài nhìn thấy thì chết cả nút?
Tiểu Ngưu cười nói: Nàng suy nghĩ thật chu đáo. Ta thì lại rất muốn nhìn thấy rõ bộ mặt của nàng lúc chúng ta đang giao hoan. Nói xong Xuân Viên liền thổi tắt ngọn nến kia đi, cả căn phòng bỗng chốc trở nên tối om.
Tại một góc phòng, Xuân Viên đi tới trước giường, nhẹ giọng nói: Bây giờ thì chúng ta mới thực sự mới có thể thoải mái muốn làm gì thì làm! Tiểu Ngưu hắc hắc cười, nói: Làm gì cũng được, nói chung là nhanh nhanh một chút, thời gian đối với ta vô cùng quí giá. Một giờ một khắc cũng tựa như vàng vậy. Xuân Viên nhẹ giọng cười, nói: Cả đêm nay chúng ta là của nhau mà, cứ vờn nhau cho thật sướng một lúc cái đã.
Tiểu Ngưu nói: Ta chỉ sợ không được lâu, sáng sớm mai đã phải rời xa nàng rồi. Xuân Viên cười nói: Việc gì phải sợ, ngươi cứ nấp kỹ trong phòng ta ngày mai rồi tối hôm đó đưa ta đi luôn cũng được. Vừa nói chuyện tay nàng vừa chạm vào phần dưới của Tiểu Ngưu, dùng sức mà cầm nắm lấy nó một chút.
Tiểu Ngưu á một tiếng thật to rồi nói: Ấy ấy, nhẹ tay một chút, nàng muốn hại cả đời ta sao? Xuân Viên cười quyến rũ nói: Thế lại càng tốt, ngươi hết đi hại những cô nương xinh đẹp khác. Nàng quả nhiên ôn nhu hơn rất nhiều, mỗi căn ngón tay đều vô cùng linh hoạt vuốt ve, thật đúng là mười phần tình tứ.
Tiểu Ngưu thoải mái nói: Rất tốt, thế này mới đúng chứ, công phu của nàng ngày càng có tiến bộ. Xuân Viên nghe xong vui vẻ, nói: Tất nhiên, ta dành tất cả tình cảm ột mình ngươi thôi mà. Nói xong Xuân Viên liền đứng thẳng người dậy, cởi bỏ y phục của Tiểu Ngưu ra rồi ngồi xuống bên giường.
Xuân Viên cầm lấy cây bổng, lay động nó rồi hỏi: Tiểu Ngưu, ngươi thấy thế nào, có dễ chịu lắm không? Tiểu Ngưu thở phì phì, gấp gáp nói: Nếu như ngươi thân một trận tử nói, ta sẽ canh thoải mái đích. Xuân Viên cười ha ha, nói: Ta có thể làm mọi thứ vì ngươi nếu ngươi thật lòng yêu mến ta, còn không thì ta...Ta sẽ thắt cổ giết chết ngươi. Vừa nói nàng nàng hé miệng rồi ngậm cái đại quy đầu vào miệng mình. Tiểu Ngưu a liễu một tiếng, hưng phấn mà kêu lên: Thật tuyệt vời, ta cảm thấy thân thể cứ nhẹ bẫng đi, cảm giác như một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay ta đi được. Quy đầu ở bên trong vừa ấm áp lại vừa thấy ẩm ướt, sảng khoái không gì sánh được.
Xuân Viên thấy hắn phản ứng như vậy lại vui sướng hơn, các ngón tay càng thêm vuốt ve cây bổng tử, cái lưỡi thơm tho thì ra sức uốn éo, trêu chọc hắn, khiến Tiểu Ngưu thân thể hưng phấn quả thực muốn nổ tung ra mới chịu được.
Tiếp theo, Xuân Viên dùng cả miệng ngâm chặt cây bổng tử, chuyên tâm dùng cái lưỡi liếm nhẹ, đầu lưỡi nàng nóng bỏng tựa như một ngon lửa vậy, khiến đầu Tiểu Ngưu cứ run run lên, hơi thở cũng trở nên vô cùng mãnh liệt. Hắn ôm lấy đầu Xuân Viên, dùng cây bổng của mình đâm đi đâm lại, thành thử miệng Xuân Viên giống như là tiểu huyệt vậy, bên khóe miệng nước bọt chảy ròng ròng.
Tiểu Ngưu bị cái loại tư vị tiêu hồn này khiến cho hắn nhất định sẽ bắn vi khoái (Dịch nghĩa là bắn ra thật nhanh). Hắn vội vã đẩy đầu của Xuân Viên ra, thở hổn hển nói: Xuân Viên, hãy để ta kiền nàng, ta không nhịn được nữa rồi. Xuân Viên ừ một tiếng, buông cây bổng tử ra, ôn nhu nói: Không, lần này ta mới là người sẽ kiền ngươi! . Trong khi Tiểu Ngưu còn chưa biết Xuân Viên đang định làm gì thì đã thấy nàng kề sát mông vào cơ thể mình. Nguyên lai là nàng sẽ ngồi vào trong lòng của Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu đương nhiên là không có cự tuyệt. Đối với Tiểu Ngưu, một kẻ đã có rất nhiều kinh nghiệm trong truyện tình ái thì tư thế gì hắn cũng đều cảm thấy rất quen thuộc.
Tiểu Ngưu ôm lấy eo của Xuân Viên, cây đại bổng đã sớm kích động đến mức không chịu nổi, nó đã va chạm loạn bậy vào cơ thể Xuân Viên, dần dần cũng đã ở giữa hai chân nàng rồi đâm vào tiểu huyệt của Xuân Viên. Phía dưới của Xuân Viên cũng đã rất ẩm ướt, vì thế lần tiến nhập này diễn ra rất dễ dàng. Ngay khi cây bổng đã tiến vào chỗ sâu nhất của cái động tình này một cách thật vững chắc thì Xuân Viên mới A! lên một tiếng, biểu thị sự hưng phấn đã lên tới cao trào. Nàng thỏa thích nói: Thật là thoải mái, cây bổng tử của ngươi như đã chạm vào tận đáy lòng của ta vậy. Nàng vừa nói bắt đầu cùng Tiểu Ngưu đứng lên. Tiểu Ngưu thì di động thắt lưng còn Xuân Viên chủ yếu là uốn éo cái mông, cốt để cho cây bổng tử có thể đâm vào tiểu huyệt một cách thoải mái và mạnh mẽ nhất có thể.
Tiểu Ngưu vừa cố gắng đâm cây bổng tử về phía trước vừa cười nói vui vẻ: Dòng suối nhỏ của nàng chảy ra thật nhiều, ướt hết cả đùi ta rồi. Xuân Viên đắc ý nói: Chính thế người ta mới ví nữ nhân bọn ta là mệnh Thủy mà! Nàng cũng không cam lòng để hắn kiền, đong đưa cái mông một cách mãnh liệt, khí thế mãnh liệt như muốn đè bẹp cây bổng tử của Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu khen: Nàng thật...Thật đúng là...Nam nhân nào có được nàng chỉ sợ sẽ phải mà chết yểu mất thôi. Xuân Viên rên rỉ nói: Vậy chẳng hóa ra ngươi nói ta là con hồ ly tinh đi hại người sao, ngươi nói thế mà không thấy mình ăn nói quá đáng hay sao. Nói xong Xuân Viên liền ẩy cây côn thịt ra, quay mặt lại về phía hắn, hai tay bám lấy bả vai Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu cũng tỏ rất thông thạo, hai tay đưa ra phía dưới của Xuân Viên rồi nắm lấy hai cái mông. Thân thể Xuân Viên tựa đã ở trên không, hai chân kẹp lấy hai bên hông của Tiểu Ngưu, cái tiểu huyệt ngập nước hứng thú hướng về phía cây côn thịt.
Ham muốn của Tiểu Ngưu dường như đã đến tột đỉnh, sau khi đâm cây bổng tử vào sâu bên trong liền hai tay không ngừng vô lễ với cặp mông của Xuân Viên khiến nó run bắn lên.
Tiểu Ngưu hai tay nắm thật chắc lấy cặp mông của Xuân còn nàng thì ôm lấy cổ Tiểu Ngưu, cặp đùi kẹp chặt lên lưng của hắn. Chỉ thấy bộ tóc dài của Xuân Viên xõa ra tứ phía, tiếng nàng rên rỉ không ngừng. Xuân Viên cảm nhận được rõ ràng sự mạnh mẽ và thô ráp từ cây bổng tử kia, tiểu huyệt của nàng thì vô cùng sảng khoái. Ôi cái cảm giác thật tuyệt diệu, nàng chỉ mong cái giây phút này vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt!
Được một lát thì Tiểu Ngưu đổi tư thế khác, ngồi chồm hổm theo kiểu trung bình tấn, hay tay nắm chặt cái mông Xuân Viên, thong thả mà mạnh mẽ kiền vào, từng chút từng chút một, đâm vào rồi lại rút ra cứ như muốn cầm cây bổng tử đâm xuyên qua người Xuân Viên. Cứ mỗi lần Tiểu Ngưu rút cây côn thịt ra là Xuân Viên lại cảm thấy đầu óc dần dần trở nên trống rỗng, còn mỗi khi cây bổng tử đấy thoáng chạm vào chỗ sâu nhất của Xuân Viên thì lại thất thanh rên lên những tiếng thật mê người.
Tiểu Ngưu nhắc nhở nói: Nàng lớn tiếng như vậy không sợ người nghe thấy hay sao? Xuân Viên hừ một tiếng, nói: Ta mặc kệ. Tối nay thoải mái thế này, cho dù cái lão Mai diêm vương kia đứng ngay ngoài cửa ta cũng sẽ không dừng lại đâu. Ta cứ phải hưởng thụ ngươi trước đã.
Tiểu Ngưu cười hì hì hỏi: Thất di thái thấy ta có được không?
Xuân Viên đáp: Ngươi là nam nhân duy nhất khiến ta khoái hoạt không gì sánh được. Chỉ cần điểm này ta đã đủ quyết tâm đến với ngươi được rồi.
Tiểu Ngưu nghe xong liền tương côn thịt vào hoa tâm rồi bất động. Xuân Viên hoảng hốt hỏi: Làm sao vậy? Tiểu Ngưu đáp: Dâm thủy của nàng làm chân ta ướt nhẹp rồi đây này! Xuân Viên nở nụ cười, cười đến phóng đãng nói: Chúng ta thử ra chỗ khác đi! Tiểu Ngưu cắn (Giảo) một tiếng, nói: Sao nàng lại nói chuyện đó vào lúc này? Thôi cũng được. Vậy ta sẽ chọn vị trí nhé Vừa nói chuyện Tiểu Ngưu vừa đi về phía cửa sổ. Xuân Viên hỏi: Làm gì vậy? Chẳng lẽ ngươi muốn đưa ta ra ngoài sao? Tiểu Ngưu nói: Đâu có, ý ta là chiếc giường bên cạnh nó cơ mà.
/145
|