Triệu Khúc Xà cảm thấy hơi khó xử, đúng là nan giải đôi bề. Nếu như giết chết tiểu tử này, vạn nhất hắn đúng là người yêu của Đại tiểu thư thì sao? Giết người yêu của Đại tiểu thư, ta còn có thể có kết cục tốt sao? Không giết hắn thì sao thỏa nổi hận trong lòng ta được. Vậy thì sao xóa tan được nổi hận trong lòng ta.
Tiểu Ngưu quan sát sắc hắn, biết tâm lý hắn đang không kiên quyết giết mình, vì vậy Tiểu Ngưu nói: Nếu ngươi cứ thế này thả ta, nhất định ngươi không cam lòng, ta xem không bằng chúng ta đánh cuộc một lần. Nếu như ta thắng, ngươi thả ta đi. Nếu như ta thua, ta đi theo ngươi. Ta tùy ngươi xử trí ta như thế nào đều được.
Triệu Khúc Xà cười âm hiểm, hắn nói: Chẳng lẽ ngươi không sợ ta giết ngươi sao?
Tiểu Ngưu nhắc nhở nói: Muốn vậy người phải đạt được điền kiện tiên quyết là thắng được ta.
Triệu Khúc Xà suy nghĩ một chút, hỏi: Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi muốn đánh cuộc gì? Ngươi đừng nói với ta, ngươi muốn dùng võ quyết đầu nha? - Hắn tâm nói, cho dù không lập tức giết ngươi, cũng bắt ngươi đến Bắc Hải, đến lúc đó sau khi tra rõ chân tướng có thể lập tức thu thập ngươi.
Tiểu Ngưu kéo cái ghế lại ngồi, cách ly tên cừu nhân người không ra người này hắn mới có thể nói được. Chỉ nghe Tiểu Ngưu nói: Triệu Khúc Xà, nếu bàn về đánh nhau, ta khẳng định không bằng ngươi. Nếu muốn đánh với ta, hãy đợi ta luyện bản lãnh cho tốt đã. Như vậy chúng ta mới làm một chuyện mọi người đều thích, ngươi thấy thế nào? Triệu Khúc Xà vừa nghe, mặt trơ ra, tâm nói, tiểu tử này không phải muốn hắn so với ta phiêu kỹ (Làm tình) chứ? Nếu như vậy, thì cho dù ta có đắc tội với Đại tiểu thư cũng phải phế tiểu tử này. Nghĩ như vậy, ánh mắt Triệu Khúc Xà trở nên sắc lạnh như chim ưng.
Tiểu Ngưu thấy rõ điều đó, hắn mỉm cười, nói: Nam nhân mà, không có mấy người không thích uống rượu. Chúng ta dùng rượu đánh cuộc, ngươi xem thế nào?
Triệu Khúc Xà vừa nghe, sắc mặt liền lộ vẻ vui mừng, luôn miệng nói: Hảo, hảo, Ngụy Tiểu Ngưu, chúng ta dùng rượu quyết thắng thua. Đến lúc đó cho ngươi thua tam phục khẩu phục. - Hắn nghe độ rượu, tâm lý cao hứng rất nhiều. Bởi vì Triệu Khúc Xà là một người sống ở biển, thân thể sau khi bị phế cũng không ảnh hưởng mấy, nói tóm lại, ảnh hưởng không lớn. Lấy tửu rượu của Triệu Khúc Xà, dù uống hơn vài bình cũng không là chuyện lớn.
Tiểu Ngưu thấy hắn nhận lời, trong lòng cả kinh, không khỏi hối hận. Hắn tâm thuyết, nhìn vẻ mắt tên kia nhất định là uống rượu rất khá. Tiểu Ngưu ta tửu lượng có hơn hay không vẫn còn khó nói. Nếu như lần này bị đánh bại, ta thật sự sẽ chết, một câu oán hận cũng không có.
Việc đến nước này, Tiểu Ngưu cũng chỉ có thể liều mình đối diện, sao còn lo sợ thắng thua chứ? Kế tiếp, Tiểu Ngưu bắt đầu làm công tác chuẩn bị.
Tiểu Ngưu trầm ngâm nói: Triệu Khúc Xà, chúng ta hai người không đủ đối chứng, hãy tìm thêm mấy người làm nhân chứng, vạn nhất ngươi thua, ngươi lại đổi ý thì sao? Người như ngươi làm sao ta tin được.
Triệu Khúc Xà hà rên một tiếng, nói: Triệu Khúc Xà ta đã nói là làm. Ngươi không tin sao, ta nghe lời ngươi, tìm cho ngươi mấy người làm chứng, đến lúc đó cho ngươi tâm phục khẩu phục. - Vừa nói, hắn hướng ra ngoài hô một tiếng: Sư đệ, sư muội, các ngươi vào đi.
Lời vừa dứt, người đang đứng ngoài cửa đều tiến vào. Bọn họ thấy Triệu Khúc Xà cùng Triệu Khúc Xà có một loại hào khí chơi đùa sinh mệnh, đều cũng không thể hiểu được.
Triệu Khúc Xà đem chuyện đơn giản nói qua, sau đó nói: Các ngươi làm chứng cho ta, nếu như ta thua, cho tiểu tử này đi. Nếu ta thắng, tiểu tử này do chúng ta xử lý. Nghe rõ chưa? Mọi người đồng thanh hô: Đã nghe rõ. Tiểu Ngưu lại nói với Triệu Khúc Xà: Chúng ta là công bình đánh cuộc, cũng đừng chơi xấu nha. Nếu ai chơi xấu, người đó là do chó nuôi dưỡng, người đó chính là tứ điếu thối Vương bát đản. Vừa nói, ngón tay Tiểu Ngưu vừa làm làm một hình con rùa.
Triệu Khúc Xà cười hắc hắc, nói: Chơi xấu với tiểu tử như ngươi chỉ làm tổn hại hình tượng của ta. Hảo, chúng ta công bình cạnh tranh, nếu ai mà chơi xấu, ngày mai để cho lôi đánh chết, chết không có chỗ chôn. - Vừa nói vừa vươn tay lên.
Tiểu Ngưu cổ co rụt lại, hỏi: Ngươi muốn làm gì?
Triệu Khúc Xà nói: Vỗ tay làm thệ. Tiểu Ngưu lúc này mới yên tâm, vươn tay lên vỗ vào tay hắn ba cái, sau đó thu tay lại, trong tâm lý thầm nói, trên tay tên này có tẩm độc hay không?
Việc vẫn còn dài, Tiểu Ngưu hỏi: Chúng ta dùng cách nào để uống rượu?
Triệu Khúc Xà cười nói: Ngươi muốn uống như thế nào, ta đều cùng ngươi. Nếu ngươi có thể khiến ta uống say, Triệu Khúc Xà ta sẽ phục ngươi, Sau này ta cũng không tìm ngươi gây phiền phức nữa.
Tiểu Ngưu nói: Hảo, một lời đã định. Nếu như ta sau này không cùng ngươi trở thành cừu nhận nữa. Điều kiện tiên quyết là người không được lại làm chuyện xấu nữa.
Triệu Khúc Xà cười vài tiếng, nói: Cái kia phải chờ sau khi ngươi thắng mới mạnh miệng nói nha.
Tiểu Ngưu lại hỏi: Chúng ta ở chỗ này uống sao?
Triệu Khúc Xà nói: Ngươi theo ta đến đây. Vừa nói, hắn hướng gian thuyền bên trong tiến vào, đó là một nơi rất đẹp có bàn ghế bài biện bố cục rất trang nhã.
Tiểu Ngưu không khách khí ngồi tiến vào ngồi xuống. Đó là một cá ghế làm bằng đàn mộc, ngồi lên rất thoải mái. Triệu Khúc Xà thấy Tiểu Ngưu ngồi xuống, hắn cùng đồng môn cũng tiến vào, vây quanh Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu tâm nghĩ, như thế nào thì sau khi thua chẳng phải loạn đao chém nát ta sao? Lão tử ta hôm nay đấu với các ngươi tới cùng.
Không cần Triệu Khúc Xà phân phó, Tiểu Ngưu vỗ bàn, hét lớn: Đem rượu lên, đem mười vò rượu ngon lên đây.
Những tên kia dò ý Triệu Khúc Xà, Triệu Khúc Xà gật đầu nói: Hảo, đem mười vò rượu ngon lên đây. Hắn trong lòng nói, tiểu tử, ngươi hù dọa ai chứ? Ngươi có thể uống nổi năm bình sao? Dù có thêm một cái miệng, ngươi cũng không làm được.
Một kẻ liền ra ngoài đem rượu vào. Tiểu Ngưu tâm nói, thắng hay bại, sẽ quyết định ở lúc này. Đột nhiên hắn ngửi thấy một mùi hương, đó chính là mùi hương của đàn bà. Tiểu Ngưu vừa quay đầu về phía sau, hắn thấy đó chính là phong tao cô nương đã câu dẫn mình lên thuyền. Tiểu Ngưu nhìn nàng cười, nói: Một lát nữa để cho nàng thấy Tiểu Ngưu ta anh hùng ra sao. Cô nương kia hừ một tiếng, khinh bỉ nói: Chúng ta ai cũng biết bản lĩnh lớn nhất của Ngụy Tiểu Ngưu là chạy trốn. Bản lãnh này chúng ta đều không có được.
Tiểu Ngưu trên mặt nóng lên, khẩu khí vô cùng cứng rắn nói: Hôm nay ta sẽ không chạy, cho các ngươi biết ta là dạng nam nhân gì.
Cô nương kia không tức giận nói: Đúng là ba hoa, lát nữa lại chạy như ngựa thôi.
Tiểu Ngưu nghe xong cười, cũng không lên tiếng, chỉ nhìn tên Triệu Khúc Xà. Thấy Triệu Khúc Xà đang trừng mắt nhìn mình, hắn cho rằng Tiểu Ngưu đúng là muốn dùng lời này châm chọc ta đây mà.
Sau đó có một bam nhân dẫn theo một đám hán tử đến. Tổng cộng có sáu hán tử, một người cầm hai chén lớn và hai vò rượu. Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã đặt vò rượu trên mặt đất, đặt chén lên bàn. Tiểu Ngưu phân chia rõ: Hắn bên kia năm vò, ta bên này năm vò, ai cũng đừng chiếm tiện nghi.
Sau khi đám ngươi kia rời đi, Tiểu Ngưu nói: Nếu đã mang rượu tới, vậy chúng ta bắt đầu đi. Để cho người của ngươi thấy rõ, ta chính là quang minh lỗi lạc uống rượu.
Triệu Khúc Xà ngạo nghễ nói: Ta cũng vậy.
Tiểu Ngưu nói: Ta uống một chén, ngươi cũng uống một chén, thế nào?
Triệu Khúc Xà không phục nói: Ngươi để ý làm gì, ta chỉ sợ ngươi không làm được.
Tiểu Ngưu ôm lấy một bình rượu. Triệu Khúc Xà khoát tay chặn lại nói: Nếu chúng ta đã đấu rượu, hãy để người khác rót rượu cho chúng ta. Tiểu Ngưu nói: Cũng tốt, tốt lắm. Quay đầu lại nói: Cô nương, vậy nàng phải mệt rồi.
Cô nương kia không hề tức giận mà chỉ trừng mắt nhìn hắn, nàng tự tay tiếp nhận vò rượu từ tay Tiểu Ngưu. Mà bên kia Triệu Khúc Xà cũng đưa bình rượu ột sư đệ của hắn.
Tiểu Ngưu đứng lên, bưng chén rượu lên hướng Triệu Khúc Xà cười, hẳn ngưỡng cổ lên, một thanh âm ừng ực vang lên, chỉ thấy cổ cùng tai Tiểu Ngưu đồng thời cử động. Trong chớp mắt, hắn đã uống hết rượu trong cái chén lớn.
Triệu Khúc Xà cũng không yếu thế, hắn cũng uống cạn chén rượu. Tiểu Ngưu thấy hắn mặt không đổi sắc, trong lòng hơi lo, kêu lên: Rót rượu. Cô nương kia rót đầy chén rượu, Tiểu Ngưu lại uống cạn. Triệu Khúc Xà cũng uống cạn như thế.
Tiểu Ngưu cảm thấy trên mặt hơi nóng, hắn nhìn Triệu Khúc Xà cũng đang nhìn mình. Trên mặt hắn cũng có chút ửng đỏ. Tiểu Ngưu tâm thuyết, ta phải chơi tới cùng, nếu không thì sao thoát khỏi hắn được.
Hai người uống liền ba chén lớn, đem một vò rượu uống sạch, trên mặt song phương đều có điểm hồng, chỉ là Triệu Khúc Xà đỏ hồng nhiều hơn. Tiểu Ngưu tâm thuyết, vẫn chưa thoát chết, vẫn chưa biết tiếp theo sẽ ra sao.
Lúc này Tiểu Ngưu đã uống ba chén, giải quyết xong vò thứ hai. Triệu Khúc Xà cũng không rơi lại phía sau, hắn cũng uống liền ba chén lớn. Tiểu Ngưu vừa thấy hắn uống xong, không xuất ra ít phương pháp thì khó thắng được.
Vì vậy Tiểu Ngưu cầm chén rượu đứng lên, tự mình cầm vò rượu đặt lên bàn, chỉ cái bình, nói: Thấy rõ rồi chứ, ta uống được chứ. - Vừa nói chuyện, hắn cầm lấy cái bình lên, ôm lấy bình, tu ừng ực, thấy vậy Triệu Khúc Xà cùng mọi người đều mở tròn mắt ra nhìn.
Khi Tiểu Ngưu buông cái bình xuống, mọi người thấy mặt hắn đỏ như gấc. Tiểu Ngưu lau rượu dính trên miệng, lớn tiếng nói: Triệu Khúc Xà, tới phiên ngươi. Ngươi không cần khách khí.
Triệu Khúc Xà rất ít khi uống rượu như vậy, thấy Tiểu Ngưu đã làm, chính mình không thể để mất hình tượng nam nhân. Vì vậy Triệu Khúc Xà cũng học theo Tiểu Ngưu, trong chốc lát uống hết vò rượu. Thời gian của hai người chỉ chỉ cách nhau một điểm. Người khác có thể không chú ý tới, Tiểu Ngưu bằng cảm giác biết được điều này. Hắn biết mình đã dùng chiến thuật đúng. Tiểu Ngưu lại cầm một bình rượu đặt trên bàn, hắn nói: Triệu Khúc Xà, lần này chúng ta cùng uống một lúc, thế nào?
Uống nhiều rượu như vậy, trạng thái của Triệu Khúc Xà rõ ràng là không tốt lắm. Nhưng hắn nhìn thấy Tiểu Ngưu cũng mặt đỏ tới mang tai, nói chuyện cũng giống nhau bằng đầu lưỡi, hắn hiểu mình phải liều mạng. Bởi vậy, hắn cũng nắm lấy một vò rượu. Tiểu Ngưu nhìn hắn cười, nói: Bắt đầu đi, chúng ta ai cũng không được giở trò xấu, ai giở trò kẻ đó chính là tôn tử (Cháu). Vừa nói, Tiểu Ngưu cố ý lung lay vò rượu ở sau lưng, hắn mới ôm lấy vò rượu tới. Hắn lại còn híp mắt, ngẩng đầu lên, thoạt nhìn có chút cao.
Triệu Khúc Xà tâm nói, ta nhất định lại ngã xuống. doc truyen tai . Ta không thể để cho Bắc Hải chúng ta chỉ là dọa người. Trên thực tế cho tới bây giờ hắn chưa từng uống nhiều như vậy.
Hai người đều ôm lấy bình rượu, ngưỡng cổ mở miệng lớn uống rượu. Rượu tràn ra theo khóe miệng chảy xuống. Tiểu Ngưu một bên uống, một bên quan sát Triệu Khúc Xà, thấy đối phương cũng không ngã xuống, trong lòng thầm lo lắng. Tâm nói, chẳng lẽ phải uống một vò nữa sao? Nếu như phải uống nữa, ta không dám chắc không say.
Khi hắn buông vò rượu thì Triệu Khúc Xà còn đang uống. Hắn ngồi đợi vài giây, Triệu Khúc Xà cũng uống xong rồi, bộ dáng lúc này của Triệu Khúc Xà thật kinh người, trên mặt giống như đang bốc hỏa.
Tiểu Ngưu trong lòng nóng nảy, âm thần kêu, ngươi sao vẫn còn chưa ngã chứ? Ngươi không ngã, ta sẽ gục mất.
Triệu Khúc Xà chỉ vào Tiểu Ngưu, khóe miệng muốn nói gì nhưng không nói ra lời, đột nhiên kêu lên một tiếng oai oái ngã xuống một bên, thấy vậy Tiểu Ngưu muốn nhảy dựng lên hô vạn tuế.
Sự thật là Tiểu Ngưu cũng có chút say, vốn cũng đi không nổi. Thấy Triệu Khúc Xà đã ngã, hắn không nhịn được lộ ra nụ cười chiến thắng.
Hắn lấy lại bình tĩnh, nói: Ta thắng, ta muốn đi. - Nhất lời định cất bước đi khỏi.
Phong tao cô nương bên cạnh hắn ngăn cản, nói: Chưa có lời của Triệu sư huynh, ngươi không thể đi. Tiểu Ngưu thấy Triệu Khúc Xà không hề nhúc nhích. Sớm có sư đệ hắn đưa hắn đi. Triệu Khúc Xà chỉ hừ hừ lên, không hề cử động gì.
Tiểu Ngưu thấy hắn nói không ra lời, liền nói: Các ngươi không cần tiễn ta đâu, ta tự đi được. - Hắn nghe được, từ đầu lưỡi đều có điểm bất hảo.
Vị phong tao cô nương kia cùng những người còn lại nói: Chúng ta không thể phóng tiểu tử này đi. Triệu sư huynh chúng ta bình sinh hận nhất chính là tiểu tử này. Nếu thả hắn, sau khiTriệu sư huynh tỉnh lại sẽ rất tức giận. Những người đó phụ họa theo, đều nói: Đúng, trước tiên hãy bắt tiểu tử này đã, đợi Triệu sư huynh tỉnh lại, xem huynh ấy như xử lý thế nào.
Tiểu Ngưu giận lên, nói: Các ngươi không nói đạo lý sao? Bắc Hải phái các ngươi là kẻ nói lời không giữ lấy lời sao? Các ngươi có biết xấu hổ không? Các ngươi có còn là nam nhân không. Tiểu Ngưu đứng thẳng lên rống to mắng chửi. Sau khi uống rượu vào, tiếng hống có hiệu quả cao hơn hẳn lúc bình thường.
Nam nhân kia bị Tiểu Ngưu mắng chửi không nói được lời nào. Phong tao cô nương kia lại nói: Bọn họ đúng là nam nhân, không thể bàn kiến thức với ngươi. Ta là nữ nhân, ta có thể nói không tính toán gì hết.
Ánh mắtTiểu Ngưu rơi trên bộ ngực của nàng, hắn hỏi: Xin hỏi cô nương có vị trí nào ở Bắc Hải?
Phong tao cô nương trả lời: Bổn cô nương là Tam đại đệ tử ở Bắc Hải, ta tên là Bạch Mai.
Tiểu Ngưu một lần nữa đánh giá nàng một chút, nhẹ nhàng cười nói: Thì ra là đệ tam đại nha, vậy nàng ít nhất phải gọi ta là thúc thúc nha.
Phong tao cô nương giận dữ nói: Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi dám chiếm tiện nghi của ta, ta không tha cho ngươi.
Đám nam nhân đều trợn mắt nhìn. Có kẻ thông minh thì đầu tiên là phong tỏa cửa phòng, sợ Tiểu Ngưu trốn thoát.
Tiểu Ngưu kiên nhẫn giải thích: Ta nếu thành nam nhân của Đại tiểu thư các ngươi, chẳng phải các ngươi là hậu bối của ta sao? Vừa nói, Tiểu Ngưu vừa đắc ý nở nụ cười.
Bạch Mai kêu lên: Ngươi muốn làm Bắc Hải cô gia, ta là người đầu tiên phản đối. Thừa dịp ngươi còn chưa thành người mình, ta sẽ làm thịt ngươi trước. Vừa nói, nàng vừa lui về phía sau một bước, đám nam nhân giống như thủy triều chạy tới. Đúng là định phanh thây Tiểu Ngưu ra.
Tiểu Ngưu hiểu rất rõ tình huống của mình bây giờ, nếu như không uống rượu, có lẽ sẽ cùng bọn kia đấu được, chỉ là bây giờ uống quá nhiều rượu, muốn động võ cũng yếu hơn người khác. Vì vậy Tiểu Ngưu kêu lên: Muốn bắt thúc thúc các ngươi sao, đừng mơ. Thúc thúc các ngươi muốn chơi một chút. Nói thì chậm, hành động thì nhanh, Tiểu Ngưu bay thân lên, phóng theo cửa sổ phía sau ra ngoài.
*Hắn đã sớm tới cái cửa sổ phía sau, sớm đã có chủ ý chạy trốn bằng cái cửa sổ đó.
Những tên kia kêu lên: Đừng để hắn thoát, tiểu tử này quá ghê tởm. Kêu thì kêu, nhưng lại không có một ai nhảy xuống nước. Bởi bọn họ thủy tính không thạo. Kẻ thông minh thì vội đi ra cửa, ra lệnh chèo thuyền đuổi theo Tiểu Ngưu.
Chờ bọn hắn phát hiện phương hướng thì Tiểu Ngưu sớm đã bơi xa rồi. Tiểu Ngưu cũng không nói khoác, bản lãnh của hắn có ba loại, thứ nhất là mỏ nhọn, thứ hai là tửu lượng, thứ ba chính là bơi lội. Hắn sinh ra nên quê hương sông nước Hàng Châu, lại thích bôi lội, nên thủy tính đương nhiên mạnh hơn người khác.
Sau khi hắn bơi một đoạn dài, đầu cũng không còn choáng nữa, mắt cũng không mờ nữa, khôi phục trạng thái bình thường. Hắn giống như cá gặp nước, vừa khoái lại vừa hảo, chỉ có đều quần áo đều ướt nhẹt. May mắn hắn rất nhanh bơi tới bên bờ. Khi chiếc thuyền đuổi tới bên bờ thì đã không còn thấy bóng dáng Tiểu Ngưu đâu. Thì ra hắn đã sớm trốn vào trong đám cây cối.
Sau khi đệ tử Bắc Hải cõi lòng tràn đầy thất vọng rời đi, Tiểu Ngưu mới dám lò đầu ra. Hắn đắc ý nói: May mà bổn công tử ta thông minh hơn các ngươi, các ngươi mới không bắt được ta. Muốn bắt ta sao, các ngươi mọc thêm hai chân nữa đi. Nước hồ đang chảy từ trên mặt xuống, trên người vẫn còn, thật không thoải mái.
Lúc này có người nói: Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi quả nhiên thông minh hơn bỏ hắn nhiều lắm. Ta thích thưởng thức người thông minh. Tiểu Ngưu nghe xong cả kih, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau một thân cây có một người con gái.
Tiểu Ngưu vừa thấy nàng, khuôn mặt liền nở nụ cười. Người nọ mặc một quần áo màu xanh da trời (Thiên lam), vóc người rất đẹp, tóc vàng mắt xanh, cực kỳ diễm lệ, đang định khen ngợi thì ánh mắt Tiểu Ngưu đã bị hút mất rồi.
Tiểu Ngưu vội đứng lên, nói: Thì ra là Ngưu tỷ tỷ à, đã lâu không gặp. Ngươi gần đây vẫn khỏe chứ? Muốn nắm tay, lại làm bộ dáng không dám nắm tay.
Người này đúng là Tây Vực tiên cơ Ngưu Lệ Hoa. Nàng vô cùng hào phóng kéo lấy tay Tiểu Ngưu, thân thiết cứ như là tình nhân tình tự vậy. Tiểu Ngưu tâm nói, rốt cuộc đúng là người Tây Vực, không giống con gái Trung Nguyên chúng ta hay xấu hổ, không làm người ta sung sướng. Nếu mỹ nữ nào cũng đối với ta như vậy, ta thật là vui sướng.
Ngưu Lệ Hoa nhìn kỹ Tiểu Ngưu, nàng nói: Càng ngày càng có tình thân, càng ngày càng có mùi vị nam nhân. Tiểu Ngưu nghe xong lòng thấy ấm áp, hắn buông tay nàng ra, tự mình thu thu quần áo, ngượng ngùng cười, nói: Thật quá lộn xộn, thật sự dọa người mà.
Ngưu Lệ Hoa nói: Không có nha, ta xem ngươi xứng là anh hùng. Từ chiếc thuyền đó mà vẫn bơi được tới bên bờ. Những người đó đều tìm ngươi không được, ngươi thật sự là có bản lãnh nha.
Tiểu Ngưu sờ sờ cái đầu đầy nước của mình, nói: Ngưu tỷ tỷ nha, nếu ta có bản lãnh như ngươi vậy thì tốt, ta cũng không cần trốn. Ta chỉ cần song thủ vung lên, bọn họ chết chắc.
Ngưu Lệ Hoa mỉm cười nói: Ngụy Tiểu Ngưu à, ta biết ngươi đã gia nhập Lao Sơn phái. Đó cũng là một môn phái không tệ, chỉ cần ngươi cố tâm học, sau này bản lãnh của ngươi nhất định còn cao hơn ta.
Tiểu Ngưu thở dài nói: Chỉ cần có thể phòng thân, không bị ngươi khác đuổi chạy khắp nơi là đã được rồi.
Ngưu Lệ Hoa dừng một chút, nói: Ngưu huynh đệ, ngươi sao lại vào Lao Sơn Phái mà? Nếu như ngươi muốn học nghệ, thì nên chịu khó tìm một môn phái tốt hơn.
Tiểu Ngưu khó hiểu hỏi: Gia nhập Lao Sơn phái có cái gì không tốt?
Ngưu Lệ Hoa ánh mắt chuyển trên mặt Tiểu Ngưu, nói: Theo lời phụ thân ta nói, chưởng môn Lao Sơn không phải là một quân tử. Ít nhất bên người đồn đãi như vậy. Ngươi hiểu là sao không?
Tiểu Ngưu nghe xong cả kinh, nói: Ta vào phái tới này còn chưa gặp qua chưởng môn mà. Ta không rõ hắn là dạng gì. Ngưu Lệ Hoa nói: Tóm lại, ngươi phải cẩn thận một chút, bề ngoài nhìn tốt chưa chắc đã thật sự tốt.
Tiểu Ngưu mỉm cười nói: Cám ơn Ngưu tỷ tỷ quan tâm, ta nhất định sẽ chú ý. Đúng rồi, thương tích của ngươi đã khỏe hắn rồi chứ?
Ngưu Lệ Hoa nói: Sớm đã lành rồi. Ta thực sự bội phục sư nương của ngươi. Người vừa xinh đẹp, bản lãnh lại cao, chỉ đáng tiếc là lại gả ột lão già. Trung Nguyên các ngươi có câu nói là đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Tiểu Ngưu nghe xong cười nói: Đó là chuyện của bọn hắn, chúng ta không quản được. Trong lòng lại thở dài nói, sư nương gả cho lão già có chút hơi mù.
Tiểu Ngưu nhìn Ngưu Lệ Hoa nói: Ngươi không phải cũng lớn lên đẹp, bản lãnh lại cao sao?
Ngưu Lệ Hoa cười nói: Ngươi thường xuyên khen mỹ nữ như vậy sao?
Tiểu Ngưu lộ ra nụ cười háo sắc nói: Cái này thì rất ít rất ít.
Ngưu Lệ Hoa nói: Nhắc tới lần nọ bị thương, ta nên cảm tạ ngươi mới đúng. Nếu không có ngươi thả cho ta đi, chỉ sợ ta đã sớm chết trong tay của Lao Sơn phái. Ta còn chưa có hảo hảo cảm ơn ngươi nữa.
Tiểu Ngưu cảm khái nói: Ta cũng không biết rốt cuộc cứu ngươi có đúng hay không, chỉ có điều ta cảm giác được ngươi đẹp như vậy, bản lãnh lại cao, lại không phải người xấu, không có lý do gì phải chết.
Ngưu Lệ Hoa rất chăm chú hòi: Tại sao ngươi biết ta không phải người xấu?
Tiểu Ngưu nghiêm chỉnh trả lời: Ta dựa vào đôi mắt của mình, dựa vào cảm giác của mình. Ta tuyệt đối tin tưởng ngươi không phải người xấu.
Ngưu Lệ Hoa cười, nói: Cám ơn lời khen của ngươi. Trong mắt chánh phái các ngươi, tà phái chúng ta đều đáng chết cả. Chẳng lẽ tà phải không có một ai là người tốt sao?'
Tiểu Ngưu thở dài nói: Cái gì chánh phái tà phái, đều là cách nói không công bằng. Chỉ cần nơi có người ở thì có người tốt và người xấu, tà phái cũng có người tốt. Hơn nữa số người tốt của tà phái chưa chắc đã ít hơn chánh phái.
Ngưu Lệ Hoa cười khanh khách, nói: Ngụy Tiểu Ngưu nha, ngươi thật sự là một người thông tình đạt lý. Ngươi đúng là bằng hữu của ta. Nếu như mỗi người Trung Nguyên đều hiểu lý lẽ như ngươi, vậy hai phái sẽ không có nhiều tranh chấp như vậy. Nếu thế đã có thể bớt biết bao nhiêu ngươi phải chết.
Tiểu Ngưu an ủi nói: Sẽ có một ngày như vậy, thiên hạ sẽ không còn phân chánh phái cùng tà phái nữa. Khi đó chỉ còn phân biệt giữa người tốt và người xấu. Ngưu Lệ Hoa cười cười, nàng nói: Cùng nói chuyện với ngươi thật vui. Bộ dáng ngươi thế này sao ra gặp người khác, phải thay một bộ quần áo mới đi nha.
Tiểu Ngưu nói: Vậy ta phải đi mua một bộ để thay.
Ngưu Lệ Hoa lắc đầu nói: Không cần, ngươi cứ ở đây chờ, ta sẽ đi chuẩn bị một bộ áo quần mới cho ngươi. - Vừa nói, liền xoay người đi.
Tiểu Ngưu nghĩ thầm, mỹ nữ này thật sự là tốt nhất, vừa nhiệt tình lại hiểu chuyện, cùng Quỷ Linh và Mộ Dung Mỹ hoàn toàn bất đồng, cùng Nguyệt Ảnh cũng bất đồng. Nam nhân lấy được lão bà như vậy, phúc khí nhất định không tệ rồi, chỉ là không biết nàng đã có người thương chưa. Bộ ngực cao cao như vậy, cái mông tròn đẹp, Tiểu Ngưu trong lòng hơi ngứa ngáy, tựa như có một ngón tay nho nhỏ đang cào xé trong lòng.
Tiểu Ngưu mới vừa ngồi xuống trên bãi cỏ một lúc, Ngưu Lệ Hoa đã đem theo bao quần áo tới. Nàng cầm bao quần áo ném tới trước mặt Tiểu Ngưu, nói: Ta ra ngoài ngươi thay đồ đi. Nói xong liền né vào sau một tán cây.
Tiểu Ngưu vội đứng lên, rất nhanh thay xong bộ quần áo mới. Ngưu Lệ Hoa chờ đến lúc này mới chạy tới, sau khi chứng kiến hình tượng mới mẻ của Tiểu Ngưu, nàng không nhịn được khen: Không tệ nha, đúng là không tệ, quả nhiên tướng mạo đường đường, xứng đáng là mỹ nam tử.
Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói: Ngưu tỷ tỷ, ngươi quá khen. Nam nhân có tướng mạo giống như ta, tại Trung Nguyên chúng ta chỉ sợ so với trâu còn đông hơn.
Ngưu Lệ Hoa nói: Nhưng tìm một người vừa tuấn tú, lại vừa hiểu chuyện, chỉ sợ tại Trung Nguyên các ngươi còn ít hơn cả lạc đà nữa chứ?
Nghe xong ví dụ này, Tiểu Ngưu vui vẻ nở nụ cười, Ngưu Lệ Hoa cũng cười rộ lên, hai người đều cảm thấy rất khoái trá.
Cười xong, Tiểu Ngưu nhìn khuôn mặt tươi cười của Ngưu Lệ Hoa, hỏi: Ngưu tỷ tỷ, ngươi có người trong lòng chưa? Phải nói thật nha.
Ngưu Lệ Hoa nghe xong lại lộ ra nụ cười quyến rũ, nói: Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi hỏi cái này làm gì? Ngươi không phải để ý ta chứ? Để ý thì cứ việc nói thẳng.
Tiểu Ngưu truy vấn: Rốt cuộc có hay không?
Ngưu Lệ Hoa mở miệng nói: Ngươi muốn biết sao? Vậy ngươi theo ta đến đây.
Tiểu Ngưu cũng không hỏi đi nơi nào, liền đi theo. Hắn tâm nói, cùng mỹ nữ một chỗ, muốn nói có hại, cũng không phải là mình đâu.
Ngưu Lệ Hoa đem theo Tiểu Ngưu hạ xuống nóc một khách sạn. Nàng cũng không cùng Tiểu Ngưu mở cửa vào phòng, mà là thừa lúc không có ai cùng Tiểu Ngưu nhảy qua cửa sổ vào, may mà không ai nhìn thấy.
Tiểu Ngưu nhìn qua cửa sổ, hỏi: Ngưu tỷ tỷ, sao phải làm tặc nhân chứ, để ta thuê một căn phong là được.
Ngưu Lệ Hoa cười nói: Ta không phải như người Trung Nguyên các ngươi, cuộc sống phải tiết kiệm ăn tiêu, không thể phô trương lãng phí. Có một phòng ở là được, không cần phải tốn tiền bạc làm gì.
Tiểu Ngưu cười nói: Ngươi càng ngày càng giống người Trung Nguyên chúng ta. Chỉ là hai người ngủ chung một phòng, ta cũng chưa chắc có thể làm cái gì quân tử nha.
Ngưu Lệ Hoa không cho là đúng nói: Ta cũng không định đem ngươi thành quân tử nha. Bất quá, ta cũng không phải là cô nương tùy tiện để nam nhân khi dễ. Cái này ngươi phải chú ý.
Tiểu Ngưu thật sự không có ý tứ xâm phạm nàng. Nàng cho tới bâu giờ vẫn là nữ tử không thể ăn hiếp được, cưỡng gian hắn lại càng không dám. Giống như Nguyệt Ảnh vậy, nghĩ đến đây nhất thởi xúc động. Nói tóm lại, còn có thể đem đến ình sao.
Tiểu Ngưu nói với nàng: Ngươi tới Hàng Châu làm gì?
Ngưu Lệ Hoa mời Tiểu Ngưu ngồ lên ghế, còn mình thì ngồi lên giường. Nàng có vẻ suy nghĩ, nói: Ta tới Trung Nguyên mục đích đã đạt được một nửa, còn nửa còn lại xem ra không có hy vọng gì rồi. Ta nghĩ phải về Tây Vực, nơi này không thích hợp cuộc sống của ta. Ta nhìn cái gì cũng thấy không như thói quen nơi đó của ta. Trước khi trở về, ta muốn đến xem cảnh đẹp đệ nhất thiên hạ - Tây Hồ. Sau này không chừng lúc nào sẽ còn trở lại đây. Nàng nói chuyện trong như châu ngọc, mặc dù ngữ điệu không quá tiêu chuẩn, nghe cũng rất hào sảng hào hiệp, lộ ra một tia nhu mỹ.
Tiểu Ngưu nói: Ta đối với Tây Hồ có thể nói rõ như lòng bàn tay. Nếu như ngươi muốn dạo chơi, chọn ta làm bạn đường là thích hợp nhất.
Ngưu Lệ Hoa trả lời: Đó là đương nhiên, ta khẳng định không thể thiếu ngươi được, nghe ngươi nói hươu nói vượn. Ngươi nói hươu nói vượn rất có ý tứ, ta thích nghe.
Tiểu Ngưu lại quan tâm hỏi: Ngươi từ đâu tới đây? Tới nay vẫn tốt đẹp chứ?
Ngưu Lệ Hoa trả lời: Ta từ nơi địch nhan tới. Mặc dù trải qua một hồi huyết chiến kinh tâm động phách, nhưng cuối cùng ta vẫn đã đánh hạ được địch nhân. Đừng xem hắn rất hung ác, rất dã man, nhưng trong mắt ta, hắn không phải là đối thủ. Nói đến lời này, trên mặt Ngưu Lệ Hoa có chút ngạo khí.
Tiểu Ngưu nghĩ đến người nàng nói nhất định là Hắc Hùng Quái, không khỏi lạnh toàn thân. Hắn nhịn không được hỏi: Địch nhân là ai? Hắn với ngươi có thù gì? Tại sao phải dùng vũ lực giải quyết chứ? Không thể bình tâm tĩnh khí mà ngồi xuống nói chuyện sao?
Ngưu Lệ Hoa trừng hai mắt, trả lời: Người này ngươi cũng biết. Hắn chính là bằng hữu của người Hắc Hùng Quái.
Tiểu Ngưu giật mình, hỏi: Ngưu tỷ tỷ, tại sao ngươi biết hắn là bằng hữu của ta chứ?
Ngưu Lệ Hoa cười cười, nàng chưa trả lời, mà nói tiếp: Ta cùng hắn có mối thù không đội trời chung, có hắn không có ta, có ta không có hắn. Không giết hắn là có tội với phụ thân dưới đất.
Tiểu Ngưu nói: Ta nghe nói, phụ thân ngươi là do hắn hạ độc chết.
Trong ánh mắt Ngưu Lệ Hoa lộ ra thần sắc bi thương cùng phẫn nộ, cắn răng nói: Phụ thân ta chết rất thảm, khi chết thất khiếu chảy máu, ta cũng không dám nhận hắn.
Tiểu Ngưu cũng rất đồng tình hỏi: Hai người bọn họ rốt cuộc có oán thù gì chứ?
Ngưu Lệ Hoa trả lời: Không phải nghi vấn, chuyện này cũng đều oán Hắc Hùng Quái.
Tiểu Ngưu cũng không ngoài ý muốn, cho rằng nàng đang vì phụ thân của mình. Tiểu Ngưu nói: Ta cũng nghe nói là do phụ thân ngươi bất nghĩa trước, sau đó hắn mới báo thù.
Ngưu Lệ Hoa bất mãn khoát tay chặn lại, nói: Ngoại nhân nào đâu biết được nhiều nội tình. Ta không ngại nói với ngươi một chút, cho ngươi hiểu rõ.
Tiểu Ngưu ừ một tiếng, nói: Ta nghe đây.
Ngưu Lệ Hoa dừng một chút, nói: Người Trung Nguyên các ngươi có câu nói rằng, Gia sửu bất khả ngoại dương (Chuyện nhà không thể truyền ra ngoài), nhưng người khác cũng đều hiểu lầm phụ thân ta, ta không thể không vì hắn biện bạch một chút. Mặc dù hắn không phải người tốt, làm nhiều chuyện xấu, ngay cả ta làm nữ nhi hắn cũng đều phản đối hắn, nhưng về chuyện của Hắc Hùng Quái, phụ thân ta đúng, Hắc Hùng Quái sai. Ta nhìn rất rõ ràng.
Tiểu Ngưu nghe xong khó chịu, nói: Nhưng ta nghe nói phụ thân ngươi trước bá chiếm lão bà của hắn, cho nên Hắc Hùng Quái mới giận, bất quá có đúng phụ thân ngươi xuống tay không?
Ngưu Lệ Hoa nói như đinh chặt sắt: Không đúng. Việc này là có, nhưng ngươi nghe không đầy đủ. Nếu như ngươi chỉ nghe một đoạn vậy, thì là phụ thân ta sai. Sự thật là phụ than ta rất tín nhiệm Hắc Hùng Quái, xem hắn như là cánh tay phải của mình, đối với hắn không bạc. Nhưng có một ngày phụ thân ta trải qua điều tra phát hiện, Hắc Hùng Quái từng làm một việc rất có lỗi với hắn, điều này làm cho phụ thân ta cơ hồ trở nên điên cuồng.
Tiểu Ngưu vội hỏi: Là chuyện gì?
Ngưu Lệ Hoa đau xót nói: Mẫu thân ta hơn nhiều năm trước bị người ta cưỡng gian đến chết, chết trên đường đi thăm người thân. Lúc ấy nghe nói là do người chánh đạo làm, Hắc Hùng Quái là người hộ tống. Hắc Hùng Quái kể rõ chi tiết người chánh đạo đối đãi mẫu thân ta ra sao, mà hắn gặp chuyện không may bị người ta đánh cho bất tỉnh. Phụ thân ta rất tín nhiệm hắn, không hề nghi ngờ. Nhưng sau nhiều năm, sau khi phụ thân ta trải qua điều tra, mới biết hung thủ cưỡng gian mẫu thân ta đến chết là Hắc Hùng Quái. Phụ thân ta cũng không dám tin, nhưng bằng chứng như sơn. Đồng bọn người chánh đạo của Hắc Hùng Quái ngẫu nhiên lọt vào tay phụ thân ta. Bọn họ vì mạng sống, mới đem mọi chuyện nói hết. Sau khi biết được kết quả này, phụ thân ta đã biến thành dã thú, lúc này mới làm chuyện xấu với Hắc Hùng Quái. Cái này gọi là lấy oán báo oán, nhưng phụ thân ta cũng không giết lão bà hắn. Đến khi Hắc Hùng Quái xuất môn trở về, sự tức giận của phụ thân ta đã tiêu đi không ít, vốn định bỏ qua cho hắn, tính toán như vậy, dù sao mẫu thân ta đã mất, tự mình đã trả thù hắn, hết thảy đã báo xong.
Tiểu Ngưu điềm tĩnh nói: Nếu nói như vậy, ngược lại người nhà ngươi đã tha. Tiểu Ngưu tâm nói, Hắc Hùng Quái đã làm chuyện như vậy sao? Ta vẫn cho rằng hắn là một người tốt. Thật sự là nghĩ không ra. Nhìn Ngưu Lệ Hoa nói chuyện, thật sự là không giống gạt ta.
Ngưu Lệ Hoa nói: Chưa biết Hắc Hùng Quái ghi hận trong lòng, theo sau tìm cơ hội độc chết phụ thân ta, lại sợ ta tìm hắn tính sổ nên đã vội vàng chạy trốn, lại còn đem theo cả Ma Đao đi. Ngươi nói xem, ta có thể buông tha hắn sao? Ta báo thù là sai sao? Ta muốn tìm lại ma đao có gì sai chứ?
Tiểu Ngưu thở dài một tiếng, nói: Thật sự không nghĩ ra chuyện này lại có nhiều ẩn tình như vậy. Hắc Hùng Quái nói với ta, là phụ thân ngươi có lỗi với hắn.
Ngưu Lệ Hoa buồn bã cười, nói: Nếu như hắn không gian sát phụ thân ta, phụ thân ta tại sao lại làm hại hắn chứ? Hết thảy cũng đều do một tay hắn tạo thành.
Tiểu Ngưu ai lên một tiếng, nói: Thật nghĩ không ra hắn cũng không có nói thật với ta.
Ngưu Lệ Hoa nhìn kỹ Tiểu Ngưu, nói: Ta biết hắn tại Trung Nguyên chỉ có một người bằng hữu là ngươi. Hắn đối với cuối cùng cũng chẳng làm hại ngươi.
Tiểu Ngưu khoát tay áo, nói: Ta đâu là bằng hữu gì của hắn chứ? Ta lúc đầu cũng là bị hắn buộc phải làm. Hắn trước khi chết còn phó thai cho ta hai sự kiện nữa.
Ngưu Lệ Hoa hỏi: Là chuyện gì, ta có thể nghe một chút không?
Tiểu Ngưu nhìn Ngưu Lệ Hoa, nói: Ta thật không biết có nên nói với ngươi hay không?
Ngưu Lệ Hoa cười nhạt nhạt, nói: Ngươi cứ nói đi, dù sao hắn đã chết, đại cừu đã báo. Ta cũng không còn hận hắn nữa.
Tiểu Ngưu suy nghĩ một lúc mới nói: Hắn bảo ta đem tro cốt của hắn giao cho người phụ nữ của hắn.
Ngưu Lệ Hoa nói: Chuyện kia nhất định là bảo ngươi chiếu cố nữ nhân của hắn.
Tiểu Ngưu hỏi: Sao ngươi lại biết?
Ngưu Lệ Hoa trả lời: Ta đương nhiên biết, bởi vì hắn rất yêu người phụ nữ của hắn, xem như sinh mệnh của mình. Nếu không phải người đàn bà kia cầu xin, lần hắn chạy trốn mang theo nữ nhân của hắn. Ta vốn muốn giết ả đàn bà này, nhưng vì để dụ Hắc Hùng Quái nên vẫn chưa có sát.
Tiểu Ngưu nháy hai tròng mắt, hỏi: Bây giờ Hắc Hùng Quái đã chết, ngươi vẫn còn muốn giueets nữ nhân của hắn sao?
Ngưu Lệ Hoa cười cười, nói: Vậy phải xem ý tứ của ngươi đã.
Tiểu Ngưu hai tay nắm lại, hỏi: Ta có ý tứ gì chứ? Ta cũng chưa tính toán gì.
Ngưu Lệ Hoa nói: Như thế nào lại không tính toán chứ? Chúng ta là bạn tốt, ngươi bảo ta không giết nàng, ta đương nhiên sẽ không giết nàng.
Tiểu Ngưu vừa nghe rất cao hứng, nói: Oan oan tương báo đến khi nào. Hắc Hùng Quái đã chết, ngươi cũng không cần phải giết nữ nhân của hắn nữa. Làm người không cần đuổi cùng giết tận vậy.
Ngưu Lệ Hoa sảng khoái trả lời: Hảo, ta bỏ qua cho nàng. Sau này do ngươi chiếu cố nàng.
Tiểu Ngưu nói: Ta thay mặt Hắc Hùng Quái cảm ơn ngươi. Hắn dưới cửu tuyền cũng sẽ rất cảm kích ngươi.
Ngưu Lệ Hoa nói: Nếu như ngươi tin ta, vậy chuyện này ta cũng có thể thay ngươi làm.
Tiểu Ngưu suy nghĩ một chút, nói: Vậy chuyện kia sẽ làm phiền ngươi rồi. Rãnh rồi ta sẽ tự mình đi làm. Hắn tâm nói, vạn nhất Ngưu Lệ Hoa tức giận, đem tro cốt của Hắc Hùng Quái vất bỏ, ta chẳng phải có lỗi với bằng hữu sao. Tiểu Ngưu ta cũng không thể thẹn với bằng hữu. Mặc dù người này không tốt lắm, nhưng nếu đã đáp ứng với người ta, nhất định phải làm chuyện tốt. Nếu không thì đem nằm mơ cũng gặp phải ác mộng.
Ngưu Lệ Hoa gật đầu nói: Ngươi muốn thế nào tùy ngươi nha, ta cũng không miễn cưỡng ngươi.
Tiểu Ngưu cười, nói: Lần này đại cữu đã báo, ngươi nhất định đã hài lòng, tâm sự không còn phiền muộn gì nữa.
Ngưu Lệ Hoa lắc đầu nói: Đâu phải, vẫn còn một việc làm cho ta đau đầu, đó chính là ma đao, Hắc Hùng Quái mặc dù đã chết, nhưng hắn không hề đem nơi hạ lạc của ma đao nói ra. Tên gia hỏa này, nếu như nói ra nơi hạ lạc của ma đao, có lẽ ta sẽ không giết hắn.
Tiểu Ngưu hỏi: Ngươi sẽ giữ chữ tín không giết hắn sao?
Ngưu Lệ Hoa suy nghĩ một chút, nói: Cái này rất khó nói, đổi lại là ngươi, ngươi sẽ bỏ qua cho hắn sao?
Tiểu Ngưu tự thân suy nghĩ một chút, đối với cừu nhân đã sát hại phụ mẫu, ta có thể tha sao? Nói tóm lại chuyện này, đúng là Ngưu gia chịu thiệt rồi. Bởi vậy Tiểu Ngưu nói: Ta cũng không biết, có lẽ ta với ngươi cũng giống nhau.
Ngưu Lệ Hoa nói: Chính thế, thay đổi là ai cũng khó mà nói chuyện này. Bây giờ người đã chết, chết đi rồi, cũng đã tính xong. Chỉ có ma đao không tìm trở về, thủy chung là khối tâm bệnh của ta.
Tiểu Ngưu nghe về ma đao, trong lòng rất cao hứng, nói: Đúng nha, đúng nha, sau khi tìm được ma đao, Ngưu tỷ tỷ tay cầm ma đao, có thể thiện hạ vô địch rồi.
Ngưu Lệ Hoa lắc đầu nói: Đó là ngoại giới nói như vậy, kỳ thật dù ta lấy được ma đao cũng không có nhiều tác dụng. Ta chỉ không muốn đao rơi vào tay kẻ xấu, biến thành tai họa.
Tiểu Ngưu nói: Ta chưa rõ điều này.
Ngưu Lệ Hoa mỉm cười nói: Ngươi nguyện ý nghe, ta sẽ nói vài câu ngươi hãy nghe cho kỹ nha.
Tiểu Ngưu mừng rỡ, cố mở lỗ tai ra để nghe cho rõ.
Ngưu Lệ Hoa thấy hắn rất có hứng thú, nên trong lòng hưng phấn. Nàng nói: Ma đao vốn alf tổ truyền nhất bảo của nhà ta, bất quá chỉ phát huy tác dụng cao nhất trong đời tổ tiên thứ nhất. Khi đó nhà ta đúng là một cảnh tượng rất uy phong, quả nhiên là đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, giết đến mức chánh đạo đều đầu hàng. Nhưng đến đời sau, ma đao này cũng chỉ như một loại trang sức, căn bản không phát huy ra uy lực. Nhà ta mặc dù nắm trong tay ma đao, nhưng thực ra bản lãnh cùng ba vị Ma vương cũng không sai biệt lắm. Ngươi biết tại sao không?
Tiểu Ngưu lắc đầu nói: Ta cũng đang muốn biết đây.
Ngưu Lệ Hoa vẻ mặt thần bí, nói: Biết bí mật này, chỉ có người nhà của chúng ta. Đây là văn tử không ghi lại, chỉ truyền miệng xuống. Nói đến đây, Ngưu Lệ Hoa ngừng một chút, càng làm cho Tiểu Ngưu nôn nóng hơn, vội hỏi: Tại sao chứ? Không có lý do gì trong tay tổ tiên các ngươi lợi hại, mà truyền đến trong tay các ngươi lại không lợi hại. Các ngươi không được trời cho khả năng đó sao.
Ngưu Lệ Hoa dặn dò: Ta có thể nói cho ngươi nghe, nhưng ngươi ngàn vạn lần không được nói cho người khác. Nếu như ngươi nói ra ngoài, ta nhất định không nể tình bằng hữu mà kiên quyết phải giết chết ngươi.
Tiểu Ngưu thấy nàng nói trịnh trọng, biết không nên đùa giỡn, nên nói: Ta cam đoan với ngươi, nếu như ta đem chuyện ngươi nói kể cho người khác biết, ta sẽ chết không được tử tế. Tiểu Ngưu ta nói được thì làm được.
Ngưu Lệ Hoa cười cười, nói: Xem ngươi thành tâm muốn biết như vậy, ta sẽ nói cho ngươi nha. Là như thế này, cái thanh đao này không phải ai nắm trong tay đều có được uy lực, phải là một người có nhân duyên với ma đao mới được.
Lời này Tiểu Ngưu đã từng nghe qua, hắn nói: Cái gì là người có duyên chứ?
*Ngưu Lệ Hoa thấp giọng nói: Phải phù hợp ba điều kiện, điều thứ nhất phải là nam nhân, điều thứ hai phải có được đao pháp ma đao, điều thứ ba là... Nói đến chỗ này, Ngưu Lệ Hoa dừng lại.
Tiểu Ngưu rốt cuộc nghe được một nội dung mới mẻ, thấy còn điều cuối cùng vẫn không được nói ra, nên thúc giục: Ngưu tỷ tỷ, sao lại không nói nữa? Ngươi nói mau đi, ngươi muốn ta chết sao.
Ngưu Lệ Hoa chậm rãi nói: Điều thứ ba cũn là điều khó nhất, chính là cần người kia phải có cùng ngày sinh giống với ma đao mới được. Chỉ có người phù hợp cả ba điều kiện mới là người hữu duyên, ma đao trong tay hắn mới có thể uy lực cao nhất, cái này ngươi hiểu chứ?
Tiểu Ngưu a lên một tiếng, thật sự là đã hiểu rõ, lần này cuối cùng hiểu rõ bí mật lớn nhất của ma đao, mà cuối cùng vẫn có một vấn đề bí ẩn chưa được vạch trần.
Tiểu Ngưu nôn nóng không thể chờ được, liền đứng lên, tới bên cạnh Ngưu Lệ Hoa, hỏi: Ngưu tỷ tỷ, sinh nhật của ma đao là ngày nào?
Ngưu Lệ Hoa mỉm cười. Nói: Tiểu Ngưu, ngươi tự tin mình chính là người có duyên sao? Đã mấy trăm năm nay, cũng chưa có một người hữu duyên.
Tiểu Ngưu nói: Chỉ nội trong nhà các ngươi dĩ nhiên là rất khó tìm ra người hữu duyên, nếu như dõi mắt khắp thiên hạ chỉ sợ người phù hợp không ít đâu.
Ngưu Lệ Hoa ha ha cười, nói: Tiểu Ngưu, ngươi đừng hiểu lầm, ma đao chỉ có một, sao có thể đem nó truyền cho người khác. Đó chính là bí mật, cũng chỉ có một ngoại nhân là ngươi biết thôi.
Tiểu Ngưu thấy người ta thủy chung vẫn không muốn nói bí mật, đành nói: Xem ra ngươi không muốn nói cho ta biết.
Ngưu Lệ Hoa lắc đầu nói: Tiểu Ngưu à, ta là vì nghĩ cho ngươi mà. Nếu như ngươi biết được bí mật này, chỉ sợ đó cũng không phải chuyện tốt với ngươi.
Tiểu Ngưu sờ đầu một cái, cười nói: Cũng đúng. Ta biết làm gì chứ? Có biết rồi cũng vô dụng, ma đao không nằm trong tay ta, ta cũng chưa chắc đã là người hữu duyên.
Ngưu Lệ Hoa gật đầu, nói: Ngươi có thể nghĩ như vậy, cũng thật là quá tốt. Bây giờ chúng ta đừng nói đến mấy chuyện mất hứng đó nữa. Chúng ta nói chuyện cao hứng đi nha.
Tiểu Ngưu cười hì hì nói: Cũng tốt, ngươi nói đi có điểm gì tốt chứ?
Ngưu Lệ Hoa nói: Cùng nữ hài tử một chỗ, chẳng lẽ còn phải để nữ hài tử nói cho ngươi là chuyện gì nên làm sao?
Tiểu Ngưu nói vấn đề kia, hắn nói: Vậy ngươi vẫn chưa nói đã có người trong lòng hay không.
Ngưu Lệ Hoa cười sang sảng, nói: Ngươi sao vẫn cứ hỏi mãi những chuyện ta không thích trả lời thế, trước tiên nói cho ta biết, ngươi có người trong lòng chưa đã.
Tiểu Ngưu cười hắc hắc, tiến tới ngồi cạnh Ngưu Lệ Hoa, nói: Đương nhiên là có rồi. Nghe trên người nàng cùng người khác bất đồng, hơi thở không giống, Tiểu Ngưu rất nhanh xúc động.
Ngưu Lệ Hoa quay đầu hỏi: Đúng là mỹ nữ sao? Ta có biết không?
Tiểu Ngưu nhìn kỹ nàng, nói: Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt.
Ngưu Lệ Hoa kinh ngạc nói: Là ta? Không thể nào, Tiểu Ngưu huynh đệ, chúng ta chỉ gặp có vài lần thôi mà.
Tiểu Ngưu ôm nàng vào người, nói: Chẳng lẽ ta thích ngươi cũng không được sao? Trong lòng hắn không để ý, không biết nàng có thích mình không, bởi vậy hắn muốn thử một chút.
Ngưu Lệ Hoa vui vẻ cười rộ lên, nàng cười so với con gái Trung Nguyên hào phóng hơn nhiều lắm. Nàng không đẩy Tiểu Ngưu ra, mà nói: Nếu ngươi thích ta, vậy người còn chờ gì nữa chứ?
Lời này quả thực làm cho Tiểu Ngưu nghe mà ngây người. Hắn tâm nói, diễm phúc sẽ không đến nhanh như vậy chứ? Hắn nhìn thấy mặt Ngưu Lệ Hoa đã ửng đỏ, nói vậy đã động tình rồi.
Tiểu Ngưu lớn mật dùng tay đặt lên bộ ngực nàng, hỏi: Có thể không?
Ngưu Lệ Hoa trả lời: Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ta báo đáp ngươi cũng là lẽ tất nhiên. Lời này Tiểu Ngưu nghe được tâm lạnh, tâm nói, thì ra nàng vì cái này mới hiến thân, không có ý tứ nha.
Không có ý nghĩa thì không có ý tứ, Tiểu Ngưu vẫn còn khát vọng chiếm hứu nàng. Nếu nàng không phản đối, ta còn cần gì khách khí với nàng chứ? Bởi vậy, Tiểu Ngưu một tay chuẩn xác đặt trên bộ ngực cao vút của nàng.
Ngưu Lệ Hoa a lên một tiếng, lắp băp cười nói: Thì ra ngươi là người thô lỗ như vậy sao, một điểm cũng không giống quân tử.
Tiểu Ngưu một bên cử đồng nhè nhẹ, vừa nói: Ta vốn không phải là quân tử mà, một hồi nữa nàng sẽ thể nghiệm nhiều hơn nữa. Nãi tử này thật hảo đại nha, có thể cùng sư nương phân tranh cao thấp rồi. Chuẩn xác mà nói, so với sư nương còn to hơn nữa. Hơn nữa cô nương này còn không giống nha, không biết giả bộ hay không nữa. Nếu như đúng là giả bộ, như vậy rất có hứng thú hưởng thụ nha.
Tiểu Ngưu dứt khoát đặt tay trên người Ngưu Lệ Hoa, hai tay xoa mạnh, xoa mạnh lên bộ ngực của nàng. Thật lớn nha, lớn đến mức như ngọn núi nhỏ, dãn như quả bóng da. Hắn dám nói, từ khi hắn sinh ra đến này sờ qua rất nhiều bộ ngực, đây là bộ ngực kích thích hắn nhất.
Ngưu Lệ Hoa a a hừ lên, nàng nói: Tiểu tử ngươi, đúng là sắc lang, ngươi nói đi, ngươi đã kiền qua bao nhiêu nữ nhân.
Tiểu Ngưu một bên chơi đùa cặp nãi tử của nàng, một bên trả lời: Ngươi là người đầu tiên.
Ngưu Lệ Hoa ha ha cười, nói: Thật sự là nói hươu nói vượn, bằng bàn tay ngươi, ta biết ngươi là lão giang hồ.
Tiểu Ngưu vội nói: Phải nói, ngươi là người phụ nữ thứ nhất hôm nay của ta.
Ngưu Lệ Hoa nheo đôi mắt đẹp, hừ lên: Người Trung Nguyên các ngươi ngay cả nói chuyện cũng lộ ra sự giảo hoạt gian xảo, một điểm cũng không giống ngoại nhân chúng ta thành thật, như vậy mới dễ kết bạn. Giao lưu với người Trung Nguyên các ngươi, thật phải dài hơn mấy cái tâm nhãn mới được nha. Nếu không, nhất định sẽ bị thua thiệt rất nhiều đó.
Tiểu Ngưu nói: Cứ giao lưu với ta. Ngươi không cần lo. Tiểu Ngưu ta đối với ngươi là thành tâm thành ý. Ta quyết không hại ngươi.
Ngưu Lệ Hoa hừ nói: Hy vọng là như vậy. Con người của ta ghét nhất bị người ta gạt.
Tiểu Ngưu sờ tới sờ lui, một tay mò xuống phía dưới tìm kiếm. Ôm lấy eo nàng, hắn nói: Ngươi thực sự dê quá, so với nam nhân biên ngoại của ta còn dê hơn nữa.
Tiểu Ngưu tại phía dưới của nàng khẽ xoa nhẹ, hắn hỏi: Ngươi nói cho ta biết, ngươi vẫn còn là xử nữ phải không? Cách lớp vải vóc, Tiểu Ngưu cũng có thể cảm thấy nơi đó đúng là cao cao, chắc chắn phong cảnh rất đẹp.
Ngưu Lệ Hoa híp đôi mắt đẹp hỏi: Cái gì là xử nữ chứ?
Tiểu Ngưu kiên nhẫn giải thích: Đó chính là người nữ nhân chưa từng cùng nam nhân kiền qua.
Ngưu Lệ Hoa thở gấp vội nói: Thì ra là cái này. Ngươi muốn biết sao, sao ngươi không tự mình tới mà kiểm tra. Nghe được lời này Tiểu Ngưu lại càng như dục hỏa thiêu đốt, không thể nhịn được nữa.
Hắn vội vàng nói: Tốt lắm, tốt lắm, ta sẽ tự mình thử ngươi nha. Vừa nói, Tiểu Ngưu bắt đầu cởi bỏ áo quần của đối phương. Hắn tâm nói, nếu ngươi đã cho ta cơ hội, ta sẽ chinh phục ngươi, ta muốn cho ngươi biết, nam nhân Trung Nguyên chúng ta ưu tú cỡ nào.
Đang trong thời khắc mấu chốt, Ngưu Lệ Hoa lại đẩy tay Tiểu Ngưu ra, nói: Chờ một chút, ngươi phải trả lời ta một vấn đề đã. Ta mới cho ngươi loạn tiếp.
Tiểu Ngưu trên mặt đầy xúc động, hỏi: Vấn đề gì, ngươi nói nhanh lên đi.
Ngưu Lệ Hoa đẩy thân thể nam nhân đang ôm lấy mình, vuốt mái tóc rối bời, nhìn thằng Tiểu Ngưu, đem vấn đề nói ra. Tiểu Ngưu nghe xong rất không vui, tâm nói, thì ra ngươi đối với ta có mục đích như vậy. Ai, ta còn tưởng rằng người thích ta lắm chứ.
Hắn có chút hơi khó nói. Hắn không biết rốt cuộc có nên thành thật trả lời nàng hay không. Cái đáp án này hiển nhiên rất quan trọng đối với Ngưu Lệ Hoa. Vì vậy, Tiểu Ngưu vô cùng do dự.
Tiểu Ngưu quan sát sắc hắn, biết tâm lý hắn đang không kiên quyết giết mình, vì vậy Tiểu Ngưu nói: Nếu ngươi cứ thế này thả ta, nhất định ngươi không cam lòng, ta xem không bằng chúng ta đánh cuộc một lần. Nếu như ta thắng, ngươi thả ta đi. Nếu như ta thua, ta đi theo ngươi. Ta tùy ngươi xử trí ta như thế nào đều được.
Triệu Khúc Xà cười âm hiểm, hắn nói: Chẳng lẽ ngươi không sợ ta giết ngươi sao?
Tiểu Ngưu nhắc nhở nói: Muốn vậy người phải đạt được điền kiện tiên quyết là thắng được ta.
Triệu Khúc Xà suy nghĩ một chút, hỏi: Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi muốn đánh cuộc gì? Ngươi đừng nói với ta, ngươi muốn dùng võ quyết đầu nha? - Hắn tâm nói, cho dù không lập tức giết ngươi, cũng bắt ngươi đến Bắc Hải, đến lúc đó sau khi tra rõ chân tướng có thể lập tức thu thập ngươi.
Tiểu Ngưu kéo cái ghế lại ngồi, cách ly tên cừu nhân người không ra người này hắn mới có thể nói được. Chỉ nghe Tiểu Ngưu nói: Triệu Khúc Xà, nếu bàn về đánh nhau, ta khẳng định không bằng ngươi. Nếu muốn đánh với ta, hãy đợi ta luyện bản lãnh cho tốt đã. Như vậy chúng ta mới làm một chuyện mọi người đều thích, ngươi thấy thế nào? Triệu Khúc Xà vừa nghe, mặt trơ ra, tâm nói, tiểu tử này không phải muốn hắn so với ta phiêu kỹ (Làm tình) chứ? Nếu như vậy, thì cho dù ta có đắc tội với Đại tiểu thư cũng phải phế tiểu tử này. Nghĩ như vậy, ánh mắt Triệu Khúc Xà trở nên sắc lạnh như chim ưng.
Tiểu Ngưu thấy rõ điều đó, hắn mỉm cười, nói: Nam nhân mà, không có mấy người không thích uống rượu. Chúng ta dùng rượu đánh cuộc, ngươi xem thế nào?
Triệu Khúc Xà vừa nghe, sắc mặt liền lộ vẻ vui mừng, luôn miệng nói: Hảo, hảo, Ngụy Tiểu Ngưu, chúng ta dùng rượu quyết thắng thua. Đến lúc đó cho ngươi thua tam phục khẩu phục. - Hắn nghe độ rượu, tâm lý cao hứng rất nhiều. Bởi vì Triệu Khúc Xà là một người sống ở biển, thân thể sau khi bị phế cũng không ảnh hưởng mấy, nói tóm lại, ảnh hưởng không lớn. Lấy tửu rượu của Triệu Khúc Xà, dù uống hơn vài bình cũng không là chuyện lớn.
Tiểu Ngưu thấy hắn nhận lời, trong lòng cả kinh, không khỏi hối hận. Hắn tâm thuyết, nhìn vẻ mắt tên kia nhất định là uống rượu rất khá. Tiểu Ngưu ta tửu lượng có hơn hay không vẫn còn khó nói. Nếu như lần này bị đánh bại, ta thật sự sẽ chết, một câu oán hận cũng không có.
Việc đến nước này, Tiểu Ngưu cũng chỉ có thể liều mình đối diện, sao còn lo sợ thắng thua chứ? Kế tiếp, Tiểu Ngưu bắt đầu làm công tác chuẩn bị.
Tiểu Ngưu trầm ngâm nói: Triệu Khúc Xà, chúng ta hai người không đủ đối chứng, hãy tìm thêm mấy người làm nhân chứng, vạn nhất ngươi thua, ngươi lại đổi ý thì sao? Người như ngươi làm sao ta tin được.
Triệu Khúc Xà hà rên một tiếng, nói: Triệu Khúc Xà ta đã nói là làm. Ngươi không tin sao, ta nghe lời ngươi, tìm cho ngươi mấy người làm chứng, đến lúc đó cho ngươi tâm phục khẩu phục. - Vừa nói, hắn hướng ra ngoài hô một tiếng: Sư đệ, sư muội, các ngươi vào đi.
Lời vừa dứt, người đang đứng ngoài cửa đều tiến vào. Bọn họ thấy Triệu Khúc Xà cùng Triệu Khúc Xà có một loại hào khí chơi đùa sinh mệnh, đều cũng không thể hiểu được.
Triệu Khúc Xà đem chuyện đơn giản nói qua, sau đó nói: Các ngươi làm chứng cho ta, nếu như ta thua, cho tiểu tử này đi. Nếu ta thắng, tiểu tử này do chúng ta xử lý. Nghe rõ chưa? Mọi người đồng thanh hô: Đã nghe rõ. Tiểu Ngưu lại nói với Triệu Khúc Xà: Chúng ta là công bình đánh cuộc, cũng đừng chơi xấu nha. Nếu ai chơi xấu, người đó là do chó nuôi dưỡng, người đó chính là tứ điếu thối Vương bát đản. Vừa nói, ngón tay Tiểu Ngưu vừa làm làm một hình con rùa.
Triệu Khúc Xà cười hắc hắc, nói: Chơi xấu với tiểu tử như ngươi chỉ làm tổn hại hình tượng của ta. Hảo, chúng ta công bình cạnh tranh, nếu ai mà chơi xấu, ngày mai để cho lôi đánh chết, chết không có chỗ chôn. - Vừa nói vừa vươn tay lên.
Tiểu Ngưu cổ co rụt lại, hỏi: Ngươi muốn làm gì?
Triệu Khúc Xà nói: Vỗ tay làm thệ. Tiểu Ngưu lúc này mới yên tâm, vươn tay lên vỗ vào tay hắn ba cái, sau đó thu tay lại, trong tâm lý thầm nói, trên tay tên này có tẩm độc hay không?
Việc vẫn còn dài, Tiểu Ngưu hỏi: Chúng ta dùng cách nào để uống rượu?
Triệu Khúc Xà cười nói: Ngươi muốn uống như thế nào, ta đều cùng ngươi. Nếu ngươi có thể khiến ta uống say, Triệu Khúc Xà ta sẽ phục ngươi, Sau này ta cũng không tìm ngươi gây phiền phức nữa.
Tiểu Ngưu nói: Hảo, một lời đã định. Nếu như ta sau này không cùng ngươi trở thành cừu nhận nữa. Điều kiện tiên quyết là người không được lại làm chuyện xấu nữa.
Triệu Khúc Xà cười vài tiếng, nói: Cái kia phải chờ sau khi ngươi thắng mới mạnh miệng nói nha.
Tiểu Ngưu lại hỏi: Chúng ta ở chỗ này uống sao?
Triệu Khúc Xà nói: Ngươi theo ta đến đây. Vừa nói, hắn hướng gian thuyền bên trong tiến vào, đó là một nơi rất đẹp có bàn ghế bài biện bố cục rất trang nhã.
Tiểu Ngưu không khách khí ngồi tiến vào ngồi xuống. Đó là một cá ghế làm bằng đàn mộc, ngồi lên rất thoải mái. Triệu Khúc Xà thấy Tiểu Ngưu ngồi xuống, hắn cùng đồng môn cũng tiến vào, vây quanh Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu tâm nghĩ, như thế nào thì sau khi thua chẳng phải loạn đao chém nát ta sao? Lão tử ta hôm nay đấu với các ngươi tới cùng.
Không cần Triệu Khúc Xà phân phó, Tiểu Ngưu vỗ bàn, hét lớn: Đem rượu lên, đem mười vò rượu ngon lên đây.
Những tên kia dò ý Triệu Khúc Xà, Triệu Khúc Xà gật đầu nói: Hảo, đem mười vò rượu ngon lên đây. Hắn trong lòng nói, tiểu tử, ngươi hù dọa ai chứ? Ngươi có thể uống nổi năm bình sao? Dù có thêm một cái miệng, ngươi cũng không làm được.
Một kẻ liền ra ngoài đem rượu vào. Tiểu Ngưu tâm nói, thắng hay bại, sẽ quyết định ở lúc này. Đột nhiên hắn ngửi thấy một mùi hương, đó chính là mùi hương của đàn bà. Tiểu Ngưu vừa quay đầu về phía sau, hắn thấy đó chính là phong tao cô nương đã câu dẫn mình lên thuyền. Tiểu Ngưu nhìn nàng cười, nói: Một lát nữa để cho nàng thấy Tiểu Ngưu ta anh hùng ra sao. Cô nương kia hừ một tiếng, khinh bỉ nói: Chúng ta ai cũng biết bản lĩnh lớn nhất của Ngụy Tiểu Ngưu là chạy trốn. Bản lãnh này chúng ta đều không có được.
Tiểu Ngưu trên mặt nóng lên, khẩu khí vô cùng cứng rắn nói: Hôm nay ta sẽ không chạy, cho các ngươi biết ta là dạng nam nhân gì.
Cô nương kia không tức giận nói: Đúng là ba hoa, lát nữa lại chạy như ngựa thôi.
Tiểu Ngưu nghe xong cười, cũng không lên tiếng, chỉ nhìn tên Triệu Khúc Xà. Thấy Triệu Khúc Xà đang trừng mắt nhìn mình, hắn cho rằng Tiểu Ngưu đúng là muốn dùng lời này châm chọc ta đây mà.
Sau đó có một bam nhân dẫn theo một đám hán tử đến. Tổng cộng có sáu hán tử, một người cầm hai chén lớn và hai vò rượu. Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã đặt vò rượu trên mặt đất, đặt chén lên bàn. Tiểu Ngưu phân chia rõ: Hắn bên kia năm vò, ta bên này năm vò, ai cũng đừng chiếm tiện nghi.
Sau khi đám ngươi kia rời đi, Tiểu Ngưu nói: Nếu đã mang rượu tới, vậy chúng ta bắt đầu đi. Để cho người của ngươi thấy rõ, ta chính là quang minh lỗi lạc uống rượu.
Triệu Khúc Xà ngạo nghễ nói: Ta cũng vậy.
Tiểu Ngưu nói: Ta uống một chén, ngươi cũng uống một chén, thế nào?
Triệu Khúc Xà không phục nói: Ngươi để ý làm gì, ta chỉ sợ ngươi không làm được.
Tiểu Ngưu ôm lấy một bình rượu. Triệu Khúc Xà khoát tay chặn lại nói: Nếu chúng ta đã đấu rượu, hãy để người khác rót rượu cho chúng ta. Tiểu Ngưu nói: Cũng tốt, tốt lắm. Quay đầu lại nói: Cô nương, vậy nàng phải mệt rồi.
Cô nương kia không hề tức giận mà chỉ trừng mắt nhìn hắn, nàng tự tay tiếp nhận vò rượu từ tay Tiểu Ngưu. Mà bên kia Triệu Khúc Xà cũng đưa bình rượu ột sư đệ của hắn.
Tiểu Ngưu đứng lên, bưng chén rượu lên hướng Triệu Khúc Xà cười, hẳn ngưỡng cổ lên, một thanh âm ừng ực vang lên, chỉ thấy cổ cùng tai Tiểu Ngưu đồng thời cử động. Trong chớp mắt, hắn đã uống hết rượu trong cái chén lớn.
Triệu Khúc Xà cũng không yếu thế, hắn cũng uống cạn chén rượu. Tiểu Ngưu thấy hắn mặt không đổi sắc, trong lòng hơi lo, kêu lên: Rót rượu. Cô nương kia rót đầy chén rượu, Tiểu Ngưu lại uống cạn. Triệu Khúc Xà cũng uống cạn như thế.
Tiểu Ngưu cảm thấy trên mặt hơi nóng, hắn nhìn Triệu Khúc Xà cũng đang nhìn mình. Trên mặt hắn cũng có chút ửng đỏ. Tiểu Ngưu tâm thuyết, ta phải chơi tới cùng, nếu không thì sao thoát khỏi hắn được.
Hai người uống liền ba chén lớn, đem một vò rượu uống sạch, trên mặt song phương đều có điểm hồng, chỉ là Triệu Khúc Xà đỏ hồng nhiều hơn. Tiểu Ngưu tâm thuyết, vẫn chưa thoát chết, vẫn chưa biết tiếp theo sẽ ra sao.
Lúc này Tiểu Ngưu đã uống ba chén, giải quyết xong vò thứ hai. Triệu Khúc Xà cũng không rơi lại phía sau, hắn cũng uống liền ba chén lớn. Tiểu Ngưu vừa thấy hắn uống xong, không xuất ra ít phương pháp thì khó thắng được.
Vì vậy Tiểu Ngưu cầm chén rượu đứng lên, tự mình cầm vò rượu đặt lên bàn, chỉ cái bình, nói: Thấy rõ rồi chứ, ta uống được chứ. - Vừa nói chuyện, hắn cầm lấy cái bình lên, ôm lấy bình, tu ừng ực, thấy vậy Triệu Khúc Xà cùng mọi người đều mở tròn mắt ra nhìn.
Khi Tiểu Ngưu buông cái bình xuống, mọi người thấy mặt hắn đỏ như gấc. Tiểu Ngưu lau rượu dính trên miệng, lớn tiếng nói: Triệu Khúc Xà, tới phiên ngươi. Ngươi không cần khách khí.
Triệu Khúc Xà rất ít khi uống rượu như vậy, thấy Tiểu Ngưu đã làm, chính mình không thể để mất hình tượng nam nhân. Vì vậy Triệu Khúc Xà cũng học theo Tiểu Ngưu, trong chốc lát uống hết vò rượu. Thời gian của hai người chỉ chỉ cách nhau một điểm. Người khác có thể không chú ý tới, Tiểu Ngưu bằng cảm giác biết được điều này. Hắn biết mình đã dùng chiến thuật đúng. Tiểu Ngưu lại cầm một bình rượu đặt trên bàn, hắn nói: Triệu Khúc Xà, lần này chúng ta cùng uống một lúc, thế nào?
Uống nhiều rượu như vậy, trạng thái của Triệu Khúc Xà rõ ràng là không tốt lắm. Nhưng hắn nhìn thấy Tiểu Ngưu cũng mặt đỏ tới mang tai, nói chuyện cũng giống nhau bằng đầu lưỡi, hắn hiểu mình phải liều mạng. Bởi vậy, hắn cũng nắm lấy một vò rượu. Tiểu Ngưu nhìn hắn cười, nói: Bắt đầu đi, chúng ta ai cũng không được giở trò xấu, ai giở trò kẻ đó chính là tôn tử (Cháu). Vừa nói, Tiểu Ngưu cố ý lung lay vò rượu ở sau lưng, hắn mới ôm lấy vò rượu tới. Hắn lại còn híp mắt, ngẩng đầu lên, thoạt nhìn có chút cao.
Triệu Khúc Xà tâm nói, ta nhất định lại ngã xuống. doc truyen tai . Ta không thể để cho Bắc Hải chúng ta chỉ là dọa người. Trên thực tế cho tới bây giờ hắn chưa từng uống nhiều như vậy.
Hai người đều ôm lấy bình rượu, ngưỡng cổ mở miệng lớn uống rượu. Rượu tràn ra theo khóe miệng chảy xuống. Tiểu Ngưu một bên uống, một bên quan sát Triệu Khúc Xà, thấy đối phương cũng không ngã xuống, trong lòng thầm lo lắng. Tâm nói, chẳng lẽ phải uống một vò nữa sao? Nếu như phải uống nữa, ta không dám chắc không say.
Khi hắn buông vò rượu thì Triệu Khúc Xà còn đang uống. Hắn ngồi đợi vài giây, Triệu Khúc Xà cũng uống xong rồi, bộ dáng lúc này của Triệu Khúc Xà thật kinh người, trên mặt giống như đang bốc hỏa.
Tiểu Ngưu trong lòng nóng nảy, âm thần kêu, ngươi sao vẫn còn chưa ngã chứ? Ngươi không ngã, ta sẽ gục mất.
Triệu Khúc Xà chỉ vào Tiểu Ngưu, khóe miệng muốn nói gì nhưng không nói ra lời, đột nhiên kêu lên một tiếng oai oái ngã xuống một bên, thấy vậy Tiểu Ngưu muốn nhảy dựng lên hô vạn tuế.
Sự thật là Tiểu Ngưu cũng có chút say, vốn cũng đi không nổi. Thấy Triệu Khúc Xà đã ngã, hắn không nhịn được lộ ra nụ cười chiến thắng.
Hắn lấy lại bình tĩnh, nói: Ta thắng, ta muốn đi. - Nhất lời định cất bước đi khỏi.
Phong tao cô nương bên cạnh hắn ngăn cản, nói: Chưa có lời của Triệu sư huynh, ngươi không thể đi. Tiểu Ngưu thấy Triệu Khúc Xà không hề nhúc nhích. Sớm có sư đệ hắn đưa hắn đi. Triệu Khúc Xà chỉ hừ hừ lên, không hề cử động gì.
Tiểu Ngưu thấy hắn nói không ra lời, liền nói: Các ngươi không cần tiễn ta đâu, ta tự đi được. - Hắn nghe được, từ đầu lưỡi đều có điểm bất hảo.
Vị phong tao cô nương kia cùng những người còn lại nói: Chúng ta không thể phóng tiểu tử này đi. Triệu sư huynh chúng ta bình sinh hận nhất chính là tiểu tử này. Nếu thả hắn, sau khiTriệu sư huynh tỉnh lại sẽ rất tức giận. Những người đó phụ họa theo, đều nói: Đúng, trước tiên hãy bắt tiểu tử này đã, đợi Triệu sư huynh tỉnh lại, xem huynh ấy như xử lý thế nào.
Tiểu Ngưu giận lên, nói: Các ngươi không nói đạo lý sao? Bắc Hải phái các ngươi là kẻ nói lời không giữ lấy lời sao? Các ngươi có biết xấu hổ không? Các ngươi có còn là nam nhân không. Tiểu Ngưu đứng thẳng lên rống to mắng chửi. Sau khi uống rượu vào, tiếng hống có hiệu quả cao hơn hẳn lúc bình thường.
Nam nhân kia bị Tiểu Ngưu mắng chửi không nói được lời nào. Phong tao cô nương kia lại nói: Bọn họ đúng là nam nhân, không thể bàn kiến thức với ngươi. Ta là nữ nhân, ta có thể nói không tính toán gì hết.
Ánh mắtTiểu Ngưu rơi trên bộ ngực của nàng, hắn hỏi: Xin hỏi cô nương có vị trí nào ở Bắc Hải?
Phong tao cô nương trả lời: Bổn cô nương là Tam đại đệ tử ở Bắc Hải, ta tên là Bạch Mai.
Tiểu Ngưu một lần nữa đánh giá nàng một chút, nhẹ nhàng cười nói: Thì ra là đệ tam đại nha, vậy nàng ít nhất phải gọi ta là thúc thúc nha.
Phong tao cô nương giận dữ nói: Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi dám chiếm tiện nghi của ta, ta không tha cho ngươi.
Đám nam nhân đều trợn mắt nhìn. Có kẻ thông minh thì đầu tiên là phong tỏa cửa phòng, sợ Tiểu Ngưu trốn thoát.
Tiểu Ngưu kiên nhẫn giải thích: Ta nếu thành nam nhân của Đại tiểu thư các ngươi, chẳng phải các ngươi là hậu bối của ta sao? Vừa nói, Tiểu Ngưu vừa đắc ý nở nụ cười.
Bạch Mai kêu lên: Ngươi muốn làm Bắc Hải cô gia, ta là người đầu tiên phản đối. Thừa dịp ngươi còn chưa thành người mình, ta sẽ làm thịt ngươi trước. Vừa nói, nàng vừa lui về phía sau một bước, đám nam nhân giống như thủy triều chạy tới. Đúng là định phanh thây Tiểu Ngưu ra.
Tiểu Ngưu hiểu rất rõ tình huống của mình bây giờ, nếu như không uống rượu, có lẽ sẽ cùng bọn kia đấu được, chỉ là bây giờ uống quá nhiều rượu, muốn động võ cũng yếu hơn người khác. Vì vậy Tiểu Ngưu kêu lên: Muốn bắt thúc thúc các ngươi sao, đừng mơ. Thúc thúc các ngươi muốn chơi một chút. Nói thì chậm, hành động thì nhanh, Tiểu Ngưu bay thân lên, phóng theo cửa sổ phía sau ra ngoài.
*Hắn đã sớm tới cái cửa sổ phía sau, sớm đã có chủ ý chạy trốn bằng cái cửa sổ đó.
Những tên kia kêu lên: Đừng để hắn thoát, tiểu tử này quá ghê tởm. Kêu thì kêu, nhưng lại không có một ai nhảy xuống nước. Bởi bọn họ thủy tính không thạo. Kẻ thông minh thì vội đi ra cửa, ra lệnh chèo thuyền đuổi theo Tiểu Ngưu.
Chờ bọn hắn phát hiện phương hướng thì Tiểu Ngưu sớm đã bơi xa rồi. Tiểu Ngưu cũng không nói khoác, bản lãnh của hắn có ba loại, thứ nhất là mỏ nhọn, thứ hai là tửu lượng, thứ ba chính là bơi lội. Hắn sinh ra nên quê hương sông nước Hàng Châu, lại thích bôi lội, nên thủy tính đương nhiên mạnh hơn người khác.
Sau khi hắn bơi một đoạn dài, đầu cũng không còn choáng nữa, mắt cũng không mờ nữa, khôi phục trạng thái bình thường. Hắn giống như cá gặp nước, vừa khoái lại vừa hảo, chỉ có đều quần áo đều ướt nhẹt. May mắn hắn rất nhanh bơi tới bên bờ. Khi chiếc thuyền đuổi tới bên bờ thì đã không còn thấy bóng dáng Tiểu Ngưu đâu. Thì ra hắn đã sớm trốn vào trong đám cây cối.
Sau khi đệ tử Bắc Hải cõi lòng tràn đầy thất vọng rời đi, Tiểu Ngưu mới dám lò đầu ra. Hắn đắc ý nói: May mà bổn công tử ta thông minh hơn các ngươi, các ngươi mới không bắt được ta. Muốn bắt ta sao, các ngươi mọc thêm hai chân nữa đi. Nước hồ đang chảy từ trên mặt xuống, trên người vẫn còn, thật không thoải mái.
Lúc này có người nói: Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi quả nhiên thông minh hơn bỏ hắn nhiều lắm. Ta thích thưởng thức người thông minh. Tiểu Ngưu nghe xong cả kih, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau một thân cây có một người con gái.
Tiểu Ngưu vừa thấy nàng, khuôn mặt liền nở nụ cười. Người nọ mặc một quần áo màu xanh da trời (Thiên lam), vóc người rất đẹp, tóc vàng mắt xanh, cực kỳ diễm lệ, đang định khen ngợi thì ánh mắt Tiểu Ngưu đã bị hút mất rồi.
Tiểu Ngưu vội đứng lên, nói: Thì ra là Ngưu tỷ tỷ à, đã lâu không gặp. Ngươi gần đây vẫn khỏe chứ? Muốn nắm tay, lại làm bộ dáng không dám nắm tay.
Người này đúng là Tây Vực tiên cơ Ngưu Lệ Hoa. Nàng vô cùng hào phóng kéo lấy tay Tiểu Ngưu, thân thiết cứ như là tình nhân tình tự vậy. Tiểu Ngưu tâm nói, rốt cuộc đúng là người Tây Vực, không giống con gái Trung Nguyên chúng ta hay xấu hổ, không làm người ta sung sướng. Nếu mỹ nữ nào cũng đối với ta như vậy, ta thật là vui sướng.
Ngưu Lệ Hoa nhìn kỹ Tiểu Ngưu, nàng nói: Càng ngày càng có tình thân, càng ngày càng có mùi vị nam nhân. Tiểu Ngưu nghe xong lòng thấy ấm áp, hắn buông tay nàng ra, tự mình thu thu quần áo, ngượng ngùng cười, nói: Thật quá lộn xộn, thật sự dọa người mà.
Ngưu Lệ Hoa nói: Không có nha, ta xem ngươi xứng là anh hùng. Từ chiếc thuyền đó mà vẫn bơi được tới bên bờ. Những người đó đều tìm ngươi không được, ngươi thật sự là có bản lãnh nha.
Tiểu Ngưu sờ sờ cái đầu đầy nước của mình, nói: Ngưu tỷ tỷ nha, nếu ta có bản lãnh như ngươi vậy thì tốt, ta cũng không cần trốn. Ta chỉ cần song thủ vung lên, bọn họ chết chắc.
Ngưu Lệ Hoa mỉm cười nói: Ngụy Tiểu Ngưu à, ta biết ngươi đã gia nhập Lao Sơn phái. Đó cũng là một môn phái không tệ, chỉ cần ngươi cố tâm học, sau này bản lãnh của ngươi nhất định còn cao hơn ta.
Tiểu Ngưu thở dài nói: Chỉ cần có thể phòng thân, không bị ngươi khác đuổi chạy khắp nơi là đã được rồi.
Ngưu Lệ Hoa dừng một chút, nói: Ngưu huynh đệ, ngươi sao lại vào Lao Sơn Phái mà? Nếu như ngươi muốn học nghệ, thì nên chịu khó tìm một môn phái tốt hơn.
Tiểu Ngưu khó hiểu hỏi: Gia nhập Lao Sơn phái có cái gì không tốt?
Ngưu Lệ Hoa ánh mắt chuyển trên mặt Tiểu Ngưu, nói: Theo lời phụ thân ta nói, chưởng môn Lao Sơn không phải là một quân tử. Ít nhất bên người đồn đãi như vậy. Ngươi hiểu là sao không?
Tiểu Ngưu nghe xong cả kinh, nói: Ta vào phái tới này còn chưa gặp qua chưởng môn mà. Ta không rõ hắn là dạng gì. Ngưu Lệ Hoa nói: Tóm lại, ngươi phải cẩn thận một chút, bề ngoài nhìn tốt chưa chắc đã thật sự tốt.
Tiểu Ngưu mỉm cười nói: Cám ơn Ngưu tỷ tỷ quan tâm, ta nhất định sẽ chú ý. Đúng rồi, thương tích của ngươi đã khỏe hắn rồi chứ?
Ngưu Lệ Hoa nói: Sớm đã lành rồi. Ta thực sự bội phục sư nương của ngươi. Người vừa xinh đẹp, bản lãnh lại cao, chỉ đáng tiếc là lại gả ột lão già. Trung Nguyên các ngươi có câu nói là đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Tiểu Ngưu nghe xong cười nói: Đó là chuyện của bọn hắn, chúng ta không quản được. Trong lòng lại thở dài nói, sư nương gả cho lão già có chút hơi mù.
Tiểu Ngưu nhìn Ngưu Lệ Hoa nói: Ngươi không phải cũng lớn lên đẹp, bản lãnh lại cao sao?
Ngưu Lệ Hoa cười nói: Ngươi thường xuyên khen mỹ nữ như vậy sao?
Tiểu Ngưu lộ ra nụ cười háo sắc nói: Cái này thì rất ít rất ít.
Ngưu Lệ Hoa nói: Nhắc tới lần nọ bị thương, ta nên cảm tạ ngươi mới đúng. Nếu không có ngươi thả cho ta đi, chỉ sợ ta đã sớm chết trong tay của Lao Sơn phái. Ta còn chưa có hảo hảo cảm ơn ngươi nữa.
Tiểu Ngưu cảm khái nói: Ta cũng không biết rốt cuộc cứu ngươi có đúng hay không, chỉ có điều ta cảm giác được ngươi đẹp như vậy, bản lãnh lại cao, lại không phải người xấu, không có lý do gì phải chết.
Ngưu Lệ Hoa rất chăm chú hòi: Tại sao ngươi biết ta không phải người xấu?
Tiểu Ngưu nghiêm chỉnh trả lời: Ta dựa vào đôi mắt của mình, dựa vào cảm giác của mình. Ta tuyệt đối tin tưởng ngươi không phải người xấu.
Ngưu Lệ Hoa cười, nói: Cám ơn lời khen của ngươi. Trong mắt chánh phái các ngươi, tà phái chúng ta đều đáng chết cả. Chẳng lẽ tà phải không có một ai là người tốt sao?'
Tiểu Ngưu thở dài nói: Cái gì chánh phái tà phái, đều là cách nói không công bằng. Chỉ cần nơi có người ở thì có người tốt và người xấu, tà phái cũng có người tốt. Hơn nữa số người tốt của tà phái chưa chắc đã ít hơn chánh phái.
Ngưu Lệ Hoa cười khanh khách, nói: Ngụy Tiểu Ngưu nha, ngươi thật sự là một người thông tình đạt lý. Ngươi đúng là bằng hữu của ta. Nếu như mỗi người Trung Nguyên đều hiểu lý lẽ như ngươi, vậy hai phái sẽ không có nhiều tranh chấp như vậy. Nếu thế đã có thể bớt biết bao nhiêu ngươi phải chết.
Tiểu Ngưu an ủi nói: Sẽ có một ngày như vậy, thiên hạ sẽ không còn phân chánh phái cùng tà phái nữa. Khi đó chỉ còn phân biệt giữa người tốt và người xấu. Ngưu Lệ Hoa cười cười, nàng nói: Cùng nói chuyện với ngươi thật vui. Bộ dáng ngươi thế này sao ra gặp người khác, phải thay một bộ quần áo mới đi nha.
Tiểu Ngưu nói: Vậy ta phải đi mua một bộ để thay.
Ngưu Lệ Hoa lắc đầu nói: Không cần, ngươi cứ ở đây chờ, ta sẽ đi chuẩn bị một bộ áo quần mới cho ngươi. - Vừa nói, liền xoay người đi.
Tiểu Ngưu nghĩ thầm, mỹ nữ này thật sự là tốt nhất, vừa nhiệt tình lại hiểu chuyện, cùng Quỷ Linh và Mộ Dung Mỹ hoàn toàn bất đồng, cùng Nguyệt Ảnh cũng bất đồng. Nam nhân lấy được lão bà như vậy, phúc khí nhất định không tệ rồi, chỉ là không biết nàng đã có người thương chưa. Bộ ngực cao cao như vậy, cái mông tròn đẹp, Tiểu Ngưu trong lòng hơi ngứa ngáy, tựa như có một ngón tay nho nhỏ đang cào xé trong lòng.
Tiểu Ngưu mới vừa ngồi xuống trên bãi cỏ một lúc, Ngưu Lệ Hoa đã đem theo bao quần áo tới. Nàng cầm bao quần áo ném tới trước mặt Tiểu Ngưu, nói: Ta ra ngoài ngươi thay đồ đi. Nói xong liền né vào sau một tán cây.
Tiểu Ngưu vội đứng lên, rất nhanh thay xong bộ quần áo mới. Ngưu Lệ Hoa chờ đến lúc này mới chạy tới, sau khi chứng kiến hình tượng mới mẻ của Tiểu Ngưu, nàng không nhịn được khen: Không tệ nha, đúng là không tệ, quả nhiên tướng mạo đường đường, xứng đáng là mỹ nam tử.
Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói: Ngưu tỷ tỷ, ngươi quá khen. Nam nhân có tướng mạo giống như ta, tại Trung Nguyên chúng ta chỉ sợ so với trâu còn đông hơn.
Ngưu Lệ Hoa nói: Nhưng tìm một người vừa tuấn tú, lại vừa hiểu chuyện, chỉ sợ tại Trung Nguyên các ngươi còn ít hơn cả lạc đà nữa chứ?
Nghe xong ví dụ này, Tiểu Ngưu vui vẻ nở nụ cười, Ngưu Lệ Hoa cũng cười rộ lên, hai người đều cảm thấy rất khoái trá.
Cười xong, Tiểu Ngưu nhìn khuôn mặt tươi cười của Ngưu Lệ Hoa, hỏi: Ngưu tỷ tỷ, ngươi có người trong lòng chưa? Phải nói thật nha.
Ngưu Lệ Hoa nghe xong lại lộ ra nụ cười quyến rũ, nói: Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi hỏi cái này làm gì? Ngươi không phải để ý ta chứ? Để ý thì cứ việc nói thẳng.
Tiểu Ngưu truy vấn: Rốt cuộc có hay không?
Ngưu Lệ Hoa mở miệng nói: Ngươi muốn biết sao? Vậy ngươi theo ta đến đây.
Tiểu Ngưu cũng không hỏi đi nơi nào, liền đi theo. Hắn tâm nói, cùng mỹ nữ một chỗ, muốn nói có hại, cũng không phải là mình đâu.
Ngưu Lệ Hoa đem theo Tiểu Ngưu hạ xuống nóc một khách sạn. Nàng cũng không cùng Tiểu Ngưu mở cửa vào phòng, mà là thừa lúc không có ai cùng Tiểu Ngưu nhảy qua cửa sổ vào, may mà không ai nhìn thấy.
Tiểu Ngưu nhìn qua cửa sổ, hỏi: Ngưu tỷ tỷ, sao phải làm tặc nhân chứ, để ta thuê một căn phong là được.
Ngưu Lệ Hoa cười nói: Ta không phải như người Trung Nguyên các ngươi, cuộc sống phải tiết kiệm ăn tiêu, không thể phô trương lãng phí. Có một phòng ở là được, không cần phải tốn tiền bạc làm gì.
Tiểu Ngưu cười nói: Ngươi càng ngày càng giống người Trung Nguyên chúng ta. Chỉ là hai người ngủ chung một phòng, ta cũng chưa chắc có thể làm cái gì quân tử nha.
Ngưu Lệ Hoa không cho là đúng nói: Ta cũng không định đem ngươi thành quân tử nha. Bất quá, ta cũng không phải là cô nương tùy tiện để nam nhân khi dễ. Cái này ngươi phải chú ý.
Tiểu Ngưu thật sự không có ý tứ xâm phạm nàng. Nàng cho tới bâu giờ vẫn là nữ tử không thể ăn hiếp được, cưỡng gian hắn lại càng không dám. Giống như Nguyệt Ảnh vậy, nghĩ đến đây nhất thởi xúc động. Nói tóm lại, còn có thể đem đến ình sao.
Tiểu Ngưu nói với nàng: Ngươi tới Hàng Châu làm gì?
Ngưu Lệ Hoa mời Tiểu Ngưu ngồ lên ghế, còn mình thì ngồi lên giường. Nàng có vẻ suy nghĩ, nói: Ta tới Trung Nguyên mục đích đã đạt được một nửa, còn nửa còn lại xem ra không có hy vọng gì rồi. Ta nghĩ phải về Tây Vực, nơi này không thích hợp cuộc sống của ta. Ta nhìn cái gì cũng thấy không như thói quen nơi đó của ta. Trước khi trở về, ta muốn đến xem cảnh đẹp đệ nhất thiên hạ - Tây Hồ. Sau này không chừng lúc nào sẽ còn trở lại đây. Nàng nói chuyện trong như châu ngọc, mặc dù ngữ điệu không quá tiêu chuẩn, nghe cũng rất hào sảng hào hiệp, lộ ra một tia nhu mỹ.
Tiểu Ngưu nói: Ta đối với Tây Hồ có thể nói rõ như lòng bàn tay. Nếu như ngươi muốn dạo chơi, chọn ta làm bạn đường là thích hợp nhất.
Ngưu Lệ Hoa trả lời: Đó là đương nhiên, ta khẳng định không thể thiếu ngươi được, nghe ngươi nói hươu nói vượn. Ngươi nói hươu nói vượn rất có ý tứ, ta thích nghe.
Tiểu Ngưu lại quan tâm hỏi: Ngươi từ đâu tới đây? Tới nay vẫn tốt đẹp chứ?
Ngưu Lệ Hoa trả lời: Ta từ nơi địch nhan tới. Mặc dù trải qua một hồi huyết chiến kinh tâm động phách, nhưng cuối cùng ta vẫn đã đánh hạ được địch nhân. Đừng xem hắn rất hung ác, rất dã man, nhưng trong mắt ta, hắn không phải là đối thủ. Nói đến lời này, trên mặt Ngưu Lệ Hoa có chút ngạo khí.
Tiểu Ngưu nghĩ đến người nàng nói nhất định là Hắc Hùng Quái, không khỏi lạnh toàn thân. Hắn nhịn không được hỏi: Địch nhân là ai? Hắn với ngươi có thù gì? Tại sao phải dùng vũ lực giải quyết chứ? Không thể bình tâm tĩnh khí mà ngồi xuống nói chuyện sao?
Ngưu Lệ Hoa trừng hai mắt, trả lời: Người này ngươi cũng biết. Hắn chính là bằng hữu của người Hắc Hùng Quái.
Tiểu Ngưu giật mình, hỏi: Ngưu tỷ tỷ, tại sao ngươi biết hắn là bằng hữu của ta chứ?
Ngưu Lệ Hoa cười cười, nàng chưa trả lời, mà nói tiếp: Ta cùng hắn có mối thù không đội trời chung, có hắn không có ta, có ta không có hắn. Không giết hắn là có tội với phụ thân dưới đất.
Tiểu Ngưu nói: Ta nghe nói, phụ thân ngươi là do hắn hạ độc chết.
Trong ánh mắt Ngưu Lệ Hoa lộ ra thần sắc bi thương cùng phẫn nộ, cắn răng nói: Phụ thân ta chết rất thảm, khi chết thất khiếu chảy máu, ta cũng không dám nhận hắn.
Tiểu Ngưu cũng rất đồng tình hỏi: Hai người bọn họ rốt cuộc có oán thù gì chứ?
Ngưu Lệ Hoa trả lời: Không phải nghi vấn, chuyện này cũng đều oán Hắc Hùng Quái.
Tiểu Ngưu cũng không ngoài ý muốn, cho rằng nàng đang vì phụ thân của mình. Tiểu Ngưu nói: Ta cũng nghe nói là do phụ thân ngươi bất nghĩa trước, sau đó hắn mới báo thù.
Ngưu Lệ Hoa bất mãn khoát tay chặn lại, nói: Ngoại nhân nào đâu biết được nhiều nội tình. Ta không ngại nói với ngươi một chút, cho ngươi hiểu rõ.
Tiểu Ngưu ừ một tiếng, nói: Ta nghe đây.
Ngưu Lệ Hoa dừng một chút, nói: Người Trung Nguyên các ngươi có câu nói rằng, Gia sửu bất khả ngoại dương (Chuyện nhà không thể truyền ra ngoài), nhưng người khác cũng đều hiểu lầm phụ thân ta, ta không thể không vì hắn biện bạch một chút. Mặc dù hắn không phải người tốt, làm nhiều chuyện xấu, ngay cả ta làm nữ nhi hắn cũng đều phản đối hắn, nhưng về chuyện của Hắc Hùng Quái, phụ thân ta đúng, Hắc Hùng Quái sai. Ta nhìn rất rõ ràng.
Tiểu Ngưu nghe xong khó chịu, nói: Nhưng ta nghe nói phụ thân ngươi trước bá chiếm lão bà của hắn, cho nên Hắc Hùng Quái mới giận, bất quá có đúng phụ thân ngươi xuống tay không?
Ngưu Lệ Hoa nói như đinh chặt sắt: Không đúng. Việc này là có, nhưng ngươi nghe không đầy đủ. Nếu như ngươi chỉ nghe một đoạn vậy, thì là phụ thân ta sai. Sự thật là phụ than ta rất tín nhiệm Hắc Hùng Quái, xem hắn như là cánh tay phải của mình, đối với hắn không bạc. Nhưng có một ngày phụ thân ta trải qua điều tra phát hiện, Hắc Hùng Quái từng làm một việc rất có lỗi với hắn, điều này làm cho phụ thân ta cơ hồ trở nên điên cuồng.
Tiểu Ngưu vội hỏi: Là chuyện gì?
Ngưu Lệ Hoa đau xót nói: Mẫu thân ta hơn nhiều năm trước bị người ta cưỡng gian đến chết, chết trên đường đi thăm người thân. Lúc ấy nghe nói là do người chánh đạo làm, Hắc Hùng Quái là người hộ tống. Hắc Hùng Quái kể rõ chi tiết người chánh đạo đối đãi mẫu thân ta ra sao, mà hắn gặp chuyện không may bị người ta đánh cho bất tỉnh. Phụ thân ta rất tín nhiệm hắn, không hề nghi ngờ. Nhưng sau nhiều năm, sau khi phụ thân ta trải qua điều tra, mới biết hung thủ cưỡng gian mẫu thân ta đến chết là Hắc Hùng Quái. Phụ thân ta cũng không dám tin, nhưng bằng chứng như sơn. Đồng bọn người chánh đạo của Hắc Hùng Quái ngẫu nhiên lọt vào tay phụ thân ta. Bọn họ vì mạng sống, mới đem mọi chuyện nói hết. Sau khi biết được kết quả này, phụ thân ta đã biến thành dã thú, lúc này mới làm chuyện xấu với Hắc Hùng Quái. Cái này gọi là lấy oán báo oán, nhưng phụ thân ta cũng không giết lão bà hắn. Đến khi Hắc Hùng Quái xuất môn trở về, sự tức giận của phụ thân ta đã tiêu đi không ít, vốn định bỏ qua cho hắn, tính toán như vậy, dù sao mẫu thân ta đã mất, tự mình đã trả thù hắn, hết thảy đã báo xong.
Tiểu Ngưu điềm tĩnh nói: Nếu nói như vậy, ngược lại người nhà ngươi đã tha. Tiểu Ngưu tâm nói, Hắc Hùng Quái đã làm chuyện như vậy sao? Ta vẫn cho rằng hắn là một người tốt. Thật sự là nghĩ không ra. Nhìn Ngưu Lệ Hoa nói chuyện, thật sự là không giống gạt ta.
Ngưu Lệ Hoa nói: Chưa biết Hắc Hùng Quái ghi hận trong lòng, theo sau tìm cơ hội độc chết phụ thân ta, lại sợ ta tìm hắn tính sổ nên đã vội vàng chạy trốn, lại còn đem theo cả Ma Đao đi. Ngươi nói xem, ta có thể buông tha hắn sao? Ta báo thù là sai sao? Ta muốn tìm lại ma đao có gì sai chứ?
Tiểu Ngưu thở dài một tiếng, nói: Thật sự không nghĩ ra chuyện này lại có nhiều ẩn tình như vậy. Hắc Hùng Quái nói với ta, là phụ thân ngươi có lỗi với hắn.
Ngưu Lệ Hoa buồn bã cười, nói: Nếu như hắn không gian sát phụ thân ta, phụ thân ta tại sao lại làm hại hắn chứ? Hết thảy cũng đều do một tay hắn tạo thành.
Tiểu Ngưu ai lên một tiếng, nói: Thật nghĩ không ra hắn cũng không có nói thật với ta.
Ngưu Lệ Hoa nhìn kỹ Tiểu Ngưu, nói: Ta biết hắn tại Trung Nguyên chỉ có một người bằng hữu là ngươi. Hắn đối với cuối cùng cũng chẳng làm hại ngươi.
Tiểu Ngưu khoát tay áo, nói: Ta đâu là bằng hữu gì của hắn chứ? Ta lúc đầu cũng là bị hắn buộc phải làm. Hắn trước khi chết còn phó thai cho ta hai sự kiện nữa.
Ngưu Lệ Hoa hỏi: Là chuyện gì, ta có thể nghe một chút không?
Tiểu Ngưu nhìn Ngưu Lệ Hoa, nói: Ta thật không biết có nên nói với ngươi hay không?
Ngưu Lệ Hoa cười nhạt nhạt, nói: Ngươi cứ nói đi, dù sao hắn đã chết, đại cừu đã báo. Ta cũng không còn hận hắn nữa.
Tiểu Ngưu suy nghĩ một lúc mới nói: Hắn bảo ta đem tro cốt của hắn giao cho người phụ nữ của hắn.
Ngưu Lệ Hoa nói: Chuyện kia nhất định là bảo ngươi chiếu cố nữ nhân của hắn.
Tiểu Ngưu hỏi: Sao ngươi lại biết?
Ngưu Lệ Hoa trả lời: Ta đương nhiên biết, bởi vì hắn rất yêu người phụ nữ của hắn, xem như sinh mệnh của mình. Nếu không phải người đàn bà kia cầu xin, lần hắn chạy trốn mang theo nữ nhân của hắn. Ta vốn muốn giết ả đàn bà này, nhưng vì để dụ Hắc Hùng Quái nên vẫn chưa có sát.
Tiểu Ngưu nháy hai tròng mắt, hỏi: Bây giờ Hắc Hùng Quái đã chết, ngươi vẫn còn muốn giueets nữ nhân của hắn sao?
Ngưu Lệ Hoa cười cười, nói: Vậy phải xem ý tứ của ngươi đã.
Tiểu Ngưu hai tay nắm lại, hỏi: Ta có ý tứ gì chứ? Ta cũng chưa tính toán gì.
Ngưu Lệ Hoa nói: Như thế nào lại không tính toán chứ? Chúng ta là bạn tốt, ngươi bảo ta không giết nàng, ta đương nhiên sẽ không giết nàng.
Tiểu Ngưu vừa nghe rất cao hứng, nói: Oan oan tương báo đến khi nào. Hắc Hùng Quái đã chết, ngươi cũng không cần phải giết nữ nhân của hắn nữa. Làm người không cần đuổi cùng giết tận vậy.
Ngưu Lệ Hoa sảng khoái trả lời: Hảo, ta bỏ qua cho nàng. Sau này do ngươi chiếu cố nàng.
Tiểu Ngưu nói: Ta thay mặt Hắc Hùng Quái cảm ơn ngươi. Hắn dưới cửu tuyền cũng sẽ rất cảm kích ngươi.
Ngưu Lệ Hoa nói: Nếu như ngươi tin ta, vậy chuyện này ta cũng có thể thay ngươi làm.
Tiểu Ngưu suy nghĩ một chút, nói: Vậy chuyện kia sẽ làm phiền ngươi rồi. Rãnh rồi ta sẽ tự mình đi làm. Hắn tâm nói, vạn nhất Ngưu Lệ Hoa tức giận, đem tro cốt của Hắc Hùng Quái vất bỏ, ta chẳng phải có lỗi với bằng hữu sao. Tiểu Ngưu ta cũng không thể thẹn với bằng hữu. Mặc dù người này không tốt lắm, nhưng nếu đã đáp ứng với người ta, nhất định phải làm chuyện tốt. Nếu không thì đem nằm mơ cũng gặp phải ác mộng.
Ngưu Lệ Hoa gật đầu nói: Ngươi muốn thế nào tùy ngươi nha, ta cũng không miễn cưỡng ngươi.
Tiểu Ngưu cười, nói: Lần này đại cữu đã báo, ngươi nhất định đã hài lòng, tâm sự không còn phiền muộn gì nữa.
Ngưu Lệ Hoa lắc đầu nói: Đâu phải, vẫn còn một việc làm cho ta đau đầu, đó chính là ma đao, Hắc Hùng Quái mặc dù đã chết, nhưng hắn không hề đem nơi hạ lạc của ma đao nói ra. Tên gia hỏa này, nếu như nói ra nơi hạ lạc của ma đao, có lẽ ta sẽ không giết hắn.
Tiểu Ngưu hỏi: Ngươi sẽ giữ chữ tín không giết hắn sao?
Ngưu Lệ Hoa suy nghĩ một chút, nói: Cái này rất khó nói, đổi lại là ngươi, ngươi sẽ bỏ qua cho hắn sao?
Tiểu Ngưu tự thân suy nghĩ một chút, đối với cừu nhân đã sát hại phụ mẫu, ta có thể tha sao? Nói tóm lại chuyện này, đúng là Ngưu gia chịu thiệt rồi. Bởi vậy Tiểu Ngưu nói: Ta cũng không biết, có lẽ ta với ngươi cũng giống nhau.
Ngưu Lệ Hoa nói: Chính thế, thay đổi là ai cũng khó mà nói chuyện này. Bây giờ người đã chết, chết đi rồi, cũng đã tính xong. Chỉ có ma đao không tìm trở về, thủy chung là khối tâm bệnh của ta.
Tiểu Ngưu nghe về ma đao, trong lòng rất cao hứng, nói: Đúng nha, đúng nha, sau khi tìm được ma đao, Ngưu tỷ tỷ tay cầm ma đao, có thể thiện hạ vô địch rồi.
Ngưu Lệ Hoa lắc đầu nói: Đó là ngoại giới nói như vậy, kỳ thật dù ta lấy được ma đao cũng không có nhiều tác dụng. Ta chỉ không muốn đao rơi vào tay kẻ xấu, biến thành tai họa.
Tiểu Ngưu nói: Ta chưa rõ điều này.
Ngưu Lệ Hoa mỉm cười nói: Ngươi nguyện ý nghe, ta sẽ nói vài câu ngươi hãy nghe cho kỹ nha.
Tiểu Ngưu mừng rỡ, cố mở lỗ tai ra để nghe cho rõ.
Ngưu Lệ Hoa thấy hắn rất có hứng thú, nên trong lòng hưng phấn. Nàng nói: Ma đao vốn alf tổ truyền nhất bảo của nhà ta, bất quá chỉ phát huy tác dụng cao nhất trong đời tổ tiên thứ nhất. Khi đó nhà ta đúng là một cảnh tượng rất uy phong, quả nhiên là đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, giết đến mức chánh đạo đều đầu hàng. Nhưng đến đời sau, ma đao này cũng chỉ như một loại trang sức, căn bản không phát huy ra uy lực. Nhà ta mặc dù nắm trong tay ma đao, nhưng thực ra bản lãnh cùng ba vị Ma vương cũng không sai biệt lắm. Ngươi biết tại sao không?
Tiểu Ngưu lắc đầu nói: Ta cũng đang muốn biết đây.
Ngưu Lệ Hoa vẻ mặt thần bí, nói: Biết bí mật này, chỉ có người nhà của chúng ta. Đây là văn tử không ghi lại, chỉ truyền miệng xuống. Nói đến đây, Ngưu Lệ Hoa ngừng một chút, càng làm cho Tiểu Ngưu nôn nóng hơn, vội hỏi: Tại sao chứ? Không có lý do gì trong tay tổ tiên các ngươi lợi hại, mà truyền đến trong tay các ngươi lại không lợi hại. Các ngươi không được trời cho khả năng đó sao.
Ngưu Lệ Hoa dặn dò: Ta có thể nói cho ngươi nghe, nhưng ngươi ngàn vạn lần không được nói cho người khác. Nếu như ngươi nói ra ngoài, ta nhất định không nể tình bằng hữu mà kiên quyết phải giết chết ngươi.
Tiểu Ngưu thấy nàng nói trịnh trọng, biết không nên đùa giỡn, nên nói: Ta cam đoan với ngươi, nếu như ta đem chuyện ngươi nói kể cho người khác biết, ta sẽ chết không được tử tế. Tiểu Ngưu ta nói được thì làm được.
Ngưu Lệ Hoa cười cười, nói: Xem ngươi thành tâm muốn biết như vậy, ta sẽ nói cho ngươi nha. Là như thế này, cái thanh đao này không phải ai nắm trong tay đều có được uy lực, phải là một người có nhân duyên với ma đao mới được.
Lời này Tiểu Ngưu đã từng nghe qua, hắn nói: Cái gì là người có duyên chứ?
*Ngưu Lệ Hoa thấp giọng nói: Phải phù hợp ba điều kiện, điều thứ nhất phải là nam nhân, điều thứ hai phải có được đao pháp ma đao, điều thứ ba là... Nói đến chỗ này, Ngưu Lệ Hoa dừng lại.
Tiểu Ngưu rốt cuộc nghe được một nội dung mới mẻ, thấy còn điều cuối cùng vẫn không được nói ra, nên thúc giục: Ngưu tỷ tỷ, sao lại không nói nữa? Ngươi nói mau đi, ngươi muốn ta chết sao.
Ngưu Lệ Hoa chậm rãi nói: Điều thứ ba cũn là điều khó nhất, chính là cần người kia phải có cùng ngày sinh giống với ma đao mới được. Chỉ có người phù hợp cả ba điều kiện mới là người hữu duyên, ma đao trong tay hắn mới có thể uy lực cao nhất, cái này ngươi hiểu chứ?
Tiểu Ngưu a lên một tiếng, thật sự là đã hiểu rõ, lần này cuối cùng hiểu rõ bí mật lớn nhất của ma đao, mà cuối cùng vẫn có một vấn đề bí ẩn chưa được vạch trần.
Tiểu Ngưu nôn nóng không thể chờ được, liền đứng lên, tới bên cạnh Ngưu Lệ Hoa, hỏi: Ngưu tỷ tỷ, sinh nhật của ma đao là ngày nào?
Ngưu Lệ Hoa mỉm cười. Nói: Tiểu Ngưu, ngươi tự tin mình chính là người có duyên sao? Đã mấy trăm năm nay, cũng chưa có một người hữu duyên.
Tiểu Ngưu nói: Chỉ nội trong nhà các ngươi dĩ nhiên là rất khó tìm ra người hữu duyên, nếu như dõi mắt khắp thiên hạ chỉ sợ người phù hợp không ít đâu.
Ngưu Lệ Hoa ha ha cười, nói: Tiểu Ngưu, ngươi đừng hiểu lầm, ma đao chỉ có một, sao có thể đem nó truyền cho người khác. Đó chính là bí mật, cũng chỉ có một ngoại nhân là ngươi biết thôi.
Tiểu Ngưu thấy người ta thủy chung vẫn không muốn nói bí mật, đành nói: Xem ra ngươi không muốn nói cho ta biết.
Ngưu Lệ Hoa lắc đầu nói: Tiểu Ngưu à, ta là vì nghĩ cho ngươi mà. Nếu như ngươi biết được bí mật này, chỉ sợ đó cũng không phải chuyện tốt với ngươi.
Tiểu Ngưu sờ đầu một cái, cười nói: Cũng đúng. Ta biết làm gì chứ? Có biết rồi cũng vô dụng, ma đao không nằm trong tay ta, ta cũng chưa chắc đã là người hữu duyên.
Ngưu Lệ Hoa gật đầu, nói: Ngươi có thể nghĩ như vậy, cũng thật là quá tốt. Bây giờ chúng ta đừng nói đến mấy chuyện mất hứng đó nữa. Chúng ta nói chuyện cao hứng đi nha.
Tiểu Ngưu cười hì hì nói: Cũng tốt, ngươi nói đi có điểm gì tốt chứ?
Ngưu Lệ Hoa nói: Cùng nữ hài tử một chỗ, chẳng lẽ còn phải để nữ hài tử nói cho ngươi là chuyện gì nên làm sao?
Tiểu Ngưu nói vấn đề kia, hắn nói: Vậy ngươi vẫn chưa nói đã có người trong lòng hay không.
Ngưu Lệ Hoa cười sang sảng, nói: Ngươi sao vẫn cứ hỏi mãi những chuyện ta không thích trả lời thế, trước tiên nói cho ta biết, ngươi có người trong lòng chưa đã.
Tiểu Ngưu cười hắc hắc, tiến tới ngồi cạnh Ngưu Lệ Hoa, nói: Đương nhiên là có rồi. Nghe trên người nàng cùng người khác bất đồng, hơi thở không giống, Tiểu Ngưu rất nhanh xúc động.
Ngưu Lệ Hoa quay đầu hỏi: Đúng là mỹ nữ sao? Ta có biết không?
Tiểu Ngưu nhìn kỹ nàng, nói: Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt.
Ngưu Lệ Hoa kinh ngạc nói: Là ta? Không thể nào, Tiểu Ngưu huynh đệ, chúng ta chỉ gặp có vài lần thôi mà.
Tiểu Ngưu ôm nàng vào người, nói: Chẳng lẽ ta thích ngươi cũng không được sao? Trong lòng hắn không để ý, không biết nàng có thích mình không, bởi vậy hắn muốn thử một chút.
Ngưu Lệ Hoa vui vẻ cười rộ lên, nàng cười so với con gái Trung Nguyên hào phóng hơn nhiều lắm. Nàng không đẩy Tiểu Ngưu ra, mà nói: Nếu ngươi thích ta, vậy người còn chờ gì nữa chứ?
Lời này quả thực làm cho Tiểu Ngưu nghe mà ngây người. Hắn tâm nói, diễm phúc sẽ không đến nhanh như vậy chứ? Hắn nhìn thấy mặt Ngưu Lệ Hoa đã ửng đỏ, nói vậy đã động tình rồi.
Tiểu Ngưu lớn mật dùng tay đặt lên bộ ngực nàng, hỏi: Có thể không?
Ngưu Lệ Hoa trả lời: Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ta báo đáp ngươi cũng là lẽ tất nhiên. Lời này Tiểu Ngưu nghe được tâm lạnh, tâm nói, thì ra nàng vì cái này mới hiến thân, không có ý tứ nha.
Không có ý nghĩa thì không có ý tứ, Tiểu Ngưu vẫn còn khát vọng chiếm hứu nàng. Nếu nàng không phản đối, ta còn cần gì khách khí với nàng chứ? Bởi vậy, Tiểu Ngưu một tay chuẩn xác đặt trên bộ ngực cao vút của nàng.
Ngưu Lệ Hoa a lên một tiếng, lắp băp cười nói: Thì ra ngươi là người thô lỗ như vậy sao, một điểm cũng không giống quân tử.
Tiểu Ngưu một bên cử đồng nhè nhẹ, vừa nói: Ta vốn không phải là quân tử mà, một hồi nữa nàng sẽ thể nghiệm nhiều hơn nữa. Nãi tử này thật hảo đại nha, có thể cùng sư nương phân tranh cao thấp rồi. Chuẩn xác mà nói, so với sư nương còn to hơn nữa. Hơn nữa cô nương này còn không giống nha, không biết giả bộ hay không nữa. Nếu như đúng là giả bộ, như vậy rất có hứng thú hưởng thụ nha.
Tiểu Ngưu dứt khoát đặt tay trên người Ngưu Lệ Hoa, hai tay xoa mạnh, xoa mạnh lên bộ ngực của nàng. Thật lớn nha, lớn đến mức như ngọn núi nhỏ, dãn như quả bóng da. Hắn dám nói, từ khi hắn sinh ra đến này sờ qua rất nhiều bộ ngực, đây là bộ ngực kích thích hắn nhất.
Ngưu Lệ Hoa a a hừ lên, nàng nói: Tiểu tử ngươi, đúng là sắc lang, ngươi nói đi, ngươi đã kiền qua bao nhiêu nữ nhân.
Tiểu Ngưu một bên chơi đùa cặp nãi tử của nàng, một bên trả lời: Ngươi là người đầu tiên.
Ngưu Lệ Hoa ha ha cười, nói: Thật sự là nói hươu nói vượn, bằng bàn tay ngươi, ta biết ngươi là lão giang hồ.
Tiểu Ngưu vội nói: Phải nói, ngươi là người phụ nữ thứ nhất hôm nay của ta.
Ngưu Lệ Hoa nheo đôi mắt đẹp, hừ lên: Người Trung Nguyên các ngươi ngay cả nói chuyện cũng lộ ra sự giảo hoạt gian xảo, một điểm cũng không giống ngoại nhân chúng ta thành thật, như vậy mới dễ kết bạn. Giao lưu với người Trung Nguyên các ngươi, thật phải dài hơn mấy cái tâm nhãn mới được nha. Nếu không, nhất định sẽ bị thua thiệt rất nhiều đó.
Tiểu Ngưu nói: Cứ giao lưu với ta. Ngươi không cần lo. Tiểu Ngưu ta đối với ngươi là thành tâm thành ý. Ta quyết không hại ngươi.
Ngưu Lệ Hoa hừ nói: Hy vọng là như vậy. Con người của ta ghét nhất bị người ta gạt.
Tiểu Ngưu sờ tới sờ lui, một tay mò xuống phía dưới tìm kiếm. Ôm lấy eo nàng, hắn nói: Ngươi thực sự dê quá, so với nam nhân biên ngoại của ta còn dê hơn nữa.
Tiểu Ngưu tại phía dưới của nàng khẽ xoa nhẹ, hắn hỏi: Ngươi nói cho ta biết, ngươi vẫn còn là xử nữ phải không? Cách lớp vải vóc, Tiểu Ngưu cũng có thể cảm thấy nơi đó đúng là cao cao, chắc chắn phong cảnh rất đẹp.
Ngưu Lệ Hoa híp đôi mắt đẹp hỏi: Cái gì là xử nữ chứ?
Tiểu Ngưu kiên nhẫn giải thích: Đó chính là người nữ nhân chưa từng cùng nam nhân kiền qua.
Ngưu Lệ Hoa thở gấp vội nói: Thì ra là cái này. Ngươi muốn biết sao, sao ngươi không tự mình tới mà kiểm tra. Nghe được lời này Tiểu Ngưu lại càng như dục hỏa thiêu đốt, không thể nhịn được nữa.
Hắn vội vàng nói: Tốt lắm, tốt lắm, ta sẽ tự mình thử ngươi nha. Vừa nói, Tiểu Ngưu bắt đầu cởi bỏ áo quần của đối phương. Hắn tâm nói, nếu ngươi đã cho ta cơ hội, ta sẽ chinh phục ngươi, ta muốn cho ngươi biết, nam nhân Trung Nguyên chúng ta ưu tú cỡ nào.
Đang trong thời khắc mấu chốt, Ngưu Lệ Hoa lại đẩy tay Tiểu Ngưu ra, nói: Chờ một chút, ngươi phải trả lời ta một vấn đề đã. Ta mới cho ngươi loạn tiếp.
Tiểu Ngưu trên mặt đầy xúc động, hỏi: Vấn đề gì, ngươi nói nhanh lên đi.
Ngưu Lệ Hoa đẩy thân thể nam nhân đang ôm lấy mình, vuốt mái tóc rối bời, nhìn thằng Tiểu Ngưu, đem vấn đề nói ra. Tiểu Ngưu nghe xong rất không vui, tâm nói, thì ra ngươi đối với ta có mục đích như vậy. Ai, ta còn tưởng rằng người thích ta lắm chứ.
Hắn có chút hơi khó nói. Hắn không biết rốt cuộc có nên thành thật trả lời nàng hay không. Cái đáp án này hiển nhiên rất quan trọng đối với Ngưu Lệ Hoa. Vì vậy, Tiểu Ngưu vô cùng do dự.
/145
|