Ma Đao Lệ Ảnh

Chương 34 - Độc Dược

/145


Tiểu Ngưu mặc bộ quần áo mới vào, đi theo Đại sư huynh Chu Khánh Hải đến gặp sư nương. Sư nương đang ở trong hậu viện, lúc này nàng đã tới khu tiền sảnh. Sư nương ngồi trên cái ghế hôm qua nàng đã ngồi, bình thản thưởng thức trà. Nàng mặc bộ quần áo màu trắng, mái tóc vấn cao, mắt lấp lánh tinh quang, trông giống như một bông hoa đào đẹp rực rỡ, làm say lòng người. Phía sau nàng có bốn nha hoàn đứng hầu. Phong thái của Sư nương lúc này cao quí hệt như một vị nữ vương.

Sư nương thấy hai người đến, mỉm cười với Tiểu Ngưu. Sau đó nàng đuổi hết nha hoàn ra ngoài rồi ra hiệu cho hai người ngồi xuống nói chuyện.

Sư nương lên tiếng hỏi Chu Khánh Hải trước: Còn nhớ ngày hôm qua đã nói gì không?

Chu Khánh Hải hỏi lại: Sư nương người nói đến điều gì thế?

Sư nương nhắc nhở nói: Là ta nói để Tiểu Ngưu học nghệ với ngươi. Lúc ta không bận, ta sẽ đến dạy hắn, khi ta có việc bận thì ngươi chịu trách nhiệm dạy cho hắn. Chờ sư phụ ngươi xuất quan, lão cũng sẽ đích thân chỉ điểm cho Tiểu Ngưu một chút công phu.

Chu Khánh Hải trả lời: Điều này thì không vấn đề gì. Chỉ cần sư nương tín nhiệm đệ tử, chỉ cần sư nương không chê bản lĩnh của đệ tử thấp kém, đệ tử nhất định đem hết toàn lực mà làm.

Sư nương gật gật đầu, nói: Rất tốt, rất tốt, Khánh Hải, việc ngươi làm chưa bao giờ làm ta thất vọng cả, ta tin rằng lần này cũng thế. Sau đó Sư nương hỏi Tiểu Ngưu: Đột nhiên phải ở lại đây, ngươi có quen không?

Tiểu Ngưu trả lời: Rất là tốt, giống như ở nhà vậy. Chỉ có điều không khí hơi ẩm ướt một chút, nhưng đệ tử chịu đựng được.

Sư nương ân lên một tiếng, nói: Sau này quen là không sao nữa, sau này có việc gì, ngươi cứ tìm đại sư huynh để giải quyết. Nếu bọn hắn không giải quyết được, thì hãy trực tiếp đến tìm ta. Chỉ là sắp tới ta có quá nhiều việc cần phải làm. May là có sự trợ giúp của Khánh Hải, không thì mọi việc trong phái này đã làm ta vắt chân lên cổ rồi.

Tiểu Ngưu nói: Tuy là nhiều việc, nhưng vào tay Sư nương, thì cũng dễ như trở bàn tay thôi. Sư nương bản lĩnh cao cường, đúng là người làm đại sự.

Sư nương cười cười, nói: Tiểu hài tử, mồm nói ngọt như mía lùi ấy, Sư nương ta tuổi ngày càng cao rồi, tinh lực có hạn, sau này chỉ muốn làm những việc nhỏ nhoi thôi, còn đại sự phải nhường lại cho nam nhân các ngươi rồi.

Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói: Chỉ là đệ tử còn ngu dốt, không giúp được việc gì cho Sư nương.

Sư nương nói: Chỉ cần các ngươi không mạng hoạ cho ta, không làm ta đau lòng thì đã cảm tạ trời đất rồi. Làm được thế chính là giúp ta một việc trọng đại rồi đó.

Tiểu Ngưu nói: Sau khi đệ tử nhập phái, nhất định sẽ biểu hiện thật xuất sắc, nghe lời Sư nương, sống chết cùng Lao Sơn phái.

Sư nương gật gật đầu, con mắt đột nhiên chuyển hướng sang Chu Khánh Hải, hỏi: Khánh Hải, việc hôm qua ta giao cho ngươi làm đến đâu rồi? Đã có kết quả chưa?

Chu Khánh Hải đã chuẩn bị từ trước, lập tức đứng lên trả lời: Sư nương, đệ tử đã cẩn thận kiểm tra, vẫn chưa tìm ra kết quả gì.

Sư nương nga lên một tiếng, nói: Ngươi làm việc trước nay đều tinh minh, một việc nhỏ như vậy mà không tra rõ được hay sao?

Chu Khánh Hải trả lời: Sư nương, ngày hôm qua đệ tử đã bắt nhốt mấy tên chấn thủ trong cửa, nghiêm tra thẩm vấn, tưởng rằng nhất định sẽ sớm tra ra ngọn nguồn, ai ngờ rằng sắng sớm nay thủ hạ báo cho đệ tử biết, bốn người đó đều bị giết chết rồi.

Sư nương oa lên một tiếng, hỏi: Thật vậy sao, tại sao lại chết? Có phải tại ngươi ra tay quá nặng làm bọn chúng không chịu nổi mà chết mất không?

Chu Khánh Hải cười cười, nói: Sư nương, người hiểu đệ tử nhất mà. Khi đệ tử thẩm vấn rất ít dùng hình. Đệ tử lúc nào cũng hết sức ôn hoà mà giải quyết công việc. Đối với bốn người này, đệ tử càng cẩn thận hơn, vì đệ tử biết, mấy người này rất quan trọng, để tử làm sao có thể tuỳ tiện hạ thủ chứ.

Sư nương hỏi: Vậy bọn họ chết như thế nào?

Chu Khánh Hải nói: Là trúng độc mà chết.

Sư nương trầm ngâm một lúc rồi nói: Bọn họ bị nhốt trong nhà lao, độc dược ở đâu ra chứ?

Chu Khánh Hải trả lời: Bọn họ bị trúng độc từ hai ngày trước rồ. Đó là độc dược mãn tính, đến sáng nay mới bắt đầu phát tác.

Sư nương lại hỏi: Là loại độc dược gì, độc dược đó có xuất xứ từ đâu, ngươi đã tra xét chưa?

Chu Khánh Hải nói: Đệ tử vẫn đang khẩn trương điều tra.

Sư nương ân lên một tiếng, nói: Có chuyện lớn như thế phát sinh trên Lao sơn chúng ta, đây là chuyện ít xảy ra trong nhiều năm gần đây. Ngươi nhất định phải điều tra rõ ràng cho ta, bốn người kia rố cuộc là vì sao mà chết. Nếu ta phát hiện ra ai là thủ phạm, nhất định sẽ nghiêm trị.

Chu Khánh Hải cười cười. Nhìn Tiểu Ngươi một cái rồi nói: Sư nương, đệ tử có một chỗ không dám tra xét.

Sư nương kỳ quái hỏi: Là chỗ nào? Ngươi còn sợ điều gì?

Chu Khánh Hải lại nhìn Tiểu Ngưu, nói: Sư nương, đệ tử có điều rất khó nghĩ trong lòng, điều khó xử này không tiện nói với người khác.

Sư nương nghĩ một lúc, nói: Khánh Hải, có chuyện gì ta đều cho ngươi quyền quyết định, ngươi cứ yên tâm mà hành sự. Vô luận là liên quan đến người nào, ta đều sẽ tìm hắn tính sổ. Cho dù là thân nhân, cũng quyết không khách khí. Nếu chuyện lần này không thể xử lý đến nơi đến chốn, ta còn lãnh đạo sao được Lao Sơn phái này nữa đây? Được rồi, người đi làm việc đi, ta sẽ đích thân đến kiểm tra thi thể của mấy người kia.

Chu Khánh Hải đáp ứng một tiếng: Vâng . Hắn hành lễ với sư nương xong liền xoay người rời đi. Lúc này trong phòng chỉ còn lại có Tiểu Ngưu và sư nương, trên mặt Tiểu Ngưu lộ ra nụ cười rất tươi.

Sư nương đứng lên, trừng mắt lườm Tiểu Ngưu, nói: Tiểu tử, đừng có mặt dày như vậy, bây giờ ngươi là đệ tử của Lao Sơn phái rồi, không thể tuỳ tiện như trước nữa đâu, từ giờ ngươi phải lễ phép với ta một chút, ta là sư nương của ngươi đó.

Tiểu Ngưu thấy trong phòng không có ai, hắn liền đứng lên, tiến đến cầm lấy tay ngọc của sư nương, cười nói: Đệ tử đương nhiên là biết người không chỉ là sư nương, mà còn là người sư nương có thể ngủ chung giường với ta nữa.

Sư nương đẩy tay hắn ra, tỏ ra tức giận nói: Sau này phải chú ý lời nói, để lộ ra ngoài ta không bảo vệ cho ngươi nổi đâu.

Tiểu Ngưu chăm chú nói: Điều đó đệ tử biết mà. À đúng rồi, hôm nay sư nương dạy đệ tử cái gì đây?

Sư nương nhìn thấy tinh thần của Tiểu Ngưu đang phấn chấn, nói: Hôm nay ta sẽ dạy ngươi công phu căn bản nhất. Trước tiên ta sẽ dạy ngươi một số khẩu quyết. Sau khi luyện tốt khẩu quyết rồi, ta sẽ dạy ngươi cách vận dụng khẩu quyết đó.

Tiểu Ngưu kinh hãi nói: Như vậy đệ tử sẽ có thể phun ra lửa, có thể bay phải không?

Sư nương cười, nói: Nóng vội thì không ăn được đậu phụ nóng đâu. Đó là chuyện rất lâu sau này. Nhiệm vụ quan trọng nhất của ngươi bây giờ là học thuộc khẩu quyết, đồng thời luyện tập thể năng, phải luyện được thân thể mạnh mẽ, uyển chuyển như hổ, đến lúc đó mới có thể luyện tập bản lĩnh.

Sư nương nói: Ta đã chuẩn bị xong hết rồi, chiều chiều đi gánh nước, vận chuyển tạp vật, đi đốn củi, những hoạt động này giúp ngươi luyện tập thân thể rất tốt.

Tiểu Ngưu cười ha ha, nói: Vậy là đệ tử trở thành người làm công trên núi này sao?

Sư nương giải thích: Mỗi một đệ tử đều phải bắt đầu từ công việc đó.

Tiểu Ngưu hỏi: Việc đó cần làm trong bao lâu thì mới qua được?

Sư nương trả lời: Điều đó thì không nhất định. Nhiều thì ba năm, ít thì một năm. Còn phải xem năng lực thể chất của ngươi nữa.

Tiểu Ngưu nhấp nháy con mắt nói: Ay ya, phải lâu như vậy sao? Đệ tử tưởng rằng được nhập phái là được học bản lĩnh ngay, chỉ cần một năm là thành công chứ.

Sư nương nở nụ cười, nói: Học nghệ không giống với làm đậu phụ đâu, không thể học nhanh như vậy được.

Tiểu Ngưu kéo tay của sư nương, nói: Nếu mà dễ học như phòng thuật thì hay biết mấy. Bản lĩnh của đệ tử về mặt này có thể nói là nhất lưu rồi.

Sư nương nghe xong mặt đỏ hồng lên, đẩy Tiểu Ngưu ra nói: Đi đi đi, từ giờ ngươi qui củ một chút cho ta.

Tiểu Ngưu hạ thấp giọng nói: Sư nương, chúng ta đến lúc phải chiến đấu một trận rồi đó, toàn thân đệ tử bốc hoả rồi nè, người ban cho đệ tử một chút diễm phúc được không vậy?

Sư nương ôn nhu nói: Đợi có cơ hội tốt đã, bây giờ thì không thể làm được. Ta sợ có người vô tình trông thấy.

Tiểu Ngưu ôm lấy eo nàng, nói: Không được, không được, đệ tử không đợi nổi nữa rồi. Đệ tử muốn ngay bây giờ. Nếu không, để tử không sống nổi nữa đâu.

Sư nương vỗ vỗ lên bàn tay tham lam của hắn, nói: Được rồi, được rồi, không được làm loạn nữa. Để ta nghĩ cách. Nhưng ở trên núi mà làm chuyện này rất không tiện.

Tiểu Ngưu ân lên một tiếng, nói: Sư nương, đệ tử sẽ đợi, nhưng người đừng bắt để tử chờ quá lâu đó, để tử sẽ không chịu được đâu.

Sư nương đáp ứng một tiếng, nói: Được rồi, được rồi, bây giờ ngươi về phòng của ngươi đi.

Tiểu Ngưu tỏ ra không hiểu, hắn hỏi: Đệ tử không có việc gì để làm thì trở về phòng làm gì?

Sư nương trả lời: Trở về mà học khẩu quyết đi nhé. Khẩu quyết mà không học cho tốt, ngươi làm sao học thành bản lĩnh chứ.

Tiểu Ngưu hỏi: Sư nương, người có thể nói thật cho đệ tử biết, đến lúc nào đệ tử mới có thể học phép thuật không?

Sư nương trả lời: Nhanh nhất cũng phải là sau một năm nữa. Nếu ngươi không có thiên phú, thời gian có thể dài hơn rất nhiều.

Tiểu Ngưu nhìn sư nương, hỏi: Các đệ tử khác cung phải trải qua quá trình này sao?

Sư nương gật đầu nói: Đó là đương nhiên, ngay cả ta cũng không phải ngoại lệ.

Tiểu Ngưu gật gật đầu, nói: Xem ra ta buộc phải đợi một năm rồi.

Sư nương nhắc nhở: Tiểu Ngưu, dục tốc bất đạt. Cho dù bây giờ ta lập tức dạy ngươi bản lĩnh, ngươi cũng không thể có thành tích tốt được đâu.

Sư nương liếc mắt nhìn Tiểu Ngưu, nói tiếp: Điều này giống như xây một căn nhà vậy, nếu nền đất không cứng rắn, thì căn nhà sẽ không bền lâu. Sử dụng không được mấy năm thì sẽ đổ xuống. Học nghệ cũng thế, cơ sở mà không vững, sau này sẽ gặp không ít khó khăn đâu. Ta không muốn ngươi trở thành một tác phẩm làm dở.

Tiểu Ngưu là người thông minh, đạo lý đơn giản đó hắn hiểu rất nhanh. Hắn nhận thấy trách nhiệm của hắn không nhỏ. Hắn biết rằng nếu muốn đứng trên người khác, tất nhiên phải chịu không ít khổ cực, bởi thế trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, nếu chưa luyện tốt căn cơ, ta quyết không học bản lĩnh.

Hắn nói với sư nương: Sư nương, đệ tử sẽ nghe lời dạy của người. Đệ tử tin tưởng rằng, những gì người an bài đều là hợp lý nhất, đối với đệ tử điều đó rất có lợi.

Sư nương cười, nói: Ta biết ngươi là một đứa trẻ thông minh lanh lợi. Chỉ cần ngươi nghe lời ta, ta đảm bảo sau này ngươi sẽ trở thành một đệ tử mạnh nhất trông số các đệ tử của Lao Sơn phái. Nếu ngươi thích, thì ngay cả vị trí chưởng môn ta cũng có thể cho ngươi làm.

Tiểu Ngưu toét miệng cười, nói: Sư nương, vị trí chưởng môn này, đệ tử không có hứng thú. Hứng thú lớn nhất của đệ tử nằm trên người của Sư nương rồi. Chỉ cần có người bên cạnh, mọi thứ khác trên đời đối với đệ tử đều thành vô nghĩa hết.

Đôi mắt tuyệt đẹp của sư nương lấp lánh, nói: Ngươi nói nghe hay hơn cả hát, ta chỉ sợ ngươi nhìn thấy mỹ nữ khác liền quên ngay vị sư nương này của ngươi thôi.

Tiểu Ngưu nghiêm mặt nói: Đệ tử đối với sư nương là thật tình.

Sư nương nhìn hắn một cách thâm tình, nói: Ta tin tưởng ngươi là được rồi. nói xong, nàng móc ra mấy quyển sách nhỏ, dặn dò học thuộc tất cả khẩu quyết trong sách. Sau vài ngày nữa nàng sẽ kiểm tra.

Tiểu Ngưu lưu luyến không nỡ chia tay với sư nương. Trở về phòng, hắn muốn đi tìm Nguyệt Ảnh và Nguyệt Lâm, kết quả là cả hai người đều không có trong phòng. Sau khi hỏi dò mấy nha hoàn, hắn mới biết cả hai đều đến sân tập dạy đồ đệ rồi.

Hắn muốn đến đó xem náo nhiệt, nhưng cuối cùng lại thay đổi chủ ý. Hắn nghĩ thầm, trước mắt hắn không có chút bản lĩnh nào, chưa nên đi trêu người vội. Vì vậy, hắn trở lại phòng học khẩu quyết. Việc sư nương đã giao, hắn không dám lơ là, hắn bắt đầu chăm chú niệm khẩu quyết.

Bốn quyển sách nhỏ này rất ít trang, chữ cũng không nhiều lắm, nhưng câu cú rất ảo diệu khó hiểu, đọc đã khó rồi nói chi đến học thuộc. Tiểu Ngưu đọc hai lần, hắn bắt đầu thấy chán. Chỉ vì hắn nghĩ đó là việc sư nương giao, còn vì nhớ đến mục đích hắn lên núi nên hắn đành phải cố sống cố chết tiếp tục. Không cần biết trong đó viết gì, hắn cứ kiên trì đọc. Thực ra mà nói, chuyện này đối với hắn quả là rất khó. Hắn từ bé đến lớn rất hiếm khi hắn tự làm khó cho bản thân mình như vậy.

Đến giữa trưa thì có người đưa cơm tới. Tiểu Ngưu hỏi người đưa cơm có thấy Nguyệt Ảnh và Nguyệt Lâm ở đâu không, người đưa cơm nói là không biết, Tiểu Ngưu cũng bỏ qua không nói thêm lời nào nữa.

Ăn cơm xong, mở sách ra tiếp tục hành thân. Vì hắn rất cố gắng, nên cuối cũng có thể đọc suôi. Điều này cũng như nhai cao su, cứ từ từ nhai, thế nào cuối cùng cũng thấy có chút tư vị.

Đọc đi, đọc lại, đọc cho đến khi mệt nhoài, Tiểu Ngưu bỏ sách xuống, ngả lưng xuống giường, lập tức chìm vào giấc ngủ mơ màng. Hắn nằm mơ, hắn mơ thấy minh ôm Nguyệt Ảnh cười đùa rất là vui vẻ. Hắn đang cười cười, chợt thấy tai đau nhói làm hắn tuột mất giấc mơ tiên.

Khi hắn mở mắt ra thì thấy có người đang nhéo tai hắn. Hắn nhìn về phía người đó mới phát hiện ra đó chính là Nguyệt Lâm. Trên mặt nàng còn lộ nụ cười trêu ngươi.

Nguyệt Lâm lại dùng sức nhéo tai hắn một lần nữa rồi mới buông tha, nàng nói: Trời sáng bảnh ra rồi, còn không mau dậy mà học tập cho tốt, lại còn nằm mà mơ với chả mộng?

Tiểu Ngưu xoa xoa tai, nói: Nàng nhéo ta đau quá, nhéo thêm một lúc nữa là nó dài giống tai lợn rồi đó.

Nguyệt Lâm cười hì hì, nói: Thế thì không tốt sao? Lúc đó ta sẽ có tai lơn ăn miễn phí rồi.

Tiểu Ngưu cười với nàng, hỏi: Nàng đã ăn gì chưa?

Nguyệt Lâm trả lời: Ta ăn xong từ lâu rồi, nên đến xem ngươi đang làm cái gì.

Tiểu Ngưu cười, nói: Còn có thể làm gì nữa chứ, ta đang học khẩu quyết. Là sư nương vừa mới đưa cho ta, không học thuộc được chắc là chết với sư nương quá.

Nguyệt Lâm cùng Tiểu Ngưu sóng vai ngồi trên giường. Nguyệt Lâm nói: Ngươi nên học cho tốt, Sau này khi học nghệ thì thường xuyên phải dùng đến đó. Nếu ngươi không học tốt, sư nương sẽ không tiếp tục dạy ngươi đâu.

Tiểu Ngưu gật đầu nói: Ta biết rồi, ta se không làm cho các người thất vọng đâu.

Nguyệt Lâm giáo huấn nói: Không chỉ là không làm chúng ta thất vọng, mà còn không làm cho chính bản thân ngươi thất vọng. Nếu ngươi học không tốt, chỉ sợ các mĩ nữ sẽ coi thường ngươi. Làm một đại nam nhi, mà bản lĩnh không bằng cả một người đàn bà, thì e rằng chẳng có mỹ nữ nào theo nổi ngươi đâu.

Tiểu Ngưu cười ha ha, nói: Đâu chỉ là không có mỹ nữ theo, chỉ sợ các mĩ nữ lúc đó nhìn thấy ta lại chạy như gặp ma, ta làm sao mà dở trò được nữa chứ.

Nguyệt Lâm hừ một tiếng, nói: Ngươi hiểu là tốt rồi. Ta muốn thoả thuận với ngươi một chuyện, nếu ngươi không tranh thủ cố gắng, nếu không học cho giỏi bản lĩnh ta cũng sẽ không để ý đến ngươi nữa.

Tiểu Ngưu thập phần tin tưởng nói: Ta mà kém kỏi vậy sao? Ta đã rất cố gắng rồi. Nếu không tin ta đọc khẩu quyết cho àng nghe nhé.

Nguyệt Lâm nói: Ngươi đọc cho ta nghe xem nào, xem ngươi có họch hành chăm chỉ hay không.

Tiểu Ngưu thầm nghĩ, không tỏ ra có chút thực lực, người ta lại cho rằng trong đầu mình toàn chứa đậu phụ. Cho nên hắn bắt đầu thao thao bất tuyệt đọc khẩu quyết. Sau khi đọc hết một nửa thì dừng lại.

Nguyệt Lâm hỏi: Đọc tốt lắm, sao đang đọc lại dừng thế?

Tiểu Ngưu trả lời: Ta mới chỉ học đến đó, phía sau còn chưa kịp đọc qua, ta đọc cũng không tối chứ.

Nguyệt Lâm gật đầu nói: Đọc được thế là tốt lắm rồi, ngươi còn thông minh hơn là trong tưởng tưởng của ta nữa đó. Ngươi không được để lãng phí thiên phú của ngươi đó. Chỉ cần ngươi cố gắng học tập, thì chuyện gì cũng có thể thành công, bản lĩnh gì cũng có thể học tốt.

Nghe được Nguyệt Lâm khích lệ, Tiểu Ngưu cao hứng ôm chặt lấy Nguyệt Lâm hôn vội mấy cái. Nguyệt Lâm hừ lên hai tiếng, rụt tay về, nói: Ngươi đừng có thấy quả vàng mà đã cho là chín, ta chỉ là nói ra một vài ưu điểm của ngươi thôi, còn chưa có nói tới khuyết điểm đâu.

Tiểu Ngưu nói: Khuyết điểm của ta không phải nàng đã biết hết rồi sao?

Nguyệt Lâm trả lời: Là ta nói tới khuyết điểm khi đọc khẩu quyết của ngươi.

Tiểu Ngưu cười cười, nói: Nói ra nghe thử coi.

Nguyệt Lâm đứng lên, nghiêm túc nhìn Tiểu Ngưu, nói hết ra những sai sót trong khi hắn đọc khẩu quyết nhất nhất nói hết ra. Tiểu Ngưu nghe xong trong lòng cảm phục, nói: Giang tỷ tỷ, nàng không chỉ là người đàn bà của ta mà còn là sư phụ của ta nữa.

Nguyệt Lâm cũng không khách khí nói tiếp: Ta bây giờ đủ tư cách làm sư phụ của ngươi, bản lĩnh của ngươi bây giờ không bằng ta, nhưng chắc chắn không lâu nữa sẽ vượt qua. Chờ đến khi ngươi mạnh hơn ta, ngươi không được coi thường ta đó.

Tiểu Ngưu cười sảng khoái, nói: Ta đối với nữ nhi chỉ có yêu chứ không có hai chữ coi thường đó đâu.

Nói đến đây Nguyệt Lâm muốn đi ra. Tiểu Ngưu đứng lên giữ chặt lấy nàng, hỏi: Trời vẫn còn sớm mà, nàng gấp gáp cái gì chứ?

Nguyệt Lâm trả lời: Có một đệ tử đang chờ ta đến dạy. Ta đã hứa là buổi chiều sẽ đến rồi rồi, nên không thể thất tín, như vậy sẽ không tốt.

Tiểu Ngưu gật đầu nói: Vậy àng đi làm việc của nàng đi, làm xong thì chúng ta lại gặp nhau nhé. Khi nàng dạy để tử cũng đừng quên tên đệ tử mới này nhé, biết chưa.

Nguyệt Lâm mỉm cười, phất tay một cái rồi mới đi ra khỏi phòng. Nguyệt Lâm vừa đi ra, trong phòng liền khôi phục sự an tĩnh. Tiểu Ngưu lại cầm sách lên tiếp tục đọc...Vì hùng tâm trắng chí của bản thân, vì ánh mắt ngưỡng mộ của các mĩ nhân, Tiểu Ngưu buộc phải cố gắng.

Lần này hắn phải dụng tâ m đ êể học, kết quả là có chút tiến bộ, không mất nhiều thời gian thì học thuộc nửa còn lại của cuốn sách. Hắn hứng cao vời vợi, chỉ muốn đi tìm người đến để hắn đọc à nghe. Đúng lúc này, [sư nương phái nha hoàn đến tìm Tiểu Ngưu, nói là có việc, bảo hắn đến gặp nàng.

Lúc này sư nương không còn ở trong căn phòng phía trước nữa, mà nàng cho người bảo hắn trực tiếp đi đến hậu viện để gặp nàng. Đây là lần đầu tiên Tiểu Ngưu đến hậu viện. Mắt hắn nhìn loạn tứ phía, hắn nhận ra là cũng chẳng có gì đặc biệt cả, cũng chỉ có những căn phòng, giả sơn, đường đi, hành lang vv. Vv. Chỉ có điều nét kiến trúc so với nơi ở của hắn đẹp mắt hơn rất nhiều.

Đi qua hai lần cửa, đi tới giữa một căn phòng cực lớn, nha hoàn nói với Tiểu Ngưu, sư nương đang ở trong phòng luyện võ. Nói xong, tay chỉ về phía căn phòng gần đó, ý bảo hắn cứ đi vào căn phòng đó là gặp.

Tiểu Ngưu nhìn cánh cửa gỗ màu đỏ, do dự một lúc, mới đẩy cửa tiến vào. Vừa vào đến cửa, chỉ thấy bên trong là một căn phòng rất rộng rãi, sư nương mặc một thân y phục màu đỏ, nàng đang luyện võ. Nhìn thấy Tiểu Ngưu vào, liền thu chiêu.

Trang phục này của Sư nương, khiến người ta thoạt nhìn liền bị vẻ đẹp đó quyến rũ, nàng mặc kiểu trang phục đó thân thể mềm mại, uyển chuyển. Trên chóp mũi nàng còn đọng mấy giọt mồ hôi càng tô thêm vẻ kiều diễm hết sức.

Trong căn phòng này, trừ một cái bàn và vài cái ghế ra, còn có mấy cái bồ đoàn đặt trên mặt đất, thì căn bản là không còn thứ gì khác.

Tiểu Ngưu tiến lên hành lễ ra mắt. Sư nương ra hiệu bảo hắn ngồi xuống ghế, nói: Tiểu Ngưu, có biết tại sao ta cho gọi ngươi tới đây không?

Tiểu Ngưu mờ mịt lắc đầu nói: Tiểu Ngưu không biết.

Sư nương đi tới bên cạnh Tiểu Ngưu rồi ngồi xuống, lấy tay quệt khô mồ hôi, nói: Ta tìm ngươi đến là muốn nói cho ngươi biết một việc, vừa rồi có người khách từ bên ngoài tới, đã bị ta đuổi đi rồi.

Tiểu Ngưu hỏi: Khách từ bên ngoài là ai? Có quan hệ với đệ tử sao?

Sư nương cười, nâng chén trà lên, hớp một ngụm, nói: Đương nhiên là có quan hệ với ngươi rồi. Để ta nói cho ngươi nghe nhé, người tới là Nhất Huyền Tử cùng với một người đệ tử trên núi của hắn, là một cô gái rất đẹp, tên là Chu Vân Phương. Chu Vân Phương có nói là quen với ngươi, còn nói là bằng hữu nữa.

Tiểu Ngưu nghe xong sửng sốt, hắn thấy có điểm kỳ lạ, Chu Vân Phương không phải là đã đi tìm người trong mộng của nàng rồi hay sao? Tại sao lại xuất hiện trên Lao Sơn phái chúng ta nhỉ? Nàng sao lại đi cùng với vị sư thúc đó?

Tiểu Ngưu nghe xong nói: Đệ tử cùng với Chu Vân Phương chỉ là bằng hữu bình thường, khi đệ tử đang trên đường tới Lao Sơn thì quen nàng. Xuất thân của nàng ta chắc sư nương đã biết hết rồi.

Sư nương gật đầu nói: Có thể nói là có biết qua một chút. Nàng ta là con gái yêu của Kim Lăng vương, cùng với mẹ kế được xưng tụng là lưỡng đại mĩ nhân tại đất Kim Lăng.

Tiểu Ngưu cười nói: Sư nương đã biết hết rồi, thì đệ tử không cần phải nói ra nữa.

Sư nương hừ một tiếng, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Tiểu Ngưu, hỏi: Nàng quận chúa đó thật là xinh đẹp, ngươi ở cùng một chỗ với nàng, chắc là sung sướng lắm nhỉ? Có phải ngươi đã phải lòng nàng ta rồi không? Nếu là đúng như thế, sư nương ta sẽ thay ngươi tìm người làm mối cho, ngươi thấy sao? nói xong, nàng cười cười rồi nhìn Tiểu Ngưu, xem phản ứng của hắn ra sao.

Tiểu Ngưu không phải là đứa ngốc, biết đó là sư nương đang muốn thử hắn, hắn đương nhiên sẽ không mắc bẫy. Tiểu Ngưu cười, nói: Sư nương, người cho rằng Tiểu Ngưu là một tên hoa tâm hay sao? Đệ tử không phải lạo người hễ thấy gái đẹp là mang lòng yêu thương đâu. Đệ tử đối với chuyện tình cảm rất thật lòng. Đệ tự với nàng ta chỉ là bằng hữu bình thường, sao có thể phải lòng nàng ấy chứ?

Sư nương truy vấn: Có đúng chỉ là bằng hữu bình thương không? lúc này trên mặt của sư nương có một nụ cười.

Tiểu Ngưu kiên quyết nói: Đương nhiên là một bằng hữu bình thường rồi. Người ta là một quận chúa, còn đệ tử chỉ là một tên tiểu tử lang thang, đệ tử không xứng với nàng. Hơn nữa, từ ngày có sư nương, đệ tử đối với các mĩ nữ khác không thấy có hứng thú nữa.

Những lời này lọt tới tai của sư nương, quả nhiên rất có hiệu quả. Trên mặt sư nương xuất hiện nụ cười rạng rỡ, nói: Ta chỉ nói đùa với ngươi thôi, ngươi đừng cho là thật nhé? May là ngươi không thích nàng ta. Nếu mà ngươi xem phải lòng nàng ta, ta cũng không đồng ý. Nàng ta thì có cái gì tốt chứ? Theo ta thấy nàng ta còn không bắng Nguyệt Lâm.

Tiểu Ngưu lập tức phụ họa: Đương nhiên là như thế rồi, Đệ tử của Lao Sơn phái chúng ta đều là ngàn có một, vạn có một. Điều này tất cả mọi người đều biết.

Sư nương vẻ mặt xuân phong, nói: Ngươi hiểu được điều đó, ta cũng không nhiều lời với ngươi nữa. Tóm lại, ngã không thích ngươi với cái nàng quận chúa đó ở gần bên nhau.

Tiểu Ngưu nói: Đệ tử chỉ ở bên mình sư nương thôi, đối với những người khác đều cách xa một chút. nói xong, Tiểu Ngưu tiến tới, ôm chặt lấy nàng, miệt mài hôn lên cổ nàng, tay hắn thì xoa khắp ngực nàng. Kỹ thuật của Tiểu Ngưu bây giờ cũng đã có chút thành tựu, không cần mất nhiều thời gian, hắn đã làm ặt của sư nương hồng nhuận, xuân tâm dâng trào, khát khao cùng nam nhân bước vào một chận triến da thịt triền miên.

Sư nương bị hắn làm cho thần hồn điên đảo, buột miệng rên rỉ mấy tiếng sung sướng. Đúng lúc này, Tiểu Ngưu đột nhiên dừng lại, Sư nương hé mắt ra ngơ ngác hỏi: Sao tự nhiên lại muốn làm quân tử thế? hai tay nàng ghì chặt lấy cổ hắn không buông.

Tiểu Ngưu lấy tay chỉ chỉ ra phía cửa, giọng băn khoăn nói: Sư nương, ở đây tai vách mạch rừng, đệ tử không muốn những người ở ngoài kia nghe thấy.

Sư nương cười lả lơi, nói: Tiểu Ngưu, ngươi đã làm cho lửa tình thiêu đốt ta, ngươi không thể không chịu trách nhiệm đó, toàn bộ thân thể của ta đã thuộc về ngươi hết rồi.

Tiểu Ngưu quan tâm nói: Chẳng lẽ chúng ta lại hành động ở ngay chỗ này sao?

Sư nương gật đầu nói: Cứ làm ngay ở đây thì sao nào? Nàng cười và mặt hồng như quả táo chín, làm cho người khác chỉ muốn cắn vài miếng.

Tiểu Ngưu hỏi: Sư nương người không sợ sao?

Sư nương hừ nhẹ một tiếng nói: Ta không sợ, ta đã có chuẩn bị rồi.

Tiểu Ngưu hỏi: Sư nương đã chuẩn bị cái gì thế?

Sư nương trả lời trong hơi thở gấp gáp, nói: Nhanh bế ta vào phòng đi.

Tiểu Ngưu oa lên một tiếng, ôm ngang người sư nương. Thân thể sư nương nóng hầm hập, tấm thân thơm nức của nàng cố tình cọ sát với thân thể của Tiểu Ngưu, làm cho Tiểu Ngưu thấy miệng khát, lưỡi khô, trong lòng hắn cũng thấy thèm khát vô cùng.

Tiểu Ngưu cắn răng kiên trì, hắn ôm sư nương đảo mắt tìm cửa phòng. Mắt hắn ngó quanh một lúc lâu mà không phát hiện ra cửa phòng ở chỗ nào. Trên tường toàn là hoa văn, chỗ nào cũng giống nhau, cửa phòng đâu nhỉ? Hắn mờ mịt không hiểu.

Sư nương không có cách nào khác, đành phải chỉ vào phía tường, hướng dẫn Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu lúc này mới tìm được cửa phòng. Thì ra đó là một cánh cửa bí mật, mép cửa nằm trùng khớp với các đường nét hoa văn hoàn toàn thống nhất, nếu chỉ nhìn qua thì không ai phát hiện ra ở đó có một cánh cửa.

Tiểu Ngưu dùng chân đẩy cho cánh cửa mở ra, bên trong là cả một thế giới và là một căn phòng rất đẹp. Nào là bàn trang điểm, tủ quần áo, bàn ghế, giường ngủ tất cả đều rất tươm tất. Căn phòng này gọn gàng, sạch sẽ vô cùng, không khí tươi mới, giống như ngày nào cũng có người ở vậy.

Tiểu Ngưu bế nàng đến cạnh giường, đặt nàng nằm xuống, mắt quan sát khắp căn phòng một lượt rồi nói: Sư nương, không thể tưởng được là nơi này còn có một căn phòng bí mật, có phải đây là nơi người và lão công dùng làm chỗ hưởng lạc không đó.

Sư nương gối đầu lên hai cánh tay, song nhũ nhô lên. Sư nương nhẹ giọng nói: Căn phòng này là của riêng ta. Mỗi ngày ta đều đến đây luyện công, lúc mệt thì vào đây nghỉ ngơi. Từ trước tới nay ta chưa bao giờ cho lão công của ta vào đây, ngươi là nam nhân đầu tiên được vào đó.

Tiểu Ngưu vui mừng nói: Vậy thì quá tốt rồi, ta đúng là có phúc.

Sư nương chỉ tay về phía Tiểu Ngưu, nói: Phúc khí của ngươi không tồi, diễm phúc cũng không ít.

Tiểu Ngưu hiểu được ý tứ của sư nương, lập tức hưởng ứng nàng. Hắn nhào tới sư nương, miệng hắn tham lam hôn khắp mặt nàng, hai bàn tay lục lọi như đang tìm vật gì. Kiểu tấn công bằng cả hai đường này làm cho Sư nương vô cùng thích thú, hơi thở của nàng đứt đoạn, đôi môi mọng đỏ, mở hé ra, hơi thở nóng hổi, càng làm cho Tiểu Ngưu bị kích tình mãnh liệt.

Sư nương nói trong hơi thở: Bản lĩnh của ngươi càng ngày càng tiến bộ, không cho phép ngươi làm thế này với người khác.

Tiểu Ngưu một mặt tiếp tục kích thích, một mặt trả lời: Điều này còn phải nói sao, Sư nương là nữ nhân duy nhất của ta, ngoại trừ người ra thì không còn ai khác nữa.

Sư nương nói châm chọc: Ngươi định lấy vải thưa che mắt thánh đấy à, giả ngây giả ngô, ngươi tưởng là ta không biết đấy, đàn bà của ngươi đâu chỉ có một mình ta.

Tiểu Ngưu giải thích nói: Đó đều là chuyện cũ rồi mà, sau này nhất định sẽ qui củ, chỉ tốt với một mình sư nương thôi.

Sư nương hừ nhẹ nói: Như thế là tốt nhất, nếu nói lời mà không làm được thì đừng có trách ta.

Tiểu Ngưu nói: Đệ tử sẽ cố hết sức, quyết không làm người thất vọng. nói chuyện xong, đầu lưỡi của Tiểu Ngưu giống như đầu con rắn, liếm qua liếm lại đôi môi đr mọng của sư nương. Sư nương rất có kinh nghiệm liền mở miệng ra, 'Dẫn Lang Nhập Thất'. Cứ thế hai người bắt đầu điên cuồng mút lưỡi nhau.

Hôn nhau một cách cuồng loạn phát ra âm thanh liên miên, hôn đến nỗi khuôn mặt biến hình, hôn đến nỗi gần hụt hơi, đến lúc đó hai người mới buông nhau ra. Sư nương liếc mắt đưa tình nói: Càng ngày càng có khí lực đó.

Tiểu Ngưu đáp lại nói: Tý nữa còn có tiết mục càng có khí lực hơn nhiều cho sư nương người thử nghiệm đấy. trên mặt lộ ra nụ cười dâm đãng.

Sư nương nhắc nhở nói: Nơi này không giống như ở khách sạn, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, ta sợ bất cứ lúc nào cũng có thể có người đến tìm ta bàn việc, ta không muốn làm dở dang.

Tiểu Ngưu ân một tiếng, hắn đành phải bỏ qua giai đoạn tiền tấu để đi thẳng vào việc chính. Hai tay hắn nhanh như cắt cởi hết y phục của sư nương ra, trong quá trình hắn cởi y phục, hắn cảm giác thân thể của sư nương giống như một cái lò lửa, nhiệt từ thân thể sư nương truyền sang làm hắn cũng cảm thấy như đang bị lửa dục thiêu đốt tâm can.

Tiểu Ngưu vừa nhìn thấy thân thể không còn một mảnh vài nào của sư nương, hắn như ngừng thở, thân thể sư nương rất đầy đặn, rất khêu gợi nhục cảm, từ đầu đến chân, mọi nơi mọi chỗ đều rất hợp lý, giống như một bức tranh hoàn hảo, giống như một bức tượng tuyệt đẹp và đương nhiên là càng giống một ngọn núi lửa đang phun dung nham.

Da tay nàng mịn màng, nhũ phong càng mịn màng hơn, trông cứ như hai cái oản nếp to, ở giữa nổi lên hai chấm nhỏ màu đỏ hồng phát ra ánh sáng lịm người. Tiểu phúc bằng phẳng càng khiến nam nhân phát cuồng, Tiểu Ngưu rất thận trọng, hắn phát hiện ở chỗ đó đã đọng những giọt sương long lanh từ bao giờ.

Hắn mở rộng đôi chân trắng như chân tượng của sư nương ra, hắn nhìn thấy rõ bông hoa mĩ nữ của sư nương cũng đã hé miệng cười kêu gọi nam nhân liệp diễm bước vào cõi mộng.

Tiểu Ngưu lại liếc mắt nhìn khuôn mặt đang rạng ngời sắc hồng, hai hàm răng ngọc trắng lấp lánh, lúc này một cánh tay của sư nương đặt ở phía thân dưới, tay còn lại đang vuốt ve phong nhũ của chính mình, hành động này của nàng càng khiến Tiểu Ngưu khát khao dục tình, cây đại bổng tử háo sắc của hắn hùng dũng vươn vai đứg bật giậy, giật giật liên hồi như muốn phá khố mà thoát ra và tìm chỗ thể hiện hùng phong.

Bắt đầu đi, hãy chiếm hữu ta đi, nào nào, cứ mạnh mẽ mà làm nhé. Sau lần này không biết ngày nào mới lại được sung sướng một lần nữa. Sư nương vừa rên rỉ vừa nói. Giọng nàng nhẹ nhàng như hát, vừa du dương mê hồn, lại hoà với tiếng nước chóp chép phía dưới càng khiến nam nhân nổi máu yêng hùng.

Vì thế, Tiểu Ngưu bằng cách nhanh nhất cởi hết y phục của mình. Cây đại bổng tử được dịp ngẩng đầu lên rất cao, trông cứ như một cây đại bổng chùy. Sư nương vừa nhìn thấy tâm thần liền ngây ngất, thổng thức nói: Quả thực là rất đáng để liều mạng, đúng là vừa thô lại vừa to.

Tiểu Ngưu cười đắc ý, nói: Ta nhất định sẽ làm cho nàng sung sướng đến quên rằng mình còn có lão công, quên rằng đàn bà còn có tu sỉ.

Sư nương nói khiêu khích: Ngươi phải làm được như lời nói đó nhé, nào đến đây thử xem, cho ta biết ngươi có cái thực lực đó không.

Tiểu Ngưu nghe xong, lập tức hăng hái xông tới. Sư nương chủ động dạng rộng hai chân ra, cánh tay ngọc ngọc ngà cũng vươn dài. Tiểu Ngưu xông pha trên tấm thân mềm mại đó, hít hà hương thơm trên da thịt nàng.

Sư nương không thể đợi lâu hơn được nữa, ở nơi đó nước đã chảy ra thành dòng. Sư nương cầm lấy bổng tử, nhắm ngay dương xử của mình. Tiểu Ngưu ấn mạnh vào, tiến được nửa đường, sư nương nhíu mày nói: Nhẹ nhàng một chút đi, muốn lấy mạng ta sao.

Tiểu Ngưu cười hắc hắc nói: Không phải người rất thích như thế hay sao? nói xong, bổng tử tiếp tục đi vào, tiến đến chỗ sâu nhất của động tiên sư nương.

Sư nương sướng quá rên lên mấy tiếng, nói: Thật là sung sướng quá đi, ta lại được thấy cái cảm giác tiêu hồn này. Chỉ mỗi lần gặp được cái cảm giác này ta mới thấy mình còn là một người đàn bà.

Tiểu Ngưu cười nói: Nếu thế thì người cứ hưởng thụ đi. mỗi lần hắn ra vào, miệng nàng lại phát ra những tiếng ôi ôi sung sướng, mỗi lần ra vào đều là trường xuất trường nhập, bổng bổng đều mạnh mẽ hết sức. Đến nỗi dâm thủy bắn cả ra ngoài, đến nỗi khí thế khôi hoành. Sư nương vừa rên rỉ đam mê vừa giơ cao hai đùi ngọc, cuốn lấy eo của Tiểu Ngưu. Đại thí cổ phối hợp với sự chuyển động nhịp nhàng của Tiểu Ngưu.

Trong lúc sư nương tận hưởng sự sung sướng, Tiểu Ngưu cũng cảm thấy sung sướng không kém. Nhục huyệt của sư nương co dãn và làm thành một không gian rất khít, làm cho quy đầu tê tê, buồn buồn, làm cho Tiểu Ngưu muốn biết đến cái cảm giác cuối cùng, nên hắn tiến hành lúc nhẹ lúc mạnh, lúc nông lúc sâu, hắn giống như một đứa trẻ hiếu động đang thám hiểm một thế giới hoàn toàn mới lạ.

Thật là sướng quá đi, ta quả thực sướng chết mất, ta cảm thấy như đang bay. Sư nương một bên cùng Tiểu Ngưu nhịp nhàng chuyển động, một bên hưởng thụ cảm giác sung sướng đê mê, nàng không bỏ qua bất kỳ cảm giác sương sướng nào.

Hai tay Tiểu Ngưu nắm chọn cả hai bên đại nãi tử của sư nương nắn bóp không ngừng, nhục bổng tử cứng như thép cũng chuyển động ra vào không ngừng nghỉ. Hắn thể hiện hùng phong và sức lực của một nam nhân. Hắn vừa hành động, thỉnh thoảng lại thầm thì vào tai nàng những câu nói dâm đãng càng khiến nàng cảm thấy khoái cảm, nàng chợt nhận ra rằng lão công của nàng không thể so bì được với Tiểu Ngưu, nếu đem hai người so sánh thì một người ở trên trời, một người ở dưới đất (Một trời một vực), cho nên trong lòng nàng lúc này cảm thấy yêu Tiểu Ngưu vô cùng.

Vào lúc nàng đạt tới đỉnh điểm của khoái cảm, nàng rên rỉ lớn tiếng: Tiểu Ngưu ơi, ngươi đúng là khắc tinh của ta, ngươi là bảo bối của ta, là đàn ông của ta, là lão công của ta.

Tiểu Ngưu tiếp tục vừa ra sức vừa lên tiếng cổ vũ: Nàng cũng là tình nhân tốt nhất của ta, là người đàn bà tốt, lão bà tốt của ta, cả đời này ta đi đến đâu cũng sẽ đưa nàng đi theo. đến lúc này sự ấm nóng và ướt át nơi nhục huyệt của sư nương làm Tiểu Ngưu không thể kiên trì được lâu hơn nữa.

Hắn hít sâu một hơi, sau đó lại mạnh mẽ xung phong, mạnh mẽ đến nỗi phát ra tiếng bạch bạch. Sư nương hít thở gấp gáp, động tác càng nhiệt liệt hơn. Tiểu Ngưu biết nàng sắp đến lúc cực khoái, liền gia tăng lực độ, gia tăng cường độ, đề cao tốc độ, khiến cho sư nương toàn thân đều run rẩy, thí cổ dùng sức hưởng ứng nhanh hơn.

Tiểu Ngưu lại tấn công mãnh liệt thêm mấy lần, Sư nương liền đạt được cao trào. Tiểu Ngưu biết hôm nay không thể kéo dài trận chiến, nên hắn tập trung công hạ thêm mươi lần nữa và xạ ra tinh hoa của mình.

Sư nương ghì chặt lấy Tiểu Ngưu, thở hổn hển nói: Nga, nóng quá đi, nóng quá đi, nóng như nướng chín ta mất rồi.

Tiểu Ngưu nở nụ cười, nói: Tốt nhất là nàng sinh cho ta một thằng con trai, sau này lớn lên, học giỏi bản lãnh, rồi cho hắn làm chưởng môn của Lao Sơn phái. Để sau này có ai nhắc tới chưởng môn của Lao Sơn thì ta có thể hãnh diện khi nói rằng chưởng môn của lao Sơn chính là con của ta.

Sư nương nhẹ nhàng cười, kéo Tiểu Ngưu nằm sát vào nàng, lau mồ hôi cho hắn, nói: Tiểu Ngưu, không cho phép ngươi chiếm tiện nghi của lão công ta đâu. Lão chính là đương kim chưởng môn, ngươi nói chưởng môn là con ngươi lại không phải đang mắng lão sao?

Tiểu Ngưu nói: Ta mắng lão nàng thấy đau lòng sao?

Sư nương nghiêm mặt nói: Sau này không cho phép nói giỡn như thế về lão nữa. Lão hiện nay là sư phụ của ngươi rồi, ngươi hiểu đạo lý đó chứ?

Tiểu Ngưu nói: Ta đương nhiên là hiểu chứ. Người ta vẫn hay nói nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ mà. Nàng cứ yên tâm đi, sau này ta nhất định sẽ hiếu thuận với lão.

Sư nương gật gật đầu, nói: Ngươi nên làm như vậy mới đúng. Thật ra lão tối với ta cũng rất tốt. Ài ta thật có lỗi với lão.

Tiểu Ngưu an ủi nói: Trong chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách nàng được, lão cũng có chỗ không đúng, sau này chúng ta ít làm chuyện này một chút thì sẽ không thấy có lỗi nữa.

Sư nương chỉ tay ra phía ngoài nói: Tiểu Ngưu, chúng ta mặc lại y phục thôi, nơi này không phải chỗ có thể ở lâu. Nếu có người tìm đến thì khó có thể giải thích lắm.

Tiểu Ngưu ân một tiếng, hai người bắt đầu mặc lại y phục, quay lại công việc thường ngày.

May là lúc đi ra ngoà không ai chú ý, sư nương lênh cho nha hoàn dẫn Tiêu Ngưu đi ra. Nha hoàn tự nhiên không dám lắm miệng, cũng không dám nhìn loạn. Các nàng đều là tâm phúc của sư nương.

Sau khi trở lại phòng riêng, Tiểu Ngưu ăn cơm chiều, nhớ lại lúc cùng sư nương qua trận mưa tần gió sở, trong lòng hắn cực kỳ ngọt ngào. Đếm đến hắn ngủ một giấc ngon lành, trong giấc mơ hắn cũng được hưởng diễm phúc thêm lần nữa.

Sáng hôm sau, Đại sư huynh Chu Khánh Hải gọi Tiểu Ngưu tới diễn võ trường, nơi đó đang có rất nhiều đệ tử đang luyện công. Các đệ tử đích truyền khác cũng có mặt, có Nguyệt Lâm và Nguyệt Ảnh còn có Tần Viễn và Mạnh Tử Hùng đều đang chỉ điểm ột số đệ tử luyện công.

Chu Khánh Hải một mình đứng cùng với Tiểu Ngưu, không ai chú ý đến họ. Bởi vì khi đệ tử Lao Sơn luyện công ai ai cũng cố gắng luyện tốt bài tập của mình, không ai còn tâm trí đi quan sát người khác.

Chu Khánh Hải trước tiên bắt Tiểu Ngưu luyện mấy đường quyền cước, rồi lại bắt hắn múa mấy bài yêu đao, hắn muốn kiểm tra lại trình độ võ thuật của Tiêu Ngưu, sau đó lại hỏi mấy câu về quá trình học nghệ của hắn.

Khi Tiểu Ngưu nói về quá trình học nghệ của mình hắn bắt đầu thao thao: Đại sư huynh, đừng nói tới chuyện đó nữa, người ta học nghệ thì gặp được danh sư, còn Tiểu Ngưu đệ lớn bằng này tuổi còn chưa từng biết danh sư là cái gì. Đệ vẫn muốn học nghệ, muốn học đến si mê nhưng không được. Nhưng cha đệ lại không quan tâm, cha đệ nói cái gì đệ sinh ra xấu xa, không phải đứa con tốt, sẽ mang lại hoạ cho lão, bình thường đã làm cho người khác phải đau đầu rồi, còn nếu cho đệ học nghệ nữa thì đệ sẽ trở thành một hỗn thế ma vương mất, thành Hàng Châu sẽ bị đệ quậy phá tơi bời. Người đời mỗi khi nhìn thấy đệ đều quay đầu bỏ chạy. Cha đệ còn nói, thường ngày đệ đã làm cho lão quá đâu đầu rồi, lão không thể để mất mặt thêm đợc nữa, cái chuyện ngốc nghếch đó lão không muốn làm.

Chu Khánh Hải cười hiền lành, nói: Cha ngươi có nỗi lo riêng, lão làm thế cũng là muốn tốt cho ngươi mà thôi. Nhưng với tư chất của ngươi nếu không được học nghệ thì quả thật là đáng tiếc.

Tiểu Ngưu nghe xong cảm thấy rất thoải mái, hỏi: Đại sư huynh, hunh quả là có con mắt tinh đời, với ánh mắt inh của huynh mà xét thì đời này đệ có thể học được bản lĩnh cao cường hay không, liệu có thể trở thành một nhân trung chi long không?

Chu Khánh Hải nhìn nhìn Tiểu Ngưu rồi nói: Tiểu sư đệ, thiên phú của ngươi quả là không tồi, sau này phải xem biểu hiện của ngươi nữa, thì mới có thể biết thế nào. Tục thoại nói rất đúng, sư phụ cho vào cửa, tu tập tại bản thân. Có trở thành người xuất chùng hay không, có trở thành nhân trung chi long hay không đều do bản thân mình quyết định hết chứ không phải do người ngoài quyết định.

Tiểu Ngưu trầm tư nghĩ về những điều Chu Khánh Hải vừa nói, hắn không phải đứa ngốc nên hắn hiểu rất rõ những gì Đại sư huynh muốn gửi gắm. Ở Lao Sơn cũng thế, ở giang hồ cũng thế hay ở Hàng Châu cũng không khác gì chỉ có kẻ mạnh mới có thể phục chúng, chỉ có người mạnh mới có thể có địa vị. Tiểu Ngưu đã chuẩn bị rất chu đáo, hắn nhất định phải là một người mạnh. Nếu không làm được thì chả có người đàn bà nào để mắt đến hắn cả.

Nói xong những lời trọng yếu này, Chu Khánh Hải nói tiếp: Tiểu sư đệ, chúng ta hôm nay chính thức bắt đầu luyện tập, ngươi nhất định phải thật cố gắng. Sư nương đối với ngươi kì vọng rất lớn đó.

Tiểu Ngưu gật đầu nói: Đệ nhất định sẽ không làm mọi người thất vọng đâu.

Chu Khánh Hải gật đầu, nói: Tí nữa chúng ta phải xuống núi gánh nước, để ngươi luyện tập thể năng, chuẩn bị cho việc học nghệ.

Tiểu Ngưu ân một tiếng, tỏ vẻ đồng ý. Chu Khánh Hải giải thích: Trên đỉnh núi này không có nước ngọt, nước chúng ta dùng hàng ngày đều phải có người xuống núi gành lên. Từ trên núi đến chỗ có nước cự li khoảng hơn mười dặm.

Tiểu Ngưu nói: Không vấn đề gì. nhưng trong lòng hắn có chút lo lắng. Hắn từ nhỏ đến lớn, chưa từng làm việc khổ nhạc này bao giờ.

Rất nhanh sau đó, Đại sư huynh chiệu tập các đệ tử phải đi gánh nước lại một chỗ. Những người đó đều không phải là đệ tử chính thức, tổng cộng có hơn mười người. Tiểu Ngưu kinh ngạc khi phát hiện trong số đó có ba nữ đệ tử. Xem ra trong quá trình huấn luyện của Lao Sơn phái thì nam nữ như nhau. Các nữ đệ tử này mặc dù vẻ mặt nghiêm túc, nhưng đều là như hoa tựa ngọc cả, các hữu phong tư. Tiểu Ngưu thấy vậy, tự nhiên trong lòng giống như bị điện giật.

Hắn không thể không mơ tưởng, các cô gái này vể sau không biết sẽ gả cho ai nhỉ. Hắc hắc, nếu tất cả đầu về tay ta thì Tiểu Ngưu ta sẽ trở thành một Hoàng đế phong lưu rồi. Hắn trong lòng nghĩ như vậy, con mắt thì thỉnh thoảng nhìn lén người ta, các cô gái cũng đã phát hiện ra điều đó, nhưng không ai để ý cả, họ coi như không có chuyện gì. Điều này làm cho Tiểu Ngưu cảm thấy được các nàng đồng tình, hắn nghĩ các nàng có ý với hắn rồi.

Sau khi mọi người tụ tập đông đủ, Đại sư huynh phát ỗi người một cái thùng lớn. Trên thùng có hai sợi thừng to để vừa có thế xách bằng tay lại vừa có thể đặt lên lưng mà cõng. Tiểu Ngưu cõng thùng trên lưng, mặt hắn hệt như một vị sư công đức viên mãn. Cái thùng không đó đặt lên lưng, hắn thấy nhẹ như bông.

Sau một tiếng ra lệnh, mọi người liền xuất phát. Trong khi hơn mời ngời này đi qua chỗ mấy người đang luyện công, Nguyệt Ảnh và Nguyệt Lâm đều ngần đầu lên nhìn. Cho dù ngoại hình của Tiểu Ngưu không phải là người cao ta nhất và cũng không có gì xuất chúng cả, nhưng hai mĩ nữ vẫn nhìn ra hắn. Nguyệt Lâm không hề che giấu tình ý của mình đối với hắn, nàng gật gật đầu và cười với Tiểu Ngưu vô cùng ngọt ngào, Tiểu Ngưu cảm thấy cuộc đời thật đáng sống, tình yêu trong lòng hắn dâng trào. Còn Nguyệt Ảnh thì sao, nàng cũng nhìn hắn, không lộ ra nụ cười nào nhưng ánh mắt nàng lại ẩn chứa những điều khó nói. Điều này Tiểu Ngưu có thể hiểu đợc, nàng không phải là không có tình cảm đối với hắn, ít nhất cũng không phải chỉ có hận. Chẳng qua nàng là hoa đã có chủ, nàng bây giờ chỉ có thể khép mình chờ ngày vu quy thôi, hắn cảm nhận rằng cơ hội của hắn ngày càng ít đi, nếu không lâu sau mà nàng xuất giá, liệu hắn có có nên lập tức ra tay, chơi canh bạc cuối cùng, bất chấp thủ đoạn mà cướp nàng về tay. Nếu làm như thế cơ hội thành công vô cùng ít ỏi, lại còn có thể phải trả giá bằng chính tơng lai của mình nữa, chỉ sợ là chưa động đợc tới nàng thì đã phải mất mạng rồi thôi. Nếu nàng tình nguyện theo ta, hi vọng của ta có thể sẽ lớn hơn một chút.

Tiểu Ngưu còn đang miên man suy nghĩ thì đoàn người đã vượt qua sân tập và hướng về phía đại môn. Tiểu Ngưu muốn quay đầu lại nhìn người trong lòng của hắn, nhưng lại bất đắc dĩ tiếp tục duy trì đội ngũ, ánh mắt bị chắn mất nên hắn đành phải nhìn về phía trước mà đi.

Đội ngũ hơn mười người đi dưới ánh nắng sáng rực rỡ, đi nhanh xuống chân núii. May là Tiểu Ngưu khinh thân công phu cũng không tệ lắm, cuối cùng cũng theo kịp mọi người. Xuống đến chân núi, đi xuyên qua một thị trấn nhỏ, đi rất lâu sau mới thấy có một con suối.

Đó là một con suối nhỏ nước trong vắt, chạy quanh co, tạo thành những khúc cua rất đẹp mắt, tiếng nước chảy róc rách vui nhộn. Dòng suối nhỏ này bắt nguồn tư trong lòng núi chảy ra, sau khi chảy tới đây rồi tiếp tục chảy đi đây không biết.

Nghỉ ngơi một lúc, mọi người múc nước vào đầy thùng rồi gánh đứng lên, lúc này cảm giác không nhẹ như lúc trước nữa. Tiểu Ngưu là người thứ nhất cảm giác thùng nặng không tả nổi. Điều này là đương nhiên thôi, ai cõng mấy chục cân trên lưng mà không thấy nặng chứ, mọi người đều cảm thấy có chút khó khăn.

Tiểu Ngưu nhìn những đệ tử đi cùng, mặc kệ là thoải mái hay không thoải mái, tất cả đều phải cõng thùng nước lên vai. Tiểu Ngưu cũng không muốn bị tụt hậu, không thể để người khác coi thường, hắn cũng vui vẻ mà cõng thùng nước lên. Sau tiếng ra lệnh của Đại sư huynh, đoàn người lại bắt đầu đi về.

Tiểu Ngưu nhìn Đại sư huynh và cảm thấy hâm mộ. Làm Đại sư huynh thật lag tốt quá, người ta không cần phải khổ nhọc gánh nước, cũng không phải khổ nhọc làm khổ dịch, xem ra phải cố gắng vượt lên người khác rồi. Thực ra trong lòng hắn hiểu rất rõ, ngươi ta ngày trước cũng đã phải trải qua thời kỳ này như hắn. Không ai có thể một bước mà đăng thiên được, đóng băng ba thước mà chỉ lạnh có một ngày thì không thể nào thành nổi. Phải nhẫn nhịn, chờ ta quá quan đã, ta cũng sẽ được như hắn thôi.

Bởi vì kiểu huấn luyện nhọc sức này trước giờ Tiểu Ngưu chưa từng trải qua, cho nên chỉ đi được một đoạn đường tốc độ của hắn bắt đầu chậm lại, trên mặt mồ hôi vã ra, hắn thấy những người khác vẫn rất dễ dàng di chuyển, không cần nói cũng biết đó là kết quả của nhiều ngày luyện tập.

Đại sư huynh đi tới, khoan thai nói với Tiểu Ngưu: Vừa mới bắt đầu mà đã mệt rồi sao, sau này luyện dần dần sẽ tốt thôi.

Tiểu Ngưu cười với hắn, nói: Đại sư huynh, đệ hiểu mà, đệ chịu được. nói xong, ưỡn ngực, thân hướng về phía trước lấy sức, sốc lại thùng nước trên lưng, tiếp tục đi về phía trước.

Đại sư huynh thấy vậy thì mỉm cười, tự nhủ, đúng là đứa nhỏ tốt, tính khí rất kiên cường. Rất tốt, cứ vậy mà luyện tập nhất định sẽ có ngày thành tài.

Khi đoàn người về đến thị trấn nhỏ dưới chân núi, mồ hôi đã ướt đẫm áo của Tiểu Ngưu. Chân hắn cũng đau nhức, hắn vốn định dừng lại nghỉ ngơi, nhưng hắn thấy những người khác khoẻ hơn hắn rất nhiều, không thấy ai tỏ vẻ muốn dừng lại cả, vậy thì hắn sao dám dừng chứ? Làm vậy thì mất mặt quá, bởi vậy, Tiểu Ngưu đành phải kiên trì. Hi vọng lớn nhất trong lòng hắn là: Nhanh nhanh dừng nghỉ chút đi, nếu cứ đi thế này ta sẽ ngất mất.

Đại sư huynh tựa hồ cũng cảm thấy các đệ tử cần phải được nghỉ ngơi, bởi thế khi nhóm người đi qua khu đất trống trước cửa một khách sạn lớn Đại sư huynh nói: Các sư đệ, dừng lại uống miếng nước đã. mọi người lập tức hoan hô, mọi người đều hạ thùng nước trên lưng xuống thất và thở hổn hển.

Đại sư huynh vào trong khách sạn mang nước ra ọi người uống. Sau khi Tiểu Ngưu uống nước xong, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Hắn tự nhủ, nếu muốn thành nhân thượng nhân cũng không phải dễ, trước kia ta ở trong nhà đâu có phải chịu đựng nỗi khổ thế này đâu? Công phu của ta chưa giỏi, đương nhiên là không gặp đợc danh sư, nhưng ta chưa từng có quyết tâm khổ luyện cũng là một trong những lý do trọng yếu. Nếu muốn trở thành đại sư, không biết phải chịu khổ đến mức nào đây.

Tất cả mọi người ngồi trên mặt đất nghỉ nghơi. doc truyen tai . Các đệ tử nói chuyện phiếm với nhau, Tiểu Ngưu là người mới, căn bản là chưa quen ai, muốn nói chuyện cũng không tìm được người thích hợp, trong lòng hắn cảm thấy rất buồn chán.

Nói về địa vị, Tiểu Ngưu đứng cao hơn các đệ tử này một chút. Các đệ tử khác mà có thanh đệ tử chính thức thì cũng không phải là đệ tử đích truyền. Hiện tại, Lao Sơn phái chỉ có sáu đệ tử đích truyền, Tiểu Ngưu là một trong số đó. Chỉ bằng điểm này, Tiểu Ngưu cũng thấy vui lắm rồi. Nhưng trong suốt quá trong học nghệ, trình tự so với người khác cũng giống nhau, hắn không học cái gì đặc biệt cả.

Hắn nhàn dối đến phát phiền, hắn liền quay đầu lại nhìn các nữ đệ tử. Hắn âm thầm quan sát các nàng, so sánh xem khuôn mặt nàng nào nhỏ nhất, da ai trắng nhất, ai cao nhất, ngực của nàng nào to nhất, cổ ai tròn nhất. Các nữ đệ tử này đã bắt đầu chú ý đến ánh mắt tà dâm của Tiểu Ngưu. Có người quay đầu nhìn về hướng khác, có người làm như không thấy gì, có người nguýt Tiểu Ngưu một cái. Những ánh mắt đó làm Tiểu Ngưu cảm thấy hắn đúng là có diễm phúc không nhỏ. Hắn lúc này nảy sinh một nguyện vọng mãnh liệt, đó chính là thừa lúc còn tuổi trẻ, phải leo lên ngồi vào chiếc ghế chưởng môn của Lao Sơn phái. Tại sao hắn lại có nguyện vọng đó? Chính là vì hắn muốn có được tất cả các mĩ nữ này trong tay. Nếu lúc còn trẻ mà không làm được, đợi đến lúc già rồi, các mĩ nữ này làm sao mà nếm cho hết chứ, lúc đó xem các nàng như là bông hoa tiên đã tàn lụi mà thôi.

Hắn đang định chủ động cùng các nàng tán gẫu, muốn nói chuyện gì đó để giải phiền, nhưng hắn lại nghĩ đến sơn qui nghiêm ngặt, nên đành nuốt nước bọt bỏ qua. Cho dù sư nương có thiên vị hắn đến mức nào đi chăng nữa mà bản thân hắn không cố gắng chịu đựng, phạm vào môn qui thì không ai có thể cứu đợc hắn. Nghĩ thế, Tiểu Ngưu vô cùng thất vọng, hắn nuốt vào mấy ngụm nước miếng và nuốt vội những lời định nói vào lòng.

Đang lúc nhàn dỗi đến phát chán, Đại sư huynh đi ra khỏi khách sạn, hắn sắp ra lệnh xuất phát. Đúng lúc đó, phía trong khách sạn xuất hiện một người, làm cho ánh mắt của những người đang có mặt ngời sáng. Đó là một tuyệt sắc mĩ nữ, sự xuất hiện của nàng ngay lập tức làm giảm sắc đẹp của các vị sư muội đồng môn của Tiểu Ngưu. Khiến các nàng phải ghen tỵ.

Nàng không đến hai mươi tuổi, mặc toàn thân màu tím, gương mặt trái xoan, da tay trắng hồng, khí chất cao quí, nhìn qua là biết không phải là một cô nương sinh ra trong gia đình bình dân. Mọi nam nhân có mặt đều âm thâm khen đẹp. Trong số những nam nhân đó, chỉ có hai người biết nàng, một người là Đại sư huynh, người còn lại chính là Tiểu Ngưu.

Tiểu Ngưu nhìn nàng, thầm nhủ, sao nàng ta lại ở chỗ này nhỉ? Không là nàng đang đi tìm người trong lòng nàng sao? Chẳng lẽ là đến tìm Mạnh Tử Hùng để gây chuyện sao? Hay là nàng tới để tìm Nguyệt Ảnh báo cáo tin tức?

Người này không phải ai khác, chính là người từng có duyên gặp mặt với Tiểu Ngưu, Kim Lăng quận chúa Chu Vân Phương. Phân ly một thời gian, nàng vẫn đẹp mê ly, phong thái vô cùng gợi tình. Trong số những mĩ nữ mà Tiểu Ngưu từng gặp, nàng tuyệt đối là người đẹp nhất.

Chu Vân Phương cũng nhìn thấy Tiểu Ngưu, nàng lễ phép gật đầu với hắn, trước tiên nàng đi đến trước mặt Chu Khánh Hải chào hắn một câu, sau đó nàng nói: Chu sư huynh, muội muốn nói riêng với Tiểu Ngưu mấy câu, có được không?

Chu Khánh Hải cười, nói: Chu sư muội, có cái gì là không thể chứ? Có chuyện gì muội cứ nói thẳng ra đi. Nói xong liền cùng với Chu Vân Phương đi đến trước mặt Tiểu Ngưu.

Tiểu Ngưu ngồi sát lại phía Vân Phương, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp, hắn mừng thầm và hắn cũng thấy rất đắc ý. Hắn không ngờ Vân Phương lại đích thân tự tìm đến với hắn, không biết có chuyện gì quan trọng.


/145

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status