Mie có vẻ không ổn rồi. Mang trong mình đứa con của ma cà rồng, điều này thực sự tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Huống hồ gì bây giờ cô ấy chỉ có một mình đối diện với sự việc đó, thật quá đáng thương!
- Mie ăn chút gì nhé? - Tôi bước vào, nhẹ nhàng hỏi.
Cô mệt mỏi xoay người lại, tôi cẩn thận đỡ lấy tấm lưng nhỏ gầy kia, giúp cô ấy ngồi dậy :
- Món này ngon lắm. Cô phải ăn nhiều vào nha!
Sự thật là mấy hôm vừa rồi, có bao giờ Mie ăn cái gì mà cầm cự được vài phút đâu. Ăn vào là cứ nôn ra hết. Tôi nhìn thấy mà tim đau nhói. Cứ như vậy, sức của một cô gái làm sao mà chịu nổi được đây?
Lần này cũng không ngoại lệ, vừa ăn được vài muỗng thì Mie đã bắt đầu nôn :
- Xin lỗi Yul, nhưng tôi thật sự không ăn được!
- Cứ như vậy thì cô sẽ kiệt sức mất thôi. - Tôi vỗ nhẹ lưng cô, lo lắng.
- Nhưng cứ nôn ra người anh thế này. Tôi xấu hổ chết mất! - Mie cười và nói đùa, nhưng tôi chẳng thấy vui tí nào.
- Thôi nằm xuống đây nhé? Tôi sẽ tìm cách khác. - Tôi đỡ cô ấy nằm lại giường.
- Yul không cần phải làm nhiều thế vì tôi đâu!
- Ngốc! Chúng ta là bạn tốt mà. Nên giúp đỡ nhau những lúc này chứ nhỉ?
Phải nói thế Mie mới chịu để tôi giúp. Thật là... Chẳng lẽ tôi chỉ ở bên cô ấy với tư cách là một người bạn thôi sao? Tôi cũng yêu cô ấy mà. Nhưng thôi, như vậy cũng tốt, tôi muốn là người chăm sóc cho cô ấy, chỉ vậy thôi.
Cái tên Jay khốn kiếp ấy, tôi lại gặp nữa rồi. Không hôm nào hắn lại không đến đây. Tôi vẫn cứ thế lôi hắn vào trong rừng, vì sợ Mie sẽ buồn khi nhìn thấy tên nhóc chết tiệt này.
- Anh làm gì vậy? Tôi muốn gặp chị Mie mà? - Hắn kéo tay tôi ra, hét lớn.
- Cậu nghĩ rằng mình có tư cách để nói ra những lời như thế sao? - Tôi đấm ngay cho hắn một phát vào mặt.
- Anh không biết thì đừng có xen vào. Tôi để Mie ra khỏi chỗ đó là vì muốn tốt cho chị ấy thôi! - Hắn bắt đầu đánh lại tôi.
- Tốt? Thật tốt khi cậu xuống tay làm cô ấy bị thương à?
- Tôi không có! Làm ơn hãy cho tôi gặp chị ấy đi.
Jay không đánh trả nữa, cậu buông tôi ra rồi ngồi xuống đất. Giọng trầm hẳn :
- Tôi biết mình đã làm tổn thương chị ấy. Nhưng nếu không làm vậy thì liệu Kris có chịu buông tha?
- Lại là cái thằng rác rưởi ấy. Nói đi, hắn đã làm gì Mie? - Tôi xách cổ áo hắn lên, hét lớn.
- Không! Hắn chỉ nhắm vào tôi. Nhưng tôi sợ chị ấy sẽ bị ảnh hưởng.
- Cậu hại cô ấy rồi. Cậu có biết rằng Mie...
Tôi định nói tình trạng hiện tại của Mie nhưng chợt nhớ ra là cô ấy cứ dặn đi dặn lại mãi, bảo tôi đừng nói cho ai biết.
- Mie chị ấy làm sao? Anh mau nói đi chứ.
- Tôi không có thời gian để đôi co với cậu. Nếu cậu có bản lĩnh như vậy thì đi gặp Mie và cầu xin cô ấy tha thứ đi! - Tôi nói và định rời khỏi chỗ đó.
- Sao? Anh chịu để tôi gặp chị ấy rồi à?
- Đừng vui mừng quá sớm. Tôi không nghĩ là mình sẽ bỏ cuộc sớm vậy đâu!
- Cảm ơn anh! - Lần đầu tiên tôi nghe câu nói này từ hắn.
Xin lỗi Mie nhé. Tôi đành thất hứa với cô là ngăn không cho Jay tìm gặp cô rồi. Vì hình như là có hiểu lầm gì đó ở đây. Nếu như cứ thế mà để hai người xa nhau thì cuộc cạnh tranh này làm sao mà công bằng được? Tôi yêu cô, nhưng tôi biết người cô yêu lại là tên nhóc đó.
- Mie ăn chút gì nhé? - Tôi bước vào, nhẹ nhàng hỏi.
Cô mệt mỏi xoay người lại, tôi cẩn thận đỡ lấy tấm lưng nhỏ gầy kia, giúp cô ấy ngồi dậy :
- Món này ngon lắm. Cô phải ăn nhiều vào nha!
Sự thật là mấy hôm vừa rồi, có bao giờ Mie ăn cái gì mà cầm cự được vài phút đâu. Ăn vào là cứ nôn ra hết. Tôi nhìn thấy mà tim đau nhói. Cứ như vậy, sức của một cô gái làm sao mà chịu nổi được đây?
Lần này cũng không ngoại lệ, vừa ăn được vài muỗng thì Mie đã bắt đầu nôn :
- Xin lỗi Yul, nhưng tôi thật sự không ăn được!
- Cứ như vậy thì cô sẽ kiệt sức mất thôi. - Tôi vỗ nhẹ lưng cô, lo lắng.
- Nhưng cứ nôn ra người anh thế này. Tôi xấu hổ chết mất! - Mie cười và nói đùa, nhưng tôi chẳng thấy vui tí nào.
- Thôi nằm xuống đây nhé? Tôi sẽ tìm cách khác. - Tôi đỡ cô ấy nằm lại giường.
- Yul không cần phải làm nhiều thế vì tôi đâu!
- Ngốc! Chúng ta là bạn tốt mà. Nên giúp đỡ nhau những lúc này chứ nhỉ?
Phải nói thế Mie mới chịu để tôi giúp. Thật là... Chẳng lẽ tôi chỉ ở bên cô ấy với tư cách là một người bạn thôi sao? Tôi cũng yêu cô ấy mà. Nhưng thôi, như vậy cũng tốt, tôi muốn là người chăm sóc cho cô ấy, chỉ vậy thôi.
Cái tên Jay khốn kiếp ấy, tôi lại gặp nữa rồi. Không hôm nào hắn lại không đến đây. Tôi vẫn cứ thế lôi hắn vào trong rừng, vì sợ Mie sẽ buồn khi nhìn thấy tên nhóc chết tiệt này.
- Anh làm gì vậy? Tôi muốn gặp chị Mie mà? - Hắn kéo tay tôi ra, hét lớn.
- Cậu nghĩ rằng mình có tư cách để nói ra những lời như thế sao? - Tôi đấm ngay cho hắn một phát vào mặt.
- Anh không biết thì đừng có xen vào. Tôi để Mie ra khỏi chỗ đó là vì muốn tốt cho chị ấy thôi! - Hắn bắt đầu đánh lại tôi.
- Tốt? Thật tốt khi cậu xuống tay làm cô ấy bị thương à?
- Tôi không có! Làm ơn hãy cho tôi gặp chị ấy đi.
Jay không đánh trả nữa, cậu buông tôi ra rồi ngồi xuống đất. Giọng trầm hẳn :
- Tôi biết mình đã làm tổn thương chị ấy. Nhưng nếu không làm vậy thì liệu Kris có chịu buông tha?
- Lại là cái thằng rác rưởi ấy. Nói đi, hắn đã làm gì Mie? - Tôi xách cổ áo hắn lên, hét lớn.
- Không! Hắn chỉ nhắm vào tôi. Nhưng tôi sợ chị ấy sẽ bị ảnh hưởng.
- Cậu hại cô ấy rồi. Cậu có biết rằng Mie...
Tôi định nói tình trạng hiện tại của Mie nhưng chợt nhớ ra là cô ấy cứ dặn đi dặn lại mãi, bảo tôi đừng nói cho ai biết.
- Mie chị ấy làm sao? Anh mau nói đi chứ.
- Tôi không có thời gian để đôi co với cậu. Nếu cậu có bản lĩnh như vậy thì đi gặp Mie và cầu xin cô ấy tha thứ đi! - Tôi nói và định rời khỏi chỗ đó.
- Sao? Anh chịu để tôi gặp chị ấy rồi à?
- Đừng vui mừng quá sớm. Tôi không nghĩ là mình sẽ bỏ cuộc sớm vậy đâu!
- Cảm ơn anh! - Lần đầu tiên tôi nghe câu nói này từ hắn.
Xin lỗi Mie nhé. Tôi đành thất hứa với cô là ngăn không cho Jay tìm gặp cô rồi. Vì hình như là có hiểu lầm gì đó ở đây. Nếu như cứ thế mà để hai người xa nhau thì cuộc cạnh tranh này làm sao mà công bằng được? Tôi yêu cô, nhưng tôi biết người cô yêu lại là tên nhóc đó.
/60
|