Sáng nay tôi dậy sớm và bắt đầu quét khoảng sân trước nhà. Có vẻ như tiếng động tối qua đã làm lá trên mái nhà rơi xuống đây nhiều hơn. Đang quét thì tôi nghe có tiếng nói:
- Cô bé cũng đang quét lá cây à?
Đó là tiếng của một bác gái hàng xóm ở gần tôi nhất. Tôi trả lời :
- Vâng, tối hôm qua có gió nên chúng rơi xuống nhiều quá ạ.
- Không phải do gió đâu, là do lũ sói đấy.
Tôi giật mình, nơi này có sói thì không có gì lạ nhưng sói biết leo lên mái nhà ư?
- Sao? Sói ở trên mái nhà ạ?
- Uhm. Nhưng mà thôi, cháu chỉ mới đến đây nên không cần biết nhiều làm gì đâu.
- Vâng. - Tôi cũng không quan tâm lắm.
Tối, sau khi ăn bữa tối đơn giản thì tôi cũng chuẩn bị đi ngủ. Đánh răng xong trèo lên giường nằm được một lúc thì tôi nghe có tiếng động ngoài cửa:
- Ư...ư...ư...
Ban đầu tôi nghĩ là do con mèo nào đó phá phách, nhưng tiếng rên ấy còn phát ra thêm vài lần rồi dứt hẳn. Tôi e rằng nếu mình cứ bỏ mặc thì chắc chẳng thể ngủ đêm nay luôn mất.
Thế là tôi bật đèn. Cẩn thận mở cửa. Trời ơi, sao lại có một người nằm ở ngoài này chứ? Mặt mũi đầy những vết thương và người ấy đã ngất lịm đi vì kiệt sức. Biết là chẳng thể gọi ai giúp đỡ trong lúc đêm muộn thế này nên tôi đành phải dìu cậu ta vào trong nhà.
Sở dĩ tôi gọi bằng cậu là vì trông người này có vẻ nhỏ hơn tôi. Nhìn kĩ thì mặt cậu đầy vết cào xước. Có lẽ vì thú dữ đã tấn công cậu rồi. Tôi lấy nước ấm rửa lại vết thương rồi dùng túi y tế mang theo mà băng bó cho cậu.
Xong xuôi, tôi thấy cậu khá ổn nên cũng yên tâm. Nào ngờ tới lượt tôi buồn ngủ và thiếp đi lúc nào không biết.
*
Sáng hôm sau, khi tôi thức giấc thì cũng đã gần 8 giờ rồi. Định là sẽ giúp cậu thay băng vết thương rồi đi hỏi xung quanh xem có ai biết cậu không? Nhưng khi nhìn lại thì cái giường trống trơn, cậu ta đã biến mất. Thật là lo mà, vết thương nặng như thế mà bỏ đi. Không khéo động đến chúng rồi bị nhiễm trùng thì khổ.
Người đi thì cũng đi rồi. Tôi cũng không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu nấu bữa sáng. Sau khi ăn xong, tôi chuẩn bị dụng cụ ra con suối nhỏ phía trước nhà để câu cá.
Nước trong con suối trong vắt, có thể thấy được những tảng đá ở tận đáy và những chú cá bơi tung tăng. Tôi bắt đầu quăng cần và chờ đợi. Tiếng nước róc rách chảy làm cho tâm hồn tôi nao nao đến lạ. Đến tầm trưa thì cá cũng đầy xô, tôi mang vài con đi biếu những nhà xung quanh. Họ thích lắm, luôn miệng nói cảm ơn tôi. Tôi nghĩ, mình đang sống theo cộng đồng thì việc chia sẻ với nhau là điều cần thiết.
Đang ăn bữa trưa thì có người gõ cửa, vị khách đầu tiên đến nhà tôi đây. Đó là một chàng thanh niên. Anh ta rất vạm vỡ và đầy cơ bắp. Tôi biết điều đó vì anh ta ở trần (nhưng anh có mặc một chiếc quần bằng lông thú đấy nhé). Có vẻ như anh ta không phải là người ở đây. Tôi mỉm cười :
- Mời vào nhà.
Anh ta đi vào, nhìn xung quanh một lượt rồi tiến đến chiếc giường của tôi. Như thể là đang đánh hơi thứ gì đó :
- Cô sống ở đây một mình à?
- Vâng, tôi chỉ mới dọn đến đây được một ngày thôi.
- Chết tiệt! Sao cô lại có thứ mùi này chứ?
- Anh nói gì?
- Không liên quan đến cô.
Người gì kì cục thế không biết, đang chê tôi hôi à. Hay nhỉ? Tôi chắc chắn không phải là anh ta đến nhà tôi chơi rồi. Vậy thì đến đây làm gì chứ?
- Cô tên gì?
- Hả? Ơ... Mie!
- Mie à? Mie... Mie... - Anh ta lặp đi lặp lại như cố nhớ tên tôi. Cầu trời cho đừng có nhớ để sau này đến ám sát tôi đấy nhé.
Rồi anh ta đi ra ngoài. Ghê thật, mới thấy đó mà đã phóng đi đâu mất. Tôi có nhớ, trước khi đi anh ta đã phang lại một câu :
- Ở đây cô nên cẩn thận, nhất là với cái mùi hương trong nhà cô đấy!
Tôi đây không sợ đâu nhé, đừng dọa dẫm. Mà khoan đã, trong nhà mình thì có mùi gì cơ chứ? À, chắc là do của những người chủ trước để lại. Anh ta là đang tốt bụng nhắc mình giặt giũ lại cho sạch sẽ sao? Thật là!
- Cô bé cũng đang quét lá cây à?
Đó là tiếng của một bác gái hàng xóm ở gần tôi nhất. Tôi trả lời :
- Vâng, tối hôm qua có gió nên chúng rơi xuống nhiều quá ạ.
- Không phải do gió đâu, là do lũ sói đấy.
Tôi giật mình, nơi này có sói thì không có gì lạ nhưng sói biết leo lên mái nhà ư?
- Sao? Sói ở trên mái nhà ạ?
- Uhm. Nhưng mà thôi, cháu chỉ mới đến đây nên không cần biết nhiều làm gì đâu.
- Vâng. - Tôi cũng không quan tâm lắm.
Tối, sau khi ăn bữa tối đơn giản thì tôi cũng chuẩn bị đi ngủ. Đánh răng xong trèo lên giường nằm được một lúc thì tôi nghe có tiếng động ngoài cửa:
- Ư...ư...ư...
Ban đầu tôi nghĩ là do con mèo nào đó phá phách, nhưng tiếng rên ấy còn phát ra thêm vài lần rồi dứt hẳn. Tôi e rằng nếu mình cứ bỏ mặc thì chắc chẳng thể ngủ đêm nay luôn mất.
Thế là tôi bật đèn. Cẩn thận mở cửa. Trời ơi, sao lại có một người nằm ở ngoài này chứ? Mặt mũi đầy những vết thương và người ấy đã ngất lịm đi vì kiệt sức. Biết là chẳng thể gọi ai giúp đỡ trong lúc đêm muộn thế này nên tôi đành phải dìu cậu ta vào trong nhà.
Sở dĩ tôi gọi bằng cậu là vì trông người này có vẻ nhỏ hơn tôi. Nhìn kĩ thì mặt cậu đầy vết cào xước. Có lẽ vì thú dữ đã tấn công cậu rồi. Tôi lấy nước ấm rửa lại vết thương rồi dùng túi y tế mang theo mà băng bó cho cậu.
Xong xuôi, tôi thấy cậu khá ổn nên cũng yên tâm. Nào ngờ tới lượt tôi buồn ngủ và thiếp đi lúc nào không biết.
*
Sáng hôm sau, khi tôi thức giấc thì cũng đã gần 8 giờ rồi. Định là sẽ giúp cậu thay băng vết thương rồi đi hỏi xung quanh xem có ai biết cậu không? Nhưng khi nhìn lại thì cái giường trống trơn, cậu ta đã biến mất. Thật là lo mà, vết thương nặng như thế mà bỏ đi. Không khéo động đến chúng rồi bị nhiễm trùng thì khổ.
Người đi thì cũng đi rồi. Tôi cũng không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu nấu bữa sáng. Sau khi ăn xong, tôi chuẩn bị dụng cụ ra con suối nhỏ phía trước nhà để câu cá.
Nước trong con suối trong vắt, có thể thấy được những tảng đá ở tận đáy và những chú cá bơi tung tăng. Tôi bắt đầu quăng cần và chờ đợi. Tiếng nước róc rách chảy làm cho tâm hồn tôi nao nao đến lạ. Đến tầm trưa thì cá cũng đầy xô, tôi mang vài con đi biếu những nhà xung quanh. Họ thích lắm, luôn miệng nói cảm ơn tôi. Tôi nghĩ, mình đang sống theo cộng đồng thì việc chia sẻ với nhau là điều cần thiết.
Đang ăn bữa trưa thì có người gõ cửa, vị khách đầu tiên đến nhà tôi đây. Đó là một chàng thanh niên. Anh ta rất vạm vỡ và đầy cơ bắp. Tôi biết điều đó vì anh ta ở trần (nhưng anh có mặc một chiếc quần bằng lông thú đấy nhé). Có vẻ như anh ta không phải là người ở đây. Tôi mỉm cười :
- Mời vào nhà.
Anh ta đi vào, nhìn xung quanh một lượt rồi tiến đến chiếc giường của tôi. Như thể là đang đánh hơi thứ gì đó :
- Cô sống ở đây một mình à?
- Vâng, tôi chỉ mới dọn đến đây được một ngày thôi.
- Chết tiệt! Sao cô lại có thứ mùi này chứ?
- Anh nói gì?
- Không liên quan đến cô.
Người gì kì cục thế không biết, đang chê tôi hôi à. Hay nhỉ? Tôi chắc chắn không phải là anh ta đến nhà tôi chơi rồi. Vậy thì đến đây làm gì chứ?
- Cô tên gì?
- Hả? Ơ... Mie!
- Mie à? Mie... Mie... - Anh ta lặp đi lặp lại như cố nhớ tên tôi. Cầu trời cho đừng có nhớ để sau này đến ám sát tôi đấy nhé.
Rồi anh ta đi ra ngoài. Ghê thật, mới thấy đó mà đã phóng đi đâu mất. Tôi có nhớ, trước khi đi anh ta đã phang lại một câu :
- Ở đây cô nên cẩn thận, nhất là với cái mùi hương trong nhà cô đấy!
Tôi đây không sợ đâu nhé, đừng dọa dẫm. Mà khoan đã, trong nhà mình thì có mùi gì cơ chứ? À, chắc là do của những người chủ trước để lại. Anh ta là đang tốt bụng nhắc mình giặt giũ lại cho sạch sẽ sao? Thật là!
/60
|