Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi

Chương 129

/255


Chương 129: Không còn cách nào cứu được nữa

Vũ Hải Yến đau lòng nhìn chằm chằm về phía Phan Phùng Hiếu, nhưng anh ta cứng rắn đứng ở đó không hề nhìn cô ta dù chỉ một chút, thậm chí anh ta còn tỏ ra khinh thường nhìn Vũ Hải Yến.

Lúc này Vũ Hải Yến đã rơi nước mắt, trái tim cũng run lên khi nghe người đàn ông kia nói về những việc xấu mà cô ta đã làm.

Vất vả lắm cô ta mới tìm được một người đàn ông mà cô ta ưng ý, cũng không dễ dàng gì cô ta mới nguyện ý được một lần sống chết vì tình yêu, nhưng tại sao…tại sao ông trời lại nhẫn tâm không để cô ta được hạnh phúc thế chứ?

Vũ Hải Yến đau đớn đến nỗi không thể đứng vững, cô ta đã quá mệt mỏi, quay đầu muốn rời khỏi nơi đau thương này.

Nhưng lúc này bước chân của cô ta nặng nề giống như có hàng ngàn quả cân đang đè lên cô ta, khiến cô ta không thể di chuyển được, chỉ có thể đứng im ở đó chịu đựng nhục nhã.

Cô ta muốn nói điều gì đó để phản bác nhưng lại sợ bản thân sẽ bị lôi ra nhiều chuyện xấu hơn, vì vậy Vũ Hải Yến chỉ có

thể cắn chặt môi mà khóc để thu hút sự thương hại của người khác.

“Đến bây giờ mà loại phụ nữ độc ác như cô vẫn tỏ vẻ đáng thương sao, trước kia cô đối xử tàn nhẫn với chị cô thế nào cô không nhớ sao? Đúng là loại phụ nữ không có nhân tính!”

Phan Phùng Hiếu tức giận mắng Vũ Hải Yến.

Anh ta sẽ chẳng bao giờ quên được ở bữa tiệc tối ở nhà họ Trương ấy, ánh mắt mọi người nhìn anh ta chẳng khác gì đang nhìn một con khi đang làm trò hề, còn cả ánh mắt đầy ẩn ý với nụ cười giễu cợt của Trương Thiên Thành nữa.

Thì ra tất cả mọi người đều biết hết, chỉ có duy nhất mình anh ta vẫn chưa biết gì cả.

Nghĩ đến đây Phan Phùng Hiếu không nhịn nổi nữa, anh ta giơ tay tát thẳng vào mặt của Vũ Hải Yến khiến mặt cô ta lệch hẳn sang một bên.

“Hải Yến!”

Nguyễn Kim Thanh vội vàng chạy đến đỡ lấy Vũ Hải Yến rồi đứng chắn trước mặt cô ta, con gái bị đánh thì người mẹ làm sao nhịn được. Bà ta bất chấp tất cả đứng ra lạnh lùng chất vấn: “Phan Phùng Hiếu, cậu là đàn ông, sao có thể ra tay đánh phụ nữ hả?”

“Hai người cút ra ngoài cho tôi!”

Phan Phùng Hiếu quay ra ngoài, không muốn nhìn mặt hai mẹ con này nữa, bây giờ thấy họ chỉ làm anh ta buồn nôn hơn thôi.

“Hừ, chúng tôi cũng chẳng thèm ở lại đây đâu, thế nhưng cậu nghĩ cậu chỉ ra ngoài tìm mấy người này đến là cho rằng có thể vu oan cho Hải Yến, hãm hại nhà họ Vũ chúng tôi hay sao? Ngày mai tôi sẽ tự mình liên lạc với bên truyền thông báo chí,

nói hết sự thật cho họ nghe!”

Nguyễn Kim Thanh trả lời một cách lạnh nhạt.

“Hay! Hay lắm!”

Đúng là mặt dày quá sức tưởng tượng của Phan Phùng Hiếu rồi.

Mọi việc đã rõ ràng đến mức này rồi mà bà ta vẫn còn cãi chày cãi cối sao.

Giỏi thật! Thực sự rất giỏi!

Phan Phùng Hiểu lắc đầu, anh ta cũng không muốn tranh cãi với bà ta nữa liền nói:

“Nếu bà Vũ muốn nói rõ ràng sự thật với bên truyền thông, tất nhiên là tôi không có ý kiến gì rồi, nhưng đừng để đến lúc anh Lưu ra mặt thì mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy đâu!”

“Phan Phùng Hiếu, cậu đừng uy hiếp tôi!”

Nguyễn Kim Thanh tức giận quát lên.

“Tôi nào dám, nhưng điều tôi nói là sự thật, nếu bà Vũ muốn làm to chuyện này thì tất nhiên tôi phải phối hợp thật tốt với bà rồi, bà nói xem có đúng hay không?”

Phan Phùng Hiểu không hề sợ hãi mà nói với bà ta như vậy.

“Mẹ à, chúng ta đi thôi!”

Vũ Hải Yến cúi đầu, cô ta biết rõ lần này có nói thế nào đi nữa thì cô ta vẫn chỉ là kẻ thua cuộc.

Nguyễn Kim Thanh biết rõ điều này chứ, nhưng nếu hôm nay bọn họ mà đi thì sau này nhà họ Vũ lấy mặt mũi đâu mà đi gặp người khác được đây? Hơn nữa bây giờ bà ta quay về cũng không biết phải ăn nói thế nào với Vũ Phong Toàn nữa.

“Được, Phan Phùng Hiếu, tối nể mặt Vũ Hải Yến mới cho cậu chút mặt mũi, tha cho cậu lần này, nhưng việc ngày hôm nay tuyệt đối không được nói ra bên ngoài chữ nào, cậu hiểu chưa?”

Bà ta bắt đầu đe dọa Phan Phùng Hiếu.

“Bà yên tâm đi, tôi cũng muốn giữ thể diện cho nhà họ Phan. Chỉ cần sau này mấy người đừng đi gây họa cho chúng tôi, nhà họ Phan chúng tôi sẽ không nhắc lại chuyện ngày hôm

nay nữa” Phan Mạnh Tài trả lời.

Cả hai gia đình đều rất coi trọng sĩ diện nên họ đều không muốn tiết lộ chuyện này ra ngoài.

“Phan Phùng Hiếu phải cam kết thì tôi mới đồng ý” Nguyễn Kim Thanh nói.

Phan Phùng Hiếu hừ một tiếng, vốn dĩ anh ta cũng không muốn so đo với hai mẹ con này, như hai người này quá khinh người, càng được nước càng lấn tới làm anh ta không chịu nổi được nữa.

Lúc này, Phan Phùng Hiếu thấy Vũ Hải Yến đang đau buồn đứng im ở đó liền giễu cợt: “Cô Vũ ở bên ngoài có nhiều công bướm theo đuổi như vậy, quả thực là cao thủ trong tình yêu, bao nhiêu người đồn đãi bên ngoài ấy, chỉ mình tôi im miệng thì có ích gì? Tôi mong cô Vũ có thể mau chóng tìm được người cùng cô tiếp tục làm chuyện còn dang dở đó nhé!”

“Phan Phùng Hiếu, cậu có ý gì?”

Khuôn mặt Nguyễn Kim Thanh đỏ hết lên vì tức giận.

Tất cả đều tại bà ta, nếu không phải bà ta bắt con gái phải hẹn hò quen biết nhiều người, bày ra trăm phương ngàn kế để tính kể Trương Thiên Thành thì bây giờ Vũ Hải Yến đã không bị người ta chỉ trích rồi.

Lúc này trong tim Vũ Hải Yến đau nhói đến nỗi chết lặng.

Nghe thấy từng chữ từng chữ Phan Phùng Hiếu mia mai, trong lòng cô ta vừa bị thương vừa tức giận.

Cô ta nhìn thẳng vào mắt Phan Phùng Hiếu, hỏi: “Phan Phùng Hiếu, anh muốn làm to chuyện sao?”

Ánh mắt Phan Phùng Hiếu nhìn cô ta với vẻ chán ghét, nhưng anh ta vẫn mỉm cười trả lời: “Thế nào, Vũ Hải Yến, cô đang muốn nói chuyện tình cảm với tôi sao, đúng là cảm động chết mất!”

“Phan Phùng Hiếu, anh…”

Vũ Hải Yến hít sâu một hơi rồi bước về phía trước mấy bước, cô ta muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt cô ta nhưng cô ta cũng không lau đi, chỉ im lặng gật đầu, miễn cưỡng cười một cái rồi nói với Phan Phùng Hiếu: “Được, Phan Phùng Hiểu, coi như mắt của Vũ Hải Yến này bị mù mới để mắt tới anh!”

Nói xong, Vũ Hải Yến cầm tay Nguyễn Kim Thanh đi thẳng ra ngoài.

Bây giờ ngoài trời đang mưa tầm tã như trút nước.

Vũ Hải Yến vừa đi vừa gào khóc, nước mắt với nước mưa lẫn vào với nhau, cô ta đi được một đoạn lại loạng choạng ngã

xuống đất.

Nguyễn Kim Thanh đứng sau hét to lên: “Hải Yến!”

Phan Phùng Hiểu đứng im ngoài cửa nhìn thấy bóng dáng ngày càng xa dần của người phụ nữ kia thì vẻ đắc ý trên mặt anh ta cũng không còn nữa.

Anh ta càng hi vọng thì lại càng thất vọng nhiều hơn.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, Phan Phùng Hiếu mới hiểu được thế nào là yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Sau đó, anh ta cũng cam tâm tình nguyện đính hôn cùng với cô ta mà chẳng mảy may nghi ngờ gì.

Vậy mà tại sao ông trời lại trêu người anh ta?

Phan Phùng Hiếu thở dài, anh ta nhắm mắt lại thầm nghĩ, phải chăng đây chỉ là một giấc mơ, mơ rồi lại tỉnh thì thật tốt.

“Anh à, anh đã thấy rõ bộ mặt thật của Vũ Hải Yến rồi, loại phụ nữ như vậy anh cần gì phải lưu luyến nữa?”

Tên đầu trọc đến gần vỗ vỗ vai Phan Phùng Hiếu, an ủi anh

Tên còn lại cũng nói: “Đúng vậy, làm sao có chuyện cậu Phan của chúng ta lại thiếu phụ nữ được.”

“Bây giờ không còn sớm nữa, tôi sẽ dặn dò tài xế đưa ba

người về, thứ lỗi cho tôi không tiện ba người được.”

Phan Phùng Hiếu nói xong thì xoay người định đi thẳng lên tầng hai.

Nhưng mới đi được mấy bước anh ta vội quay lại dặn dò: “Chuyện ngày hôm nay tôi hi vọng mấy người không tiết lộ ra ngoài, nếu để tôi biết được mấy người không giữ kín miệng thì đừng mong sau này còn có thể nói chuyện được nữa.”

Vẻ mặt tên đầu trọc trầm xuống nhưng vẫn cười cợt nhả nói: “Cậu Phan cứ nói đùa, nếu tôi đã nhận tiền của cậu rồi thì tất nhiên tôi phải giữ bí mật cho cậu rồi.”

“Tôi chỉ sợ rằng mấy người bị chọc giận, có gì lại kể ra hết. Như vậy không được.”

Phan Phùng Hiếu nói xong, lúc này anh ta mới quay đầu đi lên trên tầng.

Nếu không phải trước đó bọn họ tức giận thì làm sao có thể đồng ý với anh ta vạch trần lời nói dối của Vũ Hải Yến chứ.

Anh ta vốn nghĩ rằng nếu tìm ra được sự thật thì anh ta sẽ vui vẻ, nhưng không hề có chuyện đó.

Anh ta biết được mọi chuyện rồi thì lại càng thêm khổ sở hơn mà thôi.

Lúc Nguyễn Kim Thanh rời khỏi nhà họ Phan, đi ra ngoài

cửa, bà ta cẩn thận quan sát nhưng không thấy xe đỗ ở đó, cũng không thấy bóng dáng Vũ Phong Toàn đầu.

“Hải Yến, con đừng chạy nữa, nếu mưa to như thế thì chúng ta trú tạm ở đây sẽ tốt hơn!”

Nguyễn Kim Thanh kéo tay Vũ Hải Yến, nhìn thấy mặt mũi cô ta ướt đẫm không thấy rõ đâu là nước mưa đâu là nước mắt thì đau lòng đích vô cùng, nói: “Tất cả là lỗi của mẹ, Hải Yến, mẹ xin lỗi, nếu con đau lòng, muốn khóc thì cứ khóc đi.”


/255

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status