Editor: Linh Vũ
Hướng Chỉ Lan, Hướng Chỉ Lan, cái tên này cứ lượn vòng quanh đầu Vận Nhi, thế nhưng cô vẫn không cách nào vẽ ra dáng vẻ của bà.
Một tiếng ầm vang lên kéo lại ý thức của Vận Nhi, ngay khi thân thể của người đàn ông được gọi là anh Tinh đó chuẩn bị đè lên người Vận Nhi thì đầu hắn ta bị lệch sang một bên, nặng nề ngã xuống trên người cô.
A!!! Vận Nhi thét chói tai, đẩy hắn ta ra, máu không ngừng chảy ra từ trên đầu hắn ta, Vận Nhi sợ hãi đẩy hắn ta sang một bên, kéo quần áo rồi lui ra sau.
Lão tam, mày làm cái gì thế? Hai người kia thấy lão tam dùng bình rượu đập lên đầu đại ca khiến hắn ta bất tỉnh thì vô cùng tức giận, lao lên mắng chửi.
Mấy người không được đụng vào cô ấy! Tần Hải vẫn luôn canh cánh trong lòng vì chuyện năm đó, cái loại chuyện súc sinh táng tận lương tâm mà bọn họ đã làm với Hướng Chỉ Lan khi ấy, làm sao có thể lặp lại lần nữa.
Hắn ta không thể thờ ơ bỏ mặc như vậy.
Tao nói mày chứ lão tam, không đụng thì không đụng, nếu như mày không muốn thì đừng có đụng vào, ông đây nhìn trúng cô ta rồi!
Hồ Tu Nam cũng chẳng thèm để ý đến vết thương của anh Tinh, đại ca hôn mê thì càng tốt, ánh mắt tục tĩu của hắn ta nhìn về phía Vận Nhi lại càng trở nên hưng phấn.
Vận Nhi có phần cảm kích, muốn nhìn người đàn ông đã cứu mình, nhưng lại có một người đàn ông khác bổ nhào về phía cô, cô miễn cưỡng chống đỡ thân thể rồi chạy về phía sau: Đừng tới đây, xin các người, hãy buông tha cho tôi...
Cô loáng thoáng cảm giác được, có lẽ năm đó mẹ cô bị bọn họ hành hạ cũng là bị ép buộc như thế này!
Tao nói mày chứ lão tam, mau xuống tay đi, đừng có làm lỡ việc của chúng ta, mày không cần tiền sao, đây là nhiệm vụ đấy! Hai người kia cộng lại cũng dư sức đối phó với Tần Hải, ngay khi mấy người họ đang lôi thôi với nhau thì Vận Nhi nhanh chóng chạy về phía chiếc cửa sắt.
Bàn tay mềm mại vỗ lên cửa, bị vụn sắt đâm vào đau nhói.
Nơi này đúng là địa ngục, cô không muốn đợi chờ vô ích ở chỗ này!
Mễ Na, mau thả tôi ra ngoài, cô điên rồi! Thừa Duẫn, anh đang ở đâu... Vận Nhi ra sức đá lên cửa sắt, nhưng sức lực cô chẳng có bao nhiêu, làm thế nào thì cánh cửa cũng không nhúc nhích. Ngay khi cô bất lực bật khóc thì lại có một người đàn ông bổ nhào về phía cô.
Cả người Vận Nhi cứng đờ, lui về sau, lúc lưng chạm vào cánh cửa sắt thì trong lòng lạnh buốt, ở dưới bụng truyền đến cơn đau dữ dội, có một dòng chất lỏng dinh dính chảy xuống từ dưới người cô.
Cô nghẹn ngào che miệng lại, ra sức lắc đầu, không, không thể nào...
Lão tứ, mày đừng có đụng vào cô bé đó, cô bé đó có thể là con gái của một trong số mấy người chúng ta! Tần
Hướng Chỉ Lan, Hướng Chỉ Lan, cái tên này cứ lượn vòng quanh đầu Vận Nhi, thế nhưng cô vẫn không cách nào vẽ ra dáng vẻ của bà.
Một tiếng ầm vang lên kéo lại ý thức của Vận Nhi, ngay khi thân thể của người đàn ông được gọi là anh Tinh đó chuẩn bị đè lên người Vận Nhi thì đầu hắn ta bị lệch sang một bên, nặng nề ngã xuống trên người cô.
A!!! Vận Nhi thét chói tai, đẩy hắn ta ra, máu không ngừng chảy ra từ trên đầu hắn ta, Vận Nhi sợ hãi đẩy hắn ta sang một bên, kéo quần áo rồi lui ra sau.
Lão tam, mày làm cái gì thế? Hai người kia thấy lão tam dùng bình rượu đập lên đầu đại ca khiến hắn ta bất tỉnh thì vô cùng tức giận, lao lên mắng chửi.
Mấy người không được đụng vào cô ấy! Tần Hải vẫn luôn canh cánh trong lòng vì chuyện năm đó, cái loại chuyện súc sinh táng tận lương tâm mà bọn họ đã làm với Hướng Chỉ Lan khi ấy, làm sao có thể lặp lại lần nữa.
Hắn ta không thể thờ ơ bỏ mặc như vậy.
Tao nói mày chứ lão tam, không đụng thì không đụng, nếu như mày không muốn thì đừng có đụng vào, ông đây nhìn trúng cô ta rồi!
Hồ Tu Nam cũng chẳng thèm để ý đến vết thương của anh Tinh, đại ca hôn mê thì càng tốt, ánh mắt tục tĩu của hắn ta nhìn về phía Vận Nhi lại càng trở nên hưng phấn.
Vận Nhi có phần cảm kích, muốn nhìn người đàn ông đã cứu mình, nhưng lại có một người đàn ông khác bổ nhào về phía cô, cô miễn cưỡng chống đỡ thân thể rồi chạy về phía sau: Đừng tới đây, xin các người, hãy buông tha cho tôi...
Cô loáng thoáng cảm giác được, có lẽ năm đó mẹ cô bị bọn họ hành hạ cũng là bị ép buộc như thế này!
Tao nói mày chứ lão tam, mau xuống tay đi, đừng có làm lỡ việc của chúng ta, mày không cần tiền sao, đây là nhiệm vụ đấy! Hai người kia cộng lại cũng dư sức đối phó với Tần Hải, ngay khi mấy người họ đang lôi thôi với nhau thì Vận Nhi nhanh chóng chạy về phía chiếc cửa sắt.
Bàn tay mềm mại vỗ lên cửa, bị vụn sắt đâm vào đau nhói.
Nơi này đúng là địa ngục, cô không muốn đợi chờ vô ích ở chỗ này!
Mễ Na, mau thả tôi ra ngoài, cô điên rồi! Thừa Duẫn, anh đang ở đâu... Vận Nhi ra sức đá lên cửa sắt, nhưng sức lực cô chẳng có bao nhiêu, làm thế nào thì cánh cửa cũng không nhúc nhích. Ngay khi cô bất lực bật khóc thì lại có một người đàn ông bổ nhào về phía cô.
Cả người Vận Nhi cứng đờ, lui về sau, lúc lưng chạm vào cánh cửa sắt thì trong lòng lạnh buốt, ở dưới bụng truyền đến cơn đau dữ dội, có một dòng chất lỏng dinh dính chảy xuống từ dưới người cô.
Cô nghẹn ngào che miệng lại, ra sức lắc đầu, không, không thể nào...
Lão tứ, mày đừng có đụng vào cô bé đó, cô bé đó có thể là con gái của một trong số mấy người chúng ta! Tần
/260
|