Giằng co ba mươi giây, một dòng khí im lặng đang chảy xuôi trong không gian dị thường, Tô Thượng Đông liếc xéo Âu Thừa Duẫn đang đút hai tay ở trong túi quần, "Mục đích của anh là gì?"
"Tôi nên hỏi anh lời này mới đúng, Tô Thượng Đông, tôi thật đúng là bội phục sự nhẫn nại của anh, thế nào? Hiện tại nhịn không nổi nữa sao?" Nghĩ tới ánh mắt của anh ta nhìn Vận Nhi lúc nãy, Âu Thừa Duẫn có một loại xúc động muốn móc hai mắt anh ta xuống.
Khi thân thế của Vận Nhi bị phanh phui, anh liền không còn cái gì để kiêng kị Tô Thượng Đông!
"Anh có ý gì?" Tô Thượng Đông loáng thoáng nghe được địch ý trong lời của Âu Thừa Duẫn.
Ở lần gặp mặt đầu tiên, ánh mắt Âu Thừa Duẫn sắc bén từng đánh giá qua vô số người, đã nhìn thấu Tô Thượng Đông đối với Vận Nhi có tình cảm bất thường.
Hiện tại, anh nên cảm tạ gã ta sao? Nếu như không có gã, thì có thể cả đời anh cũng không biết được bí mật.
"Có ý gì hay không, anh so với tôi càng hiểu hơn mới đúng, nhưng Tô Thượng Đông, tôi cho anh biết, người phụ nữ của Âu Thừa Duẫn tôi, anh tốt nhất không nên động đến!"
Tư thế kiêu căng cuồng vọng trước sau như một làm cho người khác căm hận, Tô Thượng Đông nắm chặt hai quả đấm, cặp mắt phun ra lửa lớn. Sau đó, chỉ để cho anh một ánh mắt không chịu thua, thần thái tự nhiên đi lên lầu.
"Âu Thừa Duẫn, những lời nói này của mày vốn đã không còn hiệu lực!" Sau cùng, Tô Thượng Đông lưu lại cho anh một ánh mắt khinh miệt, bóng lưng thẳng tắp mà cao ngạo.
Người phụ nữ của Âu Thừa Duẫn sao, từ hai năm trước đã không phải rồi. . . . . .
"Thừa Duẫn, ba em đã nói gì với anh?" Lúc Tô Ân Huệ xuống lầu thấy Âu Thừa Duẫn đang trầm tư đứng ở đầu cầu thang.
Cô chạy lên kéo cánh tay của anh, trên thực tế, bây giờ Tô Viễn Hành rất để ý chuyện của cô cùng Âu Thừa Duẫn. Cô nghĩ, bây giờ có lẽ ba đang đứng ở bên phía cô, bởi vì Tô Viễn Hành có nói, Vận Nhi còn quá nhỏ, ở trước mặt Âu Thừa Duẫn lòng dạ đầy toan tính, một khi bị thương, Vận Nhi căn bản không có năng lực tự bảo vệ mình. Vận Nhi đã bị thương một lần, cho nên ba cũng sẽ không để choVận Nhi bị lần thứ hai!
Mặc dù cô có chút ghen tỵ với vị trí Vận Nhi ở trong lòng ba mẹ, nhưng vì được gả cho Âu Thừa Duẫn, cô cũng không so đo nữa.
Âu Thừa Duẫn nhíu mày kiếm, đẩy Tô Ân Huệ ra khỏi người, đi thẳng về phía ghế salon ngồi xuống, chốc lát sau, Vận Nhi liền đi xuống lầu, thấy Âu Thừa Duẫn vẫn còn ở đây thì tim đột nhiên nhảy một cái, trực tiếp đổi hướng đi tới thư phòng Tô Viễn Hành.
Tô Ân Huệ vẫn luôn nhìn chăm chú Âu Thừa Duẫn, thấy anh thu hồi ánh mắt chuyên chú từ trên người Vận Nhi, cô không cam lòng tới gần Âu Thừa Duẫn, cô vốn cho rằng, hôm nay anh đến, là bởi vì Tô Viễn Hành, thì ra lại là vì Vận Nhi!
"Phạm Tu Vũ không tệ, cô có thể cân nhắc một chút!" Đôi mắt Âu Thừa Duẫn sắc bén như chim ưng liếc cô một vòng, cuối cùng dừng lại ở cánh tay của cô. Lời của Âu Thừa Duẫn khiến Tô Ân Huệ cả kinh, ngẩng đầu lên, liền đối diện với ánh mắt trong trẻo lạnh lùng. Anh thế nhưng nhẫn tâm đẩy cô vào ngực người đàn ông khác.
"Thừa Duẫn. . . . . ." Tô Ân Huệ nhỏ giọng gọi tên anh.
"Ân Huệ, đã năm năm rồi, nên kết thúc thôi! Tôi không yêu cô, cho tới bây giờ cũng không yêu, hiểu không?"
Thừa Huyễn chết rồi, anh đã ngừng hoài niệm, ngay từ lúc Vận Nhi ở bên người anh, anh cũng không còn hận người phụ nữ này nữa rồi, anh cũng không hi vọng cô sẽ tiếp tục làm sai, coi như không có Thừa Huyễn, anh cũng sẽ như cũ không yêu cô!
Không phải lần đầu tiên Tô Ân Huệ nghe được lời nói tuyệt tình như thế này của anh, lần này lại làm cho cô cảm thấy đau lòng khó chịu. Cô sớm nên hiểu rõ, nhưng chính là không bỏ được, cô phải làm sao bây giờ?
"Thừa Duẫn, em cũng từng nghĩ buông tha anh, nhưng không làm được, làm sao bây giờ?" Nước mắt tí tách tích tách rơi xuống, từng hàng, nhỏ xuống lòng anh, lại không khơi dậy nổi một gợn sóng.
"Cô nên biết nguyên tắc của tôi, tôi đối với cô dung túng, không phải luyến tiếc, mà là nể mặt Vận Nhi. . . . . ."
"Anh không cần nói nữa, Thừa Duẫn, anh có biết hay không, anh đối với em rất tàn nhẫn....." Tô Ân Huệ không phải là một người phụ nữ không có tự tôn, nhưng trước mặt người đàn ông này nhiều lần đánh mất bản thân, mặc dù anh đã nói thẳng như vậy, Tô Ân Huệ, cô tự nói với mình, lần này, nên thông suốt thôi!
Tô Ân Huệ khóc chạy lên lầu, cô không biết Tô Viễn Hành nói cái gì với anh, nhưng khẳng định có liên quan tới cô.
Mà anh, nhất định là cự tuyệt rồi!
"Cha, cha tìm con?" Vận Nhi có chút khẩn trương, đứng ở trước mặt Tô Viễn Hành, mặc dù trước kia ông đối với cô có chút nghiêm khắc, nhưng trong lòng Vận Nhi vẫn hết sức kính yêu ông. Bây giờ nhìn Tô Viễn Hành, giữa hai đầu lông mày của ông nhiều thêm mấy phần tang thương cùng bất đắc dĩ.
Là vì liên quan tới cô sao?
"Vận Nhi, đến bên cạnh cha!" Tô Viễn Hành hướng về phía Tô Vận Nhi vẫy vẫy tay, Vận Nhi đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt ông, nghiêm túc nghe từng câu của ông.
"Thời khắc đầu tiên con đến nhà chúng ta, cha liền quyết định coi con là con gái chân chính của nhà họ Tô mà đối đãi....” Tiếng thở dài của Tô Viễn Hành truyền vào trong tai Vận Nhi, làm lòng cô nhói lên một chút, "Cha nghĩ, nếu con chưa từng phát hiện ra bí mật kia, có lẽ cha và mẹ của con sẽ giấu con cả đời. . . . . ."
Vận Nhi nghe đến đó, đã nghẹn ngào không thốt nên lời, "Cha. . . . . ."
"Con biết vì sao Thượng Đông vẫn kiên trì không lập gia đình không? Bất kể cha nói rõ hay ám chỉ như thế nào, cũng không thấy nó có hành động?" Tô Viễn Hành ý vị sâu xa nhìn Vận Nhi ở phía dưới, đứa con gái này luôn ngoan như vậy, khéo léo chọc người yêu thương, ông làm cũng đều là vì tốt cho cô.
Tô Vận Nhi giống như nghe được ý tứ trong lời nói của Tô Viễn Hành, siết vạt áo thật chặt, nâng đôi mắt nhìn về phía ông, "Anh cả anh ấy. . . . . ."
"Nó vẫn biết con không phải em gái ruột của nó, cho nên, đối với con, vẫn tồn tại một phần tình cảm khác thường, Vận Nhi. . . . . ." Tô Viễn Hành đưa ra quyết định này cũng đã suy nghĩ kĩ lưỡng, để Thượng Đông bảo vệ Vận Nhi, cũng coi như là bồi thường lại quyết định sai lầm lúc trước của ông.
Vận Nhi nghe rõ, ý tứ của cha là nói anh cả đối với cô. . . . . .
"Con có nguyện ý vĩnh viễn ở lại nhà họ Tô không?" Tô Viễn Hành yêu thương vuốt tóc cô, ánh mắt nhu hòa mà ấm áp.
Vận Nhi hít hít mũi, hai má dán lên mu bàn tay nhăn nheo, gầy gò của ông, "Cha và mẹ vĩnh viễn đều là người thân của Vận Nhi, còn có anh cả và chị nữa!"
"Vậy, hãy nghe cha một lần, được không? Cha đưa ra quyết định đều vì muốn tốt cho các con!"
Trong con ngươi đen của Tô Viễn Hành tràn đầy kiên định, chỉ cần đợi hai ngày nữa, ông muốn tất cả mọi người chứng kiến quyết định của ông.
Buổi tiệc mừng thọ của ông là vào hai ngày sau, thực ra cũng là một buổi tiệc long trọng, Tô Viễn Hành nhân cơ hội này mời những nhân vật kiệt xuất nổi tiếng trong giới kinh doanh, cũng là ngày quyết định người thừa kế chính thức, tin rằng bữa tiệc ngày hôm đó sẽ tập trung nhiều tân khách, vì danh tiếng của Tô Viễn Hành, cũng sẽ bán cho ông một chút thể diện.
Vận Nhi không biết Tô Viễn Hành có dụng ý khác, cha có sắp xếp quan trọng gì cho cô sao?
Còn nữa, tại sao lại cho cô biết Tô Thượng Đông có tình cảm với cô, đã qua hai mươi năm cô chưa từng phát hiện anh có tình cảm đặc biệt với cô, hiện tại cô càng không thể tiếp nhận! Biết rõ đó là phần tình cảm nặng nề, nên cô chỉ có thể tránh né!
Lúc Vận Nhi ra khỏi thư phòng, đầu vẫn mơ hồ, lúc đi ngang qua phòng khách cô cố ý bước đi thật chậm, vì muốn tránh cho khỏi phải gặp lại anh.
Âu Thừa Duẫn giống như căn đúng thời gian, khi thấy cô đi tới liền bắt lấy cánh tay cô, kéo toàn bộ thân hình cô ôm vào trong ngực.
"Tôi nên hỏi anh lời này mới đúng, Tô Thượng Đông, tôi thật đúng là bội phục sự nhẫn nại của anh, thế nào? Hiện tại nhịn không nổi nữa sao?" Nghĩ tới ánh mắt của anh ta nhìn Vận Nhi lúc nãy, Âu Thừa Duẫn có một loại xúc động muốn móc hai mắt anh ta xuống.
Khi thân thế của Vận Nhi bị phanh phui, anh liền không còn cái gì để kiêng kị Tô Thượng Đông!
"Anh có ý gì?" Tô Thượng Đông loáng thoáng nghe được địch ý trong lời của Âu Thừa Duẫn.
Ở lần gặp mặt đầu tiên, ánh mắt Âu Thừa Duẫn sắc bén từng đánh giá qua vô số người, đã nhìn thấu Tô Thượng Đông đối với Vận Nhi có tình cảm bất thường.
Hiện tại, anh nên cảm tạ gã ta sao? Nếu như không có gã, thì có thể cả đời anh cũng không biết được bí mật.
"Có ý gì hay không, anh so với tôi càng hiểu hơn mới đúng, nhưng Tô Thượng Đông, tôi cho anh biết, người phụ nữ của Âu Thừa Duẫn tôi, anh tốt nhất không nên động đến!"
Tư thế kiêu căng cuồng vọng trước sau như một làm cho người khác căm hận, Tô Thượng Đông nắm chặt hai quả đấm, cặp mắt phun ra lửa lớn. Sau đó, chỉ để cho anh một ánh mắt không chịu thua, thần thái tự nhiên đi lên lầu.
"Âu Thừa Duẫn, những lời nói này của mày vốn đã không còn hiệu lực!" Sau cùng, Tô Thượng Đông lưu lại cho anh một ánh mắt khinh miệt, bóng lưng thẳng tắp mà cao ngạo.
Người phụ nữ của Âu Thừa Duẫn sao, từ hai năm trước đã không phải rồi. . . . . .
"Thừa Duẫn, ba em đã nói gì với anh?" Lúc Tô Ân Huệ xuống lầu thấy Âu Thừa Duẫn đang trầm tư đứng ở đầu cầu thang.
Cô chạy lên kéo cánh tay của anh, trên thực tế, bây giờ Tô Viễn Hành rất để ý chuyện của cô cùng Âu Thừa Duẫn. Cô nghĩ, bây giờ có lẽ ba đang đứng ở bên phía cô, bởi vì Tô Viễn Hành có nói, Vận Nhi còn quá nhỏ, ở trước mặt Âu Thừa Duẫn lòng dạ đầy toan tính, một khi bị thương, Vận Nhi căn bản không có năng lực tự bảo vệ mình. Vận Nhi đã bị thương một lần, cho nên ba cũng sẽ không để choVận Nhi bị lần thứ hai!
Mặc dù cô có chút ghen tỵ với vị trí Vận Nhi ở trong lòng ba mẹ, nhưng vì được gả cho Âu Thừa Duẫn, cô cũng không so đo nữa.
Âu Thừa Duẫn nhíu mày kiếm, đẩy Tô Ân Huệ ra khỏi người, đi thẳng về phía ghế salon ngồi xuống, chốc lát sau, Vận Nhi liền đi xuống lầu, thấy Âu Thừa Duẫn vẫn còn ở đây thì tim đột nhiên nhảy một cái, trực tiếp đổi hướng đi tới thư phòng Tô Viễn Hành.
Tô Ân Huệ vẫn luôn nhìn chăm chú Âu Thừa Duẫn, thấy anh thu hồi ánh mắt chuyên chú từ trên người Vận Nhi, cô không cam lòng tới gần Âu Thừa Duẫn, cô vốn cho rằng, hôm nay anh đến, là bởi vì Tô Viễn Hành, thì ra lại là vì Vận Nhi!
"Phạm Tu Vũ không tệ, cô có thể cân nhắc một chút!" Đôi mắt Âu Thừa Duẫn sắc bén như chim ưng liếc cô một vòng, cuối cùng dừng lại ở cánh tay của cô. Lời của Âu Thừa Duẫn khiến Tô Ân Huệ cả kinh, ngẩng đầu lên, liền đối diện với ánh mắt trong trẻo lạnh lùng. Anh thế nhưng nhẫn tâm đẩy cô vào ngực người đàn ông khác.
"Thừa Duẫn. . . . . ." Tô Ân Huệ nhỏ giọng gọi tên anh.
"Ân Huệ, đã năm năm rồi, nên kết thúc thôi! Tôi không yêu cô, cho tới bây giờ cũng không yêu, hiểu không?"
Thừa Huyễn chết rồi, anh đã ngừng hoài niệm, ngay từ lúc Vận Nhi ở bên người anh, anh cũng không còn hận người phụ nữ này nữa rồi, anh cũng không hi vọng cô sẽ tiếp tục làm sai, coi như không có Thừa Huyễn, anh cũng sẽ như cũ không yêu cô!
Không phải lần đầu tiên Tô Ân Huệ nghe được lời nói tuyệt tình như thế này của anh, lần này lại làm cho cô cảm thấy đau lòng khó chịu. Cô sớm nên hiểu rõ, nhưng chính là không bỏ được, cô phải làm sao bây giờ?
"Thừa Duẫn, em cũng từng nghĩ buông tha anh, nhưng không làm được, làm sao bây giờ?" Nước mắt tí tách tích tách rơi xuống, từng hàng, nhỏ xuống lòng anh, lại không khơi dậy nổi một gợn sóng.
"Cô nên biết nguyên tắc của tôi, tôi đối với cô dung túng, không phải luyến tiếc, mà là nể mặt Vận Nhi. . . . . ."
"Anh không cần nói nữa, Thừa Duẫn, anh có biết hay không, anh đối với em rất tàn nhẫn....." Tô Ân Huệ không phải là một người phụ nữ không có tự tôn, nhưng trước mặt người đàn ông này nhiều lần đánh mất bản thân, mặc dù anh đã nói thẳng như vậy, Tô Ân Huệ, cô tự nói với mình, lần này, nên thông suốt thôi!
Tô Ân Huệ khóc chạy lên lầu, cô không biết Tô Viễn Hành nói cái gì với anh, nhưng khẳng định có liên quan tới cô.
Mà anh, nhất định là cự tuyệt rồi!
"Cha, cha tìm con?" Vận Nhi có chút khẩn trương, đứng ở trước mặt Tô Viễn Hành, mặc dù trước kia ông đối với cô có chút nghiêm khắc, nhưng trong lòng Vận Nhi vẫn hết sức kính yêu ông. Bây giờ nhìn Tô Viễn Hành, giữa hai đầu lông mày của ông nhiều thêm mấy phần tang thương cùng bất đắc dĩ.
Là vì liên quan tới cô sao?
"Vận Nhi, đến bên cạnh cha!" Tô Viễn Hành hướng về phía Tô Vận Nhi vẫy vẫy tay, Vận Nhi đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt ông, nghiêm túc nghe từng câu của ông.
"Thời khắc đầu tiên con đến nhà chúng ta, cha liền quyết định coi con là con gái chân chính của nhà họ Tô mà đối đãi....” Tiếng thở dài của Tô Viễn Hành truyền vào trong tai Vận Nhi, làm lòng cô nhói lên một chút, "Cha nghĩ, nếu con chưa từng phát hiện ra bí mật kia, có lẽ cha và mẹ của con sẽ giấu con cả đời. . . . . ."
Vận Nhi nghe đến đó, đã nghẹn ngào không thốt nên lời, "Cha. . . . . ."
"Con biết vì sao Thượng Đông vẫn kiên trì không lập gia đình không? Bất kể cha nói rõ hay ám chỉ như thế nào, cũng không thấy nó có hành động?" Tô Viễn Hành ý vị sâu xa nhìn Vận Nhi ở phía dưới, đứa con gái này luôn ngoan như vậy, khéo léo chọc người yêu thương, ông làm cũng đều là vì tốt cho cô.
Tô Vận Nhi giống như nghe được ý tứ trong lời nói của Tô Viễn Hành, siết vạt áo thật chặt, nâng đôi mắt nhìn về phía ông, "Anh cả anh ấy. . . . . ."
"Nó vẫn biết con không phải em gái ruột của nó, cho nên, đối với con, vẫn tồn tại một phần tình cảm khác thường, Vận Nhi. . . . . ." Tô Viễn Hành đưa ra quyết định này cũng đã suy nghĩ kĩ lưỡng, để Thượng Đông bảo vệ Vận Nhi, cũng coi như là bồi thường lại quyết định sai lầm lúc trước của ông.
Vận Nhi nghe rõ, ý tứ của cha là nói anh cả đối với cô. . . . . .
"Con có nguyện ý vĩnh viễn ở lại nhà họ Tô không?" Tô Viễn Hành yêu thương vuốt tóc cô, ánh mắt nhu hòa mà ấm áp.
Vận Nhi hít hít mũi, hai má dán lên mu bàn tay nhăn nheo, gầy gò của ông, "Cha và mẹ vĩnh viễn đều là người thân của Vận Nhi, còn có anh cả và chị nữa!"
"Vậy, hãy nghe cha một lần, được không? Cha đưa ra quyết định đều vì muốn tốt cho các con!"
Trong con ngươi đen của Tô Viễn Hành tràn đầy kiên định, chỉ cần đợi hai ngày nữa, ông muốn tất cả mọi người chứng kiến quyết định của ông.
Buổi tiệc mừng thọ của ông là vào hai ngày sau, thực ra cũng là một buổi tiệc long trọng, Tô Viễn Hành nhân cơ hội này mời những nhân vật kiệt xuất nổi tiếng trong giới kinh doanh, cũng là ngày quyết định người thừa kế chính thức, tin rằng bữa tiệc ngày hôm đó sẽ tập trung nhiều tân khách, vì danh tiếng của Tô Viễn Hành, cũng sẽ bán cho ông một chút thể diện.
Vận Nhi không biết Tô Viễn Hành có dụng ý khác, cha có sắp xếp quan trọng gì cho cô sao?
Còn nữa, tại sao lại cho cô biết Tô Thượng Đông có tình cảm với cô, đã qua hai mươi năm cô chưa từng phát hiện anh có tình cảm đặc biệt với cô, hiện tại cô càng không thể tiếp nhận! Biết rõ đó là phần tình cảm nặng nề, nên cô chỉ có thể tránh né!
Lúc Vận Nhi ra khỏi thư phòng, đầu vẫn mơ hồ, lúc đi ngang qua phòng khách cô cố ý bước đi thật chậm, vì muốn tránh cho khỏi phải gặp lại anh.
Âu Thừa Duẫn giống như căn đúng thời gian, khi thấy cô đi tới liền bắt lấy cánh tay cô, kéo toàn bộ thân hình cô ôm vào trong ngực.
/260
|