Molly trẻ trung xinh đẹp trong chiếc váy đỏ. Nhìn tổng thể, cô ta có vẻ đẹp không thể nói là hoàn mỹ. Đôi mắt híp và lông mày nhỏ, tạo cảm giác không được tử tế, cũng may cô ta còn trẻ nên những nét xấu đó không lộ hết ra ngoài. Hành động xen vào đột ngột của Molly khiến không khí đang hòa hợp bỗng dưng trở nên lúng túng. Molly toàn tâm toàn ý muốn giới thiệu Chu Thần với bác trai, hi vọng ông ta vốn là một tay tai to mặt lớn trên thương trường sẽ hỗ trợ tiến cử Chu Thần. Đúng là quan hệ cùng huyết thống rất có lợi.
“ Tiểu Mạc à, cháu cùng chàng trai trẻ này mải vui, không quên lão già này à”. Người đàn ông mà Molly gọi là bác khoảng chừng 60 tuổi, dáng người hơi gầy, trông khá nhanh nhẹn tháo vát, khuôn mặt khi cười lộ nếp nhăn sâu, nhìn qua trông có vẻ thân thiện. Thực chất trong lòng ông ta không mấy hào hứng. Bình thường ông và cô cháu gái này quan hệ không mấy thân thiết. Hôm nay vất vả lắm ông mới gặp gỡ được Hác Kiến Hồng, đang tán gẫu vui vẻ bỗng dưng Molly ở đâu liều lĩnh xông vào, phá hủy không khí. Chẳng qua ông ta lớn tuổi thành tinh rồi nên vẻ mặt vẫn tỏ ra tự nhiên như thường.
“ Bác, tất nhiên là cháu nhớ bác nên mới tới đây. Đây là bạn cháu, Chu Thần. Anh ấy biết bác ở đây nên đến chào hỏi”. Molly nói vài câu làm nũng rồi vội vàng kéo Chu Thần ra.
“ Không tồi, quả nhiên rất tuấn tú lịch sự”. Ông ta khen một câu khô khốc mà không hề có hành động tiếp theo. Chu Thần có phần kích động. Molly từng nói, người bác này rất có năng lực, nếu được coi trọng, tiền đồ sẽ rộng mở. Hơn nữa ông ta có mối quan hệ rộng, đi theo chắc chắn sẽ quen biết nhiều người. Vì vậy, Chu Thần hết sức thành khẩn, theo Molly gọi một câu “ Bác trai”. Hai tiếng “ Bác trai” thốt ra có vẻ thân mật, hơn nữa còn xuất phát từ đáy lòng, chứng kiến hành động lễ phép và chân thành của người thanh niên này, ông ta có chút cảm tình. Gọi một tiếng bác cho thấy ông ta và cháu gái có quan hệ thân thuộc, cô cháu này đúng là nhân vật lợi hại. Suy nghĩ một lúc, ông ta quyết định dẹp bỏ cái tôi và lên tiếng:
“ Đến đây, để tôi giới thiệu với mọi người”. Nụ cười của ông ta lúc này không sâu nhưng lộ vẻ thoải mái. Chu Thần không ngờ, vốn chỉ là thử qua tâm tính, quả nhiên có ngay tác dụng, trong lòng có phần đắc ý, cảm thấy mình thể hiện khá tốt, đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Đối đãi chân thành với người có dã tâm có thể giúp ích cho anh ta khá nhiều. Hành động lúc này cần phải thân mật gần gũi, nét mặt tỏ ra điềm tĩnh bình thản hơn.
Chu Thần đi theo bác của Molly tới một đám người: “ Vị này là Hác tổng. Tiểu Chu, cậu cần phải học hỏi nhiều đấy”. Ông ta vui vẻ dẫn Chu Thần tới trước mặt Hác Kiến Hồng diện kiến. Chu Thần rất nhanh nhận ra người mà anh ta cần học hỏi trong lời giới thiệu đó là một người có địa vị không nhỏ. Molly đứng sau thì thầm, đây chính là tổng giám đốc của tập đoàn Phúc Thị. Chu Thần nghe xong, trong lòng khẽ rung lên. Tập đoàn Phúc Thị không chỉ kinh doanh siêu thị mà còn kinh doanh các lĩnh vực khác nên có thể nói sản nghiệp của Phúc Thị đủ cho họ Hác ăn chơi cả đời. Con người thường đố kỵ khi thấy người khác mạnh hơn mình. Nhưng thấy người đó mạnh hơn mình quá nhiều, chỉ có thể ngước lên nhìn, lúc ấy sẽ nảy sinh lòng hâm mộ.
Thái độ của anh ta không khác gì đàn em, cung kính đứng trước mặt Hác Kiến Hồng. Molly đứng cạnh, là phụ nữ nên giao tiếp dễ dàng hơn. Cô ta đang nhìn ngắm người phụ nữ bên cạnh Hác tổng. Người phụ nữ này mặc chiếc váy Dior màu vàng, cổ đeo trang sức, tay cầm túi xách, đi đôi giày hiệu mới nhất mà Molly chưa kịp mua. Giá trị của bộ trang phục này chắc chắn không phải rẻ. Phải chăng đây là người phụ nữ của Hác Kiến Hồng. Nghe đồn phu nhân của Hác tổng qua đời đã nhiều năm, hiện giờ vẫn đang độc thân, không nghĩ tối nay anh lại dẫn theo bạn gái, nhìn cách hai người nói chuyện thân mật, có vẻ Hác tổng rất thích cô gái này.
“ Hác tổng, bạn gái của ngài thật xinh đẹp. Hai người đứng cạnh nhau quả là trai tài gái sắc”. Molly há mồm buông một câu khen ngợi. Hác Kiến Hồng ban ngày đi máy bay đã mệt nhưng vì nể mặt Chân gia nên mới tới dự bữa tiệc này, ai ngờ tới đây lại gặp một cô gái. Cô gái này trông khá giống vợ anh, trang điểm xinh xắn, đương nhiên không phải mẫu phụ nữ giản dị, nhưng cách ăn mặc lại không quá khoa trương tạo cảm giác thoải mái, hào phóng. Dáng điệu uống rượu của cô ưu nhã, tiêu sái. Cách nói chuyện khá hiểu biết khiến anh thấy hứng thú. Mọi người không ai tin đây là một nhân viên bình thường của công ty, vì vậy không ai thấy ngại ngần khi nói chuyện phiếm với cô.
Cứ như vậy, lẽ ra Hác Kiến Hồng đã chuẩn bị ra về nhưng anh lại nấn ná ở lại, một ngày mệt mỏi đã được giọng nói nhẹ nhàng của cô gái này xóa bỏ. Anh thấy hơi khó hiểu khi diện mạo và hành vi của cô hiền lành giống kiểu phụ nữ làm chủ gia đình nhưng khi nói đến kỳ hạn cổ phiếu lại tỏ ra hiểu biết vô cùng. Đây đúng là sự mâu thuẫn hài hòa.
Trước mặt anh, Molly không lễ phép cho lắm khi nói bọn họ là trai tài gái sắc. tâm lý Hác Kiến Hồng không thấy phản cảm mà ngược lại có vẻ chờ mong. Khúc Phương đứng đó, trên mặt nở nụ cười nhạt, không thèm giải thích, chẳng qua trước mặt Chu Thần cô có chút câu nệ. Cô chưa từng thấy bộ mặt của anh ta như vậy bao giờ. Đối với Khúc Phương, anh ta luôn mang vẻ kiêu ngạo, thích hất hàm sai khiến cô. Khúc Phương càng lúc càng nhận ra mình vốn dĩ không hiểu gì về anh ta.
Chu Thần theo lời Molly định khen ngợi thêm mấy câu nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã vội dừng lại. Người phụ nữ xinh đẹp kia giống y xì người vợ chỉ biết làm việc nhà của anh ta. Chu Thần cực kỳ kinh ngạc, thế giới này sao lại có hai người phụ nữ giống nhau đến thế, nhưng khí chất thì hoàn toàn khác nhau. Bỗng dưng anh ta nhớ ra hôm nay cùng Molly đi dự bữa tiệc chúc mừng thu mua công ty, mà công ty này không phải là công ty nơi Khúc Phương làm việc hay sao? Hóa ra người phụ nữ này chính là Khúc Phương. Chết tiệt, sao cô lại không biết xấu hổ sau lưng anh ta dám vụng trộm như vậy. Chu Thần trong lòng nổi giận, nhưng kinh nghiệm nhiều năm kinh doanh giúp anh ta nín nhịn, vẻ mặt chỉ hơi biến đổi mà thôi.
Khúc Phương vẫn hờ hững nhìn Chu Thần. Cô phát hiện ra nét thay đổi rất nhỏ trên mặt anh ta. Cô có thể tưởng tượng ra anh ta nhất định đang trách cứ mình. Nghĩ lại thì chính anh ta cũng đang đi cạnh một người phụ nữ khác, gọi bác của cô ta là bác còn gì.
“ Xin lỗi Mạc tiểu thư. Tối nay tôi mới vừa quen Hác tổng. Người mà tôi quen chính là vị tiên sinh đi cùng tiểu thư đây”. Khúc Phương mỉm cười nói.
Hác Kiến Hồng tuy là người đàn ông từng trải nhưng không phải kiểu người liều lĩnh trong tình yêu. Trừ vợ của mình ra, anh không thích bất kỳ người phụ nữ nào khác. Cho đến khi gặp Khúc Phương, anh có cảm mến và muốn tìm cách chiếm được tình cảm của cô. Để làm được đó anh sẽ không thất thố, sẽ không liều lĩnh, bởi vì anh không còn trẻ, không hành xử giống người ít tuổi liều mình.
Lời nói của Khúc Phương không làm anh bực tức. Chẳng qua nhìn người thanh niên trẻ tuổi trước mặt anh không thấy thiện cảm. Hác Kiến Hồng từ xưa đến nay luôn dùng thực lực để vươn lên. Anh nhìn Chu Thần thấy chướng mắt, căn bản giữa họ không phải kiểu người giống nhau. Vẻ ngoài của người đàn ông này khá tốt nhưng ánh mắt dường như đang bất an điều gì, anh đã gặp nhiều người như vậy nên không thể lầm lẫn. Trên thực tế Chu Thần đã để lộ chân tướng trước Khúc Phương, nếu không vẻ ngoài khó coi đó sẽ không làm lộ bản tính của anh ta.
“ Thì ra hai người biết nhau. Thần Thần, sao anh không mau giới thiệu đi”. Molly nghe Khúc Phương nói vậy cảm giác có mối nguy cơ rình rập. Người đàn ông này cô ta mất ba năm mới giữ được, không thể dễ dàng từ bỏ. Chu Thần lúng túng, nếu như bình thường, anh ta sẽ động thủ lôi Khúc Phương về nhà. Hoặc chì trích cô là loại đàn bà phá hoại thuần phong mỹ tục, ngang nhiên đi với người đàn ông khác. Nhưng trong trường hợp này anh ta không biết phải nói thế nào. Chẳng lẽ lại nhận người phụ nữ trước mặt là vợ mình? Không thể nói như thế. Chưa kể vừa rồi anh ta còn lớn tiếng gọi bác của Molly là bác trai. Nhìn nụ cười của Khúc Phương, anh ta thoải mái hơn một chút, hàm hàm hồ hồ nói: “ Đúng là duyên phận, không ngờ lại gặp nhau ở đây”.
Trong lúc không khí có điểm khác lạ, những người khác lại tỏ vẻ bất mãn. Nghĩ Hác Kiến Hồng làm ăn với không ít người, màn chào hỏi như vừa rồi khác nào cản trở câu chuyện của họ. Lúc này, một anh béo lại gần lớn tiếng nói: “ Khúc tiểu thư lại đây, vừa rồi cô đang nói đến cổ phiếu xăng dầu, chúng tôi thấy rất hay. Chúng ta tiếp tục chứ nhỉ?”.
Molly thấy biểu hiện của Chu Thần liền nghi ngờ mọi việc không đơn giản như thế. Vừa hay tên mập này gọi Khúc Phương mới nhớ ra Chu Thần có nói họ của vợ mình là Khúc, nhìn bọn họ vừa mới đưa mắt nhìn nhau, cô ta bất giác nổi giận. Molly đưa tay nhéo hông Chu Thần một cái rồi nhỏ giọng nói: “ Anh không đưa cô ta tiền, làm sao cô ta mua được bộ váy xa xỉ như vậy?”. Molly vừa dứt lời, Chu Thần bỗng nổi nóng. Anh ta đang cảm thấy mình bị cho mọc sừng nhưng thời điểm này không phải lúc để bực tức nên cầm tay Molly nhỏ giọng trấn an. “ Đừng nói năng linh tinh. Molly, để tối nay về nhà anh sẽ giải thích sau”.
Câu nói đó khác nào thừa nhận người phụ nữ xinh đẹp này và người vợ luống tuổi quê mùa của Chu Thần chính là một. Molly hết sức tức giận. Dù sao cô ta không phải loại người không có đầu óc. Làm tiểu tam cũng cần phải đấu trí, so đo dũng khí với nhau. Từ trước đến nay cô ta luôn xem nhẹ Khúc Phương, cho rằng cô chỉ là người phụ nữ luống tuổi có chồng. Không ngờ thực tế khi gặp mặt lại khác hẳn. Cô ta không thể nổi giận, xem thái độ ngạc nhiên của Chu Thần, nói không chừng có điều gì hiểu lầm ở đây.
Nghĩ tới người vợ xinh đẹp của Chu Thần là nhân viên tiếp thị bình thường. Họ kết hôn đã năm năm. Hoàn cảnh của Khúc Phương cô ta nắm rõ. Xuất thân trong một gia đình mồ côi, cha mất sớm, mẹ chỉ là công nhân, anh trai không có việc làm chính thức, đang tạm thời làm việc lặt vặt ở công trường. Người như vậy căn bản không phải đối thủ của cô ta. Molly suy nghĩ thêm, có khả năng Khúc Phương làm nhân viên tiếp thị nhưng có khi “bán thịt” mới là chính. Đầu óc cô ta liền chuyển hướng, điều chỉnh trạng thái, nhanh chóng hòa nhập vào câu chuyện của mọi người. Tên mập lúc nãy gọi Khúc Phương chỉ là cái cớ, thấy cô dễ nói chuyện, hắn ta muốn khoe thực lực của mình.
“ Đầu năm nay tôi làm ăn không được tốt lắm nên tham gia cổ phiếu cũng không trúng. Cổ phiếu xăng dầu tôi mua bị rớt giá, lỗ mất mấy ngàn vạn”. Anh ta nói tới đây thấy mọi người xung quanh lộ vẻ tiếc nuối, ngay sau đó nói thêm: “ Tôi đoán trước hai ngày tới sẽ thay đổi nên tính toán tiếp tục mua vào”. Tên mập nói xong xung quanh rối rít phụ họa.
“ Nhâm tổng chắc chắn không sai. Chu Thần nhà tôi cũng nói thị trường cổ phiếu hai ngày tới có khả năng sẽ tăng lên”. Molly không cam chịu yếu thế, thông minh tán tụng một câu, thuận tiện mang Chu Thần ra khen ngợi. Bình thường cô ta rất quan tâm đến thị trường kinh doanh và hay trao đổi với Chu Thần. Anh ta cũng là dân kinh doanh nên óc phán đoán có phần nhạy cảm, cho nên lúc này Molly không chút lựa chọn đưa Chu Thần đẩy ra.
Khúc Phương không định chen vào nhưng thấy Molly nói xong nhìn cô đắc ý. Cô khẽ cười, hờ hững buông một câu: “ Ngay lập tức sẽ giảm xuống thôi”.
“ Tiểu Mạc à, cháu cùng chàng trai trẻ này mải vui, không quên lão già này à”. Người đàn ông mà Molly gọi là bác khoảng chừng 60 tuổi, dáng người hơi gầy, trông khá nhanh nhẹn tháo vát, khuôn mặt khi cười lộ nếp nhăn sâu, nhìn qua trông có vẻ thân thiện. Thực chất trong lòng ông ta không mấy hào hứng. Bình thường ông và cô cháu gái này quan hệ không mấy thân thiết. Hôm nay vất vả lắm ông mới gặp gỡ được Hác Kiến Hồng, đang tán gẫu vui vẻ bỗng dưng Molly ở đâu liều lĩnh xông vào, phá hủy không khí. Chẳng qua ông ta lớn tuổi thành tinh rồi nên vẻ mặt vẫn tỏ ra tự nhiên như thường.
“ Bác, tất nhiên là cháu nhớ bác nên mới tới đây. Đây là bạn cháu, Chu Thần. Anh ấy biết bác ở đây nên đến chào hỏi”. Molly nói vài câu làm nũng rồi vội vàng kéo Chu Thần ra.
“ Không tồi, quả nhiên rất tuấn tú lịch sự”. Ông ta khen một câu khô khốc mà không hề có hành động tiếp theo. Chu Thần có phần kích động. Molly từng nói, người bác này rất có năng lực, nếu được coi trọng, tiền đồ sẽ rộng mở. Hơn nữa ông ta có mối quan hệ rộng, đi theo chắc chắn sẽ quen biết nhiều người. Vì vậy, Chu Thần hết sức thành khẩn, theo Molly gọi một câu “ Bác trai”. Hai tiếng “ Bác trai” thốt ra có vẻ thân mật, hơn nữa còn xuất phát từ đáy lòng, chứng kiến hành động lễ phép và chân thành của người thanh niên này, ông ta có chút cảm tình. Gọi một tiếng bác cho thấy ông ta và cháu gái có quan hệ thân thuộc, cô cháu này đúng là nhân vật lợi hại. Suy nghĩ một lúc, ông ta quyết định dẹp bỏ cái tôi và lên tiếng:
“ Đến đây, để tôi giới thiệu với mọi người”. Nụ cười của ông ta lúc này không sâu nhưng lộ vẻ thoải mái. Chu Thần không ngờ, vốn chỉ là thử qua tâm tính, quả nhiên có ngay tác dụng, trong lòng có phần đắc ý, cảm thấy mình thể hiện khá tốt, đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Đối đãi chân thành với người có dã tâm có thể giúp ích cho anh ta khá nhiều. Hành động lúc này cần phải thân mật gần gũi, nét mặt tỏ ra điềm tĩnh bình thản hơn.
Chu Thần đi theo bác của Molly tới một đám người: “ Vị này là Hác tổng. Tiểu Chu, cậu cần phải học hỏi nhiều đấy”. Ông ta vui vẻ dẫn Chu Thần tới trước mặt Hác Kiến Hồng diện kiến. Chu Thần rất nhanh nhận ra người mà anh ta cần học hỏi trong lời giới thiệu đó là một người có địa vị không nhỏ. Molly đứng sau thì thầm, đây chính là tổng giám đốc của tập đoàn Phúc Thị. Chu Thần nghe xong, trong lòng khẽ rung lên. Tập đoàn Phúc Thị không chỉ kinh doanh siêu thị mà còn kinh doanh các lĩnh vực khác nên có thể nói sản nghiệp của Phúc Thị đủ cho họ Hác ăn chơi cả đời. Con người thường đố kỵ khi thấy người khác mạnh hơn mình. Nhưng thấy người đó mạnh hơn mình quá nhiều, chỉ có thể ngước lên nhìn, lúc ấy sẽ nảy sinh lòng hâm mộ.
Thái độ của anh ta không khác gì đàn em, cung kính đứng trước mặt Hác Kiến Hồng. Molly đứng cạnh, là phụ nữ nên giao tiếp dễ dàng hơn. Cô ta đang nhìn ngắm người phụ nữ bên cạnh Hác tổng. Người phụ nữ này mặc chiếc váy Dior màu vàng, cổ đeo trang sức, tay cầm túi xách, đi đôi giày hiệu mới nhất mà Molly chưa kịp mua. Giá trị của bộ trang phục này chắc chắn không phải rẻ. Phải chăng đây là người phụ nữ của Hác Kiến Hồng. Nghe đồn phu nhân của Hác tổng qua đời đã nhiều năm, hiện giờ vẫn đang độc thân, không nghĩ tối nay anh lại dẫn theo bạn gái, nhìn cách hai người nói chuyện thân mật, có vẻ Hác tổng rất thích cô gái này.
“ Hác tổng, bạn gái của ngài thật xinh đẹp. Hai người đứng cạnh nhau quả là trai tài gái sắc”. Molly há mồm buông một câu khen ngợi. Hác Kiến Hồng ban ngày đi máy bay đã mệt nhưng vì nể mặt Chân gia nên mới tới dự bữa tiệc này, ai ngờ tới đây lại gặp một cô gái. Cô gái này trông khá giống vợ anh, trang điểm xinh xắn, đương nhiên không phải mẫu phụ nữ giản dị, nhưng cách ăn mặc lại không quá khoa trương tạo cảm giác thoải mái, hào phóng. Dáng điệu uống rượu của cô ưu nhã, tiêu sái. Cách nói chuyện khá hiểu biết khiến anh thấy hứng thú. Mọi người không ai tin đây là một nhân viên bình thường của công ty, vì vậy không ai thấy ngại ngần khi nói chuyện phiếm với cô.
Cứ như vậy, lẽ ra Hác Kiến Hồng đã chuẩn bị ra về nhưng anh lại nấn ná ở lại, một ngày mệt mỏi đã được giọng nói nhẹ nhàng của cô gái này xóa bỏ. Anh thấy hơi khó hiểu khi diện mạo và hành vi của cô hiền lành giống kiểu phụ nữ làm chủ gia đình nhưng khi nói đến kỳ hạn cổ phiếu lại tỏ ra hiểu biết vô cùng. Đây đúng là sự mâu thuẫn hài hòa.
Trước mặt anh, Molly không lễ phép cho lắm khi nói bọn họ là trai tài gái sắc. tâm lý Hác Kiến Hồng không thấy phản cảm mà ngược lại có vẻ chờ mong. Khúc Phương đứng đó, trên mặt nở nụ cười nhạt, không thèm giải thích, chẳng qua trước mặt Chu Thần cô có chút câu nệ. Cô chưa từng thấy bộ mặt của anh ta như vậy bao giờ. Đối với Khúc Phương, anh ta luôn mang vẻ kiêu ngạo, thích hất hàm sai khiến cô. Khúc Phương càng lúc càng nhận ra mình vốn dĩ không hiểu gì về anh ta.
Chu Thần theo lời Molly định khen ngợi thêm mấy câu nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã vội dừng lại. Người phụ nữ xinh đẹp kia giống y xì người vợ chỉ biết làm việc nhà của anh ta. Chu Thần cực kỳ kinh ngạc, thế giới này sao lại có hai người phụ nữ giống nhau đến thế, nhưng khí chất thì hoàn toàn khác nhau. Bỗng dưng anh ta nhớ ra hôm nay cùng Molly đi dự bữa tiệc chúc mừng thu mua công ty, mà công ty này không phải là công ty nơi Khúc Phương làm việc hay sao? Hóa ra người phụ nữ này chính là Khúc Phương. Chết tiệt, sao cô lại không biết xấu hổ sau lưng anh ta dám vụng trộm như vậy. Chu Thần trong lòng nổi giận, nhưng kinh nghiệm nhiều năm kinh doanh giúp anh ta nín nhịn, vẻ mặt chỉ hơi biến đổi mà thôi.
Khúc Phương vẫn hờ hững nhìn Chu Thần. Cô phát hiện ra nét thay đổi rất nhỏ trên mặt anh ta. Cô có thể tưởng tượng ra anh ta nhất định đang trách cứ mình. Nghĩ lại thì chính anh ta cũng đang đi cạnh một người phụ nữ khác, gọi bác của cô ta là bác còn gì.
“ Xin lỗi Mạc tiểu thư. Tối nay tôi mới vừa quen Hác tổng. Người mà tôi quen chính là vị tiên sinh đi cùng tiểu thư đây”. Khúc Phương mỉm cười nói.
Hác Kiến Hồng tuy là người đàn ông từng trải nhưng không phải kiểu người liều lĩnh trong tình yêu. Trừ vợ của mình ra, anh không thích bất kỳ người phụ nữ nào khác. Cho đến khi gặp Khúc Phương, anh có cảm mến và muốn tìm cách chiếm được tình cảm của cô. Để làm được đó anh sẽ không thất thố, sẽ không liều lĩnh, bởi vì anh không còn trẻ, không hành xử giống người ít tuổi liều mình.
Lời nói của Khúc Phương không làm anh bực tức. Chẳng qua nhìn người thanh niên trẻ tuổi trước mặt anh không thấy thiện cảm. Hác Kiến Hồng từ xưa đến nay luôn dùng thực lực để vươn lên. Anh nhìn Chu Thần thấy chướng mắt, căn bản giữa họ không phải kiểu người giống nhau. Vẻ ngoài của người đàn ông này khá tốt nhưng ánh mắt dường như đang bất an điều gì, anh đã gặp nhiều người như vậy nên không thể lầm lẫn. Trên thực tế Chu Thần đã để lộ chân tướng trước Khúc Phương, nếu không vẻ ngoài khó coi đó sẽ không làm lộ bản tính của anh ta.
“ Thì ra hai người biết nhau. Thần Thần, sao anh không mau giới thiệu đi”. Molly nghe Khúc Phương nói vậy cảm giác có mối nguy cơ rình rập. Người đàn ông này cô ta mất ba năm mới giữ được, không thể dễ dàng từ bỏ. Chu Thần lúng túng, nếu như bình thường, anh ta sẽ động thủ lôi Khúc Phương về nhà. Hoặc chì trích cô là loại đàn bà phá hoại thuần phong mỹ tục, ngang nhiên đi với người đàn ông khác. Nhưng trong trường hợp này anh ta không biết phải nói thế nào. Chẳng lẽ lại nhận người phụ nữ trước mặt là vợ mình? Không thể nói như thế. Chưa kể vừa rồi anh ta còn lớn tiếng gọi bác của Molly là bác trai. Nhìn nụ cười của Khúc Phương, anh ta thoải mái hơn một chút, hàm hàm hồ hồ nói: “ Đúng là duyên phận, không ngờ lại gặp nhau ở đây”.
Trong lúc không khí có điểm khác lạ, những người khác lại tỏ vẻ bất mãn. Nghĩ Hác Kiến Hồng làm ăn với không ít người, màn chào hỏi như vừa rồi khác nào cản trở câu chuyện của họ. Lúc này, một anh béo lại gần lớn tiếng nói: “ Khúc tiểu thư lại đây, vừa rồi cô đang nói đến cổ phiếu xăng dầu, chúng tôi thấy rất hay. Chúng ta tiếp tục chứ nhỉ?”.
Molly thấy biểu hiện của Chu Thần liền nghi ngờ mọi việc không đơn giản như thế. Vừa hay tên mập này gọi Khúc Phương mới nhớ ra Chu Thần có nói họ của vợ mình là Khúc, nhìn bọn họ vừa mới đưa mắt nhìn nhau, cô ta bất giác nổi giận. Molly đưa tay nhéo hông Chu Thần một cái rồi nhỏ giọng nói: “ Anh không đưa cô ta tiền, làm sao cô ta mua được bộ váy xa xỉ như vậy?”. Molly vừa dứt lời, Chu Thần bỗng nổi nóng. Anh ta đang cảm thấy mình bị cho mọc sừng nhưng thời điểm này không phải lúc để bực tức nên cầm tay Molly nhỏ giọng trấn an. “ Đừng nói năng linh tinh. Molly, để tối nay về nhà anh sẽ giải thích sau”.
Câu nói đó khác nào thừa nhận người phụ nữ xinh đẹp này và người vợ luống tuổi quê mùa của Chu Thần chính là một. Molly hết sức tức giận. Dù sao cô ta không phải loại người không có đầu óc. Làm tiểu tam cũng cần phải đấu trí, so đo dũng khí với nhau. Từ trước đến nay cô ta luôn xem nhẹ Khúc Phương, cho rằng cô chỉ là người phụ nữ luống tuổi có chồng. Không ngờ thực tế khi gặp mặt lại khác hẳn. Cô ta không thể nổi giận, xem thái độ ngạc nhiên của Chu Thần, nói không chừng có điều gì hiểu lầm ở đây.
Nghĩ tới người vợ xinh đẹp của Chu Thần là nhân viên tiếp thị bình thường. Họ kết hôn đã năm năm. Hoàn cảnh của Khúc Phương cô ta nắm rõ. Xuất thân trong một gia đình mồ côi, cha mất sớm, mẹ chỉ là công nhân, anh trai không có việc làm chính thức, đang tạm thời làm việc lặt vặt ở công trường. Người như vậy căn bản không phải đối thủ của cô ta. Molly suy nghĩ thêm, có khả năng Khúc Phương làm nhân viên tiếp thị nhưng có khi “bán thịt” mới là chính. Đầu óc cô ta liền chuyển hướng, điều chỉnh trạng thái, nhanh chóng hòa nhập vào câu chuyện của mọi người. Tên mập lúc nãy gọi Khúc Phương chỉ là cái cớ, thấy cô dễ nói chuyện, hắn ta muốn khoe thực lực của mình.
“ Đầu năm nay tôi làm ăn không được tốt lắm nên tham gia cổ phiếu cũng không trúng. Cổ phiếu xăng dầu tôi mua bị rớt giá, lỗ mất mấy ngàn vạn”. Anh ta nói tới đây thấy mọi người xung quanh lộ vẻ tiếc nuối, ngay sau đó nói thêm: “ Tôi đoán trước hai ngày tới sẽ thay đổi nên tính toán tiếp tục mua vào”. Tên mập nói xong xung quanh rối rít phụ họa.
“ Nhâm tổng chắc chắn không sai. Chu Thần nhà tôi cũng nói thị trường cổ phiếu hai ngày tới có khả năng sẽ tăng lên”. Molly không cam chịu yếu thế, thông minh tán tụng một câu, thuận tiện mang Chu Thần ra khen ngợi. Bình thường cô ta rất quan tâm đến thị trường kinh doanh và hay trao đổi với Chu Thần. Anh ta cũng là dân kinh doanh nên óc phán đoán có phần nhạy cảm, cho nên lúc này Molly không chút lựa chọn đưa Chu Thần đẩy ra.
Khúc Phương không định chen vào nhưng thấy Molly nói xong nhìn cô đắc ý. Cô khẽ cười, hờ hững buông một câu: “ Ngay lập tức sẽ giảm xuống thôi”.
/45
|