"Sao lại không quan hệ, nếu ngươi lấy được thành tích tốt, sau này trong việc tranh quyền đoạt lợi tại đế quốc sẽ dễ dàng hơn, sau này ngươi đi ngang khắp đế quốc cũng không ai dám làm khó gì ngươi nữa!" Chân Tiểu Yên vội vàng nói, nàng muốn Diệp Lãng hiểu được điểm này, muốn trở thành người ở trung tâm quyền lợi, trừ gia tộc còn có thực lực của mình nữa.
Có điều Diệp Lãng lại không hề có chút hứng thú với việc này, hắn chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Bây giờ ta đi ngang cũng không ai dám ngăn cản ta, không tin thì ngươi cứ nhìn xem."
Nói xong, Diệp Lãng đi ngang qua đường...
"Ngươi đi như vậy đương nhiên không ai ngăn cản ngươi, đó chỉ là một cách nói mà thôi, tiểu ngu ngốc!" Biểu tỷ tức giận gõ đầu Diệp Lãng một cái, sau đó nói tiếp: "Đề nghị của Tiểu Yên quả thật không sai, tốt nhất ngươi nên đi tham gia một chút, lấy một ít thành tích đi, cái này rất có ích với ngươi."
"Ta - không - đi!" Diệp Lãng gằn từng tiếng một, thái độ rất kiên quyết!
"Vì sao? Có phải ngươi sợ phiền toái không? Kì thật nơi đó rất thú vị, giải đấu năm sau tổ chức tại Thánh Thành của Ngả Lạp Đế Quốc, nơi đó cũng không phải lúc nào cũng vào được." Chân Tiểu Yên bắt đầu cố gắng hấp dẫn Diệp Lãng bởi vì nàng biết những thứ khác tựa hồ không thể hấp dẫn Diệp Lãng được.
"Thánh Thành? Là nơi khởi nguyên của thần giáo, là nơi của Giáo Đình bây giờ?" Đối với những thứ kiểu tư liệu tính thế này Diệp Lãng rất rõ ràng.
"Ừ, ngoài ngày hành hương ra thì không có cơ hội khác để đi vào. Không phải ngươi nói rằng có một ngày mình sẽ đi khắp mọi nơi chơi bời vui vẻ sao, đây là một cơ hội rất tốt nha!" Chân Tiểu Yên nói.
"Ừ" Diệp Lãng gật đầu, sau đó lập tức nói: "Chẳng qua lúc đó đã mở ra rồi thì ta không dự thi vẫn có thể đi vào mà."
"..."
Chân Tiểu Yên trầm mặc một hồi, trong lòng thầm nghĩ, sao lần này ngươi không ngốc, không mơ hồ nữa đi, thật sự là lúc nên mơ hồ thì không mơ hồ, lúc cần khôn khéo thì lại không khôn khéo...
Ừ, đây là cách nghĩ của nàng, cách nghĩ của nàng về Diệp Lãng.
"Chưa chắc, đến lúc đó không chừng sẽ vì nhiều người quá nên hạn chế số người khác đi vào." Chân Tiểu Yên nói, tuy rằng nàng biết lý do này thực gượng ép nhưng cũng phải thử nói một lần.
"Sẽ hạn chế người khác mà thôi, ta đường đường là Diệp gia Thập Tam thiếu gia, sao lại bị hạn chế được." Diệp Lãng vẻ mặt khinh thường nói.
"Ngươi không suy nghĩ một chút về tiền đồ của mình à, chẳng lẽ thật sự phải ngày nào cũng như vậy, ngày nào cũng nghĩ cách làm bại gia tử, lỡ đâu có một ngày nhà của ngươi bị ngươi phá sạch thì sao?" Chân Tiểu Yên có chút giận dữ nói, nàng sinh khí vì Diệp Lãng không chịu tranh bá. Chỉ là nàng không nghĩ qua vì sao mình phải sinh khí vì lý do ấy.
"Bại hết thì ta đã đạt được mục đích của mình rồi." Diệp Lãng không sao cả nói.
"Ngươi, ngươi, ngươi thật sự là hết thuốc chữa!" Chân Tiểu Yên lâm vào chán nản. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/803
|