- Biết chỉ dạy cho người khác cũng không nhất định phải đạt tới cảnh giới! Ta thường xuyên dạy Tiểu Yên làm thức ăn, nhưng ta biết làm sao?
Diệp Lãng thuận miệng nói.
Lời của Diệp Lãng nhắc tới chuyện mà tất cả mọi người đều biết đến, người nào cũng biết Diệp Lãng dạy Tiểu Yên làm rất nhiều món ăn, vậy cũng giống như dạy Tiểu Yên nấu nướng, nhưng nếu để chính hắn đi làm, nhất định là không xong.
Mặc dù Diệp Lãng có thể nướng thức ăn, nhưng cũng chỉ bình thường mà thôi!
Cách nói như vậy cũng tương tự như Chân Tiểu Yên có tay nghề nấu nướng thật cao, chẳng lẽ Diệp Lãng càng cao hơn hay sao? Rất rõ ràng điều này là không thể nào.
Biết dạy người cũng không nhất định bản thân cũng biết làm, mà người biết làm cũng chưa chắc là biết dạy, đây là một đạo lý thật đơn giản, nhưng thực sự là như thế sao?
Đáp án này có lẽ chỉ riêng Diệp Lãng mới biết.
- Chuyện của Tiểu Yên đích thật là như vậy, nhưng đây là hai chuyện khác nhau, ngươi thật sự là như vậy sao?
Diệp Chỉ Tình thật tỉnh táo hỏi, Diệp Lãng không biết làm thức ăn là một chuyện, mà có biết vũ kỹ cùng ma pháp hay không lại là một chuyện khác.
Người bình thường dưới tình huống như thế nhất định sẽ bị mê hoặc, sẽ không hỏi kỹ lưỡng trình độ vũ kỹ cùng ma pháp của hắn, cảm thấy được có lẽ hắn chỉ biết dạy mà bản thân trình độ cũng không bằng các nàng, nhưng Diệp Chỉ Tình thì khác, nàng sẽ không bị mơ hồ như vậy.
- Thật sự! Ta cũng không tiến vào Thiên cấp, đừng quên, ta là một phế vật vô thuộc tính.
Diệp Lãng cười nói.
- …
Vô thuộc tính, chuyện này tựa hồ mọi người đều đã sớm quên lãng, bởi vì Diệp Lãng vô thuộc tính, giống như chính bản thân hắn mà nói, không có chút ảnh hưởng, mà luyện kim thuật cường hãn của hắn cũng làm người ta lãng quên điểm này. Nguồn truyện:
/803
|