Lúc này Diệp Lãng lại phát hiện một vấn đề khác, đó là Chân Tiểu Yên bị đói lâm vào hôn mê rồi, vậy thì cho dù có dược cũng vô dụng, người đã ngất đi rồi thì uống thuốc cũng thế!
Bởi vậy, hẳn phải có người ở bên cạnh Chân Tiểu Yên, tuyệt đối không thể để cho nàng ở một mình một người được!
Cho Chân Tiểu Yên ăn Ích Cốc Đan xong Diệp Lãng lại cõng nàng trên lưng, đi về phía phòng học. Vì ngất xỉu rồi nên nàng sẽ không tỉnh lại ngay được, đây là Ích Cốc Đan chứ không phải là Thần Đan.
"Bà béo, ngươi cứ nhìn xem, ta sẽ làm cho bọn họ muốn khóc cũng khó! !"
Lúc nãy Diệp Lãng nói trừng phạt bọn họ, nguyên bản hắn chỉ muốn cấp hai người Mạc Á một cái giáo huấn nho nhỏ, chịu ít đau đớn về da thịt mà thôi, bây giờ thì không có đơn giản như vậy nữa...
Hôm nay Diệp Lãng phá lệ đưa Chân Tiểu Yên về tận nhà, mà lúc đó Chân Tiểu Yên đã sớm tỉnh lại rồi, nàng cảm thấy thực mê hoặc, không hiểu vì sao Diệp Lãng lại tự mình đưa nàng về.
Mà Diệp Lãng bắt nàng sau này tìm mộ người bạn mà chơi hoặc là bảo thị nữ trong nhà cùng vào học chung, phí dụng hắn bỏ.
Chân Tiểu Yên tựa hồ hiểu được ...
Ngày hôm sau, Diệp Lãng bắt đầu chấp hành kế hoạch của hắn, bước đầu tiên là hóa trang đã, làm cho người ta nhận không ra mình. Trong võ lâm bảo khố có một môn tuyệt kĩ là Dịch Dung Thuật! !
Tuy hắn không rất tinh thông món này nhưng cũng coi như hiểu được một ít da lông!
"Diệp Lam Vũ, Diệp Lãng đâu?" Thất công chúa nhìn thấy chỉ có một mình Diệp Lam Vũ đến, không thấy Diệp Lãng đâu nên mở miệng hỏi. Nguồn truyện:
/803
|