- Nhóc, đệ cũng lắm trò thật đấy...
- Phi làm cô dâu, thú vị thật...
Trong lúc Diệp Lãng kể chuyện, mọi người thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng cảm khái, hay mỉm cười, họ cảm thấy cuộc sống của Diệp Lãng đúng là rất thú vị, chỗ nào hắn cũng chui vào được.
Sau một hồi bình luận, vấn đề liên quan đến Ngải La đế quốc coi như kết thúc, nhưng lúc này, vẫn còn một câu hỏi tương đối quan trọng cần Diệp Lãng nói rõ.
Đó chính là
- Tại sao đệ lại mang Tiểu công chúa đến đây, nàng ấy rốt cục có bệnh gì?
Không sai, mọi người vẫn chưa biết Ngải La tiểu công chúa rốt cục có bệnh gì, tại sao lại đi theo Diệp Lãng.
- Nàng ấy có bệnh gì, cái này giải thích có chút phiền phức, chi bằng hỏi mọi người một câu hỏi, mọi người cảm thấy nàng ấy bao nhiêu tuổi?
Diệp Lãng hơi nhíu mày, hắn cảm thấy câu hỏi này giải thích có chút phiền phức, chi bằng trực tiếp hỏi mọi người một câu hỏi.
- Bảy tám tuổi.
- Cùng lắm tám tuổi!
Rất nhanh, mọi người đều đưa ra đáp án của mình, các câu trả lời đều là không quá mười tuổi, trên cơ bản là bảy tám tuổi.
Diệp Lãng cười cười, lắc lắc đầu.
- Diệp, không lẽ chàng muốn nói, đó không phải là tuổi của công chúa, không lẽ, nàng ấy mới chỉ năm sáu tuổi? Lớn nhanh quá?
Thất công chúa nhìn biểu tình Diệp Lãng, biết mọi người đều đã đoán sai.
Diệp Lãng lắc đầu, nói:
- Không phải! Mà ngược lại, nàng ấy không phải lớn quá nhanh, mà là không chịu lớn, năm nay nàng ấy đã mười lăm tuổi, mấy tháng nữa vừa tròn mười sáu.
- Cái gì?
- Sao có thể?
- Đệ đang đùa phải không?
Nhất thời, mọi người đều phát ra những âm thanh kinh ngạc, bao gồm cả Hoàng thái hậu, đến bà cũng có chú thất thái chăm chăm nhìn tiểu công chúa, không ai tin tiểu công chúa bây giờ đã mười lăm tuổi.
- Đây chính là bệnh của nàng, chứng bất lão!
Diệp tiếp lời.
- Là bệnh gì, sao lại có bệnh kì quặc như vậy?
Thất công chúa quỳ xuống, nhìn kĩ tiểu công chúa, tiểu công chúa thấy vậy, liền trốn sau lưng Diệp Lãng, chỉ để lộ ra đôi mắt tròn xoe len lén nhìn.
- Nàng ấy mười lắm tuổi rồi là sao còn giống trẻ con thế, lại còn là một đứa trẻ nhút nhát?
Diệp Lam Vũ hỏi.
- Câu hỏi này muốn giải thích cũng không rõ và cũng chẳng có cách nào để giải thích! Được rồi, không còn gì nữa chứ, vậy ta về phòng ngủ một giấc đây, khi nào ăn cơm gọi ta.
Diệp Lãng lười biếng vươn vai, đứng dậy rời đi.
- Còn ngủ, đệ mệt lắm à? Còn nữa, đệ có biết phòng đệ ở đâu không?
- Đương nhiên biết, đâu phải lần đầu tiên đệ đến đây...
Diệp Lãng vừa nói, vừa dẫn theo tiểu công chúa rời đi, không ở lại tiếp tục nói chuyện với bọn Hoàng thái hậu, hắn chẳng muốn quan tâm đến những chuyện khác, chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.
Lãnh Huyết Ngũ hành lễ, trực tiếp rời đi theo Diệp Lãng.
- Bà ngoại, chúng con đi trước đây!
Diệp Lam Vũ kéo Thất công chúa cũng chạy theo, bảo nàng ở lại nói chuyện với Hoàng thái hậu, quan trọng hơn là từ bỏ cơ hội giao lưu với Diệp Lãng, là điều không thể.
- Tổ mẫu, cô cô dượng, mọi người nói chuyện, con đi xem qua chỗ đệ đệ.
Long Cát công chúa rất nhanh tìm được lý do của mình, trước khi được Hoàng thái hậu cho phép, nàng đã trực tiếp chạy đi.
- Mọi người sao chạy theo hết vậy, không sao, ta biết đường.
Diệp Lãng nhìn thấy bọn Diệp Lam Vũ đi theo mình, lập tức nói.
- Ta chính là muốn ở cùng đệ, không được sao?
Diệp Lam Vũ dịu dàng cười.
- Được!
Diệp Lãng lập tức trả lời.
Mặc dù nói là Diệp Lãm Vũ diu dàng cười, nhưng Diệp Lãng có thể cảm nhận được tâm tình của Diệp Lam Vũ, nếu như mình nói không được, vậy thì chỉ có nước ăn cám.
Hai mươi năm chung sống, người Diệp Lãng hiểu nhất chính là tỷ tỷ hắn.
Ngày hôm đó trôi qua trong những tiếng cười nói rôm rả, đương nhiên, là nói bên Diệp Lãng, chứ bên Hoàng thái hậu và Long An Kì thì vẫn tương đối yên tĩnh.
Cũng chính vì nguyên nhân này, nửa chừng, đến Diệp Thành Thiên cũng lén lút bỏ chạy, chạy đến phòng của con trai bảo bối nói chuyện.
/803
|