Vì sao lại duy trì? Nói nhảm, chúng ta đến đây để làm gì? Đến xem mỹ nữ, à không, xem tài nữ!!
Chúng ta mới mặc kệ nữ nhân tài ba này là ai, chỉ cần đủ xinh đẹp, đủ khí chất, hơn nữa chỉ cần có thêm một ít điểm tài nghệ là được rồi.
Chân Tiểu Yên này mặc kệ có phải là hàng giả hay không, dù sao bề ngoài, khí chất của nàng tuyệt đối có thể so sánh với những tài nữ này, thậm chí còn có xu thế vượt qua nữa, vậy thì cần gì quan tâm là thật hay là giả làm gì?
Thập Tam thiếu gia, ngươi cứ vô sỉ đi, chúng ta sẽ duy trì ngươi!
Tốt nhất tìm thêm vài cô gái tuyệt sắc lại đây...
"Này... Có ý tứ, rất có ý tứ, Thành Thiên, đứa con trai này của ngươi rất có ý tứ a!" Nhìn thấy tình huống này, Hoàng Đế vỗ vỗ bả vai Diệp Thành Thiên nói, đó là một loại cảm thán tự đáy lòng!
"Cám ơn đã ủng hộ!" Diệp Lãng tựa hồ không có nhận thấy được vấn đề gì về sự ủng hộ này, ủng hộ chứ không phải thừa nhận cô gái bên cạnh hắn là Chân Tiểu Yên.
"Diệp Lãng! ! Ngươi rất..." Một lão đại thần vỗ bàn đứng dậy, nhưng mà hắn không biết nói gì thêm, rất cái gì? Vừa nãy hình như rất nhiều người đã dùng qua mấy cái từ như vô sỉ đê tiện vân vân cả rồi.
"Nói tóm lại, ngươi làm như vậy là không được, chúng ta quyết không cho phép ngươi làm như vậy, ngươi gọi Chân Tiểu Yên thật lên đây, dùng bản lĩnh thật sự của nàng mà thi!"
"Ta làm cái gì? Chẳng hiểu các ngươi đang nói cái gì nữa, ta đã nói với các ngươi nàng là Chân TIểu Yên rồi mà!" Diệp Lãng có điểm không kiên nhẫn nói: "Thi nhanh đi, mụ béo, đánh bại con heo Sa Lan kia đi, à đúng rồi, nàng có tiến vào trận chung kết không?"
"..."
Ngay cả người ta có vào đến trận chung kết hay không cũng không biết rõ nữa, trình độ coi thường người quả thật vô đối!
"Diệp Lãng, ngươi nói nàng là Chân Tiểu Yên, ngươi lấy chứng cớ ra đi!" Lại là một người quát, mà lời này được rất nhiều người phụ họa, hô hét Diệp Lãng xuất chứng cớ ra.
Diệp Lãng nhăn mày lại, lãnh đạm nói: "Ta nói là nàng thì là nàng! Lời của ta chính là chứng cớ! !"
Tuy rằng ngữ khí nhìn như thực bình thản, nhưng lộ ra một loại cường ngạnh không thể hoài nghi, một loại bá đạo lão tử là vương pháp, ai cũng không thể hoài nghi.
Khí thế này làm người ta ngẩn người trong chốc lát, lần đầu tiên mọi người nhìn thấy sự bá đạo như vậy trên người Diệp Lãng, nhưng cái loại khí tức này cũng thực tự nhiên, mọi người cũng theo đó cho rằng đây là dĩ nhiên.
"Mụ béo, đi lên đi, tùy tiện hát một bài, hát xong thì về, ta không thích nơi này!" Diệp Lãng thần tình khó chịu và không kiên nhẫn nói, cũng dám hoài nghi tiểu lang quân thành thực đáng tin là ta. Cùng lúc đó hắn cũng đi xuống dưới sân khấu.
"Ừ, đã biết! Khoan khoan, ngươi không đệm nhạc giúp ta sao?" Chân Tiểu Yên lúc đầu còn gật gật, sau lại phát hiện Diệp Lãng lại chuồn đi xuống, lập tức gọi hắn lại.
Theo kế hoạch thì Diệp Lãng phải đệm nhạc cho Chân Tiểu Yên, giúp cho âm sắc của nàng phát huy tối đa!
"Ngươi tùy tiện hát vài câu là được, người ở đây đại đa số đã bị ngươi mê hoặc rồi, không cần ta giúp làm gì." Diệp Lãng luôn luôn chú ý cảm giác của mọi người với Chân Tiểu Yên, hắn cảm thấy lúc này, chỉ cần Chân Tiểu Yên không xảy ra vấn đề gì lớn thì trên cơ bản là thắng chắc rồi.
"Không, không được, không có ngươi ta không dám hát..." Chân Tiểu Yên lôi kéo Diệp Lãng, bộ dáng yếu đuối vô cùng. Cái này làm cho tất cả mọi người ở đây đều có một loại ý nguyện ôm nàng, cẩn thận bảo hộ nàng trong ngực mình. Nguồn truyện:
/803
|