Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 560: Tiểu ma nữ (1)

/803



-Tiểu thư đừng sợ, có chúng ta ở đây, ngươi sẽ không có việc gì, ta sẽ đem tiểu tử bắt cóc người bắt lại, nghiêm trị không tha!

Một tên trong đám binh sĩ ngôn từ rất chính nghĩa, làm cho người ở đây càng khinh bỉ hắn!

Ở đây còn có ai không biết các ngươi muốn làm gì, còn tự đeo lên mặt cái mặt nạ chính nghĩa làm gì chứ.

-Tuy hắn là bắt cóc, nhưng rất tốt với ta, ta ở trong tay của hắn còn tốt hơn ở trong tay các người nhiều.

...

Đám binh sĩ xẩu hổ một hồi, vậy mà bọn mình còn xấu xa hơn cả tên bắt cóc.

Đám bình dân vây xem trong lòng hô to một tiếng thống khoái, phi thường ủng hộ thuyết pháp của Lý Nguyệt, bọn họ cũng biết nếu Lý Nguyệt rơi vào trong tay của chúng, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.

-Vị tiểu thư này, chúng ta là Tham Lang quân đoàn, ngươi nên tin tưởng chúng ta!

Có người vẫn còn bảo trì hình tượng chính nghĩa chói lọi.

-Ngươi chỉ biết các ngươi là người củaTham Lang quân đoàn, nhưng không thể đại biểu cho cả Tham Lang quân đoàn, trong Tham Lang quân đoàn vẫn có bại hoại, ta đã nói rồi, các ngươi là bại hoại.

Lý Nguyệt nói ra, ngữ khí không có run sợ nào.

-Móa, không nên nói nhảm nữa, bắt nàng lại, cho nàng nếm thử tư vị của huynh đệ chúng ta.

Những tên binh lính càn quấy này đã vạch mặt, muốn trực tiếp dùng biến pháp cứng rắn.

-Lý Nguyệt, bọn họ nói tư vị là sao?

Diệp Lãng hỏi.

-Câm miệng! Ngươi đứng nhìn là được rồi!

Lý Nguyệt quát, tung người nhảy lên, rút kiếm chém đứt một cánh tay của một binh sĩ càn quấy.

-Ah...

Cánh tay bay lên, máu tươi tung tóe, tràng diện lúc này làm cho tất cả mọi người đều ngây người.

Không ai có thể nghĩ đến, Lý Nguyệt vừa rồi là một thiếu nữ điềm đạm nho nhã, vừa ra tay đã có máu, trực tiếp chặt đứt một cánh tay của người ta.

Bọn họ nào biết rằng, Lý Nguyệt vốn là một quân thiết huyết, nàng không giết người đã là không tệ rồi, lúc này nàng muốn nâng cao quốc uy giáo huấn đám binh sĩ này, cho dù trước mặt của Triệu Nhã Nhu, nàng vẫn sẽ làm thế.

Đồng thời, cho bọn họ hiểu rõ một chút, cô nương trước mặt không phải đơn giản, chỉ là, bọn họ lại không để ở trong lòng, vẫn cảm thấy mình có thể chế phục cô nương này.

Chỉ là một võ giả Lục cấp, vừa rồi là do mình không cẩn thận, bị đánh lén thành công mà thôi.

-Lý Nguyệt, cố gắng lên, còn có một hai... Mười một người.

Diệp Lãng ở bên cạnh ủng hộ, cũng không kiêng nể gì đếm đầu người.

-Ta biết rõ, không cần ngươi nhắc nhở!

Lý Nguyệt vừa nói, thân hình lóe lên, xuất hiện ở bên cạnh một tên binh lính càn quấy, một kiếm chém ngang, lại thu lấy một đầu cánh tay.

-Ah!

Lại có tiếng hét thảm.

-Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, các ngươi nhìn thấy không?

Có người bắt đầu khẩn trương, bởi vì bọn họ phát hiện mình không thể nhìn thấy động tác của Lý Nguyệt, điều này nói rõ thực lực của Lý Nguyệt cao hơn bọn họ rất nhiều.

-Không có, quá nhanh, xem ra thực lực cô nàng này không phải Lục cấp... Ah...

-Chân ta!

Lý Nguyệt lại chuyện động một cái, liền chém đứt một chân, vừa ra tay đã chém cho người ta đứt chân đứt tay, thập phần hung hãn, nguyên nhân là đám người này dám đùa giỡn nàng.

-Đá phải tảng đá rồi, chúng ta gọi lão đại...

Sau khi nhìn thấy tình huống, có người đã minh bạch, mười mấy người của mình không thể nào ngăn nổi kiếm của Lý Nguyệt.

Vì vậy, bọn họ liền nghĩ tới lão đại của mình, chính là lão đại trong quân ngũ của họ, cũng không phải là tướng lãnh cao nhất của Tham Lang quân đoàn ở chỗ này.

-Muốn đi? Không để lại chút gì đó, các ngươi đi được sao?

Lý Nguyệt không cho đám người này rời khỏi, dùng một kiếm chém đứt tứ chi của đối phương.

-Ah...

-Ah!!!

Tiếng kêu thảm thiết nối nhau không dứt, mặt đất dưới chấn vốn có màu vàng, bây giờ đã nhuộm đỏ máu.

-Thật đáng sợ, nữ nhân này thật sự quá đáng sợ...

Người vây xem thấy Lý Nguyệt chém người như thái dưa, một hơi liền chặt đứt tay chân của mười mấy người, trong nội tâm có điểm sợ hãi.

-Lý Nguyệt, đừng bạo lực như thế, làm vậy sẽ ảnh hưởng hình tượng nữ hài tử của ngươi.

Diệp Lãng ở bên kia kêu lên.

-Hình tượng của ta vốn là thế này.

Lý Nguyệt vứt bỏ thanh kiếm dính máu, sau đó nhảy lên trên người sư tử, chuẩn bị cùng Diệp Lãng rời khỏi.

-Đi thôi! Tiểu sư tử.

Diệp Lãng vỗ vỗ tọa kỵ sư tử, sư tử nhảy dựng lên, sau đó chạy như điên vào trong trấn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại

/803

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status