Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 551: Ta mệt mỏi (1)

/803



Ban đêm, Lý Nguyệt từ từ mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên một bãi cỏ và có mùi thịt nướng thơm lừng đang quanh quẩn ở lỗ mũi của nàng, tiếng kêu ùng ục khi bụng đói vang lên, nàng cảm thấy nước miếng muốn sắp tràn ra ngoài.

Nhìn về phía đống lửa bên cạnh, nhìn thấy một người đang ngồi nướng thịt, khi Lý Nguyệt nhìn thấy thời khắc này, khi đó nàng cảm thấy người này đang nướng thịt vì mình.

Chẳng lẽ mình đang nằm mơ sao? Không phải mình đang ở nhà sao? Lý Nguyệt cho rằng mình đang nằm mơ, nhưng nàng nhanh chóng nhận ra là mình không phải nằm mơ, mình bị người ở trước mặt bắt đến đây.

Nàng đã từng tới nơi này, với tư cách là quân nhân, nàng nhớ rõ vị trí nơi đây, mà nơi này lại rất dễ nhận ra, đây là đại thảo nguyên ở phía bắc cách Hoàng thành cả ngàn dặm.

-Diệp Lãng, ngươi muốn làm gì, ngươi mang ta đến nơi này là có mục đích gì.

Lý Nguyệt bình tĩnh hỏi, không cảm thấy khẩn trương và sợ hãi chút nào.

-Ngươi tỉnh rồi ah, đến đây, ăn chút thịt và uống nước đi, chắc ngươi cũng đói bụng rồi.

Diệp Lãng không trả lời vấn đề của Lý Nguyệt, đem một bình nước và thịt đưa cho Lý Nguyệt.

Lý Nguyệt không hề nghĩ ngợi, tựu tiếp nhận thịt và nước, bắt đầu đưa thịt lên miệng ăn, uống một ngụm nước lớn, nàng không hoài nghi Diệp Lãng sẽ làm điều gì mờ ám, bởi vì Diệp Lãng không cần làm vậy, nếu muốn làm thì trước đó đã làm rồi.

Mà lúc này, Lý Nguyệt cũng rất đói, cần bổ sung năng lượng, với tư cách một quân nhân, nàng sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội được ăn uống nào, mà nàng vẫn chưa rõ tình huống thực tế.

-Ta ngủ bao lâu?

Sau khi Lý Nguyệt ăn xong liền hỏi Diệp Lãng.

-Không bao lâu, tính cả hiện tại thì mới được tám giờ.

Diệp Lãng trả lời.

Lý Nguyệt hơi kinh hãi, nói:

-Từ buổi trưa ngươi mang ta đến tận nơi này, nơi này cách Hoàng thành hơn ngàn dặm đó.

-Đương nhiên, tốc độ của ta nhanh, mà ta cũng không có nhiều thời gian để lãng phí.

Diệp Lãng vô tình hồi đáp.

-Ngươi dùng cái gì để tới đây, tại sao ở gần đây lại không có con ngựa nào, chỉ có hai chúng ta?

Lý Nguyệt phát hiện ra vấn đề này, nơi này là đại thảo nguyên nên không có bất kỳ chướng ngại vật nào, phương viên hơn mười dặm không có thứ gì cả, chỉ cần nhãn lực hơi tốt là nhìn thấy rõ, mà nhãn lực của Lý Nguyệt lại rất tốt.

Phụ cận không có bất kỳ vật gì, cho nên nàng hoài nghi Diệp Lãng dùng phương thức nào mang mình tới đây, nếu là ở một nơi gần thì nàng nhất định sẽ nghĩ Diệp Lãng ôm nàng tới, nhưng ở nơi xa như vậy, cho nên nàng không đoán ra được.

Một đường ôm đến đây? Điều này có thể sao? Nhất định không thể.

-Ta chạy tới a, hiện tại cũng không có thời gian đi tìm xe ngựa.

Diệp Lãng trả lời một câu làm Lý Nguyệt ngây người, chẳng lẽ thật sự là ôm nàng tới đây, hơn ngàn dặm a.

-Thật sự là ngươi chạy tới? Chẳng lẽ ta...

-Ta ôm ngươi tới đây, thế nào, đây cũng không phải là lần đầu, ngươi có vấn đề gì sao?

Diệp Lãng thuận miệng nói, tựa hồ hắn không hiểu chuyện này có vấn đề gì cả.

-Không có, không có vấn đề gì cả!

Lý Nguyệt lắc đầu, bây giờ nàng có thể nói vấn đề gì chứ, theo như lời Diệp Lãng nói, đây cũng không phải lần đầu tiên, huống chi mình bị hắn bắt cóc tới đây, hắn không khiêng mình chạy đi đã là rất tốt rồi.

-Hiện giờ ngươi muốn làm gì ta?

Lý Nguyệt nhìn Diệp Lãng, bộ dáng của nàng lúc này giống như để mặc hắn xâm lược.

-Ngươi đem Thiên Cơ Giáp cho ta mượn một thời gian ngắn, ta sẽ thả ngươi trở về, chờ ta sử dụng xong Thiên Cơ Giáp sẽ mang trả lại cho người, mà ta sẽ cho ngươi một Long Lân Chiến Giáp, đây có thể xem là bồi thường cho ngươi!

Diệp Lãng vừa nói, vừa bỏ thêm củi vào trong đống lửa.

Nhưng que củi này có từ đâu? Chính là trong giới chỉ của hắn.

-Đền bù tổn thất? Ngươi cảm thấy một kiện Long Lân Chiến Giáp có thể đền bù nổi tổn thất sao?

Lý Nguyệt lạnh lùng nói, rất hiển nhiên, nàng sẽ không đồng ý nhưng nàng vẫn nói vì sao nàng không đồng ý.

-Ngươi không đồng ý? Ngươi phải hiểu rõ ràng, kỳ thật ta có thể trực tiếp lấy đi Thiên Cơ Giáp của ngươi, nhưng nếu làm vậy sẽ phải cởi quần áo của ngươi, mà chuyện này ta lại không muốn làm.

Diệp Lãng nhìn Lý Nguyệt nói, ngữ khí của hắn rất bình thản.

-Ngươi dám! Ta nói cho Diệp Lãng ngươi biết, nếu như ngươi dám làm như vậy, ta sẽ chết cho ngươi xem!

Lý Nguyệt cả giận, vào lúc này, trong mắt nàng xuất hiện lệ quang.

-Ta không dám cho nên mới mang ngươi tới đây, nếu không ta cũng không mang theo ngươi từ Hoàng thành tới đây, ta biết rõ nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi cũng không phải vợ ta, cho nên ta sẽ không làm vậy.

Diệp Lãng cau mày, có chút phiền não nói.

-Nếu như ngươi lấy ra, ta sẽ ném người về Hoàng thành.

Lý Nguyệt nhìn Diệp Lãng, trong ánh mắt xuất hiện tình cảm rất phức tạp, nàng không thể trong thời gian làm cho Diệp Lãng hiểu ý của mình, mà Diệp Lãng lại rất mơ hồ.

/803

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status