Lúc này Diệp Lam Vũ cũng không đi nắm bím tóc của Diệp Lãng nữa, không nói đến hành vi này là đùa hay thật, nàng chỉ cảm thấy kì quái, vì sao đệ đệ mình lại có ngữ khí như vậy.
Ưu sầu, loại vẻ mặt này đến tận bây giờ vốn không có xuất hiện trên người đệ đệ mình. Từ nhỏ, mặc dù hắn có điểm thiếu hụt nhưng vẫn trôi qua rất khoái lạc, không có chút phiền não.
Bây giờ hắn đã trở thành một người bình thường, cũng ngày ngày nhàn nhã tự tại như vậy, ban ngày nghiên cứu luyện kim thuật, đến tối thì ôm Hổ Nữ ngủ.
Có chuyện gì làm hắn ưu sầu?
Diệp Lam Vũ muốn hỏi, nhưng không có cơ hội, ít nhất tạm thời không có.
Lúc này Hổ Nữ vừa tắm xong đi ra, trên người nàng còn mag thoang thoảng hương thơm, đi đến chỗ Diệp Lãng, có điểm tò mò nhìn hai tỷ đệ trong sân.
Chuyện gì xảy ra vậy, vì sao vẻ mặt Lam Vũ tiểu thư có điểm quái dị, mà thiếu gia củng có điểm quái quái.
Cảm giác của Hổ Nữ rất linh mẫn, ngay cả điểm nhỏ như vậy cũng có thể nhìn ra, không biết nàng vốn là như vậy hay là vì diễn viên chính là thiếu gia của nàng nữa.
Diệp Lãng đứng lên, nhẹ nhàng đi về phía Hổ Nữ, sau đó ôm nàng vào lòng, cứ lẳng lặng như vậy, lẳng lặng ôm, không nói tiếng nào.
"??" Hổ Nữ và Diệp Lam Vũ cảm thấy rất kì quái, hắn sao vậy?
Tuy buổi tối Diệp Lãng cũng ôm Hổ Nữ ngủ nhưng chưa bao giờ ôm nàng vào ban ngày, lại càng không làm trò trước mặt người khác như vậy.
/803
|