"Vậy mà cũng gọi là theo đuổi?" Lãnh Huyết Ngũ nhịn không được nói.
Nhưng mà Diệp Lãng lại cảm thấy Lãnh Huyết Ngũ nghĩ rằng hắn còn theo đuổi chưa đủ, cần phải thêm một chút nữa.
Vì vậy hắn nghĩ nghĩ nói: "Vậy lại thêm vào một chút có thể hoành hành ngang ngược thì tốt, nếu có thể ở trường hợp rõ như ban ngày đùa giỡn con gái nhà lành thì càng tốt."
"Phanh!" Lãnh Huyết Ngũ hung hăng gõ đầu Diệp Lãng, đây cũng là một loại phản xạ có điều kiện.
"Sao lại đánh ta!" Diệp Lãng gãi đầu, một bộ ta rất đau, mà bộ dáng này làm tiểu Linh ở một bên đau lòng, thổi thổi cho Diệp Lãng.
"Vù vù..."
"A!" Diệp Lãng bị thổi té, nằm úp sấp trên mặt đất.
"Sao lại thổi ta!"
"A, thực xin lỗi!" Tiểu Linh lập tức bồi tội nói.
"Thổi chế ngươi là tốt nhất, còn nhỏ không lo học thứ gì tốt, lại đi đùa giỡn con gãi nhà lành, nên đánh!" Lãnh Huyết Ngũ lại gõ Diệp Lãng một chút, nhưng tựa hồ nàng quên mất nàng cũng không lớn hơn hắn là bao, có lẽ còn nhỏ hơn một chút...
/803
|