"Tiểu hỗn đản, dám nói ta già, ta đánh ngươi!" Diệp Lam Vũ quơ quơ nắm tay uy hiếp Diệp Lãng.
Diệp Lãng lập tức im miệng, hắn biết cái này không phải chỉ là uy hiếp không, không biết bao nhiêu lần Diệp Lam Vũ đã dùng hành động thực tế chứng minh nàng thật sự sẽ đánh hắn!
"Xuất phát thôi, nói gì nói mau đi, nếu không không còn cơ hội nữa đấy." Diệp Thành Thiên nhìn trời cũng không còn sớm lắm, nhắc nhở.
Đương nhiên Long An Kỳ muốn nói lời tạm biệt với Diệp Lam Vũ, không biết nữ nhi của mình phải rời đi bao lâu, tự nhiên có điểm không đành, nãy giờ nàng nắm lấy tay Diệp Lam Vũ vẫn chưa buông ra.
"Tiểu Vũ, ngươi cũng không nên chỉ nói đệ đệ mình, ngươi cũng phải tự chiếu cố chính mình đấy!" Long An Kỳ nhìn Diệp Lam Vũ, lưu luyến không thôi.
"Biết rồi, ta sẽ!" Diệp Lam Vũ gật đầu đáp, sau đó quay lại nói với Diệp Lãng những lời Long An Kỳ vừa nói với nàng.
Thất công chúa cũng giống Diệp Lam Vũ, đang dặn dò Diệp Lãng, nhắc hắn phải nên chú ý cái gì cái gì.
Chân Tiểu Yên thì đơn giản hơn, nàng chỉ dặn Diệp Lãng một câu: "Nhớ ăn uống đàng hoàng!"
Nói lời chia tay xong, rốt cục đám người chậm rãi xuất phát.
"Đệ đệ, vừa rồi ngươi bảo sẽ hát bài khác, rốt cuộc là bài gì?"
"Ta cười đắc ý, ta cười đắc ý!"
"Ngươi đi chết đi!"
Sau khi đám người Diệp Lam Vũ ly khai, vài ngày sau Diệp Lãng mở một nhà bán đấu giá, còn chưa hưởng lạc thú của mình lại phải chuẩn bị khởi hành.
/803
|