"Tỷ, mụ béo, lấy ra cái bao thuốc trị bách bệnh mà ta cho các ngươi ăn đi, thuận tiện phân cho những người trúng độc nữa!" Diệp Lãng cũng không đi đến tiếp ứng làm gì, chỉ đứng chỉ thị hai người để mọi người không còn cảm thấy phiền não vì độc nữa.
Không có cấm ma trận, lại không có độc hạn chế, uy lực khi đám người kia tụ cùng một chỗ tuyệt đối không cần Diệp Lãng đi tiếp ứng hay bảo hộ, thậm chí có thể nói bọn họ còn có thể bảo hộ Diệp Lãng.
Về biện pháp giải độc? Đương nhiên là cái túi thuốc trị bách bệnh của Diệp Lãng rồi, thứ này là Diệp Lãng lợi dụng luyện kim thuật và trung y nghiên cứu ra, có thể phát huy tiềm năng của thân thể, tăng cường sự phòng ngự của bản thân, tiêu diệt nhân tố khác thường trong cơ thể, nhân tố này hiển nhiên là độc dược.
Có điều phí tổn của loại dược này rất cao, chế tác cũng phức tạp, ngoài dược tính ra còn có một vài luyện kim trận nho nhỏ phụ trợ trị liệu, thứ này cũng chỉ có Diệp Lãng mới có khả năng bào chế thành.
Cũng vì vậy nên lúc trước, cho dù trên người Diệp Lãng dù mang một ít đề phòng nhưng cũng không phân cho mọi người, bởi không có ma pháp nguyên tố thì không thể phát động luyện kim trận, như vậy cũng không thể giải trừ Thất Nhật Tuyệt được.
"Túi dược trị bách bệnh? Ngươi dùng thứ này giải độc chứ không cần thêm thứ gì nữa sao?" Tất cả mọi người đều nghi hoặc.
Lúc trước không phải Diệp Lãng nói là độc trên người mọi người rất phiền toái hay sao? Bây giờ lại dùng dược mà trước kia bào chế ra liền có thể giải quyết? Điều này làm cho người ta cảm thấy hắn đang tùy tiện qua loa cho xong chuyện. Mà lấy tính cách Diệp Lãng, mọi người cũng cảm thấy khả năng này hơi lớn...
"Đã không biết dược tính là gì thì sao ta đi bào chế giải dược được, dùng thứ này cho khỏe." Diệp Lãng rất không chịu trách nhiệm đáp.
"Ngươi đã không biết dược tính, vậy ngươi có thể xác định thứ này có thể giải độc sao?" Mọi người toát mồ hôi hột, cái này quả thật giống nói giỡn vậy.
"Tin ta thì ăn, không tin thì khỏi!" Diệp Lãng rất không chịu trách nhiệm nói.
Sau đó Diệp Lãng cũng không quản những người khác nữa mà nắm tay Thất công chúa đang đứng cạnh hắn nãy giờ để xem mạch. Sau khi xác định trên người nàng không có việc gì, để bảo hiểm, hắn vẫn bắt nàng ăn một viên dược.
"Tiểu Thất, ngươi lên cùng tỷ tỷ ta đi, Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên của hai người các ngươi rất lợi hại a!" Diệp Lãng nhẹ nhàng chải vuốt mái tóc có điểm tán loạn của Thất công chúa, rất ôn nhu nói.
Có lẽ người khác còn không biết, Diệp Lam Vũ và Thất công chúa ở cùng một chỗ có thể phóng ra một loại ma pháp có uy lực khôn cùng, đây là tuyệt kĩ của hai người họ, có điều rất ít sử dụng mà thôi.
Thế nhân đều cho rằng, hai người bọn họ thủy hỏa bất dung, nhất định không thể hợp tác với nhau, nhưng trên thực tế lại khác, vì hai người ngày nào cũng đấu nên cũng rất hiểu biết khuyết điểm của đối phương, từ đó có thể bù lại khuyết điểm đó.
"Ừ!" Thất công chúa rất biết điều gật gật đầu, sau đó đến bên cạnh Diệp Lam Vũ, được một đám Vũ Giả bảo hộ ở trong, đây cũng là trận hình tốt nhất.
"Tiểu Thất, sao ngươi vẫn chưa chết, lại không có chút việc gì cả, Bát công chúa kia biến thái như vậy sao lại không hại ngươi một chút nhỉ, thật sự rất đáng tiếc!" Cho dù lúc này Diệp Lam Vũ cũng không quên kích thích Thất công chúa một chút. Bạn đang đọc truyện tại
/803
|