"Nhã Trúc, tên này hình như nghe qua rồi thì phải?" Diệp Thành Thiên nói.
"Hình như ta cũng nghe qua rồi." Long An Kỳ đang hồi tưởng.
"Diệp Lãng! Ngươi thật sự không biết Nhã Trúc là ai chăng?" Triệu Nhã Nhu nhìn Diệp Lãng, trên mặt tràn ngập sự ngoài ý muốn và kinh ngạc.
"Không biết, đừng làm phiền ta, sau khi chúng ta trốn ra ngoài, tốt nhất ngươi nên buông tha, nếu không hậu quả ngươi không tưởng nổi đâu!" Diệp Lãng lắc lắc đầu, trực tiếp cảnh cáo Triệu Nhã Nhu.
Mà những lời này cũng trực tiếp biểu lộ thái độ của Diệp Lãng với việc này, sau khi hắn trốn ra ngoài cũng không có ý định ngăn cản Triệu Nhã Nhu trở thành nữ hoàng, cũng không tán thành người khác đi ngăn cản. Cũng trong lúc đó, từ đầu đến cuối Diệp Lãng cũng không có buông thương ra một khắc nào.
"Hoành Tảo Thiên Quân..."
"Diệp Lãng, ngươi dừng tay lại trước cho ta!!" Triệu Nhã Nhu nổi giận nói.
"Ngươi cho ta là ngu ngốc à! Ta dừng tay để người của ngươi băm ta thành thịt vụn à?" Diệp Lãng khinh bỉ nói.
"Tất cả đều dừng tay! Lui lại!" Triệu Nhã Nhu ra lệnh, đám binh lính kia lập tức rời ra xa Diệp Lãng, cũng bảo trì một khoảng cách an toàn, mà khoảng cách này tựa hồ có chút... xa, hình như bọn hắn có điều sợ Diệp Lãng.
"Làm trò gì vậy, ta không có thời gian chơi với các ngươi, làm nhanh cho xong chuyện đi!" Diệp Lãng thúc giục, bất quá hắn cũng không đi lên động thủ mà đứng bất động tại chỗ.
Lúc này, tuy hắn không rõ ràng lắm Triệu Nhã Nhu muốn làm gì, nhưng nếu Triệu Nhã Nhu cho hắn thời gian nghỉ ngơi, vì sao hắn lại không nhân cơ hội này điều tức chứ.
Chiến đấu vừa rồi nói không tiêu hao nội lực là không thể, mỗi một thương đều tiêu hao nội lục, mà những pha "khí bạo" lại tiêu hao nhiều hơn nữa, bất quá Diệp Lãng cũng tính toán, phân bổ tốt rồi.
Hơn nữa, hắn cũng tính rồi, cho dù tiêu hao sạch cũng có thể kiên trì vọt ra ngoài, sau đó có thể sử dụng luyện kim thuật thay thế. Nhưng nếu người ta đã cho mình cơ hội, vậy thì tích lũy thêm nhiều thực lực một chút, như vậy càng nắm chắn hơn.
"Ngươi lại không biết Nhã Trúc là ai, nếu ta là nàng nhất định ta sẽ lên cắn ngươi, ở chung một chỗ lâu như vậy lại không biết tên của nàng cơ đấy!" Triệu Nhã Nhu nhìn Diệp Lãng, rất phức tạp nói.
"?? Ở cùng một chỗ lâu như vậy? Ai vậy, ta không biết a." Diệp Lãng có chút mơ hồ.
"Đệ đệ ngốc, nàng có thể là ai khác nữa, không phải là..." Diệp Lam Vũ tức giận nói, không cần nói hết câu nữa, là ai còn cần phải nói sao?
Có thể ở cùng một chỗ với Diệp Lãng lâu như vậy cũng chỉ có vài người, tên lại là Nhã Trúc, không phải là...
"Diệp Lãng! Tên hỗn đản nhà ngươi, ngay cả tên ta cũng khong biết, ngươi còn nói cái gì mà thanh mai trúc mã, còn nói cái gì mà ta rất trọng yếu trong lòng ngươi à!" Thanh âm của Thất công chúa truyền đến, mà trong thanh âm của nàng chứa oán khí rất đậm. Đúng vậy, Triệu Nhã Trúc chính là tên của Thất công chúa!"
"..., cái này không thể trách ta được, ngươi chưa từng nói tên của ngươi cho ta biết..." Diệp Lãng có chút nhỏ giọng nói.
Những lời này làm cho Thất công chúa nhớ ra, hình như chính mình cũng chưa từng nói qua thì phải, từ nhỏ đến lớn không có lấy một lần... Nhưng Thất công chúa sẽ không nguôi giận dễ dàng như vậy, nàng sử dụng đặc quyền của nữ tử: "Không nói cho ngươi biết thì ngươi không biết đi hỏi à!"
"Ta quên... Hóa ra tên ngươi là Triệu Nhã Trúc à, nghe rất êm tai." Diệp Lãng có chút ngẩn người nói.
"Nếu cảm thấy dễ nghe thì về sau gọi tên ta đi." Thất công chúa hóa cười nói, tựa hồ không còn chút tức giận này nữa, hết giận cũng thật là nhanh.
Có lẽ cũng vì nàng tiếp xúc với Diệp Lãng rất lâu rồi, biết tính cách của hắn, biết hắn là vô tâm. Có lẽ nàng quá thương yêu Diệp Lãng, không giận hắn được!! Diệp Lãng cười cười nói: "Nhưng ta vẫn cảm thấy gọi tiểu Thất tốt hơn một chút, như vậy thân thiết hơn."
"Tùy ngươi, chỉ cần ngươi thích thì gọi là gì cũng được!" Thất công chúa vẫn mỉm cười.
"Ê ê, hai người các ngươi có thể nhìn rõ tình huống trước mắt được không, còn ở đây mà tình chàng ý thiếp. Các ngươi không có phát giác ra tình huống của Nhã Trúc bây giờ à?" Triệu Nhã Nhu nhịn không được nhắc nhở.
Lúc này Thất công chúa bị người dẫn lên, hai tay bị gông xiềng, mà trên cổ có một thanh đao lóng lánh. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/803
|