Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 1: Một phong "Di thư"

/803



Ta gọi là Diệp Lãng, là một gã rất bình thường trong cái xã hội này, có một gia đình bình thường, trải qua những ngày bình thường, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc là sẽ lấy một nữ nhân cũng bình thường, dễ nuôi làm thê tử. Mà trọng yếu hơn, nữ nhân của ta phải dễ dàng thỏa mãn, không cần theo đuổi cái gì cao sang, đương nhiên lâu lâu ta cũng sẽ xa xỉ một lần, cho nàng một cái kinh hỉ.

Tiếp theo đó, lại tiếp tục cuộc sống của người bình thường, sinh một đứa nhỏ, lại bồi dưỡng đứa nhỏ thành tài, giống như những người thường khác, mong đứa nhỏ thành rồng thành hổ.

Cả đời này, có lẽ có một hai chuyện hơi "khác thường" một chút, nhưng nhìn chung, ta vẫn là một người bình thường, cả đời sống kiếp sống bình thường.

Bất quá, ta lại cảm thấy như vậy cũng không sai, có lẽ cũng vì ta là một người bình thường, nhưng lại có một chuyện ngoài ý muốn buông xuống trên người một kẻ bình thường như ta đây, làm cho cái tâm bình thường của ta chịu không nổi.

Một ngày nào đó, ta tâm huyết dâng trào, chạy tới hiến máu, kết quả lại bị người kiểm tra tra ra máu của ta có vấn đề, vì vậy đi bệnh viện kiểm chứng lại một chút. Nhìn bản xét nghiệm kia, tâm tình của ta không biết hình dung ra sao, có lẽ vì đầu óc ta căn bản là trống rỗng.

Loại bệnh này tên gì ta chẳng nhớ được, dù sao tên khoa học rất dài, là một loại bệnh rất hiếm thấy, toàn thế giới mắc bệnh này không vượt quá ngàn người, tuyệt đối không nên là một người bình thường như ta mắc phải chứ... Người thường như ta, hẳn là nên bị mấy cái bệnh bình thường như cảm mạo phát sốt vân vân...

Lão thiên à, ngươi thật sự là rất để mắt ta nha.

Loại bệnh này không chắc phải chết, khi chưa phát bệnh thì vẫn giống như người bình thường vậy. Nhưng một khi phát bệnh sẽ có nguy hiểm đến tánh mạng. Bởi nó hiếm thấy, nên cũng không có nhiều biện pháp trị liệu lắm, hơn nữa phí dụng cũng không phải người bình thường như ta có thể thừa nhận.

Không nói mấy cái này, cha mẹ ta có thể thừa nhận nổi tin tức này sao?

Vì thế, ta liền làm một cái quyết định, dùng một chút thời gian để thay đổi chính mình, làm cho người ta cảm thấy mình có một cái tâm phiêu bạt chân tời, ai bảo trong cái tên của ta có một chữ lãng, nhất định sẽ trở thành một lãng tử.

Lúc đó, ta nghĩ là có thể đi khắp thiên hạ trong kiếp này hẳn cũng là một chuyện thật vĩ đại nha.

Mà ba năm trước đây, có lẽ là ba năm a, ta cũng không nhớ rõ lắm, lúc đó ta tâm huyết dâng trào, một mình mang theo một ít công cụ dã ngoại đi vào trong thâm sơn cùng cốc không có bước chân người.

Bất hạnh, cũng là thực may mắn, ta trượt chân rơi xuống một cái vách núi.

Trượt chân rơi xuống hiển nhiên là bất hạnh, may mắn là bên dưới cái vách núi này lại có một cái thủy đàm. Nhưng vẫn bất hạnh như cũ, vì dưới này là một cái sơn cốc, một cái sơn cốc không có lối ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại

/803

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status