Dịch: Hoàng Hi Bình
"Quy tắc tỷ thí vòng thứ nhất của đại hội lần này cũng không khác biệt quá lớn những lần trước. Sau khi chư vị luyện chế hoàn thành bảo kiếm, thông qua bản thân và chư vị cung phụng của Công Tạo Ti kiểm tra, tuyển chọn ra vài thanh pháp kiếm tốt nhất, tiến vào đợt tỷ thí thứ hai. Còn điểm khác biệt so với trước đây, thời hạn luyện kiếm lần này kéo dài hơn, đổi thành 7 ngày." Tư Đồ Hạo tiếp tục nói.
Nghe xong lời ấy, trên quảng trường nhất thời lại vang lên vài thanh âm ầm ĩ.
Trần Quang cũng khá ngạc nhiên, trên mặt hiện ra vẻ khó hiểu.
"Sao vậy? Có cái gì không ổn sao?" Thiết Kiên thấy thế, thấp giọng hỏi.
"Những năm qua thời hạn luyện kiếm đều là 3 ngày, bây giờ lại kéo dài thêm. Như vậy cho dù lần đầu tiên thất bại, nếu có đủ tài liệu, vẫn còn có cơ hội tái luyện." Trần Quang có chút âu lo, nói.
"Nói vậy, yêu cầu của đại hội luyện kiếm lần này, cũng nới lỏng hơn?" Thiết Kiên có chút khó hiểu, hỏi tiếp.
"Ân, xem ra lần này triều đình muốn cổ vũ luyện kiếm sư, luyện chế càng nhiều thượng phẩm, thậm chí cực phẩm pháp kiếm." Trần Quang suy nghĩ, đáp.
"Đây là vì sao?" Thiết Kiên lại hỏi.
"Con có chỗ không biết, dựa theo lệ cũ, mỗi lần đại hội luyện kiếm, bất luận có thắng hay thua, cứ là pháp kiếm đã được luyện thành, đều bị triều đình thu mua, thu vào quốc khố." Trần Quang nhỏ giọng nói.
Nghe vậy, Thiết Kiên càng thêm hồ đồ. Phải biết rằng, mỗi một thanh pháp kiếm luyện chế đều là tâm huyết của luyện kiếm sư. Nếu thực sự là thế, vì sao lại còn có nhiều luyện kiếm sư, dù biết đây là vụ làm ăn lỗ vốn, vẫn tự hào khi được tham gia đại hội luyện kiếm?
"Đừng cảm thấy luyện kiếm sư chịu thiệt, bảng giá mà triều đình đưa ra, cao hơn rất nhiều so với giá cả trên thị trường. Hơn nữa, pháp kiếm có phẩm chất ưu việt càng cao, giá cả đưa ra lại càng lớn. Không chỉ như vậy, luyện kiếm sư bộc lộ tài năng trên đại hội luyện kiếm, giá trị của bản thân cũng sẽ tăng lên gấp bội, những lợi ích mà nó mang lại không chỉ là những gì nhìn thấy trên bề mặt." Trần Quang tiếp tục giải thích.
Nghe lấy cách này giải thích của Trần Quang, Thiết Kiên không khỏi thầm kinh hãi, trải qua bao nhiêu lần đại hội tích lũy như vậy, rốt cuộc trong quốc khố của Việt Quốc đã tích góp được bao nhiêu pháp kiếm? Đối với một quốc gia thượng võ như Việt Quốc, tích lũy những trọng khí như thế này, rốt cục đang mưu toan điều gì?
"Thời gian đã đến, địa hỏa kiếm thất cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Mời chư vị tạm thời giao mấy thứ như nhẫn trữ vật, túi trữ vật, cho kẻ khác bảo quản, chuẩn bị tiến vào kiếm thất luyện kiếm." Tư Đồ Hạo ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mở miệng tuyên bố.
Vừa dứt lời, trên bạch thạch quảng trường thượng liền vang lên từng trận thanh âm "Ầm ầm", mặt đất cũng kịch liệt chấn động theo.
Chỉ thấy lớp gạch đá trên nền quảng trường tách ra, từ dưới đất truyền đến thanh âm cơ quan chuyển động, trên mặt đất thì lộ ra từng động khẩu tối như mực, bên trong đều có một chiếc cầu thang đá xoáy, thông xuống lòng đất.
Thiết Kiên nhìn lướt qua, phát hiện tổng cộng có ba mươi sáu cái động khẩu kiểu này, ở tại mỗi lối vào, đều bị một đạo vầng hào quang màu vàng nhạt bao phủ.
"Nhập thất, luyện kiếm!"
Tư Đồ Hạo quét mắt nhìn mọi người một lượt, cao giọng tuyên bố.
Nghe tiếng, đám người bắt đầu chia ra, tất cả hội trưởng thương hội và tộc trưởng gia tộc đều tự giác thối lui. 36 luyện kiếm sư trong quảng trường, thì lập tức đi về phía 36 động khẩu.
"Chúng ta cũng đi thôi." Trần Quang nhìn Thiết Kiên, nói.
Thiết Kiên khẽ gật đầu, bưng rương gỗ lên, đi về phía bên trái quảng trường.
Đúng vào lúc này, Thiết Kiên bỗng cảm thấy trong dòng người, có một ánh mắt tương đối bất thiện đang dõi theo hắn. Hắn quay đầu lại nhìn, liền thấy Cừu Phách Thiên đang đứng ở một nơi không xa lắm, cười đểu nhìn hắn.
Tuy hắn cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng chỉ cho rằng do vụ khiêu chiến luyện kiếm lần trước, đối phương vẫn đang ghi hận mình. Nên không suy nghĩ nhiều, chỉ nhếch nhếch miệng, rồi không để ý đến nữa.
Lúc hắn cùng với Trần Quang đi đến hai cái động khẩu không cách xa nhau lắm, chắp tay với nhau một cái sau đó mỗi người đi một ngả, tự chọn cho mình một cai động khẩu.
Lúc đi đến trước động khẩu, Thiết Kiên thấy rõ vật đang phát ra ánh sáng ở cửa động, đó là một tấm Biện Khí Phù, có công năng còn mạnh hơn Tham Kiếm Phù. Không chỉ có thể phòng ngừa luyện kiếm sư mang pháp kiếm vào kiếm thất, càng có thể xác minh trên người của luyện kiếm sư có giấu trữ vật pháp khí hay không.
Bởi vì Tham Kiếm Phù không thể phát hiện pháp kiếm giấu trong trữ vật pháp khí, vì muốn công bằng, cho nên lúc nãy Tư Đồ Hạo mới nhắc nhở mọi người, không được mang theo trên người mấy thứ như nhẫn trữ vật hay túi trữ vật.
Điểm này, Trần Quang và hắn đã được nhắc nhở qua, cho nên nhẫn trữ vật của Thiết Kiên đã gửi ở chỗ của Yến Tử.
Sau khi nhìn vào cửa động khẩu, hắn chậm rãi tiến vào.
Đi xuống hết cầu thang xoắn ốc, đi được khoảng hơn trăm bậc, hắn bước vào một gian phòng bằng đá tương đối kín, bên trong có một cái lò sưởi, và ánh sáng rất dồi dào.
Toàn bộ gian thạch thất trông rất vuông vức, rộng bằng một phòng luyện kiếm thông thường, nhưng chiều cao thấp hơn một chút, trông có vẻ hơi đè nén. Trên một bức tường, người ta xây một cửa sổ vuông rộng hai mét vuông, hơi thở nóng hổi từ bên ngoài tràn vào.
Thiết Kiên bước tới xem xét, phát hiện ra đó chính là hồ dung nham trong miệng núi lửa, từng chiếc xích sắt to chắc lơ lửng đan vào nhau, mà thạch đài trắng tròn lại lơ lửng trên cao.
Đánh giá từ vị trí, ngôi nhà đá mà hắn đang ở có vẻ thấp hơn.
Sau một hồi quan sát, Thiết Kiên xoay người lại, cẩn thận quan sát ngôi nhà đá thì thấy ngoài cầu thang xoắn ốc dựng ở góc nhà, ở góc phòng bên phải còn có một cái lò sưởi hình vuông, phía trên được che bằng một tấm sắt.
Bên cạnh lò rèn, đương nhiên là bệ lò rèn cùng giá đỡ.
Hắn đi tới trước mặt, mở hộp gỗ, lấy những vật liệu luyện kiếm khác trong hộp gỗ ra, đặt ngay ngắn trên giá.
Sau đó, thay một bộ trang phục tay ngắn gọn gàng thường mặc khi luyện kiếm.
"Xuy xuy xuy..." Âm thanh ma sát vang lên, Thiết Kiên rút tấm sắt đậy lò rèn ra, bên trong lập tức toả ra quang mang hoả hồng, phía dưới chính là một ao nham tương màu xích hồng tràn đầy.
Luồng khí tức nóng rực, lập tức lan tràn khắp cả phòng luyện kiếm.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua bãi nham tương "phốc phốc" nhấp nhô, đưa tay lấy một cái hộp vuông từ trên giá.
Thiết Kiên mở cái hộp ra, bốc ra chút bột Hỏa Tinh, vẩy vào trong lò rèn.
Chỉ nghe âm thanh “vụt vụt” mang lên!
Nham tương bên trong lò rèn bốc lên dữ dội, ý như núi lửa sắp sửa phun trào, dữ dội kịch liệt.
Cùng lúc đó, từng ngọn hỏa diễm đỏ tươi sáng ngời từ trong đó bay lên, khiến cho nhiệt độ của toàn bộ kiếm thất lại tăng vọt.
Bất quá chỉ một lát sau, trán của Thiết Kiên cũng đã chảy mồ hôi.
Hắn dùng kìm thép kẹp chiếc cốc đá dùng để nung chảy vật liệu rồi đặt vào lò sưởi để đốt.
Hỏa diễm hừng hực lập tức quấn lấy, bao trùm toàn bộ chiếc cốc đá, không bao lâu liền đã đốt nó đỏ rực cả lên.
Thiết Kiên mới lấy từ trên giá gỗ từng khối tinh thạch màu trắng, có kích thước không đều, hình dạng khác nhau, trên bề mặt phản xạ ngân sắc quang mang, cho vào trong cốc đá.
Hắn quan sát một chút trạng thái của địa hỏa, sau đó tìm một góc tường sạch sẽ cách xa lò rèn, khoanh chân ngồi xuống, lấy bình Dưỡng Thần Đan ra, ăn vào một viên, kế đó nhắm mắt dưỡng thần.
Tinh thạch vừa cho vào trong cốc đá tên là Lạc Anh Tinh Thạch, là một loại tinh thể: đá mà cũng không phải đá, là sắt mà không phải sắt. Vỏ ngoài rất cứng, rất khó cải biến, nếu muốn dùng để luyện kiếm, cần phải trải qua thời gian dài nung khô. Sau khi Thiết Kiên bỏ nó vào trong lò rèn, cũng không để ý tới nữa, mặc nó tự mình dung luyện.
Qua hết một ngày một đêm, Thiết Kiên mới đứng dậy, đi đến bên lò rèn xem xét.
Chỉ thấy lúc này Lạc Anh Tinh Thạch bên trong cốc đá đã biến thành màu đỏ tươi, nhưng vẫn giữ nguyên trạng thái rắn.
Thiết Kiên khẽ gật đầu, cũng không khác mấy dự đoán của hắn.
Sau đó, hắn giơ tay lấy chiếc hộp vuông trên giá, vặn ra một ít bột Hoả Tinh từ trong đó rồi rắc vào trong lò rèn, ngọn lửa trong lò lại bốc lên, cực kỳ nóng bỏng.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Thiết Kiên lại trở về vị trí cũ, khoanh chân ngồi xuống.
Lần ngồi xuống này, kéo dài suốt hai ngày hai đêm. Chờ hắn lần nữa đứng dậy đi đến bên lò rèn, Lạc Anh Tinh Thạch bên trong cốc đá đã hòa tan toàn bộ. Biến thành một dạng tương dịch màu xích hồng giống như nham tương, mặt trên đang không ngừng nổi lên từng cái bong bóng khí hình tròn to cỡ ngón cái.
Nhìn thấy tình hình này, Thiết Kiên lộ nở 1 nụ cười, bắt đầu lấy từng loại tài liệu phụ trợ trên giá, cho vào cốc đá theo thứ tự nhất định.
Huyền Thiết Phấn, Xích Đồng Khoáng Tinh, Ban Lan Thạch...
Sau cùng, hắn lấy ra một khối hắc sắc tinh thạch to cỡ lòng ban tay, nhẹ nhàng chà chà hai cái, rồi cho vào trong cốc đá.
Viên đá này không phải vật nào khác, chính là Tán Hỏa Vân Tinh, vật cực kỳ quan trọng để luyện chế Phần Thiên Kiếm.
May mà Thiết Kiên vốn có tới hai khối tinh thạch loại này, chỉ là khối lớn hơn đã bị Diêu Bân đổi đi, hiện tại cũng chỉ có thể dùng khối nhỏ hơn một để chút thay thế.
Sau khi tất cả tài liệu chui vào bên trong Lạc Anh Tinh Thạch tương dịch, Thiết Kiên không ném thêm bột Hỏa Tinh nữa, mà chĩa lòng bàn về phía lò rèn, tâm niệm thôi động, lòng bàn tay nhất thời nóng rực, tuôn ra một ngọn hỏa diễm màu vàng.
Chỉ thấy dị hỏa cuồn cuộn mãnh liệt trào ra, lập tức bao phủ chiếc cốc đá.
Nham tương trong lò rèn cứ như trong nháy mắt bị đun sôi, điên cuồng mãnh liệt nhảy vọt lên, tương dịch trào dâng, không ngừng bắn ra.
Năng lượng nóng rực ẩn chứa trong đó, thì bị dị hỏa của Thiết Kiên dẫn dắt, tuôn vào bên trong cốc đá.
Nung khô trong nhiệt độ cao, tất cả tài liệu trong cốc đá trên lò rèn, rất nhanh bị tan chảy, phía trên lò rèn liền xảy ra một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ.
Chỉ thấy tất cả hỏa diễm bên trong lò rèn, cũng như cùng từng phiến vàng ròng lưỡng sắc cánh hoa, như những cánh hoa vàng đỏ nở xung quanh cốc đá.
Mà phần tài liệu còn lại bên trong cốc đá nóng chảy trở thành dung tương, thì dung hợp thành một khối với Lạc Anh Tinh Thạch tương dịch, biến thành màu sắc sặc sỡ, nhìn cực kỳ lóa mắt.
Ước chừng sau nửa khắc, toàn thân Thiết Kiên vã mồ hôi như tắm, chợt thu tay lại, kim diễm tuôn ra bên ngoài liền thu lại vào trong cơ thể.
Hắn cũng không khỏi lảo đảo, choáng váng, sắc mặt có chút tái nhợt.
Sau khi tiến vào Trúc Cơ kỳ, pháp lực của hắn đã tăng lên rất nhiều. Tuy nói mỗi lần sử dụng dị hỏa, vẫn tiêu hao rấ nhiều pháp lực, nhưng miễn cưỡng cũng có thể chống chịu cả quá trình rèn đúc.
Thiết Kiên dùng kìm thép mang cốc đá ra khỏi lò rèn, đổ dung dịch đã luyện chế xong vào trong cái khuôn sớm đã chuẩn bị.
Đợi sau khi tất cả dung tương màu xích hồng đều phủ kín toàn bộ khuôn đúc, hắn mới bỏ cốc đá ở bên cạnh. Sau đó lật tay 1 cái, lấy ra bình Bổ Khí Đan, đổ ra một viên, bỏ vào trong miệng.
Sau một lúc điều túc, sắc mặt của hắm mới lại khôi phục như thường.
Lúc này dung nham bên trong khuôn đúc đã dần dần nguội lạnh thành hình, biến thành một khối phôi sắt dài, mảnh. Màu sắc tổng thể có chút lệch lạc, phía trên phân bố từng tầng hoa văn sặc sỡ tinh tế, trông hết sức kỳ lạ.
"Quy tắc tỷ thí vòng thứ nhất của đại hội lần này cũng không khác biệt quá lớn những lần trước. Sau khi chư vị luyện chế hoàn thành bảo kiếm, thông qua bản thân và chư vị cung phụng của Công Tạo Ti kiểm tra, tuyển chọn ra vài thanh pháp kiếm tốt nhất, tiến vào đợt tỷ thí thứ hai. Còn điểm khác biệt so với trước đây, thời hạn luyện kiếm lần này kéo dài hơn, đổi thành 7 ngày." Tư Đồ Hạo tiếp tục nói.
Nghe xong lời ấy, trên quảng trường nhất thời lại vang lên vài thanh âm ầm ĩ.
Trần Quang cũng khá ngạc nhiên, trên mặt hiện ra vẻ khó hiểu.
"Sao vậy? Có cái gì không ổn sao?" Thiết Kiên thấy thế, thấp giọng hỏi.
"Những năm qua thời hạn luyện kiếm đều là 3 ngày, bây giờ lại kéo dài thêm. Như vậy cho dù lần đầu tiên thất bại, nếu có đủ tài liệu, vẫn còn có cơ hội tái luyện." Trần Quang có chút âu lo, nói.
"Nói vậy, yêu cầu của đại hội luyện kiếm lần này, cũng nới lỏng hơn?" Thiết Kiên có chút khó hiểu, hỏi tiếp.
"Ân, xem ra lần này triều đình muốn cổ vũ luyện kiếm sư, luyện chế càng nhiều thượng phẩm, thậm chí cực phẩm pháp kiếm." Trần Quang suy nghĩ, đáp.
"Đây là vì sao?" Thiết Kiên lại hỏi.
"Con có chỗ không biết, dựa theo lệ cũ, mỗi lần đại hội luyện kiếm, bất luận có thắng hay thua, cứ là pháp kiếm đã được luyện thành, đều bị triều đình thu mua, thu vào quốc khố." Trần Quang nhỏ giọng nói.
Nghe vậy, Thiết Kiên càng thêm hồ đồ. Phải biết rằng, mỗi một thanh pháp kiếm luyện chế đều là tâm huyết của luyện kiếm sư. Nếu thực sự là thế, vì sao lại còn có nhiều luyện kiếm sư, dù biết đây là vụ làm ăn lỗ vốn, vẫn tự hào khi được tham gia đại hội luyện kiếm?
"Đừng cảm thấy luyện kiếm sư chịu thiệt, bảng giá mà triều đình đưa ra, cao hơn rất nhiều so với giá cả trên thị trường. Hơn nữa, pháp kiếm có phẩm chất ưu việt càng cao, giá cả đưa ra lại càng lớn. Không chỉ như vậy, luyện kiếm sư bộc lộ tài năng trên đại hội luyện kiếm, giá trị của bản thân cũng sẽ tăng lên gấp bội, những lợi ích mà nó mang lại không chỉ là những gì nhìn thấy trên bề mặt." Trần Quang tiếp tục giải thích.
Nghe lấy cách này giải thích của Trần Quang, Thiết Kiên không khỏi thầm kinh hãi, trải qua bao nhiêu lần đại hội tích lũy như vậy, rốt cuộc trong quốc khố của Việt Quốc đã tích góp được bao nhiêu pháp kiếm? Đối với một quốc gia thượng võ như Việt Quốc, tích lũy những trọng khí như thế này, rốt cục đang mưu toan điều gì?
"Thời gian đã đến, địa hỏa kiếm thất cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Mời chư vị tạm thời giao mấy thứ như nhẫn trữ vật, túi trữ vật, cho kẻ khác bảo quản, chuẩn bị tiến vào kiếm thất luyện kiếm." Tư Đồ Hạo ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mở miệng tuyên bố.
Vừa dứt lời, trên bạch thạch quảng trường thượng liền vang lên từng trận thanh âm "Ầm ầm", mặt đất cũng kịch liệt chấn động theo.
Chỉ thấy lớp gạch đá trên nền quảng trường tách ra, từ dưới đất truyền đến thanh âm cơ quan chuyển động, trên mặt đất thì lộ ra từng động khẩu tối như mực, bên trong đều có một chiếc cầu thang đá xoáy, thông xuống lòng đất.
Thiết Kiên nhìn lướt qua, phát hiện tổng cộng có ba mươi sáu cái động khẩu kiểu này, ở tại mỗi lối vào, đều bị một đạo vầng hào quang màu vàng nhạt bao phủ.
"Nhập thất, luyện kiếm!"
Tư Đồ Hạo quét mắt nhìn mọi người một lượt, cao giọng tuyên bố.
Nghe tiếng, đám người bắt đầu chia ra, tất cả hội trưởng thương hội và tộc trưởng gia tộc đều tự giác thối lui. 36 luyện kiếm sư trong quảng trường, thì lập tức đi về phía 36 động khẩu.
"Chúng ta cũng đi thôi." Trần Quang nhìn Thiết Kiên, nói.
Thiết Kiên khẽ gật đầu, bưng rương gỗ lên, đi về phía bên trái quảng trường.
Đúng vào lúc này, Thiết Kiên bỗng cảm thấy trong dòng người, có một ánh mắt tương đối bất thiện đang dõi theo hắn. Hắn quay đầu lại nhìn, liền thấy Cừu Phách Thiên đang đứng ở một nơi không xa lắm, cười đểu nhìn hắn.
Tuy hắn cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng chỉ cho rằng do vụ khiêu chiến luyện kiếm lần trước, đối phương vẫn đang ghi hận mình. Nên không suy nghĩ nhiều, chỉ nhếch nhếch miệng, rồi không để ý đến nữa.
Lúc hắn cùng với Trần Quang đi đến hai cái động khẩu không cách xa nhau lắm, chắp tay với nhau một cái sau đó mỗi người đi một ngả, tự chọn cho mình một cai động khẩu.
Lúc đi đến trước động khẩu, Thiết Kiên thấy rõ vật đang phát ra ánh sáng ở cửa động, đó là một tấm Biện Khí Phù, có công năng còn mạnh hơn Tham Kiếm Phù. Không chỉ có thể phòng ngừa luyện kiếm sư mang pháp kiếm vào kiếm thất, càng có thể xác minh trên người của luyện kiếm sư có giấu trữ vật pháp khí hay không.
Bởi vì Tham Kiếm Phù không thể phát hiện pháp kiếm giấu trong trữ vật pháp khí, vì muốn công bằng, cho nên lúc nãy Tư Đồ Hạo mới nhắc nhở mọi người, không được mang theo trên người mấy thứ như nhẫn trữ vật hay túi trữ vật.
Điểm này, Trần Quang và hắn đã được nhắc nhở qua, cho nên nhẫn trữ vật của Thiết Kiên đã gửi ở chỗ của Yến Tử.
Sau khi nhìn vào cửa động khẩu, hắn chậm rãi tiến vào.
Đi xuống hết cầu thang xoắn ốc, đi được khoảng hơn trăm bậc, hắn bước vào một gian phòng bằng đá tương đối kín, bên trong có một cái lò sưởi, và ánh sáng rất dồi dào.
Toàn bộ gian thạch thất trông rất vuông vức, rộng bằng một phòng luyện kiếm thông thường, nhưng chiều cao thấp hơn một chút, trông có vẻ hơi đè nén. Trên một bức tường, người ta xây một cửa sổ vuông rộng hai mét vuông, hơi thở nóng hổi từ bên ngoài tràn vào.
Thiết Kiên bước tới xem xét, phát hiện ra đó chính là hồ dung nham trong miệng núi lửa, từng chiếc xích sắt to chắc lơ lửng đan vào nhau, mà thạch đài trắng tròn lại lơ lửng trên cao.
Đánh giá từ vị trí, ngôi nhà đá mà hắn đang ở có vẻ thấp hơn.
Sau một hồi quan sát, Thiết Kiên xoay người lại, cẩn thận quan sát ngôi nhà đá thì thấy ngoài cầu thang xoắn ốc dựng ở góc nhà, ở góc phòng bên phải còn có một cái lò sưởi hình vuông, phía trên được che bằng một tấm sắt.
Bên cạnh lò rèn, đương nhiên là bệ lò rèn cùng giá đỡ.
Hắn đi tới trước mặt, mở hộp gỗ, lấy những vật liệu luyện kiếm khác trong hộp gỗ ra, đặt ngay ngắn trên giá.
Sau đó, thay một bộ trang phục tay ngắn gọn gàng thường mặc khi luyện kiếm.
"Xuy xuy xuy..." Âm thanh ma sát vang lên, Thiết Kiên rút tấm sắt đậy lò rèn ra, bên trong lập tức toả ra quang mang hoả hồng, phía dưới chính là một ao nham tương màu xích hồng tràn đầy.
Luồng khí tức nóng rực, lập tức lan tràn khắp cả phòng luyện kiếm.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua bãi nham tương "phốc phốc" nhấp nhô, đưa tay lấy một cái hộp vuông từ trên giá.
Thiết Kiên mở cái hộp ra, bốc ra chút bột Hỏa Tinh, vẩy vào trong lò rèn.
Chỉ nghe âm thanh “vụt vụt” mang lên!
Nham tương bên trong lò rèn bốc lên dữ dội, ý như núi lửa sắp sửa phun trào, dữ dội kịch liệt.
Cùng lúc đó, từng ngọn hỏa diễm đỏ tươi sáng ngời từ trong đó bay lên, khiến cho nhiệt độ của toàn bộ kiếm thất lại tăng vọt.
Bất quá chỉ một lát sau, trán của Thiết Kiên cũng đã chảy mồ hôi.
Hắn dùng kìm thép kẹp chiếc cốc đá dùng để nung chảy vật liệu rồi đặt vào lò sưởi để đốt.
Hỏa diễm hừng hực lập tức quấn lấy, bao trùm toàn bộ chiếc cốc đá, không bao lâu liền đã đốt nó đỏ rực cả lên.
Thiết Kiên mới lấy từ trên giá gỗ từng khối tinh thạch màu trắng, có kích thước không đều, hình dạng khác nhau, trên bề mặt phản xạ ngân sắc quang mang, cho vào trong cốc đá.
Hắn quan sát một chút trạng thái của địa hỏa, sau đó tìm một góc tường sạch sẽ cách xa lò rèn, khoanh chân ngồi xuống, lấy bình Dưỡng Thần Đan ra, ăn vào một viên, kế đó nhắm mắt dưỡng thần.
Tinh thạch vừa cho vào trong cốc đá tên là Lạc Anh Tinh Thạch, là một loại tinh thể: đá mà cũng không phải đá, là sắt mà không phải sắt. Vỏ ngoài rất cứng, rất khó cải biến, nếu muốn dùng để luyện kiếm, cần phải trải qua thời gian dài nung khô. Sau khi Thiết Kiên bỏ nó vào trong lò rèn, cũng không để ý tới nữa, mặc nó tự mình dung luyện.
Qua hết một ngày một đêm, Thiết Kiên mới đứng dậy, đi đến bên lò rèn xem xét.
Chỉ thấy lúc này Lạc Anh Tinh Thạch bên trong cốc đá đã biến thành màu đỏ tươi, nhưng vẫn giữ nguyên trạng thái rắn.
Thiết Kiên khẽ gật đầu, cũng không khác mấy dự đoán của hắn.
Sau đó, hắn giơ tay lấy chiếc hộp vuông trên giá, vặn ra một ít bột Hoả Tinh từ trong đó rồi rắc vào trong lò rèn, ngọn lửa trong lò lại bốc lên, cực kỳ nóng bỏng.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Thiết Kiên lại trở về vị trí cũ, khoanh chân ngồi xuống.
Lần ngồi xuống này, kéo dài suốt hai ngày hai đêm. Chờ hắn lần nữa đứng dậy đi đến bên lò rèn, Lạc Anh Tinh Thạch bên trong cốc đá đã hòa tan toàn bộ. Biến thành một dạng tương dịch màu xích hồng giống như nham tương, mặt trên đang không ngừng nổi lên từng cái bong bóng khí hình tròn to cỡ ngón cái.
Nhìn thấy tình hình này, Thiết Kiên lộ nở 1 nụ cười, bắt đầu lấy từng loại tài liệu phụ trợ trên giá, cho vào cốc đá theo thứ tự nhất định.
Huyền Thiết Phấn, Xích Đồng Khoáng Tinh, Ban Lan Thạch...
Sau cùng, hắn lấy ra một khối hắc sắc tinh thạch to cỡ lòng ban tay, nhẹ nhàng chà chà hai cái, rồi cho vào trong cốc đá.
Viên đá này không phải vật nào khác, chính là Tán Hỏa Vân Tinh, vật cực kỳ quan trọng để luyện chế Phần Thiên Kiếm.
May mà Thiết Kiên vốn có tới hai khối tinh thạch loại này, chỉ là khối lớn hơn đã bị Diêu Bân đổi đi, hiện tại cũng chỉ có thể dùng khối nhỏ hơn một để chút thay thế.
Sau khi tất cả tài liệu chui vào bên trong Lạc Anh Tinh Thạch tương dịch, Thiết Kiên không ném thêm bột Hỏa Tinh nữa, mà chĩa lòng bàn về phía lò rèn, tâm niệm thôi động, lòng bàn tay nhất thời nóng rực, tuôn ra một ngọn hỏa diễm màu vàng.
Chỉ thấy dị hỏa cuồn cuộn mãnh liệt trào ra, lập tức bao phủ chiếc cốc đá.
Nham tương trong lò rèn cứ như trong nháy mắt bị đun sôi, điên cuồng mãnh liệt nhảy vọt lên, tương dịch trào dâng, không ngừng bắn ra.
Năng lượng nóng rực ẩn chứa trong đó, thì bị dị hỏa của Thiết Kiên dẫn dắt, tuôn vào bên trong cốc đá.
Nung khô trong nhiệt độ cao, tất cả tài liệu trong cốc đá trên lò rèn, rất nhanh bị tan chảy, phía trên lò rèn liền xảy ra một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ.
Chỉ thấy tất cả hỏa diễm bên trong lò rèn, cũng như cùng từng phiến vàng ròng lưỡng sắc cánh hoa, như những cánh hoa vàng đỏ nở xung quanh cốc đá.
Mà phần tài liệu còn lại bên trong cốc đá nóng chảy trở thành dung tương, thì dung hợp thành một khối với Lạc Anh Tinh Thạch tương dịch, biến thành màu sắc sặc sỡ, nhìn cực kỳ lóa mắt.
Ước chừng sau nửa khắc, toàn thân Thiết Kiên vã mồ hôi như tắm, chợt thu tay lại, kim diễm tuôn ra bên ngoài liền thu lại vào trong cơ thể.
Hắn cũng không khỏi lảo đảo, choáng váng, sắc mặt có chút tái nhợt.
Sau khi tiến vào Trúc Cơ kỳ, pháp lực của hắn đã tăng lên rất nhiều. Tuy nói mỗi lần sử dụng dị hỏa, vẫn tiêu hao rấ nhiều pháp lực, nhưng miễn cưỡng cũng có thể chống chịu cả quá trình rèn đúc.
Thiết Kiên dùng kìm thép mang cốc đá ra khỏi lò rèn, đổ dung dịch đã luyện chế xong vào trong cái khuôn sớm đã chuẩn bị.
Đợi sau khi tất cả dung tương màu xích hồng đều phủ kín toàn bộ khuôn đúc, hắn mới bỏ cốc đá ở bên cạnh. Sau đó lật tay 1 cái, lấy ra bình Bổ Khí Đan, đổ ra một viên, bỏ vào trong miệng.
Sau một lúc điều túc, sắc mặt của hắm mới lại khôi phục như thường.
Lúc này dung nham bên trong khuôn đúc đã dần dần nguội lạnh thành hình, biến thành một khối phôi sắt dài, mảnh. Màu sắc tổng thể có chút lệch lạc, phía trên phân bố từng tầng hoa văn sặc sỡ tinh tế, trông hết sức kỳ lạ.
/65
|