Dịch: Thanh Kỳ
Biên: Hoàng Hi Bình
Trong miệng của Thực Lân thú phát ra một tiếng hí thê lương, giãy giụa càng kịch liệt.
Nhưng tay của Thiết Kiên giữ rất chặt, không để cho ống sắt lắc lư mảy may.
Chỉ thấy từng giọt dịch mật màu xanh lá như tia nước từ giữa ống sắt chảy ra, nhỏ vào trong "Nốt ruồi đen".
Tử Lân độc bên trong Nốt ruồi đen dường như tao ngộ phải thiên địch, điên cuồng khuyếch tán ra xung quanh, nhưng chưa lan được bao xa thì đã bị dịch mật màu xanh lá đuổi theo, hòa lại với nhau.
Nhanh chóng nhuộm ra một màu tím lốm đốm, giống như thuốc nhuộm pha với nước, từ từ phai nhạt, cho đến khi từng điểm một biến mất.
Thiết Kiên thấy thế, lập tức rút ống sắt ra khỏi tay Yến Tử và Thực Lân thú.
Hắn đưa ngón trỏ lên, từ đầu ngón tay nhảy ra một ngọn Xích Diễm, dò xét về phía miệng vết thương trên bụng của Thực Lân thú.
Chỉ nghe "xích lạp" một tiếng.
Trong phòng nhất thời bay lên một làn khói trắng, mang theo một hương vị thịt cháy tỏa ra.
Thiết Kiên cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy miệng vết thương của tiểu gia hỏa kia đã hoàn toàn khép lại, thay vào đó là một vết sẹo.
Lúc này, ánh mắt Thực Lân thú mang vẻ mệt mỏi, mặt ủ mày chau.
Thiết Kiên đặt nó vào trong lồng mây, đậy chiếc lồng lại để nó bên chân, sau đó tiếp nhận chiếc khăn từ Tiểu Toán Bàn, tinh tế lau lòng bàn tay của Yến Tử.
Sau vài lần lau chùi, lòng bàn tay của Yến Tử đã hoàn toàn không còn màu sắc tím đen chỉ là làn da còn hơi xám, có lau thế nào cũng không hết.
"Thiết đại ca, sao tiểu thư vẫn chưa tỉnh lại?" Từ nãy tới giờ Tiểu Toán Bàn không dám lên tiếng, sợ làm phiền Thiết Kiên, giờ phút này thấy tiểu thư nhà mình vẫn hôn mê, mới nhịn không được hỏi.
"Tử Lân độc lẽ ra đã được thanh trừ, nhưng cụ thể khi nào tỉnh lại, ta cũng không biết. Hay muội đi Hồi Xuân Đường mời vị Luyện Đan sư kia đến xem." Thiết Kiên trầm ngâm nói.
"Được, vậy muội đi ngay."
Tiểu Toán Bàn nghe vậy, lập tức lên tiếng, như một cơn gió chạy nhanh ra ngoài phủ.
Trên mặt của Thiết Kiên nở một nụ cười, lại quay đầu nhìn về phía Yến Tử.
Nhìn nữ tử mặt mày tái nhợt, hơi gầy hơn trước kia, trong lòng có chút tiếc thương.
Dù sao nếu không phải vì cứu mình, nàng cũng không lâm vào tình cảnh như thế. Nhớ tới ngày đó Yến Tử xả thân cứu giúp, xem ra chính mình vẫn còn mắc nợ nữ tử này.
...
Lúc chạng vạng tối, toàn bộ Yến phủ trên dưới đèn đuốc sáng trưng, mùi rượu tràn đầy phủ, náo nhiệt đến cực điểm.
Trong phòng tiệc ở nội viện, bày biện mấy bàn tròn đỏ thẫm, bốn phía đều ngồi đầy người, Thiết Kiên, Yến Tử, Trần Quang, cùng đám nhị thúc của Yến Tử đều ở trong bữa tiệc. Mở tiệc ăn mừng vì thương thế của Yến Tử đã tốt hơn và tỉnh lại.
Thiết Kiên lần đầu tiên gặp được Yến Hạng, Nhị thúc của Yến Tử, mặc một bộ áo bào tím, thân hình când dối, râu ngắn, ngồi trong bữa tiệc liên tiếp nâng chén tự uống, hiển nhiên là một nam nhân ít nói.
"Thiết công tử, lần này Yến gia chúng ta thiếu ngươi một đại ân tình, ngày khác có cơ hội, Yến Hạng ta nhất định sẽ báo đáp." Yến Hạng đột nhiên giơ lên chén rượu, nâng ly kính Thiết Kiên, nói.
"Nhị lão gia không cần như vậy, Yến cô nương có ân cứu mạng ta, lần này ta chỉ đáp trả ân tình cho Yến gia." Thiết Kiên vội vàng nâng chén rượu lên, đáp lễ, nói.
Dư độc trong thể nội của Yến Tử đã được loại bỏ sạch sẽ, lúc này sắc mặt cũng đã sinh ra mấy phần huyết sắc, bệnh nặng mới khỏi làm nàng càng hiện ra một bộ dáng yếu đuối cực kỳ động lòng người.
Nàng nhìn hai người mời rượu nhau, khóe miệng không khỏi nở nụ cười.
Trần Quang trải qua đoạn thời gian điều trị, thương thế cơ bản đã khôi phụC. Hơn mười ngày trước đã sớm khai lò luyện kiếm, buôn bán của Yến thị Kiếm Phô ngày càng phát triển, trong bữa tiệc mọi người ăn uống linh đình, vui vẻ hòa thuận.
Yại một bàn tiệc trong sảnh phụ, Diêu Bân cùng các quản sự của Thương hội ngồi cùng nhau, nhưng chỉ cúi đầu uống rượu, không để ý đến người khác, Lúc ngừng uống, không khỏi nhìn vào đại sảnh nơi Tiểu Toán Bàn đang ngồi cạnh Yến Tử.
Tiểu thư tỉnh lại, Tiểu Toán Bàn là người vui vẻ hơn bất cứ ai, dưới sự huyên náo của mọi người, cũng phá lệ uống hai chén, hai má có chút ửng hồng, nhìn đáng yêu cực.
Một bữa tiệc vui vẻ kéo dài cho đến tận khuya.
Ánh trăng leo cao, cạnh một hồ nước trong sân đình của Yến Phủ, Thiết Kiên bước cạnh Yến Tử chậm rãi tản bộ.
"Thiết công tử, lúc trước ngươi lặng lẽ ra đi, sau này vì ta mới ở lại lâu như vậy. Giờ vẫn phải đi sao?" Đi đến trước một hòn giả sơn bằng đá xây trên mặt hồ, Yến Tử dừng bước, khẽ hỏi.
"Trước kia do ta sợ sẽ gây hoạ cho Yến phủ nên mới bỏ đi, nhưng giờ không còn băn khoăn nhiều nữa. Nhìn bộ dạng lần trước của Tôn Dương, chỉ sợ Tôn gia sẽ không từ bỏ ý đồ, ta ở lại chỗ này, ít nhiều cũng có thể giúp đỡ. Mặt khác, đừng gọi ta là Thiết công tử gì đó, ta hơn muội một tuổi, nếu như không ngại, thì cứ gọi ta một tiếng Thiết đại ca."
"Ùm! Thiết đại ca, nếu huynh muốn tiếp tục ở lại Yến gia, huynh cứ tự nhiên." Yến Tử nghe vậy, cười tươi mừng rỡ, mở miệng nói.
"Giờ tu vi của ta đã đến Luyện Khí kỳ viên mãn, chỉ cách Trúc Cơ một bước ngắn, quả thực phải mượn một khối bảo địa của Yến gia rồi." Thiết Kiên cười nói.
"A? Muội nhớ được lần trước tử đấu luyện kiếm, huynh chỉ là Luyện Khí kỳ tầng tám, làm thế nào chỉ hai tháng ngắn ngủi, đã đạt đến cảnh giới viên mãn?" Sau khi nghe xong Yến Tử không khỏi hoảng sợ, nhịn không được mở miệng hỏi.
"À, tu luyện công pháp của ta có chút đặc biệt." Thiết Kiên thầm biết chuyện hắn mang Dị Hỏa trong người không thể tiết lộ, chỉ ậm ờ giải thích một câu.
Yến Tử tuy kinh ngạc, nhưng cũng hiểu chuyện của tu chân giả, không tiện hỏi nhiều. Ngược lại mở miệng nói: "Về chuyện Trúc Cơ, Thiết đại ca đã hiểu rõ chưa, có biết cần phải chuẩn bị những thứ gì không?"
"Chuyện này... Ta chỉ biết số lượng tu sĩ Luyện Khí trong thiên hạ không ít, nhưng rất ít người có thể Trúc Cơ thành công. Có thể nói vạn người không được một. Còn về tình huống cụ thể, ta không hiểu nhiều lắm." Thiết Kiên lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
"Đúng là như thế, đối với con đường tu luyện, Luyện Khí kỳ nhiều nhất chỉ có thể coi là nhập môn, đến Trúc Cơ Kỳ mới xem như bước lên thềm đá, chân chính bước lên con đường tu Tiên." Yến Tử nói với vẻ mong chờ.
"Trước kia nghe sư... sư phụ có nhắc qua, Trúc Cơ Kỳ tên như ý nghĩa chính là thời kỳ xây dựng cấu trúc căn cơ, hình như cần phải vượt qua thử thách của kiếp số mới có thể thành công." Thiết Kiên nhớ tới Ninh Kham, có hơi mất được tự nhiên nói.
"Không sai, kiếp sổ này được các tu sĩ gọi là "Tiểu Thiên Kiếp", là cửa ải nguy hiểm đầut iên trên con đường tu hành. Sở dĩ tu sĩ Trúc Cơ Kỳ có số lượng thưa thớt, tám chín phần mười mọi người điều ngã xuống ở cửa này. Có bản thân thụ trọng thương tu vi thụt lùi, có người đan điền sụp đổ hoàn toàn vô vọng Đại Đạo, thậm chí trực tiếp bỏ mạng." Yến Tử nhẹ gật đầu, am hiểu nói.
"Yến cô nương làm sao biết được bí mật này?" Thiết Kiên nghe vậy, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Yến Tử.
Yến Tử cười giải thích: "Tuy Yến gia chưa từng xuất hiện tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, nhưng từng có một vị tổ tiên tu luyện đến cảnh giới Luyện Khí kỳ viên mãn năm bảy mươi tuổi, thử đột phá Trúc Cơ, chỉ là về sau thất bại. Bất quá, năm đó người ấy thu thập được một số tài liệu, bảo quản đến tận ngày nay."
"Thì ra là thế." Thiết Kiên giật mình nói.
"Đêm đã khuya, Thiết đại ca nên về nghỉ ngơi trước. Để muội về tìm tư liệu được Gia tổ lưu lại, ngày mai muội sẽ cho người đưa tới." Yến Tử ngẩng đầu nhìn về ánh trăng xa xăm, cười nói.
"Muội mới tỉnh lại, không nên quá vất vả, cũng do ta sơ ý." Thiết Kiên áy náy nói.
Hai người cười cáo biệt nhau, ai về chỗ này.
Thân phận hiện giờ của Thiết Kiên đã khác, đương nhiên không cần trờ về Kiếm Phô tại Thiên Điện nữa, mà ở trong một biệt viện thanh tịnh phía Tây phủ đệ Yến gia.
Hôm sau, Yến Tử đúng như ước hẹn đưa tới toàn bộ tài liệu có liên quan Trúc Cơ, đồng thời còn mang đến mấy bạch ngọc bình sứ. Đây là tài liệu về các loại đan dược có thể nâng cao tỷ lệ Trúc Cơ thành công.
Thiết Kiên xem qua và nhận ra hai loại, theo thứ tự gồm có: Lệnh Nguyên Đan dùng để bổ sung pháp lực, và Bổ Nguyên đan lúc trước hắn dùng để chữa trị đan điền, giá trị xa xỉ.
Hắn thầm cảm kích, ngoài miệng không nói gì, chỉ muốn ngày sau giúp đỡ Yến gia luyện chế thêm nhiều thượng phẩm pháp kiếm, dùng cái này xem như báo đáp.
Sau khi chuẩn bị xong, tiểu viện hắn ở đã trở thành cấm khu của Yến phủ, bất luận kẻ nào cũng không được tới gần.
...
Ban đêm. Thiết Kiên ngồi cạnh một chiếc bàn tròn, trong tay cầm một quyển tập màu xanh, cẩn thận nghiên cứu dòng chữ nhỏ, thỉnh thoảng nhíu mày trầm tư, tựa hồ trong lòng còn có nghi hoặc, ngẫu nhiên lại cười cười, giống như chợt hiểu điều gì đó.
Ánh trăng lặn về Tây, trong phòng không gió, đèn đuốc chập chờn, có chút đau mắt.
Thiết Kiên vừa bấm ngón tay, bóp rơi đoạn bấc đèn còn lại trong chén dầu nhỏ, ánh sáng lại ngập tràn căn phòng.
Hắn chậm rãi khép quyển sách lại, im lặng trầm tư.
Sau đó, hắn đi đến một cái bồ đoàn hình tròn đặt cạnh bàn, ngồi xuống.
"Toà lầu cao vạn trượng cũng bắt đầu từ đất bằng... lời trong quyển sách này hết sức chuẩn xác. Cái gọi là Trúc Cơ, suy cho cùng chính là tiến hành cô đọng pháp lực của Luyện Khí kỳ tích lũy trong đan điền, từ đó khiến cho đan điền càng thêm củng cố, gầy dựng căn cơ để ngày sau có thể đạt tới Kim Đan trong truyền thuyết." Thiết Kiên khóe miệng nở nụ cười, lẩm bẩm.
Nếu muốn xây dựng căn cơ, vậy thì khó tránh khỏi phải "Phá thổ động công", quá trình này nói thì đơn giản, khi làm lại vô cùng khó.
Đầu tiên, cần phải ngưng tụ toàn bộ Pháp lực trong cơ thể mình vào trong đan điền. Đồng thời thông qua không ngừng áp chế, khiến cho pháp lực càng thêm ngưng thực.
Thử nghĩ mà xem, đan điền của tu sĩ Luyện Khí kỳ có hạn, khả năng tiếp nhận Pháp lực cũng có hạn, nếu mạnh mẽ ngưng Pháp lực toàn thân vào trong đó, một khi đột phá cực hạn, rất có khả năng đan điền tan vỡ, hậu quả không thể tưởng tượng.
Bất quá thế gian nào có việc thu được lợi nhuận mà không phải mạo hiểm. Thiết Kiên nếu đã quyết, cũng không cần do dự.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, vung tay lên, đem toàn bộ đan dược mà Yến Tử tặng, để ở trước người.
Sau đó, hai mắt chậm rãi khép lại, bàn tay bấm độn một pháp quyết cổ quái, toàn thân nhất thời bị một tầng xích quang bao phủ.
Biên: Hoàng Hi Bình
Trong miệng của Thực Lân thú phát ra một tiếng hí thê lương, giãy giụa càng kịch liệt.
Nhưng tay của Thiết Kiên giữ rất chặt, không để cho ống sắt lắc lư mảy may.
Chỉ thấy từng giọt dịch mật màu xanh lá như tia nước từ giữa ống sắt chảy ra, nhỏ vào trong "Nốt ruồi đen".
Tử Lân độc bên trong Nốt ruồi đen dường như tao ngộ phải thiên địch, điên cuồng khuyếch tán ra xung quanh, nhưng chưa lan được bao xa thì đã bị dịch mật màu xanh lá đuổi theo, hòa lại với nhau.
Nhanh chóng nhuộm ra một màu tím lốm đốm, giống như thuốc nhuộm pha với nước, từ từ phai nhạt, cho đến khi từng điểm một biến mất.
Thiết Kiên thấy thế, lập tức rút ống sắt ra khỏi tay Yến Tử và Thực Lân thú.
Hắn đưa ngón trỏ lên, từ đầu ngón tay nhảy ra một ngọn Xích Diễm, dò xét về phía miệng vết thương trên bụng của Thực Lân thú.
Chỉ nghe "xích lạp" một tiếng.
Trong phòng nhất thời bay lên một làn khói trắng, mang theo một hương vị thịt cháy tỏa ra.
Thiết Kiên cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy miệng vết thương của tiểu gia hỏa kia đã hoàn toàn khép lại, thay vào đó là một vết sẹo.
Lúc này, ánh mắt Thực Lân thú mang vẻ mệt mỏi, mặt ủ mày chau.
Thiết Kiên đặt nó vào trong lồng mây, đậy chiếc lồng lại để nó bên chân, sau đó tiếp nhận chiếc khăn từ Tiểu Toán Bàn, tinh tế lau lòng bàn tay của Yến Tử.
Sau vài lần lau chùi, lòng bàn tay của Yến Tử đã hoàn toàn không còn màu sắc tím đen chỉ là làn da còn hơi xám, có lau thế nào cũng không hết.
"Thiết đại ca, sao tiểu thư vẫn chưa tỉnh lại?" Từ nãy tới giờ Tiểu Toán Bàn không dám lên tiếng, sợ làm phiền Thiết Kiên, giờ phút này thấy tiểu thư nhà mình vẫn hôn mê, mới nhịn không được hỏi.
"Tử Lân độc lẽ ra đã được thanh trừ, nhưng cụ thể khi nào tỉnh lại, ta cũng không biết. Hay muội đi Hồi Xuân Đường mời vị Luyện Đan sư kia đến xem." Thiết Kiên trầm ngâm nói.
"Được, vậy muội đi ngay."
Tiểu Toán Bàn nghe vậy, lập tức lên tiếng, như một cơn gió chạy nhanh ra ngoài phủ.
Trên mặt của Thiết Kiên nở một nụ cười, lại quay đầu nhìn về phía Yến Tử.
Nhìn nữ tử mặt mày tái nhợt, hơi gầy hơn trước kia, trong lòng có chút tiếc thương.
Dù sao nếu không phải vì cứu mình, nàng cũng không lâm vào tình cảnh như thế. Nhớ tới ngày đó Yến Tử xả thân cứu giúp, xem ra chính mình vẫn còn mắc nợ nữ tử này.
...
Lúc chạng vạng tối, toàn bộ Yến phủ trên dưới đèn đuốc sáng trưng, mùi rượu tràn đầy phủ, náo nhiệt đến cực điểm.
Trong phòng tiệc ở nội viện, bày biện mấy bàn tròn đỏ thẫm, bốn phía đều ngồi đầy người, Thiết Kiên, Yến Tử, Trần Quang, cùng đám nhị thúc của Yến Tử đều ở trong bữa tiệc. Mở tiệc ăn mừng vì thương thế của Yến Tử đã tốt hơn và tỉnh lại.
Thiết Kiên lần đầu tiên gặp được Yến Hạng, Nhị thúc của Yến Tử, mặc một bộ áo bào tím, thân hình când dối, râu ngắn, ngồi trong bữa tiệc liên tiếp nâng chén tự uống, hiển nhiên là một nam nhân ít nói.
"Thiết công tử, lần này Yến gia chúng ta thiếu ngươi một đại ân tình, ngày khác có cơ hội, Yến Hạng ta nhất định sẽ báo đáp." Yến Hạng đột nhiên giơ lên chén rượu, nâng ly kính Thiết Kiên, nói.
"Nhị lão gia không cần như vậy, Yến cô nương có ân cứu mạng ta, lần này ta chỉ đáp trả ân tình cho Yến gia." Thiết Kiên vội vàng nâng chén rượu lên, đáp lễ, nói.
Dư độc trong thể nội của Yến Tử đã được loại bỏ sạch sẽ, lúc này sắc mặt cũng đã sinh ra mấy phần huyết sắc, bệnh nặng mới khỏi làm nàng càng hiện ra một bộ dáng yếu đuối cực kỳ động lòng người.
Nàng nhìn hai người mời rượu nhau, khóe miệng không khỏi nở nụ cười.
Trần Quang trải qua đoạn thời gian điều trị, thương thế cơ bản đã khôi phụC. Hơn mười ngày trước đã sớm khai lò luyện kiếm, buôn bán của Yến thị Kiếm Phô ngày càng phát triển, trong bữa tiệc mọi người ăn uống linh đình, vui vẻ hòa thuận.
Yại một bàn tiệc trong sảnh phụ, Diêu Bân cùng các quản sự của Thương hội ngồi cùng nhau, nhưng chỉ cúi đầu uống rượu, không để ý đến người khác, Lúc ngừng uống, không khỏi nhìn vào đại sảnh nơi Tiểu Toán Bàn đang ngồi cạnh Yến Tử.
Tiểu thư tỉnh lại, Tiểu Toán Bàn là người vui vẻ hơn bất cứ ai, dưới sự huyên náo của mọi người, cũng phá lệ uống hai chén, hai má có chút ửng hồng, nhìn đáng yêu cực.
Một bữa tiệc vui vẻ kéo dài cho đến tận khuya.
Ánh trăng leo cao, cạnh một hồ nước trong sân đình của Yến Phủ, Thiết Kiên bước cạnh Yến Tử chậm rãi tản bộ.
"Thiết công tử, lúc trước ngươi lặng lẽ ra đi, sau này vì ta mới ở lại lâu như vậy. Giờ vẫn phải đi sao?" Đi đến trước một hòn giả sơn bằng đá xây trên mặt hồ, Yến Tử dừng bước, khẽ hỏi.
"Trước kia do ta sợ sẽ gây hoạ cho Yến phủ nên mới bỏ đi, nhưng giờ không còn băn khoăn nhiều nữa. Nhìn bộ dạng lần trước của Tôn Dương, chỉ sợ Tôn gia sẽ không từ bỏ ý đồ, ta ở lại chỗ này, ít nhiều cũng có thể giúp đỡ. Mặt khác, đừng gọi ta là Thiết công tử gì đó, ta hơn muội một tuổi, nếu như không ngại, thì cứ gọi ta một tiếng Thiết đại ca."
"Ùm! Thiết đại ca, nếu huynh muốn tiếp tục ở lại Yến gia, huynh cứ tự nhiên." Yến Tử nghe vậy, cười tươi mừng rỡ, mở miệng nói.
"Giờ tu vi của ta đã đến Luyện Khí kỳ viên mãn, chỉ cách Trúc Cơ một bước ngắn, quả thực phải mượn một khối bảo địa của Yến gia rồi." Thiết Kiên cười nói.
"A? Muội nhớ được lần trước tử đấu luyện kiếm, huynh chỉ là Luyện Khí kỳ tầng tám, làm thế nào chỉ hai tháng ngắn ngủi, đã đạt đến cảnh giới viên mãn?" Sau khi nghe xong Yến Tử không khỏi hoảng sợ, nhịn không được mở miệng hỏi.
"À, tu luyện công pháp của ta có chút đặc biệt." Thiết Kiên thầm biết chuyện hắn mang Dị Hỏa trong người không thể tiết lộ, chỉ ậm ờ giải thích một câu.
Yến Tử tuy kinh ngạc, nhưng cũng hiểu chuyện của tu chân giả, không tiện hỏi nhiều. Ngược lại mở miệng nói: "Về chuyện Trúc Cơ, Thiết đại ca đã hiểu rõ chưa, có biết cần phải chuẩn bị những thứ gì không?"
"Chuyện này... Ta chỉ biết số lượng tu sĩ Luyện Khí trong thiên hạ không ít, nhưng rất ít người có thể Trúc Cơ thành công. Có thể nói vạn người không được một. Còn về tình huống cụ thể, ta không hiểu nhiều lắm." Thiết Kiên lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
"Đúng là như thế, đối với con đường tu luyện, Luyện Khí kỳ nhiều nhất chỉ có thể coi là nhập môn, đến Trúc Cơ Kỳ mới xem như bước lên thềm đá, chân chính bước lên con đường tu Tiên." Yến Tử nói với vẻ mong chờ.
"Trước kia nghe sư... sư phụ có nhắc qua, Trúc Cơ Kỳ tên như ý nghĩa chính là thời kỳ xây dựng cấu trúc căn cơ, hình như cần phải vượt qua thử thách của kiếp số mới có thể thành công." Thiết Kiên nhớ tới Ninh Kham, có hơi mất được tự nhiên nói.
"Không sai, kiếp sổ này được các tu sĩ gọi là "Tiểu Thiên Kiếp", là cửa ải nguy hiểm đầut iên trên con đường tu hành. Sở dĩ tu sĩ Trúc Cơ Kỳ có số lượng thưa thớt, tám chín phần mười mọi người điều ngã xuống ở cửa này. Có bản thân thụ trọng thương tu vi thụt lùi, có người đan điền sụp đổ hoàn toàn vô vọng Đại Đạo, thậm chí trực tiếp bỏ mạng." Yến Tử nhẹ gật đầu, am hiểu nói.
"Yến cô nương làm sao biết được bí mật này?" Thiết Kiên nghe vậy, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Yến Tử.
Yến Tử cười giải thích: "Tuy Yến gia chưa từng xuất hiện tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, nhưng từng có một vị tổ tiên tu luyện đến cảnh giới Luyện Khí kỳ viên mãn năm bảy mươi tuổi, thử đột phá Trúc Cơ, chỉ là về sau thất bại. Bất quá, năm đó người ấy thu thập được một số tài liệu, bảo quản đến tận ngày nay."
"Thì ra là thế." Thiết Kiên giật mình nói.
"Đêm đã khuya, Thiết đại ca nên về nghỉ ngơi trước. Để muội về tìm tư liệu được Gia tổ lưu lại, ngày mai muội sẽ cho người đưa tới." Yến Tử ngẩng đầu nhìn về ánh trăng xa xăm, cười nói.
"Muội mới tỉnh lại, không nên quá vất vả, cũng do ta sơ ý." Thiết Kiên áy náy nói.
Hai người cười cáo biệt nhau, ai về chỗ này.
Thân phận hiện giờ của Thiết Kiên đã khác, đương nhiên không cần trờ về Kiếm Phô tại Thiên Điện nữa, mà ở trong một biệt viện thanh tịnh phía Tây phủ đệ Yến gia.
Hôm sau, Yến Tử đúng như ước hẹn đưa tới toàn bộ tài liệu có liên quan Trúc Cơ, đồng thời còn mang đến mấy bạch ngọc bình sứ. Đây là tài liệu về các loại đan dược có thể nâng cao tỷ lệ Trúc Cơ thành công.
Thiết Kiên xem qua và nhận ra hai loại, theo thứ tự gồm có: Lệnh Nguyên Đan dùng để bổ sung pháp lực, và Bổ Nguyên đan lúc trước hắn dùng để chữa trị đan điền, giá trị xa xỉ.
Hắn thầm cảm kích, ngoài miệng không nói gì, chỉ muốn ngày sau giúp đỡ Yến gia luyện chế thêm nhiều thượng phẩm pháp kiếm, dùng cái này xem như báo đáp.
Sau khi chuẩn bị xong, tiểu viện hắn ở đã trở thành cấm khu của Yến phủ, bất luận kẻ nào cũng không được tới gần.
...
Ban đêm. Thiết Kiên ngồi cạnh một chiếc bàn tròn, trong tay cầm một quyển tập màu xanh, cẩn thận nghiên cứu dòng chữ nhỏ, thỉnh thoảng nhíu mày trầm tư, tựa hồ trong lòng còn có nghi hoặc, ngẫu nhiên lại cười cười, giống như chợt hiểu điều gì đó.
Ánh trăng lặn về Tây, trong phòng không gió, đèn đuốc chập chờn, có chút đau mắt.
Thiết Kiên vừa bấm ngón tay, bóp rơi đoạn bấc đèn còn lại trong chén dầu nhỏ, ánh sáng lại ngập tràn căn phòng.
Hắn chậm rãi khép quyển sách lại, im lặng trầm tư.
Sau đó, hắn đi đến một cái bồ đoàn hình tròn đặt cạnh bàn, ngồi xuống.
"Toà lầu cao vạn trượng cũng bắt đầu từ đất bằng... lời trong quyển sách này hết sức chuẩn xác. Cái gọi là Trúc Cơ, suy cho cùng chính là tiến hành cô đọng pháp lực của Luyện Khí kỳ tích lũy trong đan điền, từ đó khiến cho đan điền càng thêm củng cố, gầy dựng căn cơ để ngày sau có thể đạt tới Kim Đan trong truyền thuyết." Thiết Kiên khóe miệng nở nụ cười, lẩm bẩm.
Nếu muốn xây dựng căn cơ, vậy thì khó tránh khỏi phải "Phá thổ động công", quá trình này nói thì đơn giản, khi làm lại vô cùng khó.
Đầu tiên, cần phải ngưng tụ toàn bộ Pháp lực trong cơ thể mình vào trong đan điền. Đồng thời thông qua không ngừng áp chế, khiến cho pháp lực càng thêm ngưng thực.
Thử nghĩ mà xem, đan điền của tu sĩ Luyện Khí kỳ có hạn, khả năng tiếp nhận Pháp lực cũng có hạn, nếu mạnh mẽ ngưng Pháp lực toàn thân vào trong đó, một khi đột phá cực hạn, rất có khả năng đan điền tan vỡ, hậu quả không thể tưởng tượng.
Bất quá thế gian nào có việc thu được lợi nhuận mà không phải mạo hiểm. Thiết Kiên nếu đã quyết, cũng không cần do dự.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, vung tay lên, đem toàn bộ đan dược mà Yến Tử tặng, để ở trước người.
Sau đó, hai mắt chậm rãi khép lại, bàn tay bấm độn một pháp quyết cổ quái, toàn thân nhất thời bị một tầng xích quang bao phủ.
/65
|