Thần Nhứ nhấc mắt, đôi con ngươi trong như làn thu thuỷ giờ đã đầy nước mắt, lấm ta lấm tấm, dường như sắp rơi xuống.
--------------------
* thủ linh: người nhà, thường là đàn ông trong gia tộc canh giữ bên người chết, thường diễn ra vào buổi tối
Cảnh Hàm U gật đầu. "Nhu Gia đến đây là hết lời, để cho chính phi của huynh tự cầu phúc đi." Nàng bỗng nhiên quay đầu nói với Lục Lăng Hàn đã đi tới trước mặt: "Dịch Già thị tuy là người mất nước, sống chết không mấy ai để ý. Nhưng thái tử phi đừng quên, trong cung Vũ Yên của ta vừa khéo có người lưu tâm. Lúc trước ngươi muốn giết nàng ấy, nàng ấy có thể không tính toán. Bây giờ muội muội của nàng ấy chết rồi, ngươi nói nàng ấy sẽ tính toán hay không? À, ta quên mất chuyện hương Vong Linh hai ngày trước." Cảnh Hàm U chậc một tiếng. "Thái tử phi, hôm nay nể mặt người đã mất, ta sẽ không làm khó ngươi. Chờ tang lễ của Dịch Già thị kết thúc, ngươi phải cho ta câu trả lời về chuyện hương Vong Linh!"
Lục Lăng Hàn không ngờ Cảnh Hàm U dám nói thẳng ngay trước mặt Thái tử. Ả lớn lên trong hoàng cung nước Phong, đã quen với những thủ đoạn ngươi lừa ta gạt sau lưng, đã bao giờ gặp người đặt mâu thuẫn trước mặt mà nói?
"Thái tử điện hạ, thần thiếp bị oan!" Cảnh Hàm U đi rồi, Lục Lăng Hàn vội vàng kêu oan với Thái tử.
Thái tử đưa tay vỗ vỗ chính phi của mình, "Ái phi à, bổn cung đã sớm khuyên nàng đừng nên khiêu khích Nhu Gia. Oan khuất cái gì nói với bổn cung cũng vô dụng. Có chuyện thì nói với Nhu Gia." Thái tử xoay người dặn tiểu thái giám ở phía sau, "Ôm Niệm Sinh đến trước linh cữu để mẹ của nó nhìn một cái, làm tròn bổn phận người con." Niệm Sinh là nhũ danh mà Thái tử đặt cho đứa bé Dịch Già Mạc Ly sinh ra, với ý nghĩa cảm niệm mẹ đẻ đã liều mạng sinh con. Đại danh thì phải chờ hoàng thượng ban.
Cung Vũ Yên.
Khi trở về, Cảnh Hàm U nhìn thấy Thần Nhứ đang đả tọa trên giường, nàng không dám quấy nhiễu, ở một bên trông chừng đến khi Thần Nhứ mở mắt ra.
"Tại sao không sắp xếp người canh giữ, bị người khác quấy nhiễu sẽ rất nguy hiểm." Cảnh Hàm U trách cứ.
Thần Nhứ xuống giường rót chén trà uống một ngụm mới đáp: "Chỉ là vận hành nội lực mấy vòng, không ngại." Nàng nhất định phải làm cơ thể của mình mau chóng thích ứng nội lực trở lại.
"Nàng... không đến cung Đức Xương ư?" Cảnh Hàm U hỏi dò.
Sắc mặt Thần Nhứ lạnh xuống. "Ta sợ mình không kiềm chế được mà ra tay."
Cảnh Hàm U nắm tay Thần Nhứ để nàng ngồi cạnh mình. "Cô ấy chỉ là một trắc phi, theo quy định chỉ có thể đặt linh cữu bảy ngày."
Thần Nhứ cúi đầu trầm tư một lúc, "Đợi đến ngày thứ sáu, nàng đi cùng ta đi. Ta là người thân duy nhất của Mạc Ly trong hoàng cung, chung quy phải tiễn muội ấy đoạn đường cuối cùng." Thần Nhứ cảm giác có một cánh tay ôm mình vào lòng, nàng không ngẩng đầu lên, không muốn Cảnh Hàm U nhìn thấy nỗi hận trong mắt mình.
Chạng vạng ngày thứ sáu sau khi Dịch Già Mạc Ly mất đi, Thần Nhứ và Cảnh Hàm U mặc một thân đồ trắng đến cung Đức Xương. Hai phu thê thái tử đều cảm thấy hơi lúng túng. Thần Nhứ thì không hề nói gì khác thường. Sau khi dâng hương theo quy củ của điện tế, Thần Nhứ nói: "Thái tử điện hạ, thái tử phi nương nương, trắc phi là muội muội của ta, đêm nay là đêm cuối cùng muội ấy ở đây, ta muốn thủ linh cho muội ấy, mong Thái tử điện hạ cho phép."
Lời vừa thốt ra, Thái tử chưa nói gì, Cảnh Hàm U đã phản đối. "Thần Nhứ, sức khoẻ của nàng vẫn chưa hồi phục, đêm nay bên trong rất lạnh, nàng sẽ không chịu nổi."
Thần Nhứ cụp mắt, "Cũng xin Nhu Gia công chúa cho phép." Ở cung Vũ Yên, nàng không nhắc tới chuyện thủ linh là vì biết Cảnh Hàm U tuyệt đối sẽ không đồng ý.
"Nhu Gia công chúa". Khi bốn chữ xa lạ đó phát ra từ miệng Thần Nhứ, Cảnh Hàm U biết Thần Nhứ coi mình như hai phu thê thái tử. Quả thật, từ góc độ của cả nước Dịch và nước Lịch, các nàng là hai loại người khác nhau rõ ràng.
"Ta sẽ không đồng ý." Cảnh Hàm U cứng rắn, vẫn từ chối.
Thần Nhứ nhấc mắt, đôi con ngươi trong như làn thu thuỷ giờ đã đầy nước mắt, lấm ta lấm tấm, dường như sắp rơi xuống. Đừng nói là Cảnh Hàm U, ngay cả Thái tử nhìn mà cũng đau lòng. Không thể không nói, hơn một năm nay, Thần Nhứ đã điêu luyện trong việc lợi dụng sắc đẹp của mình để đạt được mục đích, đặc biệt là khi đối phó Cảnh Hàm U.
"Nhu Gia, nếu Thuận Ân quận chúa muốn thủ linh, muội cần gì làm khó dễ? Hai người đến cùng là tỷ muội ruột, cốt nhục tình thân vốn không có gì đáng trách. Về việc trời lạnh, ta sẽ sai người đặt thêm mấy chậu than, sẽ không để quận chúa chịu lạnh." Thái tử nhẹ dạ, không khỏi ở bên khuyên nhủ.
Cảnh Hàm U nghẹn ở cổ họng, không lên không xuống được khiến nàng ho khan. Hết ho, nàng nói: "Ta ở lại cùng nàng."
Thần Nhứ nghiêng đầu qua chỗ khác, có giọt lệ lướt xuống khóe mắt. "Người cho rằng Mạc Ly sẽ nguyện ý nhìn thấy mọi người sao?" Nàng hít một hơi, "Thái tử điện hạ, Thái tử phi nương nương, Nhu Gia công chúa, tối nay xin hãy cho những người mất nước bọn ta được đoàn tụ. Thần Nhứ biết chuyện này về lý không hợp, kính xin Thái tử điện hạ nể tình Mạc Ly liều mạng sinh cho người một đứa bé, cho muội ấy một đêm thanh tịnh, để hồn muội ấy được ra đi thanh thản." Câu cuối cùng khiến Thái tử và Lục Lăng Hàn đổ mồ hôi lạnh sau lưng. Dịch Già Mạc Ly sao có thể ra đi thanh thản? Nàng ta khao khát sống tiếp đến thế.
"Bổn cung cho phép." Thái tử nói xong nhìn Cảnh Hàm U một chút, xoay người rời đi.
Lục Lăng Hàn nhìn vẻ mặt bất thiện của Cảnh Hàm U rồi lại nhìn dáng vẻ lê hoa đái vũ * của Thần Nhứ, cũng không dám ở lại, dẫn hạ nhân rời đi.
* Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Miêu tả dáng vẻ xinh đẹp khi khóc của người con gái.
Cảnh Hàm U xoay người Thần Nhứ lại đối diện với mình, "Đừng giày vò chính mình nữa có được không?"
"Sẽ không." Thần Nhứ lắc đầu, "Ta không còn yếu ớt như trước nữa. Ta xin lỗi vì lúc nào cũng làm nàng khó xử. Nhưng tối nay, ta muốn bảo vệ Mạc Ly, bằng không phụ hoàng trên trời có linh sẽ trách ta." Nàng nghiêng đầu sang bên, lệ rơi càng nhiều.
Từ khi biết tin Dịch Già Mạc Ly qua đời, Thần Nhứ chưa rơi một giọt nước mắt nào. Nàng cố gắng kiềm chế cảm xúc, không để bi thương ảnh hưởng phán đoán của mình. Thế nhưng hôm nay, đúng hơn là đêm nay, nàng không muốn ép buộc bản thân nữa. Nỗi bi ai cho cái chết của Mạc Ly, sự oan ức khi phải nhẫn nhịn, nàng cần một cái cớ để phát tiết. Dù cho phương thức phát tiết của nàng chỉ là khóc.
"Thần Nhứ..." Cảnh Hàm U đau lòng mà ôm chặt nàng, hoàn toàn không để ý ánh mắt người khác.
"Nàng đồng ý là tốt rồi. Ta chỉ là..." Thần Nhứ thực sự nói không nên lời. Dù nàng mạnh mẽ đến mấy cũng chỉ là con người, một khi cảm xúc vỡ đê thì khó mà ngừng.
"Được, ta đồng ý. Cái gì ta cũng đồng ý với nàng." Không thể nghi ngờ, nước mắt của Thần Nhứ là vũ khí đối phó Cảnh Hàm U tốt nhất. Nàng thật sự hoàn toàn không có cách từ chối Thần Nhứ đang khóc nức nở.
Ban đêm, gió lạnh gào thét. Bốn, năm chậu than được đốt trong linh đường nhưng vẫn rất lạnh. Thần Nhứ không hề để ý, chỉ quỳ gối trên bồ đoàn mà đốt tiền giấy. Nàng đốt rất chậm, cẩn thận nhìn tiền giấy cháy thành tro bụi mới bỏ thêm.
"Mạc Ly, phụ hoàng thương muội nhất. Ta không bảo vệ được muội, phụ lời phó thác của phụ hoàng. Xin lỗi." Nước mắt chưa từng ngừng lại, đến giờ đôi mắt đã sớm sưng đỏ, dù là ai nhìn cũng đau lòng tột đỉnh.
Đã canh ba. Trong linh đường không có ai khác ngoài một thái giám phụ trách thêm lửa. Lúc này thái giám cũng đang dựa vào chỗ khuất gió ngủ gật. Trong đêm thanh vắng, tiếng bước chân vô cùng rõ ràng. Thần Nhứ đứng dậy, vươn mình nhảy ra ngoài cửa sổ, vòng tới cửa trước liền thấy một cung nữ đang nhét một cái túi thơm vào trong.
Thần Nhứ tiến lên, dễ dàng bắt lấy cung nữ. Túi thơm mà cung nữ nhét vào trong cửa cũng đã bị người bên trong lấy đi. "Quận chúa, đúng là hương Vong Linh." Trong cửa vọng tiếng Linh Âm. Thì ra thái giám thêm lửa chính là Linh Âm đóng giả. Linh Âm bỏ túi thơm chứa hương Vong Linh vào một bao da sau đó cột lại, bảo đảm mùi hương không bay ra ngoài được rồi mới dám bước ra.
Thần Nhứ gật đầu. "Ngươi thu cẩn thận." Nói xong kéo cung nữ vào linh đường. "Vong linh của trắc phi còn chưa đi, cô ở ngay trước mặt muội ấy, nói xem tại sao muốn hại ta?"
Cung nữ sợ xanh mặt. Cô ta làm chuyện này vốn đã sợ sệt, nghe Thần Nhứ nói xong càng run cầm cập. "Quận chúa tha mạng! Quận chúa tha mạng!"
"Ta đương nhiên sẽ không lấy mạng cô. Nhưng trắc phi nương nương nhà cô thì khó nói." Thần Nhứ đưa tay nắm cằm cung nữ, từ trên cao nhìn xuống: "Khai đi, nhân lúc ta còn có kiên nhẫn."
Mặt cô ta đã giàn giụa nước mắt, "Quận chúa, nô tỳ nhất thời hồ đồ, người tạm tha cho nô tỳ lần này đi!"
Thần Nhứ không hề bị lay động, chỉ là tay bắt lấy tay của cung nữ hơi dùng sức. Cô ta lập tức cảm thấy đầu như muốn nứt ra. Không chỉ đau đớn mà còn có nỗi kinh hoàng như bị người ta bóp nát xương sọ. "Quận chúa! Quận chúa! Người tha mạng cho nô tỳ đi! Nô tỳ biết sai rồi! Nô tỳ không dám nữa!" Cô ta kêu như lợn bị giết.
"Cô muốn gọi mọi người tới?" Thần Nhứ hơi thả lỏng lực tay. "Cô cho rằng dưới tình huống này chủ nhân của cô sẽ cứu cô sao?" Nàng ngồi xổm xuống, thì thầm bên tai cung nữ: "Nếu chủ nhân cô nhìn thấy bộ dáng hiện tại của cô thì sẽ chỉ diệt trừ cô nhanh hơn thôi." Thấy ánh mắt hoài nghi khiếp đảm của cung nữ, vẻ mặt nàng lộ ra sự thương hại. "Chuyện tối nay, bất luận thành bại, cô đều không có đường sống. Nếu ta là cô, trời vừa sáng liền sẽ tự sát."
Cung nữ chảy nước mắt liên tục. "Quận chúa tha mạng!"
"Đường sống duy nhất của cô vào lúc này là nói thật." Thần Nhứ kỳ thực cũng không ôm nhiều hy vọng. Cung nữ đến giờ vẫn bảo vệ người chủ sau lưng, tất nhiên đã bị dụ dỗ hoặc uy hiếp.
Cung nữ lắc đầu, "Quận chúa, nô tỳ nói thật mà!"
Thần Nhứ buông tay ra, "Thực sự là hồ đồ ngu xuẩn!" Nàng đứng dậy, "Cô đi đi."
Cung nữ không thể tin được mà nhìn Thần Nhứ, cũng không dám động đậy. Thần Nhứ liếc mắt ra hiệu cho Linh Âm, Linh Âm lôi cô ta ra khỏi linh đường. "Hy vọng ngày mai ngươi còn sống sót." Linh Âm vung tay, ra hiệu cô ta có thể đi rồi.
Cung nữ chần chờ xác nhận, sau đó mừng rỡ chạy như điên.
Linh Âm xử lý túi da trong tay, tiến vào linh đường hỏi: "Tại sao quận chúa lại thả cô ta?"
"Cần gì để tâm một kẻ sắp chết? Ta vốn định cứu cô ta một mạng, là tự bản thân cô ta muốn chết." Thần Nhứ tiếp tục quỳ gối trên bồ đoàn đốt tiền giấy. Tro bụi bay ra khỏi chậu than, Thần Nhứ phất tay, một cơn gió thổi qua, tro bụi lại đáp xuống trong chậu than.
Linh Âm khoác áo choàng cho Thần Nhứ, khuyên nhủ: "Khuya rồi, quận chúa chú ý sức khỏe. Đừng phiền lòng vì những người khác."
"Mong rằng tin tức từ nước Phong sẽ đến nhanh một chút." Thần Nhứ vuốt ve ngón tay hơi tê cứng của mình, âm thanh vang vọng thăm thẳm trong linh đường trống trải.
--------------------
* thủ linh: người nhà, thường là đàn ông trong gia tộc canh giữ bên người chết, thường diễn ra vào buổi tối
Cảnh Hàm U gật đầu. "Nhu Gia đến đây là hết lời, để cho chính phi của huynh tự cầu phúc đi." Nàng bỗng nhiên quay đầu nói với Lục Lăng Hàn đã đi tới trước mặt: "Dịch Già thị tuy là người mất nước, sống chết không mấy ai để ý. Nhưng thái tử phi đừng quên, trong cung Vũ Yên của ta vừa khéo có người lưu tâm. Lúc trước ngươi muốn giết nàng ấy, nàng ấy có thể không tính toán. Bây giờ muội muội của nàng ấy chết rồi, ngươi nói nàng ấy sẽ tính toán hay không? À, ta quên mất chuyện hương Vong Linh hai ngày trước." Cảnh Hàm U chậc một tiếng. "Thái tử phi, hôm nay nể mặt người đã mất, ta sẽ không làm khó ngươi. Chờ tang lễ của Dịch Già thị kết thúc, ngươi phải cho ta câu trả lời về chuyện hương Vong Linh!"
Lục Lăng Hàn không ngờ Cảnh Hàm U dám nói thẳng ngay trước mặt Thái tử. Ả lớn lên trong hoàng cung nước Phong, đã quen với những thủ đoạn ngươi lừa ta gạt sau lưng, đã bao giờ gặp người đặt mâu thuẫn trước mặt mà nói?
"Thái tử điện hạ, thần thiếp bị oan!" Cảnh Hàm U đi rồi, Lục Lăng Hàn vội vàng kêu oan với Thái tử.
Thái tử đưa tay vỗ vỗ chính phi của mình, "Ái phi à, bổn cung đã sớm khuyên nàng đừng nên khiêu khích Nhu Gia. Oan khuất cái gì nói với bổn cung cũng vô dụng. Có chuyện thì nói với Nhu Gia." Thái tử xoay người dặn tiểu thái giám ở phía sau, "Ôm Niệm Sinh đến trước linh cữu để mẹ của nó nhìn một cái, làm tròn bổn phận người con." Niệm Sinh là nhũ danh mà Thái tử đặt cho đứa bé Dịch Già Mạc Ly sinh ra, với ý nghĩa cảm niệm mẹ đẻ đã liều mạng sinh con. Đại danh thì phải chờ hoàng thượng ban.
Cung Vũ Yên.
Khi trở về, Cảnh Hàm U nhìn thấy Thần Nhứ đang đả tọa trên giường, nàng không dám quấy nhiễu, ở một bên trông chừng đến khi Thần Nhứ mở mắt ra.
"Tại sao không sắp xếp người canh giữ, bị người khác quấy nhiễu sẽ rất nguy hiểm." Cảnh Hàm U trách cứ.
Thần Nhứ xuống giường rót chén trà uống một ngụm mới đáp: "Chỉ là vận hành nội lực mấy vòng, không ngại." Nàng nhất định phải làm cơ thể của mình mau chóng thích ứng nội lực trở lại.
"Nàng... không đến cung Đức Xương ư?" Cảnh Hàm U hỏi dò.
Sắc mặt Thần Nhứ lạnh xuống. "Ta sợ mình không kiềm chế được mà ra tay."
Cảnh Hàm U nắm tay Thần Nhứ để nàng ngồi cạnh mình. "Cô ấy chỉ là một trắc phi, theo quy định chỉ có thể đặt linh cữu bảy ngày."
Thần Nhứ cúi đầu trầm tư một lúc, "Đợi đến ngày thứ sáu, nàng đi cùng ta đi. Ta là người thân duy nhất của Mạc Ly trong hoàng cung, chung quy phải tiễn muội ấy đoạn đường cuối cùng." Thần Nhứ cảm giác có một cánh tay ôm mình vào lòng, nàng không ngẩng đầu lên, không muốn Cảnh Hàm U nhìn thấy nỗi hận trong mắt mình.
Chạng vạng ngày thứ sáu sau khi Dịch Già Mạc Ly mất đi, Thần Nhứ và Cảnh Hàm U mặc một thân đồ trắng đến cung Đức Xương. Hai phu thê thái tử đều cảm thấy hơi lúng túng. Thần Nhứ thì không hề nói gì khác thường. Sau khi dâng hương theo quy củ của điện tế, Thần Nhứ nói: "Thái tử điện hạ, thái tử phi nương nương, trắc phi là muội muội của ta, đêm nay là đêm cuối cùng muội ấy ở đây, ta muốn thủ linh cho muội ấy, mong Thái tử điện hạ cho phép."
Lời vừa thốt ra, Thái tử chưa nói gì, Cảnh Hàm U đã phản đối. "Thần Nhứ, sức khoẻ của nàng vẫn chưa hồi phục, đêm nay bên trong rất lạnh, nàng sẽ không chịu nổi."
Thần Nhứ cụp mắt, "Cũng xin Nhu Gia công chúa cho phép." Ở cung Vũ Yên, nàng không nhắc tới chuyện thủ linh là vì biết Cảnh Hàm U tuyệt đối sẽ không đồng ý.
"Nhu Gia công chúa". Khi bốn chữ xa lạ đó phát ra từ miệng Thần Nhứ, Cảnh Hàm U biết Thần Nhứ coi mình như hai phu thê thái tử. Quả thật, từ góc độ của cả nước Dịch và nước Lịch, các nàng là hai loại người khác nhau rõ ràng.
"Ta sẽ không đồng ý." Cảnh Hàm U cứng rắn, vẫn từ chối.
Thần Nhứ nhấc mắt, đôi con ngươi trong như làn thu thuỷ giờ đã đầy nước mắt, lấm ta lấm tấm, dường như sắp rơi xuống. Đừng nói là Cảnh Hàm U, ngay cả Thái tử nhìn mà cũng đau lòng. Không thể không nói, hơn một năm nay, Thần Nhứ đã điêu luyện trong việc lợi dụng sắc đẹp của mình để đạt được mục đích, đặc biệt là khi đối phó Cảnh Hàm U.
"Nhu Gia, nếu Thuận Ân quận chúa muốn thủ linh, muội cần gì làm khó dễ? Hai người đến cùng là tỷ muội ruột, cốt nhục tình thân vốn không có gì đáng trách. Về việc trời lạnh, ta sẽ sai người đặt thêm mấy chậu than, sẽ không để quận chúa chịu lạnh." Thái tử nhẹ dạ, không khỏi ở bên khuyên nhủ.
Cảnh Hàm U nghẹn ở cổ họng, không lên không xuống được khiến nàng ho khan. Hết ho, nàng nói: "Ta ở lại cùng nàng."
Thần Nhứ nghiêng đầu qua chỗ khác, có giọt lệ lướt xuống khóe mắt. "Người cho rằng Mạc Ly sẽ nguyện ý nhìn thấy mọi người sao?" Nàng hít một hơi, "Thái tử điện hạ, Thái tử phi nương nương, Nhu Gia công chúa, tối nay xin hãy cho những người mất nước bọn ta được đoàn tụ. Thần Nhứ biết chuyện này về lý không hợp, kính xin Thái tử điện hạ nể tình Mạc Ly liều mạng sinh cho người một đứa bé, cho muội ấy một đêm thanh tịnh, để hồn muội ấy được ra đi thanh thản." Câu cuối cùng khiến Thái tử và Lục Lăng Hàn đổ mồ hôi lạnh sau lưng. Dịch Già Mạc Ly sao có thể ra đi thanh thản? Nàng ta khao khát sống tiếp đến thế.
"Bổn cung cho phép." Thái tử nói xong nhìn Cảnh Hàm U một chút, xoay người rời đi.
Lục Lăng Hàn nhìn vẻ mặt bất thiện của Cảnh Hàm U rồi lại nhìn dáng vẻ lê hoa đái vũ * của Thần Nhứ, cũng không dám ở lại, dẫn hạ nhân rời đi.
* Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Miêu tả dáng vẻ xinh đẹp khi khóc của người con gái.
Cảnh Hàm U xoay người Thần Nhứ lại đối diện với mình, "Đừng giày vò chính mình nữa có được không?"
"Sẽ không." Thần Nhứ lắc đầu, "Ta không còn yếu ớt như trước nữa. Ta xin lỗi vì lúc nào cũng làm nàng khó xử. Nhưng tối nay, ta muốn bảo vệ Mạc Ly, bằng không phụ hoàng trên trời có linh sẽ trách ta." Nàng nghiêng đầu sang bên, lệ rơi càng nhiều.
Từ khi biết tin Dịch Già Mạc Ly qua đời, Thần Nhứ chưa rơi một giọt nước mắt nào. Nàng cố gắng kiềm chế cảm xúc, không để bi thương ảnh hưởng phán đoán của mình. Thế nhưng hôm nay, đúng hơn là đêm nay, nàng không muốn ép buộc bản thân nữa. Nỗi bi ai cho cái chết của Mạc Ly, sự oan ức khi phải nhẫn nhịn, nàng cần một cái cớ để phát tiết. Dù cho phương thức phát tiết của nàng chỉ là khóc.
"Thần Nhứ..." Cảnh Hàm U đau lòng mà ôm chặt nàng, hoàn toàn không để ý ánh mắt người khác.
"Nàng đồng ý là tốt rồi. Ta chỉ là..." Thần Nhứ thực sự nói không nên lời. Dù nàng mạnh mẽ đến mấy cũng chỉ là con người, một khi cảm xúc vỡ đê thì khó mà ngừng.
"Được, ta đồng ý. Cái gì ta cũng đồng ý với nàng." Không thể nghi ngờ, nước mắt của Thần Nhứ là vũ khí đối phó Cảnh Hàm U tốt nhất. Nàng thật sự hoàn toàn không có cách từ chối Thần Nhứ đang khóc nức nở.
Ban đêm, gió lạnh gào thét. Bốn, năm chậu than được đốt trong linh đường nhưng vẫn rất lạnh. Thần Nhứ không hề để ý, chỉ quỳ gối trên bồ đoàn mà đốt tiền giấy. Nàng đốt rất chậm, cẩn thận nhìn tiền giấy cháy thành tro bụi mới bỏ thêm.
"Mạc Ly, phụ hoàng thương muội nhất. Ta không bảo vệ được muội, phụ lời phó thác của phụ hoàng. Xin lỗi." Nước mắt chưa từng ngừng lại, đến giờ đôi mắt đã sớm sưng đỏ, dù là ai nhìn cũng đau lòng tột đỉnh.
Đã canh ba. Trong linh đường không có ai khác ngoài một thái giám phụ trách thêm lửa. Lúc này thái giám cũng đang dựa vào chỗ khuất gió ngủ gật. Trong đêm thanh vắng, tiếng bước chân vô cùng rõ ràng. Thần Nhứ đứng dậy, vươn mình nhảy ra ngoài cửa sổ, vòng tới cửa trước liền thấy một cung nữ đang nhét một cái túi thơm vào trong.
Thần Nhứ tiến lên, dễ dàng bắt lấy cung nữ. Túi thơm mà cung nữ nhét vào trong cửa cũng đã bị người bên trong lấy đi. "Quận chúa, đúng là hương Vong Linh." Trong cửa vọng tiếng Linh Âm. Thì ra thái giám thêm lửa chính là Linh Âm đóng giả. Linh Âm bỏ túi thơm chứa hương Vong Linh vào một bao da sau đó cột lại, bảo đảm mùi hương không bay ra ngoài được rồi mới dám bước ra.
Thần Nhứ gật đầu. "Ngươi thu cẩn thận." Nói xong kéo cung nữ vào linh đường. "Vong linh của trắc phi còn chưa đi, cô ở ngay trước mặt muội ấy, nói xem tại sao muốn hại ta?"
Cung nữ sợ xanh mặt. Cô ta làm chuyện này vốn đã sợ sệt, nghe Thần Nhứ nói xong càng run cầm cập. "Quận chúa tha mạng! Quận chúa tha mạng!"
"Ta đương nhiên sẽ không lấy mạng cô. Nhưng trắc phi nương nương nhà cô thì khó nói." Thần Nhứ đưa tay nắm cằm cung nữ, từ trên cao nhìn xuống: "Khai đi, nhân lúc ta còn có kiên nhẫn."
Mặt cô ta đã giàn giụa nước mắt, "Quận chúa, nô tỳ nhất thời hồ đồ, người tạm tha cho nô tỳ lần này đi!"
Thần Nhứ không hề bị lay động, chỉ là tay bắt lấy tay của cung nữ hơi dùng sức. Cô ta lập tức cảm thấy đầu như muốn nứt ra. Không chỉ đau đớn mà còn có nỗi kinh hoàng như bị người ta bóp nát xương sọ. "Quận chúa! Quận chúa! Người tha mạng cho nô tỳ đi! Nô tỳ biết sai rồi! Nô tỳ không dám nữa!" Cô ta kêu như lợn bị giết.
"Cô muốn gọi mọi người tới?" Thần Nhứ hơi thả lỏng lực tay. "Cô cho rằng dưới tình huống này chủ nhân của cô sẽ cứu cô sao?" Nàng ngồi xổm xuống, thì thầm bên tai cung nữ: "Nếu chủ nhân cô nhìn thấy bộ dáng hiện tại của cô thì sẽ chỉ diệt trừ cô nhanh hơn thôi." Thấy ánh mắt hoài nghi khiếp đảm của cung nữ, vẻ mặt nàng lộ ra sự thương hại. "Chuyện tối nay, bất luận thành bại, cô đều không có đường sống. Nếu ta là cô, trời vừa sáng liền sẽ tự sát."
Cung nữ chảy nước mắt liên tục. "Quận chúa tha mạng!"
"Đường sống duy nhất của cô vào lúc này là nói thật." Thần Nhứ kỳ thực cũng không ôm nhiều hy vọng. Cung nữ đến giờ vẫn bảo vệ người chủ sau lưng, tất nhiên đã bị dụ dỗ hoặc uy hiếp.
Cung nữ lắc đầu, "Quận chúa, nô tỳ nói thật mà!"
Thần Nhứ buông tay ra, "Thực sự là hồ đồ ngu xuẩn!" Nàng đứng dậy, "Cô đi đi."
Cung nữ không thể tin được mà nhìn Thần Nhứ, cũng không dám động đậy. Thần Nhứ liếc mắt ra hiệu cho Linh Âm, Linh Âm lôi cô ta ra khỏi linh đường. "Hy vọng ngày mai ngươi còn sống sót." Linh Âm vung tay, ra hiệu cô ta có thể đi rồi.
Cung nữ chần chờ xác nhận, sau đó mừng rỡ chạy như điên.
Linh Âm xử lý túi da trong tay, tiến vào linh đường hỏi: "Tại sao quận chúa lại thả cô ta?"
"Cần gì để tâm một kẻ sắp chết? Ta vốn định cứu cô ta một mạng, là tự bản thân cô ta muốn chết." Thần Nhứ tiếp tục quỳ gối trên bồ đoàn đốt tiền giấy. Tro bụi bay ra khỏi chậu than, Thần Nhứ phất tay, một cơn gió thổi qua, tro bụi lại đáp xuống trong chậu than.
Linh Âm khoác áo choàng cho Thần Nhứ, khuyên nhủ: "Khuya rồi, quận chúa chú ý sức khỏe. Đừng phiền lòng vì những người khác."
"Mong rằng tin tức từ nước Phong sẽ đến nhanh một chút." Thần Nhứ vuốt ve ngón tay hơi tê cứng của mình, âm thanh vang vọng thăm thẳm trong linh đường trống trải.
/129
|