Chương 7:
“Tiên tử, đã lâu không gặp.” Vô Danh kéo khóe miệng, nhưng có chút cười không nổi.
Nếu không phải người này, mình và hắn lúc đó…
Dù biết nàng chỉ là bị lợi dụng, nhưng vẫn cảm thấy không được thoải mái lắm.
“Ngươi…” Chưởng Đăng có chút bối rối: “Ngươi sao lại…”
“Đời người ly hợp, vốn là chuyện bình thường. Ta chỉ ngạc nhiên mới qua một trăm năm, đã có thể gặp lại tiên tử ở trần gian mà thôi.” Vô Danh nhìn nàng một lát, lại nhìn Du Thao một chốc: “Tiên tử và Lạc Dương Hầu…”
“Sao ngươi biết Sơ Ảnh? Ngươi gọi nàng là gì?” Du Thao nghi hoặc hỏi, vẫn luôn cảm thấy mình đã nghe được những lời đối thoại cổ quái.
“Sơ Ảnh?” Vô Danh nhíu mày, quay đầu nhìn người trên giường: “Sơ Ảnh không phải cô ấy sao?”
“Liên Vô Hà!” Chưởng Đăng cắn môi: “Ngươi đừng nói lung tung!”
“Sơ Ảnh? Ngươi cũng biết hắn? Hắn không phải là Vô Danh sao? Hai người các ngươi quen biết nhau thế nào?” Du Thao còn đang truy hỏi, không đề phòng bị Chưởng Đăng phất tay áo một cái, cả người té xỉu trên mặt đất.
“Tiên tử, ngươi đã thay đổi rất nhiều!” Vô Danh cẩn thận đánh giá nàng.
Còn nhớ lần đầu gặp nàng trăm năm trước, nàng còn là tiên nữ trên trời, toàn thân toát ra vẻ kiêu ngạo. Nhưng bây giờ nhìn lại, giống như đá quý đã bị mài mòn quang hoa, tuy dung mạo vẫn như trước, nhưng lại không còn chút ngạo khí nào nữa.
“Sao lại không được?” Chưởng Đăng cũng nhìn y: “Ta sớm đã không còn là tiên nữ gì nữa, ngươi cũng không cần phải gọi như thế mà châm chọc ta.”
“Xin lỗi.” Vô Danh rũ mắt.
“Sao ngươi lại… trở thành bộ dạng này?” Chưởng Đăng cắn cắn môi: “Có phải do hắn…”
“Năm đó ngươi cũng đã tận mắt chứng kiến tất thảy, giữa ta và hắn, duyên đã tẫn tình đã tuyệt, sau này đường ai nấy đi, không còn gặp lại.” Vô Danh ngẩng đầu, có chút lo lắng hỏi: “Nhưng sao ngươi cũng thành ra bộ dạng này? Trên người ngươi, bị hạ…”
“Khắc ấn phải không!” Chưởng Đăng tự giễu nói: “Dù sao ta cũng đã rơi vào ma đạo, trở thành dạng nào có gì quan trọng?”
“Chủ nhân của khắc ấn là…”
“Thanh Lân sơn chủ, vạn yêu thần phục.” Chưởng Đăng vén tóc mái trên trán, lộ ra phiến lân màu xanh: “Y cứu ta ra khỏi trận giới, còn bảo hộ ta khỏi sự truy sát của thượng giới, để báo đáp, ta trở thành hạ thần của y. Y không tin tưởng bất luận kẻ nào, những kẻ làm việc cho y trên người đều mang khắc ấn của y.”
Vô Danh khẽ thở dài.
“Ngươi cũng đâu nhất thiết phải thành như vậy, ta thành ra bộ dạng này, hoàn toàn là do ta tự làm tự chịu.” Chưởng Đăng buông tay.
“Có ai chưa từng làm sai chuyện gì đâu?” Vô Danh mỉm cười: “Huống hồ, ta biết ý ngươi ban đầu cũng không muốn tổn thương ai, ta cũng có thể hiểu, ngươi vì sao lại làm như vậy… Cám ơn ngươi, Chưởng Đăng. Nếu không có ngươi… ta cũng không gặp được hắn. Ta không tưởng tượng được, nếu ta không gặp hắn, cuộc sống của ta sẽ như thế nào.”
Muốn hòa tan khối băng vạn năm không đổi trong lòng, chỉ là đau xót khi người kia không có một tia hồi báo…
“Những chuyện đó đều đã là quá khứ, ta không muốn nhớ lại nữa!” Chưởng Đăng không được tự nhiên nói: “Ngươi đến đây làm gì? Ngươi phải biết rằng, tất cả mọi thứ ở đây đều là ván cờ do Thanh Lân bày ra, ngươi bất quá chỉ là một phàm nhân, dính vào cũng không có chỗ nào tốt.”
“Có lẽ, nói những điều này đã muộn rồi.” Vô Danh lắc đầu: “Số phận vốn không do ngươi và ta.”
“Ngươi nói thế, căn bản là ngươi không biết hắn là người đáng sợ thế nào.” Chưởng Đăng nhìn y chằm chằm, nghĩ y vẫn không biết sống chết như lúc trước: “Ngươi có biết hắn là người thế nào không? Tuy hắn thống ngự vạn yêu, nhưng bản thân hắn không phải là yêu quái. Hắn là truyền nhân của gia tộc từ thời thượng cổ, sở hữu pháp lực vượt xa tiên ma hiện nay. Huống hồ hắn hỉ nộ vô thường, ngươi đắc tội hắn, hối hận cũng không kịp, đến lúc đó ngươi đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”
“Ngươi cần gì lo lắng cho ta? Nếu không còn khắc ấn này, ngươi định làm gì?” Vô Danh nhìn Du Thao đang nằm dưới đất: “Ngươi thật sự muốn cùng Lạc Dương Hầu tư thủ suốt đời?”
“Cùng một phàm nhân tư thủ suốt đời? Sao có thể như vậy? Huống hồ, người hắn yêu cũng không phải ta. Ta biết rất rõ, ta chỉ đóng vai đối tượng trong lòng hắn, người hắn yêu từ đầu đến cuối chỉ có ‘Sơ Ảnh’, chứ không phải ‘Chưởng Đăng’. Sao ta có thể còn đi thích một người không nên thích, nếm vị đắng thêm một lần nữa?” Ánh mắt Chưởng Đăng phức tạp nhìn hai con người đã mất đi tri giác: “Bất luận kết quả thế nào, Thanh Lân kỳ thực cũng không coi là người thắng, trong lòng hai người này, vẫn còn rất để tâm đối phương. Có thể đoạn tuyệt sạch sẽ, sao có thể gọi là tiền duyên tục thế? Hắn muốn chứng minh trên đời này không có tình cảm trải qua luân hồi mà không thay đổi, cuối cùng chẳng qua là tình cảm đơn phương mà thôi!”
“Vậy ngươi đối với hắn… vẫn chưa phai nhạt tình cảm sao?” Trên mặt Vô Danh có một tia buồn rầu.
“Đừng tưởng rằng, trên đời này chỉ có một mình ngươi biết chữ ‘Tình’ viết thế nào!” Chưởng Đăng nhìn y, giọng nói có chút sắc bén: “Ta thừa nhận luận về chấp nhất và hi sinh, ta không bằng ngươi, cho nên thua ngươi, ta cũng hiểu được. Thế nhưng, thừa nhận là một chuyện, ngươi cũng không có quyền đòi hỏi ta quên y. Tuy ta bị người lợi dụng làm tổn thương y, đến bây giờ vẫn còn rất hối hận. Thế nhưng, ta chưa bao giờ nghĩ ta yêu y là sai.”
“Ngươi không sai, ta và ngươi không ai thua cũng không ai thắng, kỳ thực hai chúng ta đều như nhau. Gặp được một người nói yêu cũng khó, nói hận cũng khó, rối loạn lòng người, mất đi cái tâm ngày thường.” Vô Danh đưa tay vuốt ve mái tóc trong một đêm trở nên bạc trắng của mình: “Chẳng qua là được rồi lại mất…”
Cái người vô tình đó…
“Xem ra, ngươi dường như đã biết con quỷ pháp lực cao cường đó. Nhưng hắn đã bị Thanh Lân mang đi, hình như có khúc mắc hay hiệp định gì đó.” Chưởng Đăng không nhìn mái tóc trắng như tuyết của y nữa, đổi đề tài: “Ta nói rồi, lần này ngươi không cần phải nhảy xuống hồ nước đục này.”
“Sự tình đã phức tạp hơn nhiều những gì ngươi và ta biết.” Vô Danh đưa ra câu trả lời ngoài dự tính: “Nếu Thương đã yêu cầu ta đến đây, nhất định là có lý do của y. Mặc kệ Thanh Lân kia có bao nhiêu đáng sợ, nếu ta đã đáp ứng Thương sẽ giúp đỡ y, đương nhiên ta sẽ không nuốt lời.”
Nếu có một ngày, ta cần ngươi giúp đỡ, ngươi có thể không hỏi gì, chỉ giúp ta thôi được không?
“Vậy tùy ngươi!” Chưởng Đăng nhìn y căn bản nghe không lọt lời khuyên, xoay người muốn đi.
“Xin chờ một chút!” Vô Danh gọi nàng.
Nàng ngừng lại, thấy Vô Danh lấy từ trong tay áo ra một lá bùa, cắn đầu ngón tay viết gì đó lên trên.
“Cái này cho ngươi!” Vô Danh rất nhanh đã viết xong, đưa lá bùa qua.
“Đây là bùa gì?” Chưởng Đăng nhận lấy nhìn xem, mặt trên là những chữ ngay cả nàng cũng xem không hiểu.
“Đạo bùa này có thể hủy khắc ấn trên người ngươi, từ nay về sau, ngươi không còn chịu sự khống chế của hắn.”
“Sao ngươi biết…”
“Ngươi đừng để tâm vì sao ta biết những thứ này.” Vô Danh ngắt lời nàng: “Tuy ngươi mang theo đạo bùa này bên người, có thể tạm thời che đi khắc ấn một thời gian, nhưng năng lực người hạ khắc ấn này cho ngươi thực sự quá mạnh. Đến một lúc nào đó, lá bùa sẽ mất hiệu lực. Nếu ngươi muốn vĩnh viễn thoát khỏi khắc ấn, chỉ có hai cách, để hắn gỡ bỏ cho ngươi hoặc là đốt lá bùa này nuốt vào. Bất quá, sau khi ngươi nuốt vào, pháp lực sẽ hoàn toàn biến mất, trở thành phàm nhân.”
“Trở thành phàm nhân…” Chưởng Đăng kinh ngạc nhìn lá bùa trong tay.
“Ta biết ngươi không cam tâm tình nguyện phục tùng hắn, một khi ngươi trở thành người phàm, thượng giới cũng không thể tìm được ngươi. Ta đã nói hết những lời cần nói, lựa chọn thế nào, tự ngươi quyết định đi!”
“Liên Vô Hà, vì sao ngươi lại giúp ta nhiều như thế?” Chưởng Đăng chăm chú nhìn y: “Lẽ nào ngươi đã quên, nếu không vì ta, ngươi và hắn đã sống cùng nhau trên Trường Bạch Sơn. Ngươi cũng không phải trở thành dạng người không ra người, tiên không ra tiên.”
“Trang Chu mơ thấy điệp hay là điệp mơ thấy Trang Chu, vẫn là một câu hỏi không có đáp án, hỏi tới hỏi lui cũng không có ý nghĩa thực chất. Ta chỉ biết rằng, Chưởng Đăng tiên tử mà ta biết, là một người dám yêu dám hận, biết mình muốn gì và sẽ nỗ lực thực hiện điều đó. Lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã biết, ngươi là một người toàn thân ngạo cốt. Người như ngươi, vẫn không thích hợp sống một cuộc sống gò bó!”
“Ngạo cốt…” Chưởng Đăng dời mắt đến bức họa hàn mai trên tường và Triệu Ngọc Thanh đang nằm trên giường, như nhớ đến điều gì: “Hóa ra nhìn ta cũng có dáng vẻ của một người chết cũng không nhận thua, thảo nào Thanh Lân nói phải mài mòn nhuệ khí mới được, phải rút hết ngạo khí mới xong… Có lẽ hắn cũng vì điều này…”
Nói đến đây, không biết vì sao nàng lại bỗng nhiên bật cười.
“Hóa ra, hai người, giống nhau như vậy!” Nàng lại nhìn Vô Danh, lắc đầu nói: “Thật là đáng kiếp!”
Lúc này đây, nàng không lưu lại nữa, rời đi không chút lưu luyến.
Vô Danh lại trầm tư nhíu mày.
Y biết đại khái những lời Chưởng Đăng nói lúc bỏ đi là có ý gì, nhưng y lại không cho là như vậy.
Chí ít, Chưởng Đăng hiểu lầm quan hệ giữa Thanh Lân và “Sơ Ảnh”, cho rằng Thanh Lân vì cầu không được, mới cố ý báo thù, nhưng y không nghĩ như thế.
“Hoa mai… Nhuệ khí… Ngạo cốt…” Y ngẩng đầu, trông thấy một thân ảnh từ từ tiến đến dưới ánh trăng: “Thương…”
“Vô Danh.” Thương từ bên ngoài cửa sổ tiến đến, đưa tay ôm lấy Vô Danh, đầu dựa vào bả vai y.
“Ngươi làm gì vậy!” Vô Danh còn chưa nghĩ gì, Tích Dạ ở một bên lại oa oa la lên.
“Xảy ra chuyện gì?” Vô Danh dùng ánh mắt ngăn Tích Dạ lại, đưa tay vỗ vỗ vai Thương.
“Không có gì, ta chỉ hơi mệt. Ngươi để ta dựa một chút đi!” Thương nhắm mắt lại nói: “Trên người ngươi rất thơm, hương hoa này có thể khiến ta thoải mái một chút.”
“Ngươi muốn dựa thì dựa đi!”
Tích Dạ liếc mắt nhìn y, cảm thấy y hoàn toàn là một con quỷ vô lại.
“Vô Danh…” Qua một lát, Thương nhẹ giọng nói: “Nếu là ngươi… thì tốt biết bao…”
“Làm sao?” Vô Danh không hiểu hỏi.
“Không có gì!” Thương đã ngẩng đầu lên, lui sang bên cạnh y: “Ta chỉ cảm thấy, bây giờ mới gặp được ngươi, thật sự là một chuyện khiến người ta tiếc nuối!”
“Vì sao chứ?” Vô Danh hỏi.
“Chỉ vì trong lòng nghĩ như vậy! Cũng không nói nên được vì sao lại nghĩ như vậy!” Thương nở nụ cười, nhìn sang Tích Dạ đang tựa ở một bên, không ngờ lại nhìn thấy hắn cũng đang cười.
Vô Danh nhìn bọn họ cười mà không hiểu ra sao.
“Được rồi, chúng ta không nên làm lỡ thời gian.” Thương mở lòng bàn tay: “Đồ vật ta lấy đến rồi!”
“Đây là gì? Vì sao lại là cái này…” Vô Danh nhìn nhìn, kinh ngạc nói.
“Ai biết được! Đừng để ý!” Thương đem đồ vật đặt vào trong tay Vô Danh: “Ta biết trong cơ thể ngươi có thứ như vậy, có thể tập hợp hồn phách, cắt đứt cấm chế. Nhưng ta biết chuyện này nguy hại đối với ngươi, nếu trong lòng ngươi lo lắng, ta tuyệt không miễn cưỡng.”
“Nhất định ngươi biết ta sẽ không cự tuyệt, mới nói như thế đấy!” Vô Danh thản nhiên đáp lời y.
“Đúng!” Thương nhìn món đồ trong tay y: “Suy nghĩ của ngươi ta có thể đoán được, nhưng có một người, ta đã hao tốn tâm lực cũng không hiểu rõ hắn rốt cuộc nghĩ cái gì.” (Câu này thật không phải để Thương nói ra :v)
“Khối lưu ly này đẹp như vậy, vỡ rồi thật đáng tiếc!” Vô Danh khẽ vuốt những mảnh vỡ trong lòng bàn tay, dùng dây đỏ kết mảnh vỡ thành một chuỗi.
Dù đã vỡ rồi, những mảnh vỡ lưu ly dưới ánh trăng vẫn toát ra tia sáng chói mắt.
“Có gì đáng tiếc, vỡ rồi thì là vỡ rồi.” Thương cười lạnh nói: “Chỉ là trước kia không ngờ, vỡ rồi còn có tác dụng này.”
Tích Dạ ở một bên xoay người, nắm chặt tay thành quyền.
Thật muốn đi qua đánh cho hắn một trận!
Cô hàn quỷ ngu ngốc này, giả vờ cũng quá kém đi!
Người nào có mắt ai lại nhìn không ra hắn bây giờ có bao nhiêu khẩu thị tâm phi?
Cười mà giả tạo như thế, còn thêm nữa, tám phần mười sẽ thật sự khóc lên mất…
“Thương, ngươi thật nghĩ như thế, vậy thì tốt!” Vô Danh khép lòng bàn tay: “Vậy chúng ta…”
“Chờ đã!” Thương không nhịn được bắt lấy tay y.
“Thương, đã vỡ từ lâu rồi!”
“Ta biết… Chỉ là ta, muốn nhìn nhiều hơn một chút, một cái là được rồi!” Ánh mắt Thương từ sáng tỏ trở nên mê man: “Đây là… quá khứ của ta… Dù không nên nhớ lại, không nhớ lại mới tốt, thế mà vẫn luôn nhớ rõ…”
“Hầy –!” Vô Danh thở dài thật dài, vẫn mở tay.
“Có lẽ, không có được mới là tốt nhất.” Thương trái lại khép lại lòng bàn tay y, không nhìn nữa.”Chúng ta bắt đầu bày trận đi!”
“Tích Dạ!” Vô Danh hô một tiếng, Tích Dạ đã đi tới: “Giúp ta khiêng hắn lên giường được không?”
“Lại là ta! Lúc trước ta nợ hắn à!” Tích Dạ một bên làm theo, một bên lầm bầm trong miệng: “Bây giờ hắn cũng không phải là vật trang trí nữa, sao vẫn như một đại thiếu gia thoải mái vậy chứ?”
Vô Danh lấy ra mực vàng, dùng nước hòa vào, bắt đầu vẽ trận hình lên mặt đất, viết chữ lên.
Thương đứng bên cửa sổ, không nhúc nhích ngắm ánh trăng, dường như đang ngẩn người.
Qua một hồi, trận hình không mấy phức tạp đã bày xong.
“Thương!” Vô Danh gọi y: “Nên bắt đầu rồi!”
Thương đưa tay ra ngoài song cửa, trong nháy mắt, dưới lâu đã ngưng tụ ánh sáng nhàn nhạt của từng chấm từng chấm hoa mai, dần dần hội tụ trong tay y, dần dần trở thành một quả cầu sáng trong lòng bàn tay, lúc y vỗ lên không ngừng quay cuồng.
Y xoay người, ném quả cầu vào trong trận pháp.
Quang cầu thẳng hướng bay lại những mảnh vỡ lưu ly mơ hồ phát ra ánh sáng trong tâm trận.
Hai vật tiếp xúc nhau, vang lên tiếng va chạm khe khẽ.
Trong khoảnh khắc, lưu ly và quang cầu, cùng biến thành bụi ánh sáng lung linh tràn ngập.
Trận thế phát động.
Một tia sáng từ hậu viện Lạc Dương Hầu phủ bắn ra, bay thẳng vào trong đám mây.
Vô Danh và Tích Dạ nhanh chóng dùng tay áo che mắt, chặn lại ánh sáng càng ngày càng mạnh.
“Hồn ly!” Theo thanh âm của Thương, ánh sáng sinh ra do trận thế phát động bắt đầu yếu đi.
Đến khi Vô Danh và Tích Dạ hạ tay áo xuống, tia sáng gần như đã tán đi, mực vàng trên đất cũng biến mất không dấu vết.
Ở trung tâm trận thế, ánh sáng tụ thành một hình người đang đứng.
Không đợi Thương mở miệng, Vô Danh đã tiến đến gần nơi đó, đưa tay về phía hình người.
Hình người nọ vừa chạm vào tay Vô Danh, lập tức hình thành đường nét ngũ quan, trừ việc có chút trong suốt ra, thoạt nhìn là hình dáng một nữ tử mỹ lệ.
“Sơ Ảnh.” Thương nhìn nàng: “Ngươi chịu khổ, đều là lỗi của ta.”
Bóng dáng kia là bóng dánh của Mai Sơ Ảnh, khẽ khàng lắc đầu.
“Ngươi cũng chỉ vì ta mà đắc tội hắn, nhân sinh vốn khổ đoản, khiến ngươi uổng công phí sức nhiều năm rồi, ta thấy có lỗi.” Thương nói với nàng: “Ngươi yên tâm đi! Từ giờ trở đi, hắn sẽ không bao giờ quấy rầy các ngươi nữa. Thời gian còn lại, phải trân trọng cho tốt!”
Sơ Ảnh lại cau mày, vẻ mặt lo lắng, lại tựa hồ không nói nên lời.
“Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta đã không còn là Phó Vân Thương trước kia, lần này, ta sẽ bảo vệ mình thật tốt, cũng sẽ không vô dụng như thế nữa.” Thương cười với nàng như để trấn an: “Ngươi cứ sống cuộc đời của ngươi thôi! Sau này, đừng cuốn vào những việc này nữa! Còn Lạc Dương Hầu này, ngươi cũng đừng tha thứ cho hắn, ai bảo hắn có mắt như mù chứ!”
“Thương!” Vô Danh quay đầu nhắc nhở y: “Tốt nhất là nhanh một chút!”
“Đi thôi!” Thương nói: “Hồn phách của ngươi nay đã đầy đủ, ký ức hắn cũng sẽ dần dần hồi phục, đến những chuyện trước kia, chỉ là một tràng ảo mộng, không có ai nhớ tới. Sơ Ảnh, hãy trân trọng cuộc đời ngươi dùng hết tu vi để đánh đổi.”
Sơ Ảnh nhìn y một cái, ánh mắt có chút không nỡ cùng lo lắng, nhưng vẫn theo Vô Danh chậm rãi đến bên giường.
Thân ảnh kia tiến nhập vào cơ thể Triệu Ngọc Thanh ở trên giường, ánh sáng cuối cùng hoàn toàn tiêu thất.
Vô Danh đứng im một lát, mới đưa tay gỡ lá bùa trên người Triệu Ngọc Thanh và Du Thao xuống.
“Cô hàn quỷ!” Phía sau truyền đến thanh âm kinh ngạc của Tích Dạ : “Ngươi làm sao vậy?”
Vô Danh quay đầu, thấy Thương lắc lư hai cái, vội vàng đi tới đỡ lấy y.
“Thương, tay ngươi…”
Hai tay Thương trở nên trong suốt một chút…
“Không sao, ta vốn là quỷ.” Thương dựa vào vai Vô Danh, có chút vô lực nói: “Quỷ nên có hình dạng của quỷ…”
“Nhưng…” Vô Danh nhìn diện mạo y dần trở nên mơ hồ, có chút lo lắng hỏi: “Thực sự không có việc gì…”
Vẫn còn chưa nói hết, đã cảm thấy trong lòng trống rỗng, Thương đã không thấy tung ảnh.
“Ây?” Vẫn chưa kịp kinh ngạc, mắt hoa lên, lại thấy bị ai đó kéo ra ngoài.
“Tích Dạ, ngươi làm gì vậy?” Y cố nén choáng váng, cũng chỉ thấy rõ Tích Dạ đứng che trước mặt mình.
“Không phải ngươi đi rồi sao?” Hai tay Tích Dạ khoanh trước ngực, đề phòng nhìn nam nhân vừa xuất hiện bên cửa sổ.
“Ngu xuẩn!” Thanh Lân lạnh lùng nói một tiếng, mắt nhìn chằm chằm Thương đang bị mình giữ một bên.
Thương vô lực quỵ xuống đất, đầu cúi xuống, tóc dài phủ kín mặt đất.
====================================================
Chương này thấy kinh ngạc với pháp lực của Thương của Vô Danh với cả Tích Dạ chưa >..Đăng bởi: admin
“Tiên tử, đã lâu không gặp.” Vô Danh kéo khóe miệng, nhưng có chút cười không nổi.
Nếu không phải người này, mình và hắn lúc đó…
Dù biết nàng chỉ là bị lợi dụng, nhưng vẫn cảm thấy không được thoải mái lắm.
“Ngươi…” Chưởng Đăng có chút bối rối: “Ngươi sao lại…”
“Đời người ly hợp, vốn là chuyện bình thường. Ta chỉ ngạc nhiên mới qua một trăm năm, đã có thể gặp lại tiên tử ở trần gian mà thôi.” Vô Danh nhìn nàng một lát, lại nhìn Du Thao một chốc: “Tiên tử và Lạc Dương Hầu…”
“Sao ngươi biết Sơ Ảnh? Ngươi gọi nàng là gì?” Du Thao nghi hoặc hỏi, vẫn luôn cảm thấy mình đã nghe được những lời đối thoại cổ quái.
“Sơ Ảnh?” Vô Danh nhíu mày, quay đầu nhìn người trên giường: “Sơ Ảnh không phải cô ấy sao?”
“Liên Vô Hà!” Chưởng Đăng cắn môi: “Ngươi đừng nói lung tung!”
“Sơ Ảnh? Ngươi cũng biết hắn? Hắn không phải là Vô Danh sao? Hai người các ngươi quen biết nhau thế nào?” Du Thao còn đang truy hỏi, không đề phòng bị Chưởng Đăng phất tay áo một cái, cả người té xỉu trên mặt đất.
“Tiên tử, ngươi đã thay đổi rất nhiều!” Vô Danh cẩn thận đánh giá nàng.
Còn nhớ lần đầu gặp nàng trăm năm trước, nàng còn là tiên nữ trên trời, toàn thân toát ra vẻ kiêu ngạo. Nhưng bây giờ nhìn lại, giống như đá quý đã bị mài mòn quang hoa, tuy dung mạo vẫn như trước, nhưng lại không còn chút ngạo khí nào nữa.
“Sao lại không được?” Chưởng Đăng cũng nhìn y: “Ta sớm đã không còn là tiên nữ gì nữa, ngươi cũng không cần phải gọi như thế mà châm chọc ta.”
“Xin lỗi.” Vô Danh rũ mắt.
“Sao ngươi lại… trở thành bộ dạng này?” Chưởng Đăng cắn cắn môi: “Có phải do hắn…”
“Năm đó ngươi cũng đã tận mắt chứng kiến tất thảy, giữa ta và hắn, duyên đã tẫn tình đã tuyệt, sau này đường ai nấy đi, không còn gặp lại.” Vô Danh ngẩng đầu, có chút lo lắng hỏi: “Nhưng sao ngươi cũng thành ra bộ dạng này? Trên người ngươi, bị hạ…”
“Khắc ấn phải không!” Chưởng Đăng tự giễu nói: “Dù sao ta cũng đã rơi vào ma đạo, trở thành dạng nào có gì quan trọng?”
“Chủ nhân của khắc ấn là…”
“Thanh Lân sơn chủ, vạn yêu thần phục.” Chưởng Đăng vén tóc mái trên trán, lộ ra phiến lân màu xanh: “Y cứu ta ra khỏi trận giới, còn bảo hộ ta khỏi sự truy sát của thượng giới, để báo đáp, ta trở thành hạ thần của y. Y không tin tưởng bất luận kẻ nào, những kẻ làm việc cho y trên người đều mang khắc ấn của y.”
Vô Danh khẽ thở dài.
“Ngươi cũng đâu nhất thiết phải thành như vậy, ta thành ra bộ dạng này, hoàn toàn là do ta tự làm tự chịu.” Chưởng Đăng buông tay.
“Có ai chưa từng làm sai chuyện gì đâu?” Vô Danh mỉm cười: “Huống hồ, ta biết ý ngươi ban đầu cũng không muốn tổn thương ai, ta cũng có thể hiểu, ngươi vì sao lại làm như vậy… Cám ơn ngươi, Chưởng Đăng. Nếu không có ngươi… ta cũng không gặp được hắn. Ta không tưởng tượng được, nếu ta không gặp hắn, cuộc sống của ta sẽ như thế nào.”
Muốn hòa tan khối băng vạn năm không đổi trong lòng, chỉ là đau xót khi người kia không có một tia hồi báo…
“Những chuyện đó đều đã là quá khứ, ta không muốn nhớ lại nữa!” Chưởng Đăng không được tự nhiên nói: “Ngươi đến đây làm gì? Ngươi phải biết rằng, tất cả mọi thứ ở đây đều là ván cờ do Thanh Lân bày ra, ngươi bất quá chỉ là một phàm nhân, dính vào cũng không có chỗ nào tốt.”
“Có lẽ, nói những điều này đã muộn rồi.” Vô Danh lắc đầu: “Số phận vốn không do ngươi và ta.”
“Ngươi nói thế, căn bản là ngươi không biết hắn là người đáng sợ thế nào.” Chưởng Đăng nhìn y chằm chằm, nghĩ y vẫn không biết sống chết như lúc trước: “Ngươi có biết hắn là người thế nào không? Tuy hắn thống ngự vạn yêu, nhưng bản thân hắn không phải là yêu quái. Hắn là truyền nhân của gia tộc từ thời thượng cổ, sở hữu pháp lực vượt xa tiên ma hiện nay. Huống hồ hắn hỉ nộ vô thường, ngươi đắc tội hắn, hối hận cũng không kịp, đến lúc đó ngươi đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”
“Ngươi cần gì lo lắng cho ta? Nếu không còn khắc ấn này, ngươi định làm gì?” Vô Danh nhìn Du Thao đang nằm dưới đất: “Ngươi thật sự muốn cùng Lạc Dương Hầu tư thủ suốt đời?”
“Cùng một phàm nhân tư thủ suốt đời? Sao có thể như vậy? Huống hồ, người hắn yêu cũng không phải ta. Ta biết rất rõ, ta chỉ đóng vai đối tượng trong lòng hắn, người hắn yêu từ đầu đến cuối chỉ có ‘Sơ Ảnh’, chứ không phải ‘Chưởng Đăng’. Sao ta có thể còn đi thích một người không nên thích, nếm vị đắng thêm một lần nữa?” Ánh mắt Chưởng Đăng phức tạp nhìn hai con người đã mất đi tri giác: “Bất luận kết quả thế nào, Thanh Lân kỳ thực cũng không coi là người thắng, trong lòng hai người này, vẫn còn rất để tâm đối phương. Có thể đoạn tuyệt sạch sẽ, sao có thể gọi là tiền duyên tục thế? Hắn muốn chứng minh trên đời này không có tình cảm trải qua luân hồi mà không thay đổi, cuối cùng chẳng qua là tình cảm đơn phương mà thôi!”
“Vậy ngươi đối với hắn… vẫn chưa phai nhạt tình cảm sao?” Trên mặt Vô Danh có một tia buồn rầu.
“Đừng tưởng rằng, trên đời này chỉ có một mình ngươi biết chữ ‘Tình’ viết thế nào!” Chưởng Đăng nhìn y, giọng nói có chút sắc bén: “Ta thừa nhận luận về chấp nhất và hi sinh, ta không bằng ngươi, cho nên thua ngươi, ta cũng hiểu được. Thế nhưng, thừa nhận là một chuyện, ngươi cũng không có quyền đòi hỏi ta quên y. Tuy ta bị người lợi dụng làm tổn thương y, đến bây giờ vẫn còn rất hối hận. Thế nhưng, ta chưa bao giờ nghĩ ta yêu y là sai.”
“Ngươi không sai, ta và ngươi không ai thua cũng không ai thắng, kỳ thực hai chúng ta đều như nhau. Gặp được một người nói yêu cũng khó, nói hận cũng khó, rối loạn lòng người, mất đi cái tâm ngày thường.” Vô Danh đưa tay vuốt ve mái tóc trong một đêm trở nên bạc trắng của mình: “Chẳng qua là được rồi lại mất…”
Cái người vô tình đó…
“Xem ra, ngươi dường như đã biết con quỷ pháp lực cao cường đó. Nhưng hắn đã bị Thanh Lân mang đi, hình như có khúc mắc hay hiệp định gì đó.” Chưởng Đăng không nhìn mái tóc trắng như tuyết của y nữa, đổi đề tài: “Ta nói rồi, lần này ngươi không cần phải nhảy xuống hồ nước đục này.”
“Sự tình đã phức tạp hơn nhiều những gì ngươi và ta biết.” Vô Danh đưa ra câu trả lời ngoài dự tính: “Nếu Thương đã yêu cầu ta đến đây, nhất định là có lý do của y. Mặc kệ Thanh Lân kia có bao nhiêu đáng sợ, nếu ta đã đáp ứng Thương sẽ giúp đỡ y, đương nhiên ta sẽ không nuốt lời.”
Nếu có một ngày, ta cần ngươi giúp đỡ, ngươi có thể không hỏi gì, chỉ giúp ta thôi được không?
“Vậy tùy ngươi!” Chưởng Đăng nhìn y căn bản nghe không lọt lời khuyên, xoay người muốn đi.
“Xin chờ một chút!” Vô Danh gọi nàng.
Nàng ngừng lại, thấy Vô Danh lấy từ trong tay áo ra một lá bùa, cắn đầu ngón tay viết gì đó lên trên.
“Cái này cho ngươi!” Vô Danh rất nhanh đã viết xong, đưa lá bùa qua.
“Đây là bùa gì?” Chưởng Đăng nhận lấy nhìn xem, mặt trên là những chữ ngay cả nàng cũng xem không hiểu.
“Đạo bùa này có thể hủy khắc ấn trên người ngươi, từ nay về sau, ngươi không còn chịu sự khống chế của hắn.”
“Sao ngươi biết…”
“Ngươi đừng để tâm vì sao ta biết những thứ này.” Vô Danh ngắt lời nàng: “Tuy ngươi mang theo đạo bùa này bên người, có thể tạm thời che đi khắc ấn một thời gian, nhưng năng lực người hạ khắc ấn này cho ngươi thực sự quá mạnh. Đến một lúc nào đó, lá bùa sẽ mất hiệu lực. Nếu ngươi muốn vĩnh viễn thoát khỏi khắc ấn, chỉ có hai cách, để hắn gỡ bỏ cho ngươi hoặc là đốt lá bùa này nuốt vào. Bất quá, sau khi ngươi nuốt vào, pháp lực sẽ hoàn toàn biến mất, trở thành phàm nhân.”
“Trở thành phàm nhân…” Chưởng Đăng kinh ngạc nhìn lá bùa trong tay.
“Ta biết ngươi không cam tâm tình nguyện phục tùng hắn, một khi ngươi trở thành người phàm, thượng giới cũng không thể tìm được ngươi. Ta đã nói hết những lời cần nói, lựa chọn thế nào, tự ngươi quyết định đi!”
“Liên Vô Hà, vì sao ngươi lại giúp ta nhiều như thế?” Chưởng Đăng chăm chú nhìn y: “Lẽ nào ngươi đã quên, nếu không vì ta, ngươi và hắn đã sống cùng nhau trên Trường Bạch Sơn. Ngươi cũng không phải trở thành dạng người không ra người, tiên không ra tiên.”
“Trang Chu mơ thấy điệp hay là điệp mơ thấy Trang Chu, vẫn là một câu hỏi không có đáp án, hỏi tới hỏi lui cũng không có ý nghĩa thực chất. Ta chỉ biết rằng, Chưởng Đăng tiên tử mà ta biết, là một người dám yêu dám hận, biết mình muốn gì và sẽ nỗ lực thực hiện điều đó. Lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã biết, ngươi là một người toàn thân ngạo cốt. Người như ngươi, vẫn không thích hợp sống một cuộc sống gò bó!”
“Ngạo cốt…” Chưởng Đăng dời mắt đến bức họa hàn mai trên tường và Triệu Ngọc Thanh đang nằm trên giường, như nhớ đến điều gì: “Hóa ra nhìn ta cũng có dáng vẻ của một người chết cũng không nhận thua, thảo nào Thanh Lân nói phải mài mòn nhuệ khí mới được, phải rút hết ngạo khí mới xong… Có lẽ hắn cũng vì điều này…”
Nói đến đây, không biết vì sao nàng lại bỗng nhiên bật cười.
“Hóa ra, hai người, giống nhau như vậy!” Nàng lại nhìn Vô Danh, lắc đầu nói: “Thật là đáng kiếp!”
Lúc này đây, nàng không lưu lại nữa, rời đi không chút lưu luyến.
Vô Danh lại trầm tư nhíu mày.
Y biết đại khái những lời Chưởng Đăng nói lúc bỏ đi là có ý gì, nhưng y lại không cho là như vậy.
Chí ít, Chưởng Đăng hiểu lầm quan hệ giữa Thanh Lân và “Sơ Ảnh”, cho rằng Thanh Lân vì cầu không được, mới cố ý báo thù, nhưng y không nghĩ như thế.
“Hoa mai… Nhuệ khí… Ngạo cốt…” Y ngẩng đầu, trông thấy một thân ảnh từ từ tiến đến dưới ánh trăng: “Thương…”
“Vô Danh.” Thương từ bên ngoài cửa sổ tiến đến, đưa tay ôm lấy Vô Danh, đầu dựa vào bả vai y.
“Ngươi làm gì vậy!” Vô Danh còn chưa nghĩ gì, Tích Dạ ở một bên lại oa oa la lên.
“Xảy ra chuyện gì?” Vô Danh dùng ánh mắt ngăn Tích Dạ lại, đưa tay vỗ vỗ vai Thương.
“Không có gì, ta chỉ hơi mệt. Ngươi để ta dựa một chút đi!” Thương nhắm mắt lại nói: “Trên người ngươi rất thơm, hương hoa này có thể khiến ta thoải mái một chút.”
“Ngươi muốn dựa thì dựa đi!”
Tích Dạ liếc mắt nhìn y, cảm thấy y hoàn toàn là một con quỷ vô lại.
“Vô Danh…” Qua một lát, Thương nhẹ giọng nói: “Nếu là ngươi… thì tốt biết bao…”
“Làm sao?” Vô Danh không hiểu hỏi.
“Không có gì!” Thương đã ngẩng đầu lên, lui sang bên cạnh y: “Ta chỉ cảm thấy, bây giờ mới gặp được ngươi, thật sự là một chuyện khiến người ta tiếc nuối!”
“Vì sao chứ?” Vô Danh hỏi.
“Chỉ vì trong lòng nghĩ như vậy! Cũng không nói nên được vì sao lại nghĩ như vậy!” Thương nở nụ cười, nhìn sang Tích Dạ đang tựa ở một bên, không ngờ lại nhìn thấy hắn cũng đang cười.
Vô Danh nhìn bọn họ cười mà không hiểu ra sao.
“Được rồi, chúng ta không nên làm lỡ thời gian.” Thương mở lòng bàn tay: “Đồ vật ta lấy đến rồi!”
“Đây là gì? Vì sao lại là cái này…” Vô Danh nhìn nhìn, kinh ngạc nói.
“Ai biết được! Đừng để ý!” Thương đem đồ vật đặt vào trong tay Vô Danh: “Ta biết trong cơ thể ngươi có thứ như vậy, có thể tập hợp hồn phách, cắt đứt cấm chế. Nhưng ta biết chuyện này nguy hại đối với ngươi, nếu trong lòng ngươi lo lắng, ta tuyệt không miễn cưỡng.”
“Nhất định ngươi biết ta sẽ không cự tuyệt, mới nói như thế đấy!” Vô Danh thản nhiên đáp lời y.
“Đúng!” Thương nhìn món đồ trong tay y: “Suy nghĩ của ngươi ta có thể đoán được, nhưng có một người, ta đã hao tốn tâm lực cũng không hiểu rõ hắn rốt cuộc nghĩ cái gì.” (Câu này thật không phải để Thương nói ra :v)
“Khối lưu ly này đẹp như vậy, vỡ rồi thật đáng tiếc!” Vô Danh khẽ vuốt những mảnh vỡ trong lòng bàn tay, dùng dây đỏ kết mảnh vỡ thành một chuỗi.
Dù đã vỡ rồi, những mảnh vỡ lưu ly dưới ánh trăng vẫn toát ra tia sáng chói mắt.
“Có gì đáng tiếc, vỡ rồi thì là vỡ rồi.” Thương cười lạnh nói: “Chỉ là trước kia không ngờ, vỡ rồi còn có tác dụng này.”
Tích Dạ ở một bên xoay người, nắm chặt tay thành quyền.
Thật muốn đi qua đánh cho hắn một trận!
Cô hàn quỷ ngu ngốc này, giả vờ cũng quá kém đi!
Người nào có mắt ai lại nhìn không ra hắn bây giờ có bao nhiêu khẩu thị tâm phi?
Cười mà giả tạo như thế, còn thêm nữa, tám phần mười sẽ thật sự khóc lên mất…
“Thương, ngươi thật nghĩ như thế, vậy thì tốt!” Vô Danh khép lòng bàn tay: “Vậy chúng ta…”
“Chờ đã!” Thương không nhịn được bắt lấy tay y.
“Thương, đã vỡ từ lâu rồi!”
“Ta biết… Chỉ là ta, muốn nhìn nhiều hơn một chút, một cái là được rồi!” Ánh mắt Thương từ sáng tỏ trở nên mê man: “Đây là… quá khứ của ta… Dù không nên nhớ lại, không nhớ lại mới tốt, thế mà vẫn luôn nhớ rõ…”
“Hầy –!” Vô Danh thở dài thật dài, vẫn mở tay.
“Có lẽ, không có được mới là tốt nhất.” Thương trái lại khép lại lòng bàn tay y, không nhìn nữa.”Chúng ta bắt đầu bày trận đi!”
“Tích Dạ!” Vô Danh hô một tiếng, Tích Dạ đã đi tới: “Giúp ta khiêng hắn lên giường được không?”
“Lại là ta! Lúc trước ta nợ hắn à!” Tích Dạ một bên làm theo, một bên lầm bầm trong miệng: “Bây giờ hắn cũng không phải là vật trang trí nữa, sao vẫn như một đại thiếu gia thoải mái vậy chứ?”
Vô Danh lấy ra mực vàng, dùng nước hòa vào, bắt đầu vẽ trận hình lên mặt đất, viết chữ lên.
Thương đứng bên cửa sổ, không nhúc nhích ngắm ánh trăng, dường như đang ngẩn người.
Qua một hồi, trận hình không mấy phức tạp đã bày xong.
“Thương!” Vô Danh gọi y: “Nên bắt đầu rồi!”
Thương đưa tay ra ngoài song cửa, trong nháy mắt, dưới lâu đã ngưng tụ ánh sáng nhàn nhạt của từng chấm từng chấm hoa mai, dần dần hội tụ trong tay y, dần dần trở thành một quả cầu sáng trong lòng bàn tay, lúc y vỗ lên không ngừng quay cuồng.
Y xoay người, ném quả cầu vào trong trận pháp.
Quang cầu thẳng hướng bay lại những mảnh vỡ lưu ly mơ hồ phát ra ánh sáng trong tâm trận.
Hai vật tiếp xúc nhau, vang lên tiếng va chạm khe khẽ.
Trong khoảnh khắc, lưu ly và quang cầu, cùng biến thành bụi ánh sáng lung linh tràn ngập.
Trận thế phát động.
Một tia sáng từ hậu viện Lạc Dương Hầu phủ bắn ra, bay thẳng vào trong đám mây.
Vô Danh và Tích Dạ nhanh chóng dùng tay áo che mắt, chặn lại ánh sáng càng ngày càng mạnh.
“Hồn ly!” Theo thanh âm của Thương, ánh sáng sinh ra do trận thế phát động bắt đầu yếu đi.
Đến khi Vô Danh và Tích Dạ hạ tay áo xuống, tia sáng gần như đã tán đi, mực vàng trên đất cũng biến mất không dấu vết.
Ở trung tâm trận thế, ánh sáng tụ thành một hình người đang đứng.
Không đợi Thương mở miệng, Vô Danh đã tiến đến gần nơi đó, đưa tay về phía hình người.
Hình người nọ vừa chạm vào tay Vô Danh, lập tức hình thành đường nét ngũ quan, trừ việc có chút trong suốt ra, thoạt nhìn là hình dáng một nữ tử mỹ lệ.
“Sơ Ảnh.” Thương nhìn nàng: “Ngươi chịu khổ, đều là lỗi của ta.”
Bóng dáng kia là bóng dánh của Mai Sơ Ảnh, khẽ khàng lắc đầu.
“Ngươi cũng chỉ vì ta mà đắc tội hắn, nhân sinh vốn khổ đoản, khiến ngươi uổng công phí sức nhiều năm rồi, ta thấy có lỗi.” Thương nói với nàng: “Ngươi yên tâm đi! Từ giờ trở đi, hắn sẽ không bao giờ quấy rầy các ngươi nữa. Thời gian còn lại, phải trân trọng cho tốt!”
Sơ Ảnh lại cau mày, vẻ mặt lo lắng, lại tựa hồ không nói nên lời.
“Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta đã không còn là Phó Vân Thương trước kia, lần này, ta sẽ bảo vệ mình thật tốt, cũng sẽ không vô dụng như thế nữa.” Thương cười với nàng như để trấn an: “Ngươi cứ sống cuộc đời của ngươi thôi! Sau này, đừng cuốn vào những việc này nữa! Còn Lạc Dương Hầu này, ngươi cũng đừng tha thứ cho hắn, ai bảo hắn có mắt như mù chứ!”
“Thương!” Vô Danh quay đầu nhắc nhở y: “Tốt nhất là nhanh một chút!”
“Đi thôi!” Thương nói: “Hồn phách của ngươi nay đã đầy đủ, ký ức hắn cũng sẽ dần dần hồi phục, đến những chuyện trước kia, chỉ là một tràng ảo mộng, không có ai nhớ tới. Sơ Ảnh, hãy trân trọng cuộc đời ngươi dùng hết tu vi để đánh đổi.”
Sơ Ảnh nhìn y một cái, ánh mắt có chút không nỡ cùng lo lắng, nhưng vẫn theo Vô Danh chậm rãi đến bên giường.
Thân ảnh kia tiến nhập vào cơ thể Triệu Ngọc Thanh ở trên giường, ánh sáng cuối cùng hoàn toàn tiêu thất.
Vô Danh đứng im một lát, mới đưa tay gỡ lá bùa trên người Triệu Ngọc Thanh và Du Thao xuống.
“Cô hàn quỷ!” Phía sau truyền đến thanh âm kinh ngạc của Tích Dạ : “Ngươi làm sao vậy?”
Vô Danh quay đầu, thấy Thương lắc lư hai cái, vội vàng đi tới đỡ lấy y.
“Thương, tay ngươi…”
Hai tay Thương trở nên trong suốt một chút…
“Không sao, ta vốn là quỷ.” Thương dựa vào vai Vô Danh, có chút vô lực nói: “Quỷ nên có hình dạng của quỷ…”
“Nhưng…” Vô Danh nhìn diện mạo y dần trở nên mơ hồ, có chút lo lắng hỏi: “Thực sự không có việc gì…”
Vẫn còn chưa nói hết, đã cảm thấy trong lòng trống rỗng, Thương đã không thấy tung ảnh.
“Ây?” Vẫn chưa kịp kinh ngạc, mắt hoa lên, lại thấy bị ai đó kéo ra ngoài.
“Tích Dạ, ngươi làm gì vậy?” Y cố nén choáng váng, cũng chỉ thấy rõ Tích Dạ đứng che trước mặt mình.
“Không phải ngươi đi rồi sao?” Hai tay Tích Dạ khoanh trước ngực, đề phòng nhìn nam nhân vừa xuất hiện bên cửa sổ.
“Ngu xuẩn!” Thanh Lân lạnh lùng nói một tiếng, mắt nhìn chằm chằm Thương đang bị mình giữ một bên.
Thương vô lực quỵ xuống đất, đầu cúi xuống, tóc dài phủ kín mặt đất.
====================================================
Chương này thấy kinh ngạc với pháp lực của Thương của Vô Danh với cả Tích Dạ chưa >..Đăng bởi: admin
/13
|