Vĩ thanh
Ngoài Trục Vân Cung, xa xa là có thể thấy bóng người ngã trong rừng mai.
Thanh Lân tăng nhanh tốc độ, trong nháy mắt đã đến trước mặt người kia.
Đợi đến khi thấy rõ khuôn mặt đã mất đi ý thức, hắn mới thở ra một tiếng nhẹ nhõm không thể nghe thấy.
Ngẩng đầu nhìn chung quanh, cũng không cảm thấy quanh đây có bất kì khí tức quen thuộc nào, chân mày vừa mới giãn ra của hắn nhăn lại lần nữa.
Tay vừa đưa lên, người trên đất rùng mình một cái, tỉnh lại.
“Hà Y.” Hắn bình tĩnh hỏi Hà Y vừa mở mắt: “Người đó đâu?”
Trong mắt Hà Y ánh lên biểu tình âm trầm của hắn, bỗng trợn to mắt, trong đó tràn đầy kinh hãi cùng tuyệt vọng.
“Người đó đâu!” Thấy Hà Y chỉ biết run rẩy sợ hãi, một cỗ dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng hắn, hắn không kiên nhẫn cao giọng: “Nói đi!”
“Thiếp… Thiếp không biết… Thiếp không biết!” Hà Y kinh hoảng lắc đầu, phủ nhận: “Không phải thiếp, thiếp không làm gì cả! Là hắn, là hắn đả thương thiếp! Hắn thiếu chút nữa giết cả ta rồi! Sơn chủ, sơn chủ người cứu thiếp với!”
Nói đến đây, nàng lại khóc lóc, ôm lấy chân Thanh Lân khóc không thành tiếng.
“Hắn muốn giết ngươi? Vậy sao ngươi còn chạy tới đây để hắn giết?” Thanh Lân đá văng nàng, từng chữ từng chữ nói: “Ở đây không phải là Thải Hà Cung, là Trục Vân Cung!”
“Thiếp không biết! Thiếp không biết tại sao lại như vậy!” Hà Y di chuyển về sau: “Không phải thiếp, không liên quan đến thiếp…”
“Nói! Hắn rốt cuộc…” Lời còn chưa nói hết, Thanh Lân đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phương Đông.
Xa xa, một cái cầu vồng bảy màu kèm một lượng lớn hơi nước xuất hiện giữa không trung.
“Hơ?” Thái Uyên hô lên: “Hộ trận bị phá… Chẳng lẽ là Hàn Hoa…”
Đảo mắt thấy Thanh Lân đã chạy đến đó, cũng vội vàng đuổi theo.
Truyền rằng, sâu trong Thiên Thành Sơn, có một đầm hồ sâu.
Đầm sâu vạn trượng, không thừa không tận.
Nhưng hiện tại, nơi đó đầm sâu không thấy nữa, thay vào đó là một bậc thềm bạch ngọc thông giữa không trung.
Đài ngọc bảy tầng, treo cao nơi tận cùng bậc thang.
Có thể nói, đây mới là dáng dấp vốn có của nó, cái gọi là đầm hồ sâu, bất quá chỉ là trận thế huyễn tưởng bày ra mà thôi.
Trận thế bị phá rồi…
Ai cũng không thể nói chắc chắn, trên đời này người nào có thể phá trận thế mà Thanh Lân đã bày ra.
Dù có là Thái Uyên, cũng không dám khoe khoang khoác lác, nói mình có thể không tốn chút sức lực nào mà phá vỡ trận thế của Thanh Lân.
Thanh Lân vốn chưởng quản vùng nước tứ phương, thuật pháp trận sư của bát phương giới trận. Trận hắn bày ở nơi này, là hộ trận hư vô được nhào nặn mà thành, nếu có thể ép phá, cần phải trải qua bao nhiêu quanh co trắc trở…
Kỳ thực, dù có là Hàn Hoa cũng không có khả năng…
Nghĩ tới đây, Thái Uyên liếc nhìn Thanh Lân ở bên đang ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt bắt đầu phân vân không thôi.
“Sao có thể…” Thanh Lân nhìn trận thế bị phá hư, như không thể tin vào những gì mắt mình nhìn thấy.
Đài ngọc trên cao, có thể thấy loáng thoáng cờ phướn màu vàng tung bay…
Đến tầng thứ sáu, cuối cùng cũng có thể thấy động tĩnh trên đài cao.
Trên một chiếc ghế ngọc thật dài có một người đang nằm hai mắt vẫn nhắm nghiền, dáng vẻ vô tri vô giác.
Một thân ảnh gần như trong suốt quỳ ở nơi đó, đôi tay trong suốt đặt trên cần cổ người đang ngủ mê man…
“Dừng tay!” Thanh Lân vội vàng vọt tới hai bước, kéo đôi tay thoạt nhìn như muốn hành hung kia ra: “Phó Vân Thương, ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn làm gì?” Thương bị hắn nắm chặt tay dùng ngữ khí kỳ quái nói: “Hắn cũng đã chết rồi…”
“Hắn vẫn chưa chết!” Sắc mặt Thanh Lân lại trầm xuống: “Ai cho phép ngươi càn rỡ như vậy?”
“Thanh Lân… Hắn là ai? Người ngươi yêu nhất… Thực sự… là vậy sao?”
“Là ngươi phá trận thế này?” Thanh Lân không chú ý đến những lời nỉ non của Thương: “Làm sao ngươi làm được?”
“Có đúng không?” Thương ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ngươi nói gì?” Thanh Lân liếc mắt ra phía sau, Thái Uyên xem ra không định hành động gì: “Theo ta trở về, sau này ngươi không được trở lại đây nữa, nếu người này mất một cọng tóc nào, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”
“Vậy sao?” Thương nhìn nam nhân đang nằm đó, tinh tế quan sát khuôn mặt đang ngủ mê những vẫn xinh đẹp: “Hắn sớm đã chết rồi.”
“Câm miệng!” Thanh Lân hung hăng hất tay y: “Không được nói như thế!”
“Ta cứ nói!” Thương đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười quỷ dị: “Dù hắn có sống lại, ta cũng sẽ giết hắn, ta sống, thì hắn không thể sống… Hai người chúng ta, vĩnh viễn chỉ có thể chọn một!”
“Hoàng huynh?” Đúng lúc này, Thái Uyên đứng sau hai người đột nhiên không lớn không nhỏ kinh hô một tiếng.
Thanh Lân đang giận tím mặt vì tiếng kinh hô cổ quái của hắn chợt dừng lại, vội vàng quay đầu nhìn người trên ghế ngọc phía sau.
Người vẫn ngủ mê man như trước, không thấy có bất kì thay đổi gì.
Vì phòng có trá, hắn vội quay đầu đề phòng nhìn Thái Uyên.
“Ngươi gọi loạn cái gì!” Thanh Lân đi tới trước mặt Thái Uyên, bất mãn nhìn hắn chằm chằm.
“Hoàng huynh!” Đúng lúc này, Thái Uyên hướng ra phía sau hắn gọi một tiếng.
Thanh Lân thấy rất rõ ràng, biểu tình trên mặt Thái Uyên không ngừng biến đổi, nhìn ra được hắn đang nỗ lực khắc chế khẩn trương trong lòng, hòng muốn trấn tĩnh.
Hắn và Thái Uyên quen biết nhiều năm, biết rõ tính tình của hắn, cũng hiếm khi thấy hắn lúc nào cũng thản nhiên lại tỏ ra bất an thế này.
“Ngươi đang kêu cái gì?” Nói không bị ảnh hưởng thì là giả, ngữ khí Thanh Lân cũng trầm trọng hẳn lên: “Hắn vẫn chưa tỉnh.”
“Bắc Trấn Sư đại nhân.” Con mắt Thái Uyên xoay chuyển, cười một tiếng, ngữ điệu lại có điểm cứng ngắc: “Ta cũng không phải chỉ có một vị Hoàng huynh…”
“Ở đây nào còn có…” Ánh mắt Thanh Lân hơi trì lại.
“Thái Uyên ra mắt Hoàng huynh.” Thái Uyên lướt qua hắn, hành đại lễ: “Hoàng huynh biệt lai vô dạng?”
Thanh Lân đột nhiên chấn động, xoay người lại.
Trước mặt Thái Uyên, nào còn ai khác đứng đó?
Không phải là người bạch y tóc đen, thanh quý ngạo nhiên đó sao.
Ánh mặt trời chiếu lên dung nhan cô tuyệt mỹ lệ…
Phó Vân Thương!
— Họa trung tiên • Hoàn —
Lần đầu đọc chương này, thật sự là hoảng hồn với thân phận của Thương luôn ấy, Họa trung tiên đến đây là hết, còn một cái phiên ngoại nói về khoảng thời gian Thương sống với Vô Danh nữa.
Tiếp theo mọi người muốn đọc Thương Long Nộ trước hay là Vô Danh của chi Tiên Ma Kiếp trước? :3
Điều hướng các bài viết
← Họa trung tiên – Chương 10
Thương – Phiên ngoại Lưu ly toái → Đăng bởi: admin
Ngoài Trục Vân Cung, xa xa là có thể thấy bóng người ngã trong rừng mai.
Thanh Lân tăng nhanh tốc độ, trong nháy mắt đã đến trước mặt người kia.
Đợi đến khi thấy rõ khuôn mặt đã mất đi ý thức, hắn mới thở ra một tiếng nhẹ nhõm không thể nghe thấy.
Ngẩng đầu nhìn chung quanh, cũng không cảm thấy quanh đây có bất kì khí tức quen thuộc nào, chân mày vừa mới giãn ra của hắn nhăn lại lần nữa.
Tay vừa đưa lên, người trên đất rùng mình một cái, tỉnh lại.
“Hà Y.” Hắn bình tĩnh hỏi Hà Y vừa mở mắt: “Người đó đâu?”
Trong mắt Hà Y ánh lên biểu tình âm trầm của hắn, bỗng trợn to mắt, trong đó tràn đầy kinh hãi cùng tuyệt vọng.
“Người đó đâu!” Thấy Hà Y chỉ biết run rẩy sợ hãi, một cỗ dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng hắn, hắn không kiên nhẫn cao giọng: “Nói đi!”
“Thiếp… Thiếp không biết… Thiếp không biết!” Hà Y kinh hoảng lắc đầu, phủ nhận: “Không phải thiếp, thiếp không làm gì cả! Là hắn, là hắn đả thương thiếp! Hắn thiếu chút nữa giết cả ta rồi! Sơn chủ, sơn chủ người cứu thiếp với!”
Nói đến đây, nàng lại khóc lóc, ôm lấy chân Thanh Lân khóc không thành tiếng.
“Hắn muốn giết ngươi? Vậy sao ngươi còn chạy tới đây để hắn giết?” Thanh Lân đá văng nàng, từng chữ từng chữ nói: “Ở đây không phải là Thải Hà Cung, là Trục Vân Cung!”
“Thiếp không biết! Thiếp không biết tại sao lại như vậy!” Hà Y di chuyển về sau: “Không phải thiếp, không liên quan đến thiếp…”
“Nói! Hắn rốt cuộc…” Lời còn chưa nói hết, Thanh Lân đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phương Đông.
Xa xa, một cái cầu vồng bảy màu kèm một lượng lớn hơi nước xuất hiện giữa không trung.
“Hơ?” Thái Uyên hô lên: “Hộ trận bị phá… Chẳng lẽ là Hàn Hoa…”
Đảo mắt thấy Thanh Lân đã chạy đến đó, cũng vội vàng đuổi theo.
Truyền rằng, sâu trong Thiên Thành Sơn, có một đầm hồ sâu.
Đầm sâu vạn trượng, không thừa không tận.
Nhưng hiện tại, nơi đó đầm sâu không thấy nữa, thay vào đó là một bậc thềm bạch ngọc thông giữa không trung.
Đài ngọc bảy tầng, treo cao nơi tận cùng bậc thang.
Có thể nói, đây mới là dáng dấp vốn có của nó, cái gọi là đầm hồ sâu, bất quá chỉ là trận thế huyễn tưởng bày ra mà thôi.
Trận thế bị phá rồi…
Ai cũng không thể nói chắc chắn, trên đời này người nào có thể phá trận thế mà Thanh Lân đã bày ra.
Dù có là Thái Uyên, cũng không dám khoe khoang khoác lác, nói mình có thể không tốn chút sức lực nào mà phá vỡ trận thế của Thanh Lân.
Thanh Lân vốn chưởng quản vùng nước tứ phương, thuật pháp trận sư của bát phương giới trận. Trận hắn bày ở nơi này, là hộ trận hư vô được nhào nặn mà thành, nếu có thể ép phá, cần phải trải qua bao nhiêu quanh co trắc trở…
Kỳ thực, dù có là Hàn Hoa cũng không có khả năng…
Nghĩ tới đây, Thái Uyên liếc nhìn Thanh Lân ở bên đang ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt bắt đầu phân vân không thôi.
“Sao có thể…” Thanh Lân nhìn trận thế bị phá hư, như không thể tin vào những gì mắt mình nhìn thấy.
Đài ngọc trên cao, có thể thấy loáng thoáng cờ phướn màu vàng tung bay…
Đến tầng thứ sáu, cuối cùng cũng có thể thấy động tĩnh trên đài cao.
Trên một chiếc ghế ngọc thật dài có một người đang nằm hai mắt vẫn nhắm nghiền, dáng vẻ vô tri vô giác.
Một thân ảnh gần như trong suốt quỳ ở nơi đó, đôi tay trong suốt đặt trên cần cổ người đang ngủ mê man…
“Dừng tay!” Thanh Lân vội vàng vọt tới hai bước, kéo đôi tay thoạt nhìn như muốn hành hung kia ra: “Phó Vân Thương, ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn làm gì?” Thương bị hắn nắm chặt tay dùng ngữ khí kỳ quái nói: “Hắn cũng đã chết rồi…”
“Hắn vẫn chưa chết!” Sắc mặt Thanh Lân lại trầm xuống: “Ai cho phép ngươi càn rỡ như vậy?”
“Thanh Lân… Hắn là ai? Người ngươi yêu nhất… Thực sự… là vậy sao?”
“Là ngươi phá trận thế này?” Thanh Lân không chú ý đến những lời nỉ non của Thương: “Làm sao ngươi làm được?”
“Có đúng không?” Thương ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ngươi nói gì?” Thanh Lân liếc mắt ra phía sau, Thái Uyên xem ra không định hành động gì: “Theo ta trở về, sau này ngươi không được trở lại đây nữa, nếu người này mất một cọng tóc nào, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”
“Vậy sao?” Thương nhìn nam nhân đang nằm đó, tinh tế quan sát khuôn mặt đang ngủ mê những vẫn xinh đẹp: “Hắn sớm đã chết rồi.”
“Câm miệng!” Thanh Lân hung hăng hất tay y: “Không được nói như thế!”
“Ta cứ nói!” Thương đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười quỷ dị: “Dù hắn có sống lại, ta cũng sẽ giết hắn, ta sống, thì hắn không thể sống… Hai người chúng ta, vĩnh viễn chỉ có thể chọn một!”
“Hoàng huynh?” Đúng lúc này, Thái Uyên đứng sau hai người đột nhiên không lớn không nhỏ kinh hô một tiếng.
Thanh Lân đang giận tím mặt vì tiếng kinh hô cổ quái của hắn chợt dừng lại, vội vàng quay đầu nhìn người trên ghế ngọc phía sau.
Người vẫn ngủ mê man như trước, không thấy có bất kì thay đổi gì.
Vì phòng có trá, hắn vội quay đầu đề phòng nhìn Thái Uyên.
“Ngươi gọi loạn cái gì!” Thanh Lân đi tới trước mặt Thái Uyên, bất mãn nhìn hắn chằm chằm.
“Hoàng huynh!” Đúng lúc này, Thái Uyên hướng ra phía sau hắn gọi một tiếng.
Thanh Lân thấy rất rõ ràng, biểu tình trên mặt Thái Uyên không ngừng biến đổi, nhìn ra được hắn đang nỗ lực khắc chế khẩn trương trong lòng, hòng muốn trấn tĩnh.
Hắn và Thái Uyên quen biết nhiều năm, biết rõ tính tình của hắn, cũng hiếm khi thấy hắn lúc nào cũng thản nhiên lại tỏ ra bất an thế này.
“Ngươi đang kêu cái gì?” Nói không bị ảnh hưởng thì là giả, ngữ khí Thanh Lân cũng trầm trọng hẳn lên: “Hắn vẫn chưa tỉnh.”
“Bắc Trấn Sư đại nhân.” Con mắt Thái Uyên xoay chuyển, cười một tiếng, ngữ điệu lại có điểm cứng ngắc: “Ta cũng không phải chỉ có một vị Hoàng huynh…”
“Ở đây nào còn có…” Ánh mắt Thanh Lân hơi trì lại.
“Thái Uyên ra mắt Hoàng huynh.” Thái Uyên lướt qua hắn, hành đại lễ: “Hoàng huynh biệt lai vô dạng?”
Thanh Lân đột nhiên chấn động, xoay người lại.
Trước mặt Thái Uyên, nào còn ai khác đứng đó?
Không phải là người bạch y tóc đen, thanh quý ngạo nhiên đó sao.
Ánh mặt trời chiếu lên dung nhan cô tuyệt mỹ lệ…
Phó Vân Thương!
— Họa trung tiên • Hoàn —
Lần đầu đọc chương này, thật sự là hoảng hồn với thân phận của Thương luôn ấy, Họa trung tiên đến đây là hết, còn một cái phiên ngoại nói về khoảng thời gian Thương sống với Vô Danh nữa.
Tiếp theo mọi người muốn đọc Thương Long Nộ trước hay là Vô Danh của chi Tiên Ma Kiếp trước? :3
Điều hướng các bài viết
← Họa trung tiên – Chương 10
Thương – Phiên ngoại Lưu ly toái → Đăng bởi: admin
/13
|