“Hãy đợi tớ ở nơi này nhé Lưu Ly. Vì tớ chắc chắn với Lưu Ly rằng tớ sẽ trở lại đây…tìm cậu, có một điều tớ luôn muốn nói với cậu, khi tớ thực sự đủ can đảm Lưu Ly à. Điều đó đối với tớ nó quan trọng lắm. Vậy hãy đợi tớ nhé”
Duy đặt chân đến Việt Nam vào một chiều nắng nhạt hiếm hoi cuối mùa đông, không khí ở đây khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết, những cảm giác quen thuộc lại ùa về, anh hồi tưởng lại mọi chuyện và ngỡ như rằng, tất cả những điều đó như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua thôi vậy!
Sau bao năm xa cách có quá nhiều thứ đổi thay, nhưng anh tin những tình cảm, những yêu thương thuở ban đầu vẫn luôn vẹn nguyên. Anh quay trở lại đây để tìm lại những yêu thương đánh mất, để tìm lại người con gái ngày xưa người con gái mà anh dành trọn cuộc đời mình để yêu thương, che chở!
Anh nhận được email của Dương- anh trai Lưu Ly, khi vừa đặt chân xuống sân bay. Hai người gặp nhau trong một quán cà phê trên đường Tô Hiệu!
Dương trầm ngâm nhìn và ly cà phê đen rồi chậm rãi nói:
- Cậu đã biết mọi chuyện về em gái tôi? Dương đi thẳng vào vấn đề.
- July đã nói với tôi mọi chuyện! Cô ấy cho tôi địa chỉ, khi tới đây thì tôi nhận được email của anh!
Dương lặng lẽ rút từ trong chiếc cặp tập hồ sơ bệnh án của Lưu Ly, đưa cho Duy. Rồi anh nói tiếp:
- Theo như lời của bác sỹ bên Mỹ, tình trạng của Lưu Ly rất nghiêm trọng, cần phải phẫu thuật ngay nhưng tỷ lệ thành công là rất ít, chỉ cần xảy ra một chút sai sót thôi thì…
Dương ngừng lại, không nói thêm nữa. Có lẽ Duy đã hiểu!
- Nhưng chúng ta vẫn còn hy vọng? Duy lên tiếng
- Điều quan trọng nhất vẫn là bản thân Lưu Ly, nhưng có một điều…
- Điều gì? Duy vội ngắt lời Dương
- Lưu Ly nói với chúng tôi, là nó đã sẵn sàng chấp nhận cho mọi chuyện, mọi tình huống xấu nhất, thậm chí là cái chết, chúng tôi không thể bắt ép con bé, điều đó sẽ càng gây khó khăn hơn cho nó! Cũng như quá trình điều trị.
- Vậy chúng ta phải làm gì? Sự lo lắng hiện rõ lên từng tế bào trên gương mặt Duy!
- Nó vẫn nhớ tới cậu! Dương nói.
Duy im lặng!
- Vậy nên cách tốt nhất cậu hãy đến bên nó! Và cậu biết phải làm những gì rồi chứ?
- Tôi hiểu!
Sau buổi nói chuyện, Dương đưa lại cho Duy địa chỉ, rồi anh trở về thung lũng Lưu Ly.
Duy nói với Dương, anh cần sắp xếp một số chuyện trước khi tới gặp Lưu Ly. Dương đồng ý!
Duy ở lại Hà Nội hai ngày sau đó! Anh cần phải chuẩn bị tâm lý trước khi tới gặp Lưu Ly, và an ủi cô ấy!
Cha Pie đã từng nói với anh: “Khi cảm thấy bế tắc, hãy luôn tìm tới Chúa, con hãy tìm cho mình ánh sáng của niềm tin”.
Anh luôn tin điều đó! Chỉ cần có niềm tin thôi thì mọi sự sẽ ổn!
Những lúc cảm thấy tâm trạng rối bời, anh thường hay đi dạo, như hôm nay vậy! Anh lang thang trên những con đường Hà Nội, trời thì lạnh căm căm. Anh nhớ lại bài hát mà Lưu Ly đã từng hát cho anh nghe, bài hát “Những giấc mơ dài”. Anh ngân nga theo giai điệu trầm buồn đó!
Mặc dù chẳng quen đường nhưng anh vẫn cứ đi, anh không sợ cùng lắm là lạc đường thì anh sẽ gọi tắc-xi để trở về khách sạn!
Khi đang lang thang trên cung đường vắng lặng, thi thoảng có vài chiếc xe máy vội vàng lướt qua, trên con đường có một vài người hành khất đang lang thang mò mẫn trong những túi ni lông, những thùng rác để tìm kiếm một thứ nào đó bỏ vào miệng, chống chọi lại cơn đói, cái rét đang hành hạ!
Rồi đôi mắt anh dừng lại ở một góc cây xà cừ ven đường, có một bà lão già nua đang ngồi đó với một cái nón có vài đồng bạc lẻ, một chiếc túi dệt bằng vải thô, cũ kỹ, sờn rách đặt bên cạnh bà.
Anh đến bên bà lão, móc từ trong ví ra một vài đồng bạc lẻ, rồi anh bỏ xuống chiếc nón bên cạnh.
Định rảo bước đi tiếp, thì một giọng nói khàn khàn ma quái vang lên lôi ngược anh trở lại:
- Chàng trai cậu đang có chuyện buồn phải không?
Là bà lão đó, bà ngước lên nhìn anh, khuôn mặt bà lão già nua nhưng đôi mắt nhỏ cứ nhìn chằm chằm vào anh! Khiến anh hơi sợ!
- Sao bà biết?
- Ta nhìn thấy điều đó trong đôi mắt của cậu!
Anh lặng thinh!
- Có một người sắp rời xa cậu…rời xa mãi mãi!
Bà lão nói tiếp!
Anh khẽ rùng mình!
- Sao…sao bà lại biết? Anh lắp bắp hỏi!
- Ta còn thấy cái chết đang bao trùm lấy cô ấy!
Lần này anh rùng mình thật, lẽ nào bà lão có thể nhìn thấy được cái chết! Không bao giờ có chuyện đó, anh không tin!
- Cô ấy sẽ sống! Anh đáp lại
- Trong cậu luôn chất chứa những hy vọng?
- Đúng, luôn luôn có những hy vọng! Anh thẳng thừng đáp lại.
Bà lão trầm ngâm nghĩ ngợi, rồi hỏi tiếp:
- Cậu có tin vào những phép nhiệm mầu không chàng trai?
- Cha xứ nói với tôi, những điều diệu kỳ hay phép màu luôn có ở xung quanh cuộc sống của chúng ta!
Bà lão liền nở một nụ cười hiền khô:
- Phải, phép màu nhiệm luôn có ở quanh ta…mọi chuyện sẽ ổn thôi chàng trai!
- Cảm ơn bà!
Duy định rảo bước đi…
- Khoan đã, ta có cái này tặng cho cậu!
Nói rồi bà lão lôi từ trong chiếc túi dệt bằng vải thô đã cũ kỹ, sờn rách ra một chuỗi hạt sâu lại bằng những viên đá cườm trông rất đẹp mắt!
- Hãy đưa cho cô ấy? Bà lão nói
- Đây là gì? Anh hỏi
- Vật này tượng trưng cho sự may mắn, ở dân tộc của ta nó luôn mang lại sự may mắn!
- Cảm ơn bà!
Bà lão không nói gì nữa, rồi lặng lẽ ngả lưng vào gốc cây, miệng nở một nụ cười mãn ý!
Ngồi trên xe tắc-xi trở về khách sạn. Duy nắm chặt trong tay chiếc vòng của bà lão đưa cho, anh suy nghĩ mơ hồ. Anh quyết định, buổi chiều ngày mai anh sẽ trở lại thung lũng lưu ly!
***
Nhiều thứ đã thay đổi ở thị trấn hẻo lánh miền sơn cước này, nhưng thung lũng Lưu Ly vẫn không có gì thay đổi, nhưng ngôi nhà nhỏ bé, nằm im lìm dưới chân dãy núi Hoàng Hôn bên thung lũng Lưu Ly rộng lớn. Mọi thứ thật yên bình!
Anh vẫn nhớ ngày đầu tiên cùng mẹ tới thăm thung lũng Lưu Ly, khi ra về anh đã ngỏ ý với mẹ là chuyển nhà về đây sống! Nghe xong mẹ cũng chỉ cười!
Dương bảo Lưu Ly đang vẽ ở dưới chân núi bên cánh đồng lưu ly, Duy tới đó, anh lặng lẽ nấp vào một góc và ngắm cô ấy vẽ. Đôi tay cô ấy khẽ khàng đưa bút vẽ thi thoảng lại ngước mắt nhìn về phía cánh đồng bao la, rộng lớn. Tiếc là giờ đây những bông hoa lưu ly vẫn ẩn mình, chưa nở!
Anh cũng lặng lẽ đưa mắt nhìn ra xa, bên cánh đồng, bên rặng núi Hoàng Hôn. Những ký ức lại hiện về trong anh vẹn nguyên như thuở nào…
Ngày ngày bên thung lũng Lưu Ly xinh đẹp hiền hòa, có một cậu bé tên Pi cùng với một cô bé nhỏ nhắn mang tên một loài hoa xinh đẹp thường cùng nhau đi dạo vào buổi chiều sau mỗi giờ tan học!
“Lưu Ly cậu ước mơ sau này làm nghề gì?”
“Dĩ nhiên là giống mẹ tớ rồi”
“Một họa sỹ”
“Ừm…thế còn cậu?”
“Tớ ước mơ trở thành…phi công”
Cô bé cười phá lên!
“Nhỏ con như cậu mà cũng làm phi công sao?”
Cậu bé không nói gì, có lẽ giận!
Cô bé thấy vậy liền nói:
“Cậu an tâm, bây giờ cậu nhỏ thó thì không làm phi công được, nhưng sau này cậu sẽ lớn lên thôi. Có ai bé mãi được đâu đúng không?”
Cậu bé cười vì đã hết giận rồi.
Sau đó hai người lại rong ruổi dạo quanh vùng bình nguyên nắng gió chan hòa, hai người còn kể cho nhau nghe những câu chuyện góp nhặt trong quyển sách về khoa học, về thiên văn, về mỹ thuật.
Hay vào những đêm hè đầy sao, cậu bé lại trốn ba tới thung lũng hoa gặp cô bé, hai người nằm dài cùng nhau trên thảm cỏ êm và ngắm những vì sao, rồi cậu bé sẽ chỉ cho cô bé biết đâu là vị trí của chòm sao Leo, đâu là sao Bắc Đẩu…
Những năm tháng đó thật êm đềm xiết bao!
Anh vẫn đứng ở một góc, lặng ngắm nhìn cô ấy, người con gái anh dành trọn cả cuộc đời mình để yêu thương, người con gái vẫn ở đây đợi anh sau bao năm xa cách!
Cô ấy không nhận ra sự hiện diện của anh, cô ấy vẫn say sưa vẽ, cánh tay phải đưa lên xuống nhịp nhàng, ánh nắng chiều phản chiếu qua gương mặt tạo nên một bức tranh đẹp đẽ, hoàn hảo vô cùng!
- Vincent Van Gohn cũng rất thích vẽ những loài hoa?
Anh lên tiếng…
Lưu Ly giật mình quay lại, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt anh, chiếc cọ vẽ trên tay chợt rơi xuống đất, tạo nên một thanh âm khẽ khàng trên thảm lá khô lạo xạo!
- Duy…là…là cậu? Lưu Ly lắp bắp nói- Tại…tại sao…cậu lại ở đây?
- Vì tớ hứa…nên tớ phải trở về!
Lưu Ly vẫn chưa hết ngạc nhiên, những cảm xúc đan xen rối bời trong lòng cô!
- Cậu vẫn không nhận ra tớ sao? Cậu bé nhỏ thó của 8 năm về trước? Anh mỉm cười!
Rồi anh lôi từ trong túi áo khoác của mình ra một bức ảnh chụp một cô bé với chú mèo tên Bun.
- Tại sao…trong tay cậu lại…có bức ảnh của tôi? Lưu Ly run rẩy nói chẳng thành lời!
- Đơn giản vì- Duy hít một hơi thật sâu-…tớ là Pi!
- Pi? Lưu Ly ngạc nhiên kêu lên!
Duy không nói gì thêm nữa, anh chạy sang ôm chầm lấy Lưu Ly, mặc cho sự kinh ngạc vẫn hiển hiện trên gương mặt cô ấy. Anh siết chặt thân thể cô trong vòng tay của mình, để chắc chắn rằng cô sẽ không rời xa anh thêm một lần nào nữa!
- Đừng bao giờ rời xa anh thêm lần nào nữa nhé! ANH YÊU EM…!
***
Khi đã bình tĩnh lại. Anh kể lại cho Lưu Ly nghe toàn bộ những chuyện xảy ra gần đây. Lưu Ly nghe xong lại khóc, khóc nhiều lắm, có thể do cô ấy không kịp chuẩn bị tâm lý trước mọi chuyện, hay do quá vui mừng khi gặp lại cậu bé 8 năm về trước, người mà cô vẫn hằng đêm mong nhớ về!
Trong lòng anh những gánh nặng, những nỗi niềm thầm kín bấy lâu nay cũng vơi bớt đi phần nào, anh vẫn còn cơ hội để nắm giữ lấy yêu thương, lấy người con gái của cuộc đời mình. Trên đời luôn tồn tại hai chữ định mệnh mà, hai trái tim lạc mất nhau trong khoảnh khắc nào đó của cuộc đời, lạc mất nhau giữa đám đông nhiều người qua lại, nhưng rồi…tới một ngày nào đó, họ gặp lại nhau, sống lại cùng nhau trong những khoảnh khắc hạnh phúc, và biết đâu từ đó…những yêu thương lại bắt đầu nảy nở như những bông hoa lưu ly đang ẩn mình để chào đón ánh mặt trời ở ngoài đồng nội kia!
Chiều hôm đó, có hai người, như ngày xưa…
…vẫn ngồi bên cạnh nhau, nắm lấy bàn tay nhau, cô gái tựa đầu vào bờ vai vững chắc của chàng trai và cảm thấy ấm áp lắm, điều đó làm cô tạm quên đi nỗi đau đớn về thể xác!
Còn chàng trai cũng vậy, anh cảm thấy trái tim mình đã được hâm nóng trở lại và anh tin rằng sức mạnh của tình yêu sẽ giúp cho họ vượt qua những nỗi đau, những mất mát, tìm lại những yêu thương đi lạc.
***
Duy trở lại căn nhà nhỏ của chúng tôi, anh ấy tỏ ra vô cùng thích thú với những thứ bày biện trong đó, anh nói anh luôn thích những giá trị cổ điển, đậm chất truyền thống. Tôi và ba chỉ cười!
Anh Dương sắp xếp cho Duy một phòng nhỏ trên gác cạnh phòng của ba tôi, khi đã xem chán chê những bức tranh mà mẹ tôi vẽ treo ở phòng khách thì anh ấy mới chịu đi ngủ, tôi nghĩ anh cần nghỉ ngơi vì anh đã quá mệt mỏi rồi!
Tối hôm đó tôi chẳng tài nào chợp mắt được mọi thứ đến với tôi quá đột ngột quá mau chóng, khiến cho lòng tôi gợn lên những cảm xúc khó nói nên thành lời, tôi ngồi yên bên khung cửa sổ nhìn ra bầu trời đêm, tôi suy nghĩ về mọi thứ!
Bỗng ba lên tiếng, khiến tôi giật mình:
- Con vẫn chưa ngủ sao Lưu Ly, con phải chú ý giữ gìn sức khỏe chứ?
Ba ngồi xuống bên cạnh tôi!
- Con không buồn ngủ ba à! Tôi đáp lại, mắt thì vẫn nhìn ra ngoài bầu trời đêm, có vài vì sao đang tỏ sáng lấp lánh!
- Con ổn chứ Lưu Ly?
- Con ổn mà ba…chỉ là con cảm thấy mọi chuyện tới với con đột ngột quá, con không kịp tiếp nhận!
- Đôi lúc ta không thể biết được chuyện gì đang xảy ra phía trước mà con, cuộc sống luôn là vậy mà!
- Con hiểu ba…! Tôi nắm lấy bàn tay xương xương của ông!
Ba đăm đăm nhìn về bầu trời đêm ra chiều nghĩ ngợi!
- Ngày mẹ con mất, ba có buồn nhiều không? Tôi lại hỏi
- Có chứ con- Ba đáp- nhưng ba không cảm thấy cô đơn vì ba luôn cảm thấy mẹ con luôn ở bên ba mỗi ngày!
- Con cũng sẽ như mẹ! Tôi buột miệng nói!
Ba lặng im một hồi lâu, rồi nói:
- Mọi chuyện xảy ra đôi lúc trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của chúng ta, đôi lúc ta tưởng nó như vậy nhưng chưa chắc đã như vậy! Mẹ con ra đi khi bà ấy không cảm thấy vướng bận nhiều điều nữa, còn con thì lại không?
Tôi không nói gì nữa, đôi mắt chùng xuống. Ba luôn luôn hiểu rõ trong lòng tôi đang nghĩ những gì!
- Ba biết con quý Pi nhiều lắm, cậu ấy đã giữ lời hứa sẽ trở về bên con, và hơn nữa ba luôn nhìn thấy niềm hy vọng trong đôi mắt cậu ấy, đừng dập tắt nó đi con à. Gắng lên Lưu Ly của ba!
Ba siết chặt bàn tay tôi, rồi ba vuốt nhẹ lên mái tóc của tôi như những ngày thơ bé vậy!
- Hôm nay nhiều sao quá ba à! Lạ lùng thật! Ba có thấy mẹ con không?
- Có chứ! Ngôi sao đằng kia- Ba chỉ tay về phía chân trời xa xa!
- Cứ mỗi lần hoa lưu ly sắp nở, thì ngôi sao đó lại xuất hiện!
Ba mỉm cười!
- Ở trên đó, mẹ luôn phù hộ cho con, vì mẹ yêu con nhất!
***
Ngày hôm sau khi trời tang tảng sáng, tôi thức dậy thật sớm để chạy bộ, trời sắp vào xuân nhưng vẫn còn lạnh lắm, tôi khoác một chiếc áo mỏng lên người.
Tôi chạy băng qua cánh đồng lưu ly, hít thở một hơi trong lành đầy sảng khoái căng tràn lồng ngực, rồi tôi chạy qua đường gió nơi ngày xưa tôi và Pi thường đi dạo dưới lòng đường ngập tràn xác lá vàng vào mỗi độ thu về!
Khi chạy qua trường học cấp II của chúng tôi ngày xưa, tôi nán lại ngắm nhìn cảnh vật. Tôi cũng nhận ra rằng mọi thứ vẫn vậy, vẫn góc sân chúng tôi thường hay chạm chán với mấy đứa ngỗ nghịch trong lớp, vẫn chiếc ghế đá nay đã cũ kỹ, nơi tôi thường ngồi đọc cho Pi nghe những câu chuyện cổ Grim, An-đéc-xen. Mọi thứ vẫn vậy, nhưng những đứa trẻ ngày đó giờ đã lớn cả rồi!
Giả sử bây giờ tôi có gặp lại cậu hotboy tên Khang hay tên Khánh đó, không biết cậu ta còn nhận ra tôi không nhỉ. Tôi khẽ cười!
Khi đứng một hồi lâu ở trước cổng trường, tôi gặp lại bác bảo vệ, trông bác đã già đi nhiều nhưng vẫn con tinh anh lắm, điều quan trọng là bác nhận ra tôi ngay.
“Cô bé hay đi học muộn nay đã trở về rồi sao?”
“Dạ, con về được hơn ba tuần rồi, giờ mới qua thăm bác được”
“Trông ngày càng xinh xắn ra đó”
Bác mỉm cười trìu mến, bác mời tôi vào phòng uống chén nước và nói chuyện. Bác kể cho tôi nghe những câu chuyện về lũ học trò ngỗ nghịch nhưng cũng rất tốt bụng, chuyện về các thầy cô giáo trong trường, có thầy cô vẫn dạy, có thầy cô thì cũng đã về hưu, bác còn kể tôi nghe nhiều chuyện khác nữa. Bác còn cho tôi xem lại những bức tranh mà ngày xưa tôi vẽ tặng bác vì bác đã cho tôi vào trường mỗi khi đi học muộn, bao kỷ niệm tươi đẹp lại hiện về trong tôi, những kỷ niệm đó luôn đẹp đẽ và trong veo. Tôi hỏi bác về cô lao công tốt bụng thì bác nói rằng cô ấy đã chuyển đi nơi khác từ ba năm trước rồi, tôi hơi buồn vì chuyện đó!
Tôi tạm biệt bác bảo vệ kính mến, rồi tôi chạy qua nhà thờ trong làng rồi tôi vòng ra phía sau nhà thờ, đó là nghĩa trang nơi chôn cất mẹ tôi cùng với những người đã quá cố. Mặc dù là nghĩa địa nhưng tôi không bao giờ cảm thấy sợ hãi cả, đơn giản vì mẹ tôi đang yên nghỉ ở đó. Tôi có mang theo một bó hoa cúc vàng, một cái khăn khô. Tôi nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống mộ mẹ, tôi dùng khăn lau đi lau lại di ảnh trên mộ, nhìn nụ cười của mẹ vẫn hiền hậu, dịu dàng như thuở nào.
Ở trên đó mẹ vẫn luôn phù hộ cho con, chẳng khi nào mẹ rời xa con cả, con luôn cảm nhận được mẹ mẹ à. Bất giác một giọt nước mắt lăn nhẹ từ khóe mi của tôi, tôi khẽ lau đi. Chưa bao giờ mẹ rời xa chúng tôi, nhất là tôi, chưa bao giờ rời xa dù chỉ trong giây lát!
Khi trở lại nhà thì Duy đã dậy rồi! Duy cùng anh Dương, cùng ba đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ trên nhà, tôi không làm phiền họ, tôi vác giá vẽ, vài lọ màu xanh vàng đỏ ra cánh đồng lưu ly.
Lát sau thì Duy tới!
- Em dậy sớm thật! Anh tỉnh dậy thì chẳng thấy em đâu?
Tôi cười nói:
- Anh sợ em lại trốn anh đi mất sao?
- Ừm…!
- Em trốn anh về tận Việt Nam, mà anh còn đi được, thì làm sao em dám trốn nữa- Tôi lại cười!
- Dù em có trốn ở bất kỳ nơi nào trên thế giới này…thì anh đều tìm ra em!
Tôi không nói gì nữa, quay lại tiếp tục vẽ.
- Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào không? Duy hỏi tôi
- Có chứ! Lần đó anh cùng với mẹ anh đi dạo quanh đây, khi đó mẹ vẽ còn em thì đứng nhìn!
- Em có biết khi đó anh đã nghĩ gì không?
Tôi lắc đầu.
- Anh đã nghĩ và tự nhủ với bản thân mình rằng…sau này anh phải lấy được em, ở bên cạnh em, chăm sóc và bảo vệ cho em!
- Nhưng…!
Tôi định nói thì…
…Duy đặt tay lên môi tôi, ra hiệu cho tôi không nói thêm nữa. Và rồi…anh ôm chầm lấy tôi…!
- Anh đã trở lại đây bên em, anh không thể mất em thêm lần nữa! Em hiểu chứ?
Tôi chẳng nói gì nữa, chỉ biết gục đầu vào bờ vai của anh!
Anh ôm chặt tôi hơn!
Qua những ngày mưa gió bão bùng…Phải chăng là những ngày nắng vàng ươm dịu dàng?
Trải những đau thương, mất mát…Phải chăng ta sẽ tới được những tháng ngày hạnh phúc?
Phải chăng… khi tình yêu sống lại, những hy vọng trong ta lại cháy lên một lần nữa?
Duy đặt chân đến Việt Nam vào một chiều nắng nhạt hiếm hoi cuối mùa đông, không khí ở đây khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết, những cảm giác quen thuộc lại ùa về, anh hồi tưởng lại mọi chuyện và ngỡ như rằng, tất cả những điều đó như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua thôi vậy!
Sau bao năm xa cách có quá nhiều thứ đổi thay, nhưng anh tin những tình cảm, những yêu thương thuở ban đầu vẫn luôn vẹn nguyên. Anh quay trở lại đây để tìm lại những yêu thương đánh mất, để tìm lại người con gái ngày xưa người con gái mà anh dành trọn cuộc đời mình để yêu thương, che chở!
Anh nhận được email của Dương- anh trai Lưu Ly, khi vừa đặt chân xuống sân bay. Hai người gặp nhau trong một quán cà phê trên đường Tô Hiệu!
Dương trầm ngâm nhìn và ly cà phê đen rồi chậm rãi nói:
- Cậu đã biết mọi chuyện về em gái tôi? Dương đi thẳng vào vấn đề.
- July đã nói với tôi mọi chuyện! Cô ấy cho tôi địa chỉ, khi tới đây thì tôi nhận được email của anh!
Dương lặng lẽ rút từ trong chiếc cặp tập hồ sơ bệnh án của Lưu Ly, đưa cho Duy. Rồi anh nói tiếp:
- Theo như lời của bác sỹ bên Mỹ, tình trạng của Lưu Ly rất nghiêm trọng, cần phải phẫu thuật ngay nhưng tỷ lệ thành công là rất ít, chỉ cần xảy ra một chút sai sót thôi thì…
Dương ngừng lại, không nói thêm nữa. Có lẽ Duy đã hiểu!
- Nhưng chúng ta vẫn còn hy vọng? Duy lên tiếng
- Điều quan trọng nhất vẫn là bản thân Lưu Ly, nhưng có một điều…
- Điều gì? Duy vội ngắt lời Dương
- Lưu Ly nói với chúng tôi, là nó đã sẵn sàng chấp nhận cho mọi chuyện, mọi tình huống xấu nhất, thậm chí là cái chết, chúng tôi không thể bắt ép con bé, điều đó sẽ càng gây khó khăn hơn cho nó! Cũng như quá trình điều trị.
- Vậy chúng ta phải làm gì? Sự lo lắng hiện rõ lên từng tế bào trên gương mặt Duy!
- Nó vẫn nhớ tới cậu! Dương nói.
Duy im lặng!
- Vậy nên cách tốt nhất cậu hãy đến bên nó! Và cậu biết phải làm những gì rồi chứ?
- Tôi hiểu!
Sau buổi nói chuyện, Dương đưa lại cho Duy địa chỉ, rồi anh trở về thung lũng Lưu Ly.
Duy nói với Dương, anh cần sắp xếp một số chuyện trước khi tới gặp Lưu Ly. Dương đồng ý!
Duy ở lại Hà Nội hai ngày sau đó! Anh cần phải chuẩn bị tâm lý trước khi tới gặp Lưu Ly, và an ủi cô ấy!
Cha Pie đã từng nói với anh: “Khi cảm thấy bế tắc, hãy luôn tìm tới Chúa, con hãy tìm cho mình ánh sáng của niềm tin”.
Anh luôn tin điều đó! Chỉ cần có niềm tin thôi thì mọi sự sẽ ổn!
Những lúc cảm thấy tâm trạng rối bời, anh thường hay đi dạo, như hôm nay vậy! Anh lang thang trên những con đường Hà Nội, trời thì lạnh căm căm. Anh nhớ lại bài hát mà Lưu Ly đã từng hát cho anh nghe, bài hát “Những giấc mơ dài”. Anh ngân nga theo giai điệu trầm buồn đó!
Mặc dù chẳng quen đường nhưng anh vẫn cứ đi, anh không sợ cùng lắm là lạc đường thì anh sẽ gọi tắc-xi để trở về khách sạn!
Khi đang lang thang trên cung đường vắng lặng, thi thoảng có vài chiếc xe máy vội vàng lướt qua, trên con đường có một vài người hành khất đang lang thang mò mẫn trong những túi ni lông, những thùng rác để tìm kiếm một thứ nào đó bỏ vào miệng, chống chọi lại cơn đói, cái rét đang hành hạ!
Rồi đôi mắt anh dừng lại ở một góc cây xà cừ ven đường, có một bà lão già nua đang ngồi đó với một cái nón có vài đồng bạc lẻ, một chiếc túi dệt bằng vải thô, cũ kỹ, sờn rách đặt bên cạnh bà.
Anh đến bên bà lão, móc từ trong ví ra một vài đồng bạc lẻ, rồi anh bỏ xuống chiếc nón bên cạnh.
Định rảo bước đi tiếp, thì một giọng nói khàn khàn ma quái vang lên lôi ngược anh trở lại:
- Chàng trai cậu đang có chuyện buồn phải không?
Là bà lão đó, bà ngước lên nhìn anh, khuôn mặt bà lão già nua nhưng đôi mắt nhỏ cứ nhìn chằm chằm vào anh! Khiến anh hơi sợ!
- Sao bà biết?
- Ta nhìn thấy điều đó trong đôi mắt của cậu!
Anh lặng thinh!
- Có một người sắp rời xa cậu…rời xa mãi mãi!
Bà lão nói tiếp!
Anh khẽ rùng mình!
- Sao…sao bà lại biết? Anh lắp bắp hỏi!
- Ta còn thấy cái chết đang bao trùm lấy cô ấy!
Lần này anh rùng mình thật, lẽ nào bà lão có thể nhìn thấy được cái chết! Không bao giờ có chuyện đó, anh không tin!
- Cô ấy sẽ sống! Anh đáp lại
- Trong cậu luôn chất chứa những hy vọng?
- Đúng, luôn luôn có những hy vọng! Anh thẳng thừng đáp lại.
Bà lão trầm ngâm nghĩ ngợi, rồi hỏi tiếp:
- Cậu có tin vào những phép nhiệm mầu không chàng trai?
- Cha xứ nói với tôi, những điều diệu kỳ hay phép màu luôn có ở xung quanh cuộc sống của chúng ta!
Bà lão liền nở một nụ cười hiền khô:
- Phải, phép màu nhiệm luôn có ở quanh ta…mọi chuyện sẽ ổn thôi chàng trai!
- Cảm ơn bà!
Duy định rảo bước đi…
- Khoan đã, ta có cái này tặng cho cậu!
Nói rồi bà lão lôi từ trong chiếc túi dệt bằng vải thô đã cũ kỹ, sờn rách ra một chuỗi hạt sâu lại bằng những viên đá cườm trông rất đẹp mắt!
- Hãy đưa cho cô ấy? Bà lão nói
- Đây là gì? Anh hỏi
- Vật này tượng trưng cho sự may mắn, ở dân tộc của ta nó luôn mang lại sự may mắn!
- Cảm ơn bà!
Bà lão không nói gì nữa, rồi lặng lẽ ngả lưng vào gốc cây, miệng nở một nụ cười mãn ý!
Ngồi trên xe tắc-xi trở về khách sạn. Duy nắm chặt trong tay chiếc vòng của bà lão đưa cho, anh suy nghĩ mơ hồ. Anh quyết định, buổi chiều ngày mai anh sẽ trở lại thung lũng lưu ly!
***
Nhiều thứ đã thay đổi ở thị trấn hẻo lánh miền sơn cước này, nhưng thung lũng Lưu Ly vẫn không có gì thay đổi, nhưng ngôi nhà nhỏ bé, nằm im lìm dưới chân dãy núi Hoàng Hôn bên thung lũng Lưu Ly rộng lớn. Mọi thứ thật yên bình!
Anh vẫn nhớ ngày đầu tiên cùng mẹ tới thăm thung lũng Lưu Ly, khi ra về anh đã ngỏ ý với mẹ là chuyển nhà về đây sống! Nghe xong mẹ cũng chỉ cười!
Dương bảo Lưu Ly đang vẽ ở dưới chân núi bên cánh đồng lưu ly, Duy tới đó, anh lặng lẽ nấp vào một góc và ngắm cô ấy vẽ. Đôi tay cô ấy khẽ khàng đưa bút vẽ thi thoảng lại ngước mắt nhìn về phía cánh đồng bao la, rộng lớn. Tiếc là giờ đây những bông hoa lưu ly vẫn ẩn mình, chưa nở!
Anh cũng lặng lẽ đưa mắt nhìn ra xa, bên cánh đồng, bên rặng núi Hoàng Hôn. Những ký ức lại hiện về trong anh vẹn nguyên như thuở nào…
Ngày ngày bên thung lũng Lưu Ly xinh đẹp hiền hòa, có một cậu bé tên Pi cùng với một cô bé nhỏ nhắn mang tên một loài hoa xinh đẹp thường cùng nhau đi dạo vào buổi chiều sau mỗi giờ tan học!
“Lưu Ly cậu ước mơ sau này làm nghề gì?”
“Dĩ nhiên là giống mẹ tớ rồi”
“Một họa sỹ”
“Ừm…thế còn cậu?”
“Tớ ước mơ trở thành…phi công”
Cô bé cười phá lên!
“Nhỏ con như cậu mà cũng làm phi công sao?”
Cậu bé không nói gì, có lẽ giận!
Cô bé thấy vậy liền nói:
“Cậu an tâm, bây giờ cậu nhỏ thó thì không làm phi công được, nhưng sau này cậu sẽ lớn lên thôi. Có ai bé mãi được đâu đúng không?”
Cậu bé cười vì đã hết giận rồi.
Sau đó hai người lại rong ruổi dạo quanh vùng bình nguyên nắng gió chan hòa, hai người còn kể cho nhau nghe những câu chuyện góp nhặt trong quyển sách về khoa học, về thiên văn, về mỹ thuật.
Hay vào những đêm hè đầy sao, cậu bé lại trốn ba tới thung lũng hoa gặp cô bé, hai người nằm dài cùng nhau trên thảm cỏ êm và ngắm những vì sao, rồi cậu bé sẽ chỉ cho cô bé biết đâu là vị trí của chòm sao Leo, đâu là sao Bắc Đẩu…
Những năm tháng đó thật êm đềm xiết bao!
Anh vẫn đứng ở một góc, lặng ngắm nhìn cô ấy, người con gái anh dành trọn cả cuộc đời mình để yêu thương, người con gái vẫn ở đây đợi anh sau bao năm xa cách!
Cô ấy không nhận ra sự hiện diện của anh, cô ấy vẫn say sưa vẽ, cánh tay phải đưa lên xuống nhịp nhàng, ánh nắng chiều phản chiếu qua gương mặt tạo nên một bức tranh đẹp đẽ, hoàn hảo vô cùng!
- Vincent Van Gohn cũng rất thích vẽ những loài hoa?
Anh lên tiếng…
Lưu Ly giật mình quay lại, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt anh, chiếc cọ vẽ trên tay chợt rơi xuống đất, tạo nên một thanh âm khẽ khàng trên thảm lá khô lạo xạo!
- Duy…là…là cậu? Lưu Ly lắp bắp nói- Tại…tại sao…cậu lại ở đây?
- Vì tớ hứa…nên tớ phải trở về!
Lưu Ly vẫn chưa hết ngạc nhiên, những cảm xúc đan xen rối bời trong lòng cô!
- Cậu vẫn không nhận ra tớ sao? Cậu bé nhỏ thó của 8 năm về trước? Anh mỉm cười!
Rồi anh lôi từ trong túi áo khoác của mình ra một bức ảnh chụp một cô bé với chú mèo tên Bun.
- Tại sao…trong tay cậu lại…có bức ảnh của tôi? Lưu Ly run rẩy nói chẳng thành lời!
- Đơn giản vì- Duy hít một hơi thật sâu-…tớ là Pi!
- Pi? Lưu Ly ngạc nhiên kêu lên!
Duy không nói gì thêm nữa, anh chạy sang ôm chầm lấy Lưu Ly, mặc cho sự kinh ngạc vẫn hiển hiện trên gương mặt cô ấy. Anh siết chặt thân thể cô trong vòng tay của mình, để chắc chắn rằng cô sẽ không rời xa anh thêm một lần nào nữa!
- Đừng bao giờ rời xa anh thêm lần nào nữa nhé! ANH YÊU EM…!
***
Khi đã bình tĩnh lại. Anh kể lại cho Lưu Ly nghe toàn bộ những chuyện xảy ra gần đây. Lưu Ly nghe xong lại khóc, khóc nhiều lắm, có thể do cô ấy không kịp chuẩn bị tâm lý trước mọi chuyện, hay do quá vui mừng khi gặp lại cậu bé 8 năm về trước, người mà cô vẫn hằng đêm mong nhớ về!
Trong lòng anh những gánh nặng, những nỗi niềm thầm kín bấy lâu nay cũng vơi bớt đi phần nào, anh vẫn còn cơ hội để nắm giữ lấy yêu thương, lấy người con gái của cuộc đời mình. Trên đời luôn tồn tại hai chữ định mệnh mà, hai trái tim lạc mất nhau trong khoảnh khắc nào đó của cuộc đời, lạc mất nhau giữa đám đông nhiều người qua lại, nhưng rồi…tới một ngày nào đó, họ gặp lại nhau, sống lại cùng nhau trong những khoảnh khắc hạnh phúc, và biết đâu từ đó…những yêu thương lại bắt đầu nảy nở như những bông hoa lưu ly đang ẩn mình để chào đón ánh mặt trời ở ngoài đồng nội kia!
Chiều hôm đó, có hai người, như ngày xưa…
…vẫn ngồi bên cạnh nhau, nắm lấy bàn tay nhau, cô gái tựa đầu vào bờ vai vững chắc của chàng trai và cảm thấy ấm áp lắm, điều đó làm cô tạm quên đi nỗi đau đớn về thể xác!
Còn chàng trai cũng vậy, anh cảm thấy trái tim mình đã được hâm nóng trở lại và anh tin rằng sức mạnh của tình yêu sẽ giúp cho họ vượt qua những nỗi đau, những mất mát, tìm lại những yêu thương đi lạc.
***
Duy trở lại căn nhà nhỏ của chúng tôi, anh ấy tỏ ra vô cùng thích thú với những thứ bày biện trong đó, anh nói anh luôn thích những giá trị cổ điển, đậm chất truyền thống. Tôi và ba chỉ cười!
Anh Dương sắp xếp cho Duy một phòng nhỏ trên gác cạnh phòng của ba tôi, khi đã xem chán chê những bức tranh mà mẹ tôi vẽ treo ở phòng khách thì anh ấy mới chịu đi ngủ, tôi nghĩ anh cần nghỉ ngơi vì anh đã quá mệt mỏi rồi!
Tối hôm đó tôi chẳng tài nào chợp mắt được mọi thứ đến với tôi quá đột ngột quá mau chóng, khiến cho lòng tôi gợn lên những cảm xúc khó nói nên thành lời, tôi ngồi yên bên khung cửa sổ nhìn ra bầu trời đêm, tôi suy nghĩ về mọi thứ!
Bỗng ba lên tiếng, khiến tôi giật mình:
- Con vẫn chưa ngủ sao Lưu Ly, con phải chú ý giữ gìn sức khỏe chứ?
Ba ngồi xuống bên cạnh tôi!
- Con không buồn ngủ ba à! Tôi đáp lại, mắt thì vẫn nhìn ra ngoài bầu trời đêm, có vài vì sao đang tỏ sáng lấp lánh!
- Con ổn chứ Lưu Ly?
- Con ổn mà ba…chỉ là con cảm thấy mọi chuyện tới với con đột ngột quá, con không kịp tiếp nhận!
- Đôi lúc ta không thể biết được chuyện gì đang xảy ra phía trước mà con, cuộc sống luôn là vậy mà!
- Con hiểu ba…! Tôi nắm lấy bàn tay xương xương của ông!
Ba đăm đăm nhìn về bầu trời đêm ra chiều nghĩ ngợi!
- Ngày mẹ con mất, ba có buồn nhiều không? Tôi lại hỏi
- Có chứ con- Ba đáp- nhưng ba không cảm thấy cô đơn vì ba luôn cảm thấy mẹ con luôn ở bên ba mỗi ngày!
- Con cũng sẽ như mẹ! Tôi buột miệng nói!
Ba lặng im một hồi lâu, rồi nói:
- Mọi chuyện xảy ra đôi lúc trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của chúng ta, đôi lúc ta tưởng nó như vậy nhưng chưa chắc đã như vậy! Mẹ con ra đi khi bà ấy không cảm thấy vướng bận nhiều điều nữa, còn con thì lại không?
Tôi không nói gì nữa, đôi mắt chùng xuống. Ba luôn luôn hiểu rõ trong lòng tôi đang nghĩ những gì!
- Ba biết con quý Pi nhiều lắm, cậu ấy đã giữ lời hứa sẽ trở về bên con, và hơn nữa ba luôn nhìn thấy niềm hy vọng trong đôi mắt cậu ấy, đừng dập tắt nó đi con à. Gắng lên Lưu Ly của ba!
Ba siết chặt bàn tay tôi, rồi ba vuốt nhẹ lên mái tóc của tôi như những ngày thơ bé vậy!
- Hôm nay nhiều sao quá ba à! Lạ lùng thật! Ba có thấy mẹ con không?
- Có chứ! Ngôi sao đằng kia- Ba chỉ tay về phía chân trời xa xa!
- Cứ mỗi lần hoa lưu ly sắp nở, thì ngôi sao đó lại xuất hiện!
Ba mỉm cười!
- Ở trên đó, mẹ luôn phù hộ cho con, vì mẹ yêu con nhất!
***
Ngày hôm sau khi trời tang tảng sáng, tôi thức dậy thật sớm để chạy bộ, trời sắp vào xuân nhưng vẫn còn lạnh lắm, tôi khoác một chiếc áo mỏng lên người.
Tôi chạy băng qua cánh đồng lưu ly, hít thở một hơi trong lành đầy sảng khoái căng tràn lồng ngực, rồi tôi chạy qua đường gió nơi ngày xưa tôi và Pi thường đi dạo dưới lòng đường ngập tràn xác lá vàng vào mỗi độ thu về!
Khi chạy qua trường học cấp II của chúng tôi ngày xưa, tôi nán lại ngắm nhìn cảnh vật. Tôi cũng nhận ra rằng mọi thứ vẫn vậy, vẫn góc sân chúng tôi thường hay chạm chán với mấy đứa ngỗ nghịch trong lớp, vẫn chiếc ghế đá nay đã cũ kỹ, nơi tôi thường ngồi đọc cho Pi nghe những câu chuyện cổ Grim, An-đéc-xen. Mọi thứ vẫn vậy, nhưng những đứa trẻ ngày đó giờ đã lớn cả rồi!
Giả sử bây giờ tôi có gặp lại cậu hotboy tên Khang hay tên Khánh đó, không biết cậu ta còn nhận ra tôi không nhỉ. Tôi khẽ cười!
Khi đứng một hồi lâu ở trước cổng trường, tôi gặp lại bác bảo vệ, trông bác đã già đi nhiều nhưng vẫn con tinh anh lắm, điều quan trọng là bác nhận ra tôi ngay.
“Cô bé hay đi học muộn nay đã trở về rồi sao?”
“Dạ, con về được hơn ba tuần rồi, giờ mới qua thăm bác được”
“Trông ngày càng xinh xắn ra đó”
Bác mỉm cười trìu mến, bác mời tôi vào phòng uống chén nước và nói chuyện. Bác kể cho tôi nghe những câu chuyện về lũ học trò ngỗ nghịch nhưng cũng rất tốt bụng, chuyện về các thầy cô giáo trong trường, có thầy cô vẫn dạy, có thầy cô thì cũng đã về hưu, bác còn kể tôi nghe nhiều chuyện khác nữa. Bác còn cho tôi xem lại những bức tranh mà ngày xưa tôi vẽ tặng bác vì bác đã cho tôi vào trường mỗi khi đi học muộn, bao kỷ niệm tươi đẹp lại hiện về trong tôi, những kỷ niệm đó luôn đẹp đẽ và trong veo. Tôi hỏi bác về cô lao công tốt bụng thì bác nói rằng cô ấy đã chuyển đi nơi khác từ ba năm trước rồi, tôi hơi buồn vì chuyện đó!
Tôi tạm biệt bác bảo vệ kính mến, rồi tôi chạy qua nhà thờ trong làng rồi tôi vòng ra phía sau nhà thờ, đó là nghĩa trang nơi chôn cất mẹ tôi cùng với những người đã quá cố. Mặc dù là nghĩa địa nhưng tôi không bao giờ cảm thấy sợ hãi cả, đơn giản vì mẹ tôi đang yên nghỉ ở đó. Tôi có mang theo một bó hoa cúc vàng, một cái khăn khô. Tôi nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống mộ mẹ, tôi dùng khăn lau đi lau lại di ảnh trên mộ, nhìn nụ cười của mẹ vẫn hiền hậu, dịu dàng như thuở nào.
Ở trên đó mẹ vẫn luôn phù hộ cho con, chẳng khi nào mẹ rời xa con cả, con luôn cảm nhận được mẹ mẹ à. Bất giác một giọt nước mắt lăn nhẹ từ khóe mi của tôi, tôi khẽ lau đi. Chưa bao giờ mẹ rời xa chúng tôi, nhất là tôi, chưa bao giờ rời xa dù chỉ trong giây lát!
Khi trở lại nhà thì Duy đã dậy rồi! Duy cùng anh Dương, cùng ba đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ trên nhà, tôi không làm phiền họ, tôi vác giá vẽ, vài lọ màu xanh vàng đỏ ra cánh đồng lưu ly.
Lát sau thì Duy tới!
- Em dậy sớm thật! Anh tỉnh dậy thì chẳng thấy em đâu?
Tôi cười nói:
- Anh sợ em lại trốn anh đi mất sao?
- Ừm…!
- Em trốn anh về tận Việt Nam, mà anh còn đi được, thì làm sao em dám trốn nữa- Tôi lại cười!
- Dù em có trốn ở bất kỳ nơi nào trên thế giới này…thì anh đều tìm ra em!
Tôi không nói gì nữa, quay lại tiếp tục vẽ.
- Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào không? Duy hỏi tôi
- Có chứ! Lần đó anh cùng với mẹ anh đi dạo quanh đây, khi đó mẹ vẽ còn em thì đứng nhìn!
- Em có biết khi đó anh đã nghĩ gì không?
Tôi lắc đầu.
- Anh đã nghĩ và tự nhủ với bản thân mình rằng…sau này anh phải lấy được em, ở bên cạnh em, chăm sóc và bảo vệ cho em!
- Nhưng…!
Tôi định nói thì…
…Duy đặt tay lên môi tôi, ra hiệu cho tôi không nói thêm nữa. Và rồi…anh ôm chầm lấy tôi…!
- Anh đã trở lại đây bên em, anh không thể mất em thêm lần nữa! Em hiểu chứ?
Tôi chẳng nói gì nữa, chỉ biết gục đầu vào bờ vai của anh!
Anh ôm chặt tôi hơn!
Qua những ngày mưa gió bão bùng…Phải chăng là những ngày nắng vàng ươm dịu dàng?
Trải những đau thương, mất mát…Phải chăng ta sẽ tới được những tháng ngày hạnh phúc?
Phải chăng… khi tình yêu sống lại, những hy vọng trong ta lại cháy lên một lần nữa?
/20
|