Chung quanh chợt lặng ngắt không một tiếng động, sắc mặt Lâm Y chợt trở nên trắng bệch, tiếng nói của Cao Lăng tiếp tục vẳng bên tai cô, 'Y Y, anh ta vẫn luôn gạt em, em nên cách anh ta xa một chút!'
Lâm Y cắn chặt cánh môi, mắt nhìn chằm chằm gương mặt tuy có chút tiều tụy nhưng vẫn không giấu được nét anh tuấn của Cao Lăng, một lúc sau mới ấm ách nói: 'Không thể nào là anh ta!' Cô nhớ lại lúc đó đã từng hung hăng cắn mạnh lên vai người kia thế nào, cô nhớ bả vai của Lãnh Nghị lúc phơi mình nơi bể bơi hoàn hảo không chút vết tích nào, còn có, vị thiếu gia trong thư phòng tối hôm đó, thậm chí tiếng súng trong rừng sâu, cô vẫn luôn cho rằng đó là thiếu gia cho thủ hạ ra tay đối phó với Lãnh Nghị!
'Anh vẫn luôn điều tra chuyện này. Lúc em xảy ra chuyện, điện thoại của anh em không nghe, anh gửi tin nhắn cho em em cũng không trả lời, anh liền biết những lời Triệu Viêm nói với anh chắc chắn là sự thật!' Mắt Cao Lăng thoáng hiện vẻ đau thương, anh nhìn ra ngoài cửa sổ trầm ngâm: 'Lúc đó anh có quay trở lại nhưng không tra ra được gì cả nhưng lại thấy những tấm ảnh kia ...'
Cao Lăng không thể nào hình dung tâm tình của mình lúc đó, đau thương, khổ sở, phẫn hận ...
Anh không thể tiếp nhận sự thực là ngọc nữ đã không còn nhưng anh rất rõ ràng, anh không thể để những bức ảnh kia bị lộ ra ngoài, anh còn phải tìm cho ra vị thiếu gia thần bí kia, anh hận người đàn ông đã đoạt lấy tấm thân ngọc nữ của người con gái mà anh yêu nhất ...
'Cao Lăng, em không tin! Em cần chứng cứ!' Giọng Lâm Y nghe có chút lạnh nhạt, cô vẫn không muốn tin những lời Cao Lăng vừa nói.
'Ngày đó, ngày anh và Triệu Viêm đính hôn, Mạc Hưng bắt em và Tiểu Mạn đi, anh có lén gửi tin nhắn cho Lãnh Nghị, hy vọng anh ta có thể cứu em ... nhưng anh nghe Tiểu Mạn nói, sau đó người cứu bọn em là một người đàn ông mang mặt nạ!' Cao Lăng nhìn Lâm Y không chớp mắt.
Đáy mắt Lâm Y thoáng chốc cuồn cuộn dậy sóng, những lời Cao Lăng vẫn tiếp tục vẳng bên tai cô: 'Anh vẫn luôn truy tìm tung tích của cô gái được gọi là Lý tỷ ở Đế Đô, chính là người mà hôm đó Mạc Hưng bắt em đưa cho cô ta! Anh phát hiện quan hệ giữa cô ta với Lãnh Nghị quan hệ cá nhân rất phức tạp ...'
Trên trán Lâm Y lúc này đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng, cô mấp máy đôi cánh môi, một lúc lâu sau mới cất được thành lời: 'Lãnh Nghị và Lý tỷ có quen biết nhau cũng là bình thường thôi, có lẽ bọn họ đã từng có hạng mục hợp tác nào đó, có lẽ bọn họ vốn đã quen biết sẵn rồi ... tất cả những điều này chỉ là suy đoán của riêng anh ... anh cũng không có chứng cứ xác thực nào chứng minh Lãnh Nghị và thiếu gia là cùng một người!'
'Y Y ...' Cao Lăng đau khổ nhắm chặt mắt.
'Cao Lăng, đừng nói nữa!' Lâm Y ngắt lời hắn, 'Chuyện của em, anh không cần quản nhiều ... anh nên lo cho chính mình thì tốt hơn, đừng giải trừ hôn ước với Triệu Viêm ...'
'Y Y!' Cao Lăng thấp giọng rống, anh nóng nảy vươn tay nắm lấy tay Lâm Y, 'Anh đồng ý ở bên cạnh Triệu Viêm chỉ là vì không muốn họ phát tán những bức ảnh của em, là vì muốn điều ra nguồn cơn của chuyện này, là vì Cao thị ... Giờ mọi chuyện đều đã kết thúc rồi!'
Lâm Y lẳng lặng rụt tay lại, nhìn Cao Lăng: 'Cao Lăng, chuyện giữa chúng ta cũng đã kết thúc rồi, không thể quay đầu ... cho nên em không hy vọng anh lại xen vào bất cứ chuyện gì của em ...'
'Y Y ...' Trong mắt Cao Lăng lộ rõ sự tuyệt vọng, anh chậm rãi rút từ trong túi ra một gói thuốc, lấy một điếu, châm lửa, hút một hơi thật dài, cố gắng tình tĩnh lại tâm trạng kích động của mình.
Lâm Y ngẩn người nhìn anh, cô thoáng nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: 'Từ lúc nào thì anh học hút thuốc vậy?'
'Hơn nửa năm trước!' Cao Lăng ngoảnh đầu nhìn Lâm Y, 'Sau khi biết em xảy ra chuyện!'
Lòng Lâm Y lúc này thật hỗn độn, cô mím chặt đôi cánh môi, một lúc lâu sau mới nói: 'Thực xin lỗi, Cao Lăng, em không biết chuyện của em lại mang đến cho anh nhiều khổ sở như vậy ... Hãy quên nó đi thôi, hãy sống một cuộc sống thật tốt, được không?'
Cao Lăng nhíu mày, lại hung hăng hút một hơi thuốc dài, mắt anh vẫn ghim chặt trên người Lâm Y không hề rời, đáy mắt tràn đầy nỗi ưu thương: 'Y Y, em thật sự sẽ yêu người đã đoạt tấm thân ngọc nữ của mình sao?'
Hàng mi dài của Lâm Y thoáng chớp động, cô bất an nhìn Cao Lăng rồi vội chuyển ánh mắt về phía chân trời tối mịt ngoài cửa sổ, đáy mắt trong chớp mắt trống rỗng nhưng giọng nói vô cùng kiên định: 'Anh ta không phải Lãnh Nghị!'
Tầm mắt của Cao Lăng rốt cuộc cũng rời khỏi mặt Lâm Y, anh cũng nhìn ra ngoài chân trời vô định ngoài cửa sổ, điếu thuốc trên tay lúc sáng lúc tối, một lúc lâu sau anh mới lại lên tiếng, trong giọng nói tràn đầy thương cảm: 'Anh không thuyết phục được em Y Y, nhưng anh thật sự không hy vọng em bị tình yêu che mắt để rồi phải chịu tổn thương!'
'Em hiểu mà, Cao Lăng, em sẽ bảo vệ chính mình thật tốt, lời nhắc nhở của anh em sẽ luôn nhớ kỹ ...' Hốc mũi cô có chút chua xót, 'Em cũng hy vọng anh đừng phiền não vì chuyện của em nữa ... em mong anh có thể sống thật tốt, anh hiểu ý em không?'
Cao Lăng không trả lời cô, anh trầm mặc ngồi thật lâu, hút xong điếu thuốc rồi chậm rãi đứng dậy, xoay người nhìn Lâm Y, trong đáy mắt nỗi đau thương thật rõ ràng: 'Y Y, nhớ phải chăm sóc chính mình thật tốt ... Anh đi trước ...' Nói dứt lời thân hình cao lớn của anh cũng bước về phía cửa.
Lâm Y ngồi ngẩn người nơi ghế thật lâu, trong đầu một mảnh trống rỗng, đáy mắt cũng trống rỗng ...
Buổi tối ngày hôm sau, trên một sườn núi ở vùng ngoại ô, ở đó thoáng ẩn hiện một biệt thự trang viên được xây dựng hùng vĩ như một cung điện, trong một phòng hội nghị được trang hoàng đầy đủ, Lãnh Nghị đang ngồi tựa lưng vào ghế, đôi mày hơi chau lại, Lý Tân và Lưu Dũng hai người trợ tá đắc lực đang ngồi ở hai bên, báo cáo gì đó cho hắn.
'Thiếu gia, chúng tôi đã điều tra người thời gian gần đây giả mạo ngài, mang mặt nạ đi khắp nơi phạm tội, là một băng đảng xã hội đen nhỏ làm ...' Lưu Dũng dè dặt nhìn sắc mặt của Lãnh Nghị, đợi chỉ thị của anh.
'Tôi cảm thấy bên trong nhất định có vấn đề, một bang phái nho nhỏ theo lẽ thường sẽ không dám khiêu chiến chúng ta ... nghĩ xem liệu có ai đang muốn dụ chúng ta hiện thân hay không ...' Lý Tân cũng chau chặt mày, bình tĩnh phân tích.
Lãnh Nghị trầm tư giây lát, sau đó lạnh lùng mà quyết đoán nói: 'Bất kể bọn chúng làm là vì mục đích gì ... dụ dỗ sau đó tiêu diệt! ... Để cảnh sát địa phương làm!'
'Hiểu rồi, thiếu gia!' Lý Tân và Lưu Dũng đồng thanh trả lời.
Lãnh Nghị nhấc tay nhìn đồng hồ sau đó đứng dậy, cầm lấy chiếc mặt nạ trên bàn bước nhanh ra ngoài. Hôm nay anh còn có hẹn với Lâm Y ...
Nơi hội sở tư nhân cao cấp nhất của thành phố H, trong căn phòng riêng chuyên dùng của Lãnh Nghị, Lâm Y đang ngồi nơi chiếc sofa rộng rãi thoải mái, giữa phòng, thỉnh thoảng lại xem đồng hồ. Đã hẹn anh chín giờ ba mươi gặp mà giờ đã chín giờ bốn mươi rồi vẫn chưa thấy Lãnh Nghị đến! Lâm Y thoáng nhíu mày, lẳng lặng lấy điện thoại ra bắt đầu chơi trò chơi ...
Rốt cuộc cửa phòng bao cũng được đẩy ra, bóng dáng cao lớn của Lãnh Nghị xuất hiện ngoài cửa, một đoàn vệ sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp lẳng lặng tản ra đứng chờ hai bên ...
Lâm Y nhìn chằm chằm người đàn ông ngoài cửa nhưng vẫn ngồi yên nơi sofa không hề nhúc nhích ...
Khép lại cánh cửa sau lưng, Lãnh Nghị cởi áo vest đáp nơi tay vịn của sofa sau đó đi đến bên cạnh cô gái, thấy ánh mắt khác thường của cô gái đang nhìn mình, khóe môi câu lên một nụ cười, nhấc tay nhìn đồng hồ: 'Anh cũng chỉ đến trễ có mười phút thôi mà ... làm gì mà nhìn anh như vậy?'
Lúc này Lâm Y mới thu hồi tầm mắt, gượng gạo mỉm cười mà không nói gì.
Lâm Y ngồi xuống bên cạnh cô gái, cánh tay duỗi ra kéo cô vào lòng, ôm chặt, trìu mến đặt lên trán cô gái một nụ hôn rồi cúi đầu nhìn cô gái nãy giờ vẫn trầm mặc không nói một lời trong lòng mình: 'Thế nào? Giận sao? Anh có chút chuyện làm trì hoãn một chút ...'
'Không tức giận ...' Lâm Y lúc này mới lên tiếng, giọng nhẹ như gió thoảng.
Khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, lại nhìn cô gái trong lòng: 'Tối nay có muốn uống chút rượu không?'
'Ừm, cũng được!' Cô gái nhàn nhạt trả lời.
Lãnh Nghị ấn một nút liên lạc, gọi nhân viên phục vụ bày lên mấy bình rượu Tây, mấy loại thức uống rồi hào hứng nói: 'Tối nay anh pha rượu cho em uống!'
Rượu qua mấy tuần, Lâm Y ngồi tựa vào ngực Lãnh Nghị, hàng mi dài dày rợp khẽ chớp động, ánh mắt mông lung nhưng trống rỗng, giọng nói đã có chút lắp lắm, 'Nghị, tổng giám đốc của ... khu giải trí Đế Đô ... anh biết người đó không?'
Nơi đáy mắt người đàn ông thoáng xao động, cười nói: 'Người em nói có phải là người phụ nữ tên là Lý Tân không? ... Ừ, quen!'
'Quen?' Lâm Y chợt rùng mình, men rượu trong người đã tan đi không ít, cô nghiêng người ngẩng đầu nhìn gương mặt anh tuấn lãnh liệt của người đàn ông, sóng mắt hơi xao động, gượng cười nói: 'Hai người làm sao mà quen biết nhau? Thân lắm sao?'
'Cũng khá thân ... bọn anh đã từng hợp tác với nhau ...' Lãnh Nghị cười, nói một cách bình tĩnh.
Lâm Y vẫn nhìn Lãnh Nghị chằm chằm như muốn tìm kiếm điều gì đó từ vẻ mặt của anh nhưng trên gương mặt kia vẫn bình thản không chút gợn sóng, Lâm Y căn bản là không nhận ra được gì khác thường ...
Lâm Y cắn chặt cánh môi, mắt nhìn chằm chằm gương mặt tuy có chút tiều tụy nhưng vẫn không giấu được nét anh tuấn của Cao Lăng, một lúc sau mới ấm ách nói: 'Không thể nào là anh ta!' Cô nhớ lại lúc đó đã từng hung hăng cắn mạnh lên vai người kia thế nào, cô nhớ bả vai của Lãnh Nghị lúc phơi mình nơi bể bơi hoàn hảo không chút vết tích nào, còn có, vị thiếu gia trong thư phòng tối hôm đó, thậm chí tiếng súng trong rừng sâu, cô vẫn luôn cho rằng đó là thiếu gia cho thủ hạ ra tay đối phó với Lãnh Nghị!
'Anh vẫn luôn điều tra chuyện này. Lúc em xảy ra chuyện, điện thoại của anh em không nghe, anh gửi tin nhắn cho em em cũng không trả lời, anh liền biết những lời Triệu Viêm nói với anh chắc chắn là sự thật!' Mắt Cao Lăng thoáng hiện vẻ đau thương, anh nhìn ra ngoài cửa sổ trầm ngâm: 'Lúc đó anh có quay trở lại nhưng không tra ra được gì cả nhưng lại thấy những tấm ảnh kia ...'
Cao Lăng không thể nào hình dung tâm tình của mình lúc đó, đau thương, khổ sở, phẫn hận ...
Anh không thể tiếp nhận sự thực là ngọc nữ đã không còn nhưng anh rất rõ ràng, anh không thể để những bức ảnh kia bị lộ ra ngoài, anh còn phải tìm cho ra vị thiếu gia thần bí kia, anh hận người đàn ông đã đoạt lấy tấm thân ngọc nữ của người con gái mà anh yêu nhất ...
'Cao Lăng, em không tin! Em cần chứng cứ!' Giọng Lâm Y nghe có chút lạnh nhạt, cô vẫn không muốn tin những lời Cao Lăng vừa nói.
'Ngày đó, ngày anh và Triệu Viêm đính hôn, Mạc Hưng bắt em và Tiểu Mạn đi, anh có lén gửi tin nhắn cho Lãnh Nghị, hy vọng anh ta có thể cứu em ... nhưng anh nghe Tiểu Mạn nói, sau đó người cứu bọn em là một người đàn ông mang mặt nạ!' Cao Lăng nhìn Lâm Y không chớp mắt.
Đáy mắt Lâm Y thoáng chốc cuồn cuộn dậy sóng, những lời Cao Lăng vẫn tiếp tục vẳng bên tai cô: 'Anh vẫn luôn truy tìm tung tích của cô gái được gọi là Lý tỷ ở Đế Đô, chính là người mà hôm đó Mạc Hưng bắt em đưa cho cô ta! Anh phát hiện quan hệ giữa cô ta với Lãnh Nghị quan hệ cá nhân rất phức tạp ...'
Trên trán Lâm Y lúc này đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng, cô mấp máy đôi cánh môi, một lúc lâu sau mới cất được thành lời: 'Lãnh Nghị và Lý tỷ có quen biết nhau cũng là bình thường thôi, có lẽ bọn họ đã từng có hạng mục hợp tác nào đó, có lẽ bọn họ vốn đã quen biết sẵn rồi ... tất cả những điều này chỉ là suy đoán của riêng anh ... anh cũng không có chứng cứ xác thực nào chứng minh Lãnh Nghị và thiếu gia là cùng một người!'
'Y Y ...' Cao Lăng đau khổ nhắm chặt mắt.
'Cao Lăng, đừng nói nữa!' Lâm Y ngắt lời hắn, 'Chuyện của em, anh không cần quản nhiều ... anh nên lo cho chính mình thì tốt hơn, đừng giải trừ hôn ước với Triệu Viêm ...'
'Y Y!' Cao Lăng thấp giọng rống, anh nóng nảy vươn tay nắm lấy tay Lâm Y, 'Anh đồng ý ở bên cạnh Triệu Viêm chỉ là vì không muốn họ phát tán những bức ảnh của em, là vì muốn điều ra nguồn cơn của chuyện này, là vì Cao thị ... Giờ mọi chuyện đều đã kết thúc rồi!'
Lâm Y lẳng lặng rụt tay lại, nhìn Cao Lăng: 'Cao Lăng, chuyện giữa chúng ta cũng đã kết thúc rồi, không thể quay đầu ... cho nên em không hy vọng anh lại xen vào bất cứ chuyện gì của em ...'
'Y Y ...' Trong mắt Cao Lăng lộ rõ sự tuyệt vọng, anh chậm rãi rút từ trong túi ra một gói thuốc, lấy một điếu, châm lửa, hút một hơi thật dài, cố gắng tình tĩnh lại tâm trạng kích động của mình.
Lâm Y ngẩn người nhìn anh, cô thoáng nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: 'Từ lúc nào thì anh học hút thuốc vậy?'
'Hơn nửa năm trước!' Cao Lăng ngoảnh đầu nhìn Lâm Y, 'Sau khi biết em xảy ra chuyện!'
Lòng Lâm Y lúc này thật hỗn độn, cô mím chặt đôi cánh môi, một lúc lâu sau mới nói: 'Thực xin lỗi, Cao Lăng, em không biết chuyện của em lại mang đến cho anh nhiều khổ sở như vậy ... Hãy quên nó đi thôi, hãy sống một cuộc sống thật tốt, được không?'
Cao Lăng nhíu mày, lại hung hăng hút một hơi thuốc dài, mắt anh vẫn ghim chặt trên người Lâm Y không hề rời, đáy mắt tràn đầy nỗi ưu thương: 'Y Y, em thật sự sẽ yêu người đã đoạt tấm thân ngọc nữ của mình sao?'
Hàng mi dài của Lâm Y thoáng chớp động, cô bất an nhìn Cao Lăng rồi vội chuyển ánh mắt về phía chân trời tối mịt ngoài cửa sổ, đáy mắt trong chớp mắt trống rỗng nhưng giọng nói vô cùng kiên định: 'Anh ta không phải Lãnh Nghị!'
Tầm mắt của Cao Lăng rốt cuộc cũng rời khỏi mặt Lâm Y, anh cũng nhìn ra ngoài chân trời vô định ngoài cửa sổ, điếu thuốc trên tay lúc sáng lúc tối, một lúc lâu sau anh mới lại lên tiếng, trong giọng nói tràn đầy thương cảm: 'Anh không thuyết phục được em Y Y, nhưng anh thật sự không hy vọng em bị tình yêu che mắt để rồi phải chịu tổn thương!'
'Em hiểu mà, Cao Lăng, em sẽ bảo vệ chính mình thật tốt, lời nhắc nhở của anh em sẽ luôn nhớ kỹ ...' Hốc mũi cô có chút chua xót, 'Em cũng hy vọng anh đừng phiền não vì chuyện của em nữa ... em mong anh có thể sống thật tốt, anh hiểu ý em không?'
Cao Lăng không trả lời cô, anh trầm mặc ngồi thật lâu, hút xong điếu thuốc rồi chậm rãi đứng dậy, xoay người nhìn Lâm Y, trong đáy mắt nỗi đau thương thật rõ ràng: 'Y Y, nhớ phải chăm sóc chính mình thật tốt ... Anh đi trước ...' Nói dứt lời thân hình cao lớn của anh cũng bước về phía cửa.
Lâm Y ngồi ngẩn người nơi ghế thật lâu, trong đầu một mảnh trống rỗng, đáy mắt cũng trống rỗng ...
Buổi tối ngày hôm sau, trên một sườn núi ở vùng ngoại ô, ở đó thoáng ẩn hiện một biệt thự trang viên được xây dựng hùng vĩ như một cung điện, trong một phòng hội nghị được trang hoàng đầy đủ, Lãnh Nghị đang ngồi tựa lưng vào ghế, đôi mày hơi chau lại, Lý Tân và Lưu Dũng hai người trợ tá đắc lực đang ngồi ở hai bên, báo cáo gì đó cho hắn.
'Thiếu gia, chúng tôi đã điều tra người thời gian gần đây giả mạo ngài, mang mặt nạ đi khắp nơi phạm tội, là một băng đảng xã hội đen nhỏ làm ...' Lưu Dũng dè dặt nhìn sắc mặt của Lãnh Nghị, đợi chỉ thị của anh.
'Tôi cảm thấy bên trong nhất định có vấn đề, một bang phái nho nhỏ theo lẽ thường sẽ không dám khiêu chiến chúng ta ... nghĩ xem liệu có ai đang muốn dụ chúng ta hiện thân hay không ...' Lý Tân cũng chau chặt mày, bình tĩnh phân tích.
Lãnh Nghị trầm tư giây lát, sau đó lạnh lùng mà quyết đoán nói: 'Bất kể bọn chúng làm là vì mục đích gì ... dụ dỗ sau đó tiêu diệt! ... Để cảnh sát địa phương làm!'
'Hiểu rồi, thiếu gia!' Lý Tân và Lưu Dũng đồng thanh trả lời.
Lãnh Nghị nhấc tay nhìn đồng hồ sau đó đứng dậy, cầm lấy chiếc mặt nạ trên bàn bước nhanh ra ngoài. Hôm nay anh còn có hẹn với Lâm Y ...
Nơi hội sở tư nhân cao cấp nhất của thành phố H, trong căn phòng riêng chuyên dùng của Lãnh Nghị, Lâm Y đang ngồi nơi chiếc sofa rộng rãi thoải mái, giữa phòng, thỉnh thoảng lại xem đồng hồ. Đã hẹn anh chín giờ ba mươi gặp mà giờ đã chín giờ bốn mươi rồi vẫn chưa thấy Lãnh Nghị đến! Lâm Y thoáng nhíu mày, lẳng lặng lấy điện thoại ra bắt đầu chơi trò chơi ...
Rốt cuộc cửa phòng bao cũng được đẩy ra, bóng dáng cao lớn của Lãnh Nghị xuất hiện ngoài cửa, một đoàn vệ sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp lẳng lặng tản ra đứng chờ hai bên ...
Lâm Y nhìn chằm chằm người đàn ông ngoài cửa nhưng vẫn ngồi yên nơi sofa không hề nhúc nhích ...
Khép lại cánh cửa sau lưng, Lãnh Nghị cởi áo vest đáp nơi tay vịn của sofa sau đó đi đến bên cạnh cô gái, thấy ánh mắt khác thường của cô gái đang nhìn mình, khóe môi câu lên một nụ cười, nhấc tay nhìn đồng hồ: 'Anh cũng chỉ đến trễ có mười phút thôi mà ... làm gì mà nhìn anh như vậy?'
Lúc này Lâm Y mới thu hồi tầm mắt, gượng gạo mỉm cười mà không nói gì.
Lâm Y ngồi xuống bên cạnh cô gái, cánh tay duỗi ra kéo cô vào lòng, ôm chặt, trìu mến đặt lên trán cô gái một nụ hôn rồi cúi đầu nhìn cô gái nãy giờ vẫn trầm mặc không nói một lời trong lòng mình: 'Thế nào? Giận sao? Anh có chút chuyện làm trì hoãn một chút ...'
'Không tức giận ...' Lâm Y lúc này mới lên tiếng, giọng nhẹ như gió thoảng.
Khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, lại nhìn cô gái trong lòng: 'Tối nay có muốn uống chút rượu không?'
'Ừm, cũng được!' Cô gái nhàn nhạt trả lời.
Lãnh Nghị ấn một nút liên lạc, gọi nhân viên phục vụ bày lên mấy bình rượu Tây, mấy loại thức uống rồi hào hứng nói: 'Tối nay anh pha rượu cho em uống!'
Rượu qua mấy tuần, Lâm Y ngồi tựa vào ngực Lãnh Nghị, hàng mi dài dày rợp khẽ chớp động, ánh mắt mông lung nhưng trống rỗng, giọng nói đã có chút lắp lắm, 'Nghị, tổng giám đốc của ... khu giải trí Đế Đô ... anh biết người đó không?'
Nơi đáy mắt người đàn ông thoáng xao động, cười nói: 'Người em nói có phải là người phụ nữ tên là Lý Tân không? ... Ừ, quen!'
'Quen?' Lâm Y chợt rùng mình, men rượu trong người đã tan đi không ít, cô nghiêng người ngẩng đầu nhìn gương mặt anh tuấn lãnh liệt của người đàn ông, sóng mắt hơi xao động, gượng cười nói: 'Hai người làm sao mà quen biết nhau? Thân lắm sao?'
'Cũng khá thân ... bọn anh đã từng hợp tác với nhau ...' Lãnh Nghị cười, nói một cách bình tĩnh.
Lâm Y vẫn nhìn Lãnh Nghị chằm chằm như muốn tìm kiếm điều gì đó từ vẻ mặt của anh nhưng trên gương mặt kia vẫn bình thản không chút gợn sóng, Lâm Y căn bản là không nhận ra được gì khác thường ...
/349
|