Nghị??? Thân thể người đàn ông chợt run lên, hắn cúi xuống nhìn cô gái dưới thân, gương mặt thanh thuần như thiên sứ của Lâm Y chợt hiện ra trong đầu cùng giọng nói trong trẻo của cô, "Nghị", cô vẫn gọi hắn như thế.
Đầu óc người đàn ông thoáng chốc tỉnh táo hẳn lại, men say trong chớp mắt cũng rút hết đi. Y Y! Thân hình cao lớn vụt đứng bật lên, hắn đã hiểu rồi, đời này, ngoại trừ cô gái kia hắn đã không có cách nào tiếp nhận người phụ nữ nào khác! Cho dù đơn thuần chỉ là phát tiết dục vọng cũng không được...
Trên người đột nhiên mất đi sức nặng khiến đôi mắt có phần mê ly của Lý Vận vội vàng mở lớn, cô nghi hoặc nhìn người đàn ông đang đưa tay cài lại những chiếc nút vừa được cởi ra của chiếc áo sơ mi của mình, không biết rốt cuộc mình làm gì không đúng khiến cho người đàn ông này đột nhiên dừng cương bên bờ vực...
Hoang mang ngồi dậy, Lý Vận cảm thấy quả thực không cam lòng! Ngưỡng mộ hắn lâu như vậy, cố gắng lâu như vậy, hao phí nhiều tâm tư như vậy mà đồ đạc đã sắp vào tay phút chốt lại tuột mất, bảo cô làm sao cam lòng cho được! Lý Vận chợt đứng dậy, cả người bổ nhào về phía Lãnh Nghị, đôi tay trắng nõn sít sao ôm lấy thân thể cao lớn kia, vẻ mặt đầy khẩn cầu: 'Nghị, sao vậy?'
'Cái cách xưng hô "Nghị" này, không phải cô có thể tùy tiện gọi!' Giọng Lãnh Nghị lạnh như băng, đáy mắt là vẻ lạnh mạc thường thấy, lúc này hắn đã cài xong chiếc nút áo cuối cùng, bàn tay hắn lạnh lùng rũ đôi tay đang vòng qua người hắn xuống, 'Cô mặc áo lại đi, có yêu cầu gì thì báo với Tiền Phong một tiếng!'
'Không!' Lý Vận thấp giọng kêu, 'Em không cần gì cả, em... làm vậy chỉ vì ái mộ ngài...'
Mặt Lãnh Nghị không chút đổi sắc, hắn nhấc lấy áo vest rồi bước nhanh ra ngoài, 'Nghị... à không... Lãnh tổng...' Tiếng kêu buồn bã của Lý Vận bị cánh cửa dầy vừa sập lại sau lưng Lãnh Nghị chặn mất.
Đi qua dãy hành lang dài, băng qua đại sảnh của câu lạc bộ giải trí, băng qua sân khấu muôn ngàn sắc màu với đám đông đang cuồng loạn nhảy nhót, trên sân khấu đang có hai cô gái đảm nhiệm múa chính, hai người cũng đang hào hứng nhảy múa, đột nhiên bóng một cô gái trong chiếc váy dài màu trắng trong đám đông đập vào mắt Lãnh Nghị, làn váy trắng phiêu dật đó...
Chiếc váy màu trắng tung bay khiến bước chân Lãnh Nghị chợt khựng lại, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm bóng trắng đó, sự lạnh mạc trong đáy mắt từ từ tiêu biến...
Hình ảnh chiếc váy dài màu trắng xoay tròn đã khắc sâu trong đầu lại bất chợt hiện ra, chiếc bóng nhỏ màu trắng, làn váy trắng tung bay trên sân khấu của trường đại học H, bóng trắng rạng rỡ xoay tròn trong chiếc áo cưới... Y Y, Tiểu Họa Nhi của anh! Lãnh Nghị cắn chặt môi, nỗi nhớ dành cho Lâm Y phút chốc tràn về, ồ ạt như thủy triều không sao khống chế được...
Xin lỗi em, Y Y, rời nhà lâu như vậy mà chưa gọi điện thoại cho em một lần, anh thật có lỗi...
Nghĩ đến đây, chân Lãnh Nghị không kìm được càng rảo bước nhanh hơn. Bước ra khỏi cửa câu lạc bộ, đứng im để làn gió đêm thổi nhẹ mái tóc ngắn của hắn, Lãnh Nghị rút điện thoại trong túi ra, nhanh nhẹn ấn phím...
Y Y, thân thể em đã khỏe lại nhiều chưa? Đều tại anh cả, cứ ép em sinh con, chỉ quan tâm đến suy nghĩ của riêng mình mà không quan tâm đến cảm nhận của em...
Mà lúc này ở thành phố H, gian phòng ngủ chính xa hoa rộng rãi của biệt thự nhà họ Lãnh đã chìm trong bóng tối, đột nhiên tiếng chuông điện thoại không ngừng reo lên, trong đêm khuya tĩnh lặng, tiếng chuông nghe đặc biệt rõ ràng lại hết sức chói tai khiến Lâm Y đang ngủ chợt mở bừng mắt. Cô nhỏm dậy, vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại đặt nơi tủ đầu giường, khi nhìn thấy cái tên "Nghị" đang nhấp nháy trên màn hình, hốc mũi chợt không ngăn được cảm giác ê ẩm chua xót, nhất thời không biết làm sao, chỉ ngẩn người nhìn chiếc điện thoại trên tay.
Sao lại không nghe điện thoại? Lãnh Nghị hơi chau mày, là Y Y ngủ say quá không nghe được tiếng chuông hay là ... vẫn còn giận hắn nên không nhận điện thoại? Điện thoại rốt cuộc cũng vang lên mấy tiếng tút tút chứng tỏ cuộc gọi không có người nhận nghe.
Gương mặt anh tuấn của Lãnh Nghị thoáng hiện lên một vẻ lo âu, hắn ngẩn người nhìn chiếc điện thoại trong tay, gương mặt tái nhợt của Lâm Y lúc đứng trước cửa phòng phẫu thuật, một tay ôm lấy bụng lại hiện ra trong đầu, lòng Lãnh Nghị lại bắt đầu run lên vì lo lắng lẫn hối hận, áy náy lẫn tự trách, sao mình có thể cứ thế bỏ mặc Y Y một mình không lo được chứ?
Ngón tay thon dài lần nữa ấn lên phím gọi, ở bên này Lâm Y đang định cất điện thoại trở lại tủ đầu giường, có thể nhìn rõ sự thất lạc trong đáy mắt trong trẻo của cô thì điện thoại lại đổ chuông lần nữa, mắt Lâm Y bừng sáng, cô vội cầm điện thoại lên...
Lãnh Nghị bên này cực kỳ sốt ruột, Y Y, nghe điện thoại đi! Rốt cuộc hắn cũng nghe được giọng nói nhàn nhạt của Lâm Y từ đầu bên kia truyền đến, 'Alo...'
Nghe tiếng cô trong mắt Lãnh Nghị không giấu được một tia mừng rỡ, tiếp đó là một cảm giác đau lòng, sự lạnh nhạt của Lâm Y cùng câu "Alo" kia khiến lòng hắn đau nhói, tiếng "Nghị" ngọt ngào mà hắn chờ nghe, từ khi nào lại trở thành câu "Alo" lạnh nhạt này rồi?!
'Y Y...' Giọng Lãnh Nghị hơi khàn, 'Xin lỗi em, đến hôm nay mới gọi điện thoại cho em... em... đã khỏe lại nhiều chưa?' Ý của Lãnh Nghị là muốn hỏi, sau khi cô bỏ đi đứa bé, thân thể đã hồi phục lại hay chưa.
Ở đầu bên kia, nước mắt Lâm Y trong chớp mắt lặng lẽ tràn mi, trong đầu lúc này lại xuất hiện tình cảnh Lãnh Nghị ôm cô gái kia vào lòng cùng câu nói "Con gái của chúng ta..." kia. Cố nén cảm xúc, Lâm Y lẳng lặng đưa tay lau nước mắt, hai đầu điện thoại bỗng chốc chìm trong im lặng.
Loại im lặng khiến người ta ngạt thở đó duy trì một lúc lâu, giọng Lâm Y mới lại nhàn nhạt cất lên: 'Em không sao... tốt lắm, anh bận...'
'Y Y...' Đôi mày rậm của Lãnh Nghị thoáng chau lại, hắn đưa tay nhẹ xoa huyệt thái dương, từ bao giờ, khoảng cách giữa hai trái tim lại trở nên xa xôi đến thế? Xa đến nỗi Lãnh Nghị bỗng dưng có cảm giác hắn sờ không thấu, cảm giác này khiến lòng hắn càng thêm khó chịu, càng thêm đau đớn, khoảng cách này là thứ mà hắn không mong muốn nhất! Lúc này suy nghĩ duy nhất có trong đầu hắn chính là làm thế nào để quay về lại như trước đây, có con gái hay không lúc này đã không còn quan trọng nữa!
'Nếu như không có việc gì, em...muốn ngủ!' Đầu bên kia nước mắt Lâm Y vẫn lặng lẽ rơi không cách nào ngăn được nhưng cô quật cường chịu đựng, định đưa tay tắt máy...
'Ngày mai anh về!' Lãnh Nghị vội nói, bên kia Lâm Y chỉ "ân" một tiếng rồi điện thoại truyền đến tiếng tút tút báo hiệu cuộc gọi đã bị ngắt. Lãnh Nghị cắn môi, mắt nhắm lại đầy khổ sở còn bên này, Lâm Y như bị hút hết sức lực, bàn tay không đủ sức để nắm lấy điện thoại mà mặc kệ nó trượt khỏi tay mình rơi lăn lóc trên nệm...
***
Sáng hôm sau, trong văn phòng của mình ở công ty Tiểu Họa Nhi, Lâm Y ngả lưng vào ghế, một tay chống trán như đang suy nghĩ điều gì, thật lâu thật lâu sau cô mới ngẩng đầu lên, tầm mắt lúc này vô tình quét qua mô hình nho nhỏ trên bàn --- cô bé mặc váy trắng đang làm động tác xoay tròn kia, chính là cô lúc nhỏ...
Chuyện xưa như một cuốn phim chầm chậm diễn lại trong đầu, gương mặt bẩn thỉu dán sát cửa kiếng của phòng tập múa dần biến thành gương mặt khác, tuấn dật mà lạnh mạc, lần cướp hôn ở Milan, ánh mắt nồng đượm tình yêu của Lãnh Nghị nhìn cô trong hon lễ...
'Nghị...' Lâm Y không kìm lòng được gọi thầm một câu, em nhớ anh lắm, Nghị! Nhưng em cũng rất sợ, sợ cô gái mà anh ôm trong lòng kia, sợ câu nói "Con gái của chúng ta" kia, em sợ tất cả đều là sự thật! Nếu như tất cả đều là thật, em phải làm sao đây? Nghĩ đến đây, một dòng nước mắt lại không kìm được lặng lẽ lăn trên đôi má mịn màng...
Nghị, là em ích kỉ quá đúng không? Nếu như mọi thứ có thể quay lại, em biết mình phải làm gì rồi! Anh mới là người quan trọng nhất trong cuộc đời em, không có anh, không có tình yêu của anh, sự nghiệp của em cho dù có thành công hơn nữa thì cũng có ý nghĩa gì đâu?
Nhưng giờ em đã hiểu rồi, đã hối hận rồi, vậy liệu có còn kịp không? Liệu có thể quay lại như trước đây được không?
Đang miên man với bao nhiêu suy nghĩ thì ngoài cửa chợt vang lên mấy tiếng gõ nhẹ, Lâm Y vội điều tiết lại cảm xúc, hoảng hốt lau đi những giọt nước mắt trên má rồi nhẹ giọng đáp, 'Mời vào...'
Người đẩy cửa vào là Trương Tiểu Mạn, cô nhìn Lâm Y bằng ánh mắt sâu xa, mấy ngày nay Lâm Y có gì đó rất kỳ lạ, Lãnh tổng cũng đã mấy ngày không thấy xuất hiện ở đây, sau đó cô mới nghe được đồng nghiệp cũ ở LS quốc tế nói lại là Lãnh Nghị đi công tác; nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ cộng với những hiểu biết của cô về Lâm Y, Trương Tiểu Mạn biết giữa Lâm Y và Lãnh Nghị nhất định có vấn đề gì...
'Lâm Y, đây là tiến độ thiết kế của chúng ta...' Trương Tiểu Mạn đặt xấp tư liệu lên bàn trước mặt Lâm Y nhưng không hề có ý lui ra mà chủ động ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô.
Lâm Y cố trấn tĩnh lật tư liệu xem qua một lượt, Trương Tiểu Mạn thì nhìn bạn chằm chằm: 'Lâm Y, mình mới từ LS quốc tế về, nghe Ngãi Mỹ nói, Lãnh tổng hôm nay trở về phải không?'
'Ừ!' Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, chỉ nhàn nhạt đáp một chữ.
'Không định đi đón sao?' Trương Tiểu Mạn cười nói, 'Bạn không đi đón chồng, nói không chừng có rất nhiều người muốn đi đấy nhé...'
Đầu óc người đàn ông thoáng chốc tỉnh táo hẳn lại, men say trong chớp mắt cũng rút hết đi. Y Y! Thân hình cao lớn vụt đứng bật lên, hắn đã hiểu rồi, đời này, ngoại trừ cô gái kia hắn đã không có cách nào tiếp nhận người phụ nữ nào khác! Cho dù đơn thuần chỉ là phát tiết dục vọng cũng không được...
Trên người đột nhiên mất đi sức nặng khiến đôi mắt có phần mê ly của Lý Vận vội vàng mở lớn, cô nghi hoặc nhìn người đàn ông đang đưa tay cài lại những chiếc nút vừa được cởi ra của chiếc áo sơ mi của mình, không biết rốt cuộc mình làm gì không đúng khiến cho người đàn ông này đột nhiên dừng cương bên bờ vực...
Hoang mang ngồi dậy, Lý Vận cảm thấy quả thực không cam lòng! Ngưỡng mộ hắn lâu như vậy, cố gắng lâu như vậy, hao phí nhiều tâm tư như vậy mà đồ đạc đã sắp vào tay phút chốt lại tuột mất, bảo cô làm sao cam lòng cho được! Lý Vận chợt đứng dậy, cả người bổ nhào về phía Lãnh Nghị, đôi tay trắng nõn sít sao ôm lấy thân thể cao lớn kia, vẻ mặt đầy khẩn cầu: 'Nghị, sao vậy?'
'Cái cách xưng hô "Nghị" này, không phải cô có thể tùy tiện gọi!' Giọng Lãnh Nghị lạnh như băng, đáy mắt là vẻ lạnh mạc thường thấy, lúc này hắn đã cài xong chiếc nút áo cuối cùng, bàn tay hắn lạnh lùng rũ đôi tay đang vòng qua người hắn xuống, 'Cô mặc áo lại đi, có yêu cầu gì thì báo với Tiền Phong một tiếng!'
'Không!' Lý Vận thấp giọng kêu, 'Em không cần gì cả, em... làm vậy chỉ vì ái mộ ngài...'
Mặt Lãnh Nghị không chút đổi sắc, hắn nhấc lấy áo vest rồi bước nhanh ra ngoài, 'Nghị... à không... Lãnh tổng...' Tiếng kêu buồn bã của Lý Vận bị cánh cửa dầy vừa sập lại sau lưng Lãnh Nghị chặn mất.
Đi qua dãy hành lang dài, băng qua đại sảnh của câu lạc bộ giải trí, băng qua sân khấu muôn ngàn sắc màu với đám đông đang cuồng loạn nhảy nhót, trên sân khấu đang có hai cô gái đảm nhiệm múa chính, hai người cũng đang hào hứng nhảy múa, đột nhiên bóng một cô gái trong chiếc váy dài màu trắng trong đám đông đập vào mắt Lãnh Nghị, làn váy trắng phiêu dật đó...
Chiếc váy màu trắng tung bay khiến bước chân Lãnh Nghị chợt khựng lại, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm bóng trắng đó, sự lạnh mạc trong đáy mắt từ từ tiêu biến...
Hình ảnh chiếc váy dài màu trắng xoay tròn đã khắc sâu trong đầu lại bất chợt hiện ra, chiếc bóng nhỏ màu trắng, làn váy trắng tung bay trên sân khấu của trường đại học H, bóng trắng rạng rỡ xoay tròn trong chiếc áo cưới... Y Y, Tiểu Họa Nhi của anh! Lãnh Nghị cắn chặt môi, nỗi nhớ dành cho Lâm Y phút chốc tràn về, ồ ạt như thủy triều không sao khống chế được...
Xin lỗi em, Y Y, rời nhà lâu như vậy mà chưa gọi điện thoại cho em một lần, anh thật có lỗi...
Nghĩ đến đây, chân Lãnh Nghị không kìm được càng rảo bước nhanh hơn. Bước ra khỏi cửa câu lạc bộ, đứng im để làn gió đêm thổi nhẹ mái tóc ngắn của hắn, Lãnh Nghị rút điện thoại trong túi ra, nhanh nhẹn ấn phím...
Y Y, thân thể em đã khỏe lại nhiều chưa? Đều tại anh cả, cứ ép em sinh con, chỉ quan tâm đến suy nghĩ của riêng mình mà không quan tâm đến cảm nhận của em...
Mà lúc này ở thành phố H, gian phòng ngủ chính xa hoa rộng rãi của biệt thự nhà họ Lãnh đã chìm trong bóng tối, đột nhiên tiếng chuông điện thoại không ngừng reo lên, trong đêm khuya tĩnh lặng, tiếng chuông nghe đặc biệt rõ ràng lại hết sức chói tai khiến Lâm Y đang ngủ chợt mở bừng mắt. Cô nhỏm dậy, vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại đặt nơi tủ đầu giường, khi nhìn thấy cái tên "Nghị" đang nhấp nháy trên màn hình, hốc mũi chợt không ngăn được cảm giác ê ẩm chua xót, nhất thời không biết làm sao, chỉ ngẩn người nhìn chiếc điện thoại trên tay.
Sao lại không nghe điện thoại? Lãnh Nghị hơi chau mày, là Y Y ngủ say quá không nghe được tiếng chuông hay là ... vẫn còn giận hắn nên không nhận điện thoại? Điện thoại rốt cuộc cũng vang lên mấy tiếng tút tút chứng tỏ cuộc gọi không có người nhận nghe.
Gương mặt anh tuấn của Lãnh Nghị thoáng hiện lên một vẻ lo âu, hắn ngẩn người nhìn chiếc điện thoại trong tay, gương mặt tái nhợt của Lâm Y lúc đứng trước cửa phòng phẫu thuật, một tay ôm lấy bụng lại hiện ra trong đầu, lòng Lãnh Nghị lại bắt đầu run lên vì lo lắng lẫn hối hận, áy náy lẫn tự trách, sao mình có thể cứ thế bỏ mặc Y Y một mình không lo được chứ?
Ngón tay thon dài lần nữa ấn lên phím gọi, ở bên này Lâm Y đang định cất điện thoại trở lại tủ đầu giường, có thể nhìn rõ sự thất lạc trong đáy mắt trong trẻo của cô thì điện thoại lại đổ chuông lần nữa, mắt Lâm Y bừng sáng, cô vội cầm điện thoại lên...
Lãnh Nghị bên này cực kỳ sốt ruột, Y Y, nghe điện thoại đi! Rốt cuộc hắn cũng nghe được giọng nói nhàn nhạt của Lâm Y từ đầu bên kia truyền đến, 'Alo...'
Nghe tiếng cô trong mắt Lãnh Nghị không giấu được một tia mừng rỡ, tiếp đó là một cảm giác đau lòng, sự lạnh nhạt của Lâm Y cùng câu "Alo" kia khiến lòng hắn đau nhói, tiếng "Nghị" ngọt ngào mà hắn chờ nghe, từ khi nào lại trở thành câu "Alo" lạnh nhạt này rồi?!
'Y Y...' Giọng Lãnh Nghị hơi khàn, 'Xin lỗi em, đến hôm nay mới gọi điện thoại cho em... em... đã khỏe lại nhiều chưa?' Ý của Lãnh Nghị là muốn hỏi, sau khi cô bỏ đi đứa bé, thân thể đã hồi phục lại hay chưa.
Ở đầu bên kia, nước mắt Lâm Y trong chớp mắt lặng lẽ tràn mi, trong đầu lúc này lại xuất hiện tình cảnh Lãnh Nghị ôm cô gái kia vào lòng cùng câu nói "Con gái của chúng ta..." kia. Cố nén cảm xúc, Lâm Y lẳng lặng đưa tay lau nước mắt, hai đầu điện thoại bỗng chốc chìm trong im lặng.
Loại im lặng khiến người ta ngạt thở đó duy trì một lúc lâu, giọng Lâm Y mới lại nhàn nhạt cất lên: 'Em không sao... tốt lắm, anh bận...'
'Y Y...' Đôi mày rậm của Lãnh Nghị thoáng chau lại, hắn đưa tay nhẹ xoa huyệt thái dương, từ bao giờ, khoảng cách giữa hai trái tim lại trở nên xa xôi đến thế? Xa đến nỗi Lãnh Nghị bỗng dưng có cảm giác hắn sờ không thấu, cảm giác này khiến lòng hắn càng thêm khó chịu, càng thêm đau đớn, khoảng cách này là thứ mà hắn không mong muốn nhất! Lúc này suy nghĩ duy nhất có trong đầu hắn chính là làm thế nào để quay về lại như trước đây, có con gái hay không lúc này đã không còn quan trọng nữa!
'Nếu như không có việc gì, em...muốn ngủ!' Đầu bên kia nước mắt Lâm Y vẫn lặng lẽ rơi không cách nào ngăn được nhưng cô quật cường chịu đựng, định đưa tay tắt máy...
'Ngày mai anh về!' Lãnh Nghị vội nói, bên kia Lâm Y chỉ "ân" một tiếng rồi điện thoại truyền đến tiếng tút tút báo hiệu cuộc gọi đã bị ngắt. Lãnh Nghị cắn môi, mắt nhắm lại đầy khổ sở còn bên này, Lâm Y như bị hút hết sức lực, bàn tay không đủ sức để nắm lấy điện thoại mà mặc kệ nó trượt khỏi tay mình rơi lăn lóc trên nệm...
***
Sáng hôm sau, trong văn phòng của mình ở công ty Tiểu Họa Nhi, Lâm Y ngả lưng vào ghế, một tay chống trán như đang suy nghĩ điều gì, thật lâu thật lâu sau cô mới ngẩng đầu lên, tầm mắt lúc này vô tình quét qua mô hình nho nhỏ trên bàn --- cô bé mặc váy trắng đang làm động tác xoay tròn kia, chính là cô lúc nhỏ...
Chuyện xưa như một cuốn phim chầm chậm diễn lại trong đầu, gương mặt bẩn thỉu dán sát cửa kiếng của phòng tập múa dần biến thành gương mặt khác, tuấn dật mà lạnh mạc, lần cướp hôn ở Milan, ánh mắt nồng đượm tình yêu của Lãnh Nghị nhìn cô trong hon lễ...
'Nghị...' Lâm Y không kìm lòng được gọi thầm một câu, em nhớ anh lắm, Nghị! Nhưng em cũng rất sợ, sợ cô gái mà anh ôm trong lòng kia, sợ câu nói "Con gái của chúng ta" kia, em sợ tất cả đều là sự thật! Nếu như tất cả đều là thật, em phải làm sao đây? Nghĩ đến đây, một dòng nước mắt lại không kìm được lặng lẽ lăn trên đôi má mịn màng...
Nghị, là em ích kỉ quá đúng không? Nếu như mọi thứ có thể quay lại, em biết mình phải làm gì rồi! Anh mới là người quan trọng nhất trong cuộc đời em, không có anh, không có tình yêu của anh, sự nghiệp của em cho dù có thành công hơn nữa thì cũng có ý nghĩa gì đâu?
Nhưng giờ em đã hiểu rồi, đã hối hận rồi, vậy liệu có còn kịp không? Liệu có thể quay lại như trước đây được không?
Đang miên man với bao nhiêu suy nghĩ thì ngoài cửa chợt vang lên mấy tiếng gõ nhẹ, Lâm Y vội điều tiết lại cảm xúc, hoảng hốt lau đi những giọt nước mắt trên má rồi nhẹ giọng đáp, 'Mời vào...'
Người đẩy cửa vào là Trương Tiểu Mạn, cô nhìn Lâm Y bằng ánh mắt sâu xa, mấy ngày nay Lâm Y có gì đó rất kỳ lạ, Lãnh tổng cũng đã mấy ngày không thấy xuất hiện ở đây, sau đó cô mới nghe được đồng nghiệp cũ ở LS quốc tế nói lại là Lãnh Nghị đi công tác; nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ cộng với những hiểu biết của cô về Lâm Y, Trương Tiểu Mạn biết giữa Lâm Y và Lãnh Nghị nhất định có vấn đề gì...
'Lâm Y, đây là tiến độ thiết kế của chúng ta...' Trương Tiểu Mạn đặt xấp tư liệu lên bàn trước mặt Lâm Y nhưng không hề có ý lui ra mà chủ động ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô.
Lâm Y cố trấn tĩnh lật tư liệu xem qua một lượt, Trương Tiểu Mạn thì nhìn bạn chằm chằm: 'Lâm Y, mình mới từ LS quốc tế về, nghe Ngãi Mỹ nói, Lãnh tổng hôm nay trở về phải không?'
'Ừ!' Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, chỉ nhàn nhạt đáp một chữ.
'Không định đi đón sao?' Trương Tiểu Mạn cười nói, 'Bạn không đi đón chồng, nói không chừng có rất nhiều người muốn đi đấy nhé...'
/349
|