Nghe tiếng cười không khống chế được của Lãnh Nghị, vẫn đứng yên nơi thang lầu Lâm Y nhẹ cắn môi, trong đôi mắt đen láy là sự áo não không thôi, tối qua người đàn ông này uống say hại cô cả người đều là "dấu ấn", thân thể còn không nói, dù sao quần có thể che đậy được, còn trên trán, trên cổ thì làm thế nào đây?
Mang theo bao nhiêu là dấu đỏ tím thế kia, trong nhà bao nhiêu là người làm nhìn thấy, tuy rằng bề ngoài họ không dám nói gì nhưng chắc chắn là âm thầm cười nhạo không thôi rồi; hơn nữa, để Hạo Hạo nhiều chuyện kia nhìn thấy, chắc chắn là lại hỏi không ngừng; với lại, nếu như muốn ra ngoài, làm sao dám gặp người đây?
Cô gái vừa áo não trừng mắt nhìn người đàn ông đang cười một cách vui vẻ kia vừa cất bước đi xuống lầu, chân vừa đạp xuống sàn thì Hạo Hạo tay ôm súng nhựa xông vào phòng khách.
'Mẹ...' Lãnh Hạo rất tự nhiên xông về phía mẹ mình, cô gái vội thu hồi ánh mắt đang trừng về phía người đàn ông, nhìn sang con trai, trong mắt dâng trào một tình yêu thương của người mẹ.
Cậu nhóc Hạo Hạo chạy đến trước mặt mẹ mình mới ngừng lại, ngước chiếc đầu nhỏ lên nhìn mẹ, không biết sao cậu luôn cảm thấy mẹ mình hôm nay có gì đó rất khác so với thường ngày, ngày thường mẹ ở nhà nào có ăn mặc kỳ lạ thế này?
Gương mặt anh tuấn nhỏ nhắn của Hạo Hạo tràn đầy nghi hoặc: 'Mẹ, vì sao mẹ phải đội mũ? Vì sao phải quàng khăn? Mẹ định ra ngoài sao?'
Ánh mắt cô gái lần nữa trừng về phía người đàn ông đang ung dung ngồi ở sofa, đôi mắt đen thẳm của hắn cũng đang nhìn cô, trong mắt tràn đầy ý cười trêu dù ở xa vẫn có thể nhìn thấy thật rõ ràng, cô gái lần nữa áo não thu hồi tầm mắt, xoa nhẹ đôi má phúng phính của con trai, giọng nhu hòa: 'Cục cưng, mẹ không định ra ngoài... chỉ là... đột nhiên muốn thay đổi cách ăn mặc một chút thôi!'
'Vậy mẹ quàng nhiều khăn như vậy là vì trong nhà máy lạnh chỉnh thấp quá sao?' Lãnh Hạo vẫn truy hỏi không ngừng.
'Không phải', Cô gái chỉ đành cười trừ, 'Cục cưng, mẹ... ừm, mẹ thấy quàng khăn thế này rất dễ chịu, khụ khụ, dễ chịu lắm...'
'Dễ chịu?' Cậu nhóc Hạo Hạo không hiểu chau mày, làm vậy dễ chịu lắm sao?
'Con trai ngoan, đi tìm em trai chơi đi, ừm, mẹ đói rồi, mẹ đi ăn sáng trước đã...' Cô gái chỉ mong được sớm thoát khỏi sự đeo bám của con trai nên bước vội vào phòng ăn, lần này cô cũng không thèm nhìn lại người đàn ông đang thoải mái tựa người nơi sofa kia bởi vì cô gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của hắn lúc này là thế nào...
Vừa mới ngồi xuống bàn ăn thì má Ngô đã vội bê bữa sáng đã sớm chuẩn bị sẵn lên, cô gái chậm rãi ăn, không lâu sau thì thân hình cao lớn của Lãnh Nghị đã xuất hiện ở cửa phòng ăn, tươi cười nhìn cô gái đang ngồi bên bàn ăn kia.
Cô gái thì cứ làm như không thấy, chỉ lo cắm cúi ăn sáng, người kia lại bước tới hai bước, ngồi xuống bên cạnh cô gái, hai tay bắt tréo trước ngực, cúi đầu tỉ mỉ nhìn cô gái ở khoảng cách thật gần, ừm... em định xem anh là không khí sao? Vậy anh nhất định phải khiến em muốn tránh cũng không tránh được, nhất định phải nhìn thấy anh...
Cô gái rốt cuộc cũng không giả vờ tiếp được nữa, cô nghiêm mặt liếc nhìn gương mặt tuấn tú đang ghé sát mặt mình, giọng lạnh nhạt, 'Anh. Muốn. Gì?'
'Ừm', Lãnh Nghị bật cười, 'Câu này là anh hỏi em mới đúng. Em muốn gì? Ở nhà làm gì phải ăn mặc như thế này?'
Sóng mắt cô gái thoáng xao động, cô nuốt mấy ngụm cháo rồi lạnh nhạt nói, 'Không phải anh rõ ràng nhất sao, còn hỏi làm gì?'
'Ừm', Lãnh Nghị vẫn một vẻ bỡn cợt, thấp giọng nói, 'Em anw mặc thế này chỉ làm người khác càng thêm chú ý thôi, biết không?'
Vừa nhìn vẻ mặt Lãnh Nghị, lại nghe giọng nói cố tình đè thấp kia những người làm đứng hầu gần đó lập tức rất tự giác nghiêm mặt lùi ra khỏi phòng ăn, lưu lại không gian riêng tư cho hai vợ chồng.
Hình như là như vậy, nhưng không làm vậy thì có thể làm thế nào? Nhìn những người hầu đang nối nhau rời đi, cô gái trừng mắt, bực dọc nói: 'Vậy anh nói xem em nên làm gì? Làm thế nào mới có thể gặp người đây?'
'Lấy mũ ra, tháo khăn xuống, giống như ngày thường vậy, bình thản mà gặp người thôi...' Giọng Lãnh Nghị thật điềm nhiên.
'Vậy nếu có người hỏi em trên trán bị làm sao thì em nói thế nào? Nói ở nhà có nuôi một con chó nhỏ, hôm đó con chó uống nhiều rượu, không cẩn thận cào trúng mặt em để lại sao?' Cô gái cũng nén giọng nói, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, có thể phản pháo lại một lần, nói hắn là chó con xem như trút giận đi.
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn nhìn chăm chú nụ cười đắc ý của cô gái, cánh tay dài duỗi ra, ngay lúc cô gái còn chưa kịp đề phòng, dỡ mũ của cô xuống, vết đỏ trên trán cô gái lập tức lộ ra, trái lại với tiếng kêu thất thanh của cô, giọng người đàn ông thật bình thản, 'Được rồi, cứ như thế đi, anh dẫn em đi dạo phố...'
Bàn tay người đàn ông lại vươn về phía chiếc khăn lụa trên cổ cô gái, 'Nghị... đừng...', cô gái vội vàng buông chiếc muỗng trên tay xuống định ngăn lại, lúc hai người đang giằng co, cô gái chợt ngưng động tác, mày thoáng chau lại, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đó chiếc khăn lụa quấn quanh cổ cô gái đã bị người đàn ông dỡ xuống, một hàng vết tích trên chiếc cổ trắng nõn lập tức lộ ra thật rõ ràng...
Dạ dày lại quặn lên cực kỳ khó chịu khiến cô gái chẳng còn tâm tư đâu mà đi lo chuyện những dấu hôn có bị lộ ra hay không, cô ấn chặt tay lên bụng, há miệng hít thở sâu mấy hơi, tận lực đè nén cảm giác khó chịu trong dạ dày...
Nụ cười trên môi người đàn ông chớp mắt đông cứng lại, hắn nhìn chằm chằm vẻ mặt của cô gái, đáy mắt chợt dâng lên một cảm giác vui sướng kỳ diệu, giọng nói cũng trở nên dị thường nhu hòa: 'Muốn ói sao?'
'Ừm, dạ dày hơi khó chịu, có lẽ là ăn gì đó không hợp...' Cô gái vẫn chau mày, yếu ớt đáp.
'Bao lâu rồi?' Ánh mắt người đàn ông như đuốc, giọng nói bởi vì kích động mà hơi run.
Cô gái dường như hiểu được người đàn ông đang nghĩ gì, cô không khỏi quay đầu lại trừng mắt nhìn gương mặt anh tuấn đang ghé đến gần mình kia, không chút lưu tình tạt cho một gáo nước lạnh, 'Đừng có tưởng bở... ừm, hai lần trước em mang thai đều không có buồn ói, em mang thai chỉ đặc biệt muốn ăn, muốn ngủ thôi, không nhớ sao?'
Quả thực là vậy, lúc cô mang thai Hạo Hạo và Hàn Hàn chỉ có ngủ bao nhiêu cũng không đủ sau đó là sức ăn trở nên lớn hơn nhiều, trước giờ chưa từng thấy cô nôn nghén như những phụ nữ có thai khác, bác sĩ nói, đây là do thể chất của từng người không giống nhau...
Ánh mắt sáng ngời của người đàn ông trong chớp mắt tối lại, hắn nhẹ mím môi, nhìn chằm chằm cô gái, giọng nói có chút không cam lòng, 'Nhưng tháng này cái kia của em, dường như đến rất trễ...'
Bàn tay vừa mới cầm muỗng của cô gái chợt ngừng lại, trái tim cũng theo đó trầm xuống , hình như... hình như là đã trễ một tuần rồi, bởi vì bận bịu với chuyện của công ty Tiểu Họa Nhi nên cô cũng quên bẵng mất.
Nhưng trước giờ nguyệt sự của cô cũng không chuẩn lắm, thường là trễ mấy ngày, giờ có trễ một tuần thì cũng là chuyện rất bình thường, hơn nữa lần này cô cũng không buồn ngủ, sức ăn cũng không tăng! Mà quan trọng hơn là, mỗi lần hai vợ chồng âu yếm cũng đều có phòng hộ cả... nghĩ đến điểm này cô gái mới an tâm đôi chút.
Người đàn ông rất hài lòng nhìn vẻ hoảng thần của cô gái dù chỉ trong thoáng chốc, khóe môi ý cười càng sâu nhưng giọng nói vẫn hết sức nhu hòa: 'Trễ bao lâu rồi?'
'Một tuần...' Cô gái nói thật nhẹ nhàng, trấn tĩnh vô cùng, 'Em vẫn thường trễ như vậy mà, bình thường thôi...' Cô vừa nói vừa liếc mắt về phía gương mặt anh tuấn kia, trong đáy mắt vẫn ngoan cường cháy lên một tia hy vọng, cô gái cắn môi, 'Ừm, chuyện kia... chúng ta không phải vẫn luôn có phòng hộ hay sao, không có lần nào bỏ qua cả...'
Đáy mắt Lãnh Nghị thoáng có chút gợn sóng, môi mỏng mím chặt không nói tiếng nào, cô gái lại mỉm cười, mười phần tự tin: 'Những phản ứng của em khi mang thai không phải là vậy đâu...em chỉ là đau dạ dày mà thôi, vài hôm nữa rảnh rỗi em sẽ đến bệnh viện kiểm tra một chút, lấy ít thuốc về uống là được rồi!'
'Chuyện này...' Đôi mắt đen thẳm của Lãnh Nghị nhìn vợ chằm chằm, lát sau mới gian nan nuốt nuốt nước bọt, 'Anh thấy thận trọng một chút tốt hơn, ừm, cũng có thể sơ sẩy thì sao, đúng không? Vẫn là đến bệnh viện kiểm tra một lần cho yên tâm...'
Sơ sẩy? Cô gái quay lại nhìn người đàn ông bằng ánh mắt nghi hoặc, 'Sơ sẩy? Sao lại có thẻ chứ? Nghị, không phải anh giở trò gì đấy chứ?'
'Gì chứ?' Lãnh Nghị cười một cách khinh thường, 'Anh cần gì giở trò chứ, mấy lời như vậy mà em cũng nói được!'
Cô gái lúc này mới mỉm cười, bình thản nói, 'Nếu như thật sự có sơ sẩy thì bỏ thôi...'
Bỏ? Lần này đến lượt Lãnh Nghị chau mày, giọng nói trong nháy mắt kiên định vô cùng: 'Không được!'
'Sao lại không được?' Cô gái cố tình làm ra vẻ không hiểu, 'Anh đã hứa với em, nếu muốn sinh cũng phải đợi đến sang năm, giờ em không rảnh sinh con...'
Gương mặt tuấn dật của Lãnh Nghị toát lên một vẻ kiên định, 'Giờ em mang thai, đợi đến lúc sinh thì cũng qua năm rồi, đâu có sai lời hứa với em!'
'Nghị...' Cô gái quả đoán cắt đứt câu nói cường điệu của Lãnh Nghị.
Lãnh Nghị ho khan một tiếng, cuối cùng nghiêm túc nói: 'Y Y, nếu như em không mang thai, chúng ta đợi năm sau hẵng sinh, nhưng nếu như thực sự mang thai, chúng ta không thể bỏ được... ừm, đó là con của chúng ta kia mà, em thực sự nhẫn tâm bỏ con sao?'
Cô gái nhìn vẻ lo âu trên mặt người đàn ông, cắn môi trầm tư hồi lâu, haizz, chắc không phải là mang thai đâu! Vừa nghĩ đến điều này thì trong lòng cô nhẹ nhõm không ít, cô thì thào: 'Em biết rồi... không phải vẫn chưa xác định sao?'
Mang theo bao nhiêu là dấu đỏ tím thế kia, trong nhà bao nhiêu là người làm nhìn thấy, tuy rằng bề ngoài họ không dám nói gì nhưng chắc chắn là âm thầm cười nhạo không thôi rồi; hơn nữa, để Hạo Hạo nhiều chuyện kia nhìn thấy, chắc chắn là lại hỏi không ngừng; với lại, nếu như muốn ra ngoài, làm sao dám gặp người đây?
Cô gái vừa áo não trừng mắt nhìn người đàn ông đang cười một cách vui vẻ kia vừa cất bước đi xuống lầu, chân vừa đạp xuống sàn thì Hạo Hạo tay ôm súng nhựa xông vào phòng khách.
'Mẹ...' Lãnh Hạo rất tự nhiên xông về phía mẹ mình, cô gái vội thu hồi ánh mắt đang trừng về phía người đàn ông, nhìn sang con trai, trong mắt dâng trào một tình yêu thương của người mẹ.
Cậu nhóc Hạo Hạo chạy đến trước mặt mẹ mình mới ngừng lại, ngước chiếc đầu nhỏ lên nhìn mẹ, không biết sao cậu luôn cảm thấy mẹ mình hôm nay có gì đó rất khác so với thường ngày, ngày thường mẹ ở nhà nào có ăn mặc kỳ lạ thế này?
Gương mặt anh tuấn nhỏ nhắn của Hạo Hạo tràn đầy nghi hoặc: 'Mẹ, vì sao mẹ phải đội mũ? Vì sao phải quàng khăn? Mẹ định ra ngoài sao?'
Ánh mắt cô gái lần nữa trừng về phía người đàn ông đang ung dung ngồi ở sofa, đôi mắt đen thẳm của hắn cũng đang nhìn cô, trong mắt tràn đầy ý cười trêu dù ở xa vẫn có thể nhìn thấy thật rõ ràng, cô gái lần nữa áo não thu hồi tầm mắt, xoa nhẹ đôi má phúng phính của con trai, giọng nhu hòa: 'Cục cưng, mẹ không định ra ngoài... chỉ là... đột nhiên muốn thay đổi cách ăn mặc một chút thôi!'
'Vậy mẹ quàng nhiều khăn như vậy là vì trong nhà máy lạnh chỉnh thấp quá sao?' Lãnh Hạo vẫn truy hỏi không ngừng.
'Không phải', Cô gái chỉ đành cười trừ, 'Cục cưng, mẹ... ừm, mẹ thấy quàng khăn thế này rất dễ chịu, khụ khụ, dễ chịu lắm...'
'Dễ chịu?' Cậu nhóc Hạo Hạo không hiểu chau mày, làm vậy dễ chịu lắm sao?
'Con trai ngoan, đi tìm em trai chơi đi, ừm, mẹ đói rồi, mẹ đi ăn sáng trước đã...' Cô gái chỉ mong được sớm thoát khỏi sự đeo bám của con trai nên bước vội vào phòng ăn, lần này cô cũng không thèm nhìn lại người đàn ông đang thoải mái tựa người nơi sofa kia bởi vì cô gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của hắn lúc này là thế nào...
Vừa mới ngồi xuống bàn ăn thì má Ngô đã vội bê bữa sáng đã sớm chuẩn bị sẵn lên, cô gái chậm rãi ăn, không lâu sau thì thân hình cao lớn của Lãnh Nghị đã xuất hiện ở cửa phòng ăn, tươi cười nhìn cô gái đang ngồi bên bàn ăn kia.
Cô gái thì cứ làm như không thấy, chỉ lo cắm cúi ăn sáng, người kia lại bước tới hai bước, ngồi xuống bên cạnh cô gái, hai tay bắt tréo trước ngực, cúi đầu tỉ mỉ nhìn cô gái ở khoảng cách thật gần, ừm... em định xem anh là không khí sao? Vậy anh nhất định phải khiến em muốn tránh cũng không tránh được, nhất định phải nhìn thấy anh...
Cô gái rốt cuộc cũng không giả vờ tiếp được nữa, cô nghiêm mặt liếc nhìn gương mặt tuấn tú đang ghé sát mặt mình, giọng lạnh nhạt, 'Anh. Muốn. Gì?'
'Ừm', Lãnh Nghị bật cười, 'Câu này là anh hỏi em mới đúng. Em muốn gì? Ở nhà làm gì phải ăn mặc như thế này?'
Sóng mắt cô gái thoáng xao động, cô nuốt mấy ngụm cháo rồi lạnh nhạt nói, 'Không phải anh rõ ràng nhất sao, còn hỏi làm gì?'
'Ừm', Lãnh Nghị vẫn một vẻ bỡn cợt, thấp giọng nói, 'Em anw mặc thế này chỉ làm người khác càng thêm chú ý thôi, biết không?'
Vừa nhìn vẻ mặt Lãnh Nghị, lại nghe giọng nói cố tình đè thấp kia những người làm đứng hầu gần đó lập tức rất tự giác nghiêm mặt lùi ra khỏi phòng ăn, lưu lại không gian riêng tư cho hai vợ chồng.
Hình như là như vậy, nhưng không làm vậy thì có thể làm thế nào? Nhìn những người hầu đang nối nhau rời đi, cô gái trừng mắt, bực dọc nói: 'Vậy anh nói xem em nên làm gì? Làm thế nào mới có thể gặp người đây?'
'Lấy mũ ra, tháo khăn xuống, giống như ngày thường vậy, bình thản mà gặp người thôi...' Giọng Lãnh Nghị thật điềm nhiên.
'Vậy nếu có người hỏi em trên trán bị làm sao thì em nói thế nào? Nói ở nhà có nuôi một con chó nhỏ, hôm đó con chó uống nhiều rượu, không cẩn thận cào trúng mặt em để lại sao?' Cô gái cũng nén giọng nói, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, có thể phản pháo lại một lần, nói hắn là chó con xem như trút giận đi.
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn nhìn chăm chú nụ cười đắc ý của cô gái, cánh tay dài duỗi ra, ngay lúc cô gái còn chưa kịp đề phòng, dỡ mũ của cô xuống, vết đỏ trên trán cô gái lập tức lộ ra, trái lại với tiếng kêu thất thanh của cô, giọng người đàn ông thật bình thản, 'Được rồi, cứ như thế đi, anh dẫn em đi dạo phố...'
Bàn tay người đàn ông lại vươn về phía chiếc khăn lụa trên cổ cô gái, 'Nghị... đừng...', cô gái vội vàng buông chiếc muỗng trên tay xuống định ngăn lại, lúc hai người đang giằng co, cô gái chợt ngưng động tác, mày thoáng chau lại, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đó chiếc khăn lụa quấn quanh cổ cô gái đã bị người đàn ông dỡ xuống, một hàng vết tích trên chiếc cổ trắng nõn lập tức lộ ra thật rõ ràng...
Dạ dày lại quặn lên cực kỳ khó chịu khiến cô gái chẳng còn tâm tư đâu mà đi lo chuyện những dấu hôn có bị lộ ra hay không, cô ấn chặt tay lên bụng, há miệng hít thở sâu mấy hơi, tận lực đè nén cảm giác khó chịu trong dạ dày...
Nụ cười trên môi người đàn ông chớp mắt đông cứng lại, hắn nhìn chằm chằm vẻ mặt của cô gái, đáy mắt chợt dâng lên một cảm giác vui sướng kỳ diệu, giọng nói cũng trở nên dị thường nhu hòa: 'Muốn ói sao?'
'Ừm, dạ dày hơi khó chịu, có lẽ là ăn gì đó không hợp...' Cô gái vẫn chau mày, yếu ớt đáp.
'Bao lâu rồi?' Ánh mắt người đàn ông như đuốc, giọng nói bởi vì kích động mà hơi run.
Cô gái dường như hiểu được người đàn ông đang nghĩ gì, cô không khỏi quay đầu lại trừng mắt nhìn gương mặt anh tuấn đang ghé đến gần mình kia, không chút lưu tình tạt cho một gáo nước lạnh, 'Đừng có tưởng bở... ừm, hai lần trước em mang thai đều không có buồn ói, em mang thai chỉ đặc biệt muốn ăn, muốn ngủ thôi, không nhớ sao?'
Quả thực là vậy, lúc cô mang thai Hạo Hạo và Hàn Hàn chỉ có ngủ bao nhiêu cũng không đủ sau đó là sức ăn trở nên lớn hơn nhiều, trước giờ chưa từng thấy cô nôn nghén như những phụ nữ có thai khác, bác sĩ nói, đây là do thể chất của từng người không giống nhau...
Ánh mắt sáng ngời của người đàn ông trong chớp mắt tối lại, hắn nhẹ mím môi, nhìn chằm chằm cô gái, giọng nói có chút không cam lòng, 'Nhưng tháng này cái kia của em, dường như đến rất trễ...'
Bàn tay vừa mới cầm muỗng của cô gái chợt ngừng lại, trái tim cũng theo đó trầm xuống , hình như... hình như là đã trễ một tuần rồi, bởi vì bận bịu với chuyện của công ty Tiểu Họa Nhi nên cô cũng quên bẵng mất.
Nhưng trước giờ nguyệt sự của cô cũng không chuẩn lắm, thường là trễ mấy ngày, giờ có trễ một tuần thì cũng là chuyện rất bình thường, hơn nữa lần này cô cũng không buồn ngủ, sức ăn cũng không tăng! Mà quan trọng hơn là, mỗi lần hai vợ chồng âu yếm cũng đều có phòng hộ cả... nghĩ đến điểm này cô gái mới an tâm đôi chút.
Người đàn ông rất hài lòng nhìn vẻ hoảng thần của cô gái dù chỉ trong thoáng chốc, khóe môi ý cười càng sâu nhưng giọng nói vẫn hết sức nhu hòa: 'Trễ bao lâu rồi?'
'Một tuần...' Cô gái nói thật nhẹ nhàng, trấn tĩnh vô cùng, 'Em vẫn thường trễ như vậy mà, bình thường thôi...' Cô vừa nói vừa liếc mắt về phía gương mặt anh tuấn kia, trong đáy mắt vẫn ngoan cường cháy lên một tia hy vọng, cô gái cắn môi, 'Ừm, chuyện kia... chúng ta không phải vẫn luôn có phòng hộ hay sao, không có lần nào bỏ qua cả...'
Đáy mắt Lãnh Nghị thoáng có chút gợn sóng, môi mỏng mím chặt không nói tiếng nào, cô gái lại mỉm cười, mười phần tự tin: 'Những phản ứng của em khi mang thai không phải là vậy đâu...em chỉ là đau dạ dày mà thôi, vài hôm nữa rảnh rỗi em sẽ đến bệnh viện kiểm tra một chút, lấy ít thuốc về uống là được rồi!'
'Chuyện này...' Đôi mắt đen thẳm của Lãnh Nghị nhìn vợ chằm chằm, lát sau mới gian nan nuốt nuốt nước bọt, 'Anh thấy thận trọng một chút tốt hơn, ừm, cũng có thể sơ sẩy thì sao, đúng không? Vẫn là đến bệnh viện kiểm tra một lần cho yên tâm...'
Sơ sẩy? Cô gái quay lại nhìn người đàn ông bằng ánh mắt nghi hoặc, 'Sơ sẩy? Sao lại có thẻ chứ? Nghị, không phải anh giở trò gì đấy chứ?'
'Gì chứ?' Lãnh Nghị cười một cách khinh thường, 'Anh cần gì giở trò chứ, mấy lời như vậy mà em cũng nói được!'
Cô gái lúc này mới mỉm cười, bình thản nói, 'Nếu như thật sự có sơ sẩy thì bỏ thôi...'
Bỏ? Lần này đến lượt Lãnh Nghị chau mày, giọng nói trong nháy mắt kiên định vô cùng: 'Không được!'
'Sao lại không được?' Cô gái cố tình làm ra vẻ không hiểu, 'Anh đã hứa với em, nếu muốn sinh cũng phải đợi đến sang năm, giờ em không rảnh sinh con...'
Gương mặt tuấn dật của Lãnh Nghị toát lên một vẻ kiên định, 'Giờ em mang thai, đợi đến lúc sinh thì cũng qua năm rồi, đâu có sai lời hứa với em!'
'Nghị...' Cô gái quả đoán cắt đứt câu nói cường điệu của Lãnh Nghị.
Lãnh Nghị ho khan một tiếng, cuối cùng nghiêm túc nói: 'Y Y, nếu như em không mang thai, chúng ta đợi năm sau hẵng sinh, nhưng nếu như thực sự mang thai, chúng ta không thể bỏ được... ừm, đó là con của chúng ta kia mà, em thực sự nhẫn tâm bỏ con sao?'
Cô gái nhìn vẻ lo âu trên mặt người đàn ông, cắn môi trầm tư hồi lâu, haizz, chắc không phải là mang thai đâu! Vừa nghĩ đến điều này thì trong lòng cô nhẹ nhõm không ít, cô thì thào: 'Em biết rồi... không phải vẫn chưa xác định sao?'
/349
|