Rất nhanh đã có kết quả kiểm tra sức khỏe, các chỉ tiêu của Lãnh Nghị hết sức bình thường, của Lâm Y cũng vậy; lúc này trên bàn làm việc của Lãnh Nghị bày ra hai phần kiểm tra sức khỏe, một phần là từ bệnh viện của Lữ Thần, phần kia là từ một cơ sở chữa bệnh nổi tiếng ở nước ngoài, rõ ràng kết quả của hai phần kiểm tra sức khỏe này là hoàn toàn giống nhau!
Lãnh Nghị nhẹ nhàng thở phào một hơi, Tịch Họa, rõ ràng là chưa cho bất kỳ loại thuốc gì vào thức ăn của hắn cũng như Lâm Y; càng quan trọng hơn là, Lữ Thần dường như vẫn còn có thể tin cậy...
Chiều hôm sau trong biệt thự nhà họ Lãnh, Tịch Họa sau khi hoàn thành phần tập vật lý trị liệu của mình rồi rời khỏi phòng gym thì tâm trạng có vẻ rất hưng phấn, cô tự lăn xe đi vào phòng khách, trong phòng khách chỉ có quản gia và vài người hầu, đôi mắt to tròn của Tịch Họa tràn đầy ý cười, giọng nói cũng không giấu được sự vui sướng, 'Bác Trần, cháu đã có thể đi được, ân, cháu đi một vòng cho mọi người xem!'
Quản gia cười gật đầu nói: 'Khó được Tịch Họa tiểu thư vui vẻ như vậy... Nhưng cô phải cẩn thận một chút, đừng quá gắng sức!'
'Ân!' Tịch Họa nhẹ giọng đáp rồi quay sang nhin má Trương, 'Má Trương, lấy cây nạng của tôi đến đây!' Má Trương nghe lời vội cầm nạng đến đưa cho Tịch Họa, rồi cô chống nạng, chậm rãi từ xe lăn đứng dậy, dưới ánh mắt quan sát của mọi người, chậm rãi đi một vòng nhỏ quanh phòng khách sau đó trở lại xe lăn ngồi xuống.
Quản gia và những người làm đều cực lực vỗ tay tán thưởng, trên mặt quản gia cũng lộ vẻ vui mừng, ông nhìn Tịch Họa cười: 'Tịch Họa tiểu thư, chúc mừng cô! Thiếu gia biết được nhất định cũng sẽ rất vui!'
Đôi mắt to tròn của Tịch Họa chợt lóe lên, trên môi là nụ cười không khống chế được, cô thoáng suy nghĩ một chút rồi nhìn quản gia nói: 'Bác Trần, cháu muốn đến phòng của chị Y Y ở lầu hai chơi một lát, Y Y hôm qua có mời cháu...'
Quản gia suy nghĩ một chút rồi gật đầu, 'Được rồi, chỉ là không biết thiếu phu nhân hiện giờ có đang ngủ hay không, hay là để tôi lên đó giúp cô hỏi thử.
Tịch Họa cười gật đầu, giọng vui vẻ nói, 'Cám ơn bác Trần!' Quản gia chỉ cười rồi cất bước lên lầu.
Nói về Lâm Y, sau bữa sáng cô lên phòng, cẩn thận khóa trái cửa lại rồi an tâm ngủ một giấc đến trưa nên giờ cô chẳng có chút buồn ngủ nào, lúc này cô đang ngồi nơi sofa trong phòng mình, bên cạnh là một quyển sách thai giáo, quyển sách đang được xem dở dang.
Tiếng nhạc dìu dặt vang khắp từng góc nhỏ trong phòng, Lâm Y hơi cúi thấp đầu, bàn tay nhỏ nhắn dịu dàng xoa lên bụng mình, đáy mắt toát ra vẻ từ ái và nhu hòa thiên tính của một người mẹ, gương mặt thanh thuần thật điềm tĩnh, cô thì thầm: 'Cục cưng, mẹ đang âu yếm con, con có cảm nhận được không?'
Trên môi cô là nụ cười ngọt ngào, cô tiếp tục nói chuyện với đứa bé trong bụng, 'Cục cưng, mẹ còn không biết con là trai hay gái đây... ân, bác sĩ nói phải đợi hai tháng nữa mới có thể biết được nha...'
Đang lúc đắm chìm trong niềm vui và cảm giác ngọt ngào thì chợt Lâm Y nghe thấy từ cửa phòng ngủ truyền đến mấy tiếng gõ cửa nhẹ, cô nhìn về phía cửa, nhẹ giọng nói, 'Mời vào!'
Người đẩy cửa bước vào là quản gia, ông đang đứng nơi cửa, thấy Lâm Y đang ngồi nơi sofa, ông nhìn cô gật đầu chào rồi mỉm cười, 'Thiếu phu nhân, Tịch Họa tiểu thư đã có thể chống nạng đi một quãng ngắn rồi!'
Hàng mi dài của Lâm Y chỉ nhẹ chớp lên một cái, cô vẫn ngồi im bất động, thu hồi tầm mắt đang nhìn về phía quản gia, cô nhìn sang quyển sách thai giáo đang đọc dở dang, chậm rãi cầm lên, nhàn nhạt nói, 'Tôi biết...'
'Cô ấy... muốn đến phòng cô ngồi chơi một lát...' Quản gia thấy hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, cô chậm rãi dời mắt khỏi trang sách nhìn sang quản gia, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Quản gia lại cười nhẹ, thấp giọng nói, 'Tịch Họa tiểu thư nói, ngày hôm qua cô có mời cô ấy...'
Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, những lời đối thoại tối hôm qua khi cô đứng ở phòng tập gym nói với Tịch Họa chợt hiện ra trong đầu, cô lần nữa thu hồi tầm mắt, trở lại với quyển sách thai giáo của mình, môi nhợt nhạt cười, 'Được, cô ấy muốn đến thì cho cô ấy đến đi!' Lâm Y ngược lại muốn xem thử Tịch Họa rốt cuộc định làm gì!
Quản gia đáp lời Lâm Y rồi bước xuống lầu, Tịch Họa vẫn đang ngồi trên xe lăn, bên cạnh cô là má Trương, trên tay bà là cặp nạng, ánh mắt Tịch Họa dõi theo bóng quản gia đang bước xuống, ông bước thẳng đến bên cạnh cô, mỉm cười: 'Tịch Họa tiểu thư, thiếu phu nhân mời cô!'
Đôi mắt to tròn của Tịch Họa trong chớp mắt tràn đầy ý cười, giọng thật ngọt ngào: 'Bác Trần, phiền bác với má Trương giúp tôi một chút, dìu tôi lên cầu thang...'
Cứ như vậy, quản gia và má Trương dìu Tịch Họa bước từng bước một lên thang lầu rồi Tịch Họa chống nạng chậm rãi đi đến trước cửa phòng của Lâm Y, quản gia và má Trương thì đi theo phía sau, Tịch Họa đến trước cửa phòng đưa tay gõ nhẹ mấy tiếng...
Cửa rất nhanh đã được mở ra, Lâm Y xuất hiện nơi cửa, đôi mắt đen láy của cô nhìn chằm chằm cô gái đang chống nạng đứng trước cửa rồi lại nhìn sang má Trương và quản gia, nhất thời không nói gì.
'Y Y, chị xem, em có thể đi được rồi!' Tịch Họa nhìn Lâm Y môi nở một nụ cười hớn hở, trong giọng nói cũng không dấu được sự hưng phấn, 'Chị có nói lúc nào em có thể đi được thì mời em lên phòng ngồi chơi!'
'Chúc mừng cô!' Dường như lúc này Lâm Y mới hoàn hồn lại, đôi mắt đen láy vẫn nhìn Tịch Họa đăm đăm, môi nở một nụ cười nhợt nhạt, 'Vào đi!', nói rồi cô lách người sang một bên lưu lại không gian đủ lớn để Tịch Họa chống nạng bước vào.
'Cám ơn!' Tịch Họa chống nạng nhích từng bước một vào trong phòng ngủ, Lâm Y lặng lẽ đi theo phía sau cô, đôi mắt to tròn của Tịch Họa nhìn quanh phòng ngủ của Lâm Y một lần, ánh mắt thoáng có chút ảm đạm rồi biến mất rất nhanh, cô cười nhẹ, 'Thật là một gian phòng ngủ vừa đẹp vừa xa hoa!'
Quản gia mỉm cười nhìn hai cô gái đi vào trong phòng, ông chu đáo đóng cửa lại rồi ra hiệu cho má Trương cùng mình xuống lầu.
Tịch Họa chậm rãi đi một vòng quanh phòng ngủ của Lâm Y, ở trước bàn, trước tủ pha lê, mỗi chỗ cô đều dừng lại một chút, cuối cùng dừng bước bên cạnh sofa, cô quay lại nhìn Lâm Y, Lâm Y cũng nhìn cô, nhàn nhạt cười, chỉ tay về phía sofa, 'Cô ngồi đi!'
Môi Tịch Họa lộ ra một ý cười nhưng cô không ngồi xuống, đôi mắt đen trong vẫn nhìn Lâm Y chằm chằm, dường như rất tùy ý hỏi: 'Y Y, Nghị đem cất những mô hình nhỏ ấy ở đâu rồi, cô có biết không?'
Nụ cười trên mặt Lâm Y hơi cứng lại nhưng rất nhanh lại giãn ra, trong nụ cười mang theo một tia lãnh ý, 'Không phải cất, mà là lấy đi; tôi cũng không muốn biết anh ấy lấy đi đâu, chỉ cần mô hình đó không xuất hiện trước mặt tôi với Nghị là được rồi!'
'Ồ, vậy sao?' Tịch Họa lần nữa nhếch môi cười, cô cúi đầu chậm rãi đặt cặp nạng cạnh bên sofa còn mfnh thì thoải mái ngồi xuống.
Nhìn thấy động tác thuần thục, thoải mái của Tịch Họa, đáy mắt Lâm Y hơi gợn sóng, cô không kìm được nhướng mắt lên, quan sát cô gái trước mặt, rồi cô nghe tiếng cô gái kia nhàn nhạt vang lên, 'Y Y, cô không cảm thấy xuất hiện trước mặt mới không đáng sợ, đáng sợ là anh ta đem cô gái đó giấu thật sâu trong lòng mình sao?'
Mí mắt Lâm Y khẽ giật, rõ ràng Tịch Họa muốn ám chỉ Lãnh Nghị luôn giữ mãi hình bóng tiểu Họa Nhi trong lòng mình! Đôi mắt đen láy mang theo chút lãnh ý quét về phía gương mặt tươi cười có chút đắc ý của Tịch Họa, cười nhẹ một tiếng, 'Cô nói đúng đó, cất giữ trong lòng mới là quan trọng nhất! Tôi tin người mà Lãnh Nghị luôn giữ trong lòng là tôi! Không - phải - bất - cứ - ai - khác!' Câu cuối cùng Lâm Y nói thật chậm, từng chữ từng chữ thật rõ ràng!
Mắt Tịch Họa thoáng qua một chút thất thần, cô nhìn Lâm Y thật lâu mới nhếch môi cười, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, 'Y Y, chị đừng hiểu lầm, không phải em muốn đả kích chị, em... chỉ muốn nhắc nhở chị!'
Mắt Lâm Y lóe lên lần nữa, rốt cuộc nhìn Tịch Họa môi lộ ra nụ cười nhợt nhạt sau đó thu tầm mắt lại, bước đến phía đối diện với Tịch Họa, ngồi xuống.
Hai người đều trầm mặc thật lâu dường như ai nấy đều đang theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, gian phòng nhất thời im lặng như tờ, thật lâu sau tiếng của Tịch Họa mới lần nữa vang lên, giọng thật thấp: 'Y Y, lần này em đến, chỉ là muốn nói chuyện với chị một lát thôi...'
'Được!' Lâm Y nhàn nhạt cười.
Đôi mắt to tròn của Tịch Họa lóe sáng, cô nhìn Lâm Y chăm chú rồi cắn môi, nhẹ giọng nói, 'Y Y, em... thật sự rất yêu Nghị, vì anh ấy, em có thể không cần tính mạng... nhưng em biết người anh ấy yêu là chị, em...'
Nói đến đây, đôi mắt to tròn của Tịch Họa như bị phủ một lớp sương mù, giọng nghẹn ngào, 'Nếu như em có làm gì có lỗi với chị, chỉ là bởi vì em quá ghen tỵ, em khống chế không được... mong là chị có thể tha thứ cho em...'
Lâm Y nhìn vẻ khổ sở của Tịch Họa, lòng hơi mềm lại, ánh mắt cũng dần trở nên nhu hòa, dù sao trong sữa và hoa cũng không phát hiện được có gì khác thường! Nhưng Tịch Họa rõ ràng là có ảnh hưởng rất lớn đến sinh hoạt của cô, cô không thể bởi vì một lúc mềm lòng mà không để ý đến sự an toàn của cục cưng trong bụng...'
Nghĩ đến đây, Lâm Y nghiêm túc nói, 'Tịch Họa, tôi biết cô rất yêu Lãnh Nghị nhưng Lãnh Nghị giờ đã kết hôn, đã là chồng của tôi, là cha của con tôi... kiểu dây dưa không dứt của cô thật không có ý nghĩa gì, cô nên rời đi, tự tìm cuộc sống riêng cho mình... Lữ Thần là một người đàn ông tốt!'
Thấy nước mắt tràn ra khóe mi của Tịch Họa, Lâm Y rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cô, Tịch Họa đưa tay đón lấy, lau nhẹ rồi thấp giọng khẩn cầu, 'Y Y, chị đừng đuổi em đi...'
Lãnh Nghị nhẹ nhàng thở phào một hơi, Tịch Họa, rõ ràng là chưa cho bất kỳ loại thuốc gì vào thức ăn của hắn cũng như Lâm Y; càng quan trọng hơn là, Lữ Thần dường như vẫn còn có thể tin cậy...
Chiều hôm sau trong biệt thự nhà họ Lãnh, Tịch Họa sau khi hoàn thành phần tập vật lý trị liệu của mình rồi rời khỏi phòng gym thì tâm trạng có vẻ rất hưng phấn, cô tự lăn xe đi vào phòng khách, trong phòng khách chỉ có quản gia và vài người hầu, đôi mắt to tròn của Tịch Họa tràn đầy ý cười, giọng nói cũng không giấu được sự vui sướng, 'Bác Trần, cháu đã có thể đi được, ân, cháu đi một vòng cho mọi người xem!'
Quản gia cười gật đầu nói: 'Khó được Tịch Họa tiểu thư vui vẻ như vậy... Nhưng cô phải cẩn thận một chút, đừng quá gắng sức!'
'Ân!' Tịch Họa nhẹ giọng đáp rồi quay sang nhin má Trương, 'Má Trương, lấy cây nạng của tôi đến đây!' Má Trương nghe lời vội cầm nạng đến đưa cho Tịch Họa, rồi cô chống nạng, chậm rãi từ xe lăn đứng dậy, dưới ánh mắt quan sát của mọi người, chậm rãi đi một vòng nhỏ quanh phòng khách sau đó trở lại xe lăn ngồi xuống.
Quản gia và những người làm đều cực lực vỗ tay tán thưởng, trên mặt quản gia cũng lộ vẻ vui mừng, ông nhìn Tịch Họa cười: 'Tịch Họa tiểu thư, chúc mừng cô! Thiếu gia biết được nhất định cũng sẽ rất vui!'
Đôi mắt to tròn của Tịch Họa chợt lóe lên, trên môi là nụ cười không khống chế được, cô thoáng suy nghĩ một chút rồi nhìn quản gia nói: 'Bác Trần, cháu muốn đến phòng của chị Y Y ở lầu hai chơi một lát, Y Y hôm qua có mời cháu...'
Quản gia suy nghĩ một chút rồi gật đầu, 'Được rồi, chỉ là không biết thiếu phu nhân hiện giờ có đang ngủ hay không, hay là để tôi lên đó giúp cô hỏi thử.
Tịch Họa cười gật đầu, giọng vui vẻ nói, 'Cám ơn bác Trần!' Quản gia chỉ cười rồi cất bước lên lầu.
Nói về Lâm Y, sau bữa sáng cô lên phòng, cẩn thận khóa trái cửa lại rồi an tâm ngủ một giấc đến trưa nên giờ cô chẳng có chút buồn ngủ nào, lúc này cô đang ngồi nơi sofa trong phòng mình, bên cạnh là một quyển sách thai giáo, quyển sách đang được xem dở dang.
Tiếng nhạc dìu dặt vang khắp từng góc nhỏ trong phòng, Lâm Y hơi cúi thấp đầu, bàn tay nhỏ nhắn dịu dàng xoa lên bụng mình, đáy mắt toát ra vẻ từ ái và nhu hòa thiên tính của một người mẹ, gương mặt thanh thuần thật điềm tĩnh, cô thì thầm: 'Cục cưng, mẹ đang âu yếm con, con có cảm nhận được không?'
Trên môi cô là nụ cười ngọt ngào, cô tiếp tục nói chuyện với đứa bé trong bụng, 'Cục cưng, mẹ còn không biết con là trai hay gái đây... ân, bác sĩ nói phải đợi hai tháng nữa mới có thể biết được nha...'
Đang lúc đắm chìm trong niềm vui và cảm giác ngọt ngào thì chợt Lâm Y nghe thấy từ cửa phòng ngủ truyền đến mấy tiếng gõ cửa nhẹ, cô nhìn về phía cửa, nhẹ giọng nói, 'Mời vào!'
Người đẩy cửa bước vào là quản gia, ông đang đứng nơi cửa, thấy Lâm Y đang ngồi nơi sofa, ông nhìn cô gật đầu chào rồi mỉm cười, 'Thiếu phu nhân, Tịch Họa tiểu thư đã có thể chống nạng đi một quãng ngắn rồi!'
Hàng mi dài của Lâm Y chỉ nhẹ chớp lên một cái, cô vẫn ngồi im bất động, thu hồi tầm mắt đang nhìn về phía quản gia, cô nhìn sang quyển sách thai giáo đang đọc dở dang, chậm rãi cầm lên, nhàn nhạt nói, 'Tôi biết...'
'Cô ấy... muốn đến phòng cô ngồi chơi một lát...' Quản gia thấy hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, cô chậm rãi dời mắt khỏi trang sách nhìn sang quản gia, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Quản gia lại cười nhẹ, thấp giọng nói, 'Tịch Họa tiểu thư nói, ngày hôm qua cô có mời cô ấy...'
Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, những lời đối thoại tối hôm qua khi cô đứng ở phòng tập gym nói với Tịch Họa chợt hiện ra trong đầu, cô lần nữa thu hồi tầm mắt, trở lại với quyển sách thai giáo của mình, môi nhợt nhạt cười, 'Được, cô ấy muốn đến thì cho cô ấy đến đi!' Lâm Y ngược lại muốn xem thử Tịch Họa rốt cuộc định làm gì!
Quản gia đáp lời Lâm Y rồi bước xuống lầu, Tịch Họa vẫn đang ngồi trên xe lăn, bên cạnh cô là má Trương, trên tay bà là cặp nạng, ánh mắt Tịch Họa dõi theo bóng quản gia đang bước xuống, ông bước thẳng đến bên cạnh cô, mỉm cười: 'Tịch Họa tiểu thư, thiếu phu nhân mời cô!'
Đôi mắt to tròn của Tịch Họa trong chớp mắt tràn đầy ý cười, giọng thật ngọt ngào: 'Bác Trần, phiền bác với má Trương giúp tôi một chút, dìu tôi lên cầu thang...'
Cứ như vậy, quản gia và má Trương dìu Tịch Họa bước từng bước một lên thang lầu rồi Tịch Họa chống nạng chậm rãi đi đến trước cửa phòng của Lâm Y, quản gia và má Trương thì đi theo phía sau, Tịch Họa đến trước cửa phòng đưa tay gõ nhẹ mấy tiếng...
Cửa rất nhanh đã được mở ra, Lâm Y xuất hiện nơi cửa, đôi mắt đen láy của cô nhìn chằm chằm cô gái đang chống nạng đứng trước cửa rồi lại nhìn sang má Trương và quản gia, nhất thời không nói gì.
'Y Y, chị xem, em có thể đi được rồi!' Tịch Họa nhìn Lâm Y môi nở một nụ cười hớn hở, trong giọng nói cũng không dấu được sự hưng phấn, 'Chị có nói lúc nào em có thể đi được thì mời em lên phòng ngồi chơi!'
'Chúc mừng cô!' Dường như lúc này Lâm Y mới hoàn hồn lại, đôi mắt đen láy vẫn nhìn Tịch Họa đăm đăm, môi nở một nụ cười nhợt nhạt, 'Vào đi!', nói rồi cô lách người sang một bên lưu lại không gian đủ lớn để Tịch Họa chống nạng bước vào.
'Cám ơn!' Tịch Họa chống nạng nhích từng bước một vào trong phòng ngủ, Lâm Y lặng lẽ đi theo phía sau cô, đôi mắt to tròn của Tịch Họa nhìn quanh phòng ngủ của Lâm Y một lần, ánh mắt thoáng có chút ảm đạm rồi biến mất rất nhanh, cô cười nhẹ, 'Thật là một gian phòng ngủ vừa đẹp vừa xa hoa!'
Quản gia mỉm cười nhìn hai cô gái đi vào trong phòng, ông chu đáo đóng cửa lại rồi ra hiệu cho má Trương cùng mình xuống lầu.
Tịch Họa chậm rãi đi một vòng quanh phòng ngủ của Lâm Y, ở trước bàn, trước tủ pha lê, mỗi chỗ cô đều dừng lại một chút, cuối cùng dừng bước bên cạnh sofa, cô quay lại nhìn Lâm Y, Lâm Y cũng nhìn cô, nhàn nhạt cười, chỉ tay về phía sofa, 'Cô ngồi đi!'
Môi Tịch Họa lộ ra một ý cười nhưng cô không ngồi xuống, đôi mắt đen trong vẫn nhìn Lâm Y chằm chằm, dường như rất tùy ý hỏi: 'Y Y, Nghị đem cất những mô hình nhỏ ấy ở đâu rồi, cô có biết không?'
Nụ cười trên mặt Lâm Y hơi cứng lại nhưng rất nhanh lại giãn ra, trong nụ cười mang theo một tia lãnh ý, 'Không phải cất, mà là lấy đi; tôi cũng không muốn biết anh ấy lấy đi đâu, chỉ cần mô hình đó không xuất hiện trước mặt tôi với Nghị là được rồi!'
'Ồ, vậy sao?' Tịch Họa lần nữa nhếch môi cười, cô cúi đầu chậm rãi đặt cặp nạng cạnh bên sofa còn mfnh thì thoải mái ngồi xuống.
Nhìn thấy động tác thuần thục, thoải mái của Tịch Họa, đáy mắt Lâm Y hơi gợn sóng, cô không kìm được nhướng mắt lên, quan sát cô gái trước mặt, rồi cô nghe tiếng cô gái kia nhàn nhạt vang lên, 'Y Y, cô không cảm thấy xuất hiện trước mặt mới không đáng sợ, đáng sợ là anh ta đem cô gái đó giấu thật sâu trong lòng mình sao?'
Mí mắt Lâm Y khẽ giật, rõ ràng Tịch Họa muốn ám chỉ Lãnh Nghị luôn giữ mãi hình bóng tiểu Họa Nhi trong lòng mình! Đôi mắt đen láy mang theo chút lãnh ý quét về phía gương mặt tươi cười có chút đắc ý của Tịch Họa, cười nhẹ một tiếng, 'Cô nói đúng đó, cất giữ trong lòng mới là quan trọng nhất! Tôi tin người mà Lãnh Nghị luôn giữ trong lòng là tôi! Không - phải - bất - cứ - ai - khác!' Câu cuối cùng Lâm Y nói thật chậm, từng chữ từng chữ thật rõ ràng!
Mắt Tịch Họa thoáng qua một chút thất thần, cô nhìn Lâm Y thật lâu mới nhếch môi cười, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, 'Y Y, chị đừng hiểu lầm, không phải em muốn đả kích chị, em... chỉ muốn nhắc nhở chị!'
Mắt Lâm Y lóe lên lần nữa, rốt cuộc nhìn Tịch Họa môi lộ ra nụ cười nhợt nhạt sau đó thu tầm mắt lại, bước đến phía đối diện với Tịch Họa, ngồi xuống.
Hai người đều trầm mặc thật lâu dường như ai nấy đều đang theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, gian phòng nhất thời im lặng như tờ, thật lâu sau tiếng của Tịch Họa mới lần nữa vang lên, giọng thật thấp: 'Y Y, lần này em đến, chỉ là muốn nói chuyện với chị một lát thôi...'
'Được!' Lâm Y nhàn nhạt cười.
Đôi mắt to tròn của Tịch Họa lóe sáng, cô nhìn Lâm Y chăm chú rồi cắn môi, nhẹ giọng nói, 'Y Y, em... thật sự rất yêu Nghị, vì anh ấy, em có thể không cần tính mạng... nhưng em biết người anh ấy yêu là chị, em...'
Nói đến đây, đôi mắt to tròn của Tịch Họa như bị phủ một lớp sương mù, giọng nghẹn ngào, 'Nếu như em có làm gì có lỗi với chị, chỉ là bởi vì em quá ghen tỵ, em khống chế không được... mong là chị có thể tha thứ cho em...'
Lâm Y nhìn vẻ khổ sở của Tịch Họa, lòng hơi mềm lại, ánh mắt cũng dần trở nên nhu hòa, dù sao trong sữa và hoa cũng không phát hiện được có gì khác thường! Nhưng Tịch Họa rõ ràng là có ảnh hưởng rất lớn đến sinh hoạt của cô, cô không thể bởi vì một lúc mềm lòng mà không để ý đến sự an toàn của cục cưng trong bụng...'
Nghĩ đến đây, Lâm Y nghiêm túc nói, 'Tịch Họa, tôi biết cô rất yêu Lãnh Nghị nhưng Lãnh Nghị giờ đã kết hôn, đã là chồng của tôi, là cha của con tôi... kiểu dây dưa không dứt của cô thật không có ý nghĩa gì, cô nên rời đi, tự tìm cuộc sống riêng cho mình... Lữ Thần là một người đàn ông tốt!'
Thấy nước mắt tràn ra khóe mi của Tịch Họa, Lâm Y rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cô, Tịch Họa đưa tay đón lấy, lau nhẹ rồi thấp giọng khẩn cầu, 'Y Y, chị đừng đuổi em đi...'
/349
|