Mắt Tương Mân lúc này mới dời đến trên người Lý Tân, bà chậm rãi bước đến mấy bước, vỗ nhẹ vai Lý Tân: 'Không thể trách con cả được!', rồi lại không nói gì thêm.
'Lãnh tiên sinh, hay là mời ngài và người nhà của ngài đến phòng khách vip đợi ở đó được không?' Lúc này người bác sĩ đứng bên cạnh Lãnh Tuấn mới cung kính nhìn Lãnh Tuấn như xin ý kiến.
'Không cần đâu, chúng tôi chờ ở đây được rồi!' Tương Mân xoay người lại nói với bác sĩ, ánh mắt buồn bã nhìn lên ngọn đèn đỏ trên cửa phòng phẫu thuật, 'Ở đây gần Nghị nhi một chút!'
Nước mắt Lâm Y lại bắt đầu tràn mi, Lý Uyển cũng đưa khăn lên lau lên, 'Ân, mẹ, vậy mẹ ngồi đây nghỉ tạm!'; Lãnh Tuấn chau mày, dìu Tương Mân đi đến một băng ghế ngồi nghỉ ngơi.
Đoàn người ai nấy tự tìm chỗ ngồi, Lâm Y và Lăng Nhất Phàm ngồi hơi xéo phía đối diện với họ, hành lang lại trở lại yên tĩnh, không có một chút tiếng động nào, ánh mắt mọi người đều thỉnh thoảng liếc về phía ngọn đèn đỏ trên cửa phòng phẫu thuật.
Lại không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra, một nhóm bác sĩ từ bên trong bước ra, tất cả mọi người không hẹn mà đều đứng dậy, người bác sĩ từ đầu đến cuối vẫn cùng với Lãnh Tuấn là người đầu tiên bước đến đón nhóm bác sĩ kia, nhìn họ giới thiệu gì đó.
Người bác sĩ chủ trị vội đi về phía Lãnh Tuấn,'Lãnh tiên sinh, yên tâm, may mắn là viên đạn không có chạm đến tim, chỉ sượt qua mà thôi! Con trai ngài tạm thời đã thoát ly nguy hiểm, giờ chỉ cần chờ anh ta tỉnh lại là được, sau đó bắt đầu tiến hành phục hồi chức năng ...'
'Cám ơn ông!' Trên mặt Lãnh Tuấn lộ ra nụ cười an ủi còn Lâm Y thì âm thầm thở phào một hơi.
Lúc này mấy y tá đã đẩy Lãnh Nghị từ phòng phẫu thuật ra ngoài, ai nấy đều tranh nhau bước đến, trong chớp mắt chiếc giường bệnh của Lãnh Nghị bị thật nhiều người vây quanh, Lâm Y chỉ có thể đứng ở vòng ngoài, nhìn Lãnh Nghị qua khe hở giữa đám người, cô thấy hắn bởi vì mất máu quá nhiều mà gương mặt trở nên tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt như đang ngủ say.
'Xin mọi người nhường đường, chúng tôi phải đưa anh ta đến phòng chăm sóc đặc biệt!', một người y tá nhỏ giọng nhắc nhở, vì thế mọi người tản ra, đi theo sau các y tá đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Cả tầng lầu của khu chăm sóc đặc biệt của bệnh viện toàn bộ trống không, tổng bộ hình cảnh quốc tế đã phái những chuyên gia ngoại khoa lẫn tim mạch hàng đầu thế giới đến đây giúp Lãnh Nghị lập ra một phương án phục hồi chức năng thích hợp ...
Trong một quán cà phê nhỏ trước cổng bệnh viện, Lăng Nhất Phàm ngồi đối mặt với Lâm Y, lúc này cô đã thay chiếc áo dính máu ra, cúi đầu nhấm nháp vị đăng đắng của tách cà phê trước mặt, đáy mắt lộ rõ sự u sầu và khổ sở. Lăng Nhất Phàm đau lòng nhìn người con gái hắn yêu đang ngồi trước mặt, đáy lòng không khỏi dâng lên một cảm giác bất an.
Thật lâu sau cô gái rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn Lăng Nhất Phàm, trong mắt lộ rõ sự áy náy lẫn bất an, cô mím môi, thử hỏi dò: 'Nhất Phàm, em muốn ... ở bên cạnh Lãnh Nghị ...', thấy trên mặt Lăng Nhất Phàm thoáng qua một tia thất vọng, cô gian nan nuốt nuốt nước bọt, câu nói muốn rời đi rốt cuộc vẫn nói không nên lời, chỉ đành bồi thêm một câu, '... cho đến khi anh ấy tỉnh lại ...'
Cô cũng không nói là sẽ rời xa hắn, Lăng Nhất Phàm nhẹ thở phào một hơi, khóe môi hắn lộ ra một nụ cười, 'Ân ... cũng nên vậy ... đợi anh ta tỉnh lại!', hắn đặc biệc nhấn mạnh câu cuối, Y Y chỉ nói là đợi anh ta tỉnh lại, không phải nói là muốn quay lại bên cạnh anh ta.
Lâm Y cố gượng cười, ánh mắt thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, giữa hai người im lặng phủ trùm, Lãnh Nghị đột ngột bị thương, Cao Lăng đột ngột xuất hiện đều nằm ngoài dự đoán của cô, tình cảm vẫn luôn được Lâm Y dấu ở nơi sâu nhất tận đáy lòng đột nhiên bùng phát, cô hiểu rất rõ ràng, vị trí của Lãnh Nghị trong lòng cô vẫn luôn không thay đổi, loại tình cảm đó đã mọc rễ quá sâu, cô không cách nào trốn thoát ...
Cùng lúc đó, sự áy náy đối với Lăng Nhất Phàm cũng tràn đầy trong lòng, tuy rằng hiện tại cô đã biết trái tim của mẹ là do Lãnh Nghị trợ giúp mà có, là Lãnh Nghị cứu mẹ, không phải Lăng Nhất Phàm nhưng mặc kệ thế nào, lúc đó người ở bên cạnh cô là hắn! Lăng Nhất Phàm đối với cô tốt, cô vẫn biết! Nhưng cô cũng biết, bất kể sau này quan hệ giữa cô và Lãnh Nghị trở thành thế nào cô cũng không nên kéo Lăng Nhất Phàm vào trong đó, điều đó đối với hắn thật không công bình ...
Càng nghĩ lòng cô gái càng mâu thuẫn đến rối tinh rối mù.
'Nhất Phàm, em không xứng với anh ...', trầm mặc giây lâu rồi từ trong miệng cô gái gian nan bật ra mấy chữ, '... anh xứng đáng có được người con gái tốt hơn em ...'
'Y Y ...', đáy mắt Lăng Nhất Phàm đầy thất lạc, hắn biết Lâm Y muốn nói gì, thực ra hắn cũng biết trong lòng Lâm Y không bỏ được Lãnh Nghị nhưng hắn vẫn là luyến tiếc cô. Lăng Nhất Phàm thấp giọng ngắt lời Lâm Y, giọng nói tận lực làm ra vẻ thoải mái, 'Em là một cô gái tốt ... anh biết ý em, em đi quan tâm thương thế của Lãnh Nghị đi, đợi anh ta tỉnh lại ... chuyện của chúng ta sau này hẵng nói ... anh sẽ đợi em!'
Mắt Lâm Y nhìn gương mặt anh tuấn mà hiền hòa của Lăng Nhất Phàm chằm chằm, thấy trong mắt hắn vẫn không dấu được một nỗi chờ mong, Lăng Nhất Phàm là người đàn ông tốt như vậy!!! Cô rũ mi, mấp máy môi nhưng không nói được gì.
Sáng hôm sau Lãnh Nghị vẫn chưa tỉnh lại, người nhà họ Lãnh không ai dám đi nghỉ, ai nấy đều lặng lẽ ngồi trong phòng bệnh chờ đợi. Lâm Y cũng lẳng lặng ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn đôi mắt vẫn nhắm chặt của Lãnh Nghị, ánh mắt lạnh băng của Lý Uyển thỉnh thoảng quét về phía Lâm Y nhưng cô chỉ làm như không thấy.
Điện thoại trong túi xách Lâm Y reo lên, cô vội cầm lên xem, là Lăng Nhất Phàm, thoáng suy nghĩ một giây rồi cô lặng lẽ đứng dậy đi đến hành lang bên ngoài nghe điện.
Bởi vì cả tầng lầu chỉ có một bệnh nhân là Lãnh Nghị nên dãy hành lang vắng ngắt, chỉ thi thoảng có bóng mấy vệ sĩ ... các phòng bệnh bên cạnh được tạm thời sửa sang thành phòng nghỉ cho người nhà họ Lãnh nghỉ ngơi lúc cần.
'Y Y', đầu bên kia truyền đến giọng nói nhu hòa của Lăng Nhất Phàm, 'Lãnh Nghị ... còn chưa tỉnh sao?'
'Chưa ...' Lâm Y rũ mi, nhẹ giọng nói.
'Em ... nhớ chăm sóc cho mình, bác sĩ đã nói anh ta đã qua giai đoạn nguy hiểm ... em tranh thủ ngủ một chút!' Lăng Nhất Phàm biết làm sao quan tâm và an ủi người khác.
'Ân, em biết rồi, Nhất Phàm, anh cũng nhớ chăm sóc cho mình ...' Lâm Y vô lực đựa tựa vào vách tường ngoài phòng bệnh, tận lực làm cho giọng nói mình không lộ ra vẻ mệt mỏi.
Ngắt điện thoại, Lâm Y nhắm mắt lặng lẽ đứng tựa vào tường, lòng ngổn ngang trăm mối, cô làm sao cũng không ngờ được người mang mặt nạ bạc lại chính là Cao Lăng, giờ cô mới hiểu tối hôm đó khi Cao Lăng đột nhiên xuất hiện nơi ký túc xá cô ở, nói câu "Anh hận anh ta, anh nhất định sẽ không tha cho anh ta!", ý nghĩa chân thật của câu nói này là gì.
Lãnh Nghị, là em hại anh! Suy nghĩ này khiến lòng Lâm Y thắt lại, cô bất giác đưa tay ôm ngực, đứng một hồi lâu mới bình tĩnh lại, chậm rãi mở mắt ra, bước trở vào trong phòng bệnh.
Lâm Y không nhìn sắc mặt của bất kỳ ai, tầm mắt cô từ đầu tới cuối chỉ rơi trên gương mặt tuấn tú có mấy phần tiều tụy của Lãnh Nghị trên giường, cô chậm rãi đi đến bên giường, còn chưa kịp ngồi xuống thì đã nghe giọng nói lạnh như băng của Lý Uyển: 'Lâm tiểu thư, nơi đây không cần cô, cô trở về thôi!'
Sóng mắt Lãnh Tuấn thoáng xao động, ông nhìn cô gái đang khựng lại bên giường, ánh mắt Tương Mân thì rơi trên gương mặt u ám của Lý Uyển rồi lại nhìn sang Lâm Y, cũng không nói tiếng nào. Lâm Y mím môi, thấp giọng nói: 'Dì, cháu ... đợi Lãnh Nghị tỉnh lại rồi đi!', giọng cô tuy nhỏ nhưng ai nấy đều nghe rõ ràng bên trong có bao nhiêu kiên định.
Lâm Y nói xong câu này rồi chậm rãi ngồi xuống, mắt vẫn ghim chặt trên người người đàn ông.
Mặt Lý Uyển mây đen càng dày, trong giọng nói lạnh băng có thêm chút tức giận: 'Lâm tiểu thư, cô đã sắp là vợ của người khác rồi, vì sao còn muốn ở chỗ này? ... Nghị nhi lần này vì sao phải chạy đến Milan cô là người rõ nhất! Nếu như Nghị nhi không đến Milan thì làm gì gặp phải chuyện này!' Lý Uyển càng nói càng kích động, 'Nếu như Nghị nhi có việc gì, tôi là người đầu tiên không tha cho cô!'
Cánh môi Lâm Y run run, cô cắn răng không nói một lời, nếu như Lý Uyển biết Lãnh Nghị nhận viên đạn này thay cho cô; hơn nữa người vẫn luôn trong bóng tối truy sát Lãnh Nghị lại là bạn trai trước của cô Cao Lăng, Lâm Y không dám tưởng tượng Lý Uyển sẽ có phản ứng thế nào ...
Chuyện này rõ ràng Lý Tân đã giúp cô giấu diếm người nhà họ Lãnh.
'Uyển, đừng nói nữa!' Lãnh Tuấn nhìn Lâm Y vành mắt đỏ hồng, cúi đầu không nói, mày ông chau lại, lên tiếng ngăn vợ mình nói tiếp. Lời của Lãnh Tuấn trước nay uy nghiêm không ai dám cãi, nghe ông nói Lý Uyển mới không dám nói nữa, cúi đầu đưa tay lau lệ.
Đầu giờ chiều nơi hành lang lại có chút xôn xao rồi cửa phòng bệnh bị đẩy nhẹ ra, Vương Khiết và Từ Giai xuất hiện nơi cửa, hai người chào hỏi người nhà họ Lãnh thì cũng vừa nhìn thấy Lâm Y đang ngồi bên cạnh giường Lãnh Nghị, sóng mắt Vương Khiết thoáng xao động, cô gái này thế nào còn ngồi ở đây? Từ Giai thì trừng mắt bĩu môi nhìn Lâm Y rồi chạy nhanh đến bên giường khóc gọi: 'Anh Nghị ...'
Nhìn thấy mắt Lãnh Nghị vẫn nhắm chặt, Từ Giai lại trừng mắt nhìn Lâm Y kêu lên: 'Đều do cô hại anh Nghị, cô đã kết hôn với người khác rồi, sao còn mặt mũi ngồi ở đây chứ?'
Lâm Y lạnh mạc ngồi đó, chừng như không hề nghe thấy câu nói của Từ Giai, lại nghe cô tức tối kêu lên: 'Cô mau đi đi, chúng tôi không muốn gặp cô nữa ...', cô vừa nói vừa đưa tay đẩy Lâm Y, định đẩy Lâm Y rời khỏi giường Lãnh Nghị.
'Lãnh tiên sinh, hay là mời ngài và người nhà của ngài đến phòng khách vip đợi ở đó được không?' Lúc này người bác sĩ đứng bên cạnh Lãnh Tuấn mới cung kính nhìn Lãnh Tuấn như xin ý kiến.
'Không cần đâu, chúng tôi chờ ở đây được rồi!' Tương Mân xoay người lại nói với bác sĩ, ánh mắt buồn bã nhìn lên ngọn đèn đỏ trên cửa phòng phẫu thuật, 'Ở đây gần Nghị nhi một chút!'
Nước mắt Lâm Y lại bắt đầu tràn mi, Lý Uyển cũng đưa khăn lên lau lên, 'Ân, mẹ, vậy mẹ ngồi đây nghỉ tạm!'; Lãnh Tuấn chau mày, dìu Tương Mân đi đến một băng ghế ngồi nghỉ ngơi.
Đoàn người ai nấy tự tìm chỗ ngồi, Lâm Y và Lăng Nhất Phàm ngồi hơi xéo phía đối diện với họ, hành lang lại trở lại yên tĩnh, không có một chút tiếng động nào, ánh mắt mọi người đều thỉnh thoảng liếc về phía ngọn đèn đỏ trên cửa phòng phẫu thuật.
Lại không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra, một nhóm bác sĩ từ bên trong bước ra, tất cả mọi người không hẹn mà đều đứng dậy, người bác sĩ từ đầu đến cuối vẫn cùng với Lãnh Tuấn là người đầu tiên bước đến đón nhóm bác sĩ kia, nhìn họ giới thiệu gì đó.
Người bác sĩ chủ trị vội đi về phía Lãnh Tuấn,'Lãnh tiên sinh, yên tâm, may mắn là viên đạn không có chạm đến tim, chỉ sượt qua mà thôi! Con trai ngài tạm thời đã thoát ly nguy hiểm, giờ chỉ cần chờ anh ta tỉnh lại là được, sau đó bắt đầu tiến hành phục hồi chức năng ...'
'Cám ơn ông!' Trên mặt Lãnh Tuấn lộ ra nụ cười an ủi còn Lâm Y thì âm thầm thở phào một hơi.
Lúc này mấy y tá đã đẩy Lãnh Nghị từ phòng phẫu thuật ra ngoài, ai nấy đều tranh nhau bước đến, trong chớp mắt chiếc giường bệnh của Lãnh Nghị bị thật nhiều người vây quanh, Lâm Y chỉ có thể đứng ở vòng ngoài, nhìn Lãnh Nghị qua khe hở giữa đám người, cô thấy hắn bởi vì mất máu quá nhiều mà gương mặt trở nên tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt như đang ngủ say.
'Xin mọi người nhường đường, chúng tôi phải đưa anh ta đến phòng chăm sóc đặc biệt!', một người y tá nhỏ giọng nhắc nhở, vì thế mọi người tản ra, đi theo sau các y tá đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Cả tầng lầu của khu chăm sóc đặc biệt của bệnh viện toàn bộ trống không, tổng bộ hình cảnh quốc tế đã phái những chuyên gia ngoại khoa lẫn tim mạch hàng đầu thế giới đến đây giúp Lãnh Nghị lập ra một phương án phục hồi chức năng thích hợp ...
Trong một quán cà phê nhỏ trước cổng bệnh viện, Lăng Nhất Phàm ngồi đối mặt với Lâm Y, lúc này cô đã thay chiếc áo dính máu ra, cúi đầu nhấm nháp vị đăng đắng của tách cà phê trước mặt, đáy mắt lộ rõ sự u sầu và khổ sở. Lăng Nhất Phàm đau lòng nhìn người con gái hắn yêu đang ngồi trước mặt, đáy lòng không khỏi dâng lên một cảm giác bất an.
Thật lâu sau cô gái rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn Lăng Nhất Phàm, trong mắt lộ rõ sự áy náy lẫn bất an, cô mím môi, thử hỏi dò: 'Nhất Phàm, em muốn ... ở bên cạnh Lãnh Nghị ...', thấy trên mặt Lăng Nhất Phàm thoáng qua một tia thất vọng, cô gian nan nuốt nuốt nước bọt, câu nói muốn rời đi rốt cuộc vẫn nói không nên lời, chỉ đành bồi thêm một câu, '... cho đến khi anh ấy tỉnh lại ...'
Cô cũng không nói là sẽ rời xa hắn, Lăng Nhất Phàm nhẹ thở phào một hơi, khóe môi hắn lộ ra một nụ cười, 'Ân ... cũng nên vậy ... đợi anh ta tỉnh lại!', hắn đặc biệc nhấn mạnh câu cuối, Y Y chỉ nói là đợi anh ta tỉnh lại, không phải nói là muốn quay lại bên cạnh anh ta.
Lâm Y cố gượng cười, ánh mắt thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, giữa hai người im lặng phủ trùm, Lãnh Nghị đột ngột bị thương, Cao Lăng đột ngột xuất hiện đều nằm ngoài dự đoán của cô, tình cảm vẫn luôn được Lâm Y dấu ở nơi sâu nhất tận đáy lòng đột nhiên bùng phát, cô hiểu rất rõ ràng, vị trí của Lãnh Nghị trong lòng cô vẫn luôn không thay đổi, loại tình cảm đó đã mọc rễ quá sâu, cô không cách nào trốn thoát ...
Cùng lúc đó, sự áy náy đối với Lăng Nhất Phàm cũng tràn đầy trong lòng, tuy rằng hiện tại cô đã biết trái tim của mẹ là do Lãnh Nghị trợ giúp mà có, là Lãnh Nghị cứu mẹ, không phải Lăng Nhất Phàm nhưng mặc kệ thế nào, lúc đó người ở bên cạnh cô là hắn! Lăng Nhất Phàm đối với cô tốt, cô vẫn biết! Nhưng cô cũng biết, bất kể sau này quan hệ giữa cô và Lãnh Nghị trở thành thế nào cô cũng không nên kéo Lăng Nhất Phàm vào trong đó, điều đó đối với hắn thật không công bình ...
Càng nghĩ lòng cô gái càng mâu thuẫn đến rối tinh rối mù.
'Nhất Phàm, em không xứng với anh ...', trầm mặc giây lâu rồi từ trong miệng cô gái gian nan bật ra mấy chữ, '... anh xứng đáng có được người con gái tốt hơn em ...'
'Y Y ...', đáy mắt Lăng Nhất Phàm đầy thất lạc, hắn biết Lâm Y muốn nói gì, thực ra hắn cũng biết trong lòng Lâm Y không bỏ được Lãnh Nghị nhưng hắn vẫn là luyến tiếc cô. Lăng Nhất Phàm thấp giọng ngắt lời Lâm Y, giọng nói tận lực làm ra vẻ thoải mái, 'Em là một cô gái tốt ... anh biết ý em, em đi quan tâm thương thế của Lãnh Nghị đi, đợi anh ta tỉnh lại ... chuyện của chúng ta sau này hẵng nói ... anh sẽ đợi em!'
Mắt Lâm Y nhìn gương mặt anh tuấn mà hiền hòa của Lăng Nhất Phàm chằm chằm, thấy trong mắt hắn vẫn không dấu được một nỗi chờ mong, Lăng Nhất Phàm là người đàn ông tốt như vậy!!! Cô rũ mi, mấp máy môi nhưng không nói được gì.
Sáng hôm sau Lãnh Nghị vẫn chưa tỉnh lại, người nhà họ Lãnh không ai dám đi nghỉ, ai nấy đều lặng lẽ ngồi trong phòng bệnh chờ đợi. Lâm Y cũng lẳng lặng ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn đôi mắt vẫn nhắm chặt của Lãnh Nghị, ánh mắt lạnh băng của Lý Uyển thỉnh thoảng quét về phía Lâm Y nhưng cô chỉ làm như không thấy.
Điện thoại trong túi xách Lâm Y reo lên, cô vội cầm lên xem, là Lăng Nhất Phàm, thoáng suy nghĩ một giây rồi cô lặng lẽ đứng dậy đi đến hành lang bên ngoài nghe điện.
Bởi vì cả tầng lầu chỉ có một bệnh nhân là Lãnh Nghị nên dãy hành lang vắng ngắt, chỉ thi thoảng có bóng mấy vệ sĩ ... các phòng bệnh bên cạnh được tạm thời sửa sang thành phòng nghỉ cho người nhà họ Lãnh nghỉ ngơi lúc cần.
'Y Y', đầu bên kia truyền đến giọng nói nhu hòa của Lăng Nhất Phàm, 'Lãnh Nghị ... còn chưa tỉnh sao?'
'Chưa ...' Lâm Y rũ mi, nhẹ giọng nói.
'Em ... nhớ chăm sóc cho mình, bác sĩ đã nói anh ta đã qua giai đoạn nguy hiểm ... em tranh thủ ngủ một chút!' Lăng Nhất Phàm biết làm sao quan tâm và an ủi người khác.
'Ân, em biết rồi, Nhất Phàm, anh cũng nhớ chăm sóc cho mình ...' Lâm Y vô lực đựa tựa vào vách tường ngoài phòng bệnh, tận lực làm cho giọng nói mình không lộ ra vẻ mệt mỏi.
Ngắt điện thoại, Lâm Y nhắm mắt lặng lẽ đứng tựa vào tường, lòng ngổn ngang trăm mối, cô làm sao cũng không ngờ được người mang mặt nạ bạc lại chính là Cao Lăng, giờ cô mới hiểu tối hôm đó khi Cao Lăng đột nhiên xuất hiện nơi ký túc xá cô ở, nói câu "Anh hận anh ta, anh nhất định sẽ không tha cho anh ta!", ý nghĩa chân thật của câu nói này là gì.
Lãnh Nghị, là em hại anh! Suy nghĩ này khiến lòng Lâm Y thắt lại, cô bất giác đưa tay ôm ngực, đứng một hồi lâu mới bình tĩnh lại, chậm rãi mở mắt ra, bước trở vào trong phòng bệnh.
Lâm Y không nhìn sắc mặt của bất kỳ ai, tầm mắt cô từ đầu tới cuối chỉ rơi trên gương mặt tuấn tú có mấy phần tiều tụy của Lãnh Nghị trên giường, cô chậm rãi đi đến bên giường, còn chưa kịp ngồi xuống thì đã nghe giọng nói lạnh như băng của Lý Uyển: 'Lâm tiểu thư, nơi đây không cần cô, cô trở về thôi!'
Sóng mắt Lãnh Tuấn thoáng xao động, ông nhìn cô gái đang khựng lại bên giường, ánh mắt Tương Mân thì rơi trên gương mặt u ám của Lý Uyển rồi lại nhìn sang Lâm Y, cũng không nói tiếng nào. Lâm Y mím môi, thấp giọng nói: 'Dì, cháu ... đợi Lãnh Nghị tỉnh lại rồi đi!', giọng cô tuy nhỏ nhưng ai nấy đều nghe rõ ràng bên trong có bao nhiêu kiên định.
Lâm Y nói xong câu này rồi chậm rãi ngồi xuống, mắt vẫn ghim chặt trên người người đàn ông.
Mặt Lý Uyển mây đen càng dày, trong giọng nói lạnh băng có thêm chút tức giận: 'Lâm tiểu thư, cô đã sắp là vợ của người khác rồi, vì sao còn muốn ở chỗ này? ... Nghị nhi lần này vì sao phải chạy đến Milan cô là người rõ nhất! Nếu như Nghị nhi không đến Milan thì làm gì gặp phải chuyện này!' Lý Uyển càng nói càng kích động, 'Nếu như Nghị nhi có việc gì, tôi là người đầu tiên không tha cho cô!'
Cánh môi Lâm Y run run, cô cắn răng không nói một lời, nếu như Lý Uyển biết Lãnh Nghị nhận viên đạn này thay cho cô; hơn nữa người vẫn luôn trong bóng tối truy sát Lãnh Nghị lại là bạn trai trước của cô Cao Lăng, Lâm Y không dám tưởng tượng Lý Uyển sẽ có phản ứng thế nào ...
Chuyện này rõ ràng Lý Tân đã giúp cô giấu diếm người nhà họ Lãnh.
'Uyển, đừng nói nữa!' Lãnh Tuấn nhìn Lâm Y vành mắt đỏ hồng, cúi đầu không nói, mày ông chau lại, lên tiếng ngăn vợ mình nói tiếp. Lời của Lãnh Tuấn trước nay uy nghiêm không ai dám cãi, nghe ông nói Lý Uyển mới không dám nói nữa, cúi đầu đưa tay lau lệ.
Đầu giờ chiều nơi hành lang lại có chút xôn xao rồi cửa phòng bệnh bị đẩy nhẹ ra, Vương Khiết và Từ Giai xuất hiện nơi cửa, hai người chào hỏi người nhà họ Lãnh thì cũng vừa nhìn thấy Lâm Y đang ngồi bên cạnh giường Lãnh Nghị, sóng mắt Vương Khiết thoáng xao động, cô gái này thế nào còn ngồi ở đây? Từ Giai thì trừng mắt bĩu môi nhìn Lâm Y rồi chạy nhanh đến bên giường khóc gọi: 'Anh Nghị ...'
Nhìn thấy mắt Lãnh Nghị vẫn nhắm chặt, Từ Giai lại trừng mắt nhìn Lâm Y kêu lên: 'Đều do cô hại anh Nghị, cô đã kết hôn với người khác rồi, sao còn mặt mũi ngồi ở đây chứ?'
Lâm Y lạnh mạc ngồi đó, chừng như không hề nghe thấy câu nói của Từ Giai, lại nghe cô tức tối kêu lên: 'Cô mau đi đi, chúng tôi không muốn gặp cô nữa ...', cô vừa nói vừa đưa tay đẩy Lâm Y, định đẩy Lâm Y rời khỏi giường Lãnh Nghị.
/349
|