Lệ Trọng Mưu vì câu nói của Hướng Tá mà khựng lại. Anh cười như không. Có cô ở đây, anh không muốn nói nhiều, Lệ Trọng Mưu chưa vào đến hội trường, Hướng Tá nói thêm: “Chúc may mắn.”
Giọng Hướng Tá trầm xuống, trước khi hai người rời đi, anh liếc qua Ngô Đồng.
Đứng giữa hai người đàn ông đang giương cung bạt kiếm, Ngô Đồng như lạc trong sương mù, không biết làm thế nào cho phải. Hướng Tá biết ánh mắt cô nhìn mình đầy dịu dàng, anh nhìn lại Lệ Trọng Mưu với vẻ khiêu khích.
Gương mặt anh tuấn của Lệ Trọng Mưu vì một câu nói bang quơ của Hướng Tá mà nghiêm lại.
Ngô Đồng vẫn ngây người, Lệ Trọng Mưu buông cô ra, tiến lên siết lấy cà vạt của Hướng Tá, lời nói của anh lạnh như băng: “Đừng đùa với tôi.”
“Tôi chỉ dẫn ông ấy tới gặp Lương Thụy Cường thôi mà,” Hướng Tá hời hợt trả lời, “anh nói xem, sao ông ta có thể ngốc như thế? Không đoán ra được ai đứng sau điều khiển mình?”
Khuôn mặt hai người kề sát nhau, gần như thì thầm, bị tiếng gió ngoài ban công che đậy.
Làn váy của Ngô Đồng bị thổi tung, tạo thành một cái bóng màu xám in trên mặt sàn. Cô biết mình đứng ở đây, nhưng chẳng thể nói gì, càng không thể làm được gì. Cô đến gần họ, tựa như dẫm lên từng đóa u lan, đưa ánh sáng tới nơi đó, Lệ Trọng Mưu tức giận, Hướng Tá lảng tránh, cô thấy rõ ràng, đáng tiếc trong mối qua hệ giữa hai người này, cô chỉ là người dưng nước lã. Nghĩ nghĩ, Ngô Đồng nói với Lệ Trọng Mưu: “Hơi lạnh, tôi muốn vào trong.”
Đôi mắt Lệ Trọng Mưu vẫn nhìn thẳng vào Hướng Tá, Ngô Đồng đặt tay lên mu bàn tay anh, tay cô thực sự rất lạnh. Lệ Trọng Mưu quay lại nhìn bờ vai cô để trần, cơn tức giận từ từ giảm xuống, anh thả chiếc cà vạt của Hướng Tá ra, nhếch môi, không thèm nhìn Hướng Tá thêm một lần nào, đi thẳng vào hội trường.
Lệ Trọng Mưu và Ngô Đồng đi rồi, để lại Hướng Tá đứng một mình trong góc tối, anh giật mình.
Một lúc sau, anh hoàn hồn, chậm rãi xoay người, ngắm nhìn màn đêm mênh mông, không biết mình nên vui hay buồn.
Ngô Đồng, người đàn ông đó vì em mới trở nên ôn hòa, cố lên…
******************************
Lâm Kiến Nhạc thấp thỏm đứng trong hội trường, vừa nhìn thấy Lệ Trọng Mưu, anh nhanh chóng chạy tới: “Lương Thụy Cường và Hướng…”
Lệ Trọng Mưu chau mày ý bảo trợ lí dừng nói, âm thanh đang chuẩn bị phát ra bị nghẹn lại trong cổ Lâm Kiến Nhạc. Anh đưa mắt nhìn theo Lệ Trọng Mưu –
Hướng Kiên Quyết tiến về phía bọn họ.
*******************************
Ngô Đồng cũng cảm nhận được hơi thở nguy hiểm khi người đàn ông này đến gần, bước đi trầm ổn, thấp thoảng vẻ uy nghiêm của những vị trưởng giả, khuôn mặt khiến người ta khó phân biệt được tuổi tác, nhưng trên trán đã lộ ra vài dấu vết của thời gian.
Ông ta tới gần chào hỏi, chỉ có điều khuôn mặt đầy lạnh lẽo: “Eric.”
Nghe ông ta nói vậy, Lệ Trọng Mưu cong môi cười thản nhiên: “Ông Hướng, xin chào.”
Gương mặt Hướng Kiên Quyết cứng đờ, giả vờ ho một tiếng, nói: “Anh Lệ, chúng ta có thể trò chuyện một lát?”
Lệ Trọng Mưu không đoái hoài, để lại việc này cho Lâm Kiến Nhạc xử lí, hoàn toàn không coi Hướng Kiên Quyết ra gì.
Lương Thụy Cường đã chuẩn bị một gian phòng tiếp khách đặc biệt dành cho Lệ Trọng Mưu, anh nắm tay Ngô Đồng đi vào, cả quãng đường, hai bàn tay nắm chặt không rời.
Căn phòng được chuẩn bị rất tiện nghi, Lệ Trọng Mưu tự rót cho mình một ly rượu ở quầy bar. Anh ngửa cổ uống cạn ly Vodka, môi anh mân mê trên miệng chiếc ly thủy tinh. Ngô Đồng ngồi trên ghế cao gần đó, nhìn anh không chớp mắt.
Dường như anh còn mệt mỏi hơn so với cô.
Tới tận bây giờ, anh luôn là kẻ bất bại, không gì cản nổi anh.
“Người đàn ông lúc nãy…”
Ngô Đồng phát hiện có tia sáng vụt qua mắt anh, cô dừng lại.
Cô không muốn hai người lại người gây sự.
Thấy cô muốn nói lại thôi, Lệ Trọng Mưu tà nghễ liếc cô, cô không nói thêm từ nào. Anh hơi kinh ngạc, rót cho cô một ly, đem đến trước mặt cô, anh từ tốn nói: “Đừng hỏi anh bất kì điều gì.”
Anh giấu kín mọi bí mật, là không muốn để ai biết, hay là không muốn nói với cô?
Ánh sáng phản chiếu trên mặt rượu lấp lánh, Ngô Đồng cúi đầu xem, thứ ánh sáng này quá mỏng manh, giống như quan hệ giữa anh và cô vậy.
Căn phòng trở nên tĩnh lặng.
Lệ Trọng Mưu với tay qua quầy bar, anh nhẹ nhàng vuốt ve vành tai Ngô Đồng, nâng cằm cô lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn nằm trong tay anh, tại sao anh vẫn thấy chưa đủ? Đột nhiên anh muốn hôn cô thật sâu.
Anh bối rối.
Không khí bỗng trở nên khác thường, Ngô Đồng nghiêng đầu, tránh khỏi bàn tay Lệ Trọng Mưu, cô cầm ly rượu.
Rượu có màu hổ phách. Cô tự hỏi, uống nó, rồi buông thả bản thân một lần nữa; hay là rời bỏ nó, bảo vệ chút lí trí của mình?
Tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, quay đầu xem, Lương Kì đang đứng ngoài. Bắt gặp ánh mắt Ngô Đồng, Lương Kì mỉm cười: “Hello.”. Không cần ai mời, cô ấy tự đi vào.
Cô gái này hoàn toàn không sợ hãi Lệ Trọng Mưu, vừa cười vừa nói mượn bạn gái anh một lát.
Chứng kiến mọi chuyện xảy ra, Ngô Đồng nhìn Lệ Trọng Mưu, trong mắt anh tràn ngập ý cười, không giống như bình thường.
Cô thuộc tiểu sử của anh như lòng bàn tay, nhớ lại, năm ấy anh 14 tuổi, biết thanh danh hiển hách của Lương Thụy Cường, liền đến hỏi vay ông ta 100 vạn Đô La. Không ai hiểu tại sao năm đó ông ta đồng ý yêu cầu vô lí của một thiếu niên, nhưng sau này, mọi người đều phải trầm trồ trước thành công của Lệ Trọng Mưu.
Lương Kì yêu cầu như thế, Ngô Đồng cũng không từ chối. Cô không muốn ở trong căn phòng này thêm một giây phút nào, cô không muốn nhìn cô ấy và Lệ Trọng Mưu liếc mắt đưa tình thêm nữa. Cô muốn trốn chạy khỏi nơi đây.
Lệ Trọng Mưu không ngăn cản, trước khi cô đi còn trêu Lương Kì: nhớ phải mang trả anh, rồi thực sự “đá” cô ra ngoài.
*******************************
Trên hành lang u tĩnh, chiếc thảm quý gia phô bày vẻ đẹp lộng lẫy của nó, đèn tường bằng thủy tinh phát ra những tia sáng lóng lánh. Nhìn cô gái trước mặt mặc bộ lễ phục sang trọng, Ngô Đồng trầm mặc.
Không ngờ Lương Kì đứng dưới ngọn đèn, tỉ mỉ quan sát Ngô Đồng từ đầu tới chân. Ngô Đồng ngạc nhiên, người cô cứng đờ.
Lương Kì thu mắt, cô cau mày, lẩm bẩm: “Có gì tốt đâu? Sao họ lại thích nhỉ?”
Quốc ngữ của cô không chuẩn chút nào, mất một lúc Ngô Đồng mới nghe hiểu được.
Rất nhanh sau đó Lương Kì thay đổi vẻ mặt: “Sorry, just a joke!” (Xin lỗi nhé, tôi đùa thôi!). Nói xong, cô ấy cười cười rồi đi mất, bỏ lại Ngô Đồng đứng một mình trong hành lang.
******************************
Tiệc rượu chưa bao giờ thiếu thương nhân giàu có, càng không thể thiếu phụ nữ đẹp. Chủ đề bàn luận của mấy người phụ nữ luôn xoay quanh tiền tài, hoặc thời trang, hay là vật trang sức muốn có trong cuộc đấu giá. Vân vân và vân vân. Ngô Đồng ngồi cùng họ, chẳng có chút hứng thú. Chưa kể Lương Kì đang ngồi đối diện cô, thỉnh thoảng lại liếc mắt đánh giá Ngô Đồng.
Ánh mắt cô ấy như mũi giáo chĩa thẳng vào người, Ngô Đồng lấy cớ đi đổi rượu, muốn thoát khỏi chỗ này.
Rời khỏi hội trường, nhưng không thể đi tới ban công, Ngô Đồng nghĩ nghĩ, nhớ tới căn phòng của Lệ Trọng Mưu.
Cửa khóa, không biết có phải người bên trong đã đi rồi không. Ngô Đồng đứng ngoài hồi lâu, cô phân vân có nên gõ cửa?
Mới rời đi chưa được bao lâu, hình như cô hơi nhớ anh rồi.
Không, không phải hơi nhớ.
Mà là rất nhớ.
Sững sờ, trong lòng Ngô Đồng chợt trống rỗng.
Nắm chặt chiếc tay nắm cửa, Ngô Đồng dồn hết dũng khí, định đẩy cửa đi vào. Đột nhiên, từ bên trong cánh cửa vang lên tiếng vỡ vụn.
“Cốp!!!” một tiếng, hàng trăm mảnh thủy tinh vỡ vụn, mặc dù cách cánh cửa gỗ, Ngô Đồng vẫn cảm thấy chói tai, giống như có sợi dây thép xuyên thủng mành nhĩ cô.
Ngay lập tức, cánh cửa mở ra.
Ngô Đồng không kịp lùi lại, phải đối mặt với người đàn ông vừa mở cửa.
******************************
Khuôn mặt Hướng Kiên Quyết đầy tức giận, ông lườm Ngô Đồng, nhanh chóng rời đi.
Qua cánh cửa mở rộng, Ngô Đồng thấy mấy chai rượu vỡ vụn trên mặt đất, chất rượu thấm vào thảm, dậy lên mùi cồn nồng nặc. Lệ Trọng Mưu đứng ở đó, lặng lẽ như một bức tượng.
Cô đứng ngoài cửa, anh ở bên trong, tựa như hai thế giới cách biệt – cô cảm nhận được nỗi cô đơn bao phủ quanh anh.
Một con người luôn cao ngạo như thần thánh, cũng có lúc bất lực như một đứa trẻ.
Có lẽ ánh mắt của cô quá mạnh mẽ, quấy rầy thế giới yên tĩnh của anh, Lệ Trọng Mưu xoay người, âm thanh lạ lẫm: “Ai?”
Giờ phút này, Ngô Đồng không hề do dự, cô đến bên anh, bỏ mặc quá khứ, nhìn anh kiên định: “Chán lắm, chúng ta đi thôi.”
Cô không thèm quan tâm tới chuyện gì đã xảy ra, nghiêm túc nói với anh, thần sắc mỏi mệt.
Anh cũng thế.
“Lại đây.”
Anh nói.
Ly rượu nằm trên đất, phản chiếu tia sáng đau đớn trong đôi mắt Ngô Đồng. Con ngươi trong mắt anh đen như mực, sâu thăm thẳm không thấy đáy, vẻ bình tĩnh của anh khiến lòng Ngô Đồng nổi lên từng cơn gió lốc.
Anh cường thế, anh bá đạo, anh tuyệt tình, anh lạnh lùng, nhưng không thể bằng hiện tại, làm cho cô rung động thế này.
Tay anh bị thủy tinh cắt, máu nhỏ xuống sàn vang lên âm thanh “tí tách”, thấm vào thảm, thấm vào trái tim Ngô Đồng.
Người đàn ông bỗng trở nên xa lạ, Ngô Đồng không biết phải làm sao, cô đứng yên tại chỗ. Lệ Trọng Mưu chợt đưa tay, kéo cô tới gần.
“Ôm một chút.”
Giọng nói bên tai cô như thở dài.
Rất nhanh, Ngô Đồng cảm thấy mình sắp chết ngạt đến nơi, cánh tay anh siết chặt lấy cô.
Đây có phải là ôm đâu, muốn đem cô khảm vào anh thì đúng hơn.
“Chúng ta đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Về nhà.”
“Nhà…”
*****************************
Lệ Trọng Mưu rời đi mà không thèm chào hỏi ai cả, nhưng trước khi đi anh không quên nhắc nhở Lâm Kiến Nhạc xin lỗi Lương Thụy Cường hộ mình. Xe chạy như bay, đèn hai bên đường lóe trên kính xe.
Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt anh tuấn, sườn mặt đẹp đẽ khiến Ngô Đồng không chuyển mắt đi được.
Trong lòng cô suy nghĩ, còn có vẻ mặt nào của anh mà cô chưa thấy qua không nhỉ?
Trở lại khách sạn của Lệ thị, còn chưa đến 20 phút mà trong phòng đã tối om – Đồng Đồng lôi kéo quản lí khách sạn đi du ngoạn Manhattan về đêm mất rồi.
Ngô Đồng gọi điện thoại nội bộ, nhờ phục vụ mang lên đồ sơ cứu, Lệ Trọng Mưu ngồi trên sô pha, bên tai là giọng nói vội vã của Ngô Đồng.
Anh không nói một lời, dường như đang thất thần, không biết đau đớn.
Chuông cửa vang lên, thanh âm lảnh lót vang lên trong không gian, Ngô Đồng đứng dậy đi mở cửa.
Bất chợt Lệ Trọng Mưu bừng tỉnh, thấy cô đứng vụt dậy hướng về phía cửa phòng, anh nghĩ cô định đi khỏi đây.
“Đừng đi.”
“…”
“Ở lại đêm nay.”
Giọng Hướng Tá trầm xuống, trước khi hai người rời đi, anh liếc qua Ngô Đồng.
Đứng giữa hai người đàn ông đang giương cung bạt kiếm, Ngô Đồng như lạc trong sương mù, không biết làm thế nào cho phải. Hướng Tá biết ánh mắt cô nhìn mình đầy dịu dàng, anh nhìn lại Lệ Trọng Mưu với vẻ khiêu khích.
Gương mặt anh tuấn của Lệ Trọng Mưu vì một câu nói bang quơ của Hướng Tá mà nghiêm lại.
Ngô Đồng vẫn ngây người, Lệ Trọng Mưu buông cô ra, tiến lên siết lấy cà vạt của Hướng Tá, lời nói của anh lạnh như băng: “Đừng đùa với tôi.”
“Tôi chỉ dẫn ông ấy tới gặp Lương Thụy Cường thôi mà,” Hướng Tá hời hợt trả lời, “anh nói xem, sao ông ta có thể ngốc như thế? Không đoán ra được ai đứng sau điều khiển mình?”
Khuôn mặt hai người kề sát nhau, gần như thì thầm, bị tiếng gió ngoài ban công che đậy.
Làn váy của Ngô Đồng bị thổi tung, tạo thành một cái bóng màu xám in trên mặt sàn. Cô biết mình đứng ở đây, nhưng chẳng thể nói gì, càng không thể làm được gì. Cô đến gần họ, tựa như dẫm lên từng đóa u lan, đưa ánh sáng tới nơi đó, Lệ Trọng Mưu tức giận, Hướng Tá lảng tránh, cô thấy rõ ràng, đáng tiếc trong mối qua hệ giữa hai người này, cô chỉ là người dưng nước lã. Nghĩ nghĩ, Ngô Đồng nói với Lệ Trọng Mưu: “Hơi lạnh, tôi muốn vào trong.”
Đôi mắt Lệ Trọng Mưu vẫn nhìn thẳng vào Hướng Tá, Ngô Đồng đặt tay lên mu bàn tay anh, tay cô thực sự rất lạnh. Lệ Trọng Mưu quay lại nhìn bờ vai cô để trần, cơn tức giận từ từ giảm xuống, anh thả chiếc cà vạt của Hướng Tá ra, nhếch môi, không thèm nhìn Hướng Tá thêm một lần nào, đi thẳng vào hội trường.
Lệ Trọng Mưu và Ngô Đồng đi rồi, để lại Hướng Tá đứng một mình trong góc tối, anh giật mình.
Một lúc sau, anh hoàn hồn, chậm rãi xoay người, ngắm nhìn màn đêm mênh mông, không biết mình nên vui hay buồn.
Ngô Đồng, người đàn ông đó vì em mới trở nên ôn hòa, cố lên…
******************************
Lâm Kiến Nhạc thấp thỏm đứng trong hội trường, vừa nhìn thấy Lệ Trọng Mưu, anh nhanh chóng chạy tới: “Lương Thụy Cường và Hướng…”
Lệ Trọng Mưu chau mày ý bảo trợ lí dừng nói, âm thanh đang chuẩn bị phát ra bị nghẹn lại trong cổ Lâm Kiến Nhạc. Anh đưa mắt nhìn theo Lệ Trọng Mưu –
Hướng Kiên Quyết tiến về phía bọn họ.
*******************************
Ngô Đồng cũng cảm nhận được hơi thở nguy hiểm khi người đàn ông này đến gần, bước đi trầm ổn, thấp thoảng vẻ uy nghiêm của những vị trưởng giả, khuôn mặt khiến người ta khó phân biệt được tuổi tác, nhưng trên trán đã lộ ra vài dấu vết của thời gian.
Ông ta tới gần chào hỏi, chỉ có điều khuôn mặt đầy lạnh lẽo: “Eric.”
Nghe ông ta nói vậy, Lệ Trọng Mưu cong môi cười thản nhiên: “Ông Hướng, xin chào.”
Gương mặt Hướng Kiên Quyết cứng đờ, giả vờ ho một tiếng, nói: “Anh Lệ, chúng ta có thể trò chuyện một lát?”
Lệ Trọng Mưu không đoái hoài, để lại việc này cho Lâm Kiến Nhạc xử lí, hoàn toàn không coi Hướng Kiên Quyết ra gì.
Lương Thụy Cường đã chuẩn bị một gian phòng tiếp khách đặc biệt dành cho Lệ Trọng Mưu, anh nắm tay Ngô Đồng đi vào, cả quãng đường, hai bàn tay nắm chặt không rời.
Căn phòng được chuẩn bị rất tiện nghi, Lệ Trọng Mưu tự rót cho mình một ly rượu ở quầy bar. Anh ngửa cổ uống cạn ly Vodka, môi anh mân mê trên miệng chiếc ly thủy tinh. Ngô Đồng ngồi trên ghế cao gần đó, nhìn anh không chớp mắt.
Dường như anh còn mệt mỏi hơn so với cô.
Tới tận bây giờ, anh luôn là kẻ bất bại, không gì cản nổi anh.
“Người đàn ông lúc nãy…”
Ngô Đồng phát hiện có tia sáng vụt qua mắt anh, cô dừng lại.
Cô không muốn hai người lại người gây sự.
Thấy cô muốn nói lại thôi, Lệ Trọng Mưu tà nghễ liếc cô, cô không nói thêm từ nào. Anh hơi kinh ngạc, rót cho cô một ly, đem đến trước mặt cô, anh từ tốn nói: “Đừng hỏi anh bất kì điều gì.”
Anh giấu kín mọi bí mật, là không muốn để ai biết, hay là không muốn nói với cô?
Ánh sáng phản chiếu trên mặt rượu lấp lánh, Ngô Đồng cúi đầu xem, thứ ánh sáng này quá mỏng manh, giống như quan hệ giữa anh và cô vậy.
Căn phòng trở nên tĩnh lặng.
Lệ Trọng Mưu với tay qua quầy bar, anh nhẹ nhàng vuốt ve vành tai Ngô Đồng, nâng cằm cô lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn nằm trong tay anh, tại sao anh vẫn thấy chưa đủ? Đột nhiên anh muốn hôn cô thật sâu.
Anh bối rối.
Không khí bỗng trở nên khác thường, Ngô Đồng nghiêng đầu, tránh khỏi bàn tay Lệ Trọng Mưu, cô cầm ly rượu.
Rượu có màu hổ phách. Cô tự hỏi, uống nó, rồi buông thả bản thân một lần nữa; hay là rời bỏ nó, bảo vệ chút lí trí của mình?
Tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, quay đầu xem, Lương Kì đang đứng ngoài. Bắt gặp ánh mắt Ngô Đồng, Lương Kì mỉm cười: “Hello.”. Không cần ai mời, cô ấy tự đi vào.
Cô gái này hoàn toàn không sợ hãi Lệ Trọng Mưu, vừa cười vừa nói mượn bạn gái anh một lát.
Chứng kiến mọi chuyện xảy ra, Ngô Đồng nhìn Lệ Trọng Mưu, trong mắt anh tràn ngập ý cười, không giống như bình thường.
Cô thuộc tiểu sử của anh như lòng bàn tay, nhớ lại, năm ấy anh 14 tuổi, biết thanh danh hiển hách của Lương Thụy Cường, liền đến hỏi vay ông ta 100 vạn Đô La. Không ai hiểu tại sao năm đó ông ta đồng ý yêu cầu vô lí của một thiếu niên, nhưng sau này, mọi người đều phải trầm trồ trước thành công của Lệ Trọng Mưu.
Lương Kì yêu cầu như thế, Ngô Đồng cũng không từ chối. Cô không muốn ở trong căn phòng này thêm một giây phút nào, cô không muốn nhìn cô ấy và Lệ Trọng Mưu liếc mắt đưa tình thêm nữa. Cô muốn trốn chạy khỏi nơi đây.
Lệ Trọng Mưu không ngăn cản, trước khi cô đi còn trêu Lương Kì: nhớ phải mang trả anh, rồi thực sự “đá” cô ra ngoài.
*******************************
Trên hành lang u tĩnh, chiếc thảm quý gia phô bày vẻ đẹp lộng lẫy của nó, đèn tường bằng thủy tinh phát ra những tia sáng lóng lánh. Nhìn cô gái trước mặt mặc bộ lễ phục sang trọng, Ngô Đồng trầm mặc.
Không ngờ Lương Kì đứng dưới ngọn đèn, tỉ mỉ quan sát Ngô Đồng từ đầu tới chân. Ngô Đồng ngạc nhiên, người cô cứng đờ.
Lương Kì thu mắt, cô cau mày, lẩm bẩm: “Có gì tốt đâu? Sao họ lại thích nhỉ?”
Quốc ngữ của cô không chuẩn chút nào, mất một lúc Ngô Đồng mới nghe hiểu được.
Rất nhanh sau đó Lương Kì thay đổi vẻ mặt: “Sorry, just a joke!” (Xin lỗi nhé, tôi đùa thôi!). Nói xong, cô ấy cười cười rồi đi mất, bỏ lại Ngô Đồng đứng một mình trong hành lang.
******************************
Tiệc rượu chưa bao giờ thiếu thương nhân giàu có, càng không thể thiếu phụ nữ đẹp. Chủ đề bàn luận của mấy người phụ nữ luôn xoay quanh tiền tài, hoặc thời trang, hay là vật trang sức muốn có trong cuộc đấu giá. Vân vân và vân vân. Ngô Đồng ngồi cùng họ, chẳng có chút hứng thú. Chưa kể Lương Kì đang ngồi đối diện cô, thỉnh thoảng lại liếc mắt đánh giá Ngô Đồng.
Ánh mắt cô ấy như mũi giáo chĩa thẳng vào người, Ngô Đồng lấy cớ đi đổi rượu, muốn thoát khỏi chỗ này.
Rời khỏi hội trường, nhưng không thể đi tới ban công, Ngô Đồng nghĩ nghĩ, nhớ tới căn phòng của Lệ Trọng Mưu.
Cửa khóa, không biết có phải người bên trong đã đi rồi không. Ngô Đồng đứng ngoài hồi lâu, cô phân vân có nên gõ cửa?
Mới rời đi chưa được bao lâu, hình như cô hơi nhớ anh rồi.
Không, không phải hơi nhớ.
Mà là rất nhớ.
Sững sờ, trong lòng Ngô Đồng chợt trống rỗng.
Nắm chặt chiếc tay nắm cửa, Ngô Đồng dồn hết dũng khí, định đẩy cửa đi vào. Đột nhiên, từ bên trong cánh cửa vang lên tiếng vỡ vụn.
“Cốp!!!” một tiếng, hàng trăm mảnh thủy tinh vỡ vụn, mặc dù cách cánh cửa gỗ, Ngô Đồng vẫn cảm thấy chói tai, giống như có sợi dây thép xuyên thủng mành nhĩ cô.
Ngay lập tức, cánh cửa mở ra.
Ngô Đồng không kịp lùi lại, phải đối mặt với người đàn ông vừa mở cửa.
******************************
Khuôn mặt Hướng Kiên Quyết đầy tức giận, ông lườm Ngô Đồng, nhanh chóng rời đi.
Qua cánh cửa mở rộng, Ngô Đồng thấy mấy chai rượu vỡ vụn trên mặt đất, chất rượu thấm vào thảm, dậy lên mùi cồn nồng nặc. Lệ Trọng Mưu đứng ở đó, lặng lẽ như một bức tượng.
Cô đứng ngoài cửa, anh ở bên trong, tựa như hai thế giới cách biệt – cô cảm nhận được nỗi cô đơn bao phủ quanh anh.
Một con người luôn cao ngạo như thần thánh, cũng có lúc bất lực như một đứa trẻ.
Có lẽ ánh mắt của cô quá mạnh mẽ, quấy rầy thế giới yên tĩnh của anh, Lệ Trọng Mưu xoay người, âm thanh lạ lẫm: “Ai?”
Giờ phút này, Ngô Đồng không hề do dự, cô đến bên anh, bỏ mặc quá khứ, nhìn anh kiên định: “Chán lắm, chúng ta đi thôi.”
Cô không thèm quan tâm tới chuyện gì đã xảy ra, nghiêm túc nói với anh, thần sắc mỏi mệt.
Anh cũng thế.
“Lại đây.”
Anh nói.
Ly rượu nằm trên đất, phản chiếu tia sáng đau đớn trong đôi mắt Ngô Đồng. Con ngươi trong mắt anh đen như mực, sâu thăm thẳm không thấy đáy, vẻ bình tĩnh của anh khiến lòng Ngô Đồng nổi lên từng cơn gió lốc.
Anh cường thế, anh bá đạo, anh tuyệt tình, anh lạnh lùng, nhưng không thể bằng hiện tại, làm cho cô rung động thế này.
Tay anh bị thủy tinh cắt, máu nhỏ xuống sàn vang lên âm thanh “tí tách”, thấm vào thảm, thấm vào trái tim Ngô Đồng.
Người đàn ông bỗng trở nên xa lạ, Ngô Đồng không biết phải làm sao, cô đứng yên tại chỗ. Lệ Trọng Mưu chợt đưa tay, kéo cô tới gần.
“Ôm một chút.”
Giọng nói bên tai cô như thở dài.
Rất nhanh, Ngô Đồng cảm thấy mình sắp chết ngạt đến nơi, cánh tay anh siết chặt lấy cô.
Đây có phải là ôm đâu, muốn đem cô khảm vào anh thì đúng hơn.
“Chúng ta đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Về nhà.”
“Nhà…”
*****************************
Lệ Trọng Mưu rời đi mà không thèm chào hỏi ai cả, nhưng trước khi đi anh không quên nhắc nhở Lâm Kiến Nhạc xin lỗi Lương Thụy Cường hộ mình. Xe chạy như bay, đèn hai bên đường lóe trên kính xe.
Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt anh tuấn, sườn mặt đẹp đẽ khiến Ngô Đồng không chuyển mắt đi được.
Trong lòng cô suy nghĩ, còn có vẻ mặt nào của anh mà cô chưa thấy qua không nhỉ?
Trở lại khách sạn của Lệ thị, còn chưa đến 20 phút mà trong phòng đã tối om – Đồng Đồng lôi kéo quản lí khách sạn đi du ngoạn Manhattan về đêm mất rồi.
Ngô Đồng gọi điện thoại nội bộ, nhờ phục vụ mang lên đồ sơ cứu, Lệ Trọng Mưu ngồi trên sô pha, bên tai là giọng nói vội vã của Ngô Đồng.
Anh không nói một lời, dường như đang thất thần, không biết đau đớn.
Chuông cửa vang lên, thanh âm lảnh lót vang lên trong không gian, Ngô Đồng đứng dậy đi mở cửa.
Bất chợt Lệ Trọng Mưu bừng tỉnh, thấy cô đứng vụt dậy hướng về phía cửa phòng, anh nghĩ cô định đi khỏi đây.
“Đừng đi.”
“…”
“Ở lại đêm nay.”
/71
|