'Lâm tiểu thư!' Còn đang phân vân thì một giọng nói đã vang lên từ phía sau cô, Lâm Y vội quay đầu lại, hai mắt mở lớn, trong bóng đêm mơ hồ có thể nhìn thấy Lý Tỷ đang đứng dưới một tán cây lớn trước ký túc xá, tàn cây hầu như che khuất cô.
Lý tỷ bước ra từ trong bóng tối, nhìn Lâm Y mỉm cười nói: 'Đi thôI!' Sau đó cô cắm cúi đi về phía chiếc xe màu đen kia.
'Đợi đã! Tôi cần lên phòng lấy một ít đồ ...' Lâm Y vội nói.
'Không cần lấy đâu, bên đó cái gì cũng có!' Lý Tân ném lại một câu, bước chân vẫn không dừng lại.
Lâm Y nhìn cô, thoáng suy nghĩ một giây rồi cũng bước theo. Hôm nay nhà họ Mạc và nhà họ Triệu xảy ra chuyện lớn như vậy, cô cũng rất muốn chứng thực với người đàn ông kia ...
Vẫn căn phòng ngủ thật lớn luôn chìm trong bóng tối kia, vừa liếc mắt Lâm Y đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang ngồi nơi sofa, trong bóng tối mơ hồ, trên mặt hắn vẫn là chiếc mặt nạ đang lóe sáng, trên thân mặc một bộ áo ngủ màu đen, màu sắc luôn thật phù hợp với hắn.
Lâm Y đứng yên tại chỗ, thoáng do dự thì chợt nghe giọng nói lạnh lùng mà uy quyền của người đàn ông vang lên: 'Qua đây!'
Chừng như có một ma lực, Lâm Y không tự chủ được bước về phía sofa, vừa đi ngang qua người đàn ông eo chợt bị giữ lại, thì cả người đã bị kéo về phía trước, ngã vào lòng hắn.
Sự khiếp sợ trong lòng chỉ thoáng rồi qua, cô lập tức trấn tĩnh lại, hai ngày tiếp xúc với hắn, trực giác cho cô biết thiếu gia cũng không phải là người quá xấu. Nương theo ánh trăng yếu ớt từ ngoài cửa sổ vọng đến, Lâm Y ngẩng đầu nhìn gương mặt đang được dấu dưới chiếc mặt nạ, hắn cũng đang nhìn cô, khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi có thể nghe được tiếng hô hấp và tim đập của nhau.
'Sáng hôm nay chuyện của Mạc thị và nhà họ Triệu đều là do các người làm cả sao?' Lâm Y nhẹ giọng hỏi, trong bóng đêm mắt cô lấp lánh như hai vì sao nhỏ.
'Phải! Em hài lòng không?' Dưới mặt nạ truyền đến một tiếng cười nhẹ.
'Nhưng mà ...' Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, lại nhìn chiếc mặt nạ kia, 'Tổn thất lớn như vậy, nếu như họ báo cảnh sát, muốn điều tra chuyện này thì làm sao đây?' Cô rất lo lắng phía cảnh sát sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, đôi mắt hắn trong bóng tối cũng lòe lòe sáng, hắn nhìn Lâm Y, thật lâu mới lên tiếng: 'Em đang lo lắng sao? Lo lắng cho tôi? Hay là lo cho chính em?'
Lâm Y ngẩn người, hàng mi dài như hai cánh bướm nhỏ không ngừng chớp động, cô không lên tiếng, không biết nên nói cái gì. Đúng nha, mình đang lo lắng cho ai đây? Lo cho người đàn ông này sao? Cô bị chính câu trả lời trong lòng mình làm cho khiếp sợ. Sao lại có thể như thế chứ? Nhưng mà, không thể chối bỏ rằng nỗi lo lắng đó không tồn tại! Có lẽ là bởi vì cô và hắn hai người cùng ngồi trên một chiếc thuyền!
Người đàn ông nhìn Lâm Y bằng ánh mắt dò xét chừng như muốn nhìn thấu tâm tư của cô, đôi tay đang đặt nơi eo cô chợt thêm sức nhưng giọng nói thật nhu hòa: 'Chuyện tôi làm em không cần lo lắng, em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi là được rồi ...' Hơi thở ấm áp của hắn phất qua mặt Lâm Y, môi mỏng nhẹ ấn một nụ hôn lên trán cô.
Lâm Y lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, muốn nói gì đó nhưng nhất thời không biết có nên nói ra không, người đàn ông chừng như nhìn thấu tâm tư của cô, hắn nhẹ giọng nói: 'Muốn nói gì thì cứ nói đi!'
'Vậy ... anh ... chắc chắn là những bức ảnh kia đã bị hủy toàn bộ rồi chứ?'
'Đương nhiên ... yên tâm!' Giọng của người đàn ông rất dứt khoát, tràn đầy tự tin. Lâm Y nhìn hắn, trong lòng nỗi bất an từ từ giảm bớt.
Trong phòng lại khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có, người đàn ông ấn Lâm Y vào ngực mình, cả người cô đều nằm trong lòng hắn. Lâm Y không kháng cự, để mặc hắn ôm. Đây vốn dĩ là giao dịch, cô phải tuân thủ theo!
'Giờ chúng ta có thể tiến hành chuyện thứ hai. Em nói Mạc Hưng làm nhục em thế nào, em cũng muốn làm nhục hắn như thế, đúng không?' Một lúc lâu sau, giọng của người đàn ông vang lên từ trên đỉnh đầu Lâm Y.
Mắt Lâm Y khẽ chớp, thân thể cũng nhúc nhích theo, muốn dãy thoát khỏi vòng tay của hắn nhưng lập tức lại bị người đàn ông kéo trở về. Hắn rất thích cảm giác ôm cô trong tay thế này!
Lâm Y chỉ đành ở yên trong vòng tay hắn, bất an nói: 'Anh muốn làm gì ... ? Tôi không muốn hại đến mạng người!' Cô có chút khẩn trương, trong tiềm thức của cô, nếu theo cách làm trước giờ của người đàn ông này, cô sợ hắn lấy mạng Mạc Hưng. Như vậy, nhỡ cảnh sát truy tra thì biết làm thế nào?
'Không giết người thì không giết!' Giọng người đàn ông vẫn lạnh nhạt, dường như một mạng người đối với hắn mà nói, thật nhỏ nhoi.
'Ừm, chỉ cần giáo huấn hắn ta một chút là được rồi!' Lâm Y vội vàng nói.
'Vậy em muốn bao giờ thì tiến hành?' Khóe môi người đàn ông lần nữa câu lên. Phụ nữ đúng là phụ nữ, cái gọi là lòng dạ đàn bà, quả không sai chút nào!
'Cái này ...' Lâm Y nhất thời không biết trả lời ahwns thế này. Đây là điều cô chưa từng nghĩ đến, thậm chí làm thế nào để sỉ nhục hắn cô cũng chưa từng nghĩ, 'Tùy anh thôi, anh muốn làm thế nào thì làm!'
'Chuyện này dù sao cũng không gấp, vậy đợi mấy ngày nữa đi. Tối ngày mai tôi có việc ...' Người đàn ông lẩm bẩm tự nói.
'Tối này mai anh bận rồi sao?' Trong lòng hắn, cô gái mắt chợt sáng lên, đáy mắt không dấu được một chút vui sướng. Vậy có phải ý nói, tối mai tôi không cần đến đây không? Nhưng cô không dám hỏi.
Chừng như cảm nhận được sự vui sướng của Lâm Y, hắn hơi thả lỏng vòng tay, một tay chế trụ sau ót cô, xoay mặt cô nhìn thẳng hắn. Lâm Y nhìn thấy gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt mình, nhìn thấy đôi mắt đen thâm thúy kia nhưng lại nhìn không ra biểu tình trong đôi mắt đó.
'Cho dù là tôi có việc thì em cũng phải chờ ở đây! Trừ phi là được tôi cho phép!' Hắn nói, giọng điệu đầy bá đạo.
Lâm Y ngẩn người, vậy chẳng phải cô không có chút tự do nào sao? Cô nhìn chiếc mặt nạ kia, kiên định nói: 'Anh không thể hạn chế tự do của tôi. Nếu như anh còn ép tôi nữa, tôi sẽ hủy bỏ giao dịch!' Dù sao chuyện những tấm ảnh đã được giải quyết rồi, những chuyện còn lại cũng không cần lo lắng nhiều!
Người đàn ông nhìn cô, khóe môi chậm rãi câu lên: 'Em có thể tự do nhưng buổi tối em nhất định phải ở bên cạnh tôi, đây là điều chúng ta đã thỏa thuận ngay từ đầu!'
'Giao dịch của chúng ta cũng phải có kỳ hạn chứ ...' Lâm Y chau mày. Lúc đó quá sốt ruột chuyện những bức ảnh, cô còn chưa thỏa thuận với hắn thời gian, bây giờ chuyện cấp thiết nhất đã được giải quyết, cô cần nói rõ ràng với hắn vấn đề kỳ hạn.
'Kỳ hạn là do tôi định!' Giọng người đàn ông vẫn bá đạo như thường.
Lâm Y nhìn hắn, cắn môi, rốt cuộc nói: 'Được, anh nói đi!'
Đôi mắt thâm toại của người đàn ông nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, sự quật cường của cô hắn biết rất rõ, hiện tại hắn không nên khiêu khích cô quá mức mà nên nằm trong giới hạn có thể tiếp nhận của cô, còn chuyện sau này, chỉ có thể để sau này nói ...'
'Mười ngày!' Người đàn ông rốt cuộc lên tiếng, mắt vẫn ghim trên người cô gái.
Lâm Y cùng nhìn hắn, đầu óc không ngừng xoay chuyển. Mười ngày, lúc này đã qua hai ngày, cũng tức là, qua hôm nay thì còn lại bảy ngày ... nếu như là năm này thì ...
Chừng như đoán được tâm tư của cô, khóe môi người đàn ông lại lần nữa câu lên: 'Đừng tìm cách trả giá, tôi nói một là một!'
Giọng nói và biểu tình của người đàn ông vừa kiên định vừa chân thật, có lẽ đã khiến cô gái cảm nhận được, trả giá là vô ích nên cuối cùng cắn môi nói: 'Mười ngày thì mười ngày ...'
Người đàn ông cười thầm, cô gái phụng phịu nhưng không dám phản kháng. Thấy vậy vòng tay hắn càng siết chặt, khiến thân thể cô dán sát vào người hắn. Trong phòng lại lần nữa rơi vào im lặng, qua thật lâu giọng nói của người đàn ông mới vang lên, vẫn là câu nói đó: 'Đi tắm đi!'
Lý tỷ bước ra từ trong bóng tối, nhìn Lâm Y mỉm cười nói: 'Đi thôI!' Sau đó cô cắm cúi đi về phía chiếc xe màu đen kia.
'Đợi đã! Tôi cần lên phòng lấy một ít đồ ...' Lâm Y vội nói.
'Không cần lấy đâu, bên đó cái gì cũng có!' Lý Tân ném lại một câu, bước chân vẫn không dừng lại.
Lâm Y nhìn cô, thoáng suy nghĩ một giây rồi cũng bước theo. Hôm nay nhà họ Mạc và nhà họ Triệu xảy ra chuyện lớn như vậy, cô cũng rất muốn chứng thực với người đàn ông kia ...
Vẫn căn phòng ngủ thật lớn luôn chìm trong bóng tối kia, vừa liếc mắt Lâm Y đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang ngồi nơi sofa, trong bóng tối mơ hồ, trên mặt hắn vẫn là chiếc mặt nạ đang lóe sáng, trên thân mặc một bộ áo ngủ màu đen, màu sắc luôn thật phù hợp với hắn.
Lâm Y đứng yên tại chỗ, thoáng do dự thì chợt nghe giọng nói lạnh lùng mà uy quyền của người đàn ông vang lên: 'Qua đây!'
Chừng như có một ma lực, Lâm Y không tự chủ được bước về phía sofa, vừa đi ngang qua người đàn ông eo chợt bị giữ lại, thì cả người đã bị kéo về phía trước, ngã vào lòng hắn.
Sự khiếp sợ trong lòng chỉ thoáng rồi qua, cô lập tức trấn tĩnh lại, hai ngày tiếp xúc với hắn, trực giác cho cô biết thiếu gia cũng không phải là người quá xấu. Nương theo ánh trăng yếu ớt từ ngoài cửa sổ vọng đến, Lâm Y ngẩng đầu nhìn gương mặt đang được dấu dưới chiếc mặt nạ, hắn cũng đang nhìn cô, khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi có thể nghe được tiếng hô hấp và tim đập của nhau.
'Sáng hôm nay chuyện của Mạc thị và nhà họ Triệu đều là do các người làm cả sao?' Lâm Y nhẹ giọng hỏi, trong bóng đêm mắt cô lấp lánh như hai vì sao nhỏ.
'Phải! Em hài lòng không?' Dưới mặt nạ truyền đến một tiếng cười nhẹ.
'Nhưng mà ...' Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, lại nhìn chiếc mặt nạ kia, 'Tổn thất lớn như vậy, nếu như họ báo cảnh sát, muốn điều tra chuyện này thì làm sao đây?' Cô rất lo lắng phía cảnh sát sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, đôi mắt hắn trong bóng tối cũng lòe lòe sáng, hắn nhìn Lâm Y, thật lâu mới lên tiếng: 'Em đang lo lắng sao? Lo lắng cho tôi? Hay là lo cho chính em?'
Lâm Y ngẩn người, hàng mi dài như hai cánh bướm nhỏ không ngừng chớp động, cô không lên tiếng, không biết nên nói cái gì. Đúng nha, mình đang lo lắng cho ai đây? Lo cho người đàn ông này sao? Cô bị chính câu trả lời trong lòng mình làm cho khiếp sợ. Sao lại có thể như thế chứ? Nhưng mà, không thể chối bỏ rằng nỗi lo lắng đó không tồn tại! Có lẽ là bởi vì cô và hắn hai người cùng ngồi trên một chiếc thuyền!
Người đàn ông nhìn Lâm Y bằng ánh mắt dò xét chừng như muốn nhìn thấu tâm tư của cô, đôi tay đang đặt nơi eo cô chợt thêm sức nhưng giọng nói thật nhu hòa: 'Chuyện tôi làm em không cần lo lắng, em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi là được rồi ...' Hơi thở ấm áp của hắn phất qua mặt Lâm Y, môi mỏng nhẹ ấn một nụ hôn lên trán cô.
Lâm Y lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, muốn nói gì đó nhưng nhất thời không biết có nên nói ra không, người đàn ông chừng như nhìn thấu tâm tư của cô, hắn nhẹ giọng nói: 'Muốn nói gì thì cứ nói đi!'
'Vậy ... anh ... chắc chắn là những bức ảnh kia đã bị hủy toàn bộ rồi chứ?'
'Đương nhiên ... yên tâm!' Giọng của người đàn ông rất dứt khoát, tràn đầy tự tin. Lâm Y nhìn hắn, trong lòng nỗi bất an từ từ giảm bớt.
Trong phòng lại khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có, người đàn ông ấn Lâm Y vào ngực mình, cả người cô đều nằm trong lòng hắn. Lâm Y không kháng cự, để mặc hắn ôm. Đây vốn dĩ là giao dịch, cô phải tuân thủ theo!
'Giờ chúng ta có thể tiến hành chuyện thứ hai. Em nói Mạc Hưng làm nhục em thế nào, em cũng muốn làm nhục hắn như thế, đúng không?' Một lúc lâu sau, giọng của người đàn ông vang lên từ trên đỉnh đầu Lâm Y.
Mắt Lâm Y khẽ chớp, thân thể cũng nhúc nhích theo, muốn dãy thoát khỏi vòng tay của hắn nhưng lập tức lại bị người đàn ông kéo trở về. Hắn rất thích cảm giác ôm cô trong tay thế này!
Lâm Y chỉ đành ở yên trong vòng tay hắn, bất an nói: 'Anh muốn làm gì ... ? Tôi không muốn hại đến mạng người!' Cô có chút khẩn trương, trong tiềm thức của cô, nếu theo cách làm trước giờ của người đàn ông này, cô sợ hắn lấy mạng Mạc Hưng. Như vậy, nhỡ cảnh sát truy tra thì biết làm thế nào?
'Không giết người thì không giết!' Giọng người đàn ông vẫn lạnh nhạt, dường như một mạng người đối với hắn mà nói, thật nhỏ nhoi.
'Ừm, chỉ cần giáo huấn hắn ta một chút là được rồi!' Lâm Y vội vàng nói.
'Vậy em muốn bao giờ thì tiến hành?' Khóe môi người đàn ông lần nữa câu lên. Phụ nữ đúng là phụ nữ, cái gọi là lòng dạ đàn bà, quả không sai chút nào!
'Cái này ...' Lâm Y nhất thời không biết trả lời ahwns thế này. Đây là điều cô chưa từng nghĩ đến, thậm chí làm thế nào để sỉ nhục hắn cô cũng chưa từng nghĩ, 'Tùy anh thôi, anh muốn làm thế nào thì làm!'
'Chuyện này dù sao cũng không gấp, vậy đợi mấy ngày nữa đi. Tối ngày mai tôi có việc ...' Người đàn ông lẩm bẩm tự nói.
'Tối này mai anh bận rồi sao?' Trong lòng hắn, cô gái mắt chợt sáng lên, đáy mắt không dấu được một chút vui sướng. Vậy có phải ý nói, tối mai tôi không cần đến đây không? Nhưng cô không dám hỏi.
Chừng như cảm nhận được sự vui sướng của Lâm Y, hắn hơi thả lỏng vòng tay, một tay chế trụ sau ót cô, xoay mặt cô nhìn thẳng hắn. Lâm Y nhìn thấy gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt mình, nhìn thấy đôi mắt đen thâm thúy kia nhưng lại nhìn không ra biểu tình trong đôi mắt đó.
'Cho dù là tôi có việc thì em cũng phải chờ ở đây! Trừ phi là được tôi cho phép!' Hắn nói, giọng điệu đầy bá đạo.
Lâm Y ngẩn người, vậy chẳng phải cô không có chút tự do nào sao? Cô nhìn chiếc mặt nạ kia, kiên định nói: 'Anh không thể hạn chế tự do của tôi. Nếu như anh còn ép tôi nữa, tôi sẽ hủy bỏ giao dịch!' Dù sao chuyện những tấm ảnh đã được giải quyết rồi, những chuyện còn lại cũng không cần lo lắng nhiều!
Người đàn ông nhìn cô, khóe môi chậm rãi câu lên: 'Em có thể tự do nhưng buổi tối em nhất định phải ở bên cạnh tôi, đây là điều chúng ta đã thỏa thuận ngay từ đầu!'
'Giao dịch của chúng ta cũng phải có kỳ hạn chứ ...' Lâm Y chau mày. Lúc đó quá sốt ruột chuyện những bức ảnh, cô còn chưa thỏa thuận với hắn thời gian, bây giờ chuyện cấp thiết nhất đã được giải quyết, cô cần nói rõ ràng với hắn vấn đề kỳ hạn.
'Kỳ hạn là do tôi định!' Giọng người đàn ông vẫn bá đạo như thường.
Lâm Y nhìn hắn, cắn môi, rốt cuộc nói: 'Được, anh nói đi!'
Đôi mắt thâm toại của người đàn ông nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, sự quật cường của cô hắn biết rất rõ, hiện tại hắn không nên khiêu khích cô quá mức mà nên nằm trong giới hạn có thể tiếp nhận của cô, còn chuyện sau này, chỉ có thể để sau này nói ...'
'Mười ngày!' Người đàn ông rốt cuộc lên tiếng, mắt vẫn ghim trên người cô gái.
Lâm Y cùng nhìn hắn, đầu óc không ngừng xoay chuyển. Mười ngày, lúc này đã qua hai ngày, cũng tức là, qua hôm nay thì còn lại bảy ngày ... nếu như là năm này thì ...
Chừng như đoán được tâm tư của cô, khóe môi người đàn ông lại lần nữa câu lên: 'Đừng tìm cách trả giá, tôi nói một là một!'
Giọng nói và biểu tình của người đàn ông vừa kiên định vừa chân thật, có lẽ đã khiến cô gái cảm nhận được, trả giá là vô ích nên cuối cùng cắn môi nói: 'Mười ngày thì mười ngày ...'
Người đàn ông cười thầm, cô gái phụng phịu nhưng không dám phản kháng. Thấy vậy vòng tay hắn càng siết chặt, khiến thân thể cô dán sát vào người hắn. Trong phòng lại lần nữa rơi vào im lặng, qua thật lâu giọng nói của người đàn ông mới vang lên, vẫn là câu nói đó: 'Đi tắm đi!'
/325
|