Mấy ngày sau Lãnh Nghị xuất viện, lúc này đã gần đến tết âm lịch, hắn dẫn Lâm Y đi Paris trước. Khi xe chậm rãi lái vào trong trang viên đầy khí phái của nhà họ Lãnh, nhìn ra ngoài cửa sổ bãi cỏ rộng lớn, rừng cây, suối nhỏ --- lướt qua mắt Lâm Y, khi xe dừng lại trước một căn biệt thự xa hoa kiểu châu Âu, Tương Mân và Lý Uyển cùng những người hầu sớm đã đứng chờ ở cửa.
Lãnh Nghị nắm tay Lâm Y bước xuống xe bước nhanh về phía mọi người. Trên gương mặt tuấn mỹ toàn là ý cười còn trên mặt cô gái rõ ràng hiện lên vẻ bất an, hai chân cô máy móc bước theo người đàn ông.
'Bà nội, mẹ ...' Lãnh Nghị tạm buông tay Lâm Y ra thân thiết ôm lấy Tương Mân và Lý Uyển.
'Bà nội ...' Trên mặt Lâm Y có chút xấu hổ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô chính thức đến gặp trưởng bối của Lãnh Nghị với vai trò vị hôn thê; Tương Mân tươi cười, bà chủ động ôm lấy Lâm Y, giọng nhu hòa: 'Hoan nghênh con gia nhập đại gia đình họ Lãnh!'
'Cám ơn bà nội!' Lâm Y nói lời từ đáy lòng, trong cái gia đình lớn này, Tương Mân hiểu và quan tâm cô nhất, điều này khiến cô thực sự rất cảm động; rồi Lâm Y nhìn sang Lý Uyển, thấy trên mặt bà tuy là tươi cười nhưng vẫn lộ rõ sự lạnh mạc, Lâm Y cười nhẹ nhìn Lý Uyển khom người, 'Chào dì!'
'Y Y', Tương Mân đứng bên cạnh cười nói, 'Sao đến giờ còn gọi là dì chứ? Cũng nên sửa gọi là "mẹ" đi!' Lâm Y thoáng ngẩn người, cô nhìn sang Lý Uyển như xin phép bà.
'Không cần đâu, còn chưa kết hôn mà ... Cho dù kết hôn rồi cũng có thể không gọi ... Tôi sợ đảm đương không nổi!' Trên mặt Lý Uyển vẫn là nụ cười lạnh, giọng nói càng lạnh hơn, dường như không hề muốn tiếp cận.
Thấy Lâm Y cắn môi không dám nói, Lãnh Nghị cười khoác tay lên vai cô: 'Ân, nếu như mẹ không thích, sau này tính sau!' Rồi hắn khoác vai Lâm Y dẫn đầu đi vào trong nhà, những người khác cũng lục tục vào theo ...
Đến giờ cơm tối, Lãnh Tuấn và Lãnh Thành mới từ công ty trở về, Lâm Y chào hỏi hai người, nhìn cô trên mặt hai người đều là nụ cười hiền hòa. Trong phòng ăn rộng rãi xa hoa, cả nhà ngồi ăn cơm nơi chiếc bàn dài đặt giữa phòng, Lãnh Tuấn và Lãnh Nghị ngồi đối diện nhau nơi hai đầu bàn, Lâm Y thì ngồi bên phải Lãnh Nghị ...
Đang ăn, Lãnh Tuấn ngẩng lên nhìn con trai, trầm giọng nói: 'Nghị nhi, công việc ở khu vực châu Á con đã trễ nãi hơn một tháng rồi, định lúc nào thì trở về tiếp tục đây?'
'Mẹ thấy hay là đợi qua tết âm lịch đi, ân, vậy tết năm nay nhà chúng ta có thể nói là đại đoàn viên rồi!' Tương Mân cười nhìn Lâm Y, ám chỉ rõ ràng bà đã xem cô như một thành viên của nhà họ Lãnh.
'Dạ, vậy cũng được, đỡ phải trở về không bao lâu rồi lại phải trở sang!' Lãnh Tuấn cũng gật đầu tán thành.
Lãnh Nghị điềm tĩnh nói, 'Chuyện của công ty ba cứ yên tâm, tuy rằng hơn một tháng qua con không có ở công ty nhưng những chuyện quan trọng con đều nắm được hết, không có vấn đề gì lớn!'
Lãnh Tuấn gật đầu, 'Vậy thì tốt!', về điểm này ông rất tin tưởng năng lực của con trai.
Rồi Lãnh Nghị quét mắt về phía tất cả mọi người trên bàn ăn sau cùng dừng lại trên mặt Lâm Y, cười nhẹ, giọng vẫn điềm tĩnh, 'Nhưng con vẫn muốn trở về trước!'. Nghe vậy ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn, Lâm Y cũng nhìn Lãnh Nghị chờ câu nói tiếp theo của hắn.
Lãnh Nghị lại mỉm cười: 'Hôm nay con về nhà, ngoại trừ dẫn Lâm Y về gặp mọi người, còn có một chuyện muốn tuyên bố, hôn lễ của con và Lâm Y dự định tháng sau sẽ cử hành!'
Lâm Y cả kinh nhìn hắn chàm chằm, ai nấy cũng dừng động tác trên tay, ánh mắt có chút kinh ngạc quét về phía hắn, Lãnh Nghị lần nữa câu môi cười: 'Con nghĩ lúc này đây nói cho mọi người cũng không tính là muộn!'
Trên mặt Lãnh Tuấn lộ ra nụ cười an ủi, ông là người gật đầu trước tiên: 'Ừm, Nghị nhi, con cũng nên kết hôn rồi!'
Tiếp đó Tương Mân cũng bật cười vui vẻ: 'Nghị nhi, bà nội mong con kết hôn mong nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đợi đến ngày nghe con nói câu này! Ân, đây có phải ý nói ngày bà nội được bế chắt sắp đến rồi không?'
Ánh mắt sắc bén của Lý Uyển quét về phía Lâm Y rồi lại nhìn sang Lãnh Nghị, lát sau trên mặt bà lộ ra ý cười lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh như băng: 'Vậy Tịch Họa tỉnh lại thì tính sao?'
Trên bàn ăn chớp mắt lặng ngắt, Lãnh Thành lén lút nhìn sang Lãnh Nghị không lên tiếng, Tương Mân và Lãnh Tuấn cùng chau mày, Lâm Y thì cúi đầu, tiếp tục cắt thịt bò nhưng rõ ràng tâm tư không đặt vào đĩa thức ăn.
'Uyển, có phải em muốn Nghị nhi vì Tịch Họa mà vĩnh viễn không kết hôn thì em mới hài lòng không?' Giọng Lãnh Tuấn đầy bất mãn, con trai thật không dễ dàng gì mới bước ra khỏi cái bóng của Hạ Tịch Họa, muốn kết hôn, chuyện này còn gì tốt bằng, chẳng lẽ người làm mẹ lại không hiểu sao?
'Em chỉ muốn con đối mặt với thực tế, đem những chuyện có thể xảy ra trong tương lai nói ra thôi, nếu như ngay cả chuyện này cũng không dám đối mặt, thì kết hôn còn có ý nghĩa gì!' Lý Uyển lý lẽ hùng hồn nói.
'Yên tâm', Lãnh Nghị đặt dao nĩa trong tay xuống, bình thản nhìn mẹ mình, 'Nếu như Tịch Họa tỉnh lại, con sẽ giải thích với cô ấy ... Chuyện này ai phản đối cũng vô dụng, con đã quyết định rồi!'
Lý Uyển chau mày, cắn môi không lên tiếng, bà biết bà phản đối chắc chắn là vô dụng! Trước giờ con trai muốn làm gì bà căn bản là ngăn không được. Trên mặt Tương Mân và Lãnh Tuấn lộ ra một nụ cười, Lâm Y thầm thở phào một tiếng, không khí trên bàn ăn dần nhẹ nhàng thoải mái hơn, ai nấy bắt đầu thưởng thức bữa ăn trước mặt mình.
Lãnh Nghị cũng cầm lên dao nĩa, giọng nói không lớn nhưng thật rõ ràng: 'Cho nên tết âm lịch năm nay con định về Trung Quốc, cùng Lâm Y và mẹ cô ấy ăn tết, qua tết con sẽ cử hành hôn lễ ở Trung Quốc, mời các bạn bè thân hữu bên đó, sau đó lại quay về Paris tổ chức một lần, như vậy mọi người cũng không cần vất vả chạy về Trung Quốc tham gia hôn lễ của con!'
Lâm Y ngẩng đầu nhìn Lãnh Nghị, cô không ngờ Lãnh Nghị còn nhớ đến mẹ mình, muốn cùng cô và mẹ cùng đón năm mới, điều này khiến cô thật ấm áp.
'Vậy làm sao được! Nhà chúng ta đón năm mới sao lại có thể thiếu con!' Lý Uyển chau mày, bà đối với việc con trai không về nhà đón năm mới rõ ràng rất bất mãn.
Tương Mân suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: 'Cũng không sao, dù sao chúng ta cũng đông người thế này, thiếu Nghị nhi cũng vẫn náo nhiệt như thường; mẹ của Y Y chỉ có một mình, cũng nên trở về cùng bà ấy đón tết ...' Bà ngừng lại chút rồi nói, 'Nhưng tết năm sau xem xem có thể mời mẹ Y Y qua đây cùng chúng ta đón năm mới hay không, như vậy vừa không tịch mịch mà nhà chúng ta cũng không thiếu đi Nghị nhi ...'
'Dạ, đề nghị này của bà nội con sẽ bàn với mẹ của Y Y!' Lãnh Nghị nhìn Tương Mân mỉm cười.
'Cám ơn bà nội!' Lâm Y cũng nở nụ cười, nói lời cám ơn từ đáy lòng.
'Lâm Y, nghe nói mẹ cháu vốn là một diễn viên múa phải không?' Lãnh Thành nãy giờ vẫn ngồi im không nói lúc này mới ngẩng lên nhìn Lâm Y, trên mặt là nụ cười hiền hòa.
'Đúng vậy ...' Lâm Y nhìn Lãnh Thành cười.
Mắt Lãnh Thành lóe lên sau cặp kính, ông cười hiền, có vẻ tùy ý nói: 'Lúc chú con trẻ, ở thành phố H cũng quen biết không ít diễn viên múa, không biết mẹ cháu có phải là người mà chú biết không ...'
'Ồ ...' Động tác trên tay Lâm Y thoáng dừng lại, cô nhìn Lãnh Thành, lần nữa cười, nhẹ giọng nói: 'Chắc là không biết đâu ... mẹ cháu giải nghệ từ rất sớm!'
Lãnh Thành cầm ly nước nhẹ nhấp một ngụm, 'Tên mẹ cháu là ...'
'Lâm Dung... Cháu theo họ mẹ!' Lâm Y điềm tĩnh nói.
'Ồ ...' Lãnh Thành cúi đầu tiếp tục ăn, 'Đúng là chú không biết thật!'
Ở trong nhà họ Lãnh hai ngày sau Lãnh Nghị vội vã dẫn Lâm Y đến Luân Đôn, hắn muốn đặt chiếc áo cưới đẹp nhất cho cô dâu của mình, xem cô mặc áo cưới xoay tròn ... Lãnh Nghị đã nhờ một nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng giúp Lâm Y thiết kế chiếc áo cưới, lại nhờ một cửa hàng áo cưới lâu đời của nước Anh giúp chế tác chiếc áo.
Từ Luân Đôn quay về Paris nghỉ hơi hai ngày thì đã là cận kề cuối năm, Lãnh Nghị và Lâm Y lập tức bay về thành phố G, Trung Quốc. Khi chiếc máy bay tư nhân của Lãnh Nghị đáp xuống sân bay của thành phố G thì đã tối, khắp các đường phố bởi vì ngày tết mà càng thêm đông đúc, đèn hoa rực rỡ, bên tai không ngừng vang lên tiếng pháo, bầu không khí tết đã tràn ngập khắp mọi nẻo đường.
Dưới sự hộ tống cả các vệ sĩ, hai người đi rời khỏi sân bay, Lâm Y sớm đã đợi ở cửa, từ xa nhìn thấy Lãnh Nghị nắm tay con gái mình nói nói cười cười thật thân mật, trên mặt bà lộ ra vẻ an ủi.
Bên này Lâm Y cũng đã nhìn thấy mẹ mình, 'Mẹ!', cô gọi, vành mắt nóng lên, buông tay Lãnh Nghị chạy về phía bà, hai mẹ con ôm nhau thật chặt.
Lại quay về căn nhà nhỏ của Lâm Dung trong tiểu khu, Lãnh Nghị và Lâm Y thu dọn đồ đạc xong thì cùng ra phòng khách nói chuyện với Lâm Dung, Lâm Dung nhìn con gái mặt tràn đầy hạnh phúc thì rốt cuộc thở phào một hơi.
Từ khi Lâm Y và Lăng Nhất Phàm đi ra nước ngoài, Lâm Dung vẫn luôn cảm thấy ngực mình nặng nề rất khó chịu, bà đi bệnh viện để bác sĩ khám lại thì bác sĩ nói có lẽ do trái tim được ghép có phản ứng đào thải, rồi đưa thuốc cho bà uống nhưng cảm giác khó chịu nơi ngực đó vẫn chưa từng giảm bớt ... Bà loáng thoáng cảm thấy ngày tháng còn lại của mình không còn nhiều!
Nhưng vì sợ Lâm Y lo lắng nên bà vẫn luôn không nói cho con biết...
Hơn nữa lúc bà cảm thấy sức khỏe mình càng lúc càng không tốt thì lại nghe tin Lãnh Nghị quấy nhiễu hôn lễ của Lâm Y và Lăng Nhất Phàm sau đó lại còn trúng đạn bị thương, Lâm Y thì cùng Lãnh Nghị ở lại nước Ý điều trị thương thế, chuyện hôn nhân của con gái với Lăng Nhất Phàm cũng vì vậy mà lở dở thì trong lòng bà càng thêm bất an ...
Hiện giờ bà nhìn thấy Lãnh Nghị thương thế đã khỏi lại dẫn Lâm Y trở về, sự thân mật giữa hai người rốt cuộc đã khiến trái tim thắc thỏm của bà an ổn lại.
Lãnh Nghị nắm tay Lâm Y bước xuống xe bước nhanh về phía mọi người. Trên gương mặt tuấn mỹ toàn là ý cười còn trên mặt cô gái rõ ràng hiện lên vẻ bất an, hai chân cô máy móc bước theo người đàn ông.
'Bà nội, mẹ ...' Lãnh Nghị tạm buông tay Lâm Y ra thân thiết ôm lấy Tương Mân và Lý Uyển.
'Bà nội ...' Trên mặt Lâm Y có chút xấu hổ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô chính thức đến gặp trưởng bối của Lãnh Nghị với vai trò vị hôn thê; Tương Mân tươi cười, bà chủ động ôm lấy Lâm Y, giọng nhu hòa: 'Hoan nghênh con gia nhập đại gia đình họ Lãnh!'
'Cám ơn bà nội!' Lâm Y nói lời từ đáy lòng, trong cái gia đình lớn này, Tương Mân hiểu và quan tâm cô nhất, điều này khiến cô thực sự rất cảm động; rồi Lâm Y nhìn sang Lý Uyển, thấy trên mặt bà tuy là tươi cười nhưng vẫn lộ rõ sự lạnh mạc, Lâm Y cười nhẹ nhìn Lý Uyển khom người, 'Chào dì!'
'Y Y', Tương Mân đứng bên cạnh cười nói, 'Sao đến giờ còn gọi là dì chứ? Cũng nên sửa gọi là "mẹ" đi!' Lâm Y thoáng ngẩn người, cô nhìn sang Lý Uyển như xin phép bà.
'Không cần đâu, còn chưa kết hôn mà ... Cho dù kết hôn rồi cũng có thể không gọi ... Tôi sợ đảm đương không nổi!' Trên mặt Lý Uyển vẫn là nụ cười lạnh, giọng nói càng lạnh hơn, dường như không hề muốn tiếp cận.
Thấy Lâm Y cắn môi không dám nói, Lãnh Nghị cười khoác tay lên vai cô: 'Ân, nếu như mẹ không thích, sau này tính sau!' Rồi hắn khoác vai Lâm Y dẫn đầu đi vào trong nhà, những người khác cũng lục tục vào theo ...
Đến giờ cơm tối, Lãnh Tuấn và Lãnh Thành mới từ công ty trở về, Lâm Y chào hỏi hai người, nhìn cô trên mặt hai người đều là nụ cười hiền hòa. Trong phòng ăn rộng rãi xa hoa, cả nhà ngồi ăn cơm nơi chiếc bàn dài đặt giữa phòng, Lãnh Tuấn và Lãnh Nghị ngồi đối diện nhau nơi hai đầu bàn, Lâm Y thì ngồi bên phải Lãnh Nghị ...
Đang ăn, Lãnh Tuấn ngẩng lên nhìn con trai, trầm giọng nói: 'Nghị nhi, công việc ở khu vực châu Á con đã trễ nãi hơn một tháng rồi, định lúc nào thì trở về tiếp tục đây?'
'Mẹ thấy hay là đợi qua tết âm lịch đi, ân, vậy tết năm nay nhà chúng ta có thể nói là đại đoàn viên rồi!' Tương Mân cười nhìn Lâm Y, ám chỉ rõ ràng bà đã xem cô như một thành viên của nhà họ Lãnh.
'Dạ, vậy cũng được, đỡ phải trở về không bao lâu rồi lại phải trở sang!' Lãnh Tuấn cũng gật đầu tán thành.
Lãnh Nghị điềm tĩnh nói, 'Chuyện của công ty ba cứ yên tâm, tuy rằng hơn một tháng qua con không có ở công ty nhưng những chuyện quan trọng con đều nắm được hết, không có vấn đề gì lớn!'
Lãnh Tuấn gật đầu, 'Vậy thì tốt!', về điểm này ông rất tin tưởng năng lực của con trai.
Rồi Lãnh Nghị quét mắt về phía tất cả mọi người trên bàn ăn sau cùng dừng lại trên mặt Lâm Y, cười nhẹ, giọng vẫn điềm tĩnh, 'Nhưng con vẫn muốn trở về trước!'. Nghe vậy ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn, Lâm Y cũng nhìn Lãnh Nghị chờ câu nói tiếp theo của hắn.
Lãnh Nghị lại mỉm cười: 'Hôm nay con về nhà, ngoại trừ dẫn Lâm Y về gặp mọi người, còn có một chuyện muốn tuyên bố, hôn lễ của con và Lâm Y dự định tháng sau sẽ cử hành!'
Lâm Y cả kinh nhìn hắn chàm chằm, ai nấy cũng dừng động tác trên tay, ánh mắt có chút kinh ngạc quét về phía hắn, Lãnh Nghị lần nữa câu môi cười: 'Con nghĩ lúc này đây nói cho mọi người cũng không tính là muộn!'
Trên mặt Lãnh Tuấn lộ ra nụ cười an ủi, ông là người gật đầu trước tiên: 'Ừm, Nghị nhi, con cũng nên kết hôn rồi!'
Tiếp đó Tương Mân cũng bật cười vui vẻ: 'Nghị nhi, bà nội mong con kết hôn mong nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đợi đến ngày nghe con nói câu này! Ân, đây có phải ý nói ngày bà nội được bế chắt sắp đến rồi không?'
Ánh mắt sắc bén của Lý Uyển quét về phía Lâm Y rồi lại nhìn sang Lãnh Nghị, lát sau trên mặt bà lộ ra ý cười lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh như băng: 'Vậy Tịch Họa tỉnh lại thì tính sao?'
Trên bàn ăn chớp mắt lặng ngắt, Lãnh Thành lén lút nhìn sang Lãnh Nghị không lên tiếng, Tương Mân và Lãnh Tuấn cùng chau mày, Lâm Y thì cúi đầu, tiếp tục cắt thịt bò nhưng rõ ràng tâm tư không đặt vào đĩa thức ăn.
'Uyển, có phải em muốn Nghị nhi vì Tịch Họa mà vĩnh viễn không kết hôn thì em mới hài lòng không?' Giọng Lãnh Tuấn đầy bất mãn, con trai thật không dễ dàng gì mới bước ra khỏi cái bóng của Hạ Tịch Họa, muốn kết hôn, chuyện này còn gì tốt bằng, chẳng lẽ người làm mẹ lại không hiểu sao?
'Em chỉ muốn con đối mặt với thực tế, đem những chuyện có thể xảy ra trong tương lai nói ra thôi, nếu như ngay cả chuyện này cũng không dám đối mặt, thì kết hôn còn có ý nghĩa gì!' Lý Uyển lý lẽ hùng hồn nói.
'Yên tâm', Lãnh Nghị đặt dao nĩa trong tay xuống, bình thản nhìn mẹ mình, 'Nếu như Tịch Họa tỉnh lại, con sẽ giải thích với cô ấy ... Chuyện này ai phản đối cũng vô dụng, con đã quyết định rồi!'
Lý Uyển chau mày, cắn môi không lên tiếng, bà biết bà phản đối chắc chắn là vô dụng! Trước giờ con trai muốn làm gì bà căn bản là ngăn không được. Trên mặt Tương Mân và Lãnh Tuấn lộ ra một nụ cười, Lâm Y thầm thở phào một tiếng, không khí trên bàn ăn dần nhẹ nhàng thoải mái hơn, ai nấy bắt đầu thưởng thức bữa ăn trước mặt mình.
Lãnh Nghị cũng cầm lên dao nĩa, giọng nói không lớn nhưng thật rõ ràng: 'Cho nên tết âm lịch năm nay con định về Trung Quốc, cùng Lâm Y và mẹ cô ấy ăn tết, qua tết con sẽ cử hành hôn lễ ở Trung Quốc, mời các bạn bè thân hữu bên đó, sau đó lại quay về Paris tổ chức một lần, như vậy mọi người cũng không cần vất vả chạy về Trung Quốc tham gia hôn lễ của con!'
Lâm Y ngẩng đầu nhìn Lãnh Nghị, cô không ngờ Lãnh Nghị còn nhớ đến mẹ mình, muốn cùng cô và mẹ cùng đón năm mới, điều này khiến cô thật ấm áp.
'Vậy làm sao được! Nhà chúng ta đón năm mới sao lại có thể thiếu con!' Lý Uyển chau mày, bà đối với việc con trai không về nhà đón năm mới rõ ràng rất bất mãn.
Tương Mân suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: 'Cũng không sao, dù sao chúng ta cũng đông người thế này, thiếu Nghị nhi cũng vẫn náo nhiệt như thường; mẹ của Y Y chỉ có một mình, cũng nên trở về cùng bà ấy đón tết ...' Bà ngừng lại chút rồi nói, 'Nhưng tết năm sau xem xem có thể mời mẹ Y Y qua đây cùng chúng ta đón năm mới hay không, như vậy vừa không tịch mịch mà nhà chúng ta cũng không thiếu đi Nghị nhi ...'
'Dạ, đề nghị này của bà nội con sẽ bàn với mẹ của Y Y!' Lãnh Nghị nhìn Tương Mân mỉm cười.
'Cám ơn bà nội!' Lâm Y cũng nở nụ cười, nói lời cám ơn từ đáy lòng.
'Lâm Y, nghe nói mẹ cháu vốn là một diễn viên múa phải không?' Lãnh Thành nãy giờ vẫn ngồi im không nói lúc này mới ngẩng lên nhìn Lâm Y, trên mặt là nụ cười hiền hòa.
'Đúng vậy ...' Lâm Y nhìn Lãnh Thành cười.
Mắt Lãnh Thành lóe lên sau cặp kính, ông cười hiền, có vẻ tùy ý nói: 'Lúc chú con trẻ, ở thành phố H cũng quen biết không ít diễn viên múa, không biết mẹ cháu có phải là người mà chú biết không ...'
'Ồ ...' Động tác trên tay Lâm Y thoáng dừng lại, cô nhìn Lãnh Thành, lần nữa cười, nhẹ giọng nói: 'Chắc là không biết đâu ... mẹ cháu giải nghệ từ rất sớm!'
Lãnh Thành cầm ly nước nhẹ nhấp một ngụm, 'Tên mẹ cháu là ...'
'Lâm Dung... Cháu theo họ mẹ!' Lâm Y điềm tĩnh nói.
'Ồ ...' Lãnh Thành cúi đầu tiếp tục ăn, 'Đúng là chú không biết thật!'
Ở trong nhà họ Lãnh hai ngày sau Lãnh Nghị vội vã dẫn Lâm Y đến Luân Đôn, hắn muốn đặt chiếc áo cưới đẹp nhất cho cô dâu của mình, xem cô mặc áo cưới xoay tròn ... Lãnh Nghị đã nhờ một nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng giúp Lâm Y thiết kế chiếc áo cưới, lại nhờ một cửa hàng áo cưới lâu đời của nước Anh giúp chế tác chiếc áo.
Từ Luân Đôn quay về Paris nghỉ hơi hai ngày thì đã là cận kề cuối năm, Lãnh Nghị và Lâm Y lập tức bay về thành phố G, Trung Quốc. Khi chiếc máy bay tư nhân của Lãnh Nghị đáp xuống sân bay của thành phố G thì đã tối, khắp các đường phố bởi vì ngày tết mà càng thêm đông đúc, đèn hoa rực rỡ, bên tai không ngừng vang lên tiếng pháo, bầu không khí tết đã tràn ngập khắp mọi nẻo đường.
Dưới sự hộ tống cả các vệ sĩ, hai người đi rời khỏi sân bay, Lâm Y sớm đã đợi ở cửa, từ xa nhìn thấy Lãnh Nghị nắm tay con gái mình nói nói cười cười thật thân mật, trên mặt bà lộ ra vẻ an ủi.
Bên này Lâm Y cũng đã nhìn thấy mẹ mình, 'Mẹ!', cô gọi, vành mắt nóng lên, buông tay Lãnh Nghị chạy về phía bà, hai mẹ con ôm nhau thật chặt.
Lại quay về căn nhà nhỏ của Lâm Dung trong tiểu khu, Lãnh Nghị và Lâm Y thu dọn đồ đạc xong thì cùng ra phòng khách nói chuyện với Lâm Dung, Lâm Dung nhìn con gái mặt tràn đầy hạnh phúc thì rốt cuộc thở phào một hơi.
Từ khi Lâm Y và Lăng Nhất Phàm đi ra nước ngoài, Lâm Dung vẫn luôn cảm thấy ngực mình nặng nề rất khó chịu, bà đi bệnh viện để bác sĩ khám lại thì bác sĩ nói có lẽ do trái tim được ghép có phản ứng đào thải, rồi đưa thuốc cho bà uống nhưng cảm giác khó chịu nơi ngực đó vẫn chưa từng giảm bớt ... Bà loáng thoáng cảm thấy ngày tháng còn lại của mình không còn nhiều!
Nhưng vì sợ Lâm Y lo lắng nên bà vẫn luôn không nói cho con biết...
Hơn nữa lúc bà cảm thấy sức khỏe mình càng lúc càng không tốt thì lại nghe tin Lãnh Nghị quấy nhiễu hôn lễ của Lâm Y và Lăng Nhất Phàm sau đó lại còn trúng đạn bị thương, Lâm Y thì cùng Lãnh Nghị ở lại nước Ý điều trị thương thế, chuyện hôn nhân của con gái với Lăng Nhất Phàm cũng vì vậy mà lở dở thì trong lòng bà càng thêm bất an ...
Hiện giờ bà nhìn thấy Lãnh Nghị thương thế đã khỏi lại dẫn Lâm Y trở về, sự thân mật giữa hai người rốt cuộc đã khiến trái tim thắc thỏm của bà an ổn lại.
/325
|