Lưu đại nhân thấy vậy, đưa mắt nhìn viên quan Tiếp sự, nói:
- Phiền đại nhân thay tôi vào bẩm với Thiên Tử, nói Lưu Dung phụng mệnh tới phủ Bảo Định làm chủ khảo đã hoàn thành nhiệm vụ, nay xin tới báo cáo.
Quan Tiếp Sự nghe vậy, không dám chậm trễ, vội xoay mình đi vào trong. Tới trước thánh giá của Thái Thượng Hoàng, quỳ xuống tấu:
- Nô tài khải bẩm thánh thượng: Nay có Lưu Dung đã hoàn thành nhiệm vụ quan chủ khảo tại phủ Bảo Định trở về, đang đứng trước cửa cấm cung đợi chỉ.
Thái Thượng Hoàng nghe vậy, nói:
- Tuyên gọi hắn vào!
Quan Tiếp Sự ứng tiếng, bước lùi trở ra, tới trước Tấu Sự môn, cao giọng truyền:
- Hoàng Thượng có chỉ, tuyên Lưu Dung vào tấn kiến.
Lưu đại nhân không dám chậm trễ, vội vã tiến vào. Vừa bước được vài bước, Tiếp Sự quan đã nói:
- Lưu đại nhân, cái gông trên cổ ông tại sao lại có vậy? Ai đã đeo nó cho ông thế?
Lưu đại nhân nghe hỏi, đưa mắt nhìn viên quan Tiếp Sự, nói:
- Đại nhân , chuyện này kể ra dài dòng lắm. Đợi tới khi tôi vào diện kiến Chúa thượng, tự khắc ông sẽ hiểu.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, trong chớp mắt đã tới cửa cấm cung. Lưu đại nhân vào tấn kiến Thánh giá nói:
- Nô tài là Lưu Dung, đã hoàn thành sứ mạng làm chủ khảo tại phủ Bảo Định trở về, nay xin tới báo cáo với Chúa thượng.
Thái Thượng Hoàng nghe xong, đưa mắt nhìn xuống, thấy Lưu đại nhân đeo gông trên cổ, quỳ dưới thềm son. Trên gông viết:
- Điêu dân Vương Ngọc.
Thái Thượng Hoàng thấy vậy, nói vọng xuống:
- Lưu Dung, ngươi thực là kẻ đa sự. Tại sao khanh lại đeo gông của Vương Ngọc trên vai tới gặp trẫm? Lại có chuyện gì? Mau tấu cho rõ!
Lưu đại nhân nghe hỏi, vội đưa tay lên đỡ đầu gông, khấu đầu lạy nói:
- Khải bẩm Hoàng thượng. Người nói thế chẳng hóa ra thần là một thằng ngốc hay sao? Gông của Vương Ngọc, tại sao thần lại phải mang cơ chứ?
Thánh chúa nghe xong, hỏi vọng xuống:
Rốt cuộc kẻ nào gây chuyện với khanh?
Lưu đại nhân nghe hỏi, nói:
- Bẩm Hoàng thượng. Nhắc tới người này, hẳn Người cũng biết. Hắn chính là quan châu của Thâm Châu, thuộc hạ của tổng đốc phủ Bảo Định là Lương Khẩn Đường. Hắn tên gọi Hạch Thượng Thông. Chính hắn ta đã đeo cho thần chiếc gông này.
Kính thưa quý vị độc giả. Lão gù này thực khó giây. Ông ta không chỉ tố cáo Hạch Thượng Thông mà còn lôi kéo cả Lương đại nhân vào vụ này nữa! Cuối cùng, Hoàng Thượng đã hạ lệnh phạt hết ba năm bổng lộc của ông ta, trách phạt ông ta tội lơ là, thiếu cảnh giác nhưng mở lượng khoan dung, không truy cứu tội trạng.
Lại nói chuyện Thánh chúa cất giọng, nói:
- Hiền khanh nghe trẫm hỏi đây: Tại sao Hạch châu quan lại đeo gông lên cổ khanh? Mau kể cho trẫm nghe nội tình ra sao.
Lưu đại nhân thấy Hoàng thượng hỏi, liền trả lời, nói:
- Khải bẩm Hoàng thượng: Vùng Thâm Châu gặp nạn hạn hán, chúa công đã hạ lệnh mở kho bán gạo cứu tế muôn dân. Trong thánh chỉ ghi rõ: Một đấu mười thăng giá ba trăm tiền. Chẳng ngờ tri châu làm việc tác tệ, mưu đồ dấu chúa công, hãm hại lương dân, mỗi đấu gạo đòi hơn lên một trăm tiền. Dân chúng Thâm Châu đã phải sống trong cảnh đói nghèo, giờ càng khốn khó hơn. Nhưng đáng ghét hơn cả là hắn còn tự ý thay đổi kích cỡ đấu, một đấu chỉ còn lại bảy thăng. Rất nhiều người dân biết chuyện này mà không dám nói ra. Lưu Dung đã lén tới Thâm Châu, nghĩ cho cùng, cũng chỉ vì thân chịu Hoàng ân nặng tựa non Thái. Thần cho rằng, ăn lộc vua ban mà không tận tâm báo đáp là loại người vô đạo nên đã cải trang thành dân thường đi mua gạo, lén quan sát xem quan lại trong vùng hiền lương hay không. Thần Lưu Dung, vào trong nha môn Thâm Châu, tại nơi bán gạo quan sát thực tỷ mỉ. Thấy dân chúng quả thực không được hưởng đủ lộc vua ban. Dân tình đói khát, quan lại dùng gạo nấu rượu bán kiếm lời. Thần thấy vậy, trong lòng vô cùng bất bình, cũng xách bao vào mua gạo, cân thiếu cho thần, thần quyết không nghe. Bởi thần làm ầm ĩ lên tại nơi bán gạo nên bị chúng bắt vào nha môn, đóng gông vào cổ ghép tội cho thần. Hạch Thượng Thông ngồi trên công đường, dặn dò nha dịch lôi thần ra đánh. Đúng lúc ấy có một tên công sai từ bên ngoài chạy vào, quỳ trước công đường, nói: Đại kiệu của vi thần sắp tới nơi, bảo hắn mau ra ngoài đón tiếp quan chủ khảo. Lúc này, Hạch Thượng Thông cũng chẳng kịp nhìn ngó tới thần nữa, truyền lệnh cho đám thuộc hạ.
Bẩm Hoàng thượng. Châu quan Hạch Thượng Thông nghe báo đại kiệu của thuộc hạ sắp tới nơi. Hắn không kịp đánh thần, dặn dò lũ nha dịch đóng gông lên cổ thần, lại sai thuộc hạ trói thần trước sân bán gạo để thị chúng. Sau đó, gia nhân, kiệu phu của thần cùng tới nha môn. Khi đã biết chuyện, Hạch Thượng Thông vô cùng kinh hãi, vội chạy vào nha môn, trốn trong thư phòng của hắn. Thần đang định sai người đi tìm đúng lúc ấy, du kích của Thâm Châu là Lý Nguyên Chân tới. Ông ta biết được chuyện này đã vội tới nha môn châu quan nghênh đón nô tài. Vi thần liền lệnh cho ông ta đi bắt Hạch Thượng Thông, dẫn về nha môn canh giữ, phải giữ hắn sống, không được để chết. Chính vì vậy, vi thần mới mang chiếc gông này trên cổ về gặp Hoàng Thượng xin thánh chỉ phát lạc. Mong thánh chúa bỏ qua cho thần tội đa sự.
Thánh chúa nghe Lưu đại nhân kể xong, trong lòng vô cùng mừng rỡ, nở nụ cười, nói:
- Hiền khanh, khanh vì nước, vì dân, nào có tội gì?
Rồi lại dặn dò:
- Mau tháo bỏ chiếc gông trên cổ Lưu Dung!
Nội thị trực ban nghe Thái Thượng Hoàng có lệnh, không dám chậm trễ, vội tiến tới, tháo bỏ gông trên cổ Lưu đại nhân xuống. Lưu đại nhân khấu đầu tạ ân, đứng sang một bên. Thánh chúa lại nói:
- Khanh vì lo cho dân, nào có tội gì? Thực hiếm có người một lòng báo quốc như khanh. Vì ta mà không ngại tốn công sức, lòng trung ấy thực đáng khen. Nay trẫm phong cho khanh làm Nội các Đại học sĩ.
Lưu Dung nghe vậy, dập đầu tạ ân. Thánh chúa lập tức hạ một đạo ý chỉ trách mắng tổng đốc phủ Bảo Định là Lương Khẩn Đường Lương đại nhân, nói ông ta: "Lơ là mất cảnh giác, phạt cắt ba năm bổng lộc". Sau đó lệnh cho Lương đại nhân chém đầu tri châu Hạch Thượng Thông thị chúng.
Thánh chúa truyền chỉ xong, lại nói vọng xuống:
- Lưu ái khanh!
Lưu đại nhân nghe truyền, vội vã tiến ra, quỳ xuống, nói:
- Nô tài Lưu Dung xin đợi lệnh.
Hoàng thượng mỉm cười, nói:
- Ái khanh, hôm qua có bản tấu của bên Hà Vụ, trẫm vừa xem qua, thấy nói nước Hà Thủy quá cạn, thuyền vận lương không thể đi được. Khanh hãy thay trẫm vất vả một chuyến, tới đó điều tra xem tình hình ra sao, sau đó trở về bẩm lại với trẫm.
Lưu đại nhân nghe xong, nói:
- Vi thần tuân chỉ.
Lưu đại nhân lĩnh chỉ, lui ra ngoài. Tới cửa cung, đại nhân lên kiệu về kinh, chọn ngày lành tháng tốt lên đường tới Thương Châu thị sát. Chuyện tới đây không còn gì đáng kể.
Lại nói việc Thánh thượng xử lý xong việc nước, thánh giá trở về hậu cung. Quần thần cũng tản ra. Chuyện không có gì đáng nói.
Lại nói phủ Bảo Định có một tòa châu thành, cách thành năm dặm có một nơi tên gọi Đinh Gia Đồn. Trong thôn ấy có một nhà hai anh em tên gọi là Lý Tân, là tú tài. Người em tên gọi Lý Dung. Vợ của Lý Tân là Vương Thị, vợ của Lý Dung là Triệu Thị. Lý Tân có một người con gái tên gọi Vinh Thư, năm ấy vừa tròn mười sáu tuổi, vẫn chưa gả chồng. Nhà ấy năm người cùng sống với nhau, tuy không được gọi là giàu có nhưng cũng tạm đủ sống. Trong thôn có một tên phỉ đồ, tên gọi Vu Lương Hoại, vốn là tên đại tặc. Ngày thường hắn vốn có hiềm khích rất lớn đối với nhà họ Lý. Ngày hôm ấy, hắn mắc phải chuyện, bị buộc lên quan, bị nha dịch Thương Châu bắt giữ, giải tới nha môn của châu.
Lại nói chuyện tri châu của Thương Châu. Hắn vốn là tri huyện huyện Thanh, nay được thăng chức tri châu Thương Châu. Họ Triệu, tên gọi Triệu Văn Đạt, ngoại hiệu là Triệu Bả Tử. Hắn là một tên quan bất tài, bất luận phải hay quấy, cứ tặng lễ vật, người đó sẽ được hắn xử cho thắng.
Vu Lương Hoại bị giải tới nha môn Thương Châu, hắn bèn bỏ tiền bạc ra lo lót từ trên xuống dưới, kéo cả tú sĩ Lý Tân vào cuộc. Hắn nói hắn là nguyên cáo. Tục ngữ nói rất đúng: Chó cùng dứt giậu. Hơn nữa, Lý Tân cũng thuộc loại người có tiền. Lại do Vu Lương Hoại bỏ tiền ra đút lót. Vì thế, Triệu Văn Đạt đã ban trát lệnh, sai người tới bắt Lý Tân, trên công đường dùng cục hình bức cung. Tri châu một lòng muốn ăn tiền, sau đó lại bắt nốt em của Lý Tân là Lý Dung, tống cả vào ngục, rồi sai nha dịch tới nhà họ Lý, tịch biên tài sản.
Hai tên nha dịch được Triệu tri châu sai đi, một người tên Chu Tất, một người tên Tôn Năng. Hai người này không dám chậm trễ, lập tức lên đường, tới Vu Gia Đồn. Bởi thôn này chỉ cách thành năm dặm đường nên không lâu sau, họ đã tới nơi. Ngày thường thì chẳng nói làm gì, chỉ việc tới nhà họ Lý tịch biên hết tài sản là xong. Tới khi gặp Vương Thị và Triệu Thị, họ liền nói hết chuyện tịch biên tài sản với hai người này. Hai tên công sai thấy hai giai nhân dung mạo tựa thiên tiên, bất giác lửa dục công tâm. Lại biết rõ hiện nhà họ không có đàn ông trong nhà nên chúng liền giở trò sàm sỡ. Hai giai nhân thấy vậy hồn vía lên. mây. Vương Thị nói:
- Xin các vị Thượng Sai hãy nghe tôi nói đã.
- Phiền đại nhân thay tôi vào bẩm với Thiên Tử, nói Lưu Dung phụng mệnh tới phủ Bảo Định làm chủ khảo đã hoàn thành nhiệm vụ, nay xin tới báo cáo.
Quan Tiếp Sự nghe vậy, không dám chậm trễ, vội xoay mình đi vào trong. Tới trước thánh giá của Thái Thượng Hoàng, quỳ xuống tấu:
- Nô tài khải bẩm thánh thượng: Nay có Lưu Dung đã hoàn thành nhiệm vụ quan chủ khảo tại phủ Bảo Định trở về, đang đứng trước cửa cấm cung đợi chỉ.
Thái Thượng Hoàng nghe vậy, nói:
- Tuyên gọi hắn vào!
Quan Tiếp Sự ứng tiếng, bước lùi trở ra, tới trước Tấu Sự môn, cao giọng truyền:
- Hoàng Thượng có chỉ, tuyên Lưu Dung vào tấn kiến.
Lưu đại nhân không dám chậm trễ, vội vã tiến vào. Vừa bước được vài bước, Tiếp Sự quan đã nói:
- Lưu đại nhân, cái gông trên cổ ông tại sao lại có vậy? Ai đã đeo nó cho ông thế?
Lưu đại nhân nghe hỏi, đưa mắt nhìn viên quan Tiếp Sự, nói:
- Đại nhân , chuyện này kể ra dài dòng lắm. Đợi tới khi tôi vào diện kiến Chúa thượng, tự khắc ông sẽ hiểu.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, trong chớp mắt đã tới cửa cấm cung. Lưu đại nhân vào tấn kiến Thánh giá nói:
- Nô tài là Lưu Dung, đã hoàn thành sứ mạng làm chủ khảo tại phủ Bảo Định trở về, nay xin tới báo cáo với Chúa thượng.
Thái Thượng Hoàng nghe xong, đưa mắt nhìn xuống, thấy Lưu đại nhân đeo gông trên cổ, quỳ dưới thềm son. Trên gông viết:
- Điêu dân Vương Ngọc.
Thái Thượng Hoàng thấy vậy, nói vọng xuống:
- Lưu Dung, ngươi thực là kẻ đa sự. Tại sao khanh lại đeo gông của Vương Ngọc trên vai tới gặp trẫm? Lại có chuyện gì? Mau tấu cho rõ!
Lưu đại nhân nghe hỏi, vội đưa tay lên đỡ đầu gông, khấu đầu lạy nói:
- Khải bẩm Hoàng thượng. Người nói thế chẳng hóa ra thần là một thằng ngốc hay sao? Gông của Vương Ngọc, tại sao thần lại phải mang cơ chứ?
Thánh chúa nghe xong, hỏi vọng xuống:
Rốt cuộc kẻ nào gây chuyện với khanh?
Lưu đại nhân nghe hỏi, nói:
- Bẩm Hoàng thượng. Nhắc tới người này, hẳn Người cũng biết. Hắn chính là quan châu của Thâm Châu, thuộc hạ của tổng đốc phủ Bảo Định là Lương Khẩn Đường. Hắn tên gọi Hạch Thượng Thông. Chính hắn ta đã đeo cho thần chiếc gông này.
Kính thưa quý vị độc giả. Lão gù này thực khó giây. Ông ta không chỉ tố cáo Hạch Thượng Thông mà còn lôi kéo cả Lương đại nhân vào vụ này nữa! Cuối cùng, Hoàng Thượng đã hạ lệnh phạt hết ba năm bổng lộc của ông ta, trách phạt ông ta tội lơ là, thiếu cảnh giác nhưng mở lượng khoan dung, không truy cứu tội trạng.
Lại nói chuyện Thánh chúa cất giọng, nói:
- Hiền khanh nghe trẫm hỏi đây: Tại sao Hạch châu quan lại đeo gông lên cổ khanh? Mau kể cho trẫm nghe nội tình ra sao.
Lưu đại nhân thấy Hoàng thượng hỏi, liền trả lời, nói:
- Khải bẩm Hoàng thượng: Vùng Thâm Châu gặp nạn hạn hán, chúa công đã hạ lệnh mở kho bán gạo cứu tế muôn dân. Trong thánh chỉ ghi rõ: Một đấu mười thăng giá ba trăm tiền. Chẳng ngờ tri châu làm việc tác tệ, mưu đồ dấu chúa công, hãm hại lương dân, mỗi đấu gạo đòi hơn lên một trăm tiền. Dân chúng Thâm Châu đã phải sống trong cảnh đói nghèo, giờ càng khốn khó hơn. Nhưng đáng ghét hơn cả là hắn còn tự ý thay đổi kích cỡ đấu, một đấu chỉ còn lại bảy thăng. Rất nhiều người dân biết chuyện này mà không dám nói ra. Lưu Dung đã lén tới Thâm Châu, nghĩ cho cùng, cũng chỉ vì thân chịu Hoàng ân nặng tựa non Thái. Thần cho rằng, ăn lộc vua ban mà không tận tâm báo đáp là loại người vô đạo nên đã cải trang thành dân thường đi mua gạo, lén quan sát xem quan lại trong vùng hiền lương hay không. Thần Lưu Dung, vào trong nha môn Thâm Châu, tại nơi bán gạo quan sát thực tỷ mỉ. Thấy dân chúng quả thực không được hưởng đủ lộc vua ban. Dân tình đói khát, quan lại dùng gạo nấu rượu bán kiếm lời. Thần thấy vậy, trong lòng vô cùng bất bình, cũng xách bao vào mua gạo, cân thiếu cho thần, thần quyết không nghe. Bởi thần làm ầm ĩ lên tại nơi bán gạo nên bị chúng bắt vào nha môn, đóng gông vào cổ ghép tội cho thần. Hạch Thượng Thông ngồi trên công đường, dặn dò nha dịch lôi thần ra đánh. Đúng lúc ấy có một tên công sai từ bên ngoài chạy vào, quỳ trước công đường, nói: Đại kiệu của vi thần sắp tới nơi, bảo hắn mau ra ngoài đón tiếp quan chủ khảo. Lúc này, Hạch Thượng Thông cũng chẳng kịp nhìn ngó tới thần nữa, truyền lệnh cho đám thuộc hạ.
Bẩm Hoàng thượng. Châu quan Hạch Thượng Thông nghe báo đại kiệu của thuộc hạ sắp tới nơi. Hắn không kịp đánh thần, dặn dò lũ nha dịch đóng gông lên cổ thần, lại sai thuộc hạ trói thần trước sân bán gạo để thị chúng. Sau đó, gia nhân, kiệu phu của thần cùng tới nha môn. Khi đã biết chuyện, Hạch Thượng Thông vô cùng kinh hãi, vội chạy vào nha môn, trốn trong thư phòng của hắn. Thần đang định sai người đi tìm đúng lúc ấy, du kích của Thâm Châu là Lý Nguyên Chân tới. Ông ta biết được chuyện này đã vội tới nha môn châu quan nghênh đón nô tài. Vi thần liền lệnh cho ông ta đi bắt Hạch Thượng Thông, dẫn về nha môn canh giữ, phải giữ hắn sống, không được để chết. Chính vì vậy, vi thần mới mang chiếc gông này trên cổ về gặp Hoàng Thượng xin thánh chỉ phát lạc. Mong thánh chúa bỏ qua cho thần tội đa sự.
Thánh chúa nghe Lưu đại nhân kể xong, trong lòng vô cùng mừng rỡ, nở nụ cười, nói:
- Hiền khanh, khanh vì nước, vì dân, nào có tội gì?
Rồi lại dặn dò:
- Mau tháo bỏ chiếc gông trên cổ Lưu Dung!
Nội thị trực ban nghe Thái Thượng Hoàng có lệnh, không dám chậm trễ, vội tiến tới, tháo bỏ gông trên cổ Lưu đại nhân xuống. Lưu đại nhân khấu đầu tạ ân, đứng sang một bên. Thánh chúa lại nói:
- Khanh vì lo cho dân, nào có tội gì? Thực hiếm có người một lòng báo quốc như khanh. Vì ta mà không ngại tốn công sức, lòng trung ấy thực đáng khen. Nay trẫm phong cho khanh làm Nội các Đại học sĩ.
Lưu Dung nghe vậy, dập đầu tạ ân. Thánh chúa lập tức hạ một đạo ý chỉ trách mắng tổng đốc phủ Bảo Định là Lương Khẩn Đường Lương đại nhân, nói ông ta: "Lơ là mất cảnh giác, phạt cắt ba năm bổng lộc". Sau đó lệnh cho Lương đại nhân chém đầu tri châu Hạch Thượng Thông thị chúng.
Thánh chúa truyền chỉ xong, lại nói vọng xuống:
- Lưu ái khanh!
Lưu đại nhân nghe truyền, vội vã tiến ra, quỳ xuống, nói:
- Nô tài Lưu Dung xin đợi lệnh.
Hoàng thượng mỉm cười, nói:
- Ái khanh, hôm qua có bản tấu của bên Hà Vụ, trẫm vừa xem qua, thấy nói nước Hà Thủy quá cạn, thuyền vận lương không thể đi được. Khanh hãy thay trẫm vất vả một chuyến, tới đó điều tra xem tình hình ra sao, sau đó trở về bẩm lại với trẫm.
Lưu đại nhân nghe xong, nói:
- Vi thần tuân chỉ.
Lưu đại nhân lĩnh chỉ, lui ra ngoài. Tới cửa cung, đại nhân lên kiệu về kinh, chọn ngày lành tháng tốt lên đường tới Thương Châu thị sát. Chuyện tới đây không còn gì đáng kể.
Lại nói việc Thánh thượng xử lý xong việc nước, thánh giá trở về hậu cung. Quần thần cũng tản ra. Chuyện không có gì đáng nói.
Lại nói phủ Bảo Định có một tòa châu thành, cách thành năm dặm có một nơi tên gọi Đinh Gia Đồn. Trong thôn ấy có một nhà hai anh em tên gọi là Lý Tân, là tú tài. Người em tên gọi Lý Dung. Vợ của Lý Tân là Vương Thị, vợ của Lý Dung là Triệu Thị. Lý Tân có một người con gái tên gọi Vinh Thư, năm ấy vừa tròn mười sáu tuổi, vẫn chưa gả chồng. Nhà ấy năm người cùng sống với nhau, tuy không được gọi là giàu có nhưng cũng tạm đủ sống. Trong thôn có một tên phỉ đồ, tên gọi Vu Lương Hoại, vốn là tên đại tặc. Ngày thường hắn vốn có hiềm khích rất lớn đối với nhà họ Lý. Ngày hôm ấy, hắn mắc phải chuyện, bị buộc lên quan, bị nha dịch Thương Châu bắt giữ, giải tới nha môn của châu.
Lại nói chuyện tri châu của Thương Châu. Hắn vốn là tri huyện huyện Thanh, nay được thăng chức tri châu Thương Châu. Họ Triệu, tên gọi Triệu Văn Đạt, ngoại hiệu là Triệu Bả Tử. Hắn là một tên quan bất tài, bất luận phải hay quấy, cứ tặng lễ vật, người đó sẽ được hắn xử cho thắng.
Vu Lương Hoại bị giải tới nha môn Thương Châu, hắn bèn bỏ tiền bạc ra lo lót từ trên xuống dưới, kéo cả tú sĩ Lý Tân vào cuộc. Hắn nói hắn là nguyên cáo. Tục ngữ nói rất đúng: Chó cùng dứt giậu. Hơn nữa, Lý Tân cũng thuộc loại người có tiền. Lại do Vu Lương Hoại bỏ tiền ra đút lót. Vì thế, Triệu Văn Đạt đã ban trát lệnh, sai người tới bắt Lý Tân, trên công đường dùng cục hình bức cung. Tri châu một lòng muốn ăn tiền, sau đó lại bắt nốt em của Lý Tân là Lý Dung, tống cả vào ngục, rồi sai nha dịch tới nhà họ Lý, tịch biên tài sản.
Hai tên nha dịch được Triệu tri châu sai đi, một người tên Chu Tất, một người tên Tôn Năng. Hai người này không dám chậm trễ, lập tức lên đường, tới Vu Gia Đồn. Bởi thôn này chỉ cách thành năm dặm đường nên không lâu sau, họ đã tới nơi. Ngày thường thì chẳng nói làm gì, chỉ việc tới nhà họ Lý tịch biên hết tài sản là xong. Tới khi gặp Vương Thị và Triệu Thị, họ liền nói hết chuyện tịch biên tài sản với hai người này. Hai tên công sai thấy hai giai nhân dung mạo tựa thiên tiên, bất giác lửa dục công tâm. Lại biết rõ hiện nhà họ không có đàn ông trong nhà nên chúng liền giở trò sàm sỡ. Hai giai nhân thấy vậy hồn vía lên. mây. Vương Thị nói:
- Xin các vị Thượng Sai hãy nghe tôi nói đã.
/144
|