Tiêu Tiêu, đã lâu không gặp! Nam sinh lập tức bước tới bắt tay Tiêu Tiêu, hai người hàn huyên vài câu, trao đổi với nhau về hiện trạng bây giờ. Nghe nói nam sinh làm ở Paula Trung Quốc, Tiêu Tiêu liền lịch sự khen ngợi mấy câu, nam sinh đó rõ ràng càng đắc ý, không khỏi lại khoe khoang nhà thiết kế chính Diêu Tinh Châu một lần nữa.
Hai người nói chuyện rất vui vẻ, bỏ mặc Chu Sảnh và Tần Á Nam ở bên cạnh. Chu Sảnh ưỡn bộ ngực cao vút sáp tới: Tiêu Tiêu, mặt cậu nhỏ hơn mấy ngày hôm trước rất nhiều, có phải cậu tiêm thuốc tiêu mỡ không?
Chu Sảnh nói chuyện mang một chút giọng địa phương tương đối nặng, ngưc khí tỏ ra rất cay nghiệt. Có điều học cùng đại học bốn năm, Tiêu Tiêu đã quen với cách nói chuyện loại này của cô ta nên cũng không để ý, thuận miệng vui đùa một chút: Ngực cậu cũng to hơn mấy ngày hôm trước không ít, có phải cậu đi bơm ngực không?
Ngực to là mong ước của rất nhiều cô gái, không biết lại chọc vào chỗ đau nào của Chu Sảnh khiến cô ta đột nhiên tức giận: Ngực mình to thì làm sao? Dù thế nào cũng tốt hơn loại không nhìn thấy đâu như cậu, không khác gì nho khô .
Lời này nói thật là khó nghe, gần như là trần trụi làm nhục, giọng Chu Sảnh rất lớn khiến những người xung quanh tới tấp quay lại nhìn về bên này.
Bạn học nam hơi khó xử, cậu ta chỉ đơn thuần đến khoe khoang một chút về công việc của mình, không ngờ lại vướng vào cuộc chiến của các cô gái, gượng cười mấy tiếng nói mình còn có việc rồi xoay người đi mất.
Cậu có bệnh hả? Tiêu Tiêu lạnh mặt xuống, chuyển túi xách sang tay trái, giải phóng cho tay phải đánh người tương đối có sức.
Ôi, đừng cãi nhau, đừng cãi nhau! Tần Á Nam vội khuyên bảo, giữ chặt cánh tay Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu gạt tay Tần Á Nam ra, trợn mắt nhìn Chu Sảnh, ba người lập tức giương cung bạt kiếm.
Tiêu Tiêu! Lương Tĩnh Dao xách một chiếc túi to đi tới, phát hiện tình hình không đúng lập tức xông lên hùng hổ đẩy Tần Á Nam một cái: Làm cái gì thế?
Lương Tĩnh Dao mặc dù dáng người nhỏ nhắn nhưng lại rất khỏe mạnh, đẩy Tần Á Nam lảo đảo một cái.
Tần Á Nam vốn định nổi đóa nhưng nhìn thấy người đẩy mình là Lương Tĩnh Dao cũng không dám lên tiếng nữa. Mặc dù lúc học đại học không cùng một lớp nhưng cô ta biết Lương Tĩnh Dao, cũng biết Lương Tĩnh Dao là đại tiểu thư của Đại Lương Sáng Thế.
Bọn mình chỉ đùa thôi mà . Chu Sảnh đỡ Tần Á Nam, vội vàng giải thích một câu: Mình trước giờ vẫn nói chuyện kiểu nào, Tiêu Tiêu, có phải cậu không biết đau chứ, tại sao tự nhiên lại tức giận thế?
Tiêu Tiêu cười một tiếng: Mình có tức giận đâu, ngực bóng rổ . Nói xong kéo Lương Tĩnh Dao đi.
Ngực bóng rổ... Ngực... bóng rổ... Chu Sảnh tức điên người, nhưng có Lương Tĩnh Dao nên cô ta cũng không thể đuổi theo, chỉ có thể đứng tại chỗ thở hổn hển.
Cậu đột nhiên chọc vào nó làm gì? Những người xung quanh đều đang nhìn, Tần Á Nam hơi khó xử, kéo Chu Sảnh dịch vào trong góc.
Thì bất bình thay cho cậu chứ sao. Mình cứ nhìn thấy vẻ đắc ý của nó là bực mình rồi . Chu Sảnh thở hổn hển, nói rất đường hoàng nhưng nguyên nhân chân thực thì chỉ có cô ta biết. Từ thời cấp ba ngực cô ta đã rất lớn, vì thế thường xuyên bị bạn học cười nhạo. Sau khi trưởng thành mặc dù ngực lớn biến thành ưu điểm nhưng cô ta vẫn không thích những đứa ngực nhỏ nhưng mặt đẹp nhắc tới, luôn cảm thấy vẫn là đang châm chọc cô ta.
Dao Dao, sao mày lại đến đây? Thấy bạn thân đến cổ vũ cho mình, Tiêu Tiêu rất vui vẻ.
Nhìn này! Lương Tĩnh Dao lấy trong túi xách ra một chiếc biển công tác rồi đeo lên cổ, bên trên viết rõ ràng Đại biểu của nhà tài trợ Đại Lương Sáng Thế .
Đại Lương Sáng Thế tài trợ cho cuộc thi thiết kế này? Tiêu Tiêu cầm chiếc biển tên lật qua lật lại.
Ờ, tao nói khô nước bọt mới được đi đấy, chỉ để cổ vũ cho mày thôi, thế được chưa? Lương Tĩnh Dao kiêu ngạo hất cằm.
Trời ạ, tao cảm động chết mất . Tiêu Tiêu phối hợp làm ra vẻ mặt sắp khóc, ôm Lương Tĩnh Dao hùng hổ hôn một cái.
Thôi ngay, đừng làm hỏng mất trang điểm của tao . Lương Tĩnh Dao chén ghét lau mặt, lại lấy trong túi xách ra một đống đồ, kẹo nhuận họng, nước khoáng, mỹ phẩm, còn có hai chiếc bánh mì to. Căn cứ tin tức nội bộ do là nhà tài trợ, vòng thi này sẽ kéo dài cả ngày, rút thăm quyết định thứ tự vào thi, rất có thể Tiêu Tiêu phải chờ đến buổi chiều.
Tiêu Tiêu cảm động suýt khóc, nếu Lương Tĩnh Dao là đàn ông, cô đã lấy thân báo đáp từ lâu rồi.
Ai thèm lấy mày chứ, vừa tham ăn vừa lười, tủ quần áo bừa bộn kinh người . Lương Tĩnh Dao tỏ ý chê bai, suy nghĩ một lát lại bổ sung một câu: Còn mù mắt thích cái loại độc địa Triển Lệnh Quân nữa .
Tiêu Tiêu: ...
Ta hướng lòng mình lên trăng sáng, vậy mà trăng sáng chê ta là mương máng.
Sau khi kiểm tra thân phận liền rút thăm, Tiêu Tiêu tương đối may mắn, số rút được ở chính giữa, vừa kịp đi vào trước giờ nghỉ ăn trưa, không cần phải đợi đến buổi chiều.
Vòng này tổng cộng có ba giám khảo, ngồi phía sau một chiếc bàn dài, mặt không biểu cảm nhìn thí sinh mở cửa đi vào.
Đây là một trường quay nhỏ, quay phim, ánh sáng đều đã vào chỗ, màn hình lớn đang chiếu hình ảnh tác phẩm của Tiêu Tiêu.
Kính chào các vị giám khảo, tôi tên là Tiêu Tiêu, đến từ công ty thiết kế LY . Tiêu Tiêu ngạc nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trên bàn giám khảo, đó là giáo sư dạy một môn bắt buộc khi cô học đại học, họ Trần.
Tiêu Tiêu hơi chột dạ, bởi vì năm đó cô phải thi lại môn này của giáo sư Trần. Môn đó có 40 điểm học trình, mà điểm học trình lấy điểm một bài tập duy nhất. Tiêu Tiêu làm xong bài tập nộp lên, không biết vì sao giáo sư lại không nhận được, cho cô 0 điểm, cô có cố gắng thế nào cũng không thể đạt trọn vẹn 60 điểm còn lại, thế nên đương nhiên phải thi lại. (DG: 60/100 mới qua môn)
Sau đó cô còn chạy đến văn phòng giáo sư tranh cãi rất lâu, đưa bài tập của mình cho giáo sư Trần xem, nhưng giáo sư Trần bảo thủ vẫn không cho cô qua, vì thế ồn ào rất không thoải mái.
Người khác gặp được giáo viên của mình trong trường hợp này chắc chắn sẽ phải vui vẻ, Tiêu Tiêu lại chỉ cảm thấy xui xẻo. Cô hít sâu một hơi, cố gắng không chú ý đến sự tồn tại của giáo sư, mở tài liệu bắt đầu trình bày.
Loạt trang phục này được thiết kế cho một hội sở điều trị bình phục cao cấp... Nói đến tác phẩm của mình, Tiêu Tiêu liền khôi phục tự tin.
Đồ thể thao của chuyên gia vật lí trị liệu, đồ hưu nhàn của chuyên gia dinh dưỡng, váy Lolita của lễ tân, điểm sáng của loạt trang phục này không chỉ nằm ở kiểu dáng đẹp mà còn nằm ở tính thực dụng quý giá của chúng.
Vị này là chuyên gia trị liệu tổng hợp của hội sở, dáng người của anh ta tương đối hoàn mỹ, gần như người mẫu nam. Mặc dù không nỡ lòng che đi, nhưng xuất phát từ suy nghĩ nghề nghiệp, dáng người quá mức nỏi bật sẽ ảnh hưởng đến tính nghiêm túc của một bác sĩ, cho nên tôi đã xử lí bằng cách nới rộng để nhìn anh ta có vẻ gầy hơn một chút . Đầu ngón tay của Tiêu Tiêu lưu luyến trên hình ảnh của Triển Lệnh Quân, sự quý mến trong giọng nói có thể dễ dàng phát hiện được.
Đối xử với khách hàng chu đáo như người yêu, đây là thái độ nên có của nhà thiết kế . Vị giám khảo mập mặc Đường trang nói.
Thiết kế này đúng là thiên tài, tôi thích! Nữ giám khảo mặc xường xám, đeo kính mắt gọng vàng tươi cười vỗ tay cho Tiêu Tiêu.
Giáo sư Trần không nói gì, ba vị giám khảo trao đổi ý kiến rồi lập tức tuyên bố kết quả.
Thông qua!
Tiêu Tiêu thi xong, các giám khảo sẽ ăn cơm nghỉ ngơi, máy quay tắt đi, ánh đèn chiéu cũng tắt, mọi người lập tức thả lỏng ra.
Ôi, mệt chết đi được . Nữ giám khảo mặc xường xám tao nhã vươn vai.
Ba người bắt đầu tán gẫu, Tiêu Tiêu định chuồn đi lại bị giáo sư Trần gọi lại.
Cô ấy là học trò của anh à? Tại sao không nói sớm? Hai vị giám khảo còn lại oán trách.
Sợ cô ấy không qua được làm tôi mất mặt . Giáo sư Trần nói, khiến hai người còn lại cười ha ha. Cuộc thi có quy củ của cuộc thi, nhận người quen khi chấm thi có thể bị coi là ép các giám khảo khác cho điểm cao, chắc chắn là không thích hợp.
Tiêu Tiêu không nói xen vào được, chỉ có thể ở bên cạnh cười cầu tài. Đợi hai vị giám khảo khác đi rồi, giáo sư Trần mới nói chuyện với cô.
Không nghĩ tới thầy còn nhớ em . Tiêu Tiêu có chút xấu hổ.
Làm sao có thể không nhớ, tất cả mọi người trong văn phòng đều nhớ em . Giáo sư Trần cười nói. Năm đó cô bé này gân cổ tranh cãi trong văn phòng, đến bây giờ ông ta vẫn còn nhớ hình ảnh khi đó.
Tiêu Tiêu lúng túng xoa tay: Còn trẻ ấu trĩ, mong thầy đừng chấp .
Giáo sư Trần cười xua tay, rất nhiều chuyện sai khi rời khỏi môi trường đó liền trở nên không quan trọng nữa: Vừa rồi thầy còn nhìn thấy Tần Á Nam ở bên ngoài, nó cũng đến dự thi à?
Vâng . Thấy giáo sư không tính toán chuyện cũ, Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm. Khi đó là mình không đúng, bài tập không nộp được đến tay còn đòi giáo viên cho điểm, bây giờ nghĩ lại vẫn còn có chút xấu hổ.
Con bé đó thầy có ấn tượng, còn quậy hơn cả em nữa . Giáo sư Trần lắc đầu: Chỉ mong lần này nó cẩn thận một chút, đừng gây ra chuyện gì nữa .
Ơ? Tiêu Tiêu lộ vẻ nghi hoặc, giáo sư nói vậy là sao: Bạn ấy từng gây ra chuyện à?
Em không biết sao? Giáo sư Trần hơi kinh ngạc kể lại chuyện năm đó.
Cuộc thi thiết kế sinh viên, Tần Á Nam vốn là có thể vào chung kết, hơn nữa được Ban tổ chức đánh giá cao, khả năng giật quán quân rất lớn. Nhưng tác phẩm cuối cùng cô ta đưa ra lại cực kém, như là biến thành một người khác, ngay cả top 10 cũng không vào được. Sau đó Tần Á Nam nói thiết kế của mình bị đánh tráo, ầm ĩ một hồi rất lớn.
Khi đó Tiêu Tiêu đã đi dự vòng chung kết, không hề biết việc này. Nhiều năm như vậy Tần Á Nam cũng chưa nhắc tới chuyện này bao giờ.
Tiêu Tiêu hơi kinh ngạc, định hỏi thêm một chút nhưng đã đi tới cuối hành lang. Giáo sư Trần từ chối lời mời của cô, quyết định sẽ đi ăn cơm hộp do Ban tổ chức phát. Bây giờ là thời kì nhạy cảm, mời giáo viên ăn cơm không thích hợp lắm nên Tiêu Tiêu cũng không cố nài.
A đúng rồi, bạn Chu Sảnh lớp em cũng dự thi, thầy có nhìn thấy bạn ấy không? Sắp chia tay, Tiêu Tiêu thuận miệng hỏi một câu.
Hừ! Nhắc tới Chu Sảnh, giáo sư Trần lập tức nổi giận: Sau này em tránh xa nó một chút, đừng nói là bạn học của nó .
Sao thế? Tiêu Tiêu giật mình.
Nó làm ở công ty đó lâu rồi, bao nhiêu tài hoa đều phế hết. Toàn bộ cảm hứng đều tham khảo từ các thương hiệu lớn, đông một ít tây một ít, đúng là mất mặt! Giáo sư Trần tức giận mắng học trò không biết vươn lên, hầm hừ bước đi.
Công ty của Chu Sảnh gia công cho hãng khác, cũng có thương hiệu của mình, nhưng thương sản phẩm đa số đều bắt chước trang phục của các thương hiệu lớn, lấy các chi tiết của người ta sửa đổi sơ sơ rồi cứ thế dùng. Cô ta làm ở đó thời gian dài, tư duy khó tránh khỏi sẽ bị ảnh hưởng, tính sáng tạo cũng dần dần bị mài mòn.
Tiêu Tiêu đi đến đại sảnh, nhìn thấy Chu Sảnh đỏ mắt, âm thầm lắc đầu.
Vòng đầu tiên công bố kết quả tại chỗ, ngày thứ hai đã công bố xếp hạng trên mạng. Đứng đầu chính là nhà thiết kế cao cấp Diêu Tinh Châu của chi nhánh Paula Trung Quốc, đứng thứ hai là một nhà thiết kế tự do tên là Mi Hinh, Tiêu Tiêu xếp hạng thứ ba. Thiết kế của Tần Á Nam không hề xuất sắc, xếp ngoài top 10.
May mà số người vào vòng bán kết là hai mươi trên ba mươi, Tần Á Nam vẫn được vào bán kết.
Cô làm ăn kiểu gì vậy? Adeline không cho cô ta bất cứ chỉ đạo nào, cô ta vẫn xếp hạng thứ ba. Tôi dạy cô nhiều như vậy mà cuối cùng cô xếp hạng ở đâu? Lâm Tư Viễn nổi nóng nhìn bảng thành tích, trút giận lên Tần Á Nam.
Xin lỗi... Tần Á Nam bị mắng tái mặt: Tác phẩm vòng loại tôi chuẩn bị quá vội vàng, vòng bán kết nhất định sẽ không để ngài thất vọng .
Không biết vì sao, bệnh thành tích của Lâm Tư Viễn dường như còn nặng hơn Tần Á Nam, điều này làm cho Tần Á Nam cảm thấy áp lực nhưng đồng thời cũng có một chút mừng thầm, xem ra chỉ đạo nghệ thuật rất coi trọng cô ta.
Còn Adeline không hề đưa ra bất cứ đánh giá gì về thành tích của Tiêu Tiêu, chỉ lạnh nhạt nói một câu: Chỉ có vị trí thứ nhất mới có giá trị .
Nói cách khác, toàn bộ xếp hạng ngoài quán quân, theo Adeline đều là đồ bỏ.
Tiêu Tiêu im lặng lau mồ hôi lạnh: Vâng .
Hai người nói chuyện rất vui vẻ, bỏ mặc Chu Sảnh và Tần Á Nam ở bên cạnh. Chu Sảnh ưỡn bộ ngực cao vút sáp tới: Tiêu Tiêu, mặt cậu nhỏ hơn mấy ngày hôm trước rất nhiều, có phải cậu tiêm thuốc tiêu mỡ không?
Chu Sảnh nói chuyện mang một chút giọng địa phương tương đối nặng, ngưc khí tỏ ra rất cay nghiệt. Có điều học cùng đại học bốn năm, Tiêu Tiêu đã quen với cách nói chuyện loại này của cô ta nên cũng không để ý, thuận miệng vui đùa một chút: Ngực cậu cũng to hơn mấy ngày hôm trước không ít, có phải cậu đi bơm ngực không?
Ngực to là mong ước của rất nhiều cô gái, không biết lại chọc vào chỗ đau nào của Chu Sảnh khiến cô ta đột nhiên tức giận: Ngực mình to thì làm sao? Dù thế nào cũng tốt hơn loại không nhìn thấy đâu như cậu, không khác gì nho khô .
Lời này nói thật là khó nghe, gần như là trần trụi làm nhục, giọng Chu Sảnh rất lớn khiến những người xung quanh tới tấp quay lại nhìn về bên này.
Bạn học nam hơi khó xử, cậu ta chỉ đơn thuần đến khoe khoang một chút về công việc của mình, không ngờ lại vướng vào cuộc chiến của các cô gái, gượng cười mấy tiếng nói mình còn có việc rồi xoay người đi mất.
Cậu có bệnh hả? Tiêu Tiêu lạnh mặt xuống, chuyển túi xách sang tay trái, giải phóng cho tay phải đánh người tương đối có sức.
Ôi, đừng cãi nhau, đừng cãi nhau! Tần Á Nam vội khuyên bảo, giữ chặt cánh tay Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu gạt tay Tần Á Nam ra, trợn mắt nhìn Chu Sảnh, ba người lập tức giương cung bạt kiếm.
Tiêu Tiêu! Lương Tĩnh Dao xách một chiếc túi to đi tới, phát hiện tình hình không đúng lập tức xông lên hùng hổ đẩy Tần Á Nam một cái: Làm cái gì thế?
Lương Tĩnh Dao mặc dù dáng người nhỏ nhắn nhưng lại rất khỏe mạnh, đẩy Tần Á Nam lảo đảo một cái.
Tần Á Nam vốn định nổi đóa nhưng nhìn thấy người đẩy mình là Lương Tĩnh Dao cũng không dám lên tiếng nữa. Mặc dù lúc học đại học không cùng một lớp nhưng cô ta biết Lương Tĩnh Dao, cũng biết Lương Tĩnh Dao là đại tiểu thư của Đại Lương Sáng Thế.
Bọn mình chỉ đùa thôi mà . Chu Sảnh đỡ Tần Á Nam, vội vàng giải thích một câu: Mình trước giờ vẫn nói chuyện kiểu nào, Tiêu Tiêu, có phải cậu không biết đau chứ, tại sao tự nhiên lại tức giận thế?
Tiêu Tiêu cười một tiếng: Mình có tức giận đâu, ngực bóng rổ . Nói xong kéo Lương Tĩnh Dao đi.
Ngực bóng rổ... Ngực... bóng rổ... Chu Sảnh tức điên người, nhưng có Lương Tĩnh Dao nên cô ta cũng không thể đuổi theo, chỉ có thể đứng tại chỗ thở hổn hển.
Cậu đột nhiên chọc vào nó làm gì? Những người xung quanh đều đang nhìn, Tần Á Nam hơi khó xử, kéo Chu Sảnh dịch vào trong góc.
Thì bất bình thay cho cậu chứ sao. Mình cứ nhìn thấy vẻ đắc ý của nó là bực mình rồi . Chu Sảnh thở hổn hển, nói rất đường hoàng nhưng nguyên nhân chân thực thì chỉ có cô ta biết. Từ thời cấp ba ngực cô ta đã rất lớn, vì thế thường xuyên bị bạn học cười nhạo. Sau khi trưởng thành mặc dù ngực lớn biến thành ưu điểm nhưng cô ta vẫn không thích những đứa ngực nhỏ nhưng mặt đẹp nhắc tới, luôn cảm thấy vẫn là đang châm chọc cô ta.
Dao Dao, sao mày lại đến đây? Thấy bạn thân đến cổ vũ cho mình, Tiêu Tiêu rất vui vẻ.
Nhìn này! Lương Tĩnh Dao lấy trong túi xách ra một chiếc biển công tác rồi đeo lên cổ, bên trên viết rõ ràng Đại biểu của nhà tài trợ Đại Lương Sáng Thế .
Đại Lương Sáng Thế tài trợ cho cuộc thi thiết kế này? Tiêu Tiêu cầm chiếc biển tên lật qua lật lại.
Ờ, tao nói khô nước bọt mới được đi đấy, chỉ để cổ vũ cho mày thôi, thế được chưa? Lương Tĩnh Dao kiêu ngạo hất cằm.
Trời ạ, tao cảm động chết mất . Tiêu Tiêu phối hợp làm ra vẻ mặt sắp khóc, ôm Lương Tĩnh Dao hùng hổ hôn một cái.
Thôi ngay, đừng làm hỏng mất trang điểm của tao . Lương Tĩnh Dao chén ghét lau mặt, lại lấy trong túi xách ra một đống đồ, kẹo nhuận họng, nước khoáng, mỹ phẩm, còn có hai chiếc bánh mì to. Căn cứ tin tức nội bộ do là nhà tài trợ, vòng thi này sẽ kéo dài cả ngày, rút thăm quyết định thứ tự vào thi, rất có thể Tiêu Tiêu phải chờ đến buổi chiều.
Tiêu Tiêu cảm động suýt khóc, nếu Lương Tĩnh Dao là đàn ông, cô đã lấy thân báo đáp từ lâu rồi.
Ai thèm lấy mày chứ, vừa tham ăn vừa lười, tủ quần áo bừa bộn kinh người . Lương Tĩnh Dao tỏ ý chê bai, suy nghĩ một lát lại bổ sung một câu: Còn mù mắt thích cái loại độc địa Triển Lệnh Quân nữa .
Tiêu Tiêu: ...
Ta hướng lòng mình lên trăng sáng, vậy mà trăng sáng chê ta là mương máng.
Sau khi kiểm tra thân phận liền rút thăm, Tiêu Tiêu tương đối may mắn, số rút được ở chính giữa, vừa kịp đi vào trước giờ nghỉ ăn trưa, không cần phải đợi đến buổi chiều.
Vòng này tổng cộng có ba giám khảo, ngồi phía sau một chiếc bàn dài, mặt không biểu cảm nhìn thí sinh mở cửa đi vào.
Đây là một trường quay nhỏ, quay phim, ánh sáng đều đã vào chỗ, màn hình lớn đang chiếu hình ảnh tác phẩm của Tiêu Tiêu.
Kính chào các vị giám khảo, tôi tên là Tiêu Tiêu, đến từ công ty thiết kế LY . Tiêu Tiêu ngạc nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trên bàn giám khảo, đó là giáo sư dạy một môn bắt buộc khi cô học đại học, họ Trần.
Tiêu Tiêu hơi chột dạ, bởi vì năm đó cô phải thi lại môn này của giáo sư Trần. Môn đó có 40 điểm học trình, mà điểm học trình lấy điểm một bài tập duy nhất. Tiêu Tiêu làm xong bài tập nộp lên, không biết vì sao giáo sư lại không nhận được, cho cô 0 điểm, cô có cố gắng thế nào cũng không thể đạt trọn vẹn 60 điểm còn lại, thế nên đương nhiên phải thi lại. (DG: 60/100 mới qua môn)
Sau đó cô còn chạy đến văn phòng giáo sư tranh cãi rất lâu, đưa bài tập của mình cho giáo sư Trần xem, nhưng giáo sư Trần bảo thủ vẫn không cho cô qua, vì thế ồn ào rất không thoải mái.
Người khác gặp được giáo viên của mình trong trường hợp này chắc chắn sẽ phải vui vẻ, Tiêu Tiêu lại chỉ cảm thấy xui xẻo. Cô hít sâu một hơi, cố gắng không chú ý đến sự tồn tại của giáo sư, mở tài liệu bắt đầu trình bày.
Loạt trang phục này được thiết kế cho một hội sở điều trị bình phục cao cấp... Nói đến tác phẩm của mình, Tiêu Tiêu liền khôi phục tự tin.
Đồ thể thao của chuyên gia vật lí trị liệu, đồ hưu nhàn của chuyên gia dinh dưỡng, váy Lolita của lễ tân, điểm sáng của loạt trang phục này không chỉ nằm ở kiểu dáng đẹp mà còn nằm ở tính thực dụng quý giá của chúng.
Vị này là chuyên gia trị liệu tổng hợp của hội sở, dáng người của anh ta tương đối hoàn mỹ, gần như người mẫu nam. Mặc dù không nỡ lòng che đi, nhưng xuất phát từ suy nghĩ nghề nghiệp, dáng người quá mức nỏi bật sẽ ảnh hưởng đến tính nghiêm túc của một bác sĩ, cho nên tôi đã xử lí bằng cách nới rộng để nhìn anh ta có vẻ gầy hơn một chút . Đầu ngón tay của Tiêu Tiêu lưu luyến trên hình ảnh của Triển Lệnh Quân, sự quý mến trong giọng nói có thể dễ dàng phát hiện được.
Đối xử với khách hàng chu đáo như người yêu, đây là thái độ nên có của nhà thiết kế . Vị giám khảo mập mặc Đường trang nói.
Thiết kế này đúng là thiên tài, tôi thích! Nữ giám khảo mặc xường xám, đeo kính mắt gọng vàng tươi cười vỗ tay cho Tiêu Tiêu.
Giáo sư Trần không nói gì, ba vị giám khảo trao đổi ý kiến rồi lập tức tuyên bố kết quả.
Thông qua!
Tiêu Tiêu thi xong, các giám khảo sẽ ăn cơm nghỉ ngơi, máy quay tắt đi, ánh đèn chiéu cũng tắt, mọi người lập tức thả lỏng ra.
Ôi, mệt chết đi được . Nữ giám khảo mặc xường xám tao nhã vươn vai.
Ba người bắt đầu tán gẫu, Tiêu Tiêu định chuồn đi lại bị giáo sư Trần gọi lại.
Cô ấy là học trò của anh à? Tại sao không nói sớm? Hai vị giám khảo còn lại oán trách.
Sợ cô ấy không qua được làm tôi mất mặt . Giáo sư Trần nói, khiến hai người còn lại cười ha ha. Cuộc thi có quy củ của cuộc thi, nhận người quen khi chấm thi có thể bị coi là ép các giám khảo khác cho điểm cao, chắc chắn là không thích hợp.
Tiêu Tiêu không nói xen vào được, chỉ có thể ở bên cạnh cười cầu tài. Đợi hai vị giám khảo khác đi rồi, giáo sư Trần mới nói chuyện với cô.
Không nghĩ tới thầy còn nhớ em . Tiêu Tiêu có chút xấu hổ.
Làm sao có thể không nhớ, tất cả mọi người trong văn phòng đều nhớ em . Giáo sư Trần cười nói. Năm đó cô bé này gân cổ tranh cãi trong văn phòng, đến bây giờ ông ta vẫn còn nhớ hình ảnh khi đó.
Tiêu Tiêu lúng túng xoa tay: Còn trẻ ấu trĩ, mong thầy đừng chấp .
Giáo sư Trần cười xua tay, rất nhiều chuyện sai khi rời khỏi môi trường đó liền trở nên không quan trọng nữa: Vừa rồi thầy còn nhìn thấy Tần Á Nam ở bên ngoài, nó cũng đến dự thi à?
Vâng . Thấy giáo sư không tính toán chuyện cũ, Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm. Khi đó là mình không đúng, bài tập không nộp được đến tay còn đòi giáo viên cho điểm, bây giờ nghĩ lại vẫn còn có chút xấu hổ.
Con bé đó thầy có ấn tượng, còn quậy hơn cả em nữa . Giáo sư Trần lắc đầu: Chỉ mong lần này nó cẩn thận một chút, đừng gây ra chuyện gì nữa .
Ơ? Tiêu Tiêu lộ vẻ nghi hoặc, giáo sư nói vậy là sao: Bạn ấy từng gây ra chuyện à?
Em không biết sao? Giáo sư Trần hơi kinh ngạc kể lại chuyện năm đó.
Cuộc thi thiết kế sinh viên, Tần Á Nam vốn là có thể vào chung kết, hơn nữa được Ban tổ chức đánh giá cao, khả năng giật quán quân rất lớn. Nhưng tác phẩm cuối cùng cô ta đưa ra lại cực kém, như là biến thành một người khác, ngay cả top 10 cũng không vào được. Sau đó Tần Á Nam nói thiết kế của mình bị đánh tráo, ầm ĩ một hồi rất lớn.
Khi đó Tiêu Tiêu đã đi dự vòng chung kết, không hề biết việc này. Nhiều năm như vậy Tần Á Nam cũng chưa nhắc tới chuyện này bao giờ.
Tiêu Tiêu hơi kinh ngạc, định hỏi thêm một chút nhưng đã đi tới cuối hành lang. Giáo sư Trần từ chối lời mời của cô, quyết định sẽ đi ăn cơm hộp do Ban tổ chức phát. Bây giờ là thời kì nhạy cảm, mời giáo viên ăn cơm không thích hợp lắm nên Tiêu Tiêu cũng không cố nài.
A đúng rồi, bạn Chu Sảnh lớp em cũng dự thi, thầy có nhìn thấy bạn ấy không? Sắp chia tay, Tiêu Tiêu thuận miệng hỏi một câu.
Hừ! Nhắc tới Chu Sảnh, giáo sư Trần lập tức nổi giận: Sau này em tránh xa nó một chút, đừng nói là bạn học của nó .
Sao thế? Tiêu Tiêu giật mình.
Nó làm ở công ty đó lâu rồi, bao nhiêu tài hoa đều phế hết. Toàn bộ cảm hứng đều tham khảo từ các thương hiệu lớn, đông một ít tây một ít, đúng là mất mặt! Giáo sư Trần tức giận mắng học trò không biết vươn lên, hầm hừ bước đi.
Công ty của Chu Sảnh gia công cho hãng khác, cũng có thương hiệu của mình, nhưng thương sản phẩm đa số đều bắt chước trang phục của các thương hiệu lớn, lấy các chi tiết của người ta sửa đổi sơ sơ rồi cứ thế dùng. Cô ta làm ở đó thời gian dài, tư duy khó tránh khỏi sẽ bị ảnh hưởng, tính sáng tạo cũng dần dần bị mài mòn.
Tiêu Tiêu đi đến đại sảnh, nhìn thấy Chu Sảnh đỏ mắt, âm thầm lắc đầu.
Vòng đầu tiên công bố kết quả tại chỗ, ngày thứ hai đã công bố xếp hạng trên mạng. Đứng đầu chính là nhà thiết kế cao cấp Diêu Tinh Châu của chi nhánh Paula Trung Quốc, đứng thứ hai là một nhà thiết kế tự do tên là Mi Hinh, Tiêu Tiêu xếp hạng thứ ba. Thiết kế của Tần Á Nam không hề xuất sắc, xếp ngoài top 10.
May mà số người vào vòng bán kết là hai mươi trên ba mươi, Tần Á Nam vẫn được vào bán kết.
Cô làm ăn kiểu gì vậy? Adeline không cho cô ta bất cứ chỉ đạo nào, cô ta vẫn xếp hạng thứ ba. Tôi dạy cô nhiều như vậy mà cuối cùng cô xếp hạng ở đâu? Lâm Tư Viễn nổi nóng nhìn bảng thành tích, trút giận lên Tần Á Nam.
Xin lỗi... Tần Á Nam bị mắng tái mặt: Tác phẩm vòng loại tôi chuẩn bị quá vội vàng, vòng bán kết nhất định sẽ không để ngài thất vọng .
Không biết vì sao, bệnh thành tích của Lâm Tư Viễn dường như còn nặng hơn Tần Á Nam, điều này làm cho Tần Á Nam cảm thấy áp lực nhưng đồng thời cũng có một chút mừng thầm, xem ra chỉ đạo nghệ thuật rất coi trọng cô ta.
Còn Adeline không hề đưa ra bất cứ đánh giá gì về thành tích của Tiêu Tiêu, chỉ lạnh nhạt nói một câu: Chỉ có vị trí thứ nhất mới có giá trị .
Nói cách khác, toàn bộ xếp hạng ngoài quán quân, theo Adeline đều là đồ bỏ.
Tiêu Tiêu im lặng lau mồ hôi lạnh: Vâng .
/95
|