Khi tôi từ trong sự mỏi mệt nặng nề tỉnh lại, trên trán một hồi tê dại ngứa ngáy. Tôi mê mang mở to mắt, ngoài ý muốn chạm phải đôi đồng tử đen óng ánh như ngọc sáng rỡ.
“Tiểu Tự, ngươi dậy rồi.” Lâu Tập Nguyệt một tay chống đầu, một tay cầm sợi dây vải cộc tóc tôi trêu ghẹo tóc mái trên trán, chơi đùa có vẻ rất vui sướng. Nhìn thấy phản ứng của tôi rõ ràng ngây dại ra, hắn cười khúc khích rồi cười ra tiếng, cúi đầu hôn lên mặt tôi.
Theo động tác cúi đầu của Lâu Tập Nguyệt, tóc dài của hắn rơi trên mặt tôi, lành lạnh, tôi nhịn không được di chuyển đầu, không ngờ, khi khuôn mặt nghiêng đi, môi cùng môi hắn khẽ chạm.
Lâu Tập Nguyệt con ngươi sáng ngời, loé lên ý cười đầy ý nhị, “Thì ra, Tiểu Tự muốn thế này.” Ngón tay khẽ vuốt lên môi tôi…
Tôi ngay lập tức da đầu tê dại, mở to hai mắt nhìn, dùng sức lắc đầu, “Không phải, không nghĩ muốn…” Mặt cũng đỏ lên. Muốn nữa, tôi chịu đựng không nổi.. . . . .
Tối hôm qua về sau, tôi gần như khóc cầu xin hắn, nhưng Lâu Tập Nguyệt dán bên tai tôi thở gấp không ngừng rên rỉ nói: “Không đủ, còn chưa đủ. . . . . .” âm điệu của hắn dễ nghe như vậy, như là mang theo ma lực, tôi nghe giống như bị mê hoặc, mơ mơ màng màng còn vươn cánh tay ôm lấy hắn, chủ động hôn hắn…. .
Tôi kéo vội chăn lên che mặt, gắt gao che, ngượng đến độ muốn tìm một cái hang chui vào cho rồi.
Tối hôm qua người kia, nhất định không phải tôi, nhất định không phải! Nhưng mà. . . . . .nếu không phải tôi, cả người tôi vì sao lại vừa mỏi lại đau như thế?
“Tiểu Tự, Tiểu Tự.”
Lâu Tập Nguyệt ở ngoài chăn ôn hoà gọi tôi, tôi nắm chặt chăn không buông, mặt nóng rực không dám liếc mắt nhìn hắn dù chỉ một cái. Chớp mắt tiếp theo, kêu rên ra tiếng. Một bàn tay thon dài linh hoạt tiến vào trong đệm chăm, chuẩn xác ổn định phủ phục lên bầu ngực mềm mại vuốt ve nó, lực đạo rất vừa, chỉ vài cái, sức lực toàn thân tôi đã bị rút đi hết. Lúc này Lâu Tập Nguyệt lại nhẹ nhàng kéo một góc chăn, tôi mặt đỏ tựa như con tôm bị nấu chín dần dần lộ ra.
“Không, sư phụ, con, con không. . . . . .”
Hai tay tôi run rẩy xô đẩy tay hắn, đáng tiếc trên tay không còn chút sức lực nào, chỉ có mười ngón co quắp run rẩy, ôm lấy tay hắn thở hổn hển. Như vậy thật như tôi luyến tiếc không nỡ để hắn buông lỏng ra.
Cũng may Lâu Tập Nguyệt chẳng qua muốn đùa tôi, hắn bỗng nhiên dừng động tác, ngớ ra sau một lúc lâu, duỗi cánh tay ra kéo tôi vào trong lòng ngực, dùng sức siết chặt, sau buông tôi ra, vỗ vỗ hai má tôi nói: “Tiểu Tự, sáng nay chúng ta rời đi”
Tôi sửng sốt: “Sáng nay? gấp như vậy”. Nói mới ra khỏi miệng, tôi bỗng nhiên nhớ tới một việc, ngực có cảm giác mát lạnh đánh tiêu tan sóng triều nhục dục. Tôi ngây ngốc hỏi hắn: “Là đến ngày sư phụ bế quan sao?”
Lâu Tập Nguyệt nhéo nhéo chóp mũi tôi, trả lời nói: “Tiểu Tự ngốc, đã sớm bỏ lỡ, cần chờ ba tháng nữa.” Tôi âm thầm tính toán trong lòng, đợi thêm ba tháng nữa, nói kiểu khác, tôi lại có thêm ba tháng nữa … Tôi không để ý toàn thân mình đang đau nhức, xoay người nhào lên trên người Lâu Tập Nguyệt, đầu gối lên ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập rõ ràng.
Lâu Tập Nguyệt bây giờ từ đầu đến chân, từ tâm đến thân, đều là của tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt nhìn nhau thật lâu sau, tôi khởi động thân mình đem mặt tiến dần lên, hôn hắn, học dáng vẻ của hắn trúc trắc khêu khớp hàm, lưỡi ôm quấn lấy đầu lưỡi, khi hắn hô hấp thở dốc muốn làm sâu thêm nữa, môi lưỡi hoàn toàn rút lui khỏi.
“Sư phụ”, nhìn đôi mắt hắn rực rợ chói lọi, tôi có chút sợ sệt lẫn hồi hộp nhưng vẫn nói ra khỏi miệng “Ngày hôm qua người nói, người ngàn vạn lần đừng quên.” Tôi gác mặt lên bả vai hắn, hít sâu một hơi, “Khi con sống, sư phụ chỉ có thể nhìn con, ôm con, gần gũi, hôn môi chỉ mình con.”
Lâu Tập Nguyệt nghe xong, búng ngón tay lên trán tôi, “Tiểu Tự ngốc.” Tôi càng siết chặt ôm hắn, bướng bỉnh nói: “Sư phụ, người đồng ý rồi” Lâu Tập Nguyệt híp mắt, ngón tay vòng quanh lọn tóc tôi ở trước ngực hắn, nhướng mắt đầy tà mị nhìn tôi “Vậy Tiểu Tự cũng phải nhớ rõ, ngươi chỉ có thể được ta nhìn, được ta ôm, được ta hôn, nếu… . .” Lâu Tập Nguyệt đột nhiên dùng sức giật tóc tôi, ép đầu tôi cúi xuống thấp, chóp mũi cơ hồ chạm phải chóp mũi hắn. Hắn mở miệng nói: “Nếu như lại có người khác đối với ngươi làm chuyện giống như vậy, vi sư khiến cho hắn chết không toàn thây.”
Tôi bị lời nói lẫn hơi thở đầy lạnh lẽo của hắn khiến hoảng sợ cả người cứng đờ, chớp mắt sau hắn cười dịu dàng tựa như ánh trăng, khiến cho tôi quên hết sợ hãi.
Tôi vội vàng mặc quần áo, sau đó vội vã đi giúp Lâu Tập Nguyệt. Tôi đứng ở phía sau hắn, giúp hắn chải đầu, nhưng tóc hắn rất mượt còn tay tôi vụng về, nắm, chải vài lần cũng không xong. Cố gắng rất lâu miễn cưỡng cũng gọi là chuẩn bị tốt, tôi vội vàng dùng một cái bạch ngọc quan [1] cố định lại tóc, sau đó mới dám thẳng lưng thở phào một hơi.
Lúc này, Lâu Tập Nguyệt duỗi tay kéo tôi lại, nói với tôi “Đi lấy Lam Ảnh kiếm mang tới đây.” Tôi nhất thời cả người cứng ngắc. Lâu Tập Nguyệt cười nói: “Có lẽ, Tiểu Tự là muốn sư phụ đi phải không?” Tôi tức khắc lắc đầu. Sau khi Lâu Tập Nguyệt cùng Tô Mạc Phi gặp mặt, tôi không biết hắn sẽ nói cái gì, mà chuyện tối hôm qua, Tô Mạc Phi hẳn là cũng. . . . . .
Đừng nghĩ, đừng nghĩ . . . . . . Trong đầu tôi có một giọng nói không ngừng, lệnh cho tôi đừng tìm hiểu thêm cái cảm giác tận đáy lòng kia nữa, rốt cuộc ý nghĩa gì. Tôi làm nũng ôm lấy Lâu Tập Nguyệt, ngồi ở trên người hắn, ánh mắt lại kìm không đặng nhìn về phía bức tường sau hắn.
Chỉ là cách một bức tường, có lẽ Tô Mạc Phi cái gì cũng đều biết. Như vậy, cũng tốt. Anh ta muốn có loại tình cảm này, nhưng tất cả tôi đều cho Lâu Tập Nguyệt, không có cách nào đáp lại anh ta.
***
Tôi ra ngoài, chớp mắt đi hai ba bước đã đi tới trước phòng Tô Mạc Phi, giơ lên tay sau chần chờ một lát, vừa muốn đi khỏi, bỗng nhiên cửa mở ra.
Tôi kinh ngạc nhảy dựng, tay vẫn còn cương cứng ở giữa không trung, kinh ngạc đánh giá Tô Mạc Phi phía sau cửa nói: “Công tử phải đi?” Tô Mạc Phi vẫn nhìn tôi, trên mặt không có vẻ mặt ấm áp tươi cười như mùa xuân thường ngày, nhợt nhạt nhìn tôi, nói: “Tại hạ không có lấy lại được Tam Sinh hoa, nên sớm trở về bẩm chưởng môn. Hơn nữa, Thường Dữ còn tại phía trên chờ tại hạ.”
Nói đến Tam Sinh hoa, tôi bỗng nhiên nhớ lại lời anh ta nói khi gặp Lâu Tập Nguyệt sẽ tự đòi về, mà bây giờ, anh ta dường như không có ý định làm như thế. Tôi theo bản năng nói tiếng: “Cám ơn công tử.”
Tô Mạc Phi trầm mặc một lát, bỗng nhiên cười: “Cô lại cảm tạ tại hạ” Tôi nhất thời ngượng ngập. Sau, anh ta đưa Lam Ảnh kiếm trong tay tới trước mặt tôi ”Phiền Đường cô nương.” Tôi vươn tay đón nhận, nắm chặt vỏ kiếm, trên võ kiếm có các văn hoa ấn vào lòng bàn tay tôi hơi đau, tôi lại càng nắm chặt.
Tô Mạc Phi buông tay xuống, ánh mắt dừng trên người tôi, thật lâu sau mới nghe anh ta nói: “Kỳ thật, cho dù bây giờ tại hạ muốn, cũng không có thể đánh thắng được Lâu Tập Nguyệt. Cho nên kết quả, không có có gì khác biệt. Tựa như sáu năm trước. . . . . . Tại hạ cũng như thế không thể ngăn hắn lại mang cô đi.” Lời nói anh ta dừng một chút, một đôi đồng tử đen trầm như mực, khẽ loé lên nhìn về phía nào đó, thấp giọng nói: “Trừ phi có một ngày, tại hạ có thể thắng được hắn.”
Khi tôi bị giọng điệu trầm ngưng này khiến trố mắt nhìn anh ta, một người tộc Da Ma đi tới, nói trưởng lão bảo gã ta tới đưa Tô Mạc Phi ra cốc. Tô Mạc Phi nhìn nhìn tôi, nói với tôi một câu: “Bảo trọng.” cũng không quay đầu lại, hiên ngang ra đi .
Tôi nhìn bóng dáng xanh nhạt mát lạnh đó không di chuyển mắt, càng lúc càng xa, hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn của tôi. Tôi mới thu hồi tầm mắt, cúi đầu đánh giá nhìn Lam Ảnh kiếm trong tay, trong lòng không hiểu vì sao chua xót. Ma xui quỷ khiến nổi lên một ý nghĩ trong đầu: Nếu sáu năm trước, người phát hiện ra tôi trước là anh ta, tôi lựa chọn người đi theo là anh ta, vậy bây giờ… . . . .
Tôi ngừng miên man, ngẩn người, lắc đầu.
Không có nếu .
Ổn định lại tâm tình, tôi nghĩ mình đi ra ngoài không tới canh giờ, Lâu Tập Nguyệt còn đang ở trong phòng của mình, không dám để cho hắn chờ, vội vàng đi trở về, đẩy cửa vào..
Tôi vào cửa vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy Lâu Tập Nguyệt ngồi im ở phía trước cửa sổ. Ánh mặt trời len qua song cửa chiếu lên gương mặt nghiêng của hắn, nhẹ nhàng rọi lên theo ngũ quan, lông mi dài khẽ rũ xuống, giống như cánh quạt xoè rộng che phủ hoa hoè đang di chuyển trong mắt. Tôi cứ đứng đó nhìn choáng váng, lại ở chú ý tới hắn đang thưởng thức cái gì đó, trong lòng “ầm” giật mình nhảy dựng.
Lâu Tập Nguyệt nắm hộp ngọc đựng Tam Sinh hoa, ngón tay thon dài đẹp vuốt ve tấm đệm lót. Ngay khi hắn vỗ về thân hộp, hô hấp của tôi dần dần trở nên dồn dập.
Ngày tháng dịu dàng đối đãi của Lâu Tập Nguyệt với tôi, khi nào sẽ chấm dứt? Nếu như tôi không nắm bắt lấy tình hình, bỗng nhiên.. . . . .
Bả vai tôi run lên, bỗng nhiên chạy tới ôm cổ hắn. Lâu Tập Nguyệt mới vừa rồi hình như thất thần, thế nhưng không nhận thấy tôi đã vào nhà, bị tôi ôm như thế, thân thể cương cứng, giây lát sau trầm tĩnh hỏi tôi: “Làm sao vậy, Tiểu. . . . . .” Tôi đè nén run rẩy cắt ngang lời hắn nói “Sư phụ, Tam Sinh hoa này. . . . . .người lập tức sẽ dùng sao?” Lâu Tập Nguyệt ngẩn ra, trả lời: “Không phải.” Tim tôi treo cao cao nhất thời rơi xuống, gấp gáp nói: “Vậy cho con giữ nó đi” Lâu Tập Nguyệt lại là ngẩn ra, tôi cướp lời hắn nói trước: “Trước khi sư phụ muốn dùng nó, hãy để cho con bảo quản nó, được không?”
Lâu Tập Nguyệt đẩy tôi ra, nhìn ánh mắt cầu xin của tôi, sau một lúc lâu gật gật đầu. Tôi nhất thời kích động ôm chặt lấy hắn, thân mình kề sát hắn không để có kẽ hở nào, nước mắt mơ hồ tràn đầy hai mắt.
Như vậy là tốt rồi. Ít nhất tôi có thể nắm rõ được, khi nào Lâu Tập Nguyệt cởi bỏ độc tình cổ, sau đó giết tôi. Lúc tôi lấy Tam Sinh hoa ở trong bàn tay hắn, tôi còn cẩn thận liếc nhìn hắn vài lần.
***
Lâu Tập Nguyệt nắm tay kéo tôi đi ra phòng, một gã giáo đồ Thiên Nhất giáo bước lên phía trước, khi hành lễ với Lâu Tập Nguyệt cố ý liếc mắt nhìn tôi một cái. Lâu Tập Nguyệt thần sắc tự nhiên nắm tay tôi, mở miệng nói: “Không sao, nói đi.” Người nọ liền đáp lời, nói: “Hồi bẩm giáo chủ, hôm qua bắt giữ người nọ sáng nay trúng độc bỏ mình. Thủ hạ đi xem xét quá, đều không phải là tự sát, mà là bị người hạ độc.” Lâu Tập Nguyệt hỏi: “Hắn đêm qua ăn qua cái gì?” Người nọ lắc đầu, trả lời: “Không có ăn gì hết, chỉ là uống mấy ngụm nước. Nhưng là nước trong hồ kia, mấy người thuộc hạ cũng uống, đến nay chưa có cảm giác khác thường.”
Nói cách khác, trong canh quản nghiêm mật, người nọ bị âm thần diệt khẩu không hề có manh mối nào?
Tôi nắm tay Lâu Tập Nguyệt căng thẳng. Lâu Tập Nguyệt sau khi nhận thấy, quay mặt nhìn về phía tôi, bỗng nhiên cười khẽ: “Tiểu Tự đang lo lắng?” Tôi gật gật đầu. Đối phương xuất quỷ nhập thần như vậy, nếu tiếp theo đối tượng hạ độc của bọn họ là Lâu Tập Nguyệt, vậy hậu quả. . . . . . trong lòng phát ra một hơi lạnh thấu xương.
Lâu Tập Nguyệt nâng mặt tôi, không nặng không nhẹ nhéo cằm tôi, trong đôi đồng tử đen láy ánh bóng hình tôi, ôn nhu nói: “Đừng sợ, chỉ cần Tiểu Tự ở bên người sư phụ, thì cái gì cũng không phải sợ.” Tôi nhất thời cảm động ôm lấy cánh tay hắn, ngay cả những người bên cạnh cũng quên. Tuy nói là hắn hiểu lầm tôi lo lắng cho bản thân, nói trấn an tôi, có thể nghe thấy tự miệng hắn nói những lời này, tôi thực sự thấy thoả mãn.
Lâu Tập Nguyệt vỗ nhẹ trên vai tôi, “Tốt lắm, đi thôi Tiểu Tự.” Tôi bỗng nhiên ý thức bản thân thất thố, đỏ mặt buông hắn ra, cúi đầu để hắn nắm tay đi về trước.
Khi ra làng, có một đám người tộc Ma Da tụ tập nơi đó, Cỗ Lỗ cùng Trân Châu cũng ở đó. Cổ Lỗ tiến lên cùng Lâu Tập Nguyệt nói vài câu, đơn giản là nói lời cảm tạ. Tôi phát hiện Trân Châu đứng cạnh ánh mắt nhìn tôi không thích hợp, ánh mắt nhắm thẳng bàn tay tôi cùng Lâu Tập Nguyệt giao nhau, sau một lúc lâu nàng đi tới, nhỏ giọng nói với tôi: “Đường cô nương, hoá ra cô cùng vị công tử này mới là. . . . . .” Tôi sợ nàng nhắc tới Tô Mạc Phi, vội vàng nói tiếp: “Trân Châu cô nương, ‘việc’ của cô cuối cùng ra sao?” Nghe vậy, Trân Châu ngượng ngùng cười cười, trên mặt nổi lên đỏ ửng: “Lại nói tiếp, còn phải đa tạ Tô công tử.”
“À, hắn ta lại làm chuyện hành hiệp truợng nghĩa tốt gì sao?” Lâu Tập Nguyệt bỗng nhiên quay đầu, mở miệng hỏi. Trân Châu nhìn đôi mắt đầy ý cười của hắn, sắc mặt đỏ vài phần, ngón tay xoắn xoắn tay áo, cúi đầu trả lời:”Khi đó Tô công tử trên lưng cõng Đường cô nương. . . . . .” Trân Châu thật sự đem chuyện tôi cùng Tô Mạc Phi đều kể ra hết với Lâu Tập Nguyệt. Cái gì hắn cõng tôi trên lưng, thâm chí vì tôi cự tuyệt chọn rễ, chuyện gì khiến nàng ta hiểu nhầm nghĩ anh ta cùng tôi là một đôi… đầu đuôi ngọn nguồn, từ đầu chí cuối, một chỗ không sót, đều nói cho Lâu Tập Nguyệt.
Tôi ngây ra như phỗng.
Theo lời nói Trân Châu, cái tay nắm tay tôi không ngừng siết chặt, sức lực càng ngày càng lớn gần như muốn bóp nát xương cốt tôi, khi tôi vô ý thức khẽ rên, mới chậm rãi buông lỏng ra chút.
Chờ Trân Châu đỏ mặt kể xong, Lâu Tập Nguyệt quay lại đầu nhìn đám người tộc Da Ma đứng trước, trên mặt mang theo nét cười điềm đạm, cười nói: “Nhường đường.” Tôi nhất thời run lên toàn thân. Cổ Lỗ dường như cảm thấy sát khí tản mát ra từ người hắn, sau khi giật mình, đi đầu tránh đường. Tôi ngay tại lúc mọi người nhìn chăm chú, hai chân cứng ngắc bị Lâu Tập Nguyệt túm kéo rời đi.
Chờ khi tôi lấy lại hồn, đã bị hắn kéo ra một chổ rừng rậm. Trong rừng cây lớn che trời, che lấp cả ánh mặt trời, cánh rừng sâu đen đến độ giống như cả đời đều đi không ra được.
Tôi lại bất chấp này đó, chạy hai bước đuổi tới cạnh Lâu Tập Nguyệt, cuống quít giải thích: “Sư phụ, khi đó là chân con bị thương, Tô công tử bất đắc dĩ mới cõng . . . . .” “Đường Tự.” Lâu Tập Nguyệt nhìn cũng chưa nhìn tôi dù liếc mắt một cái, ngắt lời nói: “Tô Mạc Phi nếu không phải cứu ngươi, ta sớm khiến hắn chết tại đây mảnh rừng này” Đôi mắt trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng khẽ biến đổi dừng trên người tôi, nhìn hồi lâu mới nói: “Chuyện ngươi cùng hắn ta, chỉ lần này, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa.”
Nghe thấy hắn nói không cho phép tôi viện cớ nữa, tôi nhất thời cao hứng nhào tới ôm hắn, ôm lấy cổ hắn cười nói: “Cám ơn sư phụ.” Lâu Tập Nguyệt tay vòng qua thắt lưng tôi, bấm ngón tay lên trán tôi, nghe thấy tiếng tôi rên rỉ mới bật cười, nhân tiện ôm tôi tiếp tục đi về phía trước..
Tôi nghiêng đầu nhìn thấy khuôn măt hắn tuấn mỹ xinh đẹp nho nhã, nhìn hồi lâu, đem cái trán tựa vào vào hõm vai hắn, hít thở mùi hương từ hơi thở của riêng Lâu Tập Nguyệt, tâm cũng mê muội hẳn.
Không biết qua bao lâu, giống như là cả một đời, tôi mờ mịt nói khẽ: “Sư phụ, đối với lựa chon trước kia đi theo người, còn thật vui” Bởi vì tôi vĩnh viễn không có khả năng sẽ lại yêu ai giống như yêu người, mặc dù đối phương là Tô Mạc Phi.
“Tiểu Tự, ngươi dậy rồi.” Lâu Tập Nguyệt một tay chống đầu, một tay cầm sợi dây vải cộc tóc tôi trêu ghẹo tóc mái trên trán, chơi đùa có vẻ rất vui sướng. Nhìn thấy phản ứng của tôi rõ ràng ngây dại ra, hắn cười khúc khích rồi cười ra tiếng, cúi đầu hôn lên mặt tôi.
Theo động tác cúi đầu của Lâu Tập Nguyệt, tóc dài của hắn rơi trên mặt tôi, lành lạnh, tôi nhịn không được di chuyển đầu, không ngờ, khi khuôn mặt nghiêng đi, môi cùng môi hắn khẽ chạm.
Lâu Tập Nguyệt con ngươi sáng ngời, loé lên ý cười đầy ý nhị, “Thì ra, Tiểu Tự muốn thế này.” Ngón tay khẽ vuốt lên môi tôi…
Tôi ngay lập tức da đầu tê dại, mở to hai mắt nhìn, dùng sức lắc đầu, “Không phải, không nghĩ muốn…” Mặt cũng đỏ lên. Muốn nữa, tôi chịu đựng không nổi.. . . . .
Tối hôm qua về sau, tôi gần như khóc cầu xin hắn, nhưng Lâu Tập Nguyệt dán bên tai tôi thở gấp không ngừng rên rỉ nói: “Không đủ, còn chưa đủ. . . . . .” âm điệu của hắn dễ nghe như vậy, như là mang theo ma lực, tôi nghe giống như bị mê hoặc, mơ mơ màng màng còn vươn cánh tay ôm lấy hắn, chủ động hôn hắn…. .
Tôi kéo vội chăn lên che mặt, gắt gao che, ngượng đến độ muốn tìm một cái hang chui vào cho rồi.
Tối hôm qua người kia, nhất định không phải tôi, nhất định không phải! Nhưng mà. . . . . .nếu không phải tôi, cả người tôi vì sao lại vừa mỏi lại đau như thế?
“Tiểu Tự, Tiểu Tự.”
Lâu Tập Nguyệt ở ngoài chăn ôn hoà gọi tôi, tôi nắm chặt chăn không buông, mặt nóng rực không dám liếc mắt nhìn hắn dù chỉ một cái. Chớp mắt tiếp theo, kêu rên ra tiếng. Một bàn tay thon dài linh hoạt tiến vào trong đệm chăm, chuẩn xác ổn định phủ phục lên bầu ngực mềm mại vuốt ve nó, lực đạo rất vừa, chỉ vài cái, sức lực toàn thân tôi đã bị rút đi hết. Lúc này Lâu Tập Nguyệt lại nhẹ nhàng kéo một góc chăn, tôi mặt đỏ tựa như con tôm bị nấu chín dần dần lộ ra.
“Không, sư phụ, con, con không. . . . . .”
Hai tay tôi run rẩy xô đẩy tay hắn, đáng tiếc trên tay không còn chút sức lực nào, chỉ có mười ngón co quắp run rẩy, ôm lấy tay hắn thở hổn hển. Như vậy thật như tôi luyến tiếc không nỡ để hắn buông lỏng ra.
Cũng may Lâu Tập Nguyệt chẳng qua muốn đùa tôi, hắn bỗng nhiên dừng động tác, ngớ ra sau một lúc lâu, duỗi cánh tay ra kéo tôi vào trong lòng ngực, dùng sức siết chặt, sau buông tôi ra, vỗ vỗ hai má tôi nói: “Tiểu Tự, sáng nay chúng ta rời đi”
Tôi sửng sốt: “Sáng nay? gấp như vậy”. Nói mới ra khỏi miệng, tôi bỗng nhiên nhớ tới một việc, ngực có cảm giác mát lạnh đánh tiêu tan sóng triều nhục dục. Tôi ngây ngốc hỏi hắn: “Là đến ngày sư phụ bế quan sao?”
Lâu Tập Nguyệt nhéo nhéo chóp mũi tôi, trả lời nói: “Tiểu Tự ngốc, đã sớm bỏ lỡ, cần chờ ba tháng nữa.” Tôi âm thầm tính toán trong lòng, đợi thêm ba tháng nữa, nói kiểu khác, tôi lại có thêm ba tháng nữa … Tôi không để ý toàn thân mình đang đau nhức, xoay người nhào lên trên người Lâu Tập Nguyệt, đầu gối lên ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập rõ ràng.
Lâu Tập Nguyệt bây giờ từ đầu đến chân, từ tâm đến thân, đều là của tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt nhìn nhau thật lâu sau, tôi khởi động thân mình đem mặt tiến dần lên, hôn hắn, học dáng vẻ của hắn trúc trắc khêu khớp hàm, lưỡi ôm quấn lấy đầu lưỡi, khi hắn hô hấp thở dốc muốn làm sâu thêm nữa, môi lưỡi hoàn toàn rút lui khỏi.
“Sư phụ”, nhìn đôi mắt hắn rực rợ chói lọi, tôi có chút sợ sệt lẫn hồi hộp nhưng vẫn nói ra khỏi miệng “Ngày hôm qua người nói, người ngàn vạn lần đừng quên.” Tôi gác mặt lên bả vai hắn, hít sâu một hơi, “Khi con sống, sư phụ chỉ có thể nhìn con, ôm con, gần gũi, hôn môi chỉ mình con.”
Lâu Tập Nguyệt nghe xong, búng ngón tay lên trán tôi, “Tiểu Tự ngốc.” Tôi càng siết chặt ôm hắn, bướng bỉnh nói: “Sư phụ, người đồng ý rồi” Lâu Tập Nguyệt híp mắt, ngón tay vòng quanh lọn tóc tôi ở trước ngực hắn, nhướng mắt đầy tà mị nhìn tôi “Vậy Tiểu Tự cũng phải nhớ rõ, ngươi chỉ có thể được ta nhìn, được ta ôm, được ta hôn, nếu… . .” Lâu Tập Nguyệt đột nhiên dùng sức giật tóc tôi, ép đầu tôi cúi xuống thấp, chóp mũi cơ hồ chạm phải chóp mũi hắn. Hắn mở miệng nói: “Nếu như lại có người khác đối với ngươi làm chuyện giống như vậy, vi sư khiến cho hắn chết không toàn thây.”
Tôi bị lời nói lẫn hơi thở đầy lạnh lẽo của hắn khiến hoảng sợ cả người cứng đờ, chớp mắt sau hắn cười dịu dàng tựa như ánh trăng, khiến cho tôi quên hết sợ hãi.
Tôi vội vàng mặc quần áo, sau đó vội vã đi giúp Lâu Tập Nguyệt. Tôi đứng ở phía sau hắn, giúp hắn chải đầu, nhưng tóc hắn rất mượt còn tay tôi vụng về, nắm, chải vài lần cũng không xong. Cố gắng rất lâu miễn cưỡng cũng gọi là chuẩn bị tốt, tôi vội vàng dùng một cái bạch ngọc quan [1] cố định lại tóc, sau đó mới dám thẳng lưng thở phào một hơi.
Lúc này, Lâu Tập Nguyệt duỗi tay kéo tôi lại, nói với tôi “Đi lấy Lam Ảnh kiếm mang tới đây.” Tôi nhất thời cả người cứng ngắc. Lâu Tập Nguyệt cười nói: “Có lẽ, Tiểu Tự là muốn sư phụ đi phải không?” Tôi tức khắc lắc đầu. Sau khi Lâu Tập Nguyệt cùng Tô Mạc Phi gặp mặt, tôi không biết hắn sẽ nói cái gì, mà chuyện tối hôm qua, Tô Mạc Phi hẳn là cũng. . . . . .
Đừng nghĩ, đừng nghĩ . . . . . . Trong đầu tôi có một giọng nói không ngừng, lệnh cho tôi đừng tìm hiểu thêm cái cảm giác tận đáy lòng kia nữa, rốt cuộc ý nghĩa gì. Tôi làm nũng ôm lấy Lâu Tập Nguyệt, ngồi ở trên người hắn, ánh mắt lại kìm không đặng nhìn về phía bức tường sau hắn.
Chỉ là cách một bức tường, có lẽ Tô Mạc Phi cái gì cũng đều biết. Như vậy, cũng tốt. Anh ta muốn có loại tình cảm này, nhưng tất cả tôi đều cho Lâu Tập Nguyệt, không có cách nào đáp lại anh ta.
***
Tôi ra ngoài, chớp mắt đi hai ba bước đã đi tới trước phòng Tô Mạc Phi, giơ lên tay sau chần chờ một lát, vừa muốn đi khỏi, bỗng nhiên cửa mở ra.
Tôi kinh ngạc nhảy dựng, tay vẫn còn cương cứng ở giữa không trung, kinh ngạc đánh giá Tô Mạc Phi phía sau cửa nói: “Công tử phải đi?” Tô Mạc Phi vẫn nhìn tôi, trên mặt không có vẻ mặt ấm áp tươi cười như mùa xuân thường ngày, nhợt nhạt nhìn tôi, nói: “Tại hạ không có lấy lại được Tam Sinh hoa, nên sớm trở về bẩm chưởng môn. Hơn nữa, Thường Dữ còn tại phía trên chờ tại hạ.”
Nói đến Tam Sinh hoa, tôi bỗng nhiên nhớ lại lời anh ta nói khi gặp Lâu Tập Nguyệt sẽ tự đòi về, mà bây giờ, anh ta dường như không có ý định làm như thế. Tôi theo bản năng nói tiếng: “Cám ơn công tử.”
Tô Mạc Phi trầm mặc một lát, bỗng nhiên cười: “Cô lại cảm tạ tại hạ” Tôi nhất thời ngượng ngập. Sau, anh ta đưa Lam Ảnh kiếm trong tay tới trước mặt tôi ”Phiền Đường cô nương.” Tôi vươn tay đón nhận, nắm chặt vỏ kiếm, trên võ kiếm có các văn hoa ấn vào lòng bàn tay tôi hơi đau, tôi lại càng nắm chặt.
Tô Mạc Phi buông tay xuống, ánh mắt dừng trên người tôi, thật lâu sau mới nghe anh ta nói: “Kỳ thật, cho dù bây giờ tại hạ muốn, cũng không có thể đánh thắng được Lâu Tập Nguyệt. Cho nên kết quả, không có có gì khác biệt. Tựa như sáu năm trước. . . . . . Tại hạ cũng như thế không thể ngăn hắn lại mang cô đi.” Lời nói anh ta dừng một chút, một đôi đồng tử đen trầm như mực, khẽ loé lên nhìn về phía nào đó, thấp giọng nói: “Trừ phi có một ngày, tại hạ có thể thắng được hắn.”
Khi tôi bị giọng điệu trầm ngưng này khiến trố mắt nhìn anh ta, một người tộc Da Ma đi tới, nói trưởng lão bảo gã ta tới đưa Tô Mạc Phi ra cốc. Tô Mạc Phi nhìn nhìn tôi, nói với tôi một câu: “Bảo trọng.” cũng không quay đầu lại, hiên ngang ra đi .
Tôi nhìn bóng dáng xanh nhạt mát lạnh đó không di chuyển mắt, càng lúc càng xa, hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn của tôi. Tôi mới thu hồi tầm mắt, cúi đầu đánh giá nhìn Lam Ảnh kiếm trong tay, trong lòng không hiểu vì sao chua xót. Ma xui quỷ khiến nổi lên một ý nghĩ trong đầu: Nếu sáu năm trước, người phát hiện ra tôi trước là anh ta, tôi lựa chọn người đi theo là anh ta, vậy bây giờ… . . . .
Tôi ngừng miên man, ngẩn người, lắc đầu.
Không có nếu .
Ổn định lại tâm tình, tôi nghĩ mình đi ra ngoài không tới canh giờ, Lâu Tập Nguyệt còn đang ở trong phòng của mình, không dám để cho hắn chờ, vội vàng đi trở về, đẩy cửa vào..
Tôi vào cửa vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy Lâu Tập Nguyệt ngồi im ở phía trước cửa sổ. Ánh mặt trời len qua song cửa chiếu lên gương mặt nghiêng của hắn, nhẹ nhàng rọi lên theo ngũ quan, lông mi dài khẽ rũ xuống, giống như cánh quạt xoè rộng che phủ hoa hoè đang di chuyển trong mắt. Tôi cứ đứng đó nhìn choáng váng, lại ở chú ý tới hắn đang thưởng thức cái gì đó, trong lòng “ầm” giật mình nhảy dựng.
Lâu Tập Nguyệt nắm hộp ngọc đựng Tam Sinh hoa, ngón tay thon dài đẹp vuốt ve tấm đệm lót. Ngay khi hắn vỗ về thân hộp, hô hấp của tôi dần dần trở nên dồn dập.
Ngày tháng dịu dàng đối đãi của Lâu Tập Nguyệt với tôi, khi nào sẽ chấm dứt? Nếu như tôi không nắm bắt lấy tình hình, bỗng nhiên.. . . . .
Bả vai tôi run lên, bỗng nhiên chạy tới ôm cổ hắn. Lâu Tập Nguyệt mới vừa rồi hình như thất thần, thế nhưng không nhận thấy tôi đã vào nhà, bị tôi ôm như thế, thân thể cương cứng, giây lát sau trầm tĩnh hỏi tôi: “Làm sao vậy, Tiểu. . . . . .” Tôi đè nén run rẩy cắt ngang lời hắn nói “Sư phụ, Tam Sinh hoa này. . . . . .người lập tức sẽ dùng sao?” Lâu Tập Nguyệt ngẩn ra, trả lời: “Không phải.” Tim tôi treo cao cao nhất thời rơi xuống, gấp gáp nói: “Vậy cho con giữ nó đi” Lâu Tập Nguyệt lại là ngẩn ra, tôi cướp lời hắn nói trước: “Trước khi sư phụ muốn dùng nó, hãy để cho con bảo quản nó, được không?”
Lâu Tập Nguyệt đẩy tôi ra, nhìn ánh mắt cầu xin của tôi, sau một lúc lâu gật gật đầu. Tôi nhất thời kích động ôm chặt lấy hắn, thân mình kề sát hắn không để có kẽ hở nào, nước mắt mơ hồ tràn đầy hai mắt.
Như vậy là tốt rồi. Ít nhất tôi có thể nắm rõ được, khi nào Lâu Tập Nguyệt cởi bỏ độc tình cổ, sau đó giết tôi. Lúc tôi lấy Tam Sinh hoa ở trong bàn tay hắn, tôi còn cẩn thận liếc nhìn hắn vài lần.
***
Lâu Tập Nguyệt nắm tay kéo tôi đi ra phòng, một gã giáo đồ Thiên Nhất giáo bước lên phía trước, khi hành lễ với Lâu Tập Nguyệt cố ý liếc mắt nhìn tôi một cái. Lâu Tập Nguyệt thần sắc tự nhiên nắm tay tôi, mở miệng nói: “Không sao, nói đi.” Người nọ liền đáp lời, nói: “Hồi bẩm giáo chủ, hôm qua bắt giữ người nọ sáng nay trúng độc bỏ mình. Thủ hạ đi xem xét quá, đều không phải là tự sát, mà là bị người hạ độc.” Lâu Tập Nguyệt hỏi: “Hắn đêm qua ăn qua cái gì?” Người nọ lắc đầu, trả lời: “Không có ăn gì hết, chỉ là uống mấy ngụm nước. Nhưng là nước trong hồ kia, mấy người thuộc hạ cũng uống, đến nay chưa có cảm giác khác thường.”
Nói cách khác, trong canh quản nghiêm mật, người nọ bị âm thần diệt khẩu không hề có manh mối nào?
Tôi nắm tay Lâu Tập Nguyệt căng thẳng. Lâu Tập Nguyệt sau khi nhận thấy, quay mặt nhìn về phía tôi, bỗng nhiên cười khẽ: “Tiểu Tự đang lo lắng?” Tôi gật gật đầu. Đối phương xuất quỷ nhập thần như vậy, nếu tiếp theo đối tượng hạ độc của bọn họ là Lâu Tập Nguyệt, vậy hậu quả. . . . . . trong lòng phát ra một hơi lạnh thấu xương.
Lâu Tập Nguyệt nâng mặt tôi, không nặng không nhẹ nhéo cằm tôi, trong đôi đồng tử đen láy ánh bóng hình tôi, ôn nhu nói: “Đừng sợ, chỉ cần Tiểu Tự ở bên người sư phụ, thì cái gì cũng không phải sợ.” Tôi nhất thời cảm động ôm lấy cánh tay hắn, ngay cả những người bên cạnh cũng quên. Tuy nói là hắn hiểu lầm tôi lo lắng cho bản thân, nói trấn an tôi, có thể nghe thấy tự miệng hắn nói những lời này, tôi thực sự thấy thoả mãn.
Lâu Tập Nguyệt vỗ nhẹ trên vai tôi, “Tốt lắm, đi thôi Tiểu Tự.” Tôi bỗng nhiên ý thức bản thân thất thố, đỏ mặt buông hắn ra, cúi đầu để hắn nắm tay đi về trước.
Khi ra làng, có một đám người tộc Ma Da tụ tập nơi đó, Cỗ Lỗ cùng Trân Châu cũng ở đó. Cổ Lỗ tiến lên cùng Lâu Tập Nguyệt nói vài câu, đơn giản là nói lời cảm tạ. Tôi phát hiện Trân Châu đứng cạnh ánh mắt nhìn tôi không thích hợp, ánh mắt nhắm thẳng bàn tay tôi cùng Lâu Tập Nguyệt giao nhau, sau một lúc lâu nàng đi tới, nhỏ giọng nói với tôi: “Đường cô nương, hoá ra cô cùng vị công tử này mới là. . . . . .” Tôi sợ nàng nhắc tới Tô Mạc Phi, vội vàng nói tiếp: “Trân Châu cô nương, ‘việc’ của cô cuối cùng ra sao?” Nghe vậy, Trân Châu ngượng ngùng cười cười, trên mặt nổi lên đỏ ửng: “Lại nói tiếp, còn phải đa tạ Tô công tử.”
“À, hắn ta lại làm chuyện hành hiệp truợng nghĩa tốt gì sao?” Lâu Tập Nguyệt bỗng nhiên quay đầu, mở miệng hỏi. Trân Châu nhìn đôi mắt đầy ý cười của hắn, sắc mặt đỏ vài phần, ngón tay xoắn xoắn tay áo, cúi đầu trả lời:”Khi đó Tô công tử trên lưng cõng Đường cô nương. . . . . .” Trân Châu thật sự đem chuyện tôi cùng Tô Mạc Phi đều kể ra hết với Lâu Tập Nguyệt. Cái gì hắn cõng tôi trên lưng, thâm chí vì tôi cự tuyệt chọn rễ, chuyện gì khiến nàng ta hiểu nhầm nghĩ anh ta cùng tôi là một đôi… đầu đuôi ngọn nguồn, từ đầu chí cuối, một chỗ không sót, đều nói cho Lâu Tập Nguyệt.
Tôi ngây ra như phỗng.
Theo lời nói Trân Châu, cái tay nắm tay tôi không ngừng siết chặt, sức lực càng ngày càng lớn gần như muốn bóp nát xương cốt tôi, khi tôi vô ý thức khẽ rên, mới chậm rãi buông lỏng ra chút.
Chờ Trân Châu đỏ mặt kể xong, Lâu Tập Nguyệt quay lại đầu nhìn đám người tộc Da Ma đứng trước, trên mặt mang theo nét cười điềm đạm, cười nói: “Nhường đường.” Tôi nhất thời run lên toàn thân. Cổ Lỗ dường như cảm thấy sát khí tản mát ra từ người hắn, sau khi giật mình, đi đầu tránh đường. Tôi ngay tại lúc mọi người nhìn chăm chú, hai chân cứng ngắc bị Lâu Tập Nguyệt túm kéo rời đi.
Chờ khi tôi lấy lại hồn, đã bị hắn kéo ra một chổ rừng rậm. Trong rừng cây lớn che trời, che lấp cả ánh mặt trời, cánh rừng sâu đen đến độ giống như cả đời đều đi không ra được.
Tôi lại bất chấp này đó, chạy hai bước đuổi tới cạnh Lâu Tập Nguyệt, cuống quít giải thích: “Sư phụ, khi đó là chân con bị thương, Tô công tử bất đắc dĩ mới cõng . . . . .” “Đường Tự.” Lâu Tập Nguyệt nhìn cũng chưa nhìn tôi dù liếc mắt một cái, ngắt lời nói: “Tô Mạc Phi nếu không phải cứu ngươi, ta sớm khiến hắn chết tại đây mảnh rừng này” Đôi mắt trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng khẽ biến đổi dừng trên người tôi, nhìn hồi lâu mới nói: “Chuyện ngươi cùng hắn ta, chỉ lần này, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa.”
Nghe thấy hắn nói không cho phép tôi viện cớ nữa, tôi nhất thời cao hứng nhào tới ôm hắn, ôm lấy cổ hắn cười nói: “Cám ơn sư phụ.” Lâu Tập Nguyệt tay vòng qua thắt lưng tôi, bấm ngón tay lên trán tôi, nghe thấy tiếng tôi rên rỉ mới bật cười, nhân tiện ôm tôi tiếp tục đi về phía trước..
Tôi nghiêng đầu nhìn thấy khuôn măt hắn tuấn mỹ xinh đẹp nho nhã, nhìn hồi lâu, đem cái trán tựa vào vào hõm vai hắn, hít thở mùi hương từ hơi thở của riêng Lâu Tập Nguyệt, tâm cũng mê muội hẳn.
Không biết qua bao lâu, giống như là cả một đời, tôi mờ mịt nói khẽ: “Sư phụ, đối với lựa chon trước kia đi theo người, còn thật vui” Bởi vì tôi vĩnh viễn không có khả năng sẽ lại yêu ai giống như yêu người, mặc dù đối phương là Tô Mạc Phi.
/69
|