Lệ Sâm cho cô xem miệng vết thương trên mặt chính mình, hiện tại đã không chảy máu: Tôi bị Zombie cắn.
Nam Ca kinh ngạc trừng to mắt, còn dùng tay che miệng lớn tiếng kêu lên: A! Vậy mà tôi lại cắn anh!
Lệ Sâm: ... Cô cắn hay không cắn tôi, chính mình còn không rõ ràng sao.
Vừa nãy Nam Ca thật không nghĩ đến chuyện này xảy ra! Hơn nữa bây giờ tâm tình cũng đặc biệt phức tạp! Lúc trước mặc kệ cô đánh lén như thế nào cũng không thực hiện được. Nhưng bây giờ làm Lệ Sâm bị thương! Bị Zombie cắn, anh cũng sẽ biến thành Zombie!
Lệ Sâm tại một khắc cuối cùng vẫn không quên dặn dò Nam Ca: Về sau cô liền đi theo Diệp Thiệu đi thôi. Tuy nhiên cũng để ý trong lòng một chút, nếu mà anh ta biết rõ cô là Zombie, rất có thể sẽ nghĩ muốn giết cô. Còn nhớ phải tiên hạ thủ vi cường. Máu anh ta cũng đừng lãng phí, cô đều phải ăn hết đấy. Nếu như anh ta chịu đối tốt với cô, vậy cô phải ngoan một chút nhé. Cũng nghe lời một chút, đừng lơ là để bị người ta lừa...
Nói thì nói thế, nhưng ngực anh căng tức. Vì cái gì tiểu Zombie anh nhặt được lại phải chắp tay đưa cho người khác! Anh mất hứng!
(fear: giờ anh Sâm biết tình cảm mình rồi, lại sắp chết nên ta đổi xưng hô nhé (()
Dùng sức vuốt vuốt đầu Nam Ca: Về sau tôi cũng không thể dưỡng em được nữa. Lát nữa tôi sẽ đem vật sở hữu đều để lại cho em hết. Nam Ca, em nhớ kỹ lời của tôi chưa?
Thấy Nam Ca không trả lời mình, Lệ Sâm còn bất đắc dĩ nói: Tính ra, chắc hiện tại em đang suy nghĩ làm thế nào đem tôi ăn hết nhỉ...
Thế nhưng Nam Ca mạnh mẽ cầm tay anh, yếu đuối trong mắt cô khiến cho Lệ Sâm xem không hiểu.
Cô cảm giác mắt mình rất chua xót, nhưng mà Zombie không thể rơi lệ. Hiện tại cô có nói cái gì cũng không kịp nữa rồi. Chỉ có thể bắt lấy tay Lệ Sâm, giương miệng muốn cùng anh truyền đạt thứ gì đó.
Tại sao sẽ như vậy chứ... Tôi thật sự không phải là cố ý ... Tôi không muốn anh chết, tôi cũng không muốn đi theo người khác đâu! con mắt Nam Ca thay đổi trở nên đỏ tươi, Lệ Sâm từng thấy qua dạng này, đây tuyệt đối là dấu hiệu sắp nổ tung.
Nhất thời anh không hiểu được, chính mình chết đi không tốt sao? Tiểu Zombie cũng có thể giải thoát, cô đỡ phải cả ngày đều nhớ tới chạy trốn như thế nào. Nhưng bây giờ thì sao? Mấy lời này của Nam Ca là có ý gì?
Không bỏ được mình sao?
Nam Ca cũng không biết sao mình lại thế, một phen liền ôm lấy Lệ Sâm. Hàm răng cũng trên dưới run lên, trước kia cô đã nếm qua tư vị sợ hãi nhưng tuyệt đối không khắc sâu giống bây giờ. Cô nói năng lộn xộn: “Anh đừng đi... Về sau tôi thật sẽ không cắn anh nữa. Tôi không nhớ anh sẽ biến thành Zombie... Tôi thật sự biết sai rồi...
Thân thể Lệ Sâm cứng ngắc, thậm chí anh đưa mắt nhìn Nam Ca, ánh mắt kia càng ngày càng tràn đầy tình cảm. Tình cảm nóng bỏng kia phảng phất như muốn đốt cháy Nam Ca.
Nam Ca chỉ không ngừng mè nheo anh, đem thân thể sít sao cùng anh dán cùng một chỗ. Thần trí đều không rõ ràng: Tôi không cần người khác cho tôi thức ăn... Nếu không thì anh cắn tôi một ngụm đi. Có phải nếu anh cắn tôi một ngụm thì anh cũng sẽ không biến thành Zombie...
Những con Zombie bên ngoài kia vừa sợ hãi lại vừa dơ bẩn, cô không hy vọng Lệ Sâm biến thành cái dạng kia đâu!
Dùng sức buộc chặt cánh tay mình lại. Nếu không phải là thể trạng Lệ Sâm tốt, không chừng đã bị cô siết đến gãy xương.
Chờ thật lâu, Lệ Sâm cũng không thấy cô bình tĩnh trở lại. Ngược lại là chính mình, trên thân thể vậy mà một điểm cũng không có xuất hiện dấu hiệu hóa Zombie.
Vì vậy Lệ Sâm nắm cái cằm nhọn của cô, khiến cho cô đối diện chính mình, đưa mắt nhìn đôi mắt cô nói: Nam Ca, tôi đã lừa gạt em rất nhiều lần.
Ừm? Ánh mắt Nam Ca mông lung.
Nhưng mà lần này tôi cũng không có lừa em. Tôi rất có thể sẽ chết. Giọng nói Lệ Sâm cũng hàm ẩn cái gì đó, phảng phất có thứ ở trong lòng anh bị áp chế gắt gao.
Nam Ca chẳng hề hiểu là anh có ý gì.
Mà Lệ Sâm cũng không định chuẩn bị cùng Nam Ca giải thích. Anh chỉ buông cái cằm cô ra, lại ôm bả vai cô: Đêm nay, em theo giúp anh phòng thủ cùng nhau. Nếu như tôi hóa Zombie, em phải nhớ triệt để giết chết tôi.
Nam Ca muốn khước từ anh. Tại sao phải giết anh? Chính mình cũng là Zombie! Nếu không được, mình sẽ giống như lúc anh mang theo mình, dưỡng anh thật tốt!
Ngoan. Lệ Sâm vuốt lưng cô, giọng nói êm dịu vô cùng: “Để tôi nghỉ ngơi một chút đi thôi.
Giọng nói như thế rất ít có thể nghe được. Ma xui quỷ khiến đỏ tươi trong mắt Nam Ca dần dần thối lui, cũng không lại cùng Lệ Sâm nói chuyện nữa.
Lúc chạng vạng, Tô Phương còn đến gõ cửa muốn gọi Nam Ca cùng Lệ Sâm cùng nhau ăn cơm. Nhưng mà trong phòng hai người đều không có ai đáp lại, Tô Phương còn cho là bọn họ không ở đây.
Mà ban đêm, Nam Ca liền bồi Lệ Sâm ngồi dưới đất, cô co người lại nằm ở trong lòng anh. Nghe tiếng tim Lệ Sâm đập, từ đầu đến cuối cũng không có nói câu nào.
Lệ Sâm chậm rãi ngủ thiếp đi, Nam Ca kéo lưng anh đến trên giường. Nhưng mà trong lúc đó Lệ Sâm thủy chung vẫn không buông tay cầm lấy Nam Ca ra.
Cô chẳng hề làm gì, cả đêm cũng chưa từng chợp mắt nhưng lại cùng Lệ Sâm song song nằm ở trên giường.
Ban đêm, càng thêm dài đằng đẵng.
Cuối cùng cứ như vậy trôi qua cả buổi tối, gà ở trong căn cứ ở thời điểm trời còn chưa sáng liền bắt đầu gáy. Khi đó Nam Ca còn đang ở trạng thái hỗn độn, còn mơ mơ màng màng nghĩ, con gà kia cách mình xa như thế. Vì cái gì mình có thể nghe được tiếng chúng nó gáy rõ ràng như thế?
Còn Lệ Sâm, anh xác thực cái gì cũng không nghe thấy nhưng mà anh đã tỉnh. Nhìn nhìn tay chân bản thân đều là màu sắc bình thường, lại xem xem cánh tay cùng chân, cũng không có dấu hiệu hóa Zombie.
Còn như chỗ xấu trên mặt ngày hôm qua bị Nam Ca cắn đã kết vảy. Lệ Sâm buông xuống một ngụm khí. Xem ra anh thuộc về người may mắn, vậy mà không có hóa Zombie.
Lại nhìn Nam Ca bên cạnh đang nhắm mắt nằm thẳng ở trên giường, rõ ràng không có ngủ lại an tĩnh giống như ngủ say. Chỉ là lông mi cô run run, Lệ Sâm đột nhiên toát ra một ý niệm.
Nam Ca cắn mình mà mình lại không có hóa Zombie, có phải đã giải thích rõ rằng hiện tại trạng thái cô cùng nhân loại càng ngày càng gần không?
Cô tiến hóa qua mấy lần, bề ngoài càng ngày càng xinh đẹp đừng nói, tuổi giống như cũng nhỏ hơn không ít. Bây giời khuôn mặt cô trắng trắng non mềm, chỉ là không có huyết sắc mà thôi.
Nghĩ tới đây, anh liền thử hơi thở Nam Ca một chút. Quả nhiên, vẫn là thất vọng. Quanh thân cô lạnh như băng, như cũ vẫn là Zombie.
Nam Ca cũng triệt để tỉnh lại, bắt lấy tay Lệ Sâm liền bắt đầu khổ sở nói: Làm sao bây giờ nha, anh biến thành Zombie. Tôi dưỡng chính mình còn lao lực đâu, làm thế nào nuôi tốt anh đây?
Nói xong, cô còn ngước mắt lên nhìn chằm chằm hai mắt Lệ Sâm hỏi: Anh còn nhớ rõ tên anh là gì sao?
Lại duỗi ra hai đầu ngón tay: Anh biết đây là số mấy không?
Nam Ca. Lệ Sâm gọi cô.
Nam Ca lại nghiêng đầu, nghiêm túc giải thích: Không đúng nha, anh không gọi là Nam Ca. Xem ra anh thật sự đã đem hết thảy đều quên đi rồi, cùng tôi lúc trước giống nhau. Tôi nói cho anh biết, anh gọi là...
Nam Ca, tôi không có hóa Zombie. Lệ Sâm cũng không biết tại sao một khắc này thật đặc biệt phi thường vui vẻ. Thậm chí anh cảm thấy được bàn tay nhỏ bé của Nam Ca nắm tay mình, mặc dù lạnh nhưng lại giống như là mỹ ngọc vậy.
A? Vẻ mặt Nam Ca giống như muốn nói anh trêu chọc tôi. Bị Zombie cao cấp như thế cắn, thế nhưng không có hóa Zombie?
Lệ Sâm còn dắt tay cô chạm lên mặt mình, mò vết thương đã kết vảy ngày hôm qua cô lưu lại: Em có thể kiểm tra một chút, tôi xác thực còn là con người.
Trong cổ họng Nam Ca vô thức hô một tiếng. Quá tốt rồi, Lệ Sâm không có biến thành Zombie! Trong đêm nay, cô chưa tính là uổng công thấp thỏm!
Lệ Sâm tinh tường nhìn ra mừng rỡ trong con ngươi đen bóng lưỡng của Nam Ca. Tâm niệm vừa động, anh sít sao ôm Nam Ca vào trong ngực. Tối ngày hôm qua tôi nói, tôi không có lừa em. Tôi có thể sẽ chết, là em không hề rời đi.
Nam Ca không biết rõ tại sao Lệ Sâm đột nhiên ôm chính mình, lại đột nhiên nói mấy lời này làm gì.
Sao cô lại rời đi? Trong trụ sở nãy, trước hết cô cho rằng chán ghét nhất chính là Lệ Sâm. Nhưng mà ngày hôm qua anh gặp chuyện không may, cô mới biết được hóa ra làm cho mình không bỏ được nhất cũng là Lệ Sâm!
Em đã không đi... Nam Ca, vậy sau này em cũng đừng nghĩ lại rời đi. Giọng nói Lệ Sâm bình tĩnh tỉnh táo nhưng lại dẫn đến tình thế bắt buộc.
Mà Zombie bị anh ôm vào trong ngực, Nam Ca còn dùng ngón giữa đụng môi một cái. Nghĩ tới Lệ Sâm này là đang nói cái gì nha.
Đói thời gian dài như vậy, Lệ Sâm cũng không giống như Nam Ca ngày hôm qua còn được ăn cơm, anh cần tìm ít đồ ăn. Lưu luyến không rời buông cô ra, Lệ Sâm quyết định trở về phòng của mình. Dù sao trong phòng Nam Ca không có gì cả.
Nhưng mà mới vừa mở cửa ra, Lệ Sâm thấy Diệp Thiệu đứng ngoài cửa. Mà anh ta giơ tay, hiển nhiên là muốn gõ cửa.
Làm sao anh lại tới? Lệ Sâm nhíu mày hỏi, lúc này trời còn chưa sáng đâu.
Diệp Thiệu cũng ngẩng đầu nhìn Lệ Sâm một cái, mới bắt đầu bởi vì ánh sáng tối tăm nên anh ta cũng không thấy rõ ràng. Kết quả vừa nghe là giọng Lệ Sâm, cả người anh đều cứng đờ: Tại sao anh lại ở chỗ này? Đây không phải là phòng Nam Ca sao?
Lệ Sâm trực tiếp ngăn cản ở cửa, khiêu khích nhìn Diệp Thiệu: Đều đã nói Nam Ca là vợ của tôi, vì cái gì tôi không thể xuất hiện ở phòng cô ấy?
Vợ cái gì chứ. Diệp Thiệu giễu cợt, vốn đang cảm thấy Lệ Sâm vô sỉ nhưng khi anh ta nhìn kỹ lại liền phát hiện trên mặt Lệ Sâm nhiều thêm một cái dấu răng nhỏ!
Dấu răng! Kia cũng không thể là chính bản thân anh ta cắn lên chứ? Còn như trong phòng còn có ai, Diệp Thiệu dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng có thể biết!
Lỗ tai anh ta ong một tiếng, thiếu chút nữa phun một ngụm máu. Tối ngày hôm qua... Hai người kia, đến cùng là làm cái gì?
Đau lòng nhìn Lệ Sâm, sắc mặt Diệp Thiệu tái nhợt lại không thốt nên lời. Tô Phương nói... Hai người giống như là cả đêm đều không có trở về... Cho nên tôi mới có thể...
A, tối ngày hôm qua à, chúng tôi đang bận rộn nên không có mở cửa cho cô ta. Lệ Sâm vẫn ung dung ngăn cản ở cửa, không cho Diệp Thiệu xem xét tình huống trong phòng.
Bác sĩ Diệp? Nam Ca lúc này cũng đi qua, đứng ở sau lưng Lệ Sâm nhìn Diệp Thiệu.
Diệp Thiệu không biết rõ phải hình dung tâm tình giờ phút này như thế nào. Thống hận, khổ sở, hối hận... Còn có áy náy.
Ca nhi... Trên mặt anh ta là em cắn sao? Diệp Thiệu run rẩy vươn tay chỉ mặt Lệ Sâm.
Nam Ca gật đầu, rất thành thực: Đúng vậy, để chứng tỏ lòng trung...
Không đợi nói xong Lệ Sâm liền bụm miệng cô lại. Còn Sủng ái mà tỏ vẻ: Loại chuyện này không cần nói với bác sĩ Diệp đâu...
Sau đó, anh lại nhìn Diệp Thiệu. Trong mắt đều là hào quang người thắng lợi: Tối ngày hôm qua, tình hình chiến đấu của chúng tôi kịch liệt một chút. Để bác sĩ Diệp chê cười rồi.
Nam Ca trừng mắt nhìn. Cái gì mà tình hình chiến đấu? Tối ngày hôm qua cô cùng Lệ Sâm đánh nhau sao? Sao cô không biết rõ vậy.
Nam Ca kinh ngạc trừng to mắt, còn dùng tay che miệng lớn tiếng kêu lên: A! Vậy mà tôi lại cắn anh!
Lệ Sâm: ... Cô cắn hay không cắn tôi, chính mình còn không rõ ràng sao.
Vừa nãy Nam Ca thật không nghĩ đến chuyện này xảy ra! Hơn nữa bây giờ tâm tình cũng đặc biệt phức tạp! Lúc trước mặc kệ cô đánh lén như thế nào cũng không thực hiện được. Nhưng bây giờ làm Lệ Sâm bị thương! Bị Zombie cắn, anh cũng sẽ biến thành Zombie!
Lệ Sâm tại một khắc cuối cùng vẫn không quên dặn dò Nam Ca: Về sau cô liền đi theo Diệp Thiệu đi thôi. Tuy nhiên cũng để ý trong lòng một chút, nếu mà anh ta biết rõ cô là Zombie, rất có thể sẽ nghĩ muốn giết cô. Còn nhớ phải tiên hạ thủ vi cường. Máu anh ta cũng đừng lãng phí, cô đều phải ăn hết đấy. Nếu như anh ta chịu đối tốt với cô, vậy cô phải ngoan một chút nhé. Cũng nghe lời một chút, đừng lơ là để bị người ta lừa...
Nói thì nói thế, nhưng ngực anh căng tức. Vì cái gì tiểu Zombie anh nhặt được lại phải chắp tay đưa cho người khác! Anh mất hứng!
(fear: giờ anh Sâm biết tình cảm mình rồi, lại sắp chết nên ta đổi xưng hô nhé (()
Dùng sức vuốt vuốt đầu Nam Ca: Về sau tôi cũng không thể dưỡng em được nữa. Lát nữa tôi sẽ đem vật sở hữu đều để lại cho em hết. Nam Ca, em nhớ kỹ lời của tôi chưa?
Thấy Nam Ca không trả lời mình, Lệ Sâm còn bất đắc dĩ nói: Tính ra, chắc hiện tại em đang suy nghĩ làm thế nào đem tôi ăn hết nhỉ...
Thế nhưng Nam Ca mạnh mẽ cầm tay anh, yếu đuối trong mắt cô khiến cho Lệ Sâm xem không hiểu.
Cô cảm giác mắt mình rất chua xót, nhưng mà Zombie không thể rơi lệ. Hiện tại cô có nói cái gì cũng không kịp nữa rồi. Chỉ có thể bắt lấy tay Lệ Sâm, giương miệng muốn cùng anh truyền đạt thứ gì đó.
Tại sao sẽ như vậy chứ... Tôi thật sự không phải là cố ý ... Tôi không muốn anh chết, tôi cũng không muốn đi theo người khác đâu! con mắt Nam Ca thay đổi trở nên đỏ tươi, Lệ Sâm từng thấy qua dạng này, đây tuyệt đối là dấu hiệu sắp nổ tung.
Nhất thời anh không hiểu được, chính mình chết đi không tốt sao? Tiểu Zombie cũng có thể giải thoát, cô đỡ phải cả ngày đều nhớ tới chạy trốn như thế nào. Nhưng bây giờ thì sao? Mấy lời này của Nam Ca là có ý gì?
Không bỏ được mình sao?
Nam Ca cũng không biết sao mình lại thế, một phen liền ôm lấy Lệ Sâm. Hàm răng cũng trên dưới run lên, trước kia cô đã nếm qua tư vị sợ hãi nhưng tuyệt đối không khắc sâu giống bây giờ. Cô nói năng lộn xộn: “Anh đừng đi... Về sau tôi thật sẽ không cắn anh nữa. Tôi không nhớ anh sẽ biến thành Zombie... Tôi thật sự biết sai rồi...
Thân thể Lệ Sâm cứng ngắc, thậm chí anh đưa mắt nhìn Nam Ca, ánh mắt kia càng ngày càng tràn đầy tình cảm. Tình cảm nóng bỏng kia phảng phất như muốn đốt cháy Nam Ca.
Nam Ca chỉ không ngừng mè nheo anh, đem thân thể sít sao cùng anh dán cùng một chỗ. Thần trí đều không rõ ràng: Tôi không cần người khác cho tôi thức ăn... Nếu không thì anh cắn tôi một ngụm đi. Có phải nếu anh cắn tôi một ngụm thì anh cũng sẽ không biến thành Zombie...
Những con Zombie bên ngoài kia vừa sợ hãi lại vừa dơ bẩn, cô không hy vọng Lệ Sâm biến thành cái dạng kia đâu!
Dùng sức buộc chặt cánh tay mình lại. Nếu không phải là thể trạng Lệ Sâm tốt, không chừng đã bị cô siết đến gãy xương.
Chờ thật lâu, Lệ Sâm cũng không thấy cô bình tĩnh trở lại. Ngược lại là chính mình, trên thân thể vậy mà một điểm cũng không có xuất hiện dấu hiệu hóa Zombie.
Vì vậy Lệ Sâm nắm cái cằm nhọn của cô, khiến cho cô đối diện chính mình, đưa mắt nhìn đôi mắt cô nói: Nam Ca, tôi đã lừa gạt em rất nhiều lần.
Ừm? Ánh mắt Nam Ca mông lung.
Nhưng mà lần này tôi cũng không có lừa em. Tôi rất có thể sẽ chết. Giọng nói Lệ Sâm cũng hàm ẩn cái gì đó, phảng phất có thứ ở trong lòng anh bị áp chế gắt gao.
Nam Ca chẳng hề hiểu là anh có ý gì.
Mà Lệ Sâm cũng không định chuẩn bị cùng Nam Ca giải thích. Anh chỉ buông cái cằm cô ra, lại ôm bả vai cô: Đêm nay, em theo giúp anh phòng thủ cùng nhau. Nếu như tôi hóa Zombie, em phải nhớ triệt để giết chết tôi.
Nam Ca muốn khước từ anh. Tại sao phải giết anh? Chính mình cũng là Zombie! Nếu không được, mình sẽ giống như lúc anh mang theo mình, dưỡng anh thật tốt!
Ngoan. Lệ Sâm vuốt lưng cô, giọng nói êm dịu vô cùng: “Để tôi nghỉ ngơi một chút đi thôi.
Giọng nói như thế rất ít có thể nghe được. Ma xui quỷ khiến đỏ tươi trong mắt Nam Ca dần dần thối lui, cũng không lại cùng Lệ Sâm nói chuyện nữa.
Lúc chạng vạng, Tô Phương còn đến gõ cửa muốn gọi Nam Ca cùng Lệ Sâm cùng nhau ăn cơm. Nhưng mà trong phòng hai người đều không có ai đáp lại, Tô Phương còn cho là bọn họ không ở đây.
Mà ban đêm, Nam Ca liền bồi Lệ Sâm ngồi dưới đất, cô co người lại nằm ở trong lòng anh. Nghe tiếng tim Lệ Sâm đập, từ đầu đến cuối cũng không có nói câu nào.
Lệ Sâm chậm rãi ngủ thiếp đi, Nam Ca kéo lưng anh đến trên giường. Nhưng mà trong lúc đó Lệ Sâm thủy chung vẫn không buông tay cầm lấy Nam Ca ra.
Cô chẳng hề làm gì, cả đêm cũng chưa từng chợp mắt nhưng lại cùng Lệ Sâm song song nằm ở trên giường.
Ban đêm, càng thêm dài đằng đẵng.
Cuối cùng cứ như vậy trôi qua cả buổi tối, gà ở trong căn cứ ở thời điểm trời còn chưa sáng liền bắt đầu gáy. Khi đó Nam Ca còn đang ở trạng thái hỗn độn, còn mơ mơ màng màng nghĩ, con gà kia cách mình xa như thế. Vì cái gì mình có thể nghe được tiếng chúng nó gáy rõ ràng như thế?
Còn Lệ Sâm, anh xác thực cái gì cũng không nghe thấy nhưng mà anh đã tỉnh. Nhìn nhìn tay chân bản thân đều là màu sắc bình thường, lại xem xem cánh tay cùng chân, cũng không có dấu hiệu hóa Zombie.
Còn như chỗ xấu trên mặt ngày hôm qua bị Nam Ca cắn đã kết vảy. Lệ Sâm buông xuống một ngụm khí. Xem ra anh thuộc về người may mắn, vậy mà không có hóa Zombie.
Lại nhìn Nam Ca bên cạnh đang nhắm mắt nằm thẳng ở trên giường, rõ ràng không có ngủ lại an tĩnh giống như ngủ say. Chỉ là lông mi cô run run, Lệ Sâm đột nhiên toát ra một ý niệm.
Nam Ca cắn mình mà mình lại không có hóa Zombie, có phải đã giải thích rõ rằng hiện tại trạng thái cô cùng nhân loại càng ngày càng gần không?
Cô tiến hóa qua mấy lần, bề ngoài càng ngày càng xinh đẹp đừng nói, tuổi giống như cũng nhỏ hơn không ít. Bây giời khuôn mặt cô trắng trắng non mềm, chỉ là không có huyết sắc mà thôi.
Nghĩ tới đây, anh liền thử hơi thở Nam Ca một chút. Quả nhiên, vẫn là thất vọng. Quanh thân cô lạnh như băng, như cũ vẫn là Zombie.
Nam Ca cũng triệt để tỉnh lại, bắt lấy tay Lệ Sâm liền bắt đầu khổ sở nói: Làm sao bây giờ nha, anh biến thành Zombie. Tôi dưỡng chính mình còn lao lực đâu, làm thế nào nuôi tốt anh đây?
Nói xong, cô còn ngước mắt lên nhìn chằm chằm hai mắt Lệ Sâm hỏi: Anh còn nhớ rõ tên anh là gì sao?
Lại duỗi ra hai đầu ngón tay: Anh biết đây là số mấy không?
Nam Ca. Lệ Sâm gọi cô.
Nam Ca lại nghiêng đầu, nghiêm túc giải thích: Không đúng nha, anh không gọi là Nam Ca. Xem ra anh thật sự đã đem hết thảy đều quên đi rồi, cùng tôi lúc trước giống nhau. Tôi nói cho anh biết, anh gọi là...
Nam Ca, tôi không có hóa Zombie. Lệ Sâm cũng không biết tại sao một khắc này thật đặc biệt phi thường vui vẻ. Thậm chí anh cảm thấy được bàn tay nhỏ bé của Nam Ca nắm tay mình, mặc dù lạnh nhưng lại giống như là mỹ ngọc vậy.
A? Vẻ mặt Nam Ca giống như muốn nói anh trêu chọc tôi. Bị Zombie cao cấp như thế cắn, thế nhưng không có hóa Zombie?
Lệ Sâm còn dắt tay cô chạm lên mặt mình, mò vết thương đã kết vảy ngày hôm qua cô lưu lại: Em có thể kiểm tra một chút, tôi xác thực còn là con người.
Trong cổ họng Nam Ca vô thức hô một tiếng. Quá tốt rồi, Lệ Sâm không có biến thành Zombie! Trong đêm nay, cô chưa tính là uổng công thấp thỏm!
Lệ Sâm tinh tường nhìn ra mừng rỡ trong con ngươi đen bóng lưỡng của Nam Ca. Tâm niệm vừa động, anh sít sao ôm Nam Ca vào trong ngực. Tối ngày hôm qua tôi nói, tôi không có lừa em. Tôi có thể sẽ chết, là em không hề rời đi.
Nam Ca không biết rõ tại sao Lệ Sâm đột nhiên ôm chính mình, lại đột nhiên nói mấy lời này làm gì.
Sao cô lại rời đi? Trong trụ sở nãy, trước hết cô cho rằng chán ghét nhất chính là Lệ Sâm. Nhưng mà ngày hôm qua anh gặp chuyện không may, cô mới biết được hóa ra làm cho mình không bỏ được nhất cũng là Lệ Sâm!
Em đã không đi... Nam Ca, vậy sau này em cũng đừng nghĩ lại rời đi. Giọng nói Lệ Sâm bình tĩnh tỉnh táo nhưng lại dẫn đến tình thế bắt buộc.
Mà Zombie bị anh ôm vào trong ngực, Nam Ca còn dùng ngón giữa đụng môi một cái. Nghĩ tới Lệ Sâm này là đang nói cái gì nha.
Đói thời gian dài như vậy, Lệ Sâm cũng không giống như Nam Ca ngày hôm qua còn được ăn cơm, anh cần tìm ít đồ ăn. Lưu luyến không rời buông cô ra, Lệ Sâm quyết định trở về phòng của mình. Dù sao trong phòng Nam Ca không có gì cả.
Nhưng mà mới vừa mở cửa ra, Lệ Sâm thấy Diệp Thiệu đứng ngoài cửa. Mà anh ta giơ tay, hiển nhiên là muốn gõ cửa.
Làm sao anh lại tới? Lệ Sâm nhíu mày hỏi, lúc này trời còn chưa sáng đâu.
Diệp Thiệu cũng ngẩng đầu nhìn Lệ Sâm một cái, mới bắt đầu bởi vì ánh sáng tối tăm nên anh ta cũng không thấy rõ ràng. Kết quả vừa nghe là giọng Lệ Sâm, cả người anh đều cứng đờ: Tại sao anh lại ở chỗ này? Đây không phải là phòng Nam Ca sao?
Lệ Sâm trực tiếp ngăn cản ở cửa, khiêu khích nhìn Diệp Thiệu: Đều đã nói Nam Ca là vợ của tôi, vì cái gì tôi không thể xuất hiện ở phòng cô ấy?
Vợ cái gì chứ. Diệp Thiệu giễu cợt, vốn đang cảm thấy Lệ Sâm vô sỉ nhưng khi anh ta nhìn kỹ lại liền phát hiện trên mặt Lệ Sâm nhiều thêm một cái dấu răng nhỏ!
Dấu răng! Kia cũng không thể là chính bản thân anh ta cắn lên chứ? Còn như trong phòng còn có ai, Diệp Thiệu dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng có thể biết!
Lỗ tai anh ta ong một tiếng, thiếu chút nữa phun một ngụm máu. Tối ngày hôm qua... Hai người kia, đến cùng là làm cái gì?
Đau lòng nhìn Lệ Sâm, sắc mặt Diệp Thiệu tái nhợt lại không thốt nên lời. Tô Phương nói... Hai người giống như là cả đêm đều không có trở về... Cho nên tôi mới có thể...
A, tối ngày hôm qua à, chúng tôi đang bận rộn nên không có mở cửa cho cô ta. Lệ Sâm vẫn ung dung ngăn cản ở cửa, không cho Diệp Thiệu xem xét tình huống trong phòng.
Bác sĩ Diệp? Nam Ca lúc này cũng đi qua, đứng ở sau lưng Lệ Sâm nhìn Diệp Thiệu.
Diệp Thiệu không biết rõ phải hình dung tâm tình giờ phút này như thế nào. Thống hận, khổ sở, hối hận... Còn có áy náy.
Ca nhi... Trên mặt anh ta là em cắn sao? Diệp Thiệu run rẩy vươn tay chỉ mặt Lệ Sâm.
Nam Ca gật đầu, rất thành thực: Đúng vậy, để chứng tỏ lòng trung...
Không đợi nói xong Lệ Sâm liền bụm miệng cô lại. Còn Sủng ái mà tỏ vẻ: Loại chuyện này không cần nói với bác sĩ Diệp đâu...
Sau đó, anh lại nhìn Diệp Thiệu. Trong mắt đều là hào quang người thắng lợi: Tối ngày hôm qua, tình hình chiến đấu của chúng tôi kịch liệt một chút. Để bác sĩ Diệp chê cười rồi.
Nam Ca trừng mắt nhìn. Cái gì mà tình hình chiến đấu? Tối ngày hôm qua cô cùng Lệ Sâm đánh nhau sao? Sao cô không biết rõ vậy.
/182
|