Tàu hỏa nhanh chóng rơi xuống, trong tích tắc Nam Ca cứ như vậy nghĩ tới hay là buông xuôi.
Ở loại tình huống này, nhìn thế nào cũng thấy là đi theo ba con Zombie hệ mộc có khi may mắn có sống sót hy vọng lớn hơn!
Mắt thấy ba con Zombie đem tất cả đường lui đều phá hỏng rồi, mà Lệ Sâm ở tại lúc tàu hỏa rơi xuống lại ôm chặt cổ cô!
Mệnh ở sớm tối, Nam Ca muốn giãy giụa trốn thoát, ai biết sức lực của Lệ Sâm lại lớn như vậy. Ngay cả mình, một con Zombie vẫn không phải là đối thủ của anh!
Ý tưởng có nhanh hơn nữa thì thật sự cũng chỉ trong nháy mắt, xung lượng khổng lồ khiến tàu hỏa ầm ầm rơi vào trong sông. Nhất thời, trời đất quay cuồng!
Nam Ca muốn kêu lên nhưng tiếng kêu lại bị ngẹn ở trong cổ họng, tàu hỏa vừa đi qua cuộc chiến đấu khốc liệt như vậy đãrách nát không chịu nổi, cơ hồ là thời điểm vừa mới rơi vào trong nước liền có nước sông tràn vào.
cô vô thức muốn giãy giụa tìm lối ra, vậy mà Lệ Sâm vẫn còn gắt gao nhấn cô lại! Lúc này Nam Ca thật muốn một đao cắm vào ngực Lệ Sâm. Đến lúc nào rồi hả, anh muốn chết còn muốn kéo theo cô làm đệm lưng!
Lệ Sâm hiểu cô rất rõ, sao có thể cho cô cơ hội động thủ. Vài động tác liền kiềm chế được cô, tùy ý để nước sông lạnh như băng, đem hai người nhấn chìm!
Tô Phương cùng Tô Hiển trên bờ ngây ra như phỗng. Bọn họ nghe tiếng tàu hỏa rơi vào trong nước phát ra tiếng vang khổng lồ. Nhìn bọt nước vẩy ra, thậm chí mặt sông hiện tại vẫn còn tầng tầng chấn động...
Nhưng mà tàu hỏa đã chìm xuống, hai người kia cũng không thấy đi ra!
Sắc mặt bọn họ trắng bệch, một chút cũng không có tâm trạng vui sướng tìm được đường sống trong chỗ chết. Hai người kia... Là vì bọn họ mà chết sao?
Sao lại có thể như vậy? Bọn họ đều lợi hại như thế, còn giết được nhiều Zombie như thế! Nếu không nhờ bọn họ sao mình có thể được ngồi trên chiếc tàu này, làm như thế nào dùng cách này đến được gần Tân Bình như thế!
Nhưng nước sông sâu như vậy, người bị vây ở trong tàu hỏa còn rớt xuống mạnh như thế, nghĩ kiểu gì cũng khó có khả năng...
Tiểu Lộ... Giọng nói của Tô Phương đều đang run rẩy, hai chân cũng không có sức lực, thẳng tắp ngồi xuống. cô lao lực ôm áo khoác Tô Hiển đang mặc, đây là Nam Ca đưa cho cậu.
Ánh mắt cô yếu đuối vô cùng, còn không tin được hỏi lại: Đây là... Giả đúng không... Trước khi bọn họ rơi, nhất định đã trốn ra được có phải không...
Nước sông còn đang vỗ lên bờ, bọt sóng quằn quại. Tô Hiển chỉ cảm thấy đầu óc hỗn độn. Hỗn loạn cảm thụ từng lớp sóng sau đè lên lớp sóng trước.
Nam Ca cùng Lệ Sâm... Cứ như vậy đi sao?
Chị... Toàn thân cậu ngăn không được run rẩy, rõ ràng người rơi vào trong nước không phải là cậu vậy mà cậu lại có thể cảm nhận thấy. một khắc này, giống như là toàn thân trên dưới đều bị thấm ướt, đến cánh tay cũng nâng không được.
Thậm chí cậu không dám nhìn vào ánh mắt của Tô Phương, càng không có biện pháp đối mặt với chính mình.
Nếu như cậu có thể lớn mạnh hơn... Mạnh hơn một chút thôi...
Vô lực quỳ gối xuống đất, Tô Hiển nhìn chằm chằm mặt sông. Nước mắt cứ thế rơi xuống trong im lặng.
Tô Phương cũng sụp đổ, nắm lấy vạt áo Tô Hiển không buông tay. Lắc đầu, cái gì cũng không nói nên lời.
Bi thương khổng lồ đã mang tâm hồn hai chị em này rời đi thế cho nên thời điểm trên mặt sông có động tĩnh, bọn họ vẫnkhông có phản ứng lại.
Vẫn là Tô Hiển dụi dụi con mắt trước, kéo tay Tô Phương chỉ phía trước: Chị nhìn xem! trên sông có cái gì đó!
Cái gì? Giọng nói Tô Phương lộ ra kinh hãi, bởi vì cô cũng giống như là nhìn thấy có cái gì đó màu xanh lá cây ló đầu ra.
không phải là quái vật trong nước sông chứ? Con người cũng có thể biến thành Zombie, lại càng không cần phải nói đến động vật!
Tô Hiển không lên tiếng, cứ như vậy không chớp mắt nhìn chằm chằm mặt sông. Cuối cùng, thứ kia rất nhanh nổi lên, hóa ra là tàu hỏa của bọn họ! Là chiếc tàu bị dây leo bó chặt!
Nó đang trồi lên mặt nước!
Thiếu chút nữa nước mắt Tô Hiển không rơi xuống được. Nếu tàu hỏa cũng có thể nổi lên thì như vật đã nói lên Nam Ca cùng Lệ Sâm chắc chắn không chết!
Tô Phương cũng chấn động nói: Lúc nãy sao chị có thể quên... Gỗ có thể ở trong nước nổi lên mà...
Huống chi ba con Zombie kia thương tâm điên cuồng như vậy, bọn chúng dùng dây leo đem toàn bộ xe lửa đều bao quanh!
không trách được Lệ Sâm có thể kiên định như vậy đem tàu hỏa chạy vào trong sông!
Giờ phút này mặc dù thân tàu ở trên mặt sông trôi lơ lửng, nhưng toàn bộ tàu đều nghiêng về đây, cũng không nhìn ra nơi nào là đầu, nơi nào là đuôi.
Ba con Zombie kia cũng không biết đang ở vị trí nào. Cách quá xa, Tô Hiển coi như là muốn kêu lên hỏi tình huống Lệ Sâm cùng Nam Ca, chắc cũng truyền không đến.
Ở loại tình huống này, nhìn thế nào cũng thấy là đi theo ba con Zombie hệ mộc có khi may mắn có sống sót hy vọng lớn hơn!
Mắt thấy ba con Zombie đem tất cả đường lui đều phá hỏng rồi, mà Lệ Sâm ở tại lúc tàu hỏa rơi xuống lại ôm chặt cổ cô!
Mệnh ở sớm tối, Nam Ca muốn giãy giụa trốn thoát, ai biết sức lực của Lệ Sâm lại lớn như vậy. Ngay cả mình, một con Zombie vẫn không phải là đối thủ của anh!
Ý tưởng có nhanh hơn nữa thì thật sự cũng chỉ trong nháy mắt, xung lượng khổng lồ khiến tàu hỏa ầm ầm rơi vào trong sông. Nhất thời, trời đất quay cuồng!
Nam Ca muốn kêu lên nhưng tiếng kêu lại bị ngẹn ở trong cổ họng, tàu hỏa vừa đi qua cuộc chiến đấu khốc liệt như vậy đãrách nát không chịu nổi, cơ hồ là thời điểm vừa mới rơi vào trong nước liền có nước sông tràn vào.
cô vô thức muốn giãy giụa tìm lối ra, vậy mà Lệ Sâm vẫn còn gắt gao nhấn cô lại! Lúc này Nam Ca thật muốn một đao cắm vào ngực Lệ Sâm. Đến lúc nào rồi hả, anh muốn chết còn muốn kéo theo cô làm đệm lưng!
Lệ Sâm hiểu cô rất rõ, sao có thể cho cô cơ hội động thủ. Vài động tác liền kiềm chế được cô, tùy ý để nước sông lạnh như băng, đem hai người nhấn chìm!
Tô Phương cùng Tô Hiển trên bờ ngây ra như phỗng. Bọn họ nghe tiếng tàu hỏa rơi vào trong nước phát ra tiếng vang khổng lồ. Nhìn bọt nước vẩy ra, thậm chí mặt sông hiện tại vẫn còn tầng tầng chấn động...
Nhưng mà tàu hỏa đã chìm xuống, hai người kia cũng không thấy đi ra!
Sắc mặt bọn họ trắng bệch, một chút cũng không có tâm trạng vui sướng tìm được đường sống trong chỗ chết. Hai người kia... Là vì bọn họ mà chết sao?
Sao lại có thể như vậy? Bọn họ đều lợi hại như thế, còn giết được nhiều Zombie như thế! Nếu không nhờ bọn họ sao mình có thể được ngồi trên chiếc tàu này, làm như thế nào dùng cách này đến được gần Tân Bình như thế!
Nhưng nước sông sâu như vậy, người bị vây ở trong tàu hỏa còn rớt xuống mạnh như thế, nghĩ kiểu gì cũng khó có khả năng...
Tiểu Lộ... Giọng nói của Tô Phương đều đang run rẩy, hai chân cũng không có sức lực, thẳng tắp ngồi xuống. cô lao lực ôm áo khoác Tô Hiển đang mặc, đây là Nam Ca đưa cho cậu.
Ánh mắt cô yếu đuối vô cùng, còn không tin được hỏi lại: Đây là... Giả đúng không... Trước khi bọn họ rơi, nhất định đã trốn ra được có phải không...
Nước sông còn đang vỗ lên bờ, bọt sóng quằn quại. Tô Hiển chỉ cảm thấy đầu óc hỗn độn. Hỗn loạn cảm thụ từng lớp sóng sau đè lên lớp sóng trước.
Nam Ca cùng Lệ Sâm... Cứ như vậy đi sao?
Chị... Toàn thân cậu ngăn không được run rẩy, rõ ràng người rơi vào trong nước không phải là cậu vậy mà cậu lại có thể cảm nhận thấy. một khắc này, giống như là toàn thân trên dưới đều bị thấm ướt, đến cánh tay cũng nâng không được.
Thậm chí cậu không dám nhìn vào ánh mắt của Tô Phương, càng không có biện pháp đối mặt với chính mình.
Nếu như cậu có thể lớn mạnh hơn... Mạnh hơn một chút thôi...
Vô lực quỳ gối xuống đất, Tô Hiển nhìn chằm chằm mặt sông. Nước mắt cứ thế rơi xuống trong im lặng.
Tô Phương cũng sụp đổ, nắm lấy vạt áo Tô Hiển không buông tay. Lắc đầu, cái gì cũng không nói nên lời.
Bi thương khổng lồ đã mang tâm hồn hai chị em này rời đi thế cho nên thời điểm trên mặt sông có động tĩnh, bọn họ vẫnkhông có phản ứng lại.
Vẫn là Tô Hiển dụi dụi con mắt trước, kéo tay Tô Phương chỉ phía trước: Chị nhìn xem! trên sông có cái gì đó!
Cái gì? Giọng nói Tô Phương lộ ra kinh hãi, bởi vì cô cũng giống như là nhìn thấy có cái gì đó màu xanh lá cây ló đầu ra.
không phải là quái vật trong nước sông chứ? Con người cũng có thể biến thành Zombie, lại càng không cần phải nói đến động vật!
Tô Hiển không lên tiếng, cứ như vậy không chớp mắt nhìn chằm chằm mặt sông. Cuối cùng, thứ kia rất nhanh nổi lên, hóa ra là tàu hỏa của bọn họ! Là chiếc tàu bị dây leo bó chặt!
Nó đang trồi lên mặt nước!
Thiếu chút nữa nước mắt Tô Hiển không rơi xuống được. Nếu tàu hỏa cũng có thể nổi lên thì như vật đã nói lên Nam Ca cùng Lệ Sâm chắc chắn không chết!
Tô Phương cũng chấn động nói: Lúc nãy sao chị có thể quên... Gỗ có thể ở trong nước nổi lên mà...
Huống chi ba con Zombie kia thương tâm điên cuồng như vậy, bọn chúng dùng dây leo đem toàn bộ xe lửa đều bao quanh!
không trách được Lệ Sâm có thể kiên định như vậy đem tàu hỏa chạy vào trong sông!
Giờ phút này mặc dù thân tàu ở trên mặt sông trôi lơ lửng, nhưng toàn bộ tàu đều nghiêng về đây, cũng không nhìn ra nơi nào là đầu, nơi nào là đuôi.
Ba con Zombie kia cũng không biết đang ở vị trí nào. Cách quá xa, Tô Hiển coi như là muốn kêu lên hỏi tình huống Lệ Sâm cùng Nam Ca, chắc cũng truyền không đến.
/182
|