Nói đến chuyện máu tươi này... Tông Hạo Hiên mới nghĩ đến, bọn họ quên đi bệnh viện lấy túi đựng máu rồi. Tân Vũ Hoa cũng chột dạ nhìn Tông Hạo Hiên một cái, nghĩ thầm nếu mà Nam Ca tỷ tỉnh lại biết rõ khẩu phần lương thực của cô bay, có thể hủy diệt luôn hai người bọn họ không...
Cũng may Tông Hạo Hiên phản ứng nhanh hơn, đối với Tân Vũ Hoa nói: Cậu trợ sản ra một đoạn trúc tím đi.
Trước đây trong căn cứ có trúc tím, về sau Tân Vũ Hoa trợ sản liền dẫn theo một đoạn măng ở trên người. Lúc này cậu đem măng chen vào trong đất, không bao lâu liền dài ra một mảnh trúc tím xanh biếc.
Thẩm Cầm Nhã nhìn khóm trúc tím, ánh mắt nóng rực hận không thể thiêu một lỗ thủng trên mặt đất. Người khác cũng vậy, trong căn cứ bọn họ không có người có dị năng hệ mộc lợi hại như thế nha!
Tân Vũ Hoa lại nhặt một chút măng cất kỹ, sau đó nâng trúc tím lên hỏi Tông Hạo Hiên: Sau đó thì sao?
Tông Hạo Hiên từ giày anh ta rút ra một cây chủy thủ, bắt đầu nghiêm túc chẻ tre. Không lâu sau vài cái ống trúc liền ra đời.
Sau khi các người lấy máu liền để ở trong này đi. Tông Hạo Hiên đem vài cái ống trúc đưa tới, người khác ngược lại cũng không nghĩ nhiều. Sau khi nhận lấy liền nói lát nữa đưa máu cho Tông Hạo Hiên.
Tông Hạo Hiên còn tưởng rằng giao dịch nên kết thúc, ai biết Thẩm Cầm Nhã lại tăng giá cả: Chúng ta mỗi người cho anh 200CC máu, các anh phân cho chúng tôi chút ít thùng đựng nước như thế nào .
Tông Hạo Hiên cân nhắc một cái, liền gật đầu. Dù sao nhiều nước như thế, mang cũng không tiện còn không bằng cùng Thẩm Cầm Nhã trao đổi.
Thẩm Cầm Nhã xem Tông Hạo Hiên làm việc lưu loát như thế, lại càng thích cực kỳ. Nghĩ thầm nếu mà có cơ hội có thể để cho con gái mình cùng anh ta quen biết một chút thì quá tốt rồi.
Lấy thêm nước chỗ Tông Hạo Hiên, Thẩm Cầm Nhã chính mình lấy máu liền tuyệt đối không chỉ 200CC. Những người đàn ông khác cũng đều nhiều hơn so với con số này.
Cuối cùng vài cái ống trúc Tông Hạo Hiên làm kia cũng đã đầy máu tươi, anh ta mặt không thay đổi tiếp nhận sau đó để Tân Vũ Hoa tháo nước xuống cho bọn họ.
Thẩm Cầm Nhã còn hỏi: Thùng đựng nước này, các người là từ xưởng nước tìm được đi? trang bị làm sạch nước bên trong còn có thể sử dụng không?
Tông Hạo Hiên không có chú ý chuyện này, chủ yếu là khi đó anh ta cũng đã hết sức. Tân Vũ Hoa ngược lại lại rất rõ ràng: Tôi đã kiểm tra, có thể sử dụng. Tuy nhiên thiết bị làm sạch nước rất lớn, không lấy ra được.
Thẩm Cầm Nhã lại sáng mắt lên: Không biết hành trình sau này của hai người là gì?
Tông Hạo Hiên chỉ chỉ xa xa: Đi Bắc Hải.
Chúng tôi chính là ở căn cứ Bắc Hải! Thẩm Cầm Nhã cả gan mời mọc bọn họ: Không bằng các người cùng chúng tôi cùng nhau đi đem trang bị làm sạch nước thu hồi lại. Sau đó chúng tôi hộ tống các người đi Bắc Hải, như thế nào? Các người yên tâm, nếu như không tin tưởng chúng tôi, trên người tôi có vũ khí có thể giao cho các người. Nói sau, tôi chính là cái người có dị năng hệ thủy, không có sức chiến đấu gì.
Người có dị năng hệ thủy còn không có sức chiến đấu? Nếu mà bà nhìn thấy Tô Phương cùng Tô Hiển, cái cằm khẳng định cũng rớt xuống.
Nhưng Thẩm Cầm Nhã không có nói láo, bà ấy có dị năng hệ thủy, mỗi ngày đều dùng để cung cấp nguồn nước trong đội ngũ. Phân lượng bốn mươi người đều làm cho bà cảm thấy cố hết sức.
Nếu như có trang bị làm sạch nước, chuyện sẽ khác. Toàn bộ căn cứ dùng nước, nói không chừng đều có thể giải quyết! Bà thật sự cảm thấy mấy người này chính là phúc tinh của căn cứ bọn họ nha!
Tông Hạo Hiên lần này không có trực tiếp đáp ứng Thẩm Cầm Nhã, suy nghĩ một chút Nam Ca còn mê man, anh ta nói: Chờ một người nữa trong nhóm chúng tôi tỉnh lại, chúng tôi thương lượng một chút.
Thẩm Cầm Nhã gật đầu, biết rõ sự kiện này rất trọng yếu. Dù sao trang bị làm sạch nước bà muốn để lại, cụ thể trong lúc đó ích lợi phân chia như thế nào còn cần bàn lại.
Nam Ca là lúc tối tỉnh lại, không có sốt ruột động đậy. Cô trước kiểm tra một chút thân thể mình. Rất tốt, đã không còn rách nát, chỉ là toàn thân không còn chút sức lực nào.
Chờ sau khi ngồi dậy, cô nghe được rầm một tiếng. Cái âm thanh này cô đã quá quen thuộc, là tinh hạch va chạm. Cô duỗi tay sờ sờ, hóa ra là túi to đựng tinh hạch của bọn họ ở bên người mình.
Tân Vũ Hoa này cũng quá không cẩn thận, cứ như vậy đem tinh hạch để lại đây. Mở túi to ra, cô gẩy gẩy hai cái thế nhưng tìm được một tinh hạch hệ tinh thần.
Tinh hạch này cùng trước kia cô tiếp xúc đều không giống. Nó trắng noãn sáng long lanh, còn bị một tầng ánh sáng trắng bao vây lấy.
Trước kia Nam Ca đều đem tinh hạch trở thành đồ ăn vặt ăn, thật sự là không có hương vị gì. Lần này, cô thế nhưng nuốt một ngụm nước bọt cảm thấy cái tinh hạch này đặc biệt ăn ngon!
Nghĩ tới đây, cô liền động, chờ tới thời điểm viên tinh hạch bị ngậm trong miệng. Cô hạnh phúc muốn tỏa bong bóng.
Ô ô, cái này có phải tinh hạch của Zombie hệ tinh thần không vậy? Sao lại ăn ngon như thế? Quả nhiên là tiến hóa đã sinh ra thần trí có khác. Tinh hạch ở trong miệng cô chậm rãi tan rã, cô giống như ngậm một viên kẹo vị trái cây chua ngọt từ trong lều trại đi ra ngoài.
Bởi vì trú đóng ở một khu vực cao, vừa đi ra khỏi. Đập vào mi mắt là một vòng mặt trời đỏ sắp lặn xuống núi, tầng mây trên không trung đều bị mặt trời nhuộm thành màu đỏ.
Rạng mây lan tràn đẹp không sao tả xiết.
Nhiều ngày mưa như thế, hôm nay thế nhưng có ngày nắng, tâm tình Nam Ca vui thích không ít. Chỉ là cô nhắm mắt lại cảm thụ một cái, phát hiện mình cũng không có lên cấp. Ai, đáng tiếc Tông Hạo Hiên cho mình máu tươi, cô còn tưởng rằng máu người có dị năng cao cấp có thể giúp mình chọc thủng cánh cửa tầng năm.
Sau khi Nam Ca tỉnh lại rất nhanh tìm thấy Tân Vũ Hoa, gọi tên cậu: Vũ Hoa, cậu cầm cho tôi một bộ quần áo lại đây!
Tân Vũ Hoa nghe được giọng nói của Nam Ca, cao hứng không chịu được. Hiện tại cậu cũng thông suốt rồi, Nam Ca là Zombie thì là Zombie đi. Dù sao cô đối với mình vẫn luôn rất tốt không phải sao?
Ý tưởng của Tông Hạo Hiên cùng Tân Vũ Hoa không sai biệt lắm, trước kia anh ta là thật sự thống hận Zombie cực kỳ, hận không thể toàn bộ giết chết bọn chúng. Nhưng mà cùng Nam Ca tiếp xúc về sau, anh ta mới phát hiện hóa ra cũng không phải là tất cả Zombie đều thị huyết tàn bạo. Huống chi Nam Ca cứu anh ta hai lần, anh ta cũng làm không ra chuyện lấy oán trả ơn.
Mà ngay cả Tân Vũ Hoa cũng nói đội ngũ bọn họ gọi là Đội Nam Ca , Tông Hạo Hiên cũng không phản đối.
Tân Vũ Hoa rất nhanh liền đưa quần áo sạch sẽ cho Nam Ca, còn lần lượt lấy cho cô một cái khăn lông ướt, có thể lau lau vết máu đen trên người.
Nam Ca xử lý tốt chính mình mới từ doanh trướng đi ra. Lúc này Chua xót trong miệng cô đã hoàn toàn bị tiêu hóa.
Mặt trời triệt để lặn xuống, ánh nắng chiều còn ở trên trời thiêu ra ánh chiều tà. Vào đêm, bên ngoài có chút lạnh. Nam Ca bởi vì nghỉ ngơi được sung túc, sắc mặt thế nhưng còn dẫn theo một chút huyết sắc.
Thấy cô không có việc gì, không riêng gì Tông Hạo Hiên mà ngay cả Thẩm Cầm Nhã cũng thở phào nhẹ nhõm. Bà đem chuyện ban ngày cùng Tông Hạo Hiên nói lại cùng Nam Ca tái diễn một lần. Nam Ca trả lời được gọn gàng dứt khoát: Vậy các người có thể cho chúng tôi chỗ tốt gì?
Vị trí xưởng nước khoáng chỉ có các cô biết rõ.
Thẩm Cầm Nhã cũng là người sảng khoái: Lần này chinh phạt Zombie lấy được tinh hạch cùng vật tư, toàn bộ đều cho các người. Chúng tôi chỉ cần dụng cụ làm sạch nước. Hơn nữa, ở thời điểm gặp được nguy hiểm, các người có thể không cần phải để ý đến chúng tôi.
Cái này liền bày tỏ, Thẩm Cầm Nhã không có nghĩ cho bọn họ cản trở.
Nam Ca một chút cũng không thích chiến đấu, cô muốn đi Bắc Hải. Nhưng mà ánh mắt Thẩm Cầm Nhã sáng rực, Tông Hạo Hiên cùng Tân Vũ Hoa ăn người ta hai bữa cơm đều có ý tứ muốn giúp bọn họ.
Nếu lúc trước, Nam Ca quản người khác nghĩ như thế nào, tôi nói đi Bắc Hải chính là phải đi. Nhưng lần này, cô thế nhưng có chút không đành lòng cự tuyệt bọn họ.
Đúng vậy, Zombie nam kia nói không sai, bộ phận tình cảm thuộc về nhân loại kia ở trong thân thể cô chậm rãi thức tỉnh.
Thuận lợi thì chúng ta dùng sáu giờ là có thể giải quyết tốt chuyện này, ngày kia chúng ta gấp rút lên đường về Bắc Hải. Thẩm Cầm Nhã đã làm tốt kế hoạch.
Còn tưởng rằng Nam Ca lạnh lùng sẽ rất khó nói, ai biết Nam Ca cuối cùng lại gật đầu: Vậy cứ như thế đi. Tuy nhiên đầu tiên nói trước, tôi không giúp đỡ được cái gì.
Thẩm Cầm Nhã cao hứng cực kỳ, người hơn 40 tuổi đáng yêu giống như là cô gái nhỏ hơn hai mươi tuổi: Không quan hệ, cô nói cho chúng tôi biết đường đi là được!
Sự tình cũng đã nói tốt lắm, Thẩm Cầm Nhã thấy không nên quấy rầy bọn họ nên rời đi, Tân Vũ Hoa canh giữ hai người kia thời gian dài như thế, chịu không được quay đầu cũng muốn đi ngủ.
Tông Hạo Hiên không mệt lắm, ánh mắt anh ta có chút phức tạp nhìn Nam Ca.
Hai tay Nam Ca chen vào ở trong túi, bả vai nhẹ nhàng cúi lười biếng hỏi: Nhìn tôi làm gì?
Tông Hạo Hiên thủy chung không lên tiếng. Cô cảm thấy không thú vị liền định rời đi. Kết quả anh ta lại gọi cô lại. Giữa sắc trời chậm rãi tối xuống, Nam Ca quay đầu lại.
Tông Hạo Hiên chỉ cảm thấy đầu quả tim như bị cái gì đụng phải, nói chuyện giọng nói nhu hòa tới cực điểm: Nam Ca, cảm ơn cô đã cứu tôi hai lần.
Nam Ca nghĩ một cái mới biết được anh ta nói hai lần là cái gì. Vô tình lắc đầu, Nam Ca nói: Ngày hôm qua nếu như không phải là nhờ anh, tôi cũng sớm đã chết ở trong tay con Zombie kia cho nên chúng ta huề nhau.
Nghiêng đầu sang chỗ khác, Nam Ca hướng xe kia mà đi. Cô không định nằm trong lều trại.
Tông Hạo Hiên còn muốn gọi cô lại, lại nghe Nam Ca lầm bầm một câu: Ài, Lệ Sâm hiện tại cũng không biết đến đâu rồi, đoán chừng sớm đã đến Bắc Hải đi.
Tông Hạo Hiên lẳng lặng đứng lặng im tại chỗ, quanh thân nhiễm lên hoang vu.
Nam Ca không biết rõ cảm giác Tông Hạo Hiên đối với cô đã thay đổi phức tạp hơn. Cô nhớ thương Lệ Sâm là phát ra từ nội tâm. Kết quả... Mới vừa đến trên xe, cô đã nghe đến hương vị máu tươi! Con mắt mãnh liệt sáng lên, cái gì mà Lệ Sâm chứ. Toàn bộ bị cô ném ra sau đầu...
Mũi quá linh, rất nhanh cô đã tìm đến ống đựng máu, tất cả đều đặt ở trong ống trúc. Cô đếm, thế nhưng có mười cái! Ô ô ô, mười cái nhé! Cô cảm giác cuộc đời này chưa có hạnh phúc như thế!
Nam Ca đem cửa xe sít sao khóa lại, oa oa ở ghế sau. Đem mười cái ống trúc kia ôm ở trong lòng. A ha ha ha... Lệ Sâm không ở đây, không có ai quản cô rồi! Cô muốn uống bao nhiêu liền uống bấy nhiêu!
Nghĩ tới đây Nam Ca liền mở một cái ống trúc, ngửi một chút hương vị, nước miếng đều muốn chảy ra rồi!
Giương cái cổ lên, cô nồng nhiệt thưởng thức. Không bao lâu sau cô cũng đã uống cạn ba cái ống. Thời điểm còn muốn uống nữa cô cũng có chút không bỏ được.
Tổng cộng có mười cái... Nếu mà uống xong là không có. Khẩu phần lương thực cho lần sau còn không biết đến lúc nào, cô vẫn phải tiết kiệm một ít.
Lưu luyến không rời mà bỏ bảy cái khác xuống, Nam Ca càng muốn Lệ Sâm hơn. Ríu rít ríu rít, nếu mà người người đàn ông kia ở đây, nhất định sẽ để cho mình ăn no căng bụng.
Cũng may Tông Hạo Hiên phản ứng nhanh hơn, đối với Tân Vũ Hoa nói: Cậu trợ sản ra một đoạn trúc tím đi.
Trước đây trong căn cứ có trúc tím, về sau Tân Vũ Hoa trợ sản liền dẫn theo một đoạn măng ở trên người. Lúc này cậu đem măng chen vào trong đất, không bao lâu liền dài ra một mảnh trúc tím xanh biếc.
Thẩm Cầm Nhã nhìn khóm trúc tím, ánh mắt nóng rực hận không thể thiêu một lỗ thủng trên mặt đất. Người khác cũng vậy, trong căn cứ bọn họ không có người có dị năng hệ mộc lợi hại như thế nha!
Tân Vũ Hoa lại nhặt một chút măng cất kỹ, sau đó nâng trúc tím lên hỏi Tông Hạo Hiên: Sau đó thì sao?
Tông Hạo Hiên từ giày anh ta rút ra một cây chủy thủ, bắt đầu nghiêm túc chẻ tre. Không lâu sau vài cái ống trúc liền ra đời.
Sau khi các người lấy máu liền để ở trong này đi. Tông Hạo Hiên đem vài cái ống trúc đưa tới, người khác ngược lại cũng không nghĩ nhiều. Sau khi nhận lấy liền nói lát nữa đưa máu cho Tông Hạo Hiên.
Tông Hạo Hiên còn tưởng rằng giao dịch nên kết thúc, ai biết Thẩm Cầm Nhã lại tăng giá cả: Chúng ta mỗi người cho anh 200CC máu, các anh phân cho chúng tôi chút ít thùng đựng nước như thế nào .
Tông Hạo Hiên cân nhắc một cái, liền gật đầu. Dù sao nhiều nước như thế, mang cũng không tiện còn không bằng cùng Thẩm Cầm Nhã trao đổi.
Thẩm Cầm Nhã xem Tông Hạo Hiên làm việc lưu loát như thế, lại càng thích cực kỳ. Nghĩ thầm nếu mà có cơ hội có thể để cho con gái mình cùng anh ta quen biết một chút thì quá tốt rồi.
Lấy thêm nước chỗ Tông Hạo Hiên, Thẩm Cầm Nhã chính mình lấy máu liền tuyệt đối không chỉ 200CC. Những người đàn ông khác cũng đều nhiều hơn so với con số này.
Cuối cùng vài cái ống trúc Tông Hạo Hiên làm kia cũng đã đầy máu tươi, anh ta mặt không thay đổi tiếp nhận sau đó để Tân Vũ Hoa tháo nước xuống cho bọn họ.
Thẩm Cầm Nhã còn hỏi: Thùng đựng nước này, các người là từ xưởng nước tìm được đi? trang bị làm sạch nước bên trong còn có thể sử dụng không?
Tông Hạo Hiên không có chú ý chuyện này, chủ yếu là khi đó anh ta cũng đã hết sức. Tân Vũ Hoa ngược lại lại rất rõ ràng: Tôi đã kiểm tra, có thể sử dụng. Tuy nhiên thiết bị làm sạch nước rất lớn, không lấy ra được.
Thẩm Cầm Nhã lại sáng mắt lên: Không biết hành trình sau này của hai người là gì?
Tông Hạo Hiên chỉ chỉ xa xa: Đi Bắc Hải.
Chúng tôi chính là ở căn cứ Bắc Hải! Thẩm Cầm Nhã cả gan mời mọc bọn họ: Không bằng các người cùng chúng tôi cùng nhau đi đem trang bị làm sạch nước thu hồi lại. Sau đó chúng tôi hộ tống các người đi Bắc Hải, như thế nào? Các người yên tâm, nếu như không tin tưởng chúng tôi, trên người tôi có vũ khí có thể giao cho các người. Nói sau, tôi chính là cái người có dị năng hệ thủy, không có sức chiến đấu gì.
Người có dị năng hệ thủy còn không có sức chiến đấu? Nếu mà bà nhìn thấy Tô Phương cùng Tô Hiển, cái cằm khẳng định cũng rớt xuống.
Nhưng Thẩm Cầm Nhã không có nói láo, bà ấy có dị năng hệ thủy, mỗi ngày đều dùng để cung cấp nguồn nước trong đội ngũ. Phân lượng bốn mươi người đều làm cho bà cảm thấy cố hết sức.
Nếu như có trang bị làm sạch nước, chuyện sẽ khác. Toàn bộ căn cứ dùng nước, nói không chừng đều có thể giải quyết! Bà thật sự cảm thấy mấy người này chính là phúc tinh của căn cứ bọn họ nha!
Tông Hạo Hiên lần này không có trực tiếp đáp ứng Thẩm Cầm Nhã, suy nghĩ một chút Nam Ca còn mê man, anh ta nói: Chờ một người nữa trong nhóm chúng tôi tỉnh lại, chúng tôi thương lượng một chút.
Thẩm Cầm Nhã gật đầu, biết rõ sự kiện này rất trọng yếu. Dù sao trang bị làm sạch nước bà muốn để lại, cụ thể trong lúc đó ích lợi phân chia như thế nào còn cần bàn lại.
Nam Ca là lúc tối tỉnh lại, không có sốt ruột động đậy. Cô trước kiểm tra một chút thân thể mình. Rất tốt, đã không còn rách nát, chỉ là toàn thân không còn chút sức lực nào.
Chờ sau khi ngồi dậy, cô nghe được rầm một tiếng. Cái âm thanh này cô đã quá quen thuộc, là tinh hạch va chạm. Cô duỗi tay sờ sờ, hóa ra là túi to đựng tinh hạch của bọn họ ở bên người mình.
Tân Vũ Hoa này cũng quá không cẩn thận, cứ như vậy đem tinh hạch để lại đây. Mở túi to ra, cô gẩy gẩy hai cái thế nhưng tìm được một tinh hạch hệ tinh thần.
Tinh hạch này cùng trước kia cô tiếp xúc đều không giống. Nó trắng noãn sáng long lanh, còn bị một tầng ánh sáng trắng bao vây lấy.
Trước kia Nam Ca đều đem tinh hạch trở thành đồ ăn vặt ăn, thật sự là không có hương vị gì. Lần này, cô thế nhưng nuốt một ngụm nước bọt cảm thấy cái tinh hạch này đặc biệt ăn ngon!
Nghĩ tới đây, cô liền động, chờ tới thời điểm viên tinh hạch bị ngậm trong miệng. Cô hạnh phúc muốn tỏa bong bóng.
Ô ô, cái này có phải tinh hạch của Zombie hệ tinh thần không vậy? Sao lại ăn ngon như thế? Quả nhiên là tiến hóa đã sinh ra thần trí có khác. Tinh hạch ở trong miệng cô chậm rãi tan rã, cô giống như ngậm một viên kẹo vị trái cây chua ngọt từ trong lều trại đi ra ngoài.
Bởi vì trú đóng ở một khu vực cao, vừa đi ra khỏi. Đập vào mi mắt là một vòng mặt trời đỏ sắp lặn xuống núi, tầng mây trên không trung đều bị mặt trời nhuộm thành màu đỏ.
Rạng mây lan tràn đẹp không sao tả xiết.
Nhiều ngày mưa như thế, hôm nay thế nhưng có ngày nắng, tâm tình Nam Ca vui thích không ít. Chỉ là cô nhắm mắt lại cảm thụ một cái, phát hiện mình cũng không có lên cấp. Ai, đáng tiếc Tông Hạo Hiên cho mình máu tươi, cô còn tưởng rằng máu người có dị năng cao cấp có thể giúp mình chọc thủng cánh cửa tầng năm.
Sau khi Nam Ca tỉnh lại rất nhanh tìm thấy Tân Vũ Hoa, gọi tên cậu: Vũ Hoa, cậu cầm cho tôi một bộ quần áo lại đây!
Tân Vũ Hoa nghe được giọng nói của Nam Ca, cao hứng không chịu được. Hiện tại cậu cũng thông suốt rồi, Nam Ca là Zombie thì là Zombie đi. Dù sao cô đối với mình vẫn luôn rất tốt không phải sao?
Ý tưởng của Tông Hạo Hiên cùng Tân Vũ Hoa không sai biệt lắm, trước kia anh ta là thật sự thống hận Zombie cực kỳ, hận không thể toàn bộ giết chết bọn chúng. Nhưng mà cùng Nam Ca tiếp xúc về sau, anh ta mới phát hiện hóa ra cũng không phải là tất cả Zombie đều thị huyết tàn bạo. Huống chi Nam Ca cứu anh ta hai lần, anh ta cũng làm không ra chuyện lấy oán trả ơn.
Mà ngay cả Tân Vũ Hoa cũng nói đội ngũ bọn họ gọi là Đội Nam Ca , Tông Hạo Hiên cũng không phản đối.
Tân Vũ Hoa rất nhanh liền đưa quần áo sạch sẽ cho Nam Ca, còn lần lượt lấy cho cô một cái khăn lông ướt, có thể lau lau vết máu đen trên người.
Nam Ca xử lý tốt chính mình mới từ doanh trướng đi ra. Lúc này Chua xót trong miệng cô đã hoàn toàn bị tiêu hóa.
Mặt trời triệt để lặn xuống, ánh nắng chiều còn ở trên trời thiêu ra ánh chiều tà. Vào đêm, bên ngoài có chút lạnh. Nam Ca bởi vì nghỉ ngơi được sung túc, sắc mặt thế nhưng còn dẫn theo một chút huyết sắc.
Thấy cô không có việc gì, không riêng gì Tông Hạo Hiên mà ngay cả Thẩm Cầm Nhã cũng thở phào nhẹ nhõm. Bà đem chuyện ban ngày cùng Tông Hạo Hiên nói lại cùng Nam Ca tái diễn một lần. Nam Ca trả lời được gọn gàng dứt khoát: Vậy các người có thể cho chúng tôi chỗ tốt gì?
Vị trí xưởng nước khoáng chỉ có các cô biết rõ.
Thẩm Cầm Nhã cũng là người sảng khoái: Lần này chinh phạt Zombie lấy được tinh hạch cùng vật tư, toàn bộ đều cho các người. Chúng tôi chỉ cần dụng cụ làm sạch nước. Hơn nữa, ở thời điểm gặp được nguy hiểm, các người có thể không cần phải để ý đến chúng tôi.
Cái này liền bày tỏ, Thẩm Cầm Nhã không có nghĩ cho bọn họ cản trở.
Nam Ca một chút cũng không thích chiến đấu, cô muốn đi Bắc Hải. Nhưng mà ánh mắt Thẩm Cầm Nhã sáng rực, Tông Hạo Hiên cùng Tân Vũ Hoa ăn người ta hai bữa cơm đều có ý tứ muốn giúp bọn họ.
Nếu lúc trước, Nam Ca quản người khác nghĩ như thế nào, tôi nói đi Bắc Hải chính là phải đi. Nhưng lần này, cô thế nhưng có chút không đành lòng cự tuyệt bọn họ.
Đúng vậy, Zombie nam kia nói không sai, bộ phận tình cảm thuộc về nhân loại kia ở trong thân thể cô chậm rãi thức tỉnh.
Thuận lợi thì chúng ta dùng sáu giờ là có thể giải quyết tốt chuyện này, ngày kia chúng ta gấp rút lên đường về Bắc Hải. Thẩm Cầm Nhã đã làm tốt kế hoạch.
Còn tưởng rằng Nam Ca lạnh lùng sẽ rất khó nói, ai biết Nam Ca cuối cùng lại gật đầu: Vậy cứ như thế đi. Tuy nhiên đầu tiên nói trước, tôi không giúp đỡ được cái gì.
Thẩm Cầm Nhã cao hứng cực kỳ, người hơn 40 tuổi đáng yêu giống như là cô gái nhỏ hơn hai mươi tuổi: Không quan hệ, cô nói cho chúng tôi biết đường đi là được!
Sự tình cũng đã nói tốt lắm, Thẩm Cầm Nhã thấy không nên quấy rầy bọn họ nên rời đi, Tân Vũ Hoa canh giữ hai người kia thời gian dài như thế, chịu không được quay đầu cũng muốn đi ngủ.
Tông Hạo Hiên không mệt lắm, ánh mắt anh ta có chút phức tạp nhìn Nam Ca.
Hai tay Nam Ca chen vào ở trong túi, bả vai nhẹ nhàng cúi lười biếng hỏi: Nhìn tôi làm gì?
Tông Hạo Hiên thủy chung không lên tiếng. Cô cảm thấy không thú vị liền định rời đi. Kết quả anh ta lại gọi cô lại. Giữa sắc trời chậm rãi tối xuống, Nam Ca quay đầu lại.
Tông Hạo Hiên chỉ cảm thấy đầu quả tim như bị cái gì đụng phải, nói chuyện giọng nói nhu hòa tới cực điểm: Nam Ca, cảm ơn cô đã cứu tôi hai lần.
Nam Ca nghĩ một cái mới biết được anh ta nói hai lần là cái gì. Vô tình lắc đầu, Nam Ca nói: Ngày hôm qua nếu như không phải là nhờ anh, tôi cũng sớm đã chết ở trong tay con Zombie kia cho nên chúng ta huề nhau.
Nghiêng đầu sang chỗ khác, Nam Ca hướng xe kia mà đi. Cô không định nằm trong lều trại.
Tông Hạo Hiên còn muốn gọi cô lại, lại nghe Nam Ca lầm bầm một câu: Ài, Lệ Sâm hiện tại cũng không biết đến đâu rồi, đoán chừng sớm đã đến Bắc Hải đi.
Tông Hạo Hiên lẳng lặng đứng lặng im tại chỗ, quanh thân nhiễm lên hoang vu.
Nam Ca không biết rõ cảm giác Tông Hạo Hiên đối với cô đã thay đổi phức tạp hơn. Cô nhớ thương Lệ Sâm là phát ra từ nội tâm. Kết quả... Mới vừa đến trên xe, cô đã nghe đến hương vị máu tươi! Con mắt mãnh liệt sáng lên, cái gì mà Lệ Sâm chứ. Toàn bộ bị cô ném ra sau đầu...
Mũi quá linh, rất nhanh cô đã tìm đến ống đựng máu, tất cả đều đặt ở trong ống trúc. Cô đếm, thế nhưng có mười cái! Ô ô ô, mười cái nhé! Cô cảm giác cuộc đời này chưa có hạnh phúc như thế!
Nam Ca đem cửa xe sít sao khóa lại, oa oa ở ghế sau. Đem mười cái ống trúc kia ôm ở trong lòng. A ha ha ha... Lệ Sâm không ở đây, không có ai quản cô rồi! Cô muốn uống bao nhiêu liền uống bấy nhiêu!
Nghĩ tới đây Nam Ca liền mở một cái ống trúc, ngửi một chút hương vị, nước miếng đều muốn chảy ra rồi!
Giương cái cổ lên, cô nồng nhiệt thưởng thức. Không bao lâu sau cô cũng đã uống cạn ba cái ống. Thời điểm còn muốn uống nữa cô cũng có chút không bỏ được.
Tổng cộng có mười cái... Nếu mà uống xong là không có. Khẩu phần lương thực cho lần sau còn không biết đến lúc nào, cô vẫn phải tiết kiệm một ít.
Lưu luyến không rời mà bỏ bảy cái khác xuống, Nam Ca càng muốn Lệ Sâm hơn. Ríu rít ríu rít, nếu mà người người đàn ông kia ở đây, nhất định sẽ để cho mình ăn no căng bụng.
/182
|