Sau khi tai nạn xảy ra, Sở cảnh sát thành phố đã giao cho đội cảnh sát nhanh chóng điều tra vụ này. Liên Gia Kỳ, lái xe gây tai nạn đã chủ động đứng ra chịu trách nhiệm. Theo luật định, lái xe gây tai nạn chết người thì cấu thành tội danh gây tai nạn giao thông.”
Biết tin Liên Gia Kỳ bị khép tội, ông Liên Thắng Kiệt lập tức mời luật sư bảo vệ cho con trai mình. Vị luật sư xử lí những vụ như thế này khá nhiều nên rất có kinh nghiệm.
“Nếu sau khi tai nạn xảy ra, người bị nghi ngờ gây tai nạn giao thông có thái độ tích cực bồi thường cho gia đình người bị hại và nhận được sự tha thứ của họ thì cũng có thể tòa căn cứ theo tình tiết cụ thể mà miễn truy cứu trách nhiệm hình sự. Nếu không được miễn truy cứu trách nhiệm hình sự, thì khi tuyên án cũng có thể giảm nhẹ hình phạt. Thái độ tự thú cộng thêm việc chủ động bồi thường thì tòa án thường giảm hình phạt đi một nửa. Thế nên vấn đề mấu chốt bây giờ là phải có được sự tha thứ của gia đình người bị hại.”
Liên Gia Kỳ nghe xong liền nói: “Vậy bây giờ, cháu sẽ lập tức đi gặp gia đình người bị hại xin lỗi và đề nghị bồi thường.”
“Gia Kỳ, tốt nhất là cháu đừng đi găp họ vội. Lúc này, họ thấy cháu, chỉ sợ là hận không thể ăn tươi nuốt sống cháu đấy. Cứ để tôi thay mặt cháu đến nói chuyện.”
Thế là luật sư thay mặt Liên Gia Kỳ đến gặp bà Điền Quyên, vợ của ông Diệp Chấn Hùng để nói chuyện bồi thường và xin hòa giải. Nhưng luật sư có nói thế nào cũng không ăn thua. Người phụ nữ yếu đuối đó cứ nhắc đến cái chết của chồng là đau khổ tưởng như không muốn sống nữa. Dù thế nào bà cũng không thể chấp nhận lời đề nghị này. Hơn nữa, bà còn kiên quyết muốn đương sự phải đích thân ra gặp mặt nói chuyện. Bà không chấp nhận luật sư đại diện.
Cuối cùng, vị luật sư không thể thuyết phục được đương sự, đành bảo Liên Gia Kỳ cùng ông đến nói chuyện. Trên đường đi, ông nhắc nhở anh ta: “Gia Kỳ, nhìn thấy cháu nhất định người nhà của nạn nhân sẽ vô cùng kích động. Tốt nhất là cháu phải chuẩn bị sẵn tâm lý.”
Liên Gia Kỳ gật đầu: “Về chuyện này, chú đã cảnh báo cháu rất nhiều lần rồi.”
Trên thực tế, không chỉ luật sư, bắt đầu từ tối anh ta ra tự thú, viên cảnh sát phụ trách xử lí vụ tai nạn cũng đã nhấn mạnh điều này. Tối đó, khi nhận lại một số di vật của chồng ở đồn cảnh sát, bà Điền Quyên khóc rất thảm thiết. các đồng chí cảnh sát dặn anh ta đứng yên trong phòng không được xuất hiện, nếu không, chắc chắn sẽ bị đánh. Họ đã chứng kiến quá nhiều vụ vì người thân bị tai nạn xe qua đời mà người nhà không kìm nén được cảm xúc đã đánh chửi người lái xe gây tai nạn.
Mặc dù đã được nhắc nhở, nhưng khi gặp bà Điền Quyên, Liên Gia Kỳ vẫn không lường trước được. Nếu gia đình người bị hại là những cậu con trai thì có lẽ anh ta sẽ cẩn thận hơn một chút, nhưng trên thực tế, người thân của nạn nhân chỉ có một người vợ góa và một đứa con côi. Anh ta nghĩ, nếu họ có đánh mình vài cái thì cũng có thể chịu đựng được. Nhưng khi bà Điền Quyên bổ đến như một con hổ điên thì anh đã thật sự giật mình. Anh ta chưa từng thấy một người phụ nữ nào lại hung dữ điên cuồng đến vậy. Hai tay bà liên tục tát, đánh, xé, cào cấu, vặn người người anh ta. Hai chân bà không ngừng vừa đá, vừa đạp. Bà vừa đánh, vừa khóc. “Hung thủ giết người, tôi không cần tiền của cậu, cậu trả lại chồng cho tôi, trả lại chồng cho tôi.”
Rõ ràng trước mắt chỉ là một người đàn bà yếu đuối, tiều tụy, nhưng anh ta bị tấn công mà không thể chống đỡ nổi. Con con gái của bà ta nữa. Một cô bé trông gầy còm, ốm yếu cũng vừa khóc vừa lao đến giúp mẹ đánh anh ta. Sau khi hai bàn tay nhỏ khua khoắng đánh đập loạn xạ, cô bé bám lấy một cánh tay của anh ta mà cắn thật mạnh, đau thấu tim. Theo bản năng, anh ta muốn cùng thoát ra nhưng lại không thể nào thoát nổi. Luật sư và mấy viên cảnh sát lao vào vừa giằng co, vừa khuyên nhủ, khó khăn lắm mới kéo được bà Điền Quyên ra nhưng không làm sao kéo được cô bé cố sống cố chết cứ cắn chặt cánh tay anh ta.
Cô bé cứ thế đu bám, hai hàm răng vừa nhỏ vừa chắc đâm sâu vào da thịt anh ta. Máu đỏ tứa ra, anh ta đâu đến mức toát mồ hôi lạnh. Anh ta không hề ngờ rằng một cô bé con lại có thể cắn tay mình tứa máu như vậy. Thậm chí, cô bé đã cắn quá mạnh đến mức gãy cả một chiếc răng sữa. Cuối cùng, khi cô bé nhả ra, tay Liên Gia Kỳ đã thêm một vết thương. Rất sâu, rất đau, máu không ngừng chảy.
Dưới sự hỗ trợ của luật sư, anh ta nhanh chóng rời khỏi nơi có mẹ góa con côi đó, nhưng oán thù và nước mắt của họ thì giống như vết thương trên tay, lúc nào cũng hiện ra trước mắt anh ta. Anh ta nghĩ, chuyện này muốn hòa giải bằng cách bồi thường chỉ e là không thể. Biểu hiện vừa rồi của mẹ con bà Điền Quyên đã có thể chứng minh điều đó.
Luật sư cũng nhận ra điểm này và bắt đầu cảm thấy bất lực. Ông đem chuyện trao đổi với ông Liên Thắng Kiệt, quyết định của ông Liên vô cùng cương quyết. “Dù thế nào, con trai tôi cũng không thể ngồi tù được. Luật sư Nghê, anh thay mặt chúng tôi đi gặp cô Điền đó đi. Hãy nói là tôi tự nguyện bồi thường năm trăm nghìn tệ, mong cô ấy hãy suy nghĩ cho kỹ. Chồng cô ấy mất, con gái lại còn nhỏ, một mình nuôi dạy con gái nên người là cả một trách nhiệm nặng nề. Nếu cô ấy chịu chấp nhận khoản bồi thường này thì cuộc sống của hai mẹ con chỉ có tốt lên chứ không tệ hơn đâu.”
Năm đó, tai nạn giao thông chết người nhiều nhất cũng chỉ bồi thường hai trăm nghìn tệ. Ông Liên Thắng Kiệt đề nghị bồi thường năm trăm nghìn, đúng là cả một khoản tiền rất lớn.
Luật sư gật đầu: “Vâng, thưa ông Liên, tôi sẽ đến tìm cô Điền đó để nói chuyện lại lần nữa.”
Liên Gia Kỳ nghe lén cuộc nói chuyện giữa bố và luật sư, sắc mặt thoắt trắng bệch, cậu đến tìm anh trai, nói như muốn khóc: “Anh, luật sư nói, nếu gia đình người bị hại kiên quyết không chấp nhận bồi thường hòa giải, anh…có thể phải ngồi tù.”
Liên Gia Kỳ nghe câu này, mặt cũng tái nhợt. Cúi xuống nhìn vết thương trên cánh tay, anh ta lặng lẽ thở dài. Sự việc đến nước này, nói thực đã vượt quá dự liệu của Liên Gia Kỳ. Tối hôm đó, anh ta quyết định gánh tội thay em trai không phải là hành động bộp chộp thiếu suy nghĩ. Thực ra, anh đã nghĩ, thứ nhất, họ là anh em ruột tình cảm rất gắn bó, anh ta nguyện làm chuyện này để bảo vệ em trai; thứ hai, em trai không có bằng lái xe, điểm này vô cùng bất lợi khi giải quyết chuyện tai nạn, nếu anh ta ra mặt thì không có nhân tố bất lợi này nữa; thứ ba, trong lòng anh ta hi vọng người bị hại sẽ không chết, như vậy thì việc giải quyết cũng không quá phiền phức; thứ tư, anh ta nghĩ nếu người bị hại tử vong thì cũng chỉ cần bồi thường một khoản tiền hậu hĩnh là xong, sự việc chắc không đến nỗi không giải quyết được.
Nhưng anh ta không ngờ, sự việc lại biến đối theo chiều hướng tồi tệ như vậy. Ông Diệp Chấn Hùng cũng không thể cứu được, bà Điền Quyên thì quyết không chấp nhận bồi thường hòa giải. Rõ ràng, bà rất yêu chồng, bà khóc nói rằng mình không cần tiền, chỉ cần trả chồng lại cho bà. Mà anh ta làm sao có thể làm được điều ấy chứ? Như vậy cũng có nghĩa là sự việc vô cùng phiền phức, vô cùng nan giải.
Dù đang rất phiền não nhưng Liên Gia Kỳ vẫn gượng cười với em trai. “Không sao đâu. Sự việc vẫn chưa đến nước không thể cứu vãn nổi. Luật sư Nghe sẽ cố gắng để có kết quả tốt nhất.”
“Nhưng mà… anh… nếu thật sự như vậy… không… anh… em không thể để anh phải ngồi tù thay em được. Em phải đi tự thú. Em phải nói cho họ biết thực ra em mới là người gây tai nạn.” Liên Gia Ký vừa nói vừa dứt khoát chạy ra ngoài, sợ rằng một chút do dự sẽ khiên cậu sợ hãi không có dũng khí bước tiếp.
Liên Gia Kỳ lao như tên bắn ra chặn cửa nói: “Gia Ký, em bình tĩnh lại. Nếu sự việc quả thực đến mức đó, em đi tự thú cũng vô ích. Dù em nói ra sự thật, anh nhận tội thay em cũng là có tội. Đến lúc đó, cả hai anh em chúng ta đều vướng vòng lao lý. Chi bằng anh chịu mọi trách nhiệm thì ít nhất em cũng không sao cả.”
“Nhưng anh, em không thể giương mắt nhìn anh vì em mà chịu tội oan được.”
“Được rồi, Gia Ký, em đừng nói nhưng điều này vội. Anh có phải ngồi tù hay không bây giờ vẫn chưa có kết quả. Em đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy có được không?”
Cả nhà họ Liên đều lo lắng về chuyện rốt cuộc sự việc này sẽ được giải quyết như thế nào. Nhưng khi luật sư đến tìm bà Điền Quyên để nói chuyện một lần nữa, ông lại đem về tin tức tốt. Cuối cùng bà đã đồng ý nhận năm trăm nghìn tệ tiền bồi thường và ký vào bản hòa giải.
Liên Gia Kỳ nghe tin này, nhất thời không dám tin: “Thật ư? Cô ấy thất sự chấp nhận sao? Hôm đó, cô ấy còn cương quyết nói không cần tiền cơ mà?”
Luật sư Nghê khẳng định chắc chắn: “Đương nhiên là thật rồi. Vì cuối cùng, cô ấy cũng bình tĩnh lại, không còn hành động theo cảm tính nữa, bắt đầu suy xet xem sau này mình sẽ sống như thế nào. Chồng không còn nữa nhưng cuộc sống của cô ấy và con gái thì vẫn phải tiếp tục. Tống cháu vào tù thì chi bằng nhận khoản tiền bồi thường còn thiết thực hơn.”
Bà Điền Quyên chịu nhận tiền, sự việc thành ra dễ dàng giải quyết. Vì sau khi gây tai nạn, Liên Gia Kỳ đã chủ động tự thú, còn tích cực bồi thường tổn thất cho gia đình người bị hại và nhận được sự tha thứ của họ, có thái độ biết nhận lỗi. Tổng hợp các chi tiết, cộng thêm sự cố gắng xoay chuyển của luật sư, cuối cùng Liên Gia Kỳ đã tránh được việc phải chịu trách nhiệm hình sự.
Biết tin Liên Gia Kỳ bị khép tội, ông Liên Thắng Kiệt lập tức mời luật sư bảo vệ cho con trai mình. Vị luật sư xử lí những vụ như thế này khá nhiều nên rất có kinh nghiệm.
“Nếu sau khi tai nạn xảy ra, người bị nghi ngờ gây tai nạn giao thông có thái độ tích cực bồi thường cho gia đình người bị hại và nhận được sự tha thứ của họ thì cũng có thể tòa căn cứ theo tình tiết cụ thể mà miễn truy cứu trách nhiệm hình sự. Nếu không được miễn truy cứu trách nhiệm hình sự, thì khi tuyên án cũng có thể giảm nhẹ hình phạt. Thái độ tự thú cộng thêm việc chủ động bồi thường thì tòa án thường giảm hình phạt đi một nửa. Thế nên vấn đề mấu chốt bây giờ là phải có được sự tha thứ của gia đình người bị hại.”
Liên Gia Kỳ nghe xong liền nói: “Vậy bây giờ, cháu sẽ lập tức đi gặp gia đình người bị hại xin lỗi và đề nghị bồi thường.”
“Gia Kỳ, tốt nhất là cháu đừng đi găp họ vội. Lúc này, họ thấy cháu, chỉ sợ là hận không thể ăn tươi nuốt sống cháu đấy. Cứ để tôi thay mặt cháu đến nói chuyện.”
Thế là luật sư thay mặt Liên Gia Kỳ đến gặp bà Điền Quyên, vợ của ông Diệp Chấn Hùng để nói chuyện bồi thường và xin hòa giải. Nhưng luật sư có nói thế nào cũng không ăn thua. Người phụ nữ yếu đuối đó cứ nhắc đến cái chết của chồng là đau khổ tưởng như không muốn sống nữa. Dù thế nào bà cũng không thể chấp nhận lời đề nghị này. Hơn nữa, bà còn kiên quyết muốn đương sự phải đích thân ra gặp mặt nói chuyện. Bà không chấp nhận luật sư đại diện.
Cuối cùng, vị luật sư không thể thuyết phục được đương sự, đành bảo Liên Gia Kỳ cùng ông đến nói chuyện. Trên đường đi, ông nhắc nhở anh ta: “Gia Kỳ, nhìn thấy cháu nhất định người nhà của nạn nhân sẽ vô cùng kích động. Tốt nhất là cháu phải chuẩn bị sẵn tâm lý.”
Liên Gia Kỳ gật đầu: “Về chuyện này, chú đã cảnh báo cháu rất nhiều lần rồi.”
Trên thực tế, không chỉ luật sư, bắt đầu từ tối anh ta ra tự thú, viên cảnh sát phụ trách xử lí vụ tai nạn cũng đã nhấn mạnh điều này. Tối đó, khi nhận lại một số di vật của chồng ở đồn cảnh sát, bà Điền Quyên khóc rất thảm thiết. các đồng chí cảnh sát dặn anh ta đứng yên trong phòng không được xuất hiện, nếu không, chắc chắn sẽ bị đánh. Họ đã chứng kiến quá nhiều vụ vì người thân bị tai nạn xe qua đời mà người nhà không kìm nén được cảm xúc đã đánh chửi người lái xe gây tai nạn.
Mặc dù đã được nhắc nhở, nhưng khi gặp bà Điền Quyên, Liên Gia Kỳ vẫn không lường trước được. Nếu gia đình người bị hại là những cậu con trai thì có lẽ anh ta sẽ cẩn thận hơn một chút, nhưng trên thực tế, người thân của nạn nhân chỉ có một người vợ góa và một đứa con côi. Anh ta nghĩ, nếu họ có đánh mình vài cái thì cũng có thể chịu đựng được. Nhưng khi bà Điền Quyên bổ đến như một con hổ điên thì anh đã thật sự giật mình. Anh ta chưa từng thấy một người phụ nữ nào lại hung dữ điên cuồng đến vậy. Hai tay bà liên tục tát, đánh, xé, cào cấu, vặn người người anh ta. Hai chân bà không ngừng vừa đá, vừa đạp. Bà vừa đánh, vừa khóc. “Hung thủ giết người, tôi không cần tiền của cậu, cậu trả lại chồng cho tôi, trả lại chồng cho tôi.”
Rõ ràng trước mắt chỉ là một người đàn bà yếu đuối, tiều tụy, nhưng anh ta bị tấn công mà không thể chống đỡ nổi. Con con gái của bà ta nữa. Một cô bé trông gầy còm, ốm yếu cũng vừa khóc vừa lao đến giúp mẹ đánh anh ta. Sau khi hai bàn tay nhỏ khua khoắng đánh đập loạn xạ, cô bé bám lấy một cánh tay của anh ta mà cắn thật mạnh, đau thấu tim. Theo bản năng, anh ta muốn cùng thoát ra nhưng lại không thể nào thoát nổi. Luật sư và mấy viên cảnh sát lao vào vừa giằng co, vừa khuyên nhủ, khó khăn lắm mới kéo được bà Điền Quyên ra nhưng không làm sao kéo được cô bé cố sống cố chết cứ cắn chặt cánh tay anh ta.
Cô bé cứ thế đu bám, hai hàm răng vừa nhỏ vừa chắc đâm sâu vào da thịt anh ta. Máu đỏ tứa ra, anh ta đâu đến mức toát mồ hôi lạnh. Anh ta không hề ngờ rằng một cô bé con lại có thể cắn tay mình tứa máu như vậy. Thậm chí, cô bé đã cắn quá mạnh đến mức gãy cả một chiếc răng sữa. Cuối cùng, khi cô bé nhả ra, tay Liên Gia Kỳ đã thêm một vết thương. Rất sâu, rất đau, máu không ngừng chảy.
Dưới sự hỗ trợ của luật sư, anh ta nhanh chóng rời khỏi nơi có mẹ góa con côi đó, nhưng oán thù và nước mắt của họ thì giống như vết thương trên tay, lúc nào cũng hiện ra trước mắt anh ta. Anh ta nghĩ, chuyện này muốn hòa giải bằng cách bồi thường chỉ e là không thể. Biểu hiện vừa rồi của mẹ con bà Điền Quyên đã có thể chứng minh điều đó.
Luật sư cũng nhận ra điểm này và bắt đầu cảm thấy bất lực. Ông đem chuyện trao đổi với ông Liên Thắng Kiệt, quyết định của ông Liên vô cùng cương quyết. “Dù thế nào, con trai tôi cũng không thể ngồi tù được. Luật sư Nghê, anh thay mặt chúng tôi đi gặp cô Điền đó đi. Hãy nói là tôi tự nguyện bồi thường năm trăm nghìn tệ, mong cô ấy hãy suy nghĩ cho kỹ. Chồng cô ấy mất, con gái lại còn nhỏ, một mình nuôi dạy con gái nên người là cả một trách nhiệm nặng nề. Nếu cô ấy chịu chấp nhận khoản bồi thường này thì cuộc sống của hai mẹ con chỉ có tốt lên chứ không tệ hơn đâu.”
Năm đó, tai nạn giao thông chết người nhiều nhất cũng chỉ bồi thường hai trăm nghìn tệ. Ông Liên Thắng Kiệt đề nghị bồi thường năm trăm nghìn, đúng là cả một khoản tiền rất lớn.
Luật sư gật đầu: “Vâng, thưa ông Liên, tôi sẽ đến tìm cô Điền đó để nói chuyện lại lần nữa.”
Liên Gia Kỳ nghe lén cuộc nói chuyện giữa bố và luật sư, sắc mặt thoắt trắng bệch, cậu đến tìm anh trai, nói như muốn khóc: “Anh, luật sư nói, nếu gia đình người bị hại kiên quyết không chấp nhận bồi thường hòa giải, anh…có thể phải ngồi tù.”
Liên Gia Kỳ nghe câu này, mặt cũng tái nhợt. Cúi xuống nhìn vết thương trên cánh tay, anh ta lặng lẽ thở dài. Sự việc đến nước này, nói thực đã vượt quá dự liệu của Liên Gia Kỳ. Tối hôm đó, anh ta quyết định gánh tội thay em trai không phải là hành động bộp chộp thiếu suy nghĩ. Thực ra, anh đã nghĩ, thứ nhất, họ là anh em ruột tình cảm rất gắn bó, anh ta nguyện làm chuyện này để bảo vệ em trai; thứ hai, em trai không có bằng lái xe, điểm này vô cùng bất lợi khi giải quyết chuyện tai nạn, nếu anh ta ra mặt thì không có nhân tố bất lợi này nữa; thứ ba, trong lòng anh ta hi vọng người bị hại sẽ không chết, như vậy thì việc giải quyết cũng không quá phiền phức; thứ tư, anh ta nghĩ nếu người bị hại tử vong thì cũng chỉ cần bồi thường một khoản tiền hậu hĩnh là xong, sự việc chắc không đến nỗi không giải quyết được.
Nhưng anh ta không ngờ, sự việc lại biến đối theo chiều hướng tồi tệ như vậy. Ông Diệp Chấn Hùng cũng không thể cứu được, bà Điền Quyên thì quyết không chấp nhận bồi thường hòa giải. Rõ ràng, bà rất yêu chồng, bà khóc nói rằng mình không cần tiền, chỉ cần trả chồng lại cho bà. Mà anh ta làm sao có thể làm được điều ấy chứ? Như vậy cũng có nghĩa là sự việc vô cùng phiền phức, vô cùng nan giải.
Dù đang rất phiền não nhưng Liên Gia Kỳ vẫn gượng cười với em trai. “Không sao đâu. Sự việc vẫn chưa đến nước không thể cứu vãn nổi. Luật sư Nghe sẽ cố gắng để có kết quả tốt nhất.”
“Nhưng mà… anh… nếu thật sự như vậy… không… anh… em không thể để anh phải ngồi tù thay em được. Em phải đi tự thú. Em phải nói cho họ biết thực ra em mới là người gây tai nạn.” Liên Gia Ký vừa nói vừa dứt khoát chạy ra ngoài, sợ rằng một chút do dự sẽ khiên cậu sợ hãi không có dũng khí bước tiếp.
Liên Gia Kỳ lao như tên bắn ra chặn cửa nói: “Gia Ký, em bình tĩnh lại. Nếu sự việc quả thực đến mức đó, em đi tự thú cũng vô ích. Dù em nói ra sự thật, anh nhận tội thay em cũng là có tội. Đến lúc đó, cả hai anh em chúng ta đều vướng vòng lao lý. Chi bằng anh chịu mọi trách nhiệm thì ít nhất em cũng không sao cả.”
“Nhưng anh, em không thể giương mắt nhìn anh vì em mà chịu tội oan được.”
“Được rồi, Gia Ký, em đừng nói nhưng điều này vội. Anh có phải ngồi tù hay không bây giờ vẫn chưa có kết quả. Em đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy có được không?”
Cả nhà họ Liên đều lo lắng về chuyện rốt cuộc sự việc này sẽ được giải quyết như thế nào. Nhưng khi luật sư đến tìm bà Điền Quyên để nói chuyện một lần nữa, ông lại đem về tin tức tốt. Cuối cùng bà đã đồng ý nhận năm trăm nghìn tệ tiền bồi thường và ký vào bản hòa giải.
Liên Gia Kỳ nghe tin này, nhất thời không dám tin: “Thật ư? Cô ấy thất sự chấp nhận sao? Hôm đó, cô ấy còn cương quyết nói không cần tiền cơ mà?”
Luật sư Nghê khẳng định chắc chắn: “Đương nhiên là thật rồi. Vì cuối cùng, cô ấy cũng bình tĩnh lại, không còn hành động theo cảm tính nữa, bắt đầu suy xet xem sau này mình sẽ sống như thế nào. Chồng không còn nữa nhưng cuộc sống của cô ấy và con gái thì vẫn phải tiếp tục. Tống cháu vào tù thì chi bằng nhận khoản tiền bồi thường còn thiết thực hơn.”
Bà Điền Quyên chịu nhận tiền, sự việc thành ra dễ dàng giải quyết. Vì sau khi gây tai nạn, Liên Gia Kỳ đã chủ động tự thú, còn tích cực bồi thường tổn thất cho gia đình người bị hại và nhận được sự tha thứ của họ, có thái độ biết nhận lỗi. Tổng hợp các chi tiết, cộng thêm sự cố gắng xoay chuyển của luật sư, cuối cùng Liên Gia Kỳ đã tránh được việc phải chịu trách nhiệm hình sự.
/52
|