Luôn Bên Em( Người Con Gái Nắm Giữ Trái Tim Của Những Con Quỷ)
Chương 39: bi kịch trong quá khứ.
/56
|
Do một vài góp ý nhỏ mà từ chap này tg sẽ sửa "nó" thành "cô" nhé. trên santruyen thì các cháp trước có thời gian thì tg sẽ tranh thủ sửa lại còn các wed khác cop từ santruyen thì bạn đọc thông cảm nhé! Thân!
Đang nói chuyện thì đột nhiên cô thấy hơi buồn ngủ nhưng lại có điên thoại của Win.
“Em nghe đây...”
“Em đang ở đâu? Mà em sao thế? Anh nghe giọng em cứ lạ lạ...”
...
“Alo? An?” anh lo lắng vì không thấy cô nói thêm gì nữa. Mãi sau mới có người trả lời, nhưng...
“Chị ấy đang ở chỗ của em. Anh không phải lo đâu.” Cậu nghe máy rồi nhìn cô đang nằm ngất lịm trên sàn nhà nở một nụ cười đầy thách thức với anh. Có thể việc mang cô ra để trả thù anh là sai trái vì cô vốn là người vô tội nhưng đó lại là cách tốt nhất và sẽ khiến cho anh đau đớn nhất.
“Su? Cậu đang ở đâu? Nếu không muốn tôi giết cả nhà cậu thì đừng có làm điều gì ngu ngốc. Tôi không ngại giết người đâu!” anh nghiến răng nói từng câu từng từ vào điện thoại. Cậu nghe xong chỉ cười nhếch mép một cái rồi tắt máy.
“Tất nhiên là anh đâu có ngại giết người, muốn giết cả nhà tôi ư? Anh không đủ khả năng đâu vì họ đã chết rồi cơ mà. Thật buồn khi anh không nhớ tôi là ai...”
Su đưa cô đến căn nhà khi xưa cả gia đình cậu sinh sống nhưng từ lâu đã bỏ hoang vì anh sợ phải sống trong đó, mỗi khi đặt chân vào đó từng mảnh kí ức hạnh phúc khi xưa lại tìm về khiến cho cậu thấy sợ hãi hiện tại.
“Đến rồi sao?” Một đám người đã ngồi đợi sẵn trong nhà nhìn cậu bế cô trên tay nở nụ cười đầy khả ố. Không nói gì cậu chỉ lẳng lặng ôm cô đặt vào trong căn phòng của chị gái mình khi xưa.
Trong căn phòng tràn ngập hình ảnh của Win trên tường, đều là những bức ảnh không rõ nét mà chị gái cậu chụp lén được bởi chưa bao giờ chị ấy có cơ hội lại gần
anh, có cả những tấm ảnh mà thoạt nhìn qua thì không thấy gì đặc biết nhưng khi nhìn rất kĩ thì có thể thấy bóng dáng một người con trai mờ nhạt khuất sau hàng cây. Chị gái của cậu đã mỉm cười hạnh phúc khi nhìn thấy những bức ảnh đó, cậu vẫn còn nhớ như in những nụ cười đó nhưng đồng thời cậu cũng không quên tiếng khóc ngày nào của chị.
Cậu ôm lấy đàu đau khổ khi nhớ lại những mảnh kí ức đó.
“Sao vậy, Sơn? Hôm nay là ngày em nên vui mới đúng vì chúng ta sắp trả thù được. Cho bố mẹ em và cho chị gái em nữa...” một người con trai bước vào phòng đặt tay lên vai Su, phải rồi tên thật của cậu là Sơn, cậu nói mình là Su vì cậu không muốn cho những người mà cậu xem là kẻ thù gọi tên của mình.
Sơn ngước mắt lên nhìn người con trai đó rồi nắm chặt tay lại:
“Mình có đang làm đúng không anh? Tại sao mình lại phải hại một người vô tội chỉ vì muốn trả thù? Mình có đang đi sai hướng không? Chị ấy đâu có lỗi gì...” cậu nhìn cô đang nằm ngủ trên giường mà lòng cảm thấy ân hận vô cùng, cậu không lỡ làm hại người con gái ấy, cậu đã từng rất ghét cô nhưng khi tiếp xúc cậu mới nhận thấy cô là một người con gái vô cùng thánh thiện...
Sau khi nghe cậu nói vậy người con trai đó ngay lập tức túm lấy cổ áo cậu:
“Sơn! Cậu quên rằng chính con đàn bà này đã cướp đi người mà chị gái cậu yêu thương hay sao? Cậu nghĩ rằng chị mình có thể hạnh phúc khi nhìn thấy người mà mình hằng đêm nhung nhớ hạnh phúc bên một người con gái khác hay sao?”
Cậu gạt tay người con trai đó ra:
“Anh đang nói cái gì vậy? Chị ấy đâu có cướp cái gì của ai, dù sao thì chị tôi cũng chỉ là yêu đơn phương thôi mà. Tôi không muốn hại một người vô tội, với lại, không phải anh cũng yêu chị tôi sao? Chắc anh rất hận Win vì anh ta có được trái tim của chị tôi trong khi anh lại không thể, đừng mang cái chết của chị tôi ra để làm cái cớ trả thù...”
Nhận thấy Sơn đã nhận ra tất cả âm mưu của mình, Huy cố gắng dùng lời lẽ khôn khéo để khiến cho cậu không từ bỏ kế hoạch trả thù hoàn hảo mà anh đã phải mất rất lâu mới có cơ hội này:
“Thôi, nhưng chúng ta không thể dừng lại được, em không thấy dù cho được chị em hy sinh cả tính mạng mình để cứu thì anh ta cũng không có một mảnh kí ức nào dành cho cô ấy hay sao? Chính con đàn bà này đã chiếm hết vị trí của chị em...”
Sau khi nhận thấy thái độ của Sơn đã thay đổi theo hướng mình mong muốn Huy đi ra ngoài, nở một nụ cười đắc chí với đám bạn của mình ở bên ngoài. Họ đã lợi dụng Sơn cho việc trả thù của mình, những người ở đây tuy không phải ai cũng có thù oán với Win nhưng lại ghét anh do những lời người khác thuật lại.
***
Sau khi Sơn tắt máy Win đã gần như là phát điên lên. Anh không biết mình đã có thù oán gì với cậu ta để mà đối tượng được nhắm vào cho việc trả thù lại là cô. Hết Nguyên bây giờ lại đến cậu ta, tại sao những người đó lại luôn nhắm vào người con gái vô tội của anh?
Không có tín hiệu GPS nên Win phải gọi cho Minh Anh, bây giờ chỉ còn cách là dùng đến RED thì may ra anh mới có thể lần ra tung tích của cô.
“Chị ấy sao rồi?” Minh Anh sau khi nghe Win gọi thì nhanh chóng chạy tới, vội vàng đến nhà hiện tại của Sơn. Cửa đóng im lìm, anh kích động đưa chân đạp đổ của và xông vào trong, không có ai nhưng khi hai người họ vào tới thì ti vi bật lên tự động. Trên màn hình là hình ảnh của người con gái mà anh không hề quen, cho dù anh có cố gắng đến mức nào thì anh cũng không biết người con gái kia có liên quan gì đến mình.
“Đó là chị gái của Su, người đã chết thay anh trong vụ ám sát mà anh trai em bày ra 4 năm trước.”
Lúc này đây trong đầu anh mới mơ hồ nhớ ra...
Đang nói chuyện thì đột nhiên cô thấy hơi buồn ngủ nhưng lại có điên thoại của Win.
“Em nghe đây...”
“Em đang ở đâu? Mà em sao thế? Anh nghe giọng em cứ lạ lạ...”
...
“Alo? An?” anh lo lắng vì không thấy cô nói thêm gì nữa. Mãi sau mới có người trả lời, nhưng...
“Chị ấy đang ở chỗ của em. Anh không phải lo đâu.” Cậu nghe máy rồi nhìn cô đang nằm ngất lịm trên sàn nhà nở một nụ cười đầy thách thức với anh. Có thể việc mang cô ra để trả thù anh là sai trái vì cô vốn là người vô tội nhưng đó lại là cách tốt nhất và sẽ khiến cho anh đau đớn nhất.
“Su? Cậu đang ở đâu? Nếu không muốn tôi giết cả nhà cậu thì đừng có làm điều gì ngu ngốc. Tôi không ngại giết người đâu!” anh nghiến răng nói từng câu từng từ vào điện thoại. Cậu nghe xong chỉ cười nhếch mép một cái rồi tắt máy.
“Tất nhiên là anh đâu có ngại giết người, muốn giết cả nhà tôi ư? Anh không đủ khả năng đâu vì họ đã chết rồi cơ mà. Thật buồn khi anh không nhớ tôi là ai...”
Su đưa cô đến căn nhà khi xưa cả gia đình cậu sinh sống nhưng từ lâu đã bỏ hoang vì anh sợ phải sống trong đó, mỗi khi đặt chân vào đó từng mảnh kí ức hạnh phúc khi xưa lại tìm về khiến cho cậu thấy sợ hãi hiện tại.
“Đến rồi sao?” Một đám người đã ngồi đợi sẵn trong nhà nhìn cậu bế cô trên tay nở nụ cười đầy khả ố. Không nói gì cậu chỉ lẳng lặng ôm cô đặt vào trong căn phòng của chị gái mình khi xưa.
Trong căn phòng tràn ngập hình ảnh của Win trên tường, đều là những bức ảnh không rõ nét mà chị gái cậu chụp lén được bởi chưa bao giờ chị ấy có cơ hội lại gần
anh, có cả những tấm ảnh mà thoạt nhìn qua thì không thấy gì đặc biết nhưng khi nhìn rất kĩ thì có thể thấy bóng dáng một người con trai mờ nhạt khuất sau hàng cây. Chị gái của cậu đã mỉm cười hạnh phúc khi nhìn thấy những bức ảnh đó, cậu vẫn còn nhớ như in những nụ cười đó nhưng đồng thời cậu cũng không quên tiếng khóc ngày nào của chị.
Cậu ôm lấy đàu đau khổ khi nhớ lại những mảnh kí ức đó.
“Sao vậy, Sơn? Hôm nay là ngày em nên vui mới đúng vì chúng ta sắp trả thù được. Cho bố mẹ em và cho chị gái em nữa...” một người con trai bước vào phòng đặt tay lên vai Su, phải rồi tên thật của cậu là Sơn, cậu nói mình là Su vì cậu không muốn cho những người mà cậu xem là kẻ thù gọi tên của mình.
Sơn ngước mắt lên nhìn người con trai đó rồi nắm chặt tay lại:
“Mình có đang làm đúng không anh? Tại sao mình lại phải hại một người vô tội chỉ vì muốn trả thù? Mình có đang đi sai hướng không? Chị ấy đâu có lỗi gì...” cậu nhìn cô đang nằm ngủ trên giường mà lòng cảm thấy ân hận vô cùng, cậu không lỡ làm hại người con gái ấy, cậu đã từng rất ghét cô nhưng khi tiếp xúc cậu mới nhận thấy cô là một người con gái vô cùng thánh thiện...
Sau khi nghe cậu nói vậy người con trai đó ngay lập tức túm lấy cổ áo cậu:
“Sơn! Cậu quên rằng chính con đàn bà này đã cướp đi người mà chị gái cậu yêu thương hay sao? Cậu nghĩ rằng chị mình có thể hạnh phúc khi nhìn thấy người mà mình hằng đêm nhung nhớ hạnh phúc bên một người con gái khác hay sao?”
Cậu gạt tay người con trai đó ra:
“Anh đang nói cái gì vậy? Chị ấy đâu có cướp cái gì của ai, dù sao thì chị tôi cũng chỉ là yêu đơn phương thôi mà. Tôi không muốn hại một người vô tội, với lại, không phải anh cũng yêu chị tôi sao? Chắc anh rất hận Win vì anh ta có được trái tim của chị tôi trong khi anh lại không thể, đừng mang cái chết của chị tôi ra để làm cái cớ trả thù...”
Nhận thấy Sơn đã nhận ra tất cả âm mưu của mình, Huy cố gắng dùng lời lẽ khôn khéo để khiến cho cậu không từ bỏ kế hoạch trả thù hoàn hảo mà anh đã phải mất rất lâu mới có cơ hội này:
“Thôi, nhưng chúng ta không thể dừng lại được, em không thấy dù cho được chị em hy sinh cả tính mạng mình để cứu thì anh ta cũng không có một mảnh kí ức nào dành cho cô ấy hay sao? Chính con đàn bà này đã chiếm hết vị trí của chị em...”
Sau khi nhận thấy thái độ của Sơn đã thay đổi theo hướng mình mong muốn Huy đi ra ngoài, nở một nụ cười đắc chí với đám bạn của mình ở bên ngoài. Họ đã lợi dụng Sơn cho việc trả thù của mình, những người ở đây tuy không phải ai cũng có thù oán với Win nhưng lại ghét anh do những lời người khác thuật lại.
***
Sau khi Sơn tắt máy Win đã gần như là phát điên lên. Anh không biết mình đã có thù oán gì với cậu ta để mà đối tượng được nhắm vào cho việc trả thù lại là cô. Hết Nguyên bây giờ lại đến cậu ta, tại sao những người đó lại luôn nhắm vào người con gái vô tội của anh?
Không có tín hiệu GPS nên Win phải gọi cho Minh Anh, bây giờ chỉ còn cách là dùng đến RED thì may ra anh mới có thể lần ra tung tích của cô.
“Chị ấy sao rồi?” Minh Anh sau khi nghe Win gọi thì nhanh chóng chạy tới, vội vàng đến nhà hiện tại của Sơn. Cửa đóng im lìm, anh kích động đưa chân đạp đổ của và xông vào trong, không có ai nhưng khi hai người họ vào tới thì ti vi bật lên tự động. Trên màn hình là hình ảnh của người con gái mà anh không hề quen, cho dù anh có cố gắng đến mức nào thì anh cũng không biết người con gái kia có liên quan gì đến mình.
“Đó là chị gái của Su, người đã chết thay anh trong vụ ám sát mà anh trai em bày ra 4 năm trước.”
Lúc này đây trong đầu anh mới mơ hồ nhớ ra...
/56
|