Hắn nói xong nổi giận đùng đùng đứng dậy sải bước ra khỏi cửa phòng nói: “Mục An, Hàn Vương phi giam ở đâu, trẫm muốn đích thân thẩm vấn.”
“Bẩm Hoàng thượng, Hàn Vương phi đã bị Thái hậu ra lệnh nhốt vào trong Thiên lao, thuộc hạ mang Hoàng thượng đi trước.”
Trong Thiên lao, Ôn Noãn cũng không ngủ say, dù sao Thiên lao này ẩm ướt lạnh lẽo tản ra mùi nấm mốc mùi thúi nồng nặc, nếu muốn thoải thoải mái mái ngủ cũng khó, nàng nghe cách đó không xa truyền đến tiếng tay áo vang lên, khóe môi khẽ nhếch, đến rồi!
Không biết khi hắn nhìn thấy nàng sẽ có vẻ mặt gì?
Mừng rỡ? Tức giận? Kinh ngạc?
Ôn Noãn lười biếng cọ cọ mặt lên lông trên lưng Tuyết Cầu, nàng để ý mãi không thôi đáp án này, nếu nàng muốn cho hắn thấy khuôn mặt này đương nhiên có cách, nhưng có một số việc, tránh khỏi mùng một không tránh khỏi hôm rằm, Thái hậu lão yêu bà kia hết lòng sắp xếp như thế, sao lại dễ dàng bỏ qua cho nàng, cũng được, trước khi trở về Vương phủ nàng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, chỉ có điều, ngày này đến hơi sớm hơn dự liệu của nàng một chút.
Cửa sắt sau lưng bị mở ra, giọng nói khá lịch sự của Mục An vang lên sau lưng: “Vương phi, Hoàng thượng tới.”
“Vậy sao?” Ôn Noãn ôm Tuyết Cầu chậm rì rì đứng dậy, vẫn đưa lưng về phía hai người nói: “Hoàng thượng lúc này diee ndda fnleeq uysd doon, là muốn thẩm vấn thần phụ hay vẫn suy nghĩ muốn giết thần phụ để báo thù cho Quý phi nương nương?”
“Lớn mật.” Quân Hạo Thiên trong cơn giận dữ quát lên, “Ngươi chính là một Vương phi lại dám nói chuyện với trẫm như thế, quả nhiên cho rằng ỷ có Hàn Vương là chỗ dựa nên trẫm không dám giết ngươi?”
“Hoàng thượng suy nghĩ nhiều.” Giọng Ôn Noãn cực nhạt, giống như vốn không để câu uy hiếp này ở trong lòng.
“Suy nghĩ nhiều?” Quân Hạo Thiên lạnh lùng cười ra tiếng, “Trẫm tới đây, ngươi không phải không thỉnh an, lại vẫn còn đưa lưng về phía trẫm mà đáp lời, còn nói trẫm suy nghĩ nhiều, hàn Vương phi gan dạ sáng suốt quả thật khiến cho trẫm mở rộng tầm mắt.” Tiếng nói của hắn dừng lại, đột nhiên trầm xuống, “Xoay người lại đáp lời.”
“Hoàng thượng thật sự muốn thần phụ xoay người lại?”
“Dĩ nhiên không nói đùa.”
Ôn Noãn không cần phải nhiều lời nữa, bước chân khẽ chuyển, ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ vừa đúng lúc chiếu qua gương mặt của nàng, nàng nhếch môi cười phúc thân nói: “Hàn Vương phi Ôn Noãn tham kiến Hoàng thượng.”
“Ngươi...” Quân Hạo Thiên giống như bị sét đánh, dưới chân không bị khống chế lùi ngược ra sau mấy bước, hung hăng đụng vào song sắt mới dừng lại, giọng hắn khẽ run nói: “Hà, Hà Nhi, nàng...”
“Hoàng thượng, thần phụ chính là Vương phi của Hàn Vương – Ôn Noãn, không phải là Hà Nhi ở trong miệng Hoàng thượng, Hoàng thượng nhận lầm người rồi.” Ôn Noãn cười đến lạnh nhạt xa cách.
“Không, không, trẫm không thể nào nhận lầm.” Quân Hạo Thiên trở tay chống lên song sắt sau lưng ổn định thân hình, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy không thể tin nhìn nàng, bỗng nhiên, bước chân hắn lảo đảo lao ra khỏi Thiên lao, giống như trong đây có thú dữ lũ lụt nhanh chóng rời đi.
Nơi khúc quanh trong Thiên lao hắc ám, có đôi mắt hơi lạnh chợt tối lặng lẽ rời đi.
“Làm sao có thể, làm sao có thể, sao Hà Nhi lại là Vương phi của tam đệ...” Quân Hạo Thiên ngã ngồi trên ghế trong Ngự thư phòng, trong miệng lẩm bẩm, chuyện cũ ngắt quãng trước kia hiện lên ở trước mắt, khó trách nàng không chịu trở lại bên cạnh hắn, thì ra nàng đã gả cho tam đệ của hắn, khó trách lần trước ở tửu lâu khi hắn nhìn thấy nàng thì cảm thấy mặt mày của nàng cực kỳ giống Hà Nhi, khó trách hắn phía người thăm dò nhiều mặt lại thủy chung không tìm được nàng, bởi vì nàng đã là Hàn Vương phi, ở Kinh thành này, đang ở dưới mí mắt hắn, thế nhưng hắn không cách nào nghĩ đến.
Như vậy rốt cuộc là từ lúc nào nàng đã biết thân phận của hắn? Là ở tửu lâu? Hay là sớm hơn trước kia?
Độc lần này thật sự do nàng hạ? Vì sao nàng phải hạ độc chứ? Là tức giận hắn cưới nữ nhân khác?
Đúng rồi, Hà Nhi nàng sao lại có thể quên hắn? Hành động lần này nhất định để biểu đạt bất mãn của nàng, di ien n#dang# yuklle e#q quiq on nhắc nhở hắn sự tồn tại của nàng.
Nghĩ đến đây, tâm tình điên cuồng lúc trước của hắn dần dần bình tĩnh lại, vội vàng gọi Đức Quý nói: “Thu dọn xong Di Hà viên, trẫm phải đi ngay đón Hà Nhi vào ở.” Hắn nói đồng thời bước nhanh ra ngoài, Đức Quý ở sau lưng cũng hơi choáng váng, mới vừa rồi hắn nghe Mục An nói Hàn Vương phi này chính là Hà Nhi cô nương, hắn còn chưa đi từ trong khiếp sợ ra, lúc này Hoàng thượng lại định đưa Di Hà viên mà Tinh Quý phi đòi ngài mấy lần cho Hàn Vương phi ở? Mà mấy canh giờ trước Hàn Vương phi vừa mới làm hại Tinh Quý phi trúng độc.
Ôi trời ơi, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Hoàng thượng lưu Hàn Vương phi lại trong Hoàng cung, Hàn Vương là nhân vật dễ chọc sao, “Xong rồi xong rồi, sợ rằng trong cung này sẽ nhanh chóng thay đổi thế lực.” Đức Quý lầu bầu, vẻ mặt nghiêm túc đi về phía Di Hà viên.
“Hà Nhi, nàng chịu uất ức rồi, trẫm tới đón nàng ra ngoài.” Quân Hạo Thiên một lần nữa trở lại Thiên lao, giọng nói cực kỳ hiền hòa, giống như sợ âm thanh lớn hơn chút nữa, Ôn Noãn sẽ lập tức biến mất không thấy gì nữa.
“Hoàn thượng, vừa rồi thần phụ đã nói rõ với Hoàng thượng, thần phụ là Vương phi của Hàn Vương – Ôn Noãn, cũng không phải Hà Nhi gì đó.” Ôn Noãn vuốt ve Tuyết Cầu, đầu cũng không ngẩng lên trả lời.
Quân Hạo Thiên lặng lẽ nói: “Noãn nhi, trẫm đón nàng đi ra ngoài.”
Tiếng “Noãn nhi” kia vừa mới ra, tay Ôn Noãn run lên, thiếu chút nữa run đến Tuyết Cầu lăn trên đất, may nhờ Tuyết Cầu phản ứng cực nhanh, móng vuốt bấu lấy trên quần áo của nàng, lúc này mới miễn cưỡng níu kéo bản thân tránh cho cái mông bị thương.
Ôn Noãn chẳng thèm dây dưa gì với xưng hô này của hắn, ôm Tuyết Cầu vòng qua hắn đi ra ngoài, Thiên lao này cũng không phải nơi thoải mái gì, nếu không phải cố kỵ thân phận nàng là Hàn Vương phi, nàng đã sớm rời đi, cần gì phải đàng hoàng ngây ngô ở đây chịu tội chứ.
Sau khi ra khỏi Thiên lão, Ôn Noãn cũng không biết bảy cua tám quẹo trong cung, nên do Quân Hạo Thiên đi trước dẫn đường, hai người đều yên lặng không lên tiếng mà đi, Ôn Noãn đúng là không có lời nào để nói với Quân Hạo Thiên, bây giờ nàng chỉ muốn mau mau trở về Vương phủ nghỉ ngơi đi ngủ, dĩ nhiên, vẫn không muốn để Quân Dập Hàn lo lắng, không biết bây giờ có phải hắn đang nghĩ cách cứu nàng không? Nàng nghĩ đến chỗ này, khóe môi nhếch lên nụ cười thản nhiên, thật ra thì không cần suy nghĩ, nàng cũng biết bây giờ hắn đang nghĩ cách để cứu nàng. Mà đi ở phía trước nàng, cảm xúc của Quân Hạo Thiên phập phồng bách chuyển thiên hồi *, lời muốn nói quá nhiều, nhớ nhung quá sâu đậm, rồi lại nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào, hình như có rất nhiều thay đổi rồi, nhưng đối với hắn mà nói giống như thật sự không có gì thay đổi, chỉ cần Hà Nhi có thể tốt đẹp ở bên cạnh hắn, những thứ khác đều không quan trọng với hắn.
(*) bách chuyển thiên hồi: hình dung phải xoay sở hết lần này đến lần khác hoặc quá trình diễn biến phức tạp, tâm tư rối bời, thay đổi liên tục.
Bước chân dẫn đường của Quân Hạo Thiên dừng lại, quay đầu cười dịu dàng với Ôn Noãn, nói: “Đến rồi.”
“Đến rồi?” Ôn Noãn thu hồi tinh thần đang bay bổng nhìn lại, lại thấy bốn nhóm thái giám cung nữ ở trước mắt chia làm di1enda4nle3qu21ydo0n hai bên, thần thái cung kính nói: “Tham kiến Hoàng thượng, ra mắt chủ tử.”
Hắn không phải đưa nàng xuất cung, mà để cho nàng ở lại trong cung?
Ôn Noãn tỏ vẻ lạnh lẽo vừa định mở miệng, Quân Hạo Thiên đã nhanh hơn nàng một bước nói: “Chuyện Tinh Quý phi trúng độc còn chưa tra rõ, nàng trước cứ ở lại chỗ này?” Hắn nói xong không đợi nàng từ chối đã xoay người rời đi luôn.
Ôn Noãn nhìn thị vệ cách không xa viện này, lạnh lùng cười một tiếng, hắn muốn giam lỏng nàng?
Hắn quả thật không hề suy tính đến thân phận Hàn Vương phi bây giờ của nàng, không quan tâm hậu quả khi làm như vậy, lòng Ôn Noãn trầm xuống, xoay người đi vào trong viện, nếu những chuyện này nàng không có khả năng thao túng, nàng vẫn tiêu tốn thời gian ở chỗ nên tiêu tốn thôi, ngủ!”
“Vương gia, trong cung truyền đến tin tức, Hoàng thượng đón Vương phi đi Di Hà viên ở.” Bạch Ưng nhíu mày bẩm báo, hơi nghĩ không thông nguyên do trong này, chẳng lẽ Hoàng thượng nể mặt mũi Vương gia nên sắp xếp như vậy? Nhưng Di Hà viên là một trong những chỗ ở hậu cung của Hoàng thượng, như vậy thu xếp cho Vương phi vào trong đó ở hình như hơi không thỏa đáng, Bạch Ưng nhìn Quân Dập Hàn lạnh lẽo đông cứng mặt mày, thức thời không cần phải nhiều lời nữa.
Quân Dập Hàn chắp tay đứng trước cửa sổ, nhìn ánh nắng chiều dần dần rơi xuống nơi chân trời, trầm mặc một lát rồi nói: “Vào cung.”
“Bẩm Thái hậu, tất cả đều như ngài dự đoán, Hoàng thượng đưa Vương phi đến Hà Di viên.” Vương công công nói với Mộ Dung Tịnh.
“Ừ, hắn quả nhiên không khiến ai gia thất vọng.” Giọng Mộ Dung Tịnh cực kỳ vui mừng, khóe môi kéo lên lộ ra nụ cười cho rõ tâm tình của bà cực kỳ tốt, tức giận đè nén ở ngực trải qua thời gian dài cuối cùng tiêu tán chút ít, bà đứng dậy cười đến ý vị sâu xa nói: “Đi, theo ai gia đi nhìn Tinh Quý phi bây giờ như thế nào rồi?”
“Bẩm Hoàng thượng, Hàn Vương phi đã bị Thái hậu ra lệnh nhốt vào trong Thiên lao, thuộc hạ mang Hoàng thượng đi trước.”
Trong Thiên lao, Ôn Noãn cũng không ngủ say, dù sao Thiên lao này ẩm ướt lạnh lẽo tản ra mùi nấm mốc mùi thúi nồng nặc, nếu muốn thoải thoải mái mái ngủ cũng khó, nàng nghe cách đó không xa truyền đến tiếng tay áo vang lên, khóe môi khẽ nhếch, đến rồi!
Không biết khi hắn nhìn thấy nàng sẽ có vẻ mặt gì?
Mừng rỡ? Tức giận? Kinh ngạc?
Ôn Noãn lười biếng cọ cọ mặt lên lông trên lưng Tuyết Cầu, nàng để ý mãi không thôi đáp án này, nếu nàng muốn cho hắn thấy khuôn mặt này đương nhiên có cách, nhưng có một số việc, tránh khỏi mùng một không tránh khỏi hôm rằm, Thái hậu lão yêu bà kia hết lòng sắp xếp như thế, sao lại dễ dàng bỏ qua cho nàng, cũng được, trước khi trở về Vương phủ nàng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, chỉ có điều, ngày này đến hơi sớm hơn dự liệu của nàng một chút.
Cửa sắt sau lưng bị mở ra, giọng nói khá lịch sự của Mục An vang lên sau lưng: “Vương phi, Hoàng thượng tới.”
“Vậy sao?” Ôn Noãn ôm Tuyết Cầu chậm rì rì đứng dậy, vẫn đưa lưng về phía hai người nói: “Hoàng thượng lúc này diee ndda fnleeq uysd doon, là muốn thẩm vấn thần phụ hay vẫn suy nghĩ muốn giết thần phụ để báo thù cho Quý phi nương nương?”
“Lớn mật.” Quân Hạo Thiên trong cơn giận dữ quát lên, “Ngươi chính là một Vương phi lại dám nói chuyện với trẫm như thế, quả nhiên cho rằng ỷ có Hàn Vương là chỗ dựa nên trẫm không dám giết ngươi?”
“Hoàng thượng suy nghĩ nhiều.” Giọng Ôn Noãn cực nhạt, giống như vốn không để câu uy hiếp này ở trong lòng.
“Suy nghĩ nhiều?” Quân Hạo Thiên lạnh lùng cười ra tiếng, “Trẫm tới đây, ngươi không phải không thỉnh an, lại vẫn còn đưa lưng về phía trẫm mà đáp lời, còn nói trẫm suy nghĩ nhiều, hàn Vương phi gan dạ sáng suốt quả thật khiến cho trẫm mở rộng tầm mắt.” Tiếng nói của hắn dừng lại, đột nhiên trầm xuống, “Xoay người lại đáp lời.”
“Hoàng thượng thật sự muốn thần phụ xoay người lại?”
“Dĩ nhiên không nói đùa.”
Ôn Noãn không cần phải nhiều lời nữa, bước chân khẽ chuyển, ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ vừa đúng lúc chiếu qua gương mặt của nàng, nàng nhếch môi cười phúc thân nói: “Hàn Vương phi Ôn Noãn tham kiến Hoàng thượng.”
“Ngươi...” Quân Hạo Thiên giống như bị sét đánh, dưới chân không bị khống chế lùi ngược ra sau mấy bước, hung hăng đụng vào song sắt mới dừng lại, giọng hắn khẽ run nói: “Hà, Hà Nhi, nàng...”
“Hoàng thượng, thần phụ chính là Vương phi của Hàn Vương – Ôn Noãn, không phải là Hà Nhi ở trong miệng Hoàng thượng, Hoàng thượng nhận lầm người rồi.” Ôn Noãn cười đến lạnh nhạt xa cách.
“Không, không, trẫm không thể nào nhận lầm.” Quân Hạo Thiên trở tay chống lên song sắt sau lưng ổn định thân hình, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy không thể tin nhìn nàng, bỗng nhiên, bước chân hắn lảo đảo lao ra khỏi Thiên lao, giống như trong đây có thú dữ lũ lụt nhanh chóng rời đi.
Nơi khúc quanh trong Thiên lao hắc ám, có đôi mắt hơi lạnh chợt tối lặng lẽ rời đi.
“Làm sao có thể, làm sao có thể, sao Hà Nhi lại là Vương phi của tam đệ...” Quân Hạo Thiên ngã ngồi trên ghế trong Ngự thư phòng, trong miệng lẩm bẩm, chuyện cũ ngắt quãng trước kia hiện lên ở trước mắt, khó trách nàng không chịu trở lại bên cạnh hắn, thì ra nàng đã gả cho tam đệ của hắn, khó trách lần trước ở tửu lâu khi hắn nhìn thấy nàng thì cảm thấy mặt mày của nàng cực kỳ giống Hà Nhi, khó trách hắn phía người thăm dò nhiều mặt lại thủy chung không tìm được nàng, bởi vì nàng đã là Hàn Vương phi, ở Kinh thành này, đang ở dưới mí mắt hắn, thế nhưng hắn không cách nào nghĩ đến.
Như vậy rốt cuộc là từ lúc nào nàng đã biết thân phận của hắn? Là ở tửu lâu? Hay là sớm hơn trước kia?
Độc lần này thật sự do nàng hạ? Vì sao nàng phải hạ độc chứ? Là tức giận hắn cưới nữ nhân khác?
Đúng rồi, Hà Nhi nàng sao lại có thể quên hắn? Hành động lần này nhất định để biểu đạt bất mãn của nàng, di ien n#dang# yuklle e#q quiq on nhắc nhở hắn sự tồn tại của nàng.
Nghĩ đến đây, tâm tình điên cuồng lúc trước của hắn dần dần bình tĩnh lại, vội vàng gọi Đức Quý nói: “Thu dọn xong Di Hà viên, trẫm phải đi ngay đón Hà Nhi vào ở.” Hắn nói đồng thời bước nhanh ra ngoài, Đức Quý ở sau lưng cũng hơi choáng váng, mới vừa rồi hắn nghe Mục An nói Hàn Vương phi này chính là Hà Nhi cô nương, hắn còn chưa đi từ trong khiếp sợ ra, lúc này Hoàng thượng lại định đưa Di Hà viên mà Tinh Quý phi đòi ngài mấy lần cho Hàn Vương phi ở? Mà mấy canh giờ trước Hàn Vương phi vừa mới làm hại Tinh Quý phi trúng độc.
Ôi trời ơi, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Hoàng thượng lưu Hàn Vương phi lại trong Hoàng cung, Hàn Vương là nhân vật dễ chọc sao, “Xong rồi xong rồi, sợ rằng trong cung này sẽ nhanh chóng thay đổi thế lực.” Đức Quý lầu bầu, vẻ mặt nghiêm túc đi về phía Di Hà viên.
“Hà Nhi, nàng chịu uất ức rồi, trẫm tới đón nàng ra ngoài.” Quân Hạo Thiên một lần nữa trở lại Thiên lao, giọng nói cực kỳ hiền hòa, giống như sợ âm thanh lớn hơn chút nữa, Ôn Noãn sẽ lập tức biến mất không thấy gì nữa.
“Hoàn thượng, vừa rồi thần phụ đã nói rõ với Hoàng thượng, thần phụ là Vương phi của Hàn Vương – Ôn Noãn, cũng không phải Hà Nhi gì đó.” Ôn Noãn vuốt ve Tuyết Cầu, đầu cũng không ngẩng lên trả lời.
Quân Hạo Thiên lặng lẽ nói: “Noãn nhi, trẫm đón nàng đi ra ngoài.”
Tiếng “Noãn nhi” kia vừa mới ra, tay Ôn Noãn run lên, thiếu chút nữa run đến Tuyết Cầu lăn trên đất, may nhờ Tuyết Cầu phản ứng cực nhanh, móng vuốt bấu lấy trên quần áo của nàng, lúc này mới miễn cưỡng níu kéo bản thân tránh cho cái mông bị thương.
Ôn Noãn chẳng thèm dây dưa gì với xưng hô này của hắn, ôm Tuyết Cầu vòng qua hắn đi ra ngoài, Thiên lao này cũng không phải nơi thoải mái gì, nếu không phải cố kỵ thân phận nàng là Hàn Vương phi, nàng đã sớm rời đi, cần gì phải đàng hoàng ngây ngô ở đây chịu tội chứ.
Sau khi ra khỏi Thiên lão, Ôn Noãn cũng không biết bảy cua tám quẹo trong cung, nên do Quân Hạo Thiên đi trước dẫn đường, hai người đều yên lặng không lên tiếng mà đi, Ôn Noãn đúng là không có lời nào để nói với Quân Hạo Thiên, bây giờ nàng chỉ muốn mau mau trở về Vương phủ nghỉ ngơi đi ngủ, dĩ nhiên, vẫn không muốn để Quân Dập Hàn lo lắng, không biết bây giờ có phải hắn đang nghĩ cách cứu nàng không? Nàng nghĩ đến chỗ này, khóe môi nhếch lên nụ cười thản nhiên, thật ra thì không cần suy nghĩ, nàng cũng biết bây giờ hắn đang nghĩ cách để cứu nàng. Mà đi ở phía trước nàng, cảm xúc của Quân Hạo Thiên phập phồng bách chuyển thiên hồi *, lời muốn nói quá nhiều, nhớ nhung quá sâu đậm, rồi lại nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào, hình như có rất nhiều thay đổi rồi, nhưng đối với hắn mà nói giống như thật sự không có gì thay đổi, chỉ cần Hà Nhi có thể tốt đẹp ở bên cạnh hắn, những thứ khác đều không quan trọng với hắn.
(*) bách chuyển thiên hồi: hình dung phải xoay sở hết lần này đến lần khác hoặc quá trình diễn biến phức tạp, tâm tư rối bời, thay đổi liên tục.
Bước chân dẫn đường của Quân Hạo Thiên dừng lại, quay đầu cười dịu dàng với Ôn Noãn, nói: “Đến rồi.”
“Đến rồi?” Ôn Noãn thu hồi tinh thần đang bay bổng nhìn lại, lại thấy bốn nhóm thái giám cung nữ ở trước mắt chia làm di1enda4nle3qu21ydo0n hai bên, thần thái cung kính nói: “Tham kiến Hoàng thượng, ra mắt chủ tử.”
Hắn không phải đưa nàng xuất cung, mà để cho nàng ở lại trong cung?
Ôn Noãn tỏ vẻ lạnh lẽo vừa định mở miệng, Quân Hạo Thiên đã nhanh hơn nàng một bước nói: “Chuyện Tinh Quý phi trúng độc còn chưa tra rõ, nàng trước cứ ở lại chỗ này?” Hắn nói xong không đợi nàng từ chối đã xoay người rời đi luôn.
Ôn Noãn nhìn thị vệ cách không xa viện này, lạnh lùng cười một tiếng, hắn muốn giam lỏng nàng?
Hắn quả thật không hề suy tính đến thân phận Hàn Vương phi bây giờ của nàng, không quan tâm hậu quả khi làm như vậy, lòng Ôn Noãn trầm xuống, xoay người đi vào trong viện, nếu những chuyện này nàng không có khả năng thao túng, nàng vẫn tiêu tốn thời gian ở chỗ nên tiêu tốn thôi, ngủ!”
“Vương gia, trong cung truyền đến tin tức, Hoàng thượng đón Vương phi đi Di Hà viên ở.” Bạch Ưng nhíu mày bẩm báo, hơi nghĩ không thông nguyên do trong này, chẳng lẽ Hoàng thượng nể mặt mũi Vương gia nên sắp xếp như vậy? Nhưng Di Hà viên là một trong những chỗ ở hậu cung của Hoàng thượng, như vậy thu xếp cho Vương phi vào trong đó ở hình như hơi không thỏa đáng, Bạch Ưng nhìn Quân Dập Hàn lạnh lẽo đông cứng mặt mày, thức thời không cần phải nhiều lời nữa.
Quân Dập Hàn chắp tay đứng trước cửa sổ, nhìn ánh nắng chiều dần dần rơi xuống nơi chân trời, trầm mặc một lát rồi nói: “Vào cung.”
“Bẩm Thái hậu, tất cả đều như ngài dự đoán, Hoàng thượng đưa Vương phi đến Hà Di viên.” Vương công công nói với Mộ Dung Tịnh.
“Ừ, hắn quả nhiên không khiến ai gia thất vọng.” Giọng Mộ Dung Tịnh cực kỳ vui mừng, khóe môi kéo lên lộ ra nụ cười cho rõ tâm tình của bà cực kỳ tốt, tức giận đè nén ở ngực trải qua thời gian dài cuối cùng tiêu tán chút ít, bà đứng dậy cười đến ý vị sâu xa nói: “Đi, theo ai gia đi nhìn Tinh Quý phi bây giờ như thế nào rồi?”
/315
|